Hoan Hanh Thu Tuan Han Chu My Nhan Cuoi Mot Cai
Trời chỉ mới tảng sáng, nhưng Cung Tuấn đã đúng giờ đúng giấc thức dậy, mặc lại quần áo, chải chuốt tóc tai... Sau khi làm xong những công việc vặt vãnh, hắn liền quay đầu nhìn người đang nằm ngủ trên giường, dường như vẫn chưa có ý muốn thức dậy.Cung Tuấn ngồi xuống vén tóc y lên, giọng nói khàn đặc trầm trầm đặc trưng của buổi sáng nhẹ nhàng gọi."Tiểu Triết dậy thôi, hôm nay phải đến gặp mẹ.""Ưm."Trương Triết Hạn nhăn mày xoay người vào trong tiếp tục ngủ say. Đáy mắt Cung Tuấn thoáng xẹt qua tia cưng chiều vô hạn nhưng rất nhanh đã biến mất. Hắn xốc chiếc chăn dày cộm lên, luồn tay cẩn thận bế y ngồi dậy."Mau đi rửa mặt thôi, sắp muộn rồi!"Trương Triết Hạn nhăn mày nhăn mặt bị ai kia ôm đi, y cũng không muốn thức dậy, hôm qua bị đánh cho một phát, cổ nhức mỏi dị thường, làm sao mà tỉnh táo cho nổi? Cung Tuấn quần áo chỉnh tề đặt y ngồi lên đùi mình, sau đó với tay cầm lấy chiếc khăn trắng vừa được nhúng nước xong, cẩn thận giúp y lau mặt.Trương Triết Hạn dựa đầu vào ngực hắn ngủ say, mặt đột nhiên lành lạnh một mảng khiến y giật mình mở mắt, ngây ngô nhìn chằm chằm Cung Tuấn. Hắn vừa thấy y đã tỉnh thì bật cười, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, lau nhẹ lên khuôn mặt mềm mại nhu hòa."Chịu tỉnh rồi sao?"Lúc này, Trương Triết Hạn mới giật mình nhận ra hình như có gì đó không đúng, sao y lại ngồi trên đùi Cung Tuấn? Thấy vậy, Trương Triết Hạn liền lập tức vùng vẫy muốn phóng xuống. Cung Tuấn lại nhanh hơn một bước ôm lấy eo y, sợ y bị ngã. Trương Triết Hạn ngại ngùng dừng lại, lí nhí nói."Thả em xuống có được không?""Là em bướng bỉnh không chịu tỉnh, bây giờ đã muộn rồi. Ngồi yên để tôi giúp em lau mặt.""Em tự lau được rồi, như vậy... Không quen.""Từ từ sẽ quen."Nhận ra Cung Tuấn lại đưa tay lên, Trương Triết Hạn liền vô thức nhắm chặt hai mắt, mím môi. Cung Tuấn thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục giúp ai kia lau mặt.Rất nhanh đã có người đến giúp y giả trang, Cung Tuấn thức thời bước ra khỏi phòng, thẳng lưng đứng chắp tay chờ đợi Trương Triết Hạn bước ra. Mặt trời dần dần nhô cao hơn một chút, Cung Tuấn cẩn trọng vuốt thẳng lại vạt áo, đôi môi lạnh nhạt mím nhẹ, ánh mắt vô tình. Cả người hắn tỏa ra sự uy khiêm khó mà gần gũi, lạnh nhạt xa cách."Trương Triết Hạn."Cung Tuấn lẩm bẩm tên y trong miệng, mắt thoáng xẹt qua tia nhu tình lạ lẫm, khí tức uy nghiêm ban nãy đột nhiên giảm bớt. Đêm qua, hắn mơ thấy một giấc mơ kỳ quái. Trong mộng ảo, hắn mơ hồ nhìn thấy một nam nhân bạch y như tuyết, mái tóc đen tuyền tựa thác đổ, bóng lưng đơn độc đứng trên đỉnh núi cao, gió mạnh thổi qua tạt vào dáng hình đơn lẻ của y, vừa cô độc vừa bi thương. Cung Tuấn lặng lẽ đứng sau lưng nam nhân trầm mặc rất lâu, lẫn trong tiếng gào thét dữ tợn của cuồng phong, hắn thoáng nghe thấy nam nhân kia bi thương cất tiếng gọi."Lão Ôn..."Cung Tuấn giật mình tỉnh lại, trán phủ kín mồ hôi lạnh...Vì sao hắn lại đột nhiên thương nhớ, đột nhiên đau lòng? Phía sau vang lên âm thanh kẽo kẹt nặng nề, Cung Tuấn nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức xoay mình. Chỉ thấy Trương Triết Hạn thân mặc váy dài, chiếc áo hơi bó sát vào người khiến y lộ ra những đường cong tinh tế hấp dẫn, nhất là cặp mông tròn trịa và bộ ngực căng đầy. Tóc được chải chuốt rất cẩn thận, vẻ mặt y e ấp ngại ngùng cúi thấp, hai tay víu chặt vào nhau. Thoạt nhìn như cô vợ nhỏ nhu thuận hiền thục."Giữ bí mật chuyện này."Cung Tuấn lạnh giọng dặn dò, cô ấy nghe thấy lập tức gật đầu, nhanh chân lui xuống. Lúc này, hắn mới nhìn qua Trương Triết Hạn, vô tình thấy y khó chịu sờ sờ 'bộ ngực' to tròn, chân mày nhíu chặt. Cung Tuấn nhịn không nổi bật cười, chọc ghẹo."Thích sao?""Làm gì có!" Trương Triết Hạn phủ nhận, bất mãn lầm bầm, "Có cái này, thật khó chịu..."Cung Tuấn bước lên ôm lấy eo y, hạ giọng nói với người trong lòng."Đi thôi, thiếu phu nhân của tôi.""Gọi gì đó! Em mới không phải." Nghe y nhỏ giọng càu nhàu, Cung Tuấn liền cao hứng không ít, rối rắm ban nãy nhất thời tan biến. Hắn cẩn thận dìu y bước đi, dưới chân Trương Triết Hạn có mang một đôi giày cao. Do y vẫn chưa quen thuộc nên còn có chút lóng ngóng, vụng về lảo đảo. Cung Tuấn tinh ý đỡ chặt eo y, giúp y ổn định thân thể. Hắn hơi hạ người đè giọng dặn dò."Sau này, khi ở bên ngoài em tên là Vương Tích Miên, chú ý một chút, đừng để bị lộ.""Em biết rồi.""Ngoan.""...""Đi cẩn thận chút, đừng để bị té.""Đau quá!"Trương Triết Hạn nhăn mày nhíu mặt, ban nãy còn gượng ép đi được, nhưng qua thêm một đoạn thì ngón chân đột nhiên đau rát, y sắp không chịu nổi rồi. Trương Triết Hạn đáng thương ngẩng đầu cầu xin."Em cởi ra được không?""Không được.""Nhưng mà đau quá, đi không nổi."Nhìn người kia đáng thương như vậy, Cung Tuấn chỉ biết thở dài. Hắn khẽ cúi người bất ngờ bế y lên tay. Trương Triết Hạn giật mình cả kinh ôm lấy cổ hắn, trố mắt nhìn nhìn. Cung Tuấn lại làm như không thấy, hiên ngang lẫm liệt bước đi. "Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân."Gia đinh thấy hai người đi vào thì cung kính chào hỏi. Cung Tuấn chỉ nhẹ gật đầu với gã, sau đó tiếp tục bước đi.Gia đinh nhìn Cung Tuấn bế Trương Triết Hạn đi vào nơi ở của nhị phu nhân. Gã có hơi nuối tiếc lắc đầu, âm thầm lẩm bẩm."Chỉ mong vị tam thiếu phu nhân lần này sẽ không bị nhị phu nhân nhẫn tâm trừ khử."Khi đứng trước cửa phòng của nhị phu nhân, Trương Triết Hạn thầm nói một câu với vị quân nhân đang bế lấy mình."Anh để em xuống đi."Hắn cúi đầu nhìn ai kia, cũng không chọc y nữa, cẩn thận đặt y xuống đất. Trương Triết Hạn bối rối chỉnh lại quần áo và đầu tóc. Sau khi thấy y đã chuẩn bị thì Cung Tuấn mới đưa tay gõ cửa, trong phòng rất nhanh vang lên thanh âm điềm tĩnh của một người phụ nữ trung niên, Cung Tuấn bình tĩnh đẩy cửa, dìu y bước vào phòng.Trương Triết Hạn căng thẳng đi vào, không dám nhìn lên. Nhị phu nhân ngồi trên ghế cao, hai mắt hơi cười nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, bà thấy vẻ mặt của y có chút không được tự nhiên thì lên tiếng."Con dâu, lại đây."Cung Tuấn khẽ lay tay y, Trương Triết Hạn thoáng giật mình nhìn lên."Mẹ bảo em đi tới."Nhận ra y đang căng thẳng sợ hãi, Cung Tuấn liền thấp giọng trấn an."Đừng sợ."Trương Triết Hạn cứng ngắc đi tới, tim như bị treo ngược lên cao, đáy lòng căng thẳng. Bước chân của y có hơi lảo đảo, không được vững vàng. Cung Tuấn thấy vậy liền đau lòng khôn nguôi, hắn mặc kệ sự có mặt của nhị phu nhân, nhanh chân bước lên dìu lấy y. Trương Triết Hạn giật mình nhìn sang, thấy người kia ôn nhu mỉm cười, nỗi lo trong lòng nhất thời biến mất, y lấy lại bình tĩnh bước đến nhận lấy tách trà mà người làm đưa tới, cẩn thận cúi đầu đưa đến trước mặt nhị phu nhân."Con dâu Vương Tích Miên... Mời mẹ dùng trà."Nhị phu nhân cười tươi nhận lấy, hài lòng nói."Rất tốt."Sau khi uống một hớp cho có lệ, nhị phu nhân lập tức đặt ly trà xuống, âm thầm đánh giá cô con dâu vừa mới bước vào nhà. Sau khi đã nhìn qua sơ lược, nhị phu nhân liền thỏa mãn híp mắt, khen ngợi."Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người căng đầy, con cháu chắc chắn sẽ đầy đàn."Trương Triết Hạn ngốc lăng nhìn bà, Cung Tuấn bên cạnh thấy vẻ mặt mờ mịt này của y thì bật cười, ghé sát tai y nói nhỏ."Ý mẹ là em mông ngực đầy đủ, sinh đẻ chỉ là chuyện nhỏ."Trương Triết Hạn nghe xong đỏ mặt, bối rối cúi đầu không dám nói gì nữa. Nhị phu nhân nhìn sang Cung Tuấn. Nhận ra hắn hôm nay tâm tình đặc biệt tốt, không còn mặt nặng mày nhẹ như trước đây, trong lòng bà cũng nhịn không được vui mừng, quan tâm hỏi."Con dâu không khỏe sao? Bước đi khó khăn như vậy."Cung Tuấn nắm chặt tay người trong lòng, bình tĩnh trả lời."Hôm qua có chút thất thố, vô tình làm em ấy bị thương."Nhị phu nhân tức khắc hiểu ra, thâm thúy mỉm cười hai người Tuấn Hạn. Mà bên kia, Trương Triết Hạn vẫn chưa hiểu chuyện gì, im lặng không dám nói nhiều, sợ càng nói lại càng hở đuôi."Con dâu sau này vất vả rồi, tính khí của Tuấn Tuấn không được tốt, con đừng so đo với nó.""Con biết rồi thưa mẹ."Sau khi đến dâng trà cho nhị phu nhân, Cung Tuấn rất nhanh đã đưa y trở về phòng. Hắn cẩn thận đặt người kia lên giường, hạ mình giúp y cởi giày xem xét vết thương."Để em tự làm." Nhìn người kia cúi đầu trước mình như vậy, Trương Triết Hạn liền gấp gáp từ chối, không dám phiền đến hắn. Cung Tuấn nhanh tay đè y lại, tiếp tục giúp y xem vết sưng trên chân."Em ngoan nào, chân sưng lên hết rồi, phải thoa thuốc."Thơi điểm bàn tay Cung Tuấn chạm vào chân mình, cả người Trương Triết Hạn liền run lên, ngồi đây bất động ngây ngốc nhìn hắn. Cung Tuấn chăm chú cúi đầu giúp y thoa thuốc, đuôi lông mày sắc bén tinh xảo càng khắc họa dung mạo tuấn dật của hắn thêm rõ nét. Trương Triết Hạn cảm thấy hai má mình đột nhiên nóng lên, tim đập nhanh dị thường, đáy lòng lạ lẫm.Bàn chân đột nhiên lành lạnh do được ai kia bôi thuốc vô thức rụt lại, Cung Tuấn thấy thế thì ngẩng đầu nhìn lên, quan tâm hỏi."Đau sao?"Trương Triết Hạn lắc đầu, tiếp tục ngốc lăng nhìn hắn. Cung Tuấn thấy ai kia sớm đã hồn bay phách lạc thì bật cười, hắn nhanh chóng mang tất vào cho y, đứng dậy phủi tay."Ngốc gì đó?"Trương Triết Hạn cười ngại ngùng lảng tránh ánh mắt của ai kia, nhẹ nhàng nói."Anh là tướng quân, quyền cao chức trọng. Không nghĩ tới sẽ làm mấy chuyện này..."Cung Tuấn ôn nhu nhìn y, hắn thoải mái ngồi xuống bên cạnh Trương Triết Hạn. Quay đầu bắt đầu giở giọng trêu đùa."Tôi thoa thuốc giúp vợ tôi, còn câu nệ mấy chuyện này làm gì?""Ai là vợ anh!" Trương Triết Hạn đanh giọng khẽ quát, nhíu mày nói, "Anh quả thật không lãnh khốc như người ta thường nói. Chỉ là đồn đại thái quá."Vừa dứt câu, y liền đứng dậy lấy khăn độn trong ngực mình ra, cũng không hề để ý có Cung Tuấn ở đây hay không, rất tự nhiên và vô tư. Sau khi đã lấy vật lạ trong người mình ra, Trương Triết Hạn liền thoải mái thở dài, vui vẻ ngồi xuống."Như vậy là tốt nhất."Cung Tuấn không biết làm sao cười cười nhìn Trương Triết Hạn. Y cũng quay đầu nhìn sang, khó hiểu hỏi."Em thấy mẹ anh cũng rất tốt, đâu giống lời anh nói đâu."Nghe y hỏi vậy, Cung Tuấn liền thu lại nụ cười vui vẻ. Hắn sầu não đưa tay vén mái tóc y lên, ấm áp đáp."Đây là thái độ của bà ấy khi mới rước con dâu. Nếu sau ba tháng vẫn chưa có tin cháu thì thái độ của bà sẽ chuyển biến khác. Em đừng tin những gì mình đã thấy."Trương Triết Hạn buồn bã rủ mi, tâm tư nặng nề. Cung Tuấn nhận ra y không được vui thì ôn nhu an ủi."Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ em.""Tuấn Tuấn."Vừa nghe y gọi mình bằng cái tên thân thiết thì hắn thoáng giật mình. Trương Triết Hạn thấy ai kia đột nhiên bất động, lập tức tò mò nhìn sang, hỏi."Làm sao vậy?"Cung Tuấn rất nhanh hoàn hồn, ôn nhu mỉm cười."Báo với em một tin, em là người thứ hai sau mẹ dám gọi tôi là Tuấn Tuấn.""Vậy sao?" Trương Triết Hạn hứng thú mở to mắt, tiếp tục nói, "Vậy... Lão Cung?""Là người duy nhất."Vừa nghe Cung Tuấn trả lời, Trương Triết Hạn liền bật cười vui vẻ, vô ưu vô lo khoái lạc không ai sánh bằng. Cung Tuấn ôn nhu nhìn y, đáy lòng cũng nhịn không được mà có chút yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com