TruyenHHH.com

Hoan Edit Lenrin Yeu Tinh Do Choi

Tôi phẫn nộ nhìn Neru. Cô ả cũng thản nhiên nhìn tôi, trong không khí dường như có hơi bức bối khiến tâm trạng tôi như sắp nứt toác ra. Miku như cũng nhận thức được sự mất bình tĩnh của chúng tôi, cô ngồi một lát rồi ra về. Sau khi cô ấy đi, chiếc mặt nạ trên mặt Neru lập tức được gỡ xuống, lạnh lùng nhìn tôi.

- Vừa nãy cô cũng nghe được đoạn đối thoại của chúng tôi rồi, có việc này muốn nhờ cô giúp đỡ.

- Cái gì? - Tôi ngạc nhiên nhìn cô ả, Neru lợi hại như thế mà còn cần tôi giúp đỡ sao?

Cô ả nhướn mày lên, nở nụ cười nham hiểm:

- Tôi muốn cô giúp tôi phá hoại cuộc gặp mặt của Len và Miku. Nếu họ không thể gặp mặt nhau thì Len sẽ không nhớ ra cô ta, như thế thì tôi và anh ấy có thể ở bên nhau.

Tôi giật mình trước nụ cười thâm hiểm của Neru, nhìn cô ả nói một hồi, cuối cùng ánh mắt Neru lại quay về đánh giá gương mặt tôi.

Len.... Miku....

- Quả nhiên là cô nghĩ như thế! Nhưng cô điên rồi à? Lại còn bắt tôi giúp cô? Cô không biết tôi là yêu tinh Lời ước của Len sao? Sao tôi có thể giúp cô làm tổn thương anh ấy được? - Tôi căm phẫn hét lên.

- Bởi vì tôi biết, cô cũng thích Len, thế nên cô cũng không hy vọng họ gặp nhau, đúng không? - Lúc này trông Neru giống như một con ác quỷ, đang dùng lời lẽ ngọt ngào nhất để nói về một sự thực tàn nhẫn.

Tôi thích Len, chủ nhân của tôi?

- Không!.... - Một câu nói buột khỏi miệng, tôi vội vàng giải thích, nhưng phát hiện ra mình chẳng nói được gì.

Thích anh...

Thích Len-sama?

Bàn tay tôi bất giác đặt lên vị trí nơi có trái tim đang đập. Nơi đó đang đập từng nhịp rất mạnh, hơn nữa càng lúc càng nhanh, dường như đang thừa nhận cái sự thực này.

Không, không! Sao tôi có thể thích anh ấy được? Len là chủ nhân của tôi, còn tôi chỉ là một yêu tinh của anh ấy thôi! Đây chắc chắn là ảo giác, chỉ là ảo giác. Nhưng càng nghĩ thế thì tôi lại càng thấy khó chịu, thậm chí trước tiềm thức còn xuất hiện gương mặt dịu dàng của Len.

Len....

Miku....

Tôi đưa tay ra ôm lấy đầu, nhắm nghiền hai mắt.

Trong đầu tôi cứ xoay tròn hai cái tên này. Vì sao tim tôi lại có một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt rằng mình không muốn để họ gặp mặt? Suy nghĩ này mãnh liệt tới mức suýt chút nữa đã hút trọn ý thức của tôi, làm ảnh hưởng tới tư tưởng của tôi. Chẳng nhẽ tôi thực sự thích Len sao? Thế nên mỗi lần nghĩ tới chuyện của anh và cô là lại thấy khó chịu? Trái tim tôi thực sự giống như Neru nói, muốn ngăn cản hai người họ gặp nhau sao?

- Thế nào? Hai người chúng ta mới là hai bên giao chiến trong cuộc chiến tranh giành Len này, Miku đã trở thành quá khứ từ lâu rồi, lẽ ra không nên quay về. Chúng ta bây giờ phải hợp tác để đuổi cô ta đi! - Neru lại nhắc nhở bên tai tôi, câu nói cuối cùng trở nên vô cùng sắc nhọn.

Một câu nói khiến tôi tỉnh dậy từ cơn ''ác mộng", trán tôi mướt mải mồ hôi, quay đầu lại nhìn cô ả, trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tôi thấy vẻ mặt thúc giục của Neru, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu rồi đứng lên.

- Không, chuyện này tôi không thể đồng ý được. Tôi là yêu tinh Lời ước của Len, bảo vệ anh ấy là trách nhiệm của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép ai làm tổn thương anh ấy, tôi càng không thể làm tổn thương tới anh ấy. - Tôi kiên định nhìn cô ta, nói từng tiếng rõ ràng.

Tôi lúc này vẫn chưa hiểu rõ tình cảm mình dành cho Len, nhưng cho dù tình cảm của tôi dành cho anh thế nào thì tôi cũng không thể coi đó là lý do để mình làm tổn thương tới anh! Tôi tuyệt đối không ích kỷ như Neru, vì lòng tham của bản thân mà làm tổn thương Len!

- Cô! - Neru rõ ràng là tức tới mức không nói được gì, cũng đứng bật dậy, ánh mắt nhìn tôi có vẻ uy hiếp.

- Còn nữa, nếu Miku không có dũng khí nói với Len chuyện cô ấy sẽ đi thì tôi sẽ nói cho anh ấy biết. Tôi nghĩ chắc chắn Len rất muốn gặp Miku, chỉ cần đó là nguyện vọng của anh ấy thì tôi sẽ giúp Len thực hiện! - Đối diện với cô ta, tôi nói xong câu đó rồi quay người bỏ đi.

- Rin Kagami, rồi cô sẽ hối hận! - Sau lưng vang lên tiếng hét giận dữ của Neru.

Chính tay mình tác thành cho Miku và Len sao? Tôi nghe thấy tiếng đau nhói của trái tim mình, đây chính là cảm giác thích một người sao? Tôi không biết, thực sự không biết. Trên đường về nhà, trong đầu tôi không ngừng nghĩ lại những hình ảnh khi mình ở cùng với Len, vui vẻ có, buồn bã có, giận dữ có, ngọt ngào có.... Mỗi một hình ảnh đều là bảo vật của lôi, khiến tôi không thể nào quên được. Tôi hầu như đã âm thầm biết được đáp án, nhưng tôi không thể...

Tôi không thể thích anh?

"Rầm". Tôi đẩy mạnh cửa, quay về căn nhà quen thuộc.

Nhìn những dụng cụ bày biện quen thuộc trong nhà, nhìn đống ren dán trên tường còn chưa kịp gỡ xuống, tôi một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp mà Len mang tới cho tôi, bèn âm thầm hạ quyết tâm, sẽ che giấu tình cảm của mình, không để tâm trạng khó chịu đó ảnh hưởng tới phán đoán của tôi. Có thể tình cảm của tôi với anh chỉ là sự say mê nhất thời, chưa thực sự sâu sắc, một thời gian nữa rồi tôi sẽ quên. Len-sama, anh yên tâm đi, cho dù thế nào tôi cũng sẽ giúp anh gặp Miku, cứu vãn tình cảm của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com