TruyenHHH.com

Hoan Hanh Thu Tuan Han Chu My Nhan Cuoi Mot Cai

Từ khi biết y mang thai, Chu Tử Thư luôn bị Ôn Khách Hành giữ khư khư bên người, không để y rời khỏi mắt hắn quá năm giây. Chu Tử Thư cũng sắp chán ngấy cái cảnh mỗi ngày đều nhìn vào mặt Ôn Khách Hành, buồn bực đến mức không thể chịu được.

Khi sự buồn chán đã lên đến đỉnh cao, Chu Tử Thư liền liều mạng phản kháng Ôn Khách Hành. Nhìn Chu Tử Thư vì dưỡng thai mà sắp phát điên, hắn liền cảm thấy không nỡ, đồng ý dẫn y đi dạo.

Thai kỳ đã được năm tháng, bụng của y cũng nhô lên cao rõ rệt. Không biết có phải là do mang thai nên Chu Tử Thư mới đặc biệt nóng tính hay không. Dù vậy, Ôn Khách Hành vẫn cứ cưng chiều y như trước đây, không hề than thở, thậm chí hắn còn cho rằng, Chu Tử Thư như vậy rất đáng yêu.

Ôn Khách Hành một tay ôm eo mỹ nhân, một tay giúp y quạt mát. Chu Tử Thư thỏa mãn tận hưởng sự phục vụ có một không hai này, miệng nhỏ cắn lên chiếc bánh bao nóng hổi, chậm rãi bước đi. Ôn Khách Hành nhu tình nhìn ai kia tâm tình đang rất tốt, yêu chiều hỏi.

"A Nhứ, muốn ăn nữa không?"

Chu Tử Thư lắc đầu, tay cầm bánh bao hơi siết lại, tiếp tục cúi đầu ăn thêm mấy cái. Ôn Khách Hành bất đắc dĩ bật cười, thầm nghĩ. Tựa hồ sau khi phát hiện y là Oản Ly thì Ôn Khách Hành liền có cảm giác Chu Tử Thư đã thay đổi. Trước kia, trong mắt hắn, y là một người lãnh đạm kiên định, cứng rắn không ai cảm hóa nổi. Nhưng bây giờ, Chu Tử Thư ngoài ăn lại ngủ, hơn nữa tính tình cũng trở nên đanh đá hơn, đáng yêu biết nhường nào.

Ôn Khách Hành cười khúc khích trong lòng, đột nhiên nơi xa truyền đến tiếng kinh hô đầy lo lắng.

"Tiểu thư, mau quay lại! Đừng chạy!"

Ôn Khách Hành tức khắc hoàn hồn, nhìn về phía xa. Chỉ thấy có một nữ nhân đầu tóc rối bời, khuôn mặt chồng chất nhưng vết sẹo dữ tợn, thần trí không được rõ ràng. Chu Tử Thư cũng nhìn theo hướng ấy, ban đầu y cũng không để ý nhưng sau khi nhận ra người đang chạy đến là ai thì cả kinh trong lòng, vô thức hô nhỏ.

"Phương Nguyệt Cát!"

Nữ nhân điên loạn đó chính là Phương Nguyệt Cát.

Sau cái đêm bị hủy đi dung mạo, nàng liền trở thành một con người điên loạn, không nhận ra bất kỳ ai, ngày đêm ngu ngơ hỗn loạn. Bá tánh đi bộ bên đường thấy nàng chạy lại thì nhanh chân tránh xa, chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận xôn xao.

Phương Nguyệt Cát vốn đang điên cuồng chạy loạn xạ khắp nơi, thời điểm nhìn thấy Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư, hai mắt nàng đột nhiên mở lớn, mập mờ xuất hiện tia căm hận đến tột cùng. Ôn Khách Hành nhíu mày lạnh lẽo, bước lên một bước chắn trước mặt y, bày ra tư thế bảo vệ y không chừa một kẽ hở. Khí thế cường hãn đè ép xung quanh, âm thầm cảnh cáo.

Nhưng giờ đây, Phương Nguyệt Cát đã là người điên, nàng đâu còn biết cảm nhận khí thế cảnh cáo từ đối phương. Đôi tay nàng run lên chỉ về phía trước, căm hận hét lớn.

"Hồ ly tinh!"

Chu Tử Thư nhíu mày, tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc bụng nhô cao. Lúc này, Phương Nguyệt Cát mới nhận ra cái bụng to dị thường của Chu Tử Thư. Nàng tức khắc nặng nề thở dốc, mắt hằn tơ máu đỏ lừ quỷ dị. Ôn Khách Hành lạnh lẽo cảnh giác nhìn về phía trước, hai tay âm thầm tích tụ nội lực.

"Tiểu thư!"

Nha hoàn kịp thời chạy tới ôm chặt lấy Phương Nguyệt Cát không cho nàng làm gì bậy bạ, bá tánh xung quanh đông đúc vây xem, thấp giọng lầm bầm.

"Nhìn kìa, khuôn mặt bị hủy thành như vậy rồi."

"Nghe nói nàng ta hãm hại người nên mới bị trời phạt."

"Thật sao? Chỉ tội cho Phương lão gia, cả đời hành thiện tích đức nhưng lại chẳng được cái gì."

"Nói bậy gì đó, coi chừng bị người ta nghe thấy."

"Aaa! Thả ta ra, ta phải giết chết tên hồ ly tinh này, bóp chết nghiệt chủng trong bụng y!"

Vừa nghe Phương Nguyệt Cát nguyền rủa Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành liền nâng tay muốn đánh ra chưởng phong nhưng rất nhanh đã bị Chu Tử Thư nắm lấy. Hắn sợ làm y bị thương nên nhanh chóng thu tay, khó hiểu quay đầu, chỉ thấy y khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói.

"Đừng so đo, nàng ta điên rồi."

Ôn Khách Hành ôn nhu sờ lên tóc y, sau đó lạnh lẽo nhìn về phía Phương Nguyệt Cát đang điên cuồng vùng vẫy, la hét ỉ ôi. Hắn một chút cũng không thương tình, lạnh nhạt nói.

"Sau này đừng để nàng ta xuất hiện trước mặt A Nhứ."

Nha hoàn nghe thấy âm thanh lãnh khốc vô tình từ hắn thì run lên, liên tục cúi đầu luôn miệng nói.

"Nô tỳ đã biết, ban nãy tiểu thư đột nhiên xông ra khỏi phủ, chúng ta không kịp giữ nàng lại. Đã làm phiền công tử rồi."

Nhìn Phương Nguyệt Cát như vậy, tâm tình vốn đang hớn hở của Chu Tử Thư nháy mắt tắt ngóm. Y quay đầu nhìn Ôn Khách Hành, nhẹ giọng nói.

"Trở về thôi."

Nhận ra tâm tình của y không tốt, Ôn Khách Hành liền quýnh quáng lên, hắn tay chân lóng ngóng ôm lấy eo y, cẩn thận đưa y trở về Tứ Quý sơn trang.

Trong suốt chặng đường trở về, Chu Tử Thư một mực lặng yên không nói. Ôn Khách Hành sầu não lo lắng không thôi, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng.

"A Nhứ, ngươi vẫn còn nghĩ về Phương Nguyệt Cát sao?"

"Ừm."

Ôn Khách Hành nghe vậy thì nhíu mày, rất có trách nhiệm nói.

"Nếu ngươi không thích thì ta liền cho người thủ tiêu nàng."

Chu Tử Thư quay sang nhìn hắn, lông mày cau lại, nhìn khuôn mặt đắc ý tự tin của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư liền trực tiếp nhéo hắn một cái. Thành công làm người kia đau đớn nhướng mình, tội nghiệp hô lên.

"A! A Nhứ, ta nói gì sai sao?"

"Suốt ngày chỉ có giết chóc, giết đến nghiện rồi sao?"

Thấy Chu Tử Thư đã bình thường trở lại, Ôn Khách Hành lập tức cười tươi lấy lòng. Hắn bất ngờ vươn tay luồn qua hai chân nhẹ nhàng bế y lên. Chu Tử Thư vì không kịp chuẩn bị nên nhịn không được kinh hô một tiếng, vô thức níu lấy vạt áo trước ngực Ôn Khách Hành.

"Làm gì vậy?"

"Bế phu nhân về nhà."

Thấy Ôn Khách Hành lại giở chứng lưu manh trêu chọc, Chu Tử Thư đỏ mặt không nói nữa, yên lặng để hắn ôm đi. Vừa về tới sơn trang, Ôn Khách Hành đã nhìn thấy Cố Tương đang lấp ló đứng ngoài đại môn. Vì hôm nay đặc biệt cao hứng nên hắn cũng không so đo với nàng nữa, tâm tình rất tốt hô.

"Có chuyện gì mà lén lén lút lút như vậy?"

"Muội đâu có lén lén lút lút." Cố Tương nhanh nhảu phủ nhận, nói, "Trời nắng quá nên đi tránh nắng."

Ôn Khách Hành trước sau vẫn không chịu buông Chu Tử Thư ra, rất tự nhiên hiên ngang bước vào đại môn. Cố Tương đi theo sau lưng hắn, vừa đi vừa nói.

"Vừa nãy Hàn đại ca có đến đây tìm Tử Thư ca."

"Hắn tìm A Nhứ làm gì?"

"À, Hàn đại ca nói cũng không có gì, chỉ là đưa tới đây mấy thang thuốc bổ, bảo Tử Thư ca cứ dùng dần dần."

"Thuốc bổ?"

Ôn Khách Hành chau mày suy tư, Cố Tương thấy thế thầm lè lưỡi với hắn, nói nhỏ lầm bầm.

"Từ khi có Tử Thư ca rồi thì đột nhiên trở nên hỏi nhiều."

"Nói gì đó!"

Chu Tử Thư thấy hai huynh muội bọn họ lại bắt đầu cãi nhau thì bất đắc dĩ bật cười, không muốn nói đỡ cho bất kỳ ai.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngày đó tiết trời se lạnh, Chu Tử Thư đột nhiên lâm bồn khiến trên dưới sơn trang cuống cuồng cả lên, hối hả đi mời bà đỡ. Sau hơn hai canh giờ chịu dằn vặt đau khổ, cuối cùng y cũng hạ sinh một nữ nhi trắng trẻo đáng yêu, trên trán còn hằn rõ một nốt chu sa.

Ôn Khách Hành vui mừng như mở hội, cả ngày ở lì trong phòng chuyên tâm chăm sóc cho y và tiểu khả ái, không chịu rời khỏi một bước.

Ôn Khách Hành cúi đầu yêu thương hôn lên đôi môi khép hờ của Chu Tử Thư, nhưng chưa kịp đưa lưỡi xông vào thì đã bị y kiên quyết đẩy ra, nhỏ giọng cảnh cáo.

"Nữ nhi vẫn còn ở đây, ngươi bộc phát thú tính cái gì!"

"Nó vẫn chưa biết cái gì đâu, A Nhứ không cần ngại."

Bé con nằm trên giường giơ tay oe oe khóc lớn, tựa hồ là đang phản đối câu nói lúc nãy của Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư khẽ liếc hắn một cái, xoay người nhẹ nhàng ôm lấy tiểu khả ái, ôn nhu dỗ dành.

"Bảo bối ngoan, đừng khóc."

Ôn Khách Hành bất mãn nhìn y, lại nhìn sang bé con đang không ngừng khóc lớn, ỉu xìu nói.

"A Nhứ, ngươi chỉ để ý đến con của ngươi."

"Không phải con của ngươi à?'

Y mạnh tay đập lên bờ vai chắc nịch của Ôn Khách Hành, đanh giọng chất vấn. Ôn Khách Hành hít hà sờ vai, sau đó cười cười ngại ngùng ghé đầu vào nhìn tiểu hài nhi đang hé miệng khóc không ngừng. Hắn khẽ vươn tay nhẹ nhàng sờ lên đôi má nộn thịt. Tiểu hài nhi cảm nhận được vật lạ đang liên tục chọt chọt lên má mình, nó tò mò ngừng lại tiếng khóc, mở to mắt nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành.

Qua một lúc sau, tiểu khả ái liền cười khúc khích, bàn tay nhỏ xíu quơ quào ôm lấy ngón tay thon dài, há miệng cắn lên. Khuôn mặt tựa như bản thu nhỏ của Chu Tử Thư oe oe ngậm lấy ngón tay Ôn Khách Hành, trái tim hắn lập tức mềm nhũn, thâm tình nói.

"A Nhứ, nó thật giống ngươi nha."

Chu Tử Thư nhẹ nhàng cong môi, ôn nhu nhìn bé con đang thích thú dùng cái miệng không có răng cắn cắn ngón tay của ai kia, làm ra vẻ ăn rất ngon.

Ba năm sau, trên dưới Tứ Quý sơn trang rộn ràng chuẩn bị đón năm mới. Không khí vui tươi náo nhiệt bao phủ khắp nơi đây, tiếng cười trẻ con tựa như từng hồi chuông bạc lanh lảnh vang vọng khắp tòa phủ đệ to lớn rực rỡ. Ôn Khách Hành cõng một bé gái xinh xắn trên vai, vui cười phi thân từ nơi này sang nơi khác. Bé gái ấy môi cười toe toét, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen ngắn ngủn ôm lấy đầu Ôn Khách Hành, khanh khách cười không ngớt.

"Phụ thân, không chơi nữa! Để cha nhìn thấy, cha sẽ mắng ngươi."

"Sao lại là mắng ta?"

Ôn Khách Hành ngước đầu nhìn lên đôi má nộn thịt của bé con, bé con thấy thế thì dùng tay banh hai má hắn ra, nói.

"Phụ thân xưa nay không nghe lời, nên cha sẽ mắng ngươi."

"Không hổ là nữ nhi của A Nhứ, miệng mồm cứ tuyệt tình như vậy, luôn thích đá đểu ta."

Bé con lập tức cười khanh khách, thành thật nói.

"Vì phụ thân không uy vũ bằng cha, nên ta sẽ không theo phụ thân. Theo phụ thân rồi sẽ không có cơm ăn."

"Nhóc con!"

Ôn Khách Hành bật cười nhỏ giọng trách cứ, bé con cười tươi ôm lấy cái đầu to bự của Ôn Khách Hành. Nó ngẩng đầu nhìn về nơi xa, vừa thấy Chu Tử Thư đang ôm cái bụng to đi về phía này, nó liền kinh hỉ hô lên.

"Phụ thân, cha tới rồi."

Ôn Khách Hành vừa nghe Chu Tử Thư đang tới, yêu chiều trong mắt tức khắc tỏa ra bốn phía, hắn cẩn thận đặt Ôn Châu xuống đất, tiến lên đỡ lấy Chu Tử Thư.

"A Nhứ, ngươi đang mang thai, sao lại đi loạn như vậy?"

Chu Tử Thư cười nhẹ đáp.

"Cũng không phải không thể đi được, ngồi lâu gân cốt sẽ không thoải mái."

"Cha." Ôn Châu nhu thuận kêu lên, Chu Tử Thư liền ôn hòa mỉm cười, nói.

"A Châu cũng ở đây à?"

Ôn Châu hớn hở chạy đến sờ lên cái bụng nhô cao của y, ngước đầu hứng khởi hỏi.

"Đệ đệ sắp ra chưa?"

"Sắp rồi."

Chu Tử Thư sờ lên đầu nàng, Ôn Châu chủ động nắm lấy tay y, mừng rỡ chỉ ra ngoài đại môn.

"Cha, pháo hoa sắp nổ rồi, mau ra xem đi."

Vừa dứt lời, trên trời đã vang lên từng tiếng nổ vang dội kinh thiên động địa, ba người lập tức kinh ngạc nhìn lên. Chỉ thấy trên nền trời đen tuyền rợp sáng những chùm hoa mỹ lệ, chiếu rọi cả vạn vật, đẹp đến nao lòng. Ôn Châu luôn miệng cảm thán hô lên không dứt, Ôn Khách Hành bên cạnh ôm lấy eo y, để y tựa vào ngực mình. Chu Tử Thư lặng im nhìn từng mảng hoa lớn nở rộ trên bầu trời, trái tim thoáng có chút xao động. Hài tử trong bụng dường như cũng nhận ra tâm tình kích động của y, nó khẽ giơ chân đạp y mấy cái, phấn khích không thôi. Chu Tử Thư cúi người hít một ngụm khí lạnh, tay ôm lấy bụng. Ôn Khách Hành nhạy bén nhận ra, lo lắng hỏi.

"A Nhứ, làm sao vậy?"

Chu Tử Thư cười nhẹ nhìn hắn, đáp.

"Không có gì, có lẽ hài tử cũng thích pháo hoa cho nên mới đạp ta một cái."

Ôn Khách Hành cưng chiều sờ lên bụng y, giúp y xoa xoa, yêu thương nói.

"Cực cho ngươi rồi."

Chu Tử Thư tựa đầu vào vai hắn, môi cong lên nét cười nhẹ nhàng khuynh thế. Khung cảnh ấm áp hạnh phúc bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nhịn không được mà cảm thán chúc phúc cho bọn họ.

Bên ngoài Tứ Quý sơn trang, quỷ nô liền tay châm pháo bắn lên trời, tiếng nổ vang ầm ầm cùng những đợt sáng rực liên tục xuất hiện, nhưng bọn họ lại không rảnh chiêm ngưỡng vẻ đẹp thần kỳ đó, mồ hôi ướt trán gấp gáp hỏi.

"Vẫn chưa xong à?"

Quỷ nô bên cạnh châm cháy pháo hoa, nói.

"Cốc chủ nói phải đốt hết đống này mới được. Bởi vì Chu công tử nói y muốn xem pháo hoa..."

Quỷ nô nghe xong suy sụp, đau khổ lau nước mắt, bi thương nói.

"Nhưng khi nào mới xong? Đống này đủ để đốt ba ngày liên tục đó!"

"Cốc chủ, ngài muốn lấy lòng phu nhân thì có cần đày đọa chúng ta như vậy không?"

Bên ngoài Tứ Quý sơn trang là tiếng khóc thê lương, bi thảm. Nhưng bên trong lại là hình ảnh một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, hạnh phúc vô bờ tận hưởng đêm xuân đang tới...

...Hoàn...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com