TruyenHHH.com

[Hoàn][HopeGa]Mỹ Nhân! Chờ Tớ Với !!!

Chương 12

_blue_nguyen

"Khởi à, về thôi trễ lắm rồi. "
Trịnh Hạo Thạc nhìn sắc trời vào tối muộn, tuy cũng có luyến tiếc chút thời gian được ở bên cạnh Doãn Khởi như thế này, nhưng mà cũng phải chịu thôi, bây giờ mà hai người không về thì phải ngủ ngoài đường luôn đó.

Doãn Khởi bị cắt ngang suy nghĩ, giật mình, chớp mắt hai cái, con ngươi trong suốt vẫn vướng chút mờ mịt, hướng Trịnh Hạo Thạc gât gật đầu.

Trịnh Hạo Thạc được cưng mà kinh ngạc, Doãn Khởi hôm nay rất lạ, ngoan đến bất ngờ, không như mọi hôm cứ như cục băng trôi, lạnh lùng vô cùng.

Hai người cùng nhau theo lối cũ trở về, Trịnh Hạo Thạc đi bên cạnh Doãn Khởi, không có áo khoác cho nên bị gió lạnh thổi qua buốt đến nổi hết cả da gà, không ngừng run cầm cập, nhưng do phải bảo vệ hình tượng đại cường công khỏe mạnh anh tuấn trước mặt Doãn Khởi, nên suốt cả quãng đường đều phải cố sức nghiến răng nghiến lợi, bày ra dáng vẻ anh hùng đi trong gió.

Doãn Khởi lặng lẽ nhìn sườn mặt nghiêng thật anh tuấn của Trịnh Hạo Thạc, sống mũi cao ngất đỏ bừng, đôi môi mỏng hé ra phả từng đợt khói trắng mờ ảo vào không khí, tuy bị lạnh đến như vậy nhưng đôi mắt vẫn chung thủy sáng ngời. Chiếc áo khoác mỏng manh đang mặc trên người giống như trở thành một chiếc áo lông thượng hạng ấm áp nói không nên lời. Doãn Khởi bất giác bị cuốn vào trong bể nước sâu thăm thẳm mà Trịnh Hạo Thạc tạo ra, cứ như vậy thất thần nhìn hắn.

"Khởi, cậu có đói bụng không ?"
Trịnh Hạo Thạc thấy cửa hàng bán đồ ăn nhanh trước mặt còn mở cửa, trong lòng liền mở cờ mừng phấp phới, hắn vì đi theo chiều lòng Doãn Khởi mà từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn cái gì đâu nha.

Doãn Khởi nhận ra mình đang ngẩn người, thất thố chuyển ánh mắt nhìn nhìn cửa hàng trước mặt, là gà chiên, bất giác lại nhớ tới con gà bị vặt lông sạch trơn bôi đầy dầu mỡ hôm qua vừa ăn, cơn ngấy liền lên đến tận cổ, nhưng nhìn qua Trịnh Hạo Thạc đang giương đôi mắt mong chờ lấp lánh nhìn mình, còn có cả xu hướng chuyển sang cầu xin, trong lòng nhẹ nhàng mềm mại hơn một ít, miễn cưỡng gật đầu.

Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy cái gật đầu này của cậu còn mừng hơn vớ được vàng, hai mắt trong tích tắc sáng trưng, hớn ha hớn hở híp mắt cười với Doãn Khởi.
"Vậy cậu chờ ở đây nha, tớ đi mua một tí thôi sẽ về ngay. "

Doãn Khởi nhìn Trịnh Hạo Thạc cực kì cực kì giống như chó con được cho ăn xương liên tục hướng mình vẫy đuôi, lắc đầu bất lực.

Trịnh Hạo Thạc ngay sau khi nói xong liền chổng mông lên, dùng tư thế Naruto huyền thoại chạy nhanh vào trong cửa hàng.

"Chào cậu. "

Phía bên tai vang lên giọng nói trầm thấp có độ vang cực kì lớn, khiến cho Doãn Khởi bị bất ngờ, không khỏi giật nảy mình.

Người này Doãn Khởi cũng có nhận ra, là một trong số những người bạn của Trịnh Hạo Thạc, trước kia cậu đã gặp ở tiệm net, nhưng ánh mắt người này lúc nhìn cậu lại gây cho Doãn Khởi một cảm giác không được tốt lắm, giống hệt như gian thương đang nhìn cậu như món đồ đắt giá.

"Chào. "
Doãn Khởi thờ ơ đáp một tiếng, hoàn toàn không có một chút thiện cảm nào với tên này.

"Tôi là Kim Tại Hưởng, hân hạnh được gặp cậu. "
Kim Tại Hưởng cười cười đưa tay ra, lại quét mắt đánh giá cậu một lần, thật đúng là cực phẩm.

Doãn Khởi nhíu nhíu mày, không muốn nói chuyện với hắn.

Kim Tại Hưởng thu tay lại nhưng vẫn tiếp tục cười.
"Ngày hôm đó cậu chơi rất hay, cậu có đang chơi cho đội nào không đấy. "

"Không. "
Doãn Khởi bày cho hắn một sắc mặt không mấy hòa nhã.

Kim Tại Hưởng không vì sự lạnh nhạt của cậu mà suy giảm quyết tâm, thậm chí còn nể phục chính mình có mắt nhìn người, nhìn một phát là trúng mỹ nam băng sơn trong truyền thuyết a.
"Vậy cậu cũng không tham gia câu lạc bộ game ở trường luôn hả ?"

"Không. "

"Thật hả ?"
Kim Tại Hưởng nghe được chữ 'không' này liền mừng đến suýt chút nữa nhảy cẩn lên, vậy là hắn không cần phải tranh dành với mấy câu lạc bộ khác để mời cậu tham gia câu lạc bộ kịch nghệ của mình rồi a.

"Này vậy cậu có hứng thú tham gia vào câu lạc bộ của tôi không a ?! "
Kim Tại Hưởng bày ra bộ dáng gian thương đi buôn bán nhướng nhướng mày, chuẩn bị quyết tâm phải tóm Doãn Khởi về cho bằng được, có mỹ nam băng sơn xinh đẹp này làm diễn viên chính, chắc chắn sẽ bán được rất nhiều vé a.

"Khởi. "
Trịnh Hạo Thạc tay cầm hai cái bao thật to, cười tươi chạy nhanh lại.

Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy Kim Tại Hưởng đang đứng sát rạt vào người Doãn Khởi, giấm chua liền dâng lên tới đầu, mặt mày hóa đen thui, cả người bốc lên sát khí đằng đằng.
"Cậu ở đây làm gì ?"

Kim Tại Hưởng không nhận ra được luồn khí thù địch đang phát ra từ người Trịnh Hạo Thạc, chớp chớp mắt ngây thơ.
"Tôi đi mua đồ ăn khuya. "

Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy bao thức ăn trên tay Kim Tại Hưởng, sát khí giảm đi được một chút. Hên cho nhà ngươi là tình cờ gặp đó, nhà ngươi mà thử theo dõi ta với mỹ nhân nhà ta đi, quánh cho ba má ngươi nhận không ra luôn.

Trịnh Hạo Thạc liếc liếc Kim Tại Hưởng xong, không nói gì, bàn tay vươn ra cầm lấy cổ tay gầy nhỏ của cậu, giống như muốn tuyên bố chủ quyền trước mặt Kim Tại Hưởng, kéo cậu rời đi.

Doãn Khởi cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng trên cổ tay, tuy bị siết chặt có hơi đau nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy không muốn gỡ bỏ tay của Trịnh Hạo Thạc ra, cứ như thế mặc hắn lôi kéo về đến tận phòng kí túc xá.

Trịnh Hạo Thạc bực bội đóng rầm cửa một cái, cánh cửa phòng kí túc xá đáng thương bị hành hạ không thương tiếc, muốn bung bét cả ra.
"Lúc nãy, cậu ta đã nói gì với cậu ?"

Doãn Khởi thấy hai lỗ mũi của Trịnh Hạo Thạc không ngừng phì phì hơi, ác ý nổi dậy muốn chọc ghẹo hắn một phen.
"Cậu ta có nói cái gì cũng là chuyện riêng của hai chúng tôi, liên quan gì đến cậu. "

Trịnh Hạo Thạc trợn mắt, lửa nóng bốc lên tới đỉnh đầu, thật không ngờ tên Kim Tại Hưởng kia gian manh đến vậy, mới chỉ nói có đôi ba câu thôi mà đã lôi kéo được Doãn Khởi, để cậu xem hắn như người dưng rồi. Kim Tại Hưởng, nhà ngươi được lắm, mai bổn đại gia sẽ chặn đường nhà ngươi, đánh cho một trận ra trò.

Doãn Khởi đứng nhìn bộ dạng côn đồ, trợn mắt nghiến răng, đang muốn băm vằm Kim Tại Hưởng thành từng mảnh của Trịnh Hạo Thạc, không nhịn được cười. Con chó lông xù ngốc ngốc này hôm nay lại giống như lão hổ nhe nanh múa vuốt a.

Trịnh Hạo Thạc đang nộ khí xung thiên lại thấy Doãn Khởi đang cười nhạo mình, tức chịu không nổi, hai nắm tay lập tức siết chặt.

"Ái, đau. "
Doãn Khởi bị lực đạo mạnh mẽ của hắn nắm lấy cổ tay giống như muốn đem nó đi bẻ gãy luôn.

Trịnh Hạo Thạc nghe tiếng kêu đau của Doãn Khởi thì giật mình, mới ý thức được lúc này mình vẫn còn đang kéo lấy tay cậu, lập tức buông tha cổ tay trắng nõn đã bị siết đến lằn đỏ, giống như bị đạp lửa nóng, ríu rít xin lỗi.
"Tớ xin lỗi, có đau lắm không ? Để tớ đi lấy túi chườm cho cậu nha. "

"Không sao, đợi chút là hết thôi. "
Doãn Khởi xoa xoa cổ tay chính mình, thấy cũng không có gì đáng ngại, nhưng Trịnh Hạo Thạc kia lại làm quá lên, từ đâu lục ra mấy cái túi chườm, còn đang lục tục đi nấu nước sôi.
"Không cần, tôi hết đau rồi. "

"Cậu chờ tí thôi, túi chườm sắp xong rồi. "
Trịnh Hạo Thạc ngồi chồm hổm dưới đất, bỏ hai cái túi chườm nóng vào trong ấm đun nước. Hai cái túi chườm này là Trịnh Hạo Thạc lúc trước bị thương, Kim Nam Tuấn đã đem qua cho hắn mượn dùng ké, nhưng đến bây giờ chúng nó đã bị Trịnh Hạo Thạc diếm luôn, chưa hề được về tay chủ.

Doãn Khởi nhìn Trịnh Hạo Thạc lo lắng chạy đến chạy đi, từ sâu trong cổ họng có một cái gì đó như bị nghẹn lại, nói không nên lời.

"Cậu đang nghĩ cái gì đó ?"
Trịnh Hạo Thạc đợi chuẩn bị xong xuôi, gói túi chườm vào chiếc khăn mỏng, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay gầy guộc vẫn còn in đỏ dấu tay của Doãn Khởi, trong lòng tràn ngập áy náy.

"Tớ không cho cậu nghĩ đến tên Kim Tại Hưởng kia đâu đó. "
Bỉu bỉu môi, cả người Trịnh Hạo Thạc cứ giống như cô vợ nhỏ bị chồng mình ủy khuất.

Doãn Khởi nhìn sang Trịnh Hạo Thạc đang vừa lo cho tay mình, vừa lầm bầm trong miệng cái gì đó giống như đang chửi rủa ai đó ngốc không thể tả, khóe môi lại bất giác cong lên. Doãn Khởi chắc sẽ không bao giờ ý thức được, ngay từ ngày hôm nay, ngay từ lúc này đây, bộ dạng ngốc nghếch này của Trịnh Hạo Thạc đã giống như một thứ thuốc phiện, ngấm vào tận sâu trong từng tế bào máu của cậu, nó có thể khiến cho Doãn Khởi vui vẻ, phấn chấn đến tận thiên đường, nhưng cũng có thể làm cho cậu suy sụp, tiều tụy như sống trong địa ngục, và hơn hết thứ thuốc phiện này sẽ dính vào Doãn Khởi đến hết đời, cho dù cậu có muốn cũng mãi mãi không bao giờ cai đi được.

"Lúc nãy Kim Tại Hưởng kia không có nói gì khác với tôi cả, cậu ta chỉ muốn mời tôi tham gia vào câu lạc bộ thôi. "
Doãn Khởi cảm thấy vẫn là nên đem chuyện này nói rõ ra, chứ nhìn bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Kim Tại Hưởng lúc nảy, thật không thể lường trước được hắn có lôi người kia ra đánh hay không.

Trịnh Hạo Thạc nghe từ miệng Doãn Khởi nói, mới nhớ đến đúng là Kim Tại Hưởng ở trong câu lạc bộ kịch nghệ, có mấy lần trước đây tên kia đã bám dính lấy hắn năn nỉ hắn tham gia nhưng đều bị Trịnh Hạo Thạc lấy lí do đi tập bóng không có thời gian mà khước từ, dần dần cũng không thấy hắn nhắc lại, làm Trịnh Hạo Thạc cũng quên bén đi.

Hắn đưa mắt nhìn mỹ nhân nhà mình từ trên xuống dưới một hồi, chậc chậc hai tiếng, Doãn Khởi nhà mình đúng là cực phẩm, nếu mà đi đóng kịch chắc chắn sẽ hấp dẫn không biết bao nhiêu nữ sinh trong trường bỏ tiền ra mua vé đi xem. Nhưng mà không được, nếu phải đóng kịch chắc chắn Doãn Khởi nhà hắn sẽ bị ghép cặp với mấy người khác, thu về không biết bao ánh mắt dòm ngó. Mặc dù Trịnh Hạo Thạc tự tin với sứt hút mạnh mẽ của mình sớm muộn gì cũng thu được mỹ nhân vào tay, nhưng lỡ vạn bất đắc dĩ, mấy người kia vì quá thích Doãn Khởi mà làm bậy, chẳng phải sẽ gây nguy hiểm cho cậu sao.

Cho nên sau một hồi lâu bổ não, Trịnh Hạo Thạc đã rút ra kết luận, tuyệt đối không thể để cho Doãn Khởi tham gia vào cái câu lạc bộ đầy rẫy cạm bẫy kia. Tuyệt đối!

Trịnh Hạo Thạc ngồi xổm dưới đất, hướng mắt lên nhìn Doãn Khởi đang ngồi trên ghế, thật quyết liệt nói với cậu.
"Cậu nhất định không được tham gia vài cái câu lạc bộ kia đâu đó nha, cái đó chẳng khác gì một ổ yêu nhền nhện đâu, bước chân vào là không ra được luôn đó. "

"Biết rồi. "
Chỉ là một câu lạc bộ thôi mà, có cần phải đến mức đó không. Tuy Doãn Khởi trong đầu vẫn có thật nhiều thắc mắc nhưng đều không nói gì, hoàn toàn không nghi ngờ mục đích của Trịnh Hạo Thạc, cứ ngốc ngốc nghếch nghếch nghe theo.

---------------------------------

Kim Tại Hưởng :"Trịnh Hạo Thạc, cậu vào câu lạc bộ của tôi đi, tiền vé chia cho cậu 20%. "

Trịnh Hạo Thạc :"Bận ở nhà canh vợ rồi. "

Kim Tại Hưởng :"Mân Doãn Khởi, cậu vào câu lạc bộ của tôi đi, tiền vé chia cho cậu 20%. "

Mân Doãn Khởi :"Bận ở nhà cho chồng canh rồi. "

Kim Tại Hưởng :"Kim Nam Tuấn, cậu vào câu lạc bộ của tôi đi, tiền vé chia cho cậu 20%. "

Kim Nam Tuấn :"Bận đi săn khuyến mãi ở tiệm gà rán rồi. "

Kim Tại Hưởng :"Ông trời thật là không có mắt, tại sao tôi rủ người nào đều từ chối hết vậy. "(T-T)

Điền Chính Quốc :"Tên ngốc này, tôi chờ cậu rủ suốt từ nãy đến giờ. "

Kim Tại Hưởng :"Ế!" ⊙﹏⊙

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com