TruyenHHH.com

Hoan Hien The Cuc Khoe Vu Thi Duc

Quý Uyên Từ đã rời đi, mọi người đột nhiên cảm thấy có chút không quen.

  Loại cảm giác không quen này không chỉ có Liễu Hân Linh cảm nhận được, mà còn có hai cục cưng.

  Quý Uyên Từ đã ở nơi này ba năm, mỗi ngày y đều đến bắt mạch bình an cho hai bé, gió mặc gió, mưa mặc mưa, hai cục cưng đã quen với việc ngày nào cũng chìa tay ra cho Quý thúc thúc bắt mạch, bỗng một ngày các bé không nhìn thấy Quý thúc thúc nữa, bất luận là Đại Bảo hay Nhị Bảo đều cảm thấy rất kỳ lạ. Đặc biệt là Đại Bảo, bé là một tiểu bánh bao hiếu động, thường xuyên chạy đến tiểu viện Quý Uyên Từ, phá rối việc phơi thuốc của y. Hiện nay, Quý Uyên Từ đã đi, trong sân không còn thảo dược được phơi nắng nữa, hoàn toàn trống trơn. Sau khi Đại Bảo chạy qua đó chơi thì không thể nào cầm gàu xúc phá phách khắp nơi, loại cảm giác mất mát này bé có thể hiểu được.

  Thế là các tiểu bánh bao chán nản, kéo Liễu Hân Linh chỉ vào cái sân trống hỏi: "Nương, thúc thúc?"

  Liễu Hân Linh biết trong lúc nhất thời hai cục cưng chưa quen được, dù sao Quý Uyên Từ cũng ở gần các bé trong hơn hai năm, thời gian chơi với các bé còn nhiều hơn so với bạn cha ruột là Sở Khiếu Thiên, thậm chí y còn bỏ ra rất nhiều sinh lực chăm sóc các bé. Nhưng mà, dù gì Quý Uyên Từ cũng có chuyện riêng của mình, y không thể nào ở một chỗ vĩnh viễn được.

  "Quý thúc thúc của các con có việc phải đi xa, sau này sẽ gặp lại." Liễu Hân Linh vỗ vỗ lên hai cái đầu nhỏ, trấn an các bé.

  Các tiểu bánh bao nghiêng đầu nhìn nàng, đoán chừng các bé không thể nào hiểu được ý tứ của hai chữ "đi xa" này rồi. Liễu Hân Linh cười cười ôm hai tiểu bánh bao vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai bé một cái, không giải thích thêm gì nữa.

  Cuộc sống có gặp gỡ cũng có chia xa, không có người nào vĩnh viễn ở bên cạnh người nào.

  Lúc biết các tiểu bánh bao mất mát khi Quý Uyên Từ rời đi, Sở Khiếu Thiên rất ghen tị.

  Nam nhân nổi máu đố kỵ tức nhiên sẽ không oán trách lên các cục cưng của mình, cũng không thèm nhìn vào sự thật là mình ném con ở nhà bỏ đi biền biệt suốt chín tháng, mà là trực tiếp đổ thừa Quý Uyên Từ, hắn cho rằng nhất định Quý Uyên Từ đã dạy hư các tiểu bánh bao nhà mình, cho nên mới làm cho các tiểu bánh bao quyến luyến y như vậy, nếu sớm biết thì hắn đã không phái thị vệ đưa y đi tây bắc rồi, để y tự mò mẫn tìm đường, cả đời không đến được tây bắc...

  "Được rồi, được rồi, chàng đừng oán trách Quý thái y người ta nữa." Nhìn sắc mặt của hắn, sao Liễu Hân Linh lại không biết hắn đang nghĩ gì, nàng thấy hơi buồn cười, "Còn không phải do chàng chạy trốn thoáng cái là không thấy bóng dáng, còn Quý thái y mỗi ngày đều bắt mạch cho các cục cưng, lại quan tâm bọn chúng, nên đương nhiên bọn chúng nhớ kỹ y rồi."

  Nghe thấy lời nàng nói, Sở Khiếu Thiên càng uể oải, nhưng không cách nào phản bác lời nàng.

  Có điều, để nâng cao địa vị của mình trong lòng các tiểu bánh bao, và gạt bỏ ảnh hưởng của Quý Uyên Từ trong suy nghĩ của các bé, hiện tại một ngày mười hai canh giờ Sở Khiếu Thiên đều ở cạnh các con không rời nửa bước, dù cho có ra ngoài tuần tra hắn cũng dẫn con trai theo bên cạnh.

  Liễu Hân Linh vốn không đồng tình với cách làm ngây thơ của nam nhân kia, nhưng khi thấy mỗi ngày Đại Bảo đều có tinh thần phấn chấn bám lấy bạn thế tử gia, hai mắt long lanh nhìn hắn, Liễu Hân Linh không muốn nói gì nữa, cuối cùng nàng chịu thua trước ánh mắt giống như con chó nhỏ cầu xin ra ngoài chơi của hai cha con kia.

  Phải nói, không hổ là cha con, ngay cả thái độ trung khuyển cũng giống nhau như đúc, chẳng lẽ nàng đã sinh ra một tiểu trung khuyển, vậy sau này nữ nhân nào được lợi đây?

  Liễu Hân Linh lâm vào rối rắm không có lời giải.

  Mặc Châu bên cạnh thấy hai cha con kia rời đi đã rất lâu rồi mà tiểu thư nhà mình vẫn còn thừ người, Mặc Châu nhịn không được liếc nhìn nàng nói: "Tiểu thư, ngài đừng rối rắm chi cho mệt, muội tin rằng với sự dạy dỗ của thế tử gia, sau này tiểu thiếu gia có lẽ sẽ khiến nhi tức của ngài đau đầu thì có.” Mặc Châu suy đoán.

  "Ồ!" Liễu Hân Linh ngạc nhiên nhìn Mặc Châu.

  Vẻ mặt Mặc Châu vẫn bình tĩnh như cũ bày tỏ: "Hôm trước muội nghe thấy thế tử dạy tiểu thiếu gia, sau này nếu gặp được nữ nhân mình thích, đầu tiên phải đóng gói nàng ấy mang về nhà, thế tử sẽ làm chủ đề thân cho tiểu thiếu gia. Ừm, dù sao tiểu thiếu gia có thần lực trời ban, cô nương có hung dữ thế nào cũng không chống nổi thần lực của bé ~~"

  "...."

  Liễu Hân Linh im lặng nghẹn họng: Quả nhiên cuối cùng nàng vẫn nên đồng tình với con dâu thì hơn.

  "Còn Nhị Bảo..." Liễu Hân Linh lại nhìn Mặc Châu, nàng phát hiện loại người vô cảm như Mặc Châu nếu có gặp phải người ngoài hành tinh, thì nàng đoán Mặc Châu cũng sẽ rất bình tĩnh hỏi một câu "Ngươi là ai?" quá.

  "Tiểu thư cũng không cần lo lắng, thế tử gia nói sau này thế tử sẽ chọn một hôn phu toàn năng để gả tiểu tiểu thư, không ai dám ức hiếp tiểu tiểu thư đâu, bởi vì đã có tiểu thiếu gia chống lưng rồi. Thế tử gia nói, sau này nam nhân nào muốn lấy tiểu tiểu thư, thì phải tiếp được ba chiêu của tiểu thiếu gia thì thế tử mới gả tiểu tiểu thư cho.”

  "...."

  Liễu Hân Linh: =__=! Ba chiêu? Người trái đất bình thường cũng không tiếp nổi một chiêu nữa là! Dựa theo tiêu chuẩn của bạn thế tử gia, nàng đoán con gái của mình cả đời cũng không gả đi được.

  Lục Y bên cạnh rất đồng tình nhìn tiểu bánh bao đang lười biếng híp mắt phơi nắng trên băng ghế trước cửa, thật là lo lắng cho tương lai của bé quá. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ như bà cụ non này của bé, dù cho tương lai có gả đi được hay không thì bé cũng không để bụng.

  Được rồi, Liễu Hân Linh nghĩ mình phải đi tìm hiểu tư tưởng ngốc nghếch của bạn thế tử gia kia mới được, tế bào não của nàng bị tổn thương quá nghiêm trọng rồi, xem ra sau khi các con trưởng thành, chuyện chung thân đại sự của chúng do mình quản thì tốt hơn.

  Nghĩ đến đây, mặt Liễu Hân Linh lại đầy vệt đen, hiện tại nàng mới hai mươi tuổi mà phải quan tâm đến hôn sự của các con thì có phải rất đáng thương rồi không?

  Thế tử phi đáng thương hiếm khi cảm thán một hồi, sau đó nàng quay đầu quan sát hai nha hoàn như hoa như ngọc nhà mình, nàng bỗng nói: "Mặc Châu, muội muốn gả cho nam nhân thế nào?"

  Mặc Châu nháy mắt mấy cái, không hiểu nhìn Liễu Hân Linh, vẻ mặt Mặc Châu không giống với nữ tử bình thường khi nói tới chuyện chung thân đại sự là xấu hổ ngượng ngùng, mà vẻ mặt nàng ấy vẫn nghiêm nghị bình tĩnh như thường, ngay cả lông mi cũng không run một cái.

  Hai mắt Lục Y sáng quắc nhìn Liễu Hân Linh, bày ra dáng vẻ nhiều chuyện.

  Liễu Hân Linh hắng giọng, vẻ mặt hơi lúng túng, nàng cảm thấy mình nhiều chuyện quá cũng không tốt, nhưng nàng rất quan tâm đến chung thân đại sự của nha hoàn thiếp thân của mình, cho nên đành mất mặt một lần vậy. "Thật ra...Sở Thất rất tốt, võ công lại cao, người cũng cao to, còn rất trung thành và tận tâm, muội có muốn cân nhắc một chút không?"

  "Thị vệ Sở Thất?" Lục Y nghe xong thì ngạc nhiên kêu lên: "Sở Thất nhìn trúng Mặc Châu tỷ tỷ sao?"

  Liễu Hân Linh cầm ly trà lên nhấp một hớp, sau đó ngồi dựa ra ghế, ngồi xuống cạnh con gái cùng phơi nắng.

  Lục Y nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi giật giật, hai mẹ con này cùng híp mắt phơi nắng...Thật là tang thương mà! Rốt cuộc Lục Y cũng hiểu vì sao tiểu tiểu thư lại lười nhác như vậy rồi, rõ ràng là tính tình được di truyền từ tiểu thư, có điều, bạn thế tử phi che giấu bản chất thực của mình đi không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.

  "Không biết." Liễu Hân Linh rót chén nước đưa cho tiểu bánh bao để bé tự uống, sau đó mới nói tiếp: "Nhưng mà ta phát hiện Sở Thất đối xử với Mặc Châu không giống người bình thường." Nói xong, nàng khẽ cười với Mặc Châu một cái.

  Mặc Châu vẫn bình tĩnh nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới nói: "Sở Thất rất tốt."

  "A."

  Sau đó thì sao?

  Lục Y chớp chớp mắt nhìn Mặc Châu đang rất bình tĩnh, tiếp theo nhìn đến bạn thế tử phi đang híp mắt phơi nắng, chủ đề chứ vậy mà chấm dứt hả? Nàng vẫn muốn biết cuối cùng thì Sở Thất có nhìn trúng Mặc Châu không, còn Mặc Châu có ý gì với Sở Thất không nữa đó.

  Sở Thất là thị vệ đại nội, sau đó được hoàng đế ban cho Sở Khiếu Thiên. Sở Khiếu Thiên ngốc nghếch không có tư chất đặt tên cho mười thị vệ theo số thứ tự từ một đến mười cho dễ nhớ. Mà Sở Thất là thị vệ có võ công cao nhất trong mười thị vệ -- Sở Khiếu Thiên nói như vậy, Sở Thất từng là thị vệ trong nội cung, còn về phần tại sao trở thành một ám vệ thì Sở Khiếu Thiên cũng không biết. Nhưng không thể nghi ngờ Sở Thất là một trong mười thị vệ xuất sắc nhất, cho nên Sở Khiếu Thiên mới để Sở Thất bảo vệ Liễu Hân Linh và hai cục cưng.

  Liễu Hân Linh nhớ đến một Sở Thất trầm mặc ít nói, một Mặc Châu lạnh lùng bình tĩnh, nàng cảm thấy hai người này quá yên tĩnh không có cảm giác tồn tại gì cả, thật sự không xứng đôi, nếu không phải tình cờ nàng thấy Mặc Châu mang đồ ăn nàng ấy làm cho Sở Thất, nàng ấy còn dùng khăn tay gói kỹ ngọc bội mà Sở Thất vẫn hay đeo cất vào trong tay áo, Liễu Hân Linh cũng không phát hiện ra thị nữ của nàng và thị vệ của Sở Khiếu Thiên có gian tình.

  Được rồi, Mặc Châu đã lớn tuổi, cũng nên cân nhắc chung thân đại sự một chút.

  Nghĩ thế, Liễu Hân Linh quyết định khi nào rảnh rỗi nàng sẽ nhờ Sở Khiếu Thiên hỏi ý Sở Thất, nếu Sở Thất không chê, nàng sẽ gả Mặc Châu cho hắn ta, nàng sẽ chuẩn bị một xe đồ cưới thật hoành tráng.

  ***

  Trong lúc Liễu Hân Linh đang hao tâm tổn trí lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của tỳ nữ, thì bên đây Sở Khiếu Thiên bế tiểu bánh bao đi dạo khắp đầu đường cuối phố.

  Mặc dù trên đường có rất nhiều phụ thân dẫn đứa nhỏ đi dạo, nhưng không có nam nhân nào đường hoàng bế con như hắn cả. Vì để tập cho con có thói quen độc lập tự chủ, nam nhân bình thường rất ít khi ôm con thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài, cho nên hành vi phô trương của bạn thế tử gia khiến người ta nhìn lé mắt.

  Hình như Sở Khiếu Thiên thấy chẳng có vấn đề gì cả, hắn vẫn vênh váo tự đắc bế tiểu bánh bao đi rêu rao khắp nơi, lúc gặp người quen còn rất hào phóng giới thiệu con của mình, bé tên là Sở Lưu Sinh, năm nay hai tuổi ba tháng ~~

  Nhân vật có mặt mũi trong thành Khai Dương đều có tâm nhãn nên rất nhiệt tình lấy lòng, khen ngợi không dứt khiến bạn thế tử gia vô cùng hớn hở, tiểu bánh bao cũng rất thích thú cười ngọt như mật với người ta, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Nếu không phải tiểu bánh bao mặc trang phục và phục sức của nam đồng, mọi người sẽ cảm thấy đây là tiểu khuê nữ của thế tử An Dương Vương mới đúng, đứa bé này quá xinh đẹp rồi, hi vọng nam nhân mười tám thay đổi, lớn lên đừng giống mẫu thân quá.

  Đây là tất cả suy nghĩ của những người đang có mặt, nhưng không lâu sao khi nhìn thấy tiểu bánh bao làm ra chuyện như vậy, mọi người đột nhiên cảm thấy tiểu bánh bao giống mẫu thân cũng không sao, dù sao sức mạnh của bé cũng không thua gì mẫu thân bé...

  Hôm nay Sở Khiếu Thiên đi tra xét sản nghiệp của mình trong thành Khai Dương, thuận tiện đi tham gia hiệp nghị Thương Minh do mấy thế gia trong thành lập ra, thật ra cái hiệp nghị Thương Minh này vốn chẳng liên quan gì đến Sở Khiếu Thiên, nhưng thành Khai Dương lại là đất phong của An Dương vương phủ, có thể nói địa vị của bạn thế tử Sở Khiếu Thiên này ở thành Khai Dương còn quan trọng hơn cả hoàng đế, cho nên đám thế gia trong thành rất nể mặt hắn, mời hắn đến làm chứng. Vả lại chuyện thành lập hội Thương Minh là do An Dương vương phê chuẩn nên bọn họ mới có thể thành lập được.

  Có điều, bọn họ không ngờ bạn thế tử gia không chỉ đến một mình, mà còn dẫn theo một tiểu bánh bao, đây là chuyện quái gì vậy.

  Tuy rằng trong lòng mọi người không vui lắm vì hành động của bạn thế tử gia nhưng không có ai dám lên tiếng phản đối. Người ở chỗ này đều là tinh anh, sao lại không nghe được những lời đồn về bạn thế tử gia này, hắn chính là hỗn thế ma vương kiêm bá chủ kinh thành, ngay cả hoàng đế còn mắt nhắm mắt mở dung túng hắn nên không có chuyện gì hắn không dám làm, dẫn theo con trai đến đây xem như là nhẹ rồi.

  Nghĩ như vậy để an ủi mình nên trong lòng mọi người dễ chịu hơn không ít, cũng không thể hiện sự mất tự nhiên ra ngoài.

  Thời gian hội nghị lần này cũng không lâu, bọn họ đã soạn sẵn hiệp nghị rồi, chỉ cần các chủ sự thế gia thành Khai Dương xem lại và ký tên lên thẻ tre là xong.

  Hiệp nghị Thương Minh được thành lập.

  Sau đó, đương nhiên không thể thiếu tiết mục đến tửu lâu ăn mừng một phen.

  Sở Khiếu Thiên vẫn nghênh ngang bế tiểu bánh bao nhà mình như trước.

  Trong sương phòng được trang trí rất đẹp của tần lâu, nam nhân nghiêm túc xã giao trên bàn rượu, bên dưới là một đám nữ nhân đánh đàn ca hát, ca múa chúc mừng cảnh thái bình, mị nhãn bay lượn khắp nơi.

  Nam nhân mà, khi làm ăn bên ngoài đều có thông lệ này.

  Sở Khiếu Thiên rất hiểu điểm ấy, mặc dù hắn không thích hành vi liếc mắt đưa tình của đám ca cơ đối với mình nhưng cũng không tỏ vẻ tức giận ra mặt.

  Mà tiểu bánh bao Đại Bảo rất ngoan ngoãn nghe lời, không làm phiền đến ai, bé vẫn luôn ngoan ngoãn vùi trong lòng phụ thân, đôi mắt to đen như bồ đào chớp chớp nhìn mọi người, dáng vẻ nho nhỏ đó làm cho lòng người ta mềm nhũn, ngay cả gia chủ của thế gia hùng mạnh nhất trong thành cũng không tự chủ được mà cười với bé.

  Hiển nhiên, Đại Bảo rất có hứng thú với đám nữ nhân vừa múa vừa hát kia, ánh mắt bé đảo qua đảo lại, rất tò mó với nhạc khí mà các nàng cầm trong tay. Mọi ngưởi thấy dáng vẻ của tiểu gia hỏa, dù biết bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhưng vẫn mập mờ cười rộ lên.

  Qua ba tuần rượu, Sở Khiếu Thiên nói vài lời khách sáo rồi quyết định cáo từ trước. Hôm nay hắn đã đồng ý với Liễu Hân Linh dẫn Đại Bảo về dùng bữa tối. Lúc đang mở miệng cáo từ thì có một ca cơ đột nhiên xuất hiện trước mặt, tay bưng chung rượu cười quyến rũ mời Sở Khiếu Thiên nâng cốc.

  Sở Khiếu Thiên lạnh nhạt đẩy nàng ta ra, hắn dùng sức hơi lớn nên ca cơ kia trực tiếp ngã xuống đất.

  Chuyện này xảy ra quá đột ngột, trong phòng vốn tràn ngập tiếng cười bây giờ im phăng phắc.

  Sở Khiếu Thiên lạnh nhạt giũ giũ ống tay áo, giống như trên tay áo có gì không sạch sẽ vậy, sau đó hắn quay sang nói với mấy vị chủ sự thế gia và thành thủ: "Các vị, trời sắp tối rồi, ta phải quay về."

  Mấy vị chủ sự liếc nhìn nhau, lúc họ mở miệng muốn nói gì đó thì bỗng nghe thấy một tiếng thét, bầu không khí vốn đang nặng nề càng làm cho người ta thêm sợ hãi, mọi người đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng thét thì thấy một ca cơ đang đánh đàn không có phép tắc mà thét chói tai, hình như nàng ta thấy chuyện gì kinh khủng lắm.

  “Câm miệng!" Thành thủ hét lớn, sắc mặt ông hết sức khó coi, sợ những nữ nhân này xông tới thế tử An Dương vương.

  Nàng kia bị quát nên đưa tay che miệng, nhưng vẫn sợ hãi nhìn tiểu bánh bao trước mặt.

  Lúc này mọi người mới phát hiện có một tiểu bánh bao đang tò mò nhìn cây đàn trên bàn, sau đó bàn tay nhỏ chọt chọt lên bề mặt đen bóng của cây đàn, khi ngón tay trắng nõn đụng lên dây đàn thì "boong" một tiếng, dây dàn bị đứt.

  "Đại Đại, con làm gì thế?" Thấy tiểu bánh bao không biết chạy tới chỗ đó từ lúc nào, Sở Khiếu Thiên kêu lên sợ tiểu gia hỏa bị thương.

  Tiểu bánh bao vẫn nhìn cây đàn kia sau đó mới quay qua phụ thân nhà mình, ngọt ngào nói: "Cha, chơi ~~" Tiếp theo dưới ánh mắt tĩnh mịch của mọi người, bàn tay nhỏ bé của tiểu bánh bao cầm mấy sợi dây đàn đưa đến trước mặt bọn họ.

  Sau khi nhìn thấy tình trạng của cây đàn, mọi người mới hiểu rõ vì sao lúc nãy cô nương kia hét lên.

  Trên cây đàn sao lại có nhiều lỗ nhỏ sâu hoắm thế? Hình dạng giống như đầu ngón tay, sau đó bọn họ nhìn vào bàn tay nho nhỏ của tiểu bánh bao, dù cho cây đàn kia không nặng, nhưng với một đứa trẻ mà nói, cũng không thể nào dùng một ngón tay nâng lên được.

  Không đợi bọn họ kịp nghĩ lung tung, tiểu bánh bao đã xoay cây đàn ôm vào trong lòng, một tay đỡ dưới đáy, một tay sờ sờ dây đàn phía trên, sau đó tất cả dây đàn đều đứt hết.

  "Cha, hư mất..."

  Tiểu bánh bao bối rối, sau đó bị cái kết quả này làm cho nước mắt lã chã, đôi mắt to phủ đầy sương nhìn phụ thân nhà mình, bé chỉ muốn biết tại sao nó phát ra âm thanh thôi mà, tại sao bé vừa sờ vào, dây dàn đã đứt mất? Thế là trong lúc tức giận tiểu bánh bao tiếp tục sờ, cây đàn càng bị tàn phá nặng nề hơn.

  "...."

  Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn tiểu bánh bao dễ dàng phá vỡ cây đàn, trong lòng đủ loại gào thét: Thì ra không chỉ mình thế tử phi có thần lực trời ban, vì sao không có ai biết tiểu thế tử tương lai cũng có thần lực, gào khóc NGAO? Thật sự quá đáng sợ!

  Sở Khiếu Thiên hơi lúng túng, hắn không thể để tiểu bánh bao nhà mình tiếp tục phá hỏng buổi tiệc mừng Thương Minh hội được thành lập. Có điều so với sự sợ hãi của mấy người kia, hắn càng đau lòng không biết tiểu bánh bao nhà mình có bất cẩn bị thương hay không, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiểu bánh bao nhìn thấy người ta đánh đàn, đương nhiên bé phải tò mò xem làm thế nào mà nó phát ra âm thanh, nên bé mới không cẩn thận làm hư mà thôi.

  "Thật có lỗi, khuyển tử còn nhỏ, đã gây phiền toái cho các vị rồi. Để xin lỗi, tất cả chi phí ngày hôm nay ta sẽ trả, các vị cứ dùng thoải mái." Sở Khiếu Thiên nói xong thì dễ dàng bế tiểu gia hỏa lên, kiểm tra xem tay bé có bị dây đàn cắt trúng hay không.

  "Không dám không dám!" Mấy vị gia chủ thế gia vội chấp tay hoàn lễ, trong lòng lại thầm lau mồ hôi, lúc này làm gì còn tâm trạng uống rượu nữa.

  Sở Khiếu Thiên khách khí với họ một lát mới bế tiểu bánh bao nhà mình cáo từ.

  Rời khỏi tửu lâu, Sở Khiếu Thiên điểm điểm cái mũi nhỏ của con trai nói: "Đại Đại, con lại phá hư đồ vật, coi chừng mẫu thân đánh mông con đó."

  Tiểu bánh bao vội vàng lấy tay che mông, nhìn nhìn phụ thân nhà mình, mềm mại non nớt nói: "Cha, Đại Đại, là bé ngoan, không nói cho nương biết ~~"

  Sở Khiếu Thiên suy nghĩ một lát, sau đó thấy tiểu bánh bao khẩn trương thì cười gian: "Được, nhưng sau này Đại Đại phải nghe lời cha đấy, nếu không cha sẽ nói cho nương con biết."

  Tiểu bánh bao nhanh chóng ôm cổ bạn phụ thân bất lương, thơm một cái lên mặt của hắn, lớn tiếng nói: "Đại Đại, là bé ngoan ~~ nghe lời cha nói ~~"

  "Đại Đại thật nghe lời ~~"

  Hai cha con lại bắt đầu chơi trò hôn nhẹ, chỉ có An Thuận đi phía sau im lặng nhìn trời: Có người cha nào dạy con như thế không? Tiểu thiếu gia bị thế tử dạy hư mất, dạy hư mất, dạy hư mất....

  Đương nhiên, An Thuận vẫn hi vọng, tiểu bánh bao bị dạy hư cũng không sao, nhưng phải mạnh mẽ, đừng để bị dạy thành ngốc giống bạn thế tử gia đó...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com