Hoan Hopega My Nhan Cho To Voi
Trên trán Kim Nam Tuấn lập tức liền xuất hiện vài vệt đen đen.
"Mày nói xem, mấy bộ đồ này có phải cấm trẻ em trên mười lăm tuổi không hả ?"Trịnh Hạo Thạc hơi hơi mờ mịt, méo mặt không hiểu lắm ý nói đá xéo của Kim Nam Tuấn, vẫn tiếp tục khoe khoang thân thế phi phàm của tấm poster phim di động trên người mình.
"Ấy, lúc tao đi xếp hàng để mua cái này, xếp cùng với tao toàn là mấy nhóc con, còn thấp hơn tao cả mấy cái đầu luôn, mấy đứa nó ồn ơi là ồn, lại còn đông nghìn nghịt, tao chen lắm mới mua được đó. ""Lạy chúa trên cao. "
Kim Nam Tuấn dường như đã thấy được còn đường hoàng kim dẫn đến nơi ở của thánh cha hiện rõ ràng ra trước mặt, cuối cùng cậu ta cũng ngộ ra được một chân lí phi thường chói sáng 'Đừng bao giờ nói về gu ăn mặc với Trịnh Hạo Thạc, sẽ làm chính bản thân mình ngu muội đi. '"Nước về. "
Điền Chính Quốc dùng một tay mở cửa, tay kia cầm theo một cái bọc nhựa trắng thật to, chứa toàn chai lon nước ngọt linh tinh. "Cuối cùng người cũng đã xuất hiện để cứu rỗi linh hồn con. "
Kim Nam Tuấn vẫn còn đang chìm đắm trong bể giác ngộ của mình, nhìn thấy Điền Chính Quốc tiến vào liền lết tới, ôm lấy chân hắn, không ngừng dùng ánh mắt sùng bái nhìn gương mặt từ dưới lên phủ đầy hào quang xung quanh của y. "Shoo shoo shoo. "
Điền Chính Quốc chán ghét đá đá chân, cái tên này lại lên cơn, chắc chắn thủ phạm không ai khác chính là cái tên đang chó lông xù tham ăn đang chảy dãi kia. "Kệ nó, tới đây cùng ăn đi, đồ ăn nhiều lắm. "
Trịnh Hạo Thạc từ nãy đến giờ đã bỏ mặc Kim Nam Tuấn qua một bên, lân la đến gần đống đồ ăn dưới đất, mở hết mấy hộp nhựa ra, đồ chiên, gà rán, mấy món ăn vặt nhiều màu sắc bắt mắt lập tức thu hút toàn bộ chú ý của hắn, hai mắt mở to, chiếu sáng chói lọi còn hơn đèn đường, nước bọt trong miệng cũng không tự chủ được, tuôn ra như suối. "Đồ ăn của tao mua, không có tao cho phép, cấm động !"
Kim Nam Tuấn nghe thấy bị mặc kệ liền giật mình, bay nhanh qua chỗ Trịnh Hạo Thạc, lăm lăm nhìn hắn. "Xí, thèm vào. "
Nước dãi chảy gần cả thau rồi mà còn sĩ diện hảo."Hai đứa bây không ăn nhanh lên, tao ăn hết ráng chịu. "
Điền Chính Quốc không biết từ lúc nào đã tự lấy cho mình một cái đùi gà thật to, nhàn nhã ngồi dưới đất rung đùi, gặm gặm, ăn đến gần hết một nửa. "Ế, này, ăn chậm thôi, chừa tao ! "
Kim Nam Tuấn bay đến, cũng vội sấn vào đống đồ ăn, bốc bốc bốc. Trịnh Hạo Thạc hai mắt sáng rỡ, cũng định chồm tới, nhưng lại thấy có gì đó hơi thiếu thiếu. Ế, mỹ nhân đâu rồi nhỉ ?Mỹ nhân là trên hết, Trịnh Hạo Thạc ực ực nuốt xuống nước bọt, nhịn xuống cơn thèm ăn, không thèm để ý đến hai con khỉ còn đang gặm đùi gà ngon lành kia, đứng dậy, đi đến chỗ kệ sách Doãn Khởi còn đang đứng xếp đồ, nhẹ giọng.
"Khởi, mau ngồi xuống ăn đi. "Doãn Khởi bị một chữ 'Khởi' này của hắn làm dọa dựng đứng, đã từ rất lâu rồi, kể từ khi cậu xảy ra chuyện không hay với ba mình, không có ai lại còn gọi cậu bằng cái tên đó nữa. Vả lại một chữ này đến miệng Trịnh Hạo Thạc lại bất quá chỉ giống y như bạn bè gọi nhau, hoàn toàn không có một điểm gượng gạo. "Khởi, cậu vừa gọi tôi là Khởi ?"
Doãn Khởi hơi hơi xoay mặt, hiếm khi có được lộ ra gương mặt mờ mịt ngơ ngác. "Đúng a, tên cậu là Doãn Khởi mà. "
Trịnh Hạo Thạc gãi gãi tai nhìn gương mặt đang suy nghĩ có chút đăm chiêu của Doãn Khởi, cảm thấy thật quá đáng yêu, hóa ra mỹ nhân cũng có lúc ngốc lăng như vậy a. Doãn Khởi giương mắt nhìn nhìn Trịnh Hạo Thạc, rõ ràng trước đây cậu hoàn toàn không thích người lạ, lại càng không thích người khác làm ra những hành động thân cận hay động chạm mình. Lúc mới đầu gặp Trịnh Hạo Thạc cũng vậy, hắn cứ nhìn thấy cậu là vồ tới như mèo thấy mỡ, Doãn Khởi ghét nhất chính là như vậy, cậu đã cố gắng lơ hắn đi, biểu lộ ý nghĩ bài xích, nhưng Trịnh Hạo Thạc ngốc ngốc này vẫn không nhận ra được, chỉ trong một ngày liền bám suốt theo cậu, năm lần bảy lượt bày trò quan tâm chăm sóc Doãn Khởi, còn không biết là vô tình hay cố ý mà lúc nào cũng bày ra vẻ mặt vừa biến thái vừa ngu ngốc, khiến Doãn Khởi muốn cười nhưng phải cật lực nhịn xuống. Doãn Khởi hoàn toàn không biết bây giờ phải đối diện với Trịnh Hạo Thạc như thế nào ? Tiếp tục lơ hắn đi, trở lại về giống như chính mình lúc trước im lặng qua ngày, hay thuận theo, kết bạn với hắn. Rối rắm, rối rắm quá a. "Khởi, mau lên, hai con khỉ đó ăn hết phần chúng ta rồi kìa. "
Trịnh Hạo Thạc đứng tại chỗ hồi lâu cũng không thấy Doãn Khởi có dấu hiệu muốn đi theo mình, nóng ruột bước đến gần hơn, cúi đầu xuống hơi sâu mở to mắt nhìn Doãn Khởi, huơ huơ tay, muốn thu hút sự chú ý của cậu. Doãn Khởi thấy hai bàn tay to to đang quơ loạn trước mặt mình, nháy mắt liền thanh tỉnh, chớp chớp mắt, ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh gương mặt thanh niên anh tuấn đang phóng to cực đại của Trịnh Hạo Thạc đang dán sát mặt mình, bị dọa đến hoảng hồn. Doãn Khởi cảm thấy hai bên má mình giống như đang có hai cái bánh bao nóng hổi chạm vào, làm cậu túng quẫn không thôi, lập tức xoay đầu đi chỗ khác.
"Các cậu cứ ăn đi, tôi không đói. "Trịnh Hạo Thạc nghĩ nghĩ liền nhớ lại hình như từ chiều đến giờ chưa thấy Doãn Khởi đã ăn cái gì, vả lại buổi trưa ăn cũng rất ít. Người ốm như que kem, ăn kiểu đấy là muốn đi đến bác sĩ truyền dịch à.
"Cậu không đói thật hả, tớ thấy từ chiều....." ỌtttttttttttttttttTrịnh Hạo Thạc còn chưa kịp nói xong lời, một tiếng vang thanh thúy liền từ đâu đó rất gần phát ra. Trịnh Hạo Thạc cười đến cong cong khóe mắt, cũng không muốn vạch trần chuyện xấu hổ cũng lại có chút chút đáng yêu này của Doãn Khởi, vẫn làm như không biết gì, tiếp tục kéo kéo tay cậu, lắc lắc, nài nỉ.
"Đi ăn nào, đi nhanh lên, hai tên kia ăn hết rồi kìa. "Doãn Khởi hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ, không thể đào một cái hố thật sâu chôn luôn mặt xuống, hoàn toàn không muốn ngẩng lên nhìn đời nữa. Hình tượng thanh niên ôn nhuận, tao nhã của cậu đã bị cái dạ dày này phá hỏng hết rồi a, với cả nó phát lúc nào không phát, lại nhằm đúng lúc Trịnh Hạo Thạc đang nói thì phát, mất mặt chết đi được. "Đi, đi, đứng dậy nào, mỹ nhân ngoan ngoan. "
Trịnh Hạo Thạc lôi kéo một hồi, cuối cùng Doãn Khởi cũng chịu đứng ra khỏi ghế, mang theo vẻ mặt bí xị không tình nguyện đi theo hắn, gương mặt nhỏ nhắn cúi gầm xuống đất luôn luôn nhìn nhìn mũi chân. Hai người vừa ngồi xuống, Trịnh Hạo Thạc liền cười hì hì, nhét vào lòng bàn tay Doãn Khởi một đôi đũi gỗ tiện lợi trắng trắng nhỏ nhỏ.
"Này, cho cậu, tớ biết cậu thích sạch sẽ, sẽ không ăn bốc đâu. "Doãn Khởi nhìn đôi đũi trong tay một chút, lại nhìn Trịnh Hạo Thạc một chút, bỗng dưng từ tận đáy lòng có một chút cảm xúc ấm áp không nói nên lời chậm rãi lan tỏa, thấp giọng ngại ngùng nói tiếng cảm ơn với hắn. Tên này trông thì có vẻ biến thái thật, nhưng hình như cũng tinh tế ra phết !"Hì hì. "
Trịnh Hạo Thạc vẫn là hướng Doãn Khởi cười ngốc ngốc, sau đó liền một bên bốc lấy đồ ăn ngấu nghiến nhai nhai, một bên lại liếc nhìn xem Doãn Khởi ăn cái gì, uống cái gì, thỉnh thoảng còn lén lén bỏ mấy miếng thịt to to đến trước mặt Doãn Khởi. Thanh niên trai tráng đang tuổi ăn tuổi lớn, cộng thêm cả ngày mệt nhọc, trong nháy mắt bốn người liền xử lí xong một bữa tối hoành tráng, ai cũng ôm một bụng đầy thức ăn thỏa mãn xoa xoa. Trịnh Hạo Thạc há to mồm, không hề có bất kì kiêng dè nào, đánh ợ một cái.
"Ợ~ "Kim Nam Tuấn cũng không vừa, ôm bụng, ngã lưng ra sau dựa vào thành giường.
"Ợ~ " Sau đó, hai người cùng lúc quay qua, bốn mắt nhìn nhau.
"Hahahahahaha......"Điền Chính Quốc nhàn nhã ngồi rung đùi, uống uống li nước ngọt có ga của mình, tựa hồ như đã quá quen với cảnh tượng ngàn chấm này rồi. Doãn Khởi trợn tròn mắt nhìn hai người Trịnh Hạo Thạc cùng Kim Nam Tuấn đang lộn thành một đống, ôm bụng, há mồm cười to, trong lòng lại mờ mịt. Hai tên này không những không thấy mất mặt mà còn thấy vui ?"Rồi cậu cũng sẽ chậm rãi quen thôi. "
Điền Chính Quốc nhìn nhìn ánh mắt cá chết của Doãn Khởi, liền biết tuốt cậu đang nghĩ gì, nhanh nhảu phán một câu. Doãn Khởi nháy nháy mắt, không thèm quan tâm đến hai tên một chó một khỉ đang quần nhau thành một cục kia nữa, bắt đầu tự giác đi thu dọn. Dù sao thì cậu cũng ăn chùa, đâu thể nào còn mặt dày không dọn. "Thạc, đến phiên mày dọn dẹp kìa. "
Điền Chính Quốc nhìn thấy động tác của cậu, đưa chân, đá đá Trịnh Hạo Thạc. Người ta biết phận ăn ké đã đi dọn rồi, còn nhà ngươi cũng là ăn ké mà sao trơ trẽ quá vậy ?"Ớ. "
Trịnh Hạo Thạc ngừng cười, mắt thấy mỹ nhân nhà mình đang vất vả dọn dẹp, liền quăng Kim Nam Tuấn đang bu trên người mình xuống, nịnh nọt tiến lại gần cậu xun xoe.
"Để tớ dẹp cho, cậu mệt cả ngày rồi, ngồi chơi đi. ""Không sao, dù sao tớ cũng được ăn miễn phí, phải dọn chứ. "
Doãn Khởi lấy một cái bao rác thật to, bỏ hết hộp nhựa, chai nước cùng đồ ăn thừa vào, tay chân nhanh nhẹn, gọn gàng, không một động tác dư thừa. "Thế để tớ phụ cậu. "
Trịnh Hạo Thạc híp mắt cười cười, một bộ trợ tá đắc lực, kéo tay áo, giúp mỹ nhân nhà mình đi thu gom rác. Kim Nam Tuấn ngồi một bên muốn nổi hết cả da gà, bắt đầu trề môi, dèm pha.
"'Để tớ phụ cậu', từ trước đến giờ nó đi ăn ké, có bao giờ biết dọn dẹp là gì đâu, toàn trơ mặt nhìn người ta vừa bao mình ăn vừa dọn dẹp. Sao hôm nay đột nhiên tử tế bất ngờ thế nhỉ ?""Riết rồi giống y như bà nội trợ nhiều chuyện, cái gì cũng dèm. "
Điền Chính Quốc mặt không biến sắc, lấy châm chọc Kim Nam Tuấn làm việc làm tao nhã sau bữa ăn. "Ế, tớ là đàn ông chân chính đó nha. "
Kim Nam Tuấn phồng má, trợn mắt làm bộ mặt dữ tợn hướng Điền Chính Quốc dọa dọa. Nhà ngươi dám nói ông đây giống bà nội trợ nhiều chuyện hả, ngán thở phỏng ?Điền Chính Quốc hiển nhiên là không sợ, còn đưa ánh mắt khinh thường quét từ trên xuống dưới thân thể Kim Nam Tuấn.
"Lúc nhỏ tắm chung, tớ đã từng thấy jj của cậu cho nên có thể khẳng định là đàn ông, nhưng còn sở thích bên trong, ai nói được. "Kim Nam Tuấn giận đến đỏ hết cả mặt, tên này sao lúc trước không thi làm luật sư đi, cãi lý đúng là không ai bằng. Một bên Kim Nam Tuấn cùng Điền Chính Quốc đang mắt to trừng mắt nhỏ, sóng ngầm dữ dội, thì bên còn lại Trịnh Hạo Thạc cùng Doãn Khởi đang khanh khanh ta ta, dọn dẹp đến tâm đầu ý hợp. "Đưa khăn đây, để tớ lau cho, cậu đừng động vào mấy đồ tẩy rửa này nhiều, sẽ bị hư da tay đó. "
Trịnh Hạo Thạc dành lấy cái thau chứa đầy nước xà phòng trong tay Doãn Khởi, dùng lực vắt khô khăn, cúi người xuống, lau lau. "Cảm ơn. "
Doãn Khởi nhìn dáng lưng hắn đang quỳ, dùng sức chà chà sàn nhà, ánh mắt khó có được bất giác cong lại, khóe môi cũng hơi hơi nâng nâng lên. --------------------------------Kim Nam Tuấn :"Này cậu thấy jj của tớ có hùng vĩ không ?" Nhướng nhướng mày. Điền Chính Quốc :"Lúc đó mới chỉ có 8 tuổi, vẫn còn là một chú chim sẻ nhỏ nhỏ. "Trịnh Hạo Thạc :"Muốn biết hùng vĩ hay không thì bây giờ cậu cởi quần ra đi. "Mân Doãn Khởi :"Thứ chó hôi hào sắc thích nhìn jj người khác, đi về nhà! " Nghiến răng, bỏ đi. Trịnh Hạo Thạc :"Về nhà em cho anh xem nhé. " Cun cút chạy theo sau.
"Mày nói xem, mấy bộ đồ này có phải cấm trẻ em trên mười lăm tuổi không hả ?"Trịnh Hạo Thạc hơi hơi mờ mịt, méo mặt không hiểu lắm ý nói đá xéo của Kim Nam Tuấn, vẫn tiếp tục khoe khoang thân thế phi phàm của tấm poster phim di động trên người mình.
"Ấy, lúc tao đi xếp hàng để mua cái này, xếp cùng với tao toàn là mấy nhóc con, còn thấp hơn tao cả mấy cái đầu luôn, mấy đứa nó ồn ơi là ồn, lại còn đông nghìn nghịt, tao chen lắm mới mua được đó. ""Lạy chúa trên cao. "
Kim Nam Tuấn dường như đã thấy được còn đường hoàng kim dẫn đến nơi ở của thánh cha hiện rõ ràng ra trước mặt, cuối cùng cậu ta cũng ngộ ra được một chân lí phi thường chói sáng 'Đừng bao giờ nói về gu ăn mặc với Trịnh Hạo Thạc, sẽ làm chính bản thân mình ngu muội đi. '"Nước về. "
Điền Chính Quốc dùng một tay mở cửa, tay kia cầm theo một cái bọc nhựa trắng thật to, chứa toàn chai lon nước ngọt linh tinh. "Cuối cùng người cũng đã xuất hiện để cứu rỗi linh hồn con. "
Kim Nam Tuấn vẫn còn đang chìm đắm trong bể giác ngộ của mình, nhìn thấy Điền Chính Quốc tiến vào liền lết tới, ôm lấy chân hắn, không ngừng dùng ánh mắt sùng bái nhìn gương mặt từ dưới lên phủ đầy hào quang xung quanh của y. "Shoo shoo shoo. "
Điền Chính Quốc chán ghét đá đá chân, cái tên này lại lên cơn, chắc chắn thủ phạm không ai khác chính là cái tên đang chó lông xù tham ăn đang chảy dãi kia. "Kệ nó, tới đây cùng ăn đi, đồ ăn nhiều lắm. "
Trịnh Hạo Thạc từ nãy đến giờ đã bỏ mặc Kim Nam Tuấn qua một bên, lân la đến gần đống đồ ăn dưới đất, mở hết mấy hộp nhựa ra, đồ chiên, gà rán, mấy món ăn vặt nhiều màu sắc bắt mắt lập tức thu hút toàn bộ chú ý của hắn, hai mắt mở to, chiếu sáng chói lọi còn hơn đèn đường, nước bọt trong miệng cũng không tự chủ được, tuôn ra như suối. "Đồ ăn của tao mua, không có tao cho phép, cấm động !"
Kim Nam Tuấn nghe thấy bị mặc kệ liền giật mình, bay nhanh qua chỗ Trịnh Hạo Thạc, lăm lăm nhìn hắn. "Xí, thèm vào. "
Nước dãi chảy gần cả thau rồi mà còn sĩ diện hảo."Hai đứa bây không ăn nhanh lên, tao ăn hết ráng chịu. "
Điền Chính Quốc không biết từ lúc nào đã tự lấy cho mình một cái đùi gà thật to, nhàn nhã ngồi dưới đất rung đùi, gặm gặm, ăn đến gần hết một nửa. "Ế, này, ăn chậm thôi, chừa tao ! "
Kim Nam Tuấn bay đến, cũng vội sấn vào đống đồ ăn, bốc bốc bốc. Trịnh Hạo Thạc hai mắt sáng rỡ, cũng định chồm tới, nhưng lại thấy có gì đó hơi thiếu thiếu. Ế, mỹ nhân đâu rồi nhỉ ?Mỹ nhân là trên hết, Trịnh Hạo Thạc ực ực nuốt xuống nước bọt, nhịn xuống cơn thèm ăn, không thèm để ý đến hai con khỉ còn đang gặm đùi gà ngon lành kia, đứng dậy, đi đến chỗ kệ sách Doãn Khởi còn đang đứng xếp đồ, nhẹ giọng.
"Khởi, mau ngồi xuống ăn đi. "Doãn Khởi bị một chữ 'Khởi' này của hắn làm dọa dựng đứng, đã từ rất lâu rồi, kể từ khi cậu xảy ra chuyện không hay với ba mình, không có ai lại còn gọi cậu bằng cái tên đó nữa. Vả lại một chữ này đến miệng Trịnh Hạo Thạc lại bất quá chỉ giống y như bạn bè gọi nhau, hoàn toàn không có một điểm gượng gạo. "Khởi, cậu vừa gọi tôi là Khởi ?"
Doãn Khởi hơi hơi xoay mặt, hiếm khi có được lộ ra gương mặt mờ mịt ngơ ngác. "Đúng a, tên cậu là Doãn Khởi mà. "
Trịnh Hạo Thạc gãi gãi tai nhìn gương mặt đang suy nghĩ có chút đăm chiêu của Doãn Khởi, cảm thấy thật quá đáng yêu, hóa ra mỹ nhân cũng có lúc ngốc lăng như vậy a. Doãn Khởi giương mắt nhìn nhìn Trịnh Hạo Thạc, rõ ràng trước đây cậu hoàn toàn không thích người lạ, lại càng không thích người khác làm ra những hành động thân cận hay động chạm mình. Lúc mới đầu gặp Trịnh Hạo Thạc cũng vậy, hắn cứ nhìn thấy cậu là vồ tới như mèo thấy mỡ, Doãn Khởi ghét nhất chính là như vậy, cậu đã cố gắng lơ hắn đi, biểu lộ ý nghĩ bài xích, nhưng Trịnh Hạo Thạc ngốc ngốc này vẫn không nhận ra được, chỉ trong một ngày liền bám suốt theo cậu, năm lần bảy lượt bày trò quan tâm chăm sóc Doãn Khởi, còn không biết là vô tình hay cố ý mà lúc nào cũng bày ra vẻ mặt vừa biến thái vừa ngu ngốc, khiến Doãn Khởi muốn cười nhưng phải cật lực nhịn xuống. Doãn Khởi hoàn toàn không biết bây giờ phải đối diện với Trịnh Hạo Thạc như thế nào ? Tiếp tục lơ hắn đi, trở lại về giống như chính mình lúc trước im lặng qua ngày, hay thuận theo, kết bạn với hắn. Rối rắm, rối rắm quá a. "Khởi, mau lên, hai con khỉ đó ăn hết phần chúng ta rồi kìa. "
Trịnh Hạo Thạc đứng tại chỗ hồi lâu cũng không thấy Doãn Khởi có dấu hiệu muốn đi theo mình, nóng ruột bước đến gần hơn, cúi đầu xuống hơi sâu mở to mắt nhìn Doãn Khởi, huơ huơ tay, muốn thu hút sự chú ý của cậu. Doãn Khởi thấy hai bàn tay to to đang quơ loạn trước mặt mình, nháy mắt liền thanh tỉnh, chớp chớp mắt, ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh gương mặt thanh niên anh tuấn đang phóng to cực đại của Trịnh Hạo Thạc đang dán sát mặt mình, bị dọa đến hoảng hồn. Doãn Khởi cảm thấy hai bên má mình giống như đang có hai cái bánh bao nóng hổi chạm vào, làm cậu túng quẫn không thôi, lập tức xoay đầu đi chỗ khác.
"Các cậu cứ ăn đi, tôi không đói. "Trịnh Hạo Thạc nghĩ nghĩ liền nhớ lại hình như từ chiều đến giờ chưa thấy Doãn Khởi đã ăn cái gì, vả lại buổi trưa ăn cũng rất ít. Người ốm như que kem, ăn kiểu đấy là muốn đi đến bác sĩ truyền dịch à.
"Cậu không đói thật hả, tớ thấy từ chiều....." ỌtttttttttttttttttTrịnh Hạo Thạc còn chưa kịp nói xong lời, một tiếng vang thanh thúy liền từ đâu đó rất gần phát ra. Trịnh Hạo Thạc cười đến cong cong khóe mắt, cũng không muốn vạch trần chuyện xấu hổ cũng lại có chút chút đáng yêu này của Doãn Khởi, vẫn làm như không biết gì, tiếp tục kéo kéo tay cậu, lắc lắc, nài nỉ.
"Đi ăn nào, đi nhanh lên, hai tên kia ăn hết rồi kìa. "Doãn Khởi hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ, không thể đào một cái hố thật sâu chôn luôn mặt xuống, hoàn toàn không muốn ngẩng lên nhìn đời nữa. Hình tượng thanh niên ôn nhuận, tao nhã của cậu đã bị cái dạ dày này phá hỏng hết rồi a, với cả nó phát lúc nào không phát, lại nhằm đúng lúc Trịnh Hạo Thạc đang nói thì phát, mất mặt chết đi được. "Đi, đi, đứng dậy nào, mỹ nhân ngoan ngoan. "
Trịnh Hạo Thạc lôi kéo một hồi, cuối cùng Doãn Khởi cũng chịu đứng ra khỏi ghế, mang theo vẻ mặt bí xị không tình nguyện đi theo hắn, gương mặt nhỏ nhắn cúi gầm xuống đất luôn luôn nhìn nhìn mũi chân. Hai người vừa ngồi xuống, Trịnh Hạo Thạc liền cười hì hì, nhét vào lòng bàn tay Doãn Khởi một đôi đũi gỗ tiện lợi trắng trắng nhỏ nhỏ.
"Này, cho cậu, tớ biết cậu thích sạch sẽ, sẽ không ăn bốc đâu. "Doãn Khởi nhìn đôi đũi trong tay một chút, lại nhìn Trịnh Hạo Thạc một chút, bỗng dưng từ tận đáy lòng có một chút cảm xúc ấm áp không nói nên lời chậm rãi lan tỏa, thấp giọng ngại ngùng nói tiếng cảm ơn với hắn. Tên này trông thì có vẻ biến thái thật, nhưng hình như cũng tinh tế ra phết !"Hì hì. "
Trịnh Hạo Thạc vẫn là hướng Doãn Khởi cười ngốc ngốc, sau đó liền một bên bốc lấy đồ ăn ngấu nghiến nhai nhai, một bên lại liếc nhìn xem Doãn Khởi ăn cái gì, uống cái gì, thỉnh thoảng còn lén lén bỏ mấy miếng thịt to to đến trước mặt Doãn Khởi. Thanh niên trai tráng đang tuổi ăn tuổi lớn, cộng thêm cả ngày mệt nhọc, trong nháy mắt bốn người liền xử lí xong một bữa tối hoành tráng, ai cũng ôm một bụng đầy thức ăn thỏa mãn xoa xoa. Trịnh Hạo Thạc há to mồm, không hề có bất kì kiêng dè nào, đánh ợ một cái.
"Ợ~ "Kim Nam Tuấn cũng không vừa, ôm bụng, ngã lưng ra sau dựa vào thành giường.
"Ợ~ " Sau đó, hai người cùng lúc quay qua, bốn mắt nhìn nhau.
"Hahahahahaha......"Điền Chính Quốc nhàn nhã ngồi rung đùi, uống uống li nước ngọt có ga của mình, tựa hồ như đã quá quen với cảnh tượng ngàn chấm này rồi. Doãn Khởi trợn tròn mắt nhìn hai người Trịnh Hạo Thạc cùng Kim Nam Tuấn đang lộn thành một đống, ôm bụng, há mồm cười to, trong lòng lại mờ mịt. Hai tên này không những không thấy mất mặt mà còn thấy vui ?"Rồi cậu cũng sẽ chậm rãi quen thôi. "
Điền Chính Quốc nhìn nhìn ánh mắt cá chết của Doãn Khởi, liền biết tuốt cậu đang nghĩ gì, nhanh nhảu phán một câu. Doãn Khởi nháy nháy mắt, không thèm quan tâm đến hai tên một chó một khỉ đang quần nhau thành một cục kia nữa, bắt đầu tự giác đi thu dọn. Dù sao thì cậu cũng ăn chùa, đâu thể nào còn mặt dày không dọn. "Thạc, đến phiên mày dọn dẹp kìa. "
Điền Chính Quốc nhìn thấy động tác của cậu, đưa chân, đá đá Trịnh Hạo Thạc. Người ta biết phận ăn ké đã đi dọn rồi, còn nhà ngươi cũng là ăn ké mà sao trơ trẽ quá vậy ?"Ớ. "
Trịnh Hạo Thạc ngừng cười, mắt thấy mỹ nhân nhà mình đang vất vả dọn dẹp, liền quăng Kim Nam Tuấn đang bu trên người mình xuống, nịnh nọt tiến lại gần cậu xun xoe.
"Để tớ dẹp cho, cậu mệt cả ngày rồi, ngồi chơi đi. ""Không sao, dù sao tớ cũng được ăn miễn phí, phải dọn chứ. "
Doãn Khởi lấy một cái bao rác thật to, bỏ hết hộp nhựa, chai nước cùng đồ ăn thừa vào, tay chân nhanh nhẹn, gọn gàng, không một động tác dư thừa. "Thế để tớ phụ cậu. "
Trịnh Hạo Thạc híp mắt cười cười, một bộ trợ tá đắc lực, kéo tay áo, giúp mỹ nhân nhà mình đi thu gom rác. Kim Nam Tuấn ngồi một bên muốn nổi hết cả da gà, bắt đầu trề môi, dèm pha.
"'Để tớ phụ cậu', từ trước đến giờ nó đi ăn ké, có bao giờ biết dọn dẹp là gì đâu, toàn trơ mặt nhìn người ta vừa bao mình ăn vừa dọn dẹp. Sao hôm nay đột nhiên tử tế bất ngờ thế nhỉ ?""Riết rồi giống y như bà nội trợ nhiều chuyện, cái gì cũng dèm. "
Điền Chính Quốc mặt không biến sắc, lấy châm chọc Kim Nam Tuấn làm việc làm tao nhã sau bữa ăn. "Ế, tớ là đàn ông chân chính đó nha. "
Kim Nam Tuấn phồng má, trợn mắt làm bộ mặt dữ tợn hướng Điền Chính Quốc dọa dọa. Nhà ngươi dám nói ông đây giống bà nội trợ nhiều chuyện hả, ngán thở phỏng ?Điền Chính Quốc hiển nhiên là không sợ, còn đưa ánh mắt khinh thường quét từ trên xuống dưới thân thể Kim Nam Tuấn.
"Lúc nhỏ tắm chung, tớ đã từng thấy jj của cậu cho nên có thể khẳng định là đàn ông, nhưng còn sở thích bên trong, ai nói được. "Kim Nam Tuấn giận đến đỏ hết cả mặt, tên này sao lúc trước không thi làm luật sư đi, cãi lý đúng là không ai bằng. Một bên Kim Nam Tuấn cùng Điền Chính Quốc đang mắt to trừng mắt nhỏ, sóng ngầm dữ dội, thì bên còn lại Trịnh Hạo Thạc cùng Doãn Khởi đang khanh khanh ta ta, dọn dẹp đến tâm đầu ý hợp. "Đưa khăn đây, để tớ lau cho, cậu đừng động vào mấy đồ tẩy rửa này nhiều, sẽ bị hư da tay đó. "
Trịnh Hạo Thạc dành lấy cái thau chứa đầy nước xà phòng trong tay Doãn Khởi, dùng lực vắt khô khăn, cúi người xuống, lau lau. "Cảm ơn. "
Doãn Khởi nhìn dáng lưng hắn đang quỳ, dùng sức chà chà sàn nhà, ánh mắt khó có được bất giác cong lại, khóe môi cũng hơi hơi nâng nâng lên. --------------------------------Kim Nam Tuấn :"Này cậu thấy jj của tớ có hùng vĩ không ?" Nhướng nhướng mày. Điền Chính Quốc :"Lúc đó mới chỉ có 8 tuổi, vẫn còn là một chú chim sẻ nhỏ nhỏ. "Trịnh Hạo Thạc :"Muốn biết hùng vĩ hay không thì bây giờ cậu cởi quần ra đi. "Mân Doãn Khởi :"Thứ chó hôi hào sắc thích nhìn jj người khác, đi về nhà! " Nghiến răng, bỏ đi. Trịnh Hạo Thạc :"Về nhà em cho anh xem nhé. " Cun cút chạy theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com