TruyenHHH.com

Hoan Edit Lenrin Yeu Tinh Do Choi

- Chủ nhân, tôi biết lỗi rồi, anh đừng trách nữa. - Không biết vì sao, tôi rất ghét ánh mắt anh lúc này, giống như quay về với khi chúng tôi mới quen nhau, trong phút chốc kéo dài khoảng cách giữa hai chúng tôi.

- Đây là nhà tôi, sau này đừng có tự ý thay đổi phong cách của nó nữa. - Cuối cùng Len cũng lạnh lùng buông một câu, tôi còn chưa kịp trả lời đã quay người đi vào phòng khách.

Âm thanh cọ xát sát nhè nhẹ của dép lê khi chạm xuống sàn nhà nhưng lại trở nên rất chói tai trong căn phòng yên lặng này.

Mọi hành động của anh đều khiến tôi cảm thấy vô cùng cứng nhắc và xa lạ, không còn sự dịu dàng của mọi khi.

Tôi nhìn anh không chớp mắt, dường như muốn nhìn xuyên thấu anh, nhưng không thể nào thấy nổi trong lòng anh đang nghĩ gì.

Hôm nay anh làm sao vậy? Hôm qua vẫn còn bình thường, mặc dù cãi nhau với tôi, nhưng chúng tôi cãi nhau rất vui mà! Vì sao hôm nay bỗng dưng trở nên lạnh lùng như thế, giống như chẳng buồn nói chuyện với tôi vậy?

Rốt cuộc thì tôi đã làm sai điều gì?

Tôi ngồi bó gối trên chiếc giường nhỏ của mình, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh dưới ánh đèn, vầng trán rộng trở nên xa cách. Mắt tôi bỗng nhòe đi, che khuất tầm mắt.

Một giọt nước bất cẩn lăn từ khóe mắt ra, chảy lên mu bàn tay tôi nóng hổi, hơi ấm đó bỗng dưng lan tới tận ngực.

Trong làn nước mơ hồ, tôi thấy Len ngồi trên salon, anh lấy ra một cái điện thoại di động trong túi quần, ấn mấy nút, sau đó đặt nó lên tai, mái tóc vàng rũ thẳng xuống.

Nước mắt che cả tầm nhìn của tôi, khiến tôi không nhìn rõ sắc mặt của Len.

Có phải anh thực sự không thích những món đồ sặc sỡ đó nên mới nổi giận? Có thể ngày mai sẽ tốt hơn, nói không chừng sáng mai, mọi thứ lại khôi phục lại bình thường.

Có thể hôm nay tâm trạng của anh không tốt, tôi chạm đúng vào lửa giận của anh nên mới khiến anh nổi cơn tam bành như thế.

Tôi thầm giải thích trong lòng mình như vậy, nhưng bật cười nhạt khi phát hiện ra rằng cho dù tôi giải thích thế nào cũng không hợp lý. Hơn nữa trong lòng tôi cứ cảm giác như có thứ gì đó chặn bên trong, buồn bã, khó chịu, không thể nào thoát ra được.

Tôi dụi mắt, lau khô nước mắt, mọi thứ trước mặt lại rõ ràng hơn. Tôi thấy Len cầm điện thoại dường như đã thông. Thấy anh im lặng, một hồi lâu mới lên tiếng, một câu nói của anh như đánh tôi xuống thẳng địa ngục.

- Neru, anh là Len đây. Chuyện hôm đó anh xin lỗi, anh không nên đối xử với em như thế, hy vọng em có thể thứ lỗi.

Tôi nghe như sét đánh bên tai, sững sờ, sự ủ rũ ban nãy bỗng biến thành bàng hoàng, kinh ngạc!
Len đi xin lỗi người ta sao? Từ khi gặp anh tới bây giờ, tôi chưa bao giờ nghe anh nói tới hai chữ "thứ lỗi"! Với tính cách của anh mà cũng cầu xin người khác tha thứ sao?

Nhưng đây không phải là điều khiến tôi kinh ngạc nhất.

Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là đối tượng mà Len cầu xin tha thứ là Akita! Nếu tôi không nhớ nhầm thì cô ả chính là cô gái độc ác hôm đó đã xuất hiện ở nhà ăn của trường. Khi đó cô ta đã nắm tôi chặt tới mức khiến tôi không thở được, cuối cùng còn buông ra một câu uy hiếp Len, ánh mắt hằn học đó khiến tôi không rét mà run, Len lại còn xin lỗi cô ta!

Hơn nữa với tình hình hôm đó, Len chắc chắn là rất ghét cô ta. Đã không muốn ăn cơm cùng cô ta thì sao lại phải làm như thế? Chẳng nhẽ hôm đó Len vì sợ tôi bị cô ta phát hiện nên mới từ chối dùng bữa trưa với cô ta? Có phải là tôi hiểu lầm điều gì đó, hay là...

Đầu óc tôi bỗng trở nên rối loạn.

Rốt cuộc thì là thế nào nhỉ?

Trong lòng tôi thấy thật hoang mang, dùng tay vỗ mạnh vào đầu mình, bắt mình phải bình tĩnh lại. Không đúng, không đúng. Nếu Len và cô ta có mối quan hệ rất tốt thì đã không chờ tới tận hôm nay mới gọi điện xin lỗi. Hơn nữa hôm đó, Akita cũng không vì bị từ chối mà nói ra cái câu như thế. Chắc chắn là có chuyện gì đó.

Tôi nhất thời quên cả khóc, ngồi sững sờ nhìn Len, trong đầu xuất hiện hàng ngàn câu hỏi và rơi vào một sự nghi ngờ sâu thẳm.

Biểu cảm của Len... Mặc dù tôi nhìn không rõ. Nhưng một loạt những hành động của anh hôm nay sau khi về nhà thực sự là rất kỳ quái, hơn nữa là một kiểu kỳ quái không thể nói rõ được!

- Neru, xin lỗi, thực sự là lỗi của anh, tha thứ cho anh được không? - Nghe giọng nói trầm trầm cầu khẩn thoát ra từ miệng của Len, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được anh dường như rất coi trọng cô gái tên Neru đó, tôi càng cảm thấy kỳ lạ.

Nhất định là có vấn đề gì đó!

Tôi cắn môi, kiên định gật đầu, nhìn theo anh, khẳng định suy nghĩ của mình.

Lúc này, sắc mặt Len dần dần có sự thay đổi, không còn vẻ u uất như ban nãy nữa. Khóe môi anh nở một nụ cười kỳ lạ. Anh tắt điện thoại, sau đó đứng lên đi vào phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com