TruyenHHH.com

Hoan Edit Lenrin Yeu Tinh Do Choi

- Chủ nhân, chào buổi sáng! - Tôi lập tức nở nụ cười chào anh. Xem ra tình trạng của anh vẫn tốt.

Nhưng khi Len quay đầu lại thì nụ cười lập tức dông cứng trên gương mặt tôi. Ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng tối qua, giống như băng đá cả ngàn năm đã ngưng kết lại trong giây phút này, khiến cả người tôi run lẩy bẩy. Tôi bất giác nắm chặt chéo áo, muốn tìm kiếm một tia ấm áp.

- Hôm nay tôi sẽ về nhà muộn, không cần chờ tôi ăn cơm đâu. Cô tự ra ngoài mua đồ đi. - Len lạnh nhạt nói xong, quay người định đi ra ngoài cửa.

- Anh đi hẹn hò với Neru à? - Tôi thu hết can đảm hỏi anh.

- Không biết. - Len không quay đầu lại, lạnh lùng buông ra hai tiếng rồi bỏ đi.

Tôi phút chốc như ngã xuống vực sâu muôn trượng. Len dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện tối qua, anh lại bị lời nguyền của Kaito khống chế rồi sao? Trời ơi, tôi nhớ là cậu ta từng nói, tác dụng phụ của lời nguyền chỉ khiến ký ức của người bị nguyền trở nên rối loạn, ký ức của Len có phải đã bị rối loạn rồi không? Nếu ký ức của anh không ngừng thu hẹp lại thì liệu có một ngày nào đó anh quên mất chuyện mình thích Miku không nhỉ? Tôi làm sao để thực hiện kế hoạch "tình yêu chiến thắng lời nguyền" đây?

Tôi đi đi lại lại trong nhà, không được, tối qua bị Neru phá đám, hôm nay tôi phải đi tìm Kaito nói chuyện, cho dù phải trở mặt với cậu ta thì tôi cũng phải bắt cậu ta đưa Len khôi phục lại như ban đầu!

Tôi không thể nhìn chủ nhân của mình bị tổn thương thêm nữa!

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đọc thần chú, biến mình tới nhà Neru, quên mất việc giờ vẫn còn sớm, có thể rất nhiều người đang ở nhà.

Lần này tôi vẫn xuất hiện trong căn phòng của cô ả. Tôi quay người đi về phía cái bàn. Nhưng lần này trên bàn trống không, không có con chó bông của Kaito. Lạ thật, chẳng nhẽ khi ra ngoài, Neru mang cả Kaito theo để bắt cậu ta làm việc xấu sao?

Lúc tôi còn đang vò đầu bứt tai thì bỗng dưng ở cửa vang lên tiếng động, cánh cửa phòng đóng chặt bỗng dưng bật mở.

Tôi lập tức quay đầu lại, nhìn ra hướng cửa phòng theo phản xạ, Neru đang khoanh hai tay trước ngực đi về phía tôi.

Neru?

Có phải tôi nhìn nhầm không?

Tôi đưa tay lên dụi mắt, nhắm lại rồi mở ra. Người trước mặt tôi không những không biến mất mà ngược lại còn gần hơn trước. Điều này càng khiến tôi tin chắc người đang đứng trước mặt tôi là Neru.

Trên mặt cô ả lướt qua một sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó được thay thế bằng nụ cười đầy toan tính.

Tôi ngước đầu lên nhìn ánh mắt khó hiểu của Neru. Trái tim tôi bỗng chốc thắt lại.

Vì sao lại bị cô ả nhìn thấy? Tôi cảm thấy chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Neru liệu có nổi lòng ác đập chết tôi như đập chết một con mồi không?

- Nếu tôi không đoán nhầm thì cô là yêu tinh phải không? - Cô ả nhìn tôi, dường như có thể đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, nụ cười quỷ dị tiến gần tới tôi, đưa tay đặt lên vai tôi.

Bị Neru hỏi vậy, tôi khựng lại, mở lớn mắt nhìn cô ả, không nói được lời nào. Sao Neru lại biết thân phận của tôi? Chẳng nhẽ Kaito nói cho cô ả biết? Tôi nhớ là tôi chỉ gặp Neru vài lần, hơn nữa chưa bao giờ để lộ điều gì cho cô ả biết, hay là Len nói cho cô ta?

Không, không, không, Len không phải người như thế.

Tôi lắc đầu, lập tức xua đi suy nghĩ trong đầu

Nếu không phải là Len, thế thì chắc chắn là Kaito...

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái, có một cảm giác như mình bị bán đứng. Kaito là bạn tốt của tôi cơ mà. Tuy rằng cậu từng hại Len, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng cậu còn quan tâm tới tôi. Thực sự là cậu bán đứng tôi sao?

Thấy tôi có vẻ kinh ngạc, cô ta đắc ý bật cười, sau đó ghé sát vào mặt tôi:

- Thực ra cô không cần nghĩ nhiều. Từ lần đầu tiên cô mặc quần áo của Len rồi xuất hiện ở bên ngoài phòng học là tôi đã thấy không bình thường rồi. Sau đó tôi lại nhìn thấy cô biến nhỏ nằm trên bàn trước mặt Len, tôi đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô rồi.

- Cho tới khi tôi gặp Kaito, biết trên thế giới này có thứ gọi là yêu tinh thì tôi càng khẳng định cô là yêu tinh. - Cô ta kiên nhẫn giải thích với tôi.

Thì ra là thế. Biết là Kaito không bán đứng tôi, tôi thấy dễ chịu hơn nhiêu. Nếu đã bị cô ta phát hiện ra thân phận, tôi cũng chẳng có gì phải giấu giếm nữa. Tôi dũng cảm ngẩng đầu lên, không hề tỏ ra thua kém, nhìn thẳng vào ánh mắt nham hiểm của cô ta.

Căn phòng bỗng dưng trở nên im lặng khác thường.

Hai người chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, không ai lên tiếng trước.

Rốt cuộc cô ta định làm gì? Định làm gì với tôi? Nói ra thì hình như tôi chua bao giờ đối mặt trực tiếp với cô ta, dù sao cô ta cũng là kẻ chủ mưu đằng sau làm tổn thương tới Len.

.

.

.

Chap dành tặng bạn @LinhA1Meow <3 Cảm ơn vì đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com