Hoan Hien The Cuc Khoe Vu Thi Duc
Liễu Hân Linh cẩn thận từng li từng tí vượt qua thời gian làm nữ nhân có thai, trong vương phủ tất cả mọi người đều đang chờ đợi, càng đến gần mùa hè bụng của nàng càng lớn giống như một quả cầu hơi. Mặc dù vất vả nhưng khi nhìn thấy một nam nhân còn khổ sở hơn nàng, Liễu Hân Linh im lặng chịu đựng không oán than một câu. Người nam nhân kia luôn có cách khiến nàng phải câm nín. Thời tiết càng ngày càng nóng, nhiệt độ cơ thể của nữ nhân mang thai hơi cao, cho dù ngồi yên một chỗ thì cả người cũng đầy mồ hôi.Mỗi ngày, Liễu Hân Linh đều để nha hoàn quạt cho mình, sau đó nàng vui vẻ ăn trái cây chua ướp lạnh. Lúc đầu khi hai tiểu bánh bao nhìn thấy nàng ăn cà chua có vỏ ngoài đỏ tươi, hai đứa đều tò mò sáp tới, Liễu Hân Linh thấy bọn chúng muốn ăn nên có ý xấu đưa cho mỗi đứa một trái, sau đó nàng không ngoài ý muốn nhìn thấy mặt hai mặt bánh bao nhăn lại thành một cục như dưa chua, chọc nàng cười khanh khách. Từ đó về sao, Nhị Bảo không bao giờ có hứng thú với đồ ăn của nàng nữa, còn Đại Bảo thì ngược lại, tiểu bánh bao là một đứa nhỏ bị đánh thế nào cũng không chừa, mỗi khi Liễu Hân Linh dùng trái cây trêu bé, bé đều nhận lấy cắn một miếng, thế là bé bị chua đến nỗi hai mắt đẫm lệ đáng thương, ngốc không chịu nổi, song cũng thật là đáng yêu. Cuộc sống của nữ nhân có thai làm cho bạn thế tử phi vốn đứng đắn trở thành một người xấu. Sở Khiếu Thiên thấy hai tiểu bánh bao thật đáng thương, ban đầu hắn còn định ra mặt cho hai đứa nó, nhưng khi nhìn thấy bạn thế tử phi cười vô cùng dịu dàng hiền lương hắn lại ỉu xìu, chỉ có thể âm thầm an ủi hai tiểu bánh bao, để chúng nhớ lâu một chút không được ăn đồ của nữ nhân có thai. Thời tiết nóng bức nên các tiểu bánh bao không thể chạy ra ngoài chơi được, bọn chúng chuyển địa điểm đến lương đình được xây giữa hồ nước trong Lãm Tâm viện dể hóng mát, thậm chí mỗi ngày Đại Bảo còn mặc một cái yếm nhỏ màu đỏ và quần ngắn đi nghịch nước, chơi tới khi y phục ướt đẫm mới chịu trở về, sau đó bị mẫu thân nhà mình đánh cái mông nhỏ. Còn Nhị Bảo, bé trực tiếp cuộn người nằm kế bên Liễu Hân Linh, khi nha hoàn quạt cho nàng, bé cũng hạnh phúc ngủ mất. Lại một buổi trưa nóng bức, sau giờ ngọ Liễu Hân Linh ngủ trưa thức dậy, nàng chỉ thấy con gái ngủ trên chiếu còn con trai thì không thấy đâu nữa. Nàng hỏi nha hoàn hầu hạ thì biết được tiểu gia hỏa đã chạy đến tiểu viện mà An Dương vương đang tĩnh dưỡng. "Trời nóng như thế, sao nó lại đột nhiên chạy tới đó vậy?" Nha hoàn kia nhìn nàng một cái: "Lúc tiểu chủ tử nghịch nước thì vô ý làm gãy một cây liễu bên cạnh hồ nước..." "...Vì thế nó sợ ta tức giận nên chạy tới chỗ vương gia?" Khóe miệng Liễu Hân Linh giật giật hỏi. "Nô tỳ không biết ạ." Nha hoàn cúi đầu, đương nhiên nha hoàn không dám tự mình làm chủ thừa nhận gì cả. Liễu Hân Linh đỡ eo đi đến bên cạnh cửa sổ, sát bên cửa sổ là một cái hồ nhỏ sóng nước lăn tăn, bên cạnh hồ vốn có ba gốc liễu bây giờ chỉ còn có hai, thiếu đi một bóng liễu xanh mát che nắng, đột nhiên nàng cảm thấy thời tiết nóng hơn không ít." "Tiểu tử này..." Liễu Hân Linh hơi giận, nàng quyết định chờ sau khi tiểu bánh bao trở về, nàng sẽ đánh cái mông nhỏ của bé. *** Bên kia, An Dương vương đang vẽ tranh trong thư phòng, đột nhiên gã sai vặt đến báo cho ông biết tôn tử đến đây, ông vội sai người dẫn tiểu bánh bao vào. "Gia gia~~" Khi tiểu bánh bao nhìn thấy ông, bé rất vui sướng bổ nhào về phía trước. An Dương vương vốn đang tươi cười muốn tiếp được tiểu gia hỏa hoạt bát, tuy nhiên ông nhanh chóng nhớ lại tiểu bánh bao có quái lực, ông vội nghiêng người né sang một bên, sau đó ông nhìn thấy tiểu bánh bao dừng lại không kịp sắp lao vào giá sách của mình, nắm tay nhỏ trực tiếp chống lên giá sách làm cho cả giá sách run lên một cái, ông sợ tới mức xách tiểu bánh bao va chạm đến thất điên bất đảo lên kẹp dưới nách, chạy nhanh ra ngoài như lửa cháy sau mông. Vừa ra khỏi cửa thì bên trong bỗng vang lên một tiếng "Ầm”, cả giá sách đều sụp xuống, một lá thư từ trên giá sách bay phất phơ rồi rơi xuống đất. Tiếng động này đủ khiến cho thị vệ gác viện và gã sai vặt gấp gáp chạy tới, song sau khi họ nhìn thấy tình cảnh trong thư phòng thì không khỏi há hốc mồm. "Vương gia, chuyện này..." Sở Trung cứng ngắc hỏi. An Dương vương nhíu mày, sau đó ông cúi đầu xem xét tiểu gia hỏa, thấy hai mắt bé đẫm lệ hết sức tội nghiệp, một bàn tay nhỏ bé đang che trán, trong lòng ông nhảy dựng lên vội vàng đặt bé xuống, sau đó kéo tay của bé ra, quả nhiên trên trán sưng lên một cục, ông lập tức đau lòng không chịu nổi. "Lưu Sinh à, gia gia xin lỗi, gia gia không cố ý...." Lúc này, An Dương vương tự trách mình không thôi, ông vội vàng sai hạ nhân đi lấy thuốc tan máu bầm lại đây bôi cho tiểu bánh bao. "Gia gia, Đại Đại đau ~~" Tiểu bánh bao ngoan ngoãn ngồi trên ghế đôn, nước mắt lưng tròng nói, dáng vẻ đáng thương đó làm cho người có tâm địa sắc đá đến mấy cũng mền nhũn. Thế là, An Dương vương vừa thoa thuốc cho tôn tử vừa rối rắm tự trách mình, nếu như lúc đó ông không tránh đi thì nhất định ông sẽ bị tôn tử có thần lực trời ban đánh bay vào tường làm tranh vẽ tường luôn, với tuổi của ông tuyệt đối sẽ mất nửa cái mạng. Có điều khi ông tránh đi tôn tử hiếu động liền gặp nạn, tuy chỉ đụng đỏ một chút, nhưng làm cho An Dương vương xem tôn tử như mạng đau lòng không chịu nổi. Thuốc mỡ lành lạnh rốt cuộc làm cho tiểu bánh bao chỉ sụt sịt mũi không khóc nữa. Mà An Dương vương nhìn thư phòng bị hủy một nửa kia, ông chỉ biết thở dài. Nếu bức thư này bị con trai bất hiếu hủy đi ông nhất định sẽ cầm chổi lông gà quất cho nó một trận, nhưng mà đây lại là tôn tử....An Dương vương vô thức nhìn tôn tử đang ngồi ngoan ngoãn đáng yêu nhìn người ta, tôn tử lớn mới ba tuổi chuyện gì cũng không hiểu, bé cũng không phải cố ý, sao ông đành lòng cầm chổi lông gà đánh bé cho được.... Nghĩ xong, An Dương vương sờ sờ đầu tiểu bánh bao rồi gọi người đến dọn dẹp thư phòng, tiếp theo ông nói với tiểu gia hỏa:"Hôm nay Lưu Sinh tới tìm gia gia làm gì nào?" Tiểu bánh bao đáng thương nhìn ông, sau đó cái miệng nhỏ nhắn chu ra, bặp bẹ nói: "Phá cây hư mất, cha đánh mông...." Thật ra ý tiểu bánh bao là bé đã bẻ gãy cây rồi, mẫu thân sẽ nổi giận, nhưng phụ thân bé sợ bạn nữ nhân có thai sẽ tức giận ra tay đánh tiểu bánh bao, vì để bảo vệ cho bé hắn đành ra tay trước đánh có hai cái tượng trưng mà thôi. Tuy nhiên, sau khi lời này lọt vào tai An Dương vương lại làm ông càng giận hơn nữa. "Đồ con bất hiếu, dám đánh tôn tử bổn vương, để xem bổn vương thu thập ngươi thế nào." Mắng con trai xong, ông lại dịu dàng dỗ dành tiểu bánh bao: "Đừng sợ, gia gia sẽ giúp con." Đương nhiên tiểu bánh bao cười vô cùng ngọt ngào, "Cảm ơn gia gia ~~" An Dương vương rất thỏa mãn nên sai người chuẩn bị một ít trái cây ướp lạnh và trà bánh cho tiểu bánh bao ăn, thấy tôn tử hiếu thảo cầm miếng dưa hấu to nhất đưa cho mình, ông rất cảm động hoàn toàn không nhìn thấy tiểu bánh bao gom hết số dưa còn lại vào lòng mình độc chiếm hết. Nửa canh giờ sau, thư phòng đã được thu dọn xong, giá sách bị hư cũng được người ta mang ra ngoài, bởi vì phải làm một giá sách khác nên đống sách không có chỗ để kia đành được chất vào góc thư phòng, khi nào làm xong giá sách mới lại bày lên lại. Ban đầu An Dương vương đang vẽ tranh, có điều vì sự cố giá sách mà không thể tiếp tục được nữa. Bây giờ bức vẽ đang nằm trên bàn kia, nước mực còn chưa khô hẳn, một bức cá chép vờn hoa sen hoàn toàn bị phá hủy. Ông lại mở giấy Tuyên Thành ra một lần nữa, lúc ông chấp bút muốn vẽ tranh thì thấy tiểu bánh bao trèo lên ghế, hai tay chống lên mặt bàn nhìn ông vẽ. An Dương vương bỗng nhớ tới một việc, tôn tử đã ba tuổi rối, tuy bình thường ông có dạy bé đọc <Tam tự kinh> <Thiên tự văn> và các loại sách khác, nhưng bây giờ cũng có thể cầm bút viết chữ rồi, hơn nữa vẽ tranh có thể giúp đứa nhỏ rèn luyện tính cách, nói không chừng có thể giúp tiểu gia hỏa khống chế lực đạo của mình... Nghĩ như thế, đột nhiên An Dương vương hăng hái vạn phần, ông sai người đi lấy mấy cây bút lông sói tới để dạy tôn tử luyện chữ. Kết quả...Đương nhiên vô cùng thê thảm. *** Bên này, Liễu Hân Linh và Nhị Bảo đang ăn dưa hấu ướp lạnh thì Sở Khiếu Thiên xong việc trở về, sau đó hắn nói với Liễu Hân Linh, ngày mai Tĩnh vương phủ mời hắn đi Tây Sơn ngoài ngoại ô săn bắn, hắn định dẫn Đại Bảo đi theo. "Dẫn Đại Bảo đi? Tại sao? Đại Bảo còn nhỏ mà." Liễu Hân Linh không tán thành. Sở Khiếu Thiên chớp chớp mắt nghiêm túc nói: "Thì...Đại Bảo đã ba tuổi rồi, nó là con trai lớn của ta, sau này vương phủ phải giao lại cho nó, đương nhiên phải huấn luyện nó từ mới có đủ tư cách làm người kế thừa chứ!" Dứt lời, bạn thế tử gia còn bày ra vẻ có lý chẳng sợ nữa. Liễu Hân Linh im lặng một lát mới mỉm cười nói: "Phu quân, có phải còn chuyện gì chưa nói không? Nếu chàng không muốn nói thì thiếp đi hỏi An Thuận cũng biết được thôi." Nụ cười trên mặt Sở Khiếu Thiên cứng đờ, sau đó hắn chột dạ cười cười, ngoan ngoãn kể rõ mọi chuyện, "Hôm nay ta gặp Lô Văn Tổ nên có va chạm với gã một chút, sau đó chúng ta đánh cuộc trong buổi săn bắn ngày mai Đại Bảo nhà chúng ta săn được nhiều hơn hay con trai gã nhiều hơn, người thua sẽ dập đầu xin lỗi đối phương. Liễu Hân Linh cũng cứng ngắc, nàng hỏi lần nữa: "Có phải tam công tử dòng chính của Lô thượng thư không? Thiếp nghe nói, con của gã năm nay đã sáu tuổi rồi, đúng không?" "Đúng thế!" Nghe vậy, suýt chút nữa Liễu Hân Linh đã gào thét: Đại Bảo mới ba tuổi thôi!!! Các người dám để một đứa nhỏ mới ba tuổi miệng còn hôi sữa đi săn bắn, rốt cuộc các người nghĩ thế nào? Đầu chỉ để chưng thôi sao?!! Thấy nàng tức giận, Sở Khiếu Thiên sợ nàng giận đến động thai nên hắn vội nói: "Không sao không sao, ta sẽ chăm sóc Đại Bảo, không để cục cưng gặp nguy hiểm đâu. Hơn nữa, Lô Văn Tổ không biết Đại Bảo có thần lực trời ban, ta sẽ dụ con mồi tới rồi để Đại Bảo dùng đá ném thôi. Nàng xem, rất đơn giản đúng không? Nhất định Lô Văn Tổ không ngờ có chuyện này, gã sẽ rớt cằm không dám khinh thường Đại Bảo nhà chúng ta nữa." Nhìn thấy vẻ đắc ý của nam nhân, Liễu Hân Linh thật muốn che mặt. Quá vô sỉ, thủ đoạn bẩn thiểu vậy mà cũng làm được, rõ ràng là lừa gạt người ta. Thật ra Lộ Văn Tổ chỉ xui xẻo đâm đầu vào, từ khi bệnh không tiện nói của gã được Quý Uyên Từ chữa khỏi, gã lại bắt đầu khôi phục lại cuộc sống hở ra là tụ tập bằng hữu, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, gã vẫn chỉa mũi nhọn về phía Sở Khiếu Thiên như trước, muốn tranh giành hơn thua với hắn. Vì thế, lúc Tĩnh vương phủ mời các đệ tử quyền quý trong kinh thành đến Tây Sơn ở ngoại thành săn bắn, hai người lại chạm trán một lần nữa, ngươi một câu ta một lời đấu khẩu một lát, Lô Văn Tổ bị chọc tức như cũ bất ngờ đưa ra màn cá cược này. Sở Khiếu Thiên lại rất có lòng tin vào con trai có thần trời ban nhà mình, nếu Lô Văn Tổ đã tự mình tìm chết, hắn không hành hạ gã ta thì thật có lỗi với bản thân, sau đó tất nhiên hắn đồng ý cá cược. Cho nên nói, một đứa trẻ sáu tuổi bình thường, dù cho cưỡi ngựa bắn cung tốt thế nào cũng không phải là đối thủ của tiểu bánh bao trời sinh có thần lực đâu. Thấy Liễu Hân Linh làm mặt nghiêm không phản đối nữa, Sở Khiếu Thiên nhanh chóng dời chủ đề, "Đúng rồi nương tử, Đại Bảo đâu? Sao lại không thấy nó?" "Nó làm gãy cây liễu bên hồ nên chột dạ chạy tới chỗ cha trốn rồi." Liễu Hân Linh đờ đẫn trả lời. "Ồ, nó lại đi lừa người ta sao? Ừm, làm tốt lắm!" Này, vẻ mặt kiêu ngạo của chàng là sao đây? Liễu Hân Linh âm thầm phỉ nhổ, sau đó nàng không chịu nổi đưa tay nâng trán, gặp phải trượng phu như thế này thật là thử con mẹ nó thách sự nhẫn nại của người ta mà! Nàng có cảm giác trình độ chịu đựng của mình lại tiến thêm một bước nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com