Hoan Hien The Cuc Khoe Vu Thi Duc
Nhìn những dãy núi nối tiếp nhau phía xa xa, hình dáng quen thuộc này khiến đoàn sứ thần Nam Di chạy một tháng đường dài cơ hồ không nhịn được lệ nóng doanh tròng. A Mộc Nạp đứng trên sườn núi nhìn ra xa, mặt đường xanh đen nguội lạnh âm trầm, trong lòng yên lặng hồi tưởng lại chuyến đi Đại Sở lần này, rút ra một kết luận: có khả năng bọn họ đã bị Hoàng đế Đại Sở gian trá âm hiểm đó lừa gạt rồi. Đại Sở cùng Nam Di trăm năm qua quan hệ mập mờ, có hợp tác cũng có xung đột, nhưng bề ngoài quan vương hai nước luôn duy trì một cục diện qua lại hữu nghị, hàng năm quốc chủ Nam Di đều phái người đi sứ Đại Sở, tỏ vẻ tôn trọng đối với Đại Sở. Nhưng A Mộc Nạp biết, Nam Di bọn họ cho tới bây giờ chưa từng buông tha dã tâm xâm chiếm Đại Sở. Hơn nữa Đại Sở là một quốc gia to lớn, đất đai phì nhiêu, tài nguyên thiên nhiên phong phú, khiến tất cả các nước nhỏ ở biên giới đều thèm muốn không dứt. Năm nay theo lệ đi sứ Đại Sở, là hắn hiệp trợ hành động cùng lục hoàng tử, nhưng hắn không nghĩ đến, lần này bọn họ sẽ tổn thất nặng nề như vậy, không chỉ khiến lục hoàng tử và A Y Na bị trọng thương trong cuộc tỷ thí, mà y thuật Nam Di còn bị ép bày ra trước mặt Đại Sở. Nghiêm trọng hơn chính là, bọn họ mất đi "Thánh tử". Hai mắt A Mộc Nạp nheo lại xẹt qua lo lắng, Lục hoàng tử bị thế tử Đại Sở quần áo lụa là đánh trọng thương, chuyện này tin rằng cả đời lục hoàng tử cũng sẽ khắc cốt ghi tâm. Đây là sỉ nhục của người Nam Di, lục hoàng tử sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện đó vì từ nhỏ hắn đã rất tự cao tự đại. Sau đó bọn họ đã từng thảo luận qua, cũng cảm thấy bọn họ nhất định là bị người Đại Sở chơi xỏ. Từ tình báo của bọn họ, thế tử An Dương vương Sở Khiếu Thiên là con nhà thế gia, không đáng nhắc tới. Nhưng trong ba cuộc tỷ thí đêm trung thu, từ trận này đến trận khác đều thua một cách hết sức khó coi để cho từ đáy lòng bọn họ cảm thấy đây là âm mưu của hoàng đế Đại Sở. Thế tử An Dương vương Sở Khiếu Thiên căn bản không thể chỉ là thế tử quần áo lụa là bình thường, võ lực của hắn cao cường, thậm chí có thể đả thương hoàng tử tập võ từ nhỏ, làm cho người ta không dám khinh thường. Dĩ nhiên, còn có một khả năng khác, nếu như tình báo của họ không phải giả, như vậy là thế tử An vương Dương ẩn mình rất giỏi, là một người lòng dạ thâm sâu. Lục hoàng tử thua hai lần bởi Sở Khiếu Thiên, có thể nói là hận thấu xương. Trong lòng A Mộc Nạp biết tính tình lục hoàng tử rất hẹp hòi nên rất khó làm nên chuyện lớn. Từ việc nhỏ như thế, lục hoàng tử lại bị mất mặt, trả thù tuyệt đối sẽ không thiếu, từ lúc rời khỏi kinh thành, A Mộc Nạp đã phát hiện lục hoàng tử âm thầm liên lạc với thám tử Nam Di ẩn nấp ở Đại Sở, muốn dò xét hành tung của thế tử An Dương vương, đoán chừng sau khi về nước, sẽ ra tuyệt sát lệnh với sát thủ. Tuyệt sát lệnh hạ xuống, nếu không giết chết thế tử An Dương vương sẽ không trở về, cho đến khi hao tổn hết thám tử. A Mộc Nạp biết lục hoàng tử hận thế tử An Dương vương, cho nên đối với hành động của lục hoàng tử cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, dù sao đến lúc đó đã trở về nước, hành động của hoàng tử tự nhiên có quốc chủ phụ trách. Nhưng chuyện của hoàng tử dễ giải quyết, "thánh tử" bị mất lại là chuyện khác. Bởi vì y học Nam Di vẫn lạc hậu hơn Đại Sở, hơn nữa do lịch sử cùng địa lý và phong tục mà y thuật của bọn hắn so với Đại Sở hoàn toàn bất đồng, tự nhiên cũng có rất nhiều chuyện ngoài suy đoán của mọi người. "Thánh tử" là thánh vật trời cao ban cho bọn họ, có thể phụ trợ bọn họ tìm được nhiều dược liệu trân quý hơn, để cho bọn họ khỏi bị bệnh tật hành hạ. Tất nhiên, một quốc gia lớn như vậy, "Thánh tử" không chỉ có một con, nhưng để dưỡng thành mỗi một con đều phải tốn hao thời gian và tinh lực khó có thể tưởng tượng, hiện tại cả nước Nam Di, cũng chỉ có ba con "Thánh tử". Lần này đi sứ Đại Sở, có thể mang theo "Thánh tử" đồng hành, cũng bởi vì quốc chủ sủng ái lục hoàng tử, do lục hoàng tử khẩn cầu mới cho phép mang theo. Nhưng ai biết được lại đánh mất "Thánh tử". A Mộc Nạp nhớ tới trên đường trở về, vu y đồng hành đột nhiên phát hiện "Thánh tử" mất tích, càng thêm uất ức. "Thánh tử" biến mất không có tung tích không thể tìm ra, giống như chính nó tự đi lạc đường vậy. Nhưng lúc "Thánh tử" hôn mê, sẽ không dễ dàng tỉnh lại, làm sao có thể tự mình đi lạc? Những ngày này, càng đến gần nước Nam Di, đầu óc A Mộc Nạp càng tỉnh táo, hắn cũng cẩn thận suy nghĩ lại từng chi tiết xảy ra tại hoàng triều Đại Sở, A Mộc Nạp bắt đầu hoài nghi tất cả đều là âm mưu của hoàng đế Đại Sở, có lẽ "Thánh tử" mất tích cũng do quỷ kế của hoàng đế Đại Sở. Dù sao Nam Di vẫn luôn lăm le Đại Sở, cảm giác như Đại Sở không phải như bọn họ vẫn nghĩ. Nghĩ có lẽ hoàng đế Đại Sở có năng lực khác thường trong tay nên có thể điều khiển "Thánh tử" rời đi mà thần không biết quỷ không hay, thì trong lòng A Mộc Nạp nổi lên một trận sóng to gió lớn. "Đại nhân." Một võ sĩ Nam Di lặng lẽ đi tới, đứng lại cách ba thước ở sau lưng A Mộc Nạp. "Chuyện gì?" "Thám tử nằm vùng ở phương nam đã dò xét được hành tung của thế tử An Dương vương, được lục hoàng tử hạ tuyệt sát lệnh." Ánh mắt A Mộc Nạp mãnh liệt, cả giận nói: "Tại sao không có người đến nói cho ta biết?" Nói xong, xoay người lại nhìn về chiến lều dã ngoại cách đó không xa, bên trong là con trai thứ sáu được quốc chủ Nam Di bọn họ sủng ái nhất. "Đại nhân, hoàng tử không để cho thuộc hạ tới nói với người." Người nọ hơi chần chừ nói. A Mộc Nạp mấp máy môi, hít một hơi thật sâu, nói: "Thôi, dù sao chúng ta cũng sắp về đến Nam Di rồi." Chỉ sợ hành động của mấy thám tử lần này có thể bị bại lộ rồi. Thám tử nằm vùng ở Đại Sở không dễ dàng gì, dùng những thám tử kia đi giết cái tên thế tử không có thực quyền, thật sự không cao minh lắm, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới đem tinh lực đi đối phó với một tên thế tử không quyền thế lại bị cách chức tới đất phong. A Mộc Nạp nghĩ tới, không khỏi có chút nhức đầu với việc quốc chủ quá mức thương yêu lục hoàng tử, mới trực tiếp giao những thám tử này cho lục hoàng tử, làm tổn thất một nhóm thám tử. "Thương thế của hoàng tử thế nào rồi?" A Mộc Nạp thu lại tâm tình dư thừa rất nhanh, mở miệng hỏi. "Đại nhân, vẫn chưa tốt lắm, lục hoàng tử vẫn nói ngài ấy còn đau, nhưng vu y đại nhân lại nói thương thế đã tốt lên nhiều rồi, vu y đại nhân tìm không ra nguyên nhân gây thương tổn cho ngực của hoàng tử." Sau khi nghe xong, A Mộc Nạp nhíu đầu lông mày chặt hơn. Trong lòng hắn luôn có một dự cảm xấu, sợ bệnh này của lục vương tử không dễ dàng chữa khỏi. *** Đêm khuya yên tĩnh, ánh sáng thanh tịnh của ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ in bóng lên đầu giường. Ngoài cửa sổ, gió phất qua ngọn cây phát ra tiếng vang rì rào, bóng đêm càng thêm thâm trầm. Trong giấc mộng, nàng đột nhiên tỉnh lại, chợt mở mắt thì đột nhiên có cảm giác không biết mình đang ở đâu. Một hồi lâu, khi mắt thích ứng với bóng đêm, thấy rõ ràng bày biện đơn giản bên trong phòng, mới nhớ ra đây là khách sạn trong thành Lĩnh Nam. Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy hô hấp của mình rõ ràng nhất. Liễu Hân Linh nhíu mày một cái, phát hiện nam nhân trước lúc ngủ còn dây dưa với nàng không có ở đây. Sờ sờ vị trí bên cạnh, hơi ấm vẫn còn, chứng tỏ hắn cũng mới rời khỏi chưa lâu lắm. Nghiêng tai lắng nghe một lát, trừ tiếng gió thổi và tiếng côn trùng kêu, không nghe được âm thanh nào khác, cũng không biết hắn đi đâu rồi. Nằm một lát, cảm giác cổ họng hơi khô, nàng ngồi dậy, chân ở dưới giường lục lọi mang giày vào, xuống giường. Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào cửa sổ có thể nhìn thấy mọi thứ được bày biện bên trong phòng rất rõ ràng. Nàng không thắp nến, đi tới trước cái rương cách giường không xa cầm áo khoác lên, rồi bước lại bàn cầm bình trà đã nguội lạnh, rót chén nước lạnh từ từ uống. Mới vừa rồi gặp ác mộng nhưng khi tỉnh giấc nàng đã quên mất, chỉ nhớ mang máng là chuyện có liên quan đến đời trước của nàng. Liễu Hân Linh dựa nửa người vào bàn, uống xong chén nước, từ ngực đến bụng cũng cảm thấy lành lạnh, tinh thần tỉnh táo lên không ít. Lặng lẽ vuốt vuốt chén nước, bắt đầu suy đoán nguyên nhân hắn rời đi, nhạy bén cảm thấy có thể có liên quan tới mật thư mà trước lúc ngủ Sở Khiếu Thiên nhận được. Đột nhiên, trái tim khẽ động, lông măng trên cổ dựng đứng, giống như có nguy hiểm gì đó gần kề, theo trực giác thân thể nàng cứng lại. Cho đến khi "keng" một tiếng kim loại vang lên, ban đêm yên tĩnh nên âm thanh này hết sức chói tai. Một chiếc áo choàng dầy quấn lấy nàng, sau đó nàng bị một sức mạnh hết sức ôn nhu đẩy ra, rất nhanh liền ngã xuống giường, kỳ lạ thay thân thể nàng không có cảm giác bị chấn động chút nào. Người nọ hình như khống chế được lực đạo trong tay rất tốt, cho nên hắn đẩy nàng về phía giường có chăn mềm, cũng không khiến nàng bị thương. Liễu Hân Linh cởi áo choàng đang bao lấy mình ra rất nhanh, sau đó thấy hai bóng đen đang giao đấu trong phòng. Rõ ràng tốc độ và động tác của hai người cực kỳ hung hiểm sắc bén, nhưng lại rất có ăn ý tránh né các bài biện trong phòng, khiến cho cuộc đấu giữa hai người giống như đang diễn một vở kịch câm, không phát ra một chút tiếng vang nào. Liễu Hân Linh rất an phận rút vào bên trong giường xem trận đấu, tự lượng sức không thét chói tai cũng không tiến lên, hoặc không lý trí tông cửa chạy ra. Nàng chỉ núp ở tận cùng bên trong, tìm nơi an toàn một chút ngây ngô lặng lẽ quan sát hai người đang đánh nhau. Nhìn một hồi, rốt cuộc thấy rõ một người mặc trang phục màu đen trong hai người đó chính là Sở Thất trong số mười thị vệ —— nghe nói là thị vệ có võ công cao cường bậc nhất trong mười người. Tên còn lại vóc người cao gầy, toàn thân y phục đen nhánh, cũng bịt kín đầu, không thấy rõ diện mạo của hắn. Rất nhanh, Sở Thất lộ rõ năng lực cao hơn một bậc, người áo đen bị Sở Thất đâm trúng một bên vai, phù một tiếng phun ra một búng máu. Mùi máu tươi tràn ngập trong phòng, khiến nàng muốn ói. Miễn cưỡng nuốt xuống cảm giác này, Liễu Hân Linh tiếp tục chuyên tâm theo dõi Sở Thất và người áo đen giao đấu, rất nhanh người áo đen bị ép đến cạnh cửa. Đang lúc này, đột nhiên có một bóng đen phá cửa sổ mà vào, lao thẳng về phía giường. Tốc độ của hắn quá nhanh, Sở Thất lại đang đánh nhau, không cách nào phân thân chú ý tới nàng được, mắt thấy người áo đen đã nhào tới trước giường, Sở Thất tròn mắt vung ra một kiếm tách người áo đen ra đang chuẩn bị xoay người lại giúp thì đột nhiên nghe được âm thanh cọc gỗ vỡ vụn, sau đó cả khung giường sụp đổ xuống, vừa đúng đè lên người tên đang nhào tới trước giường, phát ra tiếng vang thật lớn. Trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện động tác của Sở Thất và tên áo đen rõ ràng chậm đi một nhịp, sau đó hai người đồng thời đánh về phía giường. Nhưng bọn họ còn chưa tới nơi thì nam nhân đang bị khung giường đè nặng đột nhiên bay ra, trực tiếp đập tới hướng bọn hắn. Sở Thất phản ứng nhạy bén, cúi người xuống tránh khỏi bị người kia bay trúng. Mà vận số của tên áo đen không được tốt như vậy, đang bị thương, phản ứng chậm chạp, trực tiếp bị người kia nện vào người. Tên áo đen chỉ cảm thấy vật này đập tới với tốc độ dũng mãnh, giống như bị đỉnh Thái Sơn chèn ép làm cho cả người không thể nào nhúc nhích, đang bị thương lại bị đè cho một cái, nhất thời lại phun ra một búng máu, té xuống đất không một tiếng động. Lúc này, "Bùm" một tiếng, cửa chính bị đá văng ra, dưới ánh trăng, nam tử mặc cẩm bào màu xanh giống như sát thần xông tới, trực tiếp đá một cước lên hai tên đang đè lên nhau, một tiếng răng rắc, nam nhân kia bị hắn đạp gãy tay, sau đó hai kẻ không biết sống chết đó rất nhanh lấy lại ý thức thì đã bị thị vệ xông vào giữ chặt. "Linh nhi!" Sở Khiếu Thiên khàn giọng kêu lên, tiếng kêu này ở trong màn đêm yên tĩnh có chút khàn khàn mà dữ tợn. "Chủ tử, phu nhân ở đầu giường." Sở Thất thấy mặt mũi hắn vặn vẹo, sợ tính tình chủ tử nóng nảy nổi đóa, vội vàng lên tiếng. Lúc này, đã có người cầm đá lửa đốt đèn trong phòng lên, nhất thời trong phòng sáng tỏ một mảnh, cũng để cho mọi người nhìn rõ ràng khung giường và màn bị sụp đổ, không khỏi có chút giật mình. Trông như bị người ta đập vỡ cột giường mới có thể khiến nó sụp như vậy. Sở Khiếu Thiên sợ hết hồn hết vía, vội vàng tiến lên bới màn lụa ra, thậm chí thô bạo trực tiếp xé màn trên khung giường, lại nhấc mấy tấm ván ném qua một bên, rốt cuộc lộ ra thiếu nữ bên trong đang ngồi dựa vào tường. Nhìn thấy bộ dáng điên cuồng này của hắn, mọi người trong phòng đều sợ đến câm như hến, không dám phát một tiếng. Sở Khiếu Thiên thở hổn hển, hai mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ khoác một cái áo choàng rũ đầu núp ở giữa đầu giường, trái tim đập liên hồi, thậm chí cảm thấy ngón tay mình không thể khống chế mà phát run. Đây là lần thứ hai, lần thứ hai tận mắt thấy nàng gặp phải nguy hiểm, mà mình không cách nào tới kịp bảo vệ nàng. "Phu quân." Liễu Hân Linh ngẩng mặt lên, lộ ra dung nhan tái nhợt, cẩn thận kêu một tiếng, bị ánh mắt hung thần ác sát của hắn khiến trái tim có chút sợ hãi, hơi lo lắng di chuyển cái mông, muốn rời khỏi tầm mắt bức bách của hắn. Vậy mà, rất nhanh, nam nhân trước giường với tay kéo nàng ra ngoài, ôm thật chặt vào trong ngực, hai cánh tay hữu lực trực tiếp vây chặt hông nàng, khiến nàng cảm thấy có chút đau. Vốn định đẩy hắn ra, nhưng cảm thấy thân thể hắn khẽ run, chỉ có thể lặng lẽ để mặc hắn ôm. Dễ dàng tha thứ cho hành động thô lỗ lại khiến nàng phải chịu tội của hắn. Liễu Hân Linh cười khổ nhưng trong lòng không hề có chút buồn bực, chỉ có thể lặng lẽ để cho hắn che chở cho mình. Một lát sau, rốt cuộc Sở Khiếu Thiên thả lỏng tâm tình, buông nàng ra, sau đó quan sát nàng từ trên xuống dưới, chỉ sợ nàng bị thương. "Phu quân, thiếp không có bị thương." Liễu Hân Linh vội vàng mở miệng nói, trấn an hắn. Sở Khiếu Thiên vẫn cau mày, mặc dù nàng nói không bị thương, nhưng sắc mặt của nàng rất tệ, hết sức khó coi, hắn hoài nghi nàng bị thương mà mình không biết. Nghĩ đến đó, hắn cũng không dùng sức quá lớn chạm tới nàng, sợ không cẩn thận sẽ làm nàng bị thương thêm, Sở Khiếu Thiên lửa giận ngập trời, phẫn hận nói: "Dẫn bọn chúng đi xuống, bất chấp thủ đoạn gì cũng phải tra ra người đứng phía sau!" "Dạ!" Hai thị vệ áp giải tên áo đen trầm giọng đáp, sau đó bắt bọn chúng ra khỏi phòng, rất nhanh, thị vệ trong phòng cũng lui ra ngoài. Bọn họ rời đi, không khí cũng thông thoáng hơn, thế nhưng mùi máu tươi càng nồng nặc khiến trong ngực nàng khó chịu, càng muốn nôn. Rốt cuộc, nàng cũng không thể chịu nổi cảm giác buồn nôn đó nữa, đẩy nam nhân đang ôm mình ra, nôn ở bên giường. "Nôn......" Dạ dày nàng như đang sôi trào, ói đến cuối cùng, đã không còn gì nhưng vẫn nôn ọe liên tục. "Linh, Linh nhi...... Nàng làm sao vậy hả?" Âm thanh Sở Khiếu Thiên khẩn trương và run rẩy, nhìn nàng vịn đầu giường nôn mửa, trong khoảng thời gian ngắn, đầu hắn trống rỗng, không biết làm gì, cả người cũng lóng ngóng, chỉ có thể lo lắng vây quanh nàng. Liễu Hân Linh ói một lát, rốt cuộc cảm thấy dạ dày thoải mái hơn, nhưng mùi máu tươi còn trong phòng vẫn làm nàng cảm thấy khó chịu. Cảm thấy hắn cẩn thận từng li từng tí lo lắng ôm nàng vào ngực, Liễu Hân Linh vô lực dựa vào hắn, ngước mắt nhìn hắn một cái, suy yếu nói: "Đỡ thiếp ra ngoài." Mùi máu tanh trong phòng làm nàng vô cùng khó chịu, nàng cảm thấy nếu mình còn ở đây nữa, nhất định sẽ bị ngộp thở. Lúc này Sở Khiếu Thiên đã không còn nghĩ được gì, nghe thấy âm thanh yếu ớt của nàng, vội vàng ôm nàng lên, bước nhanh ra khỏi phòng. Ra khỏi cửa phòng, bên ngoài ánh trăng sáng ngời, gió đêm mát mẻ thổi lướt qua mặt khiến đầu óc Sở Khiếu Thiên tỉnh táo lại. Ngoài cửa có hai thị vệ canh chừng, còn những người khác đã dẫn hai tên áo đen đi thẩm vấn. Bởi vì nơi ở của bọn họ tách biệt với những nơi khác trong khách sạn, cho nên hỗn loạn vừa rồi cũng không kinh động đến những khách nhân khác. Lúc này, lại vang lên một loạt tiếng bước chân, đám người Mặc Châu và Lục Y quần áo xốc xếch bước nhanh tới. "Thế tử, thế tử phi." Hai người nhỏ giọng kêu, thấy tiểu thư mình bị Sở Khiếu Thiên ôm vào ngực, trên mặt lộ ra lo lắng. Sở Khiếu Thiên cúi đầu nhìn thiếu nữ suy yếu co rúc trong ngực hắn, đôi mắt khép hờ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cảm thấy đau lòng không thôi. Sở Khiếu Thiên vặn vẹo lông mày, hết sức lo lắng cho thân thể của nàng, biết nàng cần nghỉ ngơi, nhưng gian phòng này không thể ở được nữa, liền phân phó người đi dọn dẹp một căn phòng khác, sau đó cho người đi gọi Quý Uyên Từ đến. Rất nhanh, người làm đi quét dọn một căn phòng cạnh đó, Sở Khiếu Thiên ôm người đi vào, sau đó lo lắng chờ Quý Uyên Từ đến. Quý Uyên Từ ở phía đối diện, chỉ là hiện nay hắn lại không có trong phòng, mặc dù lòng Sở Khiếu Thiên như lửa đốt, cũng chỉ có thể cố gắng chờ thị vệ đưa Quý Uyên Từ về. Thị vệ hành động rất nhanh, mấy phút sau liền đem người tới. Thật sự là trực tiếp bắt người tới, bọn họ cũng biết chủ tử nhà mình cưng chiều thế tử phi như bảo bối, cho nên vừa nhận lệnh, liền vác Quý Uyên Từ đang ngao du ở đâu đấy về đây. Quý Uyên Từ bị người khác vác như vậy, mặc dù nhếch nhác, nhưng vẫn không tức giận. Mặc dù Quý Uyên Từ thường xuyên không bình thường, nhưng cũng phân biệt được phải trái, nhìn thấy Sở Khiếu Thiên ngồi bên giường vẻ mặt lo lắng còn Liễu Hân Linh sắc mặt tái nhợt, rất nhanh hỏi: "Sở huynh, đã xảy ra chuyện gì?" "Mau tới đây xem cho nương tử ta một chút, nàng ói rất nhiều." Sở Khiếu Thiên cũng không kiêng kỵ gì, trực tiếp kéo Quý Uyên Từ qua, để cho hắn chẩn mạch. Quý Uyên Từ ngồi xuống, đưa tay đặt lên cổ tay Liễu Hân Linh. Mọi người trong phòng khẩn trương nhìn Quý Uyên Từ, mặc dù Liễu Hân Linh vẫn không thoải mái, nhưng không có mùi máu tanh nên đã tốt hơn một chút, chỉ là vừa mới ói một trận, vẻ mặt vẫn tái nhợt, nhưng không mấy khẩn trương như mọi người. "Như thế nào?" Sở Khiếu Thiên gấp gáp thúc giục hỏi, cảm thấy Quý Uyên Từ xem mạch cũng khá lâu mà vẫn không nói gì, khiến hắn càng thêm lo lắng nóng nảy. Thật ra thì Quý Uyên Từ bắt mạch không lâu, vì xác định mạch tượng mà tốn thêm một ít thời gian, chỉ là Sở Khiếu Thiên quan tâm nên bị loạn, cảm thấy mỗi một giây cũng rất dài. Nếu không phải hiện nay Quý Uyên Từ vẫn còn bắt mạch, có thể hắn sẽ nắm cổ áo của thái y lên mà hỏi. Quý Uyên Từ rất nhanh thu tay về, sau đó hướng về phía nam nhân nào đó đang nóng nảy cười nói: "Sở huynh, chúc mừng, Sở tẩu có tin vui." "......" Sở Khiếu Thiên trợn tròn mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com