TruyenHHH.com

Hoan Hanh Thu Tuan Han Chu My Nhan Cuoi Mot Cai

"Tử Thư!?" Ôn Khách Hành kinh hoảng hô lên, hai tay hắn ôm chặt thân thể đang run lên bần bật, Từ thái y nắm chặt bàn tay, hai mắt lão chập chờn sáng tối. Lão biết, Chu Tử Thư độc phát rồi. Chuyện mà Trữ Tú Tú phó thác cho lão, lão đã hoàn thành, hậu vị sau này nhất định sẽ là của nàng ta. Thế nhưng vì sao Từ thái y cứ cảm thấy không yên lòng?

"Bệ hạ." Chu Tử Thư nhỏ giọng rên rỉ, khóe môi vương tơ máu đỏ tươi chói mắt, y dùng tay đè lại lòng ngực, hai mắt kinh hoàng ngước nhìn Ôn Khách Hành, giọng nói run run, "Thần... Hức vi thần...."

"Tử Thư ngươi làm sao vậy? Đừng dọa trẫm! Người đâu!! Người đâu!!!"

Tẩm cung náo loạn xào xáo từng trận, Ôn Khách Hành điên cuồng quát lên, đáy mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu. Dòng người la hét mang theo lo sợ, Ôn Khách Hành tức tối cầm chặt tay y, hắn cúi đầu nhìn y không rời mắt, tựa như sợ hãi lại tựa như van nài, run rẩy thì thào.

"Tử Thư, ngươi đừng làm trẫm sợ, cầu xin ngươi."

"Bệ... Bệ hạ..." Khóe môi Chu Tử Thư ồ ạt máu đỏ, Ôn Khách Hành bối rối đè lại giúp y. Chu Tử Thư đưa đôi mắt khổ sở nhìn lên, bờ môi yếu ớt mấp máy nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Chu Tử Thư vươn bàn tay lạnh buốt áp lên đôi má nóng hổi của Ôn Khách Hành, y nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như an ủi lại tựa như đang thay lời muốn nói. Chu Tử Thư ôn nhu nhìn hắn, hơi thở yếu ớt, mí mặt nặng trịch dần dần khép lại.

"Đừng..." Ôn Khách Hành run rẩy cất giọng, hắn hoảng loạn chụp lấy tay y, thế nhưng Chu Tử Thư tựa như con diều đứng gió, cánh tay tái nhợt vô lực rơi xuống đệm giường, đầu y nhẹ nhàng nghiêng qua một bên, đôi mắt tinh tường của ngày xưa lặng im khép chặt. Rốt cuộc che đi ánh sáng cuối cùng trong tâm trí hắn, Ôn Khách Hành giật mình không thể tin được, hắn sợ hãi tột độ khi nhận ra khí tức nơi chóp mũi y đã dần dần tiêu tan.

Ôn Khách Hành cứng người ngơ ngác không động đậy, tựa như không tin lại tựa như đã bị dọa đến chết đứng. Từ thái y run rẩy đôi vai, lão không dám nhìn bộ dạng độc phát của Chu Tử Thư, không biết có phải là do sợ hay là do áy náy. Cả đời của Chu Tử Thư không làm gì sai trái, càng không gây hại cho Từ thái y, nhưng lão lại vì tình nghĩa mà tiếp tay cho Trữ Tú Tú dồn y vào chỗ chết. Cái này còn xứng với y đức sao? Từ thái y đè nén cơn hít thở dồn dập, cúi đầu không dám nhìn lên.

"Tử Thư?" Ôn Khách Hành dè dặt lên tiếng, Chu Tử Thư lặng im không động đậy, lồng ngực phẳng lì đã không còn phập phồng nữa. Tử Dung đứng một bên kinh hoàng che miệng, đáy mắt như bị nứt ra hoảng sợ nhìn y, chính nàng cũng không dám tin đây là sự thật.

"Hoàng thượng, để lão thần bắt mạch cho hoàng hậu thử xem." Từ thái y bước đến ái ngại cất lời, Ôn Khách Hành vẫn không phản ứng, hắn ôm y chặt cứng không rời, không dám bỏ đi. Từ thái y thấy hắn không đáp lời, lão liền hít một ngụm khí lạnh, cũng không từ bỏ mà nhấc chân đi đến, vươn tay muốn bắt mạch cho y.

Nhưng chưa kịp chạm vào thì Ôn Khách Hành đột ngột quay đầu lại, điên cuồng quát lên, "Là kẻ nào?! Kẻ nào hại y!? Không phải nói đây là thuốc giải sao!? Đáng chết! Đáng chết!!"

Từ thái y giật mình lùi bước, mắt thấy Ôn Khách Hành giờ đã phát cuồng, lão sợ hắn nhất thời không suy nghĩ thông suốt mà bắt nhầm lão. Từ thái y nhanh chóng quỳ xuống, hai tay chắp lại, khàn giọng hô lên.

"Hoàng thượng, thuốc này đích thị là do lão thần nấu, nhưng người đưa toa chính là Diệp thừa tướng. Lão thần chỉ chiếu theo nó mà nấu cho đế hậu, hoàn toàn không biết sẽ có cảnh tượng này. Nếu lão thần chịu bỏ thời gian ra nghiên cứu kỹ càng thì đế hậu cũng sẽ không bị người hãm hại, lão thần có tội, thỉnh ngài trách cứ."

Ôn Khách Hành nghiến răng ken két, oán hận thì thầm, "Hay cho một tên Diệp Bạch Y. Cả gan sát hại đế hậu. Bắt hắn vào đại lao, chờ ngày ngũ mã phanh thây!"

"Dạ." Từ thái y vừa nghe xong liền cung kính lui xuống. Lão sợ nếu cứ ở đây thì Ôn Khách Hành sẽ giận cá chém thớt. Cho nên nhanh chóng rời khỏi mới là thượng sách.

Ôn Khách Hành quay đầu nhìn Chu Tử Thư, ánh mắt đột nhiên trở nên ôn nhu tựa như xuân thủy, hắn khẽ cúi đầu hôn lên cái trán lạnh buốt không còn chút ấm áp của con người. Bàn tay thon dài đan chặt với tay y.

Kiếp này dù có là nghịch lại thiên mệnh thì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi. Chu Tử Thư, đời trước ta nợ ngươi một đời khoái lạc, đời này ta trả cho ngươi một kiếp bao dung.

...

"Nương nương, Từ thái y mật báo, hoàng hậu nương nương đã chết rồi! Kịch độc xung khắc, thổ huyết ồ ạt, chết ngay trước mặt của hoàng thượng." Trữ Phiên đứng trước mành giường trắng xóa nhẹ bay bay. Người bên trong vừa nghe ả nói liền bật cười khe khẽ. Không nhanh không chậm đáp.

"Chết rồi? Cứ vậy mà chết rồi? Chu Tử Thư, hóa ra ngươi cũng chỉ có vậy." Trữ Tú Tú nằm nghiêng trên giường sung sướng hô lên, mái tóc nàng dài như suối đổ. Âm thanh hả hê như gặp chuyện vừa lòng. Nàng dùng tay chỉnh lại phục sức hoa lệ trên đầu, nói, "Đã là một nam nhân thì sao có thể kết duyên cùng nam nhân khác? Chu Tử Thư, chỉ trách ngươi ngược lại luân thường, bị trời trừng phạt."

"Dạ đúng, Chu Tử Thư dù sao cũng là một đấng nam nhi, vậy mà lại cam nguyện để người khác gọi mình là hoàng hậu. Nghĩ sao cũng không thấy hợp lý, nương nương mới là người tương thích với hậu vị cao quý kia." Trữ Phiên ngọt giọng nịnh nọt, Trữ Tú Tú cười lên ha hả, cao hứng nói.

"Đó là đương nhiên, hoàng hậu của vương triều Đại Hạ vốn nên đổi họ từ lâu rồi. Trữ gia mới là gia tộc xứng đáng thao túng lục cung, Chu Tử Thư không có gia tộc chống lưng, y lấy tư cách gì tranh đoạt cùng bổn cung?"

"Nương nương nói đúng."

"Ây thôi đi." Trữ Tú Tú phất tay, môi nhếch lên, "Bổn cung phải qua bầu bạn cùng hoàng thượng đây. Hoàng hậu vừa mất, hoàng thượng nhất định rất buồn phiền. Bổn cung thân là phi tử, sao có thể ngồi đây hả hê? Vì quân giải phiền mới là chuyện quan trọng, giúp bổn cung chuẩn bị đi."

"Dạ, hoàng hậu nương nương." Trữ Phiên cười híp mắt nhu thuận đáp, Trữ Tú Tú rất hài lòng với xưng hô này của ả, rộng rãi ban cho ả một chiếc vòng ngọc bích giá trị hiếm hoi. Trữ Phiên vui mừng khôn xiết, rạo rực nhận lấy.

Tử Cấm Thành treo đầy lụa trắng, tiếng khóc tang thương văng vẳng khắp Thương Hoằng Cung. Bầu trời hôm nay xám xịt lạ thường, tiếng chim kêu ríu rít thường ngày cũng không còn thấy nữa, chỉ còn sót lại âm thanh heo hắt ảm đạm của cuồng phong thổi qua khe cửa.

Trữ Tú Tú thân mặc hồng y chói mắt được Trữ Phiên dìu vào Thương Hoằng Cung. Hai mắt nàng rực sáng nhìn lên khăn tang treo ngoài đại môn đang mở rộng, bàn tay Trữ Tú Tú siết chặt vào nhau, khóe môi nhịn xuống cảm xúc muốn cong lên.

Chu Tử Thư chết rồi.

Điều này cứ xoắn xuýt trong đầu nàng mãi. Trữ Tú Tú nhịn không được suy nghĩ về viễn cảnh mai sau, ngày mà nàng tối phong hoàng hậu, chưởng quản lục cung. Quyền thế khuynh đảo, hô mưa gọi gió, hỏi còn có thứ gì cám dỗ hơn cái đó?

Trữ Tú Tú phì cười bước chân vào Thương Hoằng Cung, gió lạnh thổi qua khiến nàng khẽ rùng mình. Trữ Tú Tú nhíu mày dừng bước, đè giọng hỏi.

"Sao lại lạnh vậy?"

"Bẩm nương nương, có lẽ là người trọng thương mới khỏi nên thân thể dễ bị nhiễm lạnh."

Trữ Tú Tú gật đầu, tiếp tục bước đi. Thời điểm sắp thành công bước qua ngưỡng cửa Thương Hoằng Cung, Trữ Tú Tú ngoài ý muốn nhìn thấy thái hậu.

Sắc mặt thái hậu rất không tốt, khuôn mặt như già đi mấy tuổi, thái hậu hôm nay ăn mặc rất giản dị, không còn cầu kỳ uy nghi như ngày thường nữa. Bên cạnh thái hậu là tỳ nữ tên Linh Lung, nàng nhẹ nhàng đỡ lấy bàn tay tái nhợt, nhỏ giọng khuyên nhủ.

"Thái hậu nương nương, nếu người cứ đau buồn như vậy, hoàng hậu dưới cửu tuyền sao có thể an tâm? Thân thể người không tốt, cùng nô tỳ về Trường Ninh Cung nghỉ ngơi một lát đi."

"Thư nhi của ai gia." Thái hậu đau đớn thì thầm, vẻ mặt tái nhợt dựa vào người Linh Lung, hai mắt bà đỏ hoe ướt át, đau lòng rên rỉ, "Nó có tội tình gì chứ? Thư nhi của ai gia rốt cuộc đã mang cái mệnh gì? Người bị hại là nó, người nhẫn nhịn cũng là nó. Thư nhi tính tình ôn nhuận, hiểu chuyện lại lễ phép. Nó đáng lẽ phải được sống tốt, đáng lẽ phải sống vô ưu vô lo!"

"Hoàng hậu nương nương là người tốt, ngài ấy chính là viên ngọc thuần khiết nhất trong chốn hậu cung này." Linh Lung ôn nhu nói, "Có lẽ ông trời không nỡ để ngài ấy bị ràng buộc ở nơi đây cho nên mới mang ngài ấy đi. Nô tỳ tin rằng, người tốt gặp điều lành, kiếp sau hoàng hậu nhất định sẽ được sống hạnh phúc hơn bất kỳ ai."

Thái hậu đau lòng lau nước mắt, trái tim nghẹn thắt.

Vừa nghe thái hậu nhắc đến cái chết của Chu Tử Thư, trái tim Trữ Tú Tú đột nhiên rạo rực, nàng cố ép xuống tia mừng rỡ trong lòng, nhanh chân bước đến thỉnh an bà.

"Thần thiếp bái kiến thái hậu nương nương."

Linh Lung vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc liền quay đầu nhìn qua, nàng cũng không thèm thỉnh an lại, chỉ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Y phục trên người Trữ Tú Tú quá chói, đỏ tươi như máu nào tương thích với khung cảnh bi thương bây giờ? Linh Lung cảm thấy khó chịu trong lòng, nhịn không được hừ lạnh.

Thái hậu vốn đang đau khổ, vừa nhìn thấy Trữ Tú Tú, bà liền chuyển từ khổ sở sang tức giận. Mắt thấy nàng ta thân mặc hồng y rực rỡ, thái hậu lại càng thêm chướng mắt. Bà nghiến răng nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên không nói không rằng vung tay ban cho nàng một cái tát không chút lưu tình.

'Chát'.

"A!!" Trữ Tú Tú không thể tin được ôm má, bên má bỏng rát nhức nhói từng trận, Trữ Phiên cũng giật thót đỡ lấy Trữ Tú Tú. Nàng bàng hoàng nhìn thái hậu đang dùng ánh mắt căm hận nhìn mình. Trữ Tú Tú thoáng có chút e ngại, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, nói, "Xin hỏi thái hậu, thần thiếp đã làm sai cái gì?"

Thái hậu cười lạnh, bà nhìn Trữ Tú Tú như thứ gì đó vô cùng gớm ghiếc, lạnh giọng nói, "Là ngươi ngu thật hay giả bộ ngu? Ngươi ăn mặc như vậy là có ý gì? Ngươi muốn ăn mừng Thư nhi chết đi sao? Tiện nhân."

"Thái hậu nương nương, sao người lại có thể nói thần thiếp như vậy? Thần thiếp dù gì cũng là phi tử của hoàng thượng, địa vị cao quý, sao có thể xếp chung với đám người bần hàn kia?" Trữ Tú Tú cười lạnh nhìn bà.

"Ý ngươi là ai gia không thể mắng ngươi. Trữ Tú Tú, ngươi đừng tưởng địa vị bây giờ của ngươi đã đủ lấn át được ai gia, sao ngươi không biết tự xem lại mình là thứ cóc ghẻ gì?" Thái hậu lạnh lùng cất giọng, Linh Lung đứng bên cạnh cũng nhếch môi khinh miệt. Trữ Tú Tú nhướng mày nói.

"Thái hậu dạy chúng phi tử là lẽ đương nhiên. Nhưng người cũng không thể lộng quyền cố ý dồn ép thần thiếp. Thần thiếp biết người thích Chu hoàng hậu, mà thần thiếp lại nhận hết long sủng khiến Chu hoàng hậu cô độc bấy lâu. Người vì chuyện này mà ghét bỏ thần thiếp, mặc dù từ trước đến nay thần thiếp luôn giữ đúng quy củ, không phạm sai lầm."

"Trữ Tú Tú, ngươi giả bộ cũng thật hay. Chuyện ngươi làm, ngươi là người rõ nhất . Ai gia nói cho ngươi biết, cái chết của Thư nhi, ai gia nhất định sẽ tra đến cùng. Đến lúc đó, ngươi đừng trách vì sao ai gia lại tàn nhẫn độc ác, không màng luân lí ép tội ngươi."

Thái hậu phất tay bỏ đi, Trữ Tú Tú đứng im không động đậy. Thời điểm thái hậu đã khuất bóng, Trữ Tú Tú lập tức cười lạnh, thì thầm, "Đến lúc đó, không biết người còn đủ thời gian trừng trị thần thiếp không."

Trữ Tú Tú bước chân rời đi, cao ngạo đến tìm Ôn Khách Hành. Lúc nàng đến nơi thì Ôn Khách Hành đang bần thần ngồi bên cạnh quan tài đang đóng chặt, hai mắt hắn vô thần đỏ tươi như máu, y phục trên người trắng thuần ánh lên nét tang thương khó tả.

Trữ Tú Tú nhếch môi, nhỏ giọng gọi, "Bệ hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com