[Hoàn][HopeGa]Mỹ Nhân! Chờ Tớ Với !!!
Chương 47
Miinzziii cupkiebear DoanHeriana TrnNguyn157208 Tuyetbang161 iu các cô nhiều nhiều 😍😍😍😍😍😍😍----------------------------------------Doãn Khởi trở về nhà ăn cháo xong liền lên giường đi ngủ, cậu ngủ một giấc thẳng đến trưa hôm sau mới chịu thức dậy. "Bảo bối, chiều nay có lịch tập luyện, cậu mau chuẩn bị nhanh lên không thôi ra xe trễ lại bị mắng. "
Trịnh Hạo Thạc nói vọng vào trong phòng tắm, Doãn Khởi đang ở trong đó, cậu mới vừa ngủ dậy nên phải làm vệ sinh cá nhân. Doãn Khởi ngậm bàn chải đáng răng, miệng còn đầy bọt trắng cũng í ới nói vọng ra.
"Iết ồi. "(Biết rồi. )Doãn Khởi xong xuôi thì hai người cùng xuống nhà bếp ăn bữa trưa đã được chuẩn bị theo phần từ trước, đa số mọi người đều đã ăn xong, đang ở trên phòng khách chơi game hay làm gì đó. "Cậu nói xem, khi không tự nhiên sao Lý Viên lại đến ngoại ô thành phố làm gì, lại còn là đêm hôm khuya khoắt như vậy ?""Cậu hỏi tôi ? Sao tôi biết được, nhưng mà trong lúc Lý Viên vẫn còn ở đây, tôi phát hiện ra anh ta đang quen bạn trai. Hay là bị đánh ghen ! ""Tôi còn nghe nói bạn trai anh ta chính là Mân Gia Lâm bên đội bóng New york, mấy người nghĩ mà xem, Lý Viên vừa bị thương đã được đem qua Mỹ chữa trị, đồng thời Mân Gia Lâm cũng hủy hợp đồng với đại học T để đi về Mỹ, còn không phải là để chăm sóc anh ta sao. ""Thế tại sao Lý Viên lại bị tai nạn ?""Là do bị người ta hại, Lý Viên có tư thù với ai đó, người đó dựng lên một hiện trường giả gây tai nạn cho anh ta. ""Người dựng hiện trường giả kia cũng cao tay thật nhưng nếu như bị phát hiện không phải cậu ta sẽ phải ở tù mọt gông sao ?""Đúng vậy đó, tội đó sẽ đươc kê vào tội cố ý giết người, nặng nhất là chung thân đó !"Trịnh Hạo Thạc cùng Doãn Khởi ở dưới nhà bếp tuy không nghe được ngay từ đầu cuộc trò chuyện, nhưng âm thanh mấy người kia bàn luận càng lúc càng lên cao, không thể nào không lọt hết vào tai. "Thạc....."
Doãn Khởi sắc mặt trông không được dễ coi lắm. Cho dù Lý Viên đã làm đơn bãi nại và yêu cầu phía cảnh sát không cần điều tra thêm về vụ này nhưng cậu vẫn cứ như vậy lo lắng cho Trịnh Hạo Thạc. "Không sao, tớ đã lo liệu hết rồi. "
Trịnh Hạo Thạc vỗ vỗ mu bàn tay của Doãn Khởi, cố làm cho cậu yên tâm hơn một chút. Doãn Khởi đưa mắt lườm lườm hắn.
"Cậu lo liệu kiểu gì ? Đến làm trò mèo cho người ta mất chú ý hả ?"Trịnh Hạo Thạc bị câu nói của cậu chọc cho phì cười. Doãn Khởi biết là không tốt, nhưng mà vẫn không nhịn được cứ nghĩ là nhà Trịnh Hạo Thạc giàu như vậy, tất nhiên là sẽ lo được chuyện này, không hối lộ thì cũng sẽ mua chuộc. Cậu cứ như vậy sau một hồi lâu, Doãn Khởi liền rút ra được kết luận, mình đúng là ở gần Trịnh Hạo Thạc dám phạm pháp thì cũng sẽ trở nên gian xảo, dám có suy nghĩ phạm pháp, lại một hồi nữa liền cân nhắc xem mình có nên ở gần hắn như thế này nữa hay không ? Có bao giờ sau này hai đứa sẽ cùng nhau vô nhà đá, mặc áo sọc đôi hay không ?Xe buýt chở cầu thủ trong đội đi luyện tập đã tới trước cửa, Doãn Khởi chưa kịp ăn xong đã bị Trịnh Hạo Thạc xách đi. Ở trên xe Doãn Khởi cảm thấy rất buồn ngủ, hai mắt cứ nhíu lại vào nhau. "Cậu sao vậy ? Mệt mỏi lắm hả ?"
Trịnh Hạo Thạc ngồi ngay ngắn lại, sau đó ôm lấy đầu Doãn Khởi, để cậu tựa đầu vào vai mình. "Buồn ngủ. "
Doãn Khởi ngáp một cái thật dài, dựa vào người hắn từ từ cũng chống đỡ không nổi thiếp đi. Trịnh Hạo Thạc lấy điện thoại ra, nhấn vào mục ghi chú, phía dưới chữ 'Thèm ăn. ', viết thêm 'Thèm ngủ. '. Hạ Hiên cũng nhận ra biểu hiện mệt mỏi của cậu, cả đội cùng khởi động sau đó chỉ mới tập được ba mươi phút Doãn Khởi đã không ngừng thở dốc. Hạ Hiên gọi Doãn Khởi ra một góc sân, vỗ vỗ vai cậu.
"Doãn Khởi, cậu có bị làm sao không ? Đội đã thiếu đi một người, nếu cậu có bất kì vấn đề gì phải nói cho ban huấn luyện biết sớm. ""Không sao, chắc là sáng nay dậy muộn, cơ thể còn đang mơ màng một chút. "
Doãn Khởi cố gắng nặng ra tươi cười, mấy hôm nay cậu có đúng là hơi dễ kiệt sức, nhưng tự Doãn Khởi cũng mù mịt không biết nguyên nhân là do đâu. Những triệu chứng của Doãn Khởi chỉ ngày một tăng thêm chứ không có giảm đi, cậu ăn no xong sẽ lập tức buồn ngủ, ngủ dậy rồi tuy trong người có được tỉnh táo hơn mấy phần nhưng chỉ cần đi qua đi lại hoặc đến sân tập luyện một chút đã liền mệt mỏi, lại còn đau đầu chóng mặt, gặp thức ăn có mùi tanh sẽ buồn nôn. Đỉnh điểm là đến khi trận đấu với đại học T được diễn ra, Doãn Khởi vào sân được chưa tới nửa trận, đã ở ngay giữa sân bóng ngất xỉu, làm khán giả và cả người trong đội bóng hai bên một phen nhốn nháo. Doãn Khởi ngay lập tức đã được bác sĩ ở sân đấu cấp cứu và đưa đi bệnh viện, Trịnh Hạo Thạc cứ một mực đòi đi theo nhưng vì trận đấu đang đến hồi nước rút, bây giờ toàn đội đã thiếu đi hai chủ lực nếu còn thiếu hắn thì trận này không cần đánh cũng có thể biết là thua. Doãn Khởi được đưa bến bệnh viện trung ương gần đó nhất, cậu trong cơn mơ màng có thể nhìn thấy mình được đưa đến nơi có rất nhiều ánh đèn chiếu vào, sau đó Doãn Khởi bị chụp cái gì đó vào trong miệng rồi thiếp đi. Khi cậu mở mắt ra lần nữa thì thấy được gương mặt lo lắng của Trịnh Hạo Thạc đang ngồi ở bên giường, hắn vẫn còn mặc đồ thi đấu, mồ hôi vẫn còn bết trên trán. Doãn Khởi nhìn một hồi liền nhớ lại khung cảnh này lúc trước cũng đã từng diễn ra, hai lần cậu phải vào bệnh viện, cả hai lần mở mắt ra đều thấy người này đầu tiên, cho dù cơ thể đang mệt mỏi, nhưng trong lòng lại có một chút vui vẻ. "Thắng hay thua ?""Hiệp chính thì hòa, đến hiệp phụ thứ hai thì chúng ta thắng. "
Trịnh Hạo Thạc nắm lấy tay cậu, hắn đã nghe bác sĩ nói về tình trạng của cậu, nhưng Trịnh Hạo Thạc không biết nên cảm thấy như thế nào, vui mừng hay lo sợ ?"Bác sĩ, Doãn Khởi em ấy có bệnh gì nghiêm trọng lắm không ?"
Trịnh Hạo Thạc thi đấu xong ngay lập tức liền chạy đến bệnh viện, hắn nhìn vào cửa kính trong suốt thì thấy Doãn Khởi đã thay đồ bệnh nhân, đang được bác sĩ cắm ống truyền nước biển vào tay. Bác sĩ đi ra ngoài, nâng nâng gọng kính nhìn nhìn hắn, trông có vẻ ái ngại.
"Cậu là gì của bệnh nhân. "Trịnh Hạo Thạc do dự một chút xong liền thật rõ ràng nói.
"Là bạn trai, là người thân duy nhất ở đây của cậu ấy. "Bác sĩ lại suy nghĩ điều gì đó, xong mới ra hiệu cho Trịnh Hạo Thạc đi theo mình. Bác sĩ dẫn hắn vào một căn phòng riêng biệt, đây là phòng dành cho bác sĩ tư vấn bệnh cho bệnh nhân.
"Cậu xem đi, đây là hình chụp X quang của bệnh nhân, ở phần bụng dưới của bệnh nhân có một cái túi đang phình ra, ở bên trong còn có...."
Vị bác sĩ chỉ vào một tấm phim trắng đen ở trên bảng, dùng ngón tay khoanh một vùng ở trên tấm phim, đang giải thích cho hắn thì đột nhiên dừng lại. Trịnh Hạo Thạc chỉ nghe đến trong cơ thể Doãn Khởi có thứ gì đó kì lạ đang phát triển thì lo lắng đến toát mồ hôi đầy người, hắn thấy bác sĩ có vẻ đang khó xử liền nghĩ bệnh của Doãn Khởi rất nghiêm trọng, tâm trạng liền trở nên lo sợ đến nhấp nhổm không yên.
"Vậy là em ấy bị viêm ruột, hay cái gì hả bác sĩ ?""Không phải viêm ruột, điều này chắc chắn sẽ làm cậu và bạn cậu rất khó chấp nhận, nhưng mà bạn cậu thật sự đã có thai, kết quả này đã được bác sĩ chuyên khoa sản ở bệnh viện chẩn đoán. Cái túi ở bụng bạn cậu có cấu tạo gần giống với tử cung của phụ nữ, thứ đang phát triển trong đó cũng chính là bào thai. "Trong đầu Trịnh Hạo Thạc nổ 'ầm' một cái, hắn bây giờ không biết phải suy nghĩ như thế nào, cũng không biết phải cảm thấy như thế nào. Hắn rất vui mừng vì bản thân mình có con, lại còn là con với người hắn yêu nhất, đây chính là kết tinh quý giá của hai người nhưng đồng thời Trịnh Hạo Thạc cũng rất lo sợ, bởi vì người trực tiếp phải mang nặng đẻ đau con của hai người là Doãn Khởi, hắn không biết cậu sẽ nghĩ như thế này về cái thai này, không biết cậu có thể vì nó mà nghĩ tiêu cực rằng bản thân mình dị dạng, kì quái hay không. Trịnh Hạo Thạc nắm lấy bàn tay thon gầy đang bị kim tiêm cắm vào thật sâu của Doãn Khởi, hắn không dám động vào, chỉ dám mân mê lấy năm ngón tay xinh đẹp của cậu. Doãn Khởi biết hắn đây là đang có chuyện khó nói với cậu, Doãn Khởi cứ để mặc tay cho hắn nắm.
"Có chuyện gì cậu nói cho tớ nghe đi, có phải bệnh của tớ nghiêm trọng lắm không ?""Không phải. ""Bảo bối cậu có nhớ tớ từng nói chúng mình sau này sẽ nhận con nuôi hoặc thuê người sinh hộ không ?""Nhớ. ""Bây giờ không cần nữa rồi. ""Tại sao ?"
Doãn Khởi sửng sốt, chẳng lẽ bệnh của cậu thật sự rất nặng, còn sống được rất ít sao. Trịnh Hạo Thạc vỗ về bàn tay mới vừa giật nảy của Doãn Khởi, ngẩng đầu lên nhìn thật sâu vào mắt cậu, trong mắt hắn như chứa cả một bể ôn nhu.
"Con của hai chúng ta đang nằm trong bụng cậu, chúng ta không cần đi xin người khác nữa. ""Trong bụng tớ ?"
Doãn Khởi mở to mắt, hỏi lại một lần nữa, cậu sợ mình lại nghe nhầm hoặc là Trịnh Hạo Thạc nói nhầm. "Đúng vậy, cậu đang mang thai con của chúng ta. Nhưng bảo bối, cậu đừng lo, bác sĩ đã hứa sẽ giữ bí mật tất cả mọi chuyện "
Trịnh Hạo Thạc đã suy nghĩ rất kĩ về việc này, hắn sẽ giao quyền quyết định việc này cho Doãn Khởi, hắn biết mang thai không dễ dàng, đằng này Doãn Khởi lại là con trai, ở trên đời này chưa từng xảy ra hiện tượng kì lạ đến vậy, chắc chắn cậu sẽ rất khó chấp nhận. "Thế nào.. thế nào mà tớ lại có thể có thai được ?"
Doãn Khởi vẫn chưa hết sửng sốt, cậu đưa mắt nhìn hắn muốn Trịnh Hạo Thạc đem chuyện này giải thích rõ ràng. "Bác sĩ nói trong cơ thể cậu có một cái túi nhỏ, cái túi này giống như là tử cung của con gái cho nên lúc chúng ta làm việc đó không có bao, cậu đã có thai, cái thai đến nay đã được một tháng rưỡi rồi, cái thai trong bụng phát triển rất tốt, hoàn toàn không có trở ngại nào. "
Trịnh Hạo Thạc không biết làm gì hơn ngoài việc cố hết sức đem chuyện này làm thành bình thường nhất để Doãn Khởi dễ dàng tiếp nhận. "Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ ?"
Doãn Khởi thở dài một hơi, cố điều chỉnh lại tâm tình của mình. Trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn là hai chữ kì quái, cơ thể cậu mọc thêm một cái túi nhỏ, sau đó ở bên trong còn có một đứa bé, thử hỏi những người con trai khác trên đời nếu gặp phải trường hợp này sẽ nghĩ như thế nào ?"Bảo bối, vậy cậu sẽ sinh nó ra chứ ?"
Trịnh Hạo Thạc thấp thỏm không yên đem bâng khuâng lớn nhất của mình nói ra, nếu Doãn Khởi không chấp nhận thì hắn cũng sẽ hiểu cho cậu, nhưng từ tận đáy lòng Trịnh Hạo Thạc vẫn luôn cầu nguyện rằng cậu sẽ đem con của hai người sinh ra, bởi vì nó chính là kết tinh thiên liêng nhất của hắn và cậu. "Đương nhiên là tớ sẽ sinh nó ra rồi, đồ ngốc này ! Nó là con của tớ đó !"
Doãn Khởi câu nói này chỉ xuất phát từ phản xạ tự nhiên, nhưng nó cũng rất đúng, dù thế nào thì Doãn Khởi cũng sẽ không vì bản thân mình mà hủy bỏ một sinh mạng còn chưa chào đời. Nếu nghĩ thêm chút nữa thì cứ cho đây là may mắn mà ông trời chỉ dành riêng cho hai người đi. Doãn Khởi sẽ thuận theo tự nhiên, cứ để con trong bụng mình phát triển, cũng để tâm lí của mình dần dần đem chuyện này thành quen thuộc. Trịnh Hạo Thạc vui mừng nhảy cẩn lên, thế là hắn được làm cha rồi ! Hắn sẽ mua thật nhiều đồ đẹp cho con, thật nhiều đồ ăn ngon cho con, dẫn con đi chơi thật nhiều nơi, nếu như là con trai hắn sẽ dạy con phải cua trai như thế nào, nếu là con gái hắn sẽ hằng ngày tết tóc thật đẹp cho nó. "Này đồ ngốc, sắp làm ba người ta rồi đấy, tém bớt cái tướng lại. "
Doãn Khởi ngồi nhìn hắn giống như con gorilla chạy đi chạy lại, hú hét ầm trời tròn phòng, không nhịn được thở dài một hơi. Một đứa con nít này đối với cậu là quá đủ rồi, sau này còn phải thêm một đứa nữa chắc nhà của Doãn Khởi sẽ trở thành trường mầm non một thành viên quá.
Trịnh Hạo Thạc nói vọng vào trong phòng tắm, Doãn Khởi đang ở trong đó, cậu mới vừa ngủ dậy nên phải làm vệ sinh cá nhân. Doãn Khởi ngậm bàn chải đáng răng, miệng còn đầy bọt trắng cũng í ới nói vọng ra.
"Iết ồi. "(Biết rồi. )Doãn Khởi xong xuôi thì hai người cùng xuống nhà bếp ăn bữa trưa đã được chuẩn bị theo phần từ trước, đa số mọi người đều đã ăn xong, đang ở trên phòng khách chơi game hay làm gì đó. "Cậu nói xem, khi không tự nhiên sao Lý Viên lại đến ngoại ô thành phố làm gì, lại còn là đêm hôm khuya khoắt như vậy ?""Cậu hỏi tôi ? Sao tôi biết được, nhưng mà trong lúc Lý Viên vẫn còn ở đây, tôi phát hiện ra anh ta đang quen bạn trai. Hay là bị đánh ghen ! ""Tôi còn nghe nói bạn trai anh ta chính là Mân Gia Lâm bên đội bóng New york, mấy người nghĩ mà xem, Lý Viên vừa bị thương đã được đem qua Mỹ chữa trị, đồng thời Mân Gia Lâm cũng hủy hợp đồng với đại học T để đi về Mỹ, còn không phải là để chăm sóc anh ta sao. ""Thế tại sao Lý Viên lại bị tai nạn ?""Là do bị người ta hại, Lý Viên có tư thù với ai đó, người đó dựng lên một hiện trường giả gây tai nạn cho anh ta. ""Người dựng hiện trường giả kia cũng cao tay thật nhưng nếu như bị phát hiện không phải cậu ta sẽ phải ở tù mọt gông sao ?""Đúng vậy đó, tội đó sẽ đươc kê vào tội cố ý giết người, nặng nhất là chung thân đó !"Trịnh Hạo Thạc cùng Doãn Khởi ở dưới nhà bếp tuy không nghe được ngay từ đầu cuộc trò chuyện, nhưng âm thanh mấy người kia bàn luận càng lúc càng lên cao, không thể nào không lọt hết vào tai. "Thạc....."
Doãn Khởi sắc mặt trông không được dễ coi lắm. Cho dù Lý Viên đã làm đơn bãi nại và yêu cầu phía cảnh sát không cần điều tra thêm về vụ này nhưng cậu vẫn cứ như vậy lo lắng cho Trịnh Hạo Thạc. "Không sao, tớ đã lo liệu hết rồi. "
Trịnh Hạo Thạc vỗ vỗ mu bàn tay của Doãn Khởi, cố làm cho cậu yên tâm hơn một chút. Doãn Khởi đưa mắt lườm lườm hắn.
"Cậu lo liệu kiểu gì ? Đến làm trò mèo cho người ta mất chú ý hả ?"Trịnh Hạo Thạc bị câu nói của cậu chọc cho phì cười. Doãn Khởi biết là không tốt, nhưng mà vẫn không nhịn được cứ nghĩ là nhà Trịnh Hạo Thạc giàu như vậy, tất nhiên là sẽ lo được chuyện này, không hối lộ thì cũng sẽ mua chuộc. Cậu cứ như vậy sau một hồi lâu, Doãn Khởi liền rút ra được kết luận, mình đúng là ở gần Trịnh Hạo Thạc dám phạm pháp thì cũng sẽ trở nên gian xảo, dám có suy nghĩ phạm pháp, lại một hồi nữa liền cân nhắc xem mình có nên ở gần hắn như thế này nữa hay không ? Có bao giờ sau này hai đứa sẽ cùng nhau vô nhà đá, mặc áo sọc đôi hay không ?Xe buýt chở cầu thủ trong đội đi luyện tập đã tới trước cửa, Doãn Khởi chưa kịp ăn xong đã bị Trịnh Hạo Thạc xách đi. Ở trên xe Doãn Khởi cảm thấy rất buồn ngủ, hai mắt cứ nhíu lại vào nhau. "Cậu sao vậy ? Mệt mỏi lắm hả ?"
Trịnh Hạo Thạc ngồi ngay ngắn lại, sau đó ôm lấy đầu Doãn Khởi, để cậu tựa đầu vào vai mình. "Buồn ngủ. "
Doãn Khởi ngáp một cái thật dài, dựa vào người hắn từ từ cũng chống đỡ không nổi thiếp đi. Trịnh Hạo Thạc lấy điện thoại ra, nhấn vào mục ghi chú, phía dưới chữ 'Thèm ăn. ', viết thêm 'Thèm ngủ. '. Hạ Hiên cũng nhận ra biểu hiện mệt mỏi của cậu, cả đội cùng khởi động sau đó chỉ mới tập được ba mươi phút Doãn Khởi đã không ngừng thở dốc. Hạ Hiên gọi Doãn Khởi ra một góc sân, vỗ vỗ vai cậu.
"Doãn Khởi, cậu có bị làm sao không ? Đội đã thiếu đi một người, nếu cậu có bất kì vấn đề gì phải nói cho ban huấn luyện biết sớm. ""Không sao, chắc là sáng nay dậy muộn, cơ thể còn đang mơ màng một chút. "
Doãn Khởi cố gắng nặng ra tươi cười, mấy hôm nay cậu có đúng là hơi dễ kiệt sức, nhưng tự Doãn Khởi cũng mù mịt không biết nguyên nhân là do đâu. Những triệu chứng của Doãn Khởi chỉ ngày một tăng thêm chứ không có giảm đi, cậu ăn no xong sẽ lập tức buồn ngủ, ngủ dậy rồi tuy trong người có được tỉnh táo hơn mấy phần nhưng chỉ cần đi qua đi lại hoặc đến sân tập luyện một chút đã liền mệt mỏi, lại còn đau đầu chóng mặt, gặp thức ăn có mùi tanh sẽ buồn nôn. Đỉnh điểm là đến khi trận đấu với đại học T được diễn ra, Doãn Khởi vào sân được chưa tới nửa trận, đã ở ngay giữa sân bóng ngất xỉu, làm khán giả và cả người trong đội bóng hai bên một phen nhốn nháo. Doãn Khởi ngay lập tức đã được bác sĩ ở sân đấu cấp cứu và đưa đi bệnh viện, Trịnh Hạo Thạc cứ một mực đòi đi theo nhưng vì trận đấu đang đến hồi nước rút, bây giờ toàn đội đã thiếu đi hai chủ lực nếu còn thiếu hắn thì trận này không cần đánh cũng có thể biết là thua. Doãn Khởi được đưa bến bệnh viện trung ương gần đó nhất, cậu trong cơn mơ màng có thể nhìn thấy mình được đưa đến nơi có rất nhiều ánh đèn chiếu vào, sau đó Doãn Khởi bị chụp cái gì đó vào trong miệng rồi thiếp đi. Khi cậu mở mắt ra lần nữa thì thấy được gương mặt lo lắng của Trịnh Hạo Thạc đang ngồi ở bên giường, hắn vẫn còn mặc đồ thi đấu, mồ hôi vẫn còn bết trên trán. Doãn Khởi nhìn một hồi liền nhớ lại khung cảnh này lúc trước cũng đã từng diễn ra, hai lần cậu phải vào bệnh viện, cả hai lần mở mắt ra đều thấy người này đầu tiên, cho dù cơ thể đang mệt mỏi, nhưng trong lòng lại có một chút vui vẻ. "Thắng hay thua ?""Hiệp chính thì hòa, đến hiệp phụ thứ hai thì chúng ta thắng. "
Trịnh Hạo Thạc nắm lấy tay cậu, hắn đã nghe bác sĩ nói về tình trạng của cậu, nhưng Trịnh Hạo Thạc không biết nên cảm thấy như thế nào, vui mừng hay lo sợ ?"Bác sĩ, Doãn Khởi em ấy có bệnh gì nghiêm trọng lắm không ?"
Trịnh Hạo Thạc thi đấu xong ngay lập tức liền chạy đến bệnh viện, hắn nhìn vào cửa kính trong suốt thì thấy Doãn Khởi đã thay đồ bệnh nhân, đang được bác sĩ cắm ống truyền nước biển vào tay. Bác sĩ đi ra ngoài, nâng nâng gọng kính nhìn nhìn hắn, trông có vẻ ái ngại.
"Cậu là gì của bệnh nhân. "Trịnh Hạo Thạc do dự một chút xong liền thật rõ ràng nói.
"Là bạn trai, là người thân duy nhất ở đây của cậu ấy. "Bác sĩ lại suy nghĩ điều gì đó, xong mới ra hiệu cho Trịnh Hạo Thạc đi theo mình. Bác sĩ dẫn hắn vào một căn phòng riêng biệt, đây là phòng dành cho bác sĩ tư vấn bệnh cho bệnh nhân.
"Cậu xem đi, đây là hình chụp X quang của bệnh nhân, ở phần bụng dưới của bệnh nhân có một cái túi đang phình ra, ở bên trong còn có...."
Vị bác sĩ chỉ vào một tấm phim trắng đen ở trên bảng, dùng ngón tay khoanh một vùng ở trên tấm phim, đang giải thích cho hắn thì đột nhiên dừng lại. Trịnh Hạo Thạc chỉ nghe đến trong cơ thể Doãn Khởi có thứ gì đó kì lạ đang phát triển thì lo lắng đến toát mồ hôi đầy người, hắn thấy bác sĩ có vẻ đang khó xử liền nghĩ bệnh của Doãn Khởi rất nghiêm trọng, tâm trạng liền trở nên lo sợ đến nhấp nhổm không yên.
"Vậy là em ấy bị viêm ruột, hay cái gì hả bác sĩ ?""Không phải viêm ruột, điều này chắc chắn sẽ làm cậu và bạn cậu rất khó chấp nhận, nhưng mà bạn cậu thật sự đã có thai, kết quả này đã được bác sĩ chuyên khoa sản ở bệnh viện chẩn đoán. Cái túi ở bụng bạn cậu có cấu tạo gần giống với tử cung của phụ nữ, thứ đang phát triển trong đó cũng chính là bào thai. "Trong đầu Trịnh Hạo Thạc nổ 'ầm' một cái, hắn bây giờ không biết phải suy nghĩ như thế nào, cũng không biết phải cảm thấy như thế nào. Hắn rất vui mừng vì bản thân mình có con, lại còn là con với người hắn yêu nhất, đây chính là kết tinh quý giá của hai người nhưng đồng thời Trịnh Hạo Thạc cũng rất lo sợ, bởi vì người trực tiếp phải mang nặng đẻ đau con của hai người là Doãn Khởi, hắn không biết cậu sẽ nghĩ như thế này về cái thai này, không biết cậu có thể vì nó mà nghĩ tiêu cực rằng bản thân mình dị dạng, kì quái hay không. Trịnh Hạo Thạc nắm lấy bàn tay thon gầy đang bị kim tiêm cắm vào thật sâu của Doãn Khởi, hắn không dám động vào, chỉ dám mân mê lấy năm ngón tay xinh đẹp của cậu. Doãn Khởi biết hắn đây là đang có chuyện khó nói với cậu, Doãn Khởi cứ để mặc tay cho hắn nắm.
"Có chuyện gì cậu nói cho tớ nghe đi, có phải bệnh của tớ nghiêm trọng lắm không ?""Không phải. ""Bảo bối cậu có nhớ tớ từng nói chúng mình sau này sẽ nhận con nuôi hoặc thuê người sinh hộ không ?""Nhớ. ""Bây giờ không cần nữa rồi. ""Tại sao ?"
Doãn Khởi sửng sốt, chẳng lẽ bệnh của cậu thật sự rất nặng, còn sống được rất ít sao. Trịnh Hạo Thạc vỗ về bàn tay mới vừa giật nảy của Doãn Khởi, ngẩng đầu lên nhìn thật sâu vào mắt cậu, trong mắt hắn như chứa cả một bể ôn nhu.
"Con của hai chúng ta đang nằm trong bụng cậu, chúng ta không cần đi xin người khác nữa. ""Trong bụng tớ ?"
Doãn Khởi mở to mắt, hỏi lại một lần nữa, cậu sợ mình lại nghe nhầm hoặc là Trịnh Hạo Thạc nói nhầm. "Đúng vậy, cậu đang mang thai con của chúng ta. Nhưng bảo bối, cậu đừng lo, bác sĩ đã hứa sẽ giữ bí mật tất cả mọi chuyện "
Trịnh Hạo Thạc đã suy nghĩ rất kĩ về việc này, hắn sẽ giao quyền quyết định việc này cho Doãn Khởi, hắn biết mang thai không dễ dàng, đằng này Doãn Khởi lại là con trai, ở trên đời này chưa từng xảy ra hiện tượng kì lạ đến vậy, chắc chắn cậu sẽ rất khó chấp nhận. "Thế nào.. thế nào mà tớ lại có thể có thai được ?"
Doãn Khởi vẫn chưa hết sửng sốt, cậu đưa mắt nhìn hắn muốn Trịnh Hạo Thạc đem chuyện này giải thích rõ ràng. "Bác sĩ nói trong cơ thể cậu có một cái túi nhỏ, cái túi này giống như là tử cung của con gái cho nên lúc chúng ta làm việc đó không có bao, cậu đã có thai, cái thai đến nay đã được một tháng rưỡi rồi, cái thai trong bụng phát triển rất tốt, hoàn toàn không có trở ngại nào. "
Trịnh Hạo Thạc không biết làm gì hơn ngoài việc cố hết sức đem chuyện này làm thành bình thường nhất để Doãn Khởi dễ dàng tiếp nhận. "Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ ?"
Doãn Khởi thở dài một hơi, cố điều chỉnh lại tâm tình của mình. Trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn là hai chữ kì quái, cơ thể cậu mọc thêm một cái túi nhỏ, sau đó ở bên trong còn có một đứa bé, thử hỏi những người con trai khác trên đời nếu gặp phải trường hợp này sẽ nghĩ như thế nào ?"Bảo bối, vậy cậu sẽ sinh nó ra chứ ?"
Trịnh Hạo Thạc thấp thỏm không yên đem bâng khuâng lớn nhất của mình nói ra, nếu Doãn Khởi không chấp nhận thì hắn cũng sẽ hiểu cho cậu, nhưng từ tận đáy lòng Trịnh Hạo Thạc vẫn luôn cầu nguyện rằng cậu sẽ đem con của hai người sinh ra, bởi vì nó chính là kết tinh thiên liêng nhất của hắn và cậu. "Đương nhiên là tớ sẽ sinh nó ra rồi, đồ ngốc này ! Nó là con của tớ đó !"
Doãn Khởi câu nói này chỉ xuất phát từ phản xạ tự nhiên, nhưng nó cũng rất đúng, dù thế nào thì Doãn Khởi cũng sẽ không vì bản thân mình mà hủy bỏ một sinh mạng còn chưa chào đời. Nếu nghĩ thêm chút nữa thì cứ cho đây là may mắn mà ông trời chỉ dành riêng cho hai người đi. Doãn Khởi sẽ thuận theo tự nhiên, cứ để con trong bụng mình phát triển, cũng để tâm lí của mình dần dần đem chuyện này thành quen thuộc. Trịnh Hạo Thạc vui mừng nhảy cẩn lên, thế là hắn được làm cha rồi ! Hắn sẽ mua thật nhiều đồ đẹp cho con, thật nhiều đồ ăn ngon cho con, dẫn con đi chơi thật nhiều nơi, nếu như là con trai hắn sẽ dạy con phải cua trai như thế nào, nếu là con gái hắn sẽ hằng ngày tết tóc thật đẹp cho nó. "Này đồ ngốc, sắp làm ba người ta rồi đấy, tém bớt cái tướng lại. "
Doãn Khởi ngồi nhìn hắn giống như con gorilla chạy đi chạy lại, hú hét ầm trời tròn phòng, không nhịn được thở dài một hơi. Một đứa con nít này đối với cậu là quá đủ rồi, sau này còn phải thêm một đứa nữa chắc nhà của Doãn Khởi sẽ trở thành trường mầm non một thành viên quá.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com