Hoan Edit Husky Va Su Ton Meo Trang Cua Han
Chương 258: [Thiên Âm Các] Nhu cốt tranh tranhEdit: Hàn Tử LamBeta: Chu"...!!""Cái gì?!"Năm đó Đoạn Y Hàn ôm tỳ bà xuất hiện, đó là thiếu niên tranh nhung gấm vấn đầu, một đoạn lụa đỏ chưa biết số—— ca tiên tuyệt đại phong hoa kia, thế mà lại là mẹ hắn?"Mẹ ta nhờ cơ duyên xảo hợp khi ấy, kết bạn với Nam Cung Nghiêm, cũng là thành chủ thứ chín của Nho Phong Môn khi ấy. Hắn biết ít thơ ca trù phú, miệng rất ngọt, lớn lên cũng tuấn tiếu." Mặc Nhiên dừng một chút, "Mẹ ta đi gặp thử, thích người này."Tiết Mông bên cạnh nghe thấy không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm: "Sao có thể...""Này... Ít nhất cũng đã định tình rồi, ngày đêm tiếp xúc, mẹ ngươi không cảm thấy ư?"Mặc Nhiên cười lạnh: "Nếu bà ấy cảm thấy, cũng sẽ không có nhiều chuyện sau này như vậy. Nam Cung Nghiêm rất biết bịa lời nói dối, huống chi gã chỉ ở Tương Đàm một thời gian ngắn, mẹ ta căn bản không kịp phát hiện sự thật về gã. Sau đó, có phong thư thần bí đến từ Lâm Nghi. Nam Cung Nghiêm sau khi nhận được phong thư thần bí ấy, vội vội vàng vàng rời khỏi Tương Đàm.""Mẹ ngươi không hỏi gã đi đâu ư?""Gã đi nửa đêm, ngay cả lời từ biệt mẫu thân ta cũng chẳng có. Bọn họ làm quyến lữ mấy tháng, cuối cùng Nam Cung Nghiêm chỉ chừa lại cho một chồng lá bạc, một tờ giấy viết hai chữ "đừng mong nhớ", bốc hơi khỏi nhân gian như vậy."Có nữ tu thở dài: "Ầy, những ca nữ nhạc phường, tiểu quan lê viên, khó tìm nhất chính là người thật lòng. Cũng quá đáng thương."Sau khi nàng cảm thán, lại không nhịn được tò mò, tiếp tục hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Mẹ ngươi có phải không cam lòng bị tình lang vứt bỏ, nhờ người đi tìm gã?"Mặc Nhiên lắc đầu: "Mẹ ta tính tình ôn nhu lương thiện, có hơi nhút nhát. Bị người ta vứt bỏ, cũng chỉ nuốt cay đắng xuống, không đi gây chuyện... Nhưng không lâu sau đó, bà ấy phát hiện rằng bà ấy có thai."Vương phu nhân nghe tới đây, không khỏi "A" một tiếng, ánh mắt thống khổ, nhìn Mặc Nhiên, lại không biết nên nói gì."Nhạc phường đồng ý tiếp tục giữ bà lại. Nhưng có yêu cầu, bà không được sinh đứa nhỏ ra. Nữ nhân từng sinh con, sẽ không múa được đẹp nữa, bọn họ không muốn hao hụt tiền lãi."Mặc Nhiên nhắm mắt: "Mẹ ta không chịu, ma ma liền muốn đòi chút tiền tùy bút chuộc thân của bà. Vì thế bà mang hết tiền mình có được, trang sức tinh xảo trên người, ngay cả đôi giày thêu dưới chân cũng cho nhạc phường, đổi lấy thân tự do, muốn tới Lâm Nghi tìm cha ta."Vương phu nhân nhẹ giọng nói: "Nàng là một thân nữ tử không xu dính túi, từ Tương Đàm tới Lâm Nghi thế nào được?"Mặc Nhiên nói: "Có người giúp bà ấy.""Là ai?""Tuân Phong Nhược." Mặc Nhiên nói, "Tuân tỷ tỷ biết mẹ ta rời khỏi nhạc phường, nửa đêm chạy đuổi theo ra ngoài thành, tỷ ấy đưa tất cả tiền còn dư cho mẹ ta, cũng nói cho mẹ ta—— nếu không tìm thấy cha ta, đừng ngại tới Túy Ngọc Lâu tìm tỷ ấy, hai tỷ muội nhất định có thể sống tốt."Huyền Kính đại sư thở dài: "Có loại nghĩa khí này, đúng là không nên coi thường nữ tử yếu đuối."Khương Hi hỏi: "Về sau thì sao? Mẫu thân ngươi tìm thấy Nam Cung Nghiêm không?"Mặc Nhiên im lặng một lát, cười nhạo: "Tìm thấy chứ. Tuy rằng thân phận và tên Nam Cung Nghiêm để lại đều là giả, nhưng mẹ ta chẳng cần tốn nhiều công sức đã tìm thấy gã."Có kẻ kinh ngạc nói: "Hả? Còn có bản lĩnh thông thiên như thế?""Thật ra không có bản lĩnh thông thiên, chẳng qua là trùng hợp thôi."Mọi người nhìn quanh lẫn nhau, trên mặt đều có chút hoài nghi: "Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, thành chủ Nho Phong Môn đều ít xuất đầu lộ diện như nhau cả.""Bọn họ quả thật rất ít xuất hiện..." Trên mặt Mặc Nhiên mang một tầng tối tăm, "Có điều, lúc đại hôn và tiệc tròn tháng, Nho Phong Môn đều sẽ mở tiệc lớn, ở trên thành cao nhận lời chúc. Không phải ư?"Mọi người nghe đều kinh ngạc: "Lúc trước Nam Cung Nghiêm nhận được thư, chẳng lẽ là giục gã về thành hôn ư?"Có kẻ khác lại nhớ tới: "A, nhớ rồi, thê tử kết tóc của Nam Cung Nghiêm hình như là con gái nhà phú hào giàu có, nên không phải gã bị buộc phải bất đắc dĩ, nên mới bỏ rơi ca kĩ đính ước cùng mình, trở về thành thân với con gái nhà giàu kia chứ..."Biểu tình Mặc Nhiên cực kỳ đạm mạc: "Không hề bị buộc phải bất đắc dĩ. Cũng không phải quay về thành thân. Lúc hắn nhận được lá thư kia, kỳ thật trong thư có nội dung—— là chưởng môn Nho Phong Môn bảo gã, thê tử gã sắp lâm bồn, bảo hắn về chăm sóc."Tiết Chính Ung vẫn luôn trầm mặc lập tức biến sắc, ông nói: "Nên lúc Nam Cung Nghiêm du ngoạn ở Tương Đàm, kỳ thật đã là đàn ông có vợ?!""Ừ." Mặc Nhiên rũ mắt, cũng thật là làm khó hắn, chuyện như vậy giờ kể lại, thế mà trên mặt không có biểu tình đau khổ quá mức, hắn bình tĩnh nói, "Nam Cung Nghiêm vì thê tử mang thai, thân thể không khoẻ, dễ sinh non, nên ra ngoài giải sầu. Gã gặp mẹ ta, thích trong lòng, nên nói dối rằng gã chưa đón dâu bao giờ, kiếm được niềm vui từ mẹ ta."Có người phẫn nộ dậm chân nói: "Tên này đúng là không bằng cầm thú!""Vợ trong nhà có mang, mình thì du sơn ngoạn thủy, còn có luôn cả con ở bên ngoài, ầy.""Đoạn Y Hàn này đúng là xui xẻo tột cùng, Nam Cung Nghiêm có thể nhận nàng ư?"Đáp án đương nhiên chẳng cần nói cũng biết. Mọi người dâng trào oán hận, ánh mắt đối với Mặc Nhiên lại có nhiều phần thương hại. Nhưng Mặc Nhiên đối với việc mọi người thấy hắn thế nào lại không để ý, hắn chỉ tiếp tục kể câu chuyện của mẫu thân.Nói bí mật mang trong lòng hai đời, đây là lần đầu tiên hắn nói ra công bằng. Hắn thế mà trong đau đớn vô cùng, lại sinh ra vài phần thoải mái.Mặc Nhiên nói: "Lúc ấy tiệc ở Lâm Nghi tàn, thành chủ Nho Phong Môn mở múa lân mừng. Mẹ ta đến trước toà thành thứ chín, thấy trên tầng thành treo hoa kết đỏ, Nam Cung Nghiêm ôm vợ con, cúi xuống hỏi thăm bá tánh, ném bánh kẹo hoa quả mừng. Mẹ ta sau đó... Không đi tìm gã nữa. Khi đó bà ấy đã dùng hết tiền, tiền để quay về Tương Đàm cũng không đủ, qua hơn nửa năm, ở ngay phòng chứa củi bỏ hoang, sinh ra ta."Khương Hi hỏi: "Vậy sau đó các ngươi quay về Túy Ngọc Lâu ở Tương Đàm không?"Mặc Nhiên lắc đầu: "Lúc ta sinh ra, thân thể rất yếu, không đủ sữa đã sinh bệnh, căn bản không có sức đi đường. Bà ấy vì khám bệnh cho ta, cầu xin hết các đại phu trong thành, không có ai muốn giúp bà ấy... Sau đó bà ấy bất đắc dĩ, đành phải bế ta, nghĩ cách vào Nho Phong Môn tìm gặp Nam Cung Nghiêm."Một năm ấy, mẫu thân suy nhược bế đứa trẻ sơ sinh, phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mặt tình lang.Nam nhân kia không hề vui sướng, chỉ có sợ hãi và kinh ngạc vô tận, thậm chí còn có phẫn nộ.Gã có kiều thê con thơ, thê tử là con gái nhà giàu nổi danh có hy vọng, sinh ra bé trai trắng trẻo đáng yêu, một nhà hoà thuận mỹ mãn—— Đoạn Y Hàn trong mắt gã chỉ như phân chuột, muốn phá hỏng thanh danh, phá hỏng gia đình toàn viên của gã.Nàng bất an trong lòng.Hắn dựa vào đâu muốn nhận bọn họ?Sợ nàng phá hỏng mọi chuyện, Nam Cung Nghiêm cũng cho nàng đủ tiền, để nàng nhanh nhanh cút khỏi Nho Phong Môn, Đoạn Y Hàn ôm hy vọng cuối cùng, ngậm nước mắt: "Con còn chưa đặt tên, chàng có thể hay không..."Gã giận dữ trợn mắt nhìn, mắt thanh như sắt: "Cút! Mau cút đi! Đây không phải con ta, ngươi đừng có mà chút mặt mũi cũng không cần nữa, cút đi!"Nàng bị đẩy ra khỏi cửa thô bạo.Không có thời gian thương tâm, tiếng khóc đứa bé trong lòng đã mỏng manh như vậy, tay chân lạnh như băng, như một con mèo con chỉ còn hơi thở thoi thóp, cuộn tròn trong ngực nàng.Nàng gọi nó, nó liền mở đôi mắt đen nhánh, ngây thơ mờ mịt nhìn nàng, không có chút bướng bỉnh, thực ngoan, cũng thực an tĩnh.Nàng nhịn lại nước mắt, bế nó tới y quán.Đại phu y quán quát nàng: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, chỗ bọn ta không phải Tế Thế Đường, sao có thể khám bệnh cho con ngươi? Không có bệnh thì——"Nàng vội mang tiền Nam Cung Nghiêm bố thí cho nàng, để tống cổ nàng đi móc ra, luống cuống tay chân, sợ người khác làm đứa con nhỏ trong lòng nàng giật mình.Trong mắt nàng loé thê lương không ngừng cúi đầu cúi người: "Có tiền, đại phu, có tiền. Đại phu, cầu xin các ngươi, xin hãy thương xót, cứu con ta với. Ngươi, ngươi xem, nó còn nhỏ như vậy..."Y quán cũng không phải toàn kẻ vô lương tâm, chỉ là lúc trước bị nữ nhân này cầu xin tới phiền, xem bệnh cho thuốc lại chẳng có lợi gì, nên mới thô bạo cự tuyệt nàng. Nếu nữ nhân này có thể trả đủ tiền cho bọn họ vậy thì thái độ họ liền tốt ngay.Thảo dược, châm cứu.Bệnh quá nặng, còn phải ở lại trong y quán. Bệnh tình Mặc Nhiên khi tốt khi xấu, triền miên mấy tháng, mới rốt cuộc khoẻ lại. Mà lúc này, tiền trên người Đoạn Y Hàn cũng đã chẳng còn bao nhiêu. Nàng cảm tạ đại phu, bế con trai rời đi. Mắt thấy mùa đông sắp tới, nàng sợ con thơ vì mùa đông lạnh mà ốm, nên lại mua thêm một chiếc áo nhỏ, cùng một chiếc cũi nhỏ.Xong hết, tiền cũng cạn, nàng không thể quay về Tương Đàm. Nhưng Đoạn Y Hàn ngồi trong phòng chứa củi bỏ hoang, nhìn tiểu gia hoả ngậm ngón tay, cười khanh khách với mình, lại cảm thấy thật vui vẻ, thật bình thản.Nàng xưa nay luôn là người no đủ."Mẹ nên gọi con là gì bây giờ?"Đứa nhỏ ê ê a a sẽ không nói được.Đoạn Y Hàn nhóm một đống lửa, ôm đứa nhỏ ngồi bên sưởi ấm, trêu đùa nó.Đứa trẻ cười, nàng cũng cười theo.Ánh lửa chợt loé cháy rực, phòng ốc rách nát cũ kỹ, nhưng vì một ngọn lửa này, nàng cảm thấy cực kỳ ấm áp, nàng vuốt ve gương mặt nhỏ của hắn, nghịch chiếc chân nhỏ đá đá của hắn cười ha ha thành tiếng.Nàng suy nghĩ một lát nói: "Nếu không, gọi con là Nhiên nhi nhé."Mặc Nhiên mút ngón tay, đôi mắt đen lúng liếng nhìn nàng.Trên mặt Đoạn Y Hàn hình như có cô đơn trong chớp mắt: "Ta không biết nên đặt con họ gì, con không thể mang họ Nam Cung, nhưng cũng không thể theo họ mẹ, họ của mẹ là ma ma ở nhạc phường cho, con mà theo mẹ, cũng có hơi quái... Mẹ chỉ gọi con là Nhiên nhi, được không?"Mặc Nhiên vui tươi hớn hở cắn ngón tay, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu."Tiểu Nhiên nhi, chờ tới đầu xuân, chúng ta quay về Tương Đàm nhé." Đoạn Y Hàn vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, "Mẹ sẽ đánh tỳ bà, còn múa nữa. Nơi ấy có Tuân cô nương, muội ấy là tỷ muội tốt của mẹ, nhất định sẽ rất thích con, con phải ngoan, học gọi di nương nhanh một chút... Ừm, được rồi, tính tình muội ấy không tốt, con vẫn nên tập gọi tỷ tỷ thôi. Gặp mặt, nhất định phải bảo Tuân tỷ tỷ tốt, như vậy mới có kẹo ăn, đã biết chưa?"Nàng nắm ngón tay bé xíu mềm mại của đứa trẻ, ôn nhu nói."Nhiên nhi, đợi thêm chút nữa, mùa đông sẽ qua nhanh thôi, chờ xuân về hoa nở, chúng ta liền về nhà."Nhưng mùa đông này, chung quy vẫn hơi dài.Một năm đó, Hạ Tu Giới lén lút lan tràn, Lâm Nghi xây cao thành bảo vệ, nghiêm cấm bá tánh tầm thường ra vào, nên Đoạn Y Hàn chẳng có cách nào rời khỏi.Nàng tới một tiệm làm kiếm sống, muốn kiếm chút tiền sống tạm bợ chăm con. Nhưng trên đời chẳng có chuyện gì không bị lộ, không biết là ai tiết lộ tình sử phong lưu của chồng cho thê tử Nam Cung Nghiêm, nói ngắn lại, không lâu sau đó, Đoạn Y Hàn bị chính chủ quán bán bánh bao đuổi nàng ra khỏi tiệm, không chút lý do.Từ đó về sau, Đoạn Y Hàn bị xa lánh, ở Lâm Nghi không tìm được nghề để sống tạm, cũng chỉ có thể dắt con thơ bán nghệ ăn xin. Rất nhiều lần, nàng ở đầu đường nhu uyển cất giọng hát, Nam Cung Nghiêm phi ngựa lướt qua, tuỳ tùng phía sau mênh mông cuồn cuộn, vụt qua trước mặt nàng.Gã chột dạ, muốn tránh nàng.Kỳ thật hắn làm vậy không cần thiết, tuy Đoạn Y Hàn nhu nhược, lại mang ngạo cốt, nàng chỉ hát tiểu khúc ở Tương Đàm, cũng không liếc mắt nhìn người nam nhân này một cái, càng không khóc lóc kêu than bên đừng với tình lang xưa, tại sao gã lại bạc tình quả tín như thế.Gã kỳ thật căn bản không hiểu nữ tỳ bà này có bao nhiêu cao ngạo."Thấy nàng nước mắt đầy mặt, trang phục tuy lam lũ dung mạo hiền lành, người lạ mới gặp không biết mặt, sẽ dừng mắt xem ta như thế nào?"Có người đi qua trước mặt nàng, tiện tay ném cho nàng một đồng tiền.Nàng như nhạc tiên nương tử phong hoa tuyệt đại năm đó, rũ mắt làm phúc, ôn nhu nói: "Đa tạ lòng tốt của lão gia."Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, khói lửa Hạ Tu giới không ngừng, Lâm Nghi sống chết mặc bây, tường thành vững trãi vẫn luôn cao cao dựng đứng.Một dựng này, kéo dài suốt năm năm.Mặc Nhiên năm tuổi.Có một ngày, Nam Cung Nghiêm cãi nhau với thê tử, trong lòng buồn phiền, liền đông chuyển tây chuyển, đi dạo tới từ chợ phía tây. Hôm đó trời tiết cũng đẹp, gã giúp xuống tay, hứng thú mà ngó nghiêng từng cửa hàng trang sức, từng cửa hàng điểm tâm. Có ông cụ đánh cờ dưới cây đa lớn.Lâm Nghi xưa nay luôn là phúc địa, Hạ Tu Giới chết bao nhiêu người thì có liên quan gì? Bọn họ ở đây, trăm năm luôn ca vũ thăng bình.Nam Cung Nghiêm đi tới xem nhóm người chơi cờ.Gã mặc thường phục ra ngoài, mọi người không nhận ra gã, gã liền vui tươi hớn hở mà ở bên cạnh chỉ cao chiêu, làm cho mọi người cuối cùng phiền tới lợi hại, đuổi gã đi chỗ khác.Nam Cung Nghiêm ăn xẹp, trong lòng không thoải mái, tới trước vài bước, lại đứng dưới cây đại thụ, nhìn một lồng chim hoàng anh, chim hoàng anh trong lồng sắt hót vang thanh thuý.Có lẽ là ánh mặt trời quá đem, làm lòng người thoải mái, Nam Cung Nghiêm đứng dưới tàng cây ngãm nghĩ, bỗng nhớ tới năm năm trước, cô nương trong Tương Đàm lâu nhu uyển ôn hoà kia.Hắn ngẩng đầu, đùa với chim hoàng anh, nói: "Ầy, sẽ hát Tương khúc ư?"Chim hoàng anh đương nhiên không hát, vẫn chỉ hót vang chiếp chiếp.Chợt nghe phía sau có tiếng nói trong sáng, có người nhu tình như nước mà ngâm nga: "Đám mây tự do trôi thấp trong gió lạnh, băng tuyết đầy trời như bị gió thổi đóng băng." Giọng như châu ngọc, chuỗi ngọc leng keng.Gã dường như đã qua mấy đời, bỗng dưng quay đầu lại.Bởi vì vẫn luôn cố tình tránh né, gã đã lâu rồi không gặp nàng, giờ khắc này, các phố xá rộn ràng nhốn nháo sầm uất, lui tới một đám người, gã bỗng nghe thấy một giọng nữ nhân nhẹ nhàng ôn nhu—— như nhiều năm trước, lời trong mộng mà gã không dám nói với thê tử.Hắn lại gặp nàng.Đoạn Y Hàn đưa theo một đứa trẻ mong manh yếu đuối, hai mẹ con đứng bên đường, nàng rũ đôi mắt hát tiểu khúc mà mọi người ngàn kim khó mua ngày xưa, hy vọng có thể nhận được chút tiền thương hại của quân tử qua đường, một bữa cơm.Nàng nhẹ nhàng xướng: "Đường núi rộng này trước đường nhỏ sau núi, núi phía trước núi phía sau ngàn người qua đường..."Trước mặt vô số người qua lại, không ai vì nàng dừng lại.Tuy hát dễ nghe, nhưng không phải vật thật, nàng chỉ hát, không ai nguyện ý trả tiền vì nàng."... Lệnh lang dễ dàng thấy lang khó, nhìn phòng ngự xa nước lạnh lặng yên." Bỗng nhiên, có một đôi giày thêu tơ vàng, khảm thuý ngọc xuất hiện trước mắt nàng, nàng nghe thấy nam nhân thấp giọng ngân nga hết khúc của nàng, "Hồng nhan số tẫn thư không tới, giếng đài tích nước mắt đợi quân xem."Đoạn Y Hàn sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nâng mắt lên.Nàng lại gặp được gã.Gã vẫn như năm năm trước, anh tuấn tiêu sau, khí vũ hiên ngang, diện mạo tuấn mĩ cực độ. Gã không già đi một chút, năm tháng không để lại chút dấu vết trên mặt gã.Đoạn Y Hàn thấy bóng dáng mình trong mắt gã. Từ thiếu nữ kiều hoa chiếu thuỷ năm năm trước, thành mặt đầy gió sương, tư sắc toàn vô, làm người sinh lòng chán ghét bây giờ.Nhưng ánh mắt Nam Cung Nghiêm nhìn nàng, quả nhiên lại có chút thâm tình.Nhiều năm đón dâu, thê tử nghe nói tình sử ngày xưa của gã, tuy không dám nói rõ, lại cũng mọi cách không vui, động hay không động cũng phát giận tự cao tự đại, con trai cũng hư hỏng không chịu nổi. Hôm nay gã đứng trước mặt Đoạn Y Hàn, thấy dáng vẻ nàng như thế, trong lòng thế mà cũng sinh ra chút áy náy và thương tiếc.Đoạn Y Hàn ngậm miệng, rủ làn mi, không hát."Mẹ?" Mặc Nhiên bên cạnh nghi hoặc khó hiểu, nghi hoặc nhìn nàng.Đoạn Y Hàn nói: "Hôm nay mẹ mệt rồi, về nhà thôi."Mặc Nhiên liền nghe lời gật đầu, cười nói: "Chúng ta trở về nghỉ ngơi, cơm chiều cứ để con nghĩ cách."Hai mẹ con nắm tay định rời đi.Nam Cung Nghiêm gọi nàng lại: "Nàng..."Ánh mắt lại dừng trên người Mặc Nhiên.Đứa nhỏ này vừa gầy vừa nhỏ, y phục mặc rách te tua, nhưng lại rất hiểu chuyện, mặt lớn lên cũng xinh đẹp.Nam Cung Nghiêm đột nhiên ý thức được, đây chính là con trai gã đó.Là cốt nhục của gã.Gã vươn tay, xoa xoa đầu Mặc Nhiên.Mặc Nhiên không biết gã là ai, híp mắt, tuỳ ý người nam nhân này làm rối mái tóc đen của hắn: "Ưm..."Nam Cung Nghiêm nhớ tới một năm kia, Đoạn Y Hàn bế đứa bé nhỏ như mèo con, tới trong phủ cầu xin gã cứu giúp.Khi đó nàng nói: "Nó còn chưa có tên.""Ngươi tên gì?" Nam Cung Nghiêm hỏi."Nhiên nhi.""Họ thì sao?""Ta không có họ."Nam Cung Nghiêm liền rất chua xót liếc mắt nhìn Đoạn Y Hàn, cũng không biết xúc động thế nào, gã nói: "Bằng không, các ngươi liền——"Lời còn chưa dứt, chợt thấy góc đường có một đám đạo sĩ Nho Phong Môn đi qua.Nam Cung Nghiêm hoảng thần bị cắt ngang.Gã giật mình một cái, tựa hồ quay lại hiện thực.Gã đối diện với đôi mắt của Đoạn Y Hàn lần nữa.Cặp mắt kia đã từng nhìn gã, đôi mắt cười đến cong cong, giờ lại rất nhạt nhẽo, không hề có bất cứ ảo mộng của thiếu nữ xuân quê nào, cho dù gã vừa mới định nhận bọn họ, cũng thanh lãnh.Nàng đã nhìn rõ người nam nhân này từ lâu rồi.Nam Cung Nghiêm bởi vậy có vẻ hơi chật vật, cũng có hơi ngại. Vì che dấu loại cảm xúc này của mình, gã ho nhẹ một tiếng, khẳng khái cho tiền, nhét cả túi tiền vàng bạc bảo khí vào trong tay Mặc Nhiên.Gã lại vỗ vỗ đầu Mặc Nhiên: "Mẹ con hát dễ nghe, chỗ vàng bạc này, mới xứng với nàng ấy."Một đôi tay mảnh khảnh lại với tới chỗ Mặc Nhiên, cầm túi tiền.Đoạn Y Hàn chỉ lấy một đồng trong túi, thả vào trong cái bát vỡ Mặc Nhiên ôm, rồi sau đó đưa túi tiền đựng vàng bạc châu báu nặng trĩu kia, trả lại tất cả cho Nam Cung Nghiêm.Nàng không nói nhiều, chỉ nhu hoà bình đạm hành lễ với hắn, như bất cứ người qua đường nào bố thí cho nàng.Nàng khách khách khí khí mà nói với gã: "Đa tạ lòng tốt của lão gia."Nói xong, xoay người rời đi.Nàng là nhạc tiên Tương Đàm, cũng từng hái sao ôm trăng, một khúc một điệu múa. Khi vạn người không bằng nổi nàng, nàng chưa từng cao ngạo. Mà giờ hoa y phai màu, chu nhan khó khăn, chỉ có thể bán nghệ cầu xin thương xót ở ven đường, nhưng nàng cũng chẳng tự ti.Cũng chính từ ngày đó, trong thái độ vi diệu của Đoạn Y Hàn, Mặc Nhiên nổi lòng nghi ngờ, sau đó nói bóng nói gió, cứng đầu hỏi mọi cách, mới biết được thân thế của mình."Mẹ nói những lời này cho con nghe, là vì không muốn lừa con. Nhưng mà tiểu Nhiên nhi, con phải nhớ kỹ, không được giận." Đoạn Y Hàn nói, "Cũng đừng cầu xin gã."Nàng nói, chọc chọc cái đầu nhỏ của Mặc Nhiên."Chờ tai kiếp ở Hạ Tu Giới bình ổn, Lâm Nghi cho phép bá tánh bình thường tới lui, chúng ta liền về Tương Đàm nhé."Mặc Nhiên yên lặng thật lâu, sau đó gật đầu: "Con không cầu xin ông ta, con quay về Tương Đàm với mẹ thôi."Đoạn Y Hàn cười nói: "Cũng không biết Tuân muội muội có còn nhận ra mẹ hay không, mẹ rất khó coi."Mặc Nhiên rất sốt ruột: "Mẹ đẹp.""Ừ?""Mẹ đẹp nhất."Đoạn Y Hàn cười đến càng sáng lạn, giữa mặt mày, tựa như thật sự sống lại phong tình tuyệt sắc giai nhân năm đó, nàng đùa hắn: "Miệng ngọt như vậy, về sau ai gả cho con, là do con dỗ ngọt rồi."Mặc Nhiên có hơi ngượng ngùng, mím môi, một lát sau, vẫn lộ ra răng sữa nhòn nhọt."Chờ con trưởng thành, phải tìm một người vợ như thiên tiên, sau đó cùng ở bên cạnh chăm sóc mẹ.""Ối chà, con mơ đẹp quá đấy, thiên tiên nhà ai gả cho con chứ."Hai mẹ con cười đùa một phen, trong phòng chứa củi ánh lửa bùng lên, thật ấm. Tựa hồ về sau mỗi một ngày, đều sẽ bình tĩnh trôi qua như thế. Lửa cùng đêm làm cho người nghèo có cảm giác an ủi hư ảo, nên lúc ấy, bọn họ đều không đoán trước được, kỳ thật Đoạn Y Hàn, đã không còn nhiều thời gian."Chính là mùa thu năm ta năm tuổi." Mặc Nhiên nói, "Vừa qua Trung Thu. Nho Phong Môn vì phong bế đối ngoại lâu dài, lương thực Lâm Nghi đã không đủ cung cấp. Bọn họ liền điều chỉnh hoá giới, nói đến cùng, cũng chính là để người nghèo phía dưới tiết chế ăn uống, không cướp được lương thực với người giàu."Tiết Chính Ung nghe thấy đã trăm mối ngổn ngang, trong lòng hỗn loạn, nhưng Mặc Nhiên nói những lời này, ông vẫn ngẩn người suy tư một hồi, sau đó gật đầu."Đúng, ta nhớ rõ lần chỉnh giá ấy, sau Lâm Nghi toàn là dân chết đói, Nho Phong Môn mới rốt cuộc cung cấp hàng hoá lại. Giằng co khoảng tầm... Tầm một năm?"Khương Hi nói: "Ta nhớ rõ là nửa năm."Mặc Nhiên nhắm mắt, nói: "Không lâu như vậy. Là một tháng lẻ năm ngày. Chỉ giằng co ngắn ngủi có ba mươi lăm ngày."—————————————Chương 259: [Thiên Âm Các] Cùng tử cùng bàoEdit: ChuBeta: LuBachPhong36Có người hỏi: "Sao ngươi nhớ rõ tới vậy? Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi chứ."Sao hắn lại không nhớ rõ được? Trong trí nhớ của Khương Hi ở Thượng Tu Giới, là nửa năm bình đạm chẳng có gì lạ. Trong trí nhớ của Tiết Chính Ung ở Hạ Tu Giới, lại cảm khái một năm rất dài.Mà trong trí nhớ Mặc Nhiên, đó là ba mươi lăm ngày sống trong tuyệt vọng, một ngày dài như một năm. Từng ngày từng ngày đều sống không bằng chết, từng ngày từng ngày đều như sống trong địa ngục.Năm đó, lệnh chỉnh giá vừa ban hành, lòng người hoảng sợ, Đoạn Y Hàn và con trai nếu không có cơm ăn, cũng chỉ có thể nhặt lá cải mốc, gạo mốc meo hư thối, mì hỏng lót dạ. Về sau, người ăn không đủ no ngày càng nhiều, họ ngay cả lá cải cũng không nhặt nổi nữa. Trong khó khăn dồn dập, Mặc Nhiên không nhịn được nói với Đoạn Y Hàn: "Mẹ, chúng ta tới Nho Phong Môn tìm ông ấy đi, xin chút đồ ăn."Đoạn Y Hàn lại thì thào bảo: "Xin ai thì xin chứ không thể xin ông ấy đâu."Bán nghệ ăn xin duyên phố, khom lưng cúi đầu, cười duyên hét lớn, đều là nghề bất đắc dĩ, nhưng nếu phải cầu xin Nam Cung Nghiêm, ý nghĩa không hề giống nhau.Đoạn Y Hàn tuy khốn cùng tuyệt vọng, lại không muốn phá vỡ điểm mấu chốt cuối cùng này.Nàng không chịu, Mặc Nhiên liền không nhắc lại nữa.Đứa trẻ không đáng chú ý, thân thủ lại cực kỳ nhanh nhẹn, ngày thứ chín lệnh chỉnh giá được ban ra, hắn rốt cuộc đi trộm một củ cải trắng.Đoạn Y Hàn cẩn thận chia củ cải ra, mỗi ngày chỉ nấu phần lớn bằng nắm tay, chia ra cho hai người ăn. Ăn tới ngày thứ tám, củ cải đã bị thối, nhưng vì đã lâu không thấy có gì ăn cho no được, Đoạn Y Hàn đành cắt phần củ cải bị thối đi, miễn cưỡng chịu được thêm mấy ngày.Sau khi ban hành lệnh chỉnh giá tới ngày thứ hai mươi mốt, bọn họ đã ăn sạch chút củ cải cuối cùng, rốt cuộc không còn tìm thấy bất cứ thứ gì ăn cho đỡ đói nữa.Ngày thứ hai mươi lăm.Trời mưa to, có giun bò ra từ đất, Mặc Nhiên tóm chúng lại, thêm chút nước mưa, nấu ăn luôn.Cảm giác giun trong miệng trơn trượt làm người buồn nôn, Mặc Nhiên lầu bầu thực xin lỗi với mấy con vật nhỏ này hồi lâu, thật sự không có gì có thể lấp bụng nữa, nếu chịu qua được trận này, giun chính là ân công của hắn. Trời thấy đáng thương, hắn lại không muốn ăn ân công, ác mộng này tới khi nào mới có thể trôi qua...Ngày thứ hai mươi tám.Mặc Nhiên sốt cao.Cho dù tên nhóc này thiên phú dị bẩm, linh khí cực cao, nhưng cũng không chịu nổi đói khát chật vật như vậy.Đoạn Y Hàn đã hết khí lực từ lâu, ánh mắt trống rỗng.Hôm ấy, thừa dịp Mặc Nhiên ngủ nàng cũng hạ quyết tâm, đứng dậy rời khỏi phòng chứa củi, chậm rãi tới tiên thành Nho Phong Môn nguy nga cao ngất—— nàng có nguyên tắc của mình, thà chết cũng không khất thực với Nam Cung Nghiêm.Nhưng con trẻ vô tội, nó còn nhỏ như vậy, sao có thể bồi nàng rời nhân gian được.Người trong đại điện đều lộ ra vẻ mặt trắc ẩn, tạm thời không nói Mặc Vi Vũ có tội hay vô tội, nhưng chuyện xưa năm đó thực sự cũng quá mức thê thảm rồi.Có người thả chậm ngữ điệu, thở dài hỏi: "Lấy được không?""Không được." Mặc Nhiên nói, "Vận khí không tốt, lúc tới, Nam Cung Nghiêm vừa cãi nhau với thê tử."Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Thành chủ phu nhân kia vừa thấy mẹ ta, tính bà ta nóng nảy liền nổi trận lôi đình, không những không cho mẹ ta chút đồ ăn nào, còn đánh nàng trục xuất khỏi Nho Phong Môn.""Thế Nam Cung Nghiêm đâu?""Không biết." Mặc Nhiên nói, "Mẹ ta không nhắc tới gã."Có thể là ngăn cản, cũng có thể chỉ đứng bên cạnh, dáng vẻ thương mà không giúp được gì.Mặc Nhiên không biết ngày đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi mẹ về, cả người đầy vết thương. Nàng cuộn lại trong phòng chứa củi ôm hắn không nói lời nào, sau đó bắt đầu ho ra máu, trong có trộn lẫn máu và dịch bao tử, cả phòng ngập mùi tanh tưởi hôi thối.Ngày thứ ba mươi tư.Đoạn Y Hàn đã không trụ nổi nữa, cơ hồ nói không ra lời, cũng chẳng rơi lệ.Tối đó, nàng tỉnh lại từ cơn hôn mê, thế mà khôi phục được chút khí lực. Thấy Mặc Nhiên co bên cạnh nàng, muốn dùng thân thể nhỏ gầy sưởi ấm cho nàng. Nàng rất nhẹ rất nhẹ, rất ôn nhu mà nói với hắn: "Tiểu Nhiên nhi, phải tìm cách quay về Tương Đàm thôi.""Mẹ...""Về Tương Đàm, tìm Tuân tỷ tỷ, để báo ân." Đoạn Y Hàn xoa đầu Mặc Nhiên, "Phải về Tương Đàm báo ân, đừng ở lại Lâm Nghi trả thù... Nghe mẹ nói, ngoan ngoãn...Lúc trước khi mẹ tới Lâm Nghi, nợ Tuân tỷ tỷ rất nhiều tiền, còn chưa trả, con về... Ở cạnh muội ấy, giúp muội ấy làm ít việc, giúp muội ấy vui vẻ. Ngày tháng sau này, nếu người khác cho con ân tình, con đều phải nhớ cho kỹ."Mặc Nhiên ngậm nước mắt ngửa đầu nhìn quanh phòng chứa củi, sau đó nhìn gương mặt gầy gò của nàng.Đôi mắt Đoạn Y Hàn đen tới toả sáng, thậm chí còn ánh lên màu tím như quả nho."Sau đó báo đáp."Đó là điều cuối cùng Đoạn Y Hàn trước khi chết thay Mặc Nhiên suy tính.Nàng sợ mình đi rồi, con trai sẽ bước lên ngã rẽ, nên ngàn dặn vạn dặn, bảo nó nhất định, nhất định phải rời khỏi vùng đất thương tâm này.Cuộc đời nếu như có lối ra, sẽ không nghĩ ngợi lung tung, sẽ không hãm sâu vào nhà tù của cừu hận.Nàng cho hắn "lối ra"—— phải báo ân.Đừng báo thù.Ngày thứ ba mươi lăm.Đợt chỉnh giá hoang đường này rốt cuộc bị bãi bỏ nhờ cuộc bạo động, thời gian duy trì chỉ ngắn ngủi có một tháng lẻ năm ngày.Đối với những người giàu có mà nói, thật giống một trò cười được hạ màn. Khắp thành Lâm Nghi chướng khí mù mịt, còn bọn họ ở trong chăn êm màn ấm duỗi lưng tỉnh dậy, nhận bát bảo hương lộ thị nữ dâng lên để súc miệng, nghe tin lệnh chỉnh giá bị bãi bỏ, cùng lắm chỉ cáu gắt mấy câu, ngáp một cái.Tất cả đều không liên quan tới đau khổ.Nhưng đối với Mặc Nhiên mà nói, đó lại là chuyện kích động không thôi.Mình không cần lo về đồ ăn nữa, nên người tốt trên đường sẽ lại nhiều lên, Mặc Nhiên xin được một cái bánh, thậm chí còn có một bát cháo thịt ít đến đáng thương.Hắn một ngụm cũng tiếc không dám uống, cẩn thận giữ chặt trong tay, hắn muốn về nhanh chút, để đưa cho mẫu thân bệnh nặng.Thứ tốt như cháo thịt, mẹ uống rồi, nhất định có thể hồi phục nhỉ?Hắn vội không nhịn nổi muốn dùng chén cháo này cứu mạng mẫu thân, nhưng hắn không dám chạy vội về nhà. Chén cháo này bị mẻ, cạnh chén mất một mảng to, nếu chạy vội, đổ ra ngoài thì phí mất.Hắn vừa nhảy nhót lại vừa dày vò chạy tới nhà chứa củi."Mẹ——!"Hắn ôm chén mẻ trong tay, dùng cái đầu bẩn hề hề, như chó con mà đẩy mở cánh cửa rách nát, trên mặt mang theo ý cười, tràn đầy mong mỏi với tương lai.Quá tốt rồi, có cháo thịt để uống, mẹ sẽ khoẻ lại nhanh thôi, cuối cùng cũng xuân về hoa nở, họ sẽ cùng nhau lên đường, quay về Lâm Nghi. Nơi đó ca vũ thăng bình, không lo đói nữa, có một tỷ tỷ họ Tuân, họ sẽ không cần lang thang khắp nơi ăn xin để sống nữa.Quá tốt rồi, bọn họ cùng nhau về nhà.Một tiếng "kẽo kẹt".Cửa mở."Nàng nằm ở bên trong." Trong Đan Tâm Điện, Mặc Nhiên an tĩnh nhàn nhạt nói.Người khác hoặc kinh ngạc với sự lãnh đạm của hắn, hoặc run rẩy vì hắn máu lạnh.Người này, kể về mẫu thân chết, thế mà có thể tâm bình khí hoà như thế, không có chút ấm áp nào, không có gợn sóng, thậm chí không có cả nước mắt.Nhưng không ai nghĩ tới, cần bao nhiêu năm thương nhớ ngày đêm, đứt từng khúc gan khúc ruột, mới có thể mài bằng vết sẹo, mới có được gương mặt như giếng cổ không gợn sóng thế này."Ta gọi nàng, nàng không tỉnh." Mặc Nhiên nói, "Nàng sẽ không bao giờ mở mắt nữa, cũng không uống được một ngụm cháo kia."Yên tĩnh thật lâu.Vương phu nhân run giọng nói: "Chuyện kia... Về sau... Con, con một mình, quay về Lâm Nghi?"Mặc Nhiên lắc đầu: "Ta tới Nho Phong Môn."Có người "A!" Lên, nói: "Ngươi, ngươi đi trả thù?""Mẹ ta nói, phải báo ân, đừng trả thù." Mặc Nhiên nhàn nhạt nói, "Ta không định đi trả thù, ta chỉ muốn an táng cho mẫu thân. Nhưng ta không có tiền, cũng không kiếm kịp, nên ta tới phủ của gã, xin gã chút tiền.""Gã cho không?"Mặc Nhiên dường như khẽ cười nói: "Không cho.""Không, không cho? Nhưng lúc trước ngươi có nói, trong lòng Nam Cung Nghiêm, nhiều ít vẫn có hình bóng mẫu thân ngươi, sao cả tiền phát tang cũng..."Mặc Nhiên nói: "Vì vợ hắn cũng mới chết không lâu, qua đời.""Cái gì?!"Khương Hi nheo mắt lại: "... Thê tử của Nam Cung Nghiêm quả thực ra đi rất sớm, hơn nữa còn là tự sát ...""Phụ nhân kia lúc mang thai, chồng còn dây dưa với người khác bên ngoài, sau khi sinh con, không ngừng cãi nhau, ngày nào cũng không như ý. Ngày đó mẹ ta tới phủ tìm họ, bị bà ta bắt gặp, bà ta càng thêm cuồng nộ, nghe nói khi ấy bà ta cầm đao đâm Nam Cung Nghiêm, Nam Cung Nghiêm bị chọc giận, nói là muốn hưu thê* (li dị)."Mặc Nhiên tạm ngừng, sau đó nói: "Bà ta chịu không nổi, khuya hôm đó, đã treo cổ tự vẫn. Kỳ thật bà ta còn đi sớm hơn mẹ ta mấy ngày."Nghe tới đây, mọi người không biết nên nói gì cho tốt, một quãng tình duyên của công tử phong lưu phóng khoáng khi xưa, cuối cùng làm loạn tới giai nhân hương tiêu ngọc vẫn, mình thì tan cửa nát nhà, tuần hoàn nhân quả trên đời, căn bản đều thế."Lúc ta xuất hiện, Nam Cung Nghiêm đang bị chưởng môn răn dạy, người nhà thê tử hắn cũng tới, là thương nhân cự phú tiếng tăm lừng lẫy ở Lâm Nghi." Mặc Nhiên nói, "Nam Cung Nghiêm đã sớm bị mắng tới cẩu huyết lâm đầu*, trong lòng không ngừng cáu giận. Đột nhiên thấy ta, làm sao còn tốt tính nổi nữa."(*mắng xối xả, mắng té tát)Vương phu nhân dễ mềm lòng nhất, tuy đã biết Mặc Nhiên không có quan hệ huyết thống, nhưng lòng vẫn thương tiếc, rơi lệ nói: "Nhiên nhi..."Câu chuyện cũ này, Mặc Nhiên thật sự không muốn nhắc đến.Sắc mặt Nam Cung Nghiêm ngày đó, sắc mặt của những người đang ở trong linh đường ngày đó.Ở linh đường Nam Cung phu nhân—— giấy vàng hoa bạc, giấy trát tiểu đồng, xếp thành núi cao, cắm cờ chiêu hồn cẩm tú, quan tài đen nhánh viền vàng sáng rực rỡ, quá nhiều đồ vật.Mấy trăm người quỳ túc trực bên linh cữu nữ nhân tự sát, than khóc.Trường minh đăng được thắp sáng bằng dầu mạc hương kình*, chín mươi chín khoanh nhang vòng trầm hương lặng lẽ cháy, gió thổi khói bay, tàn nhang phiêu tán.(* dầu cá nhà táng)Khung cảnh quá náo nhiệt.Còn mẫu thân hắn thì sao?Nhạc tiên Đoạn Y Hàn của Tương Đàm chỉ có một bộ y phục rách nát tới không thể mặc, một đứa con thơ gầy trơ xương.Ngay cả cái chiếu để bọc thi thể nàng cũng chẳng có."Mệnh trung ba thước, ngươi khó cầu một trượng."—— đó là lời Nam Cung Nghiêm trong phẫn nộ cực điểm, tuyệt vọng tới cực điểm, nói với Mặc Nhiên.Sau đó người nam nhân này dưới ánh nhìn chằm chằm của chưởng môn, ánh nhìn chằm chằm của nhạc phụ nhạc mẫu, đẩy thẳng đứa con riêng của mình ra khỏi cửa, từ chối không nhận.Nam Cung phu nhân chết rồi, có quan tài sơn đỏ mạ vàng, mã não hương châu, áo liệm tuyết hàn bọc xác không thối, tơ lụa phủ mặt, lụa mỏng che mắt, cưỡi hạc về trời.Đoạn Y Hàn chết rồi, chỉ có một cái xác, một người đầy nước mắt, âm dương cách biệt, không còn gì khác. Theo ý của Nam Cung Nghiêm, nàng ngay cả một chiếc quan tài gỗ mỏng cũng xa không cầu nổi.Nên, còn ai dám nói, con người đứng trước cái chết đều bình đẳng đây?Vận mệnh đã bất công ngay từ khi bắt đầu rồi.Đến cuối cùng.Nàng da thịt như ngọc.Nàng mục nát thành bùn."Ta kéo nàng tới bãi tha ma, an táng." Mặc Nhiên nói mấy chữ ít ỏi, nhẹ nhàng bâng quơ.Hắn không kể tỉ mỉ mình đã cầu xin quân tử qua đường chở họ một đoạn, hay làm sao kéo xác chết đã bốc mùi hư thối suốt mười bốn ngày, kéo tới tận vùng ngoại ô.Hắn cũng không kể mình làm sao lật đá, đào đất, mai táng mẫu thân nhỏ bé gầy gò.Mặc Nhiên không quen kể khổ trước mặt người khác.Hắn vẫn luôn là người chôn thật sâu quá khứ của mình, nếu không đến mức bất đắc dĩ sẽ không hé miệng.Mười mấy năm đầu đời, hắn đã sớm nhận hết khuất nhục, ác ý, khinh thường, phỉ báng. Trái tim hắn cứng rắn như sắt, kẻ khác nhìn hắn thế nào, hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn căn bản không cần người khác thương hại hắn."Sau đó ta tới Tương Đàm."Hắn rốt cuộc không chịu nổi chốn Lâm Nghi này, có một ngày, hắn trốn trong một chiếc sọt ở phía sau xe đẩy tay của một đạo sĩ, lén lút trà trộn ra khỏi thành.Hắn bắt đầu làm theo lời dặn dò của mẫu thân, đến Tương Đàm, đi suốt nửa năm, từ giữa hạ, tới đầu đông. Giày rách, thì đi chân trần, sau đó lòng bàn tay bàn chân đều sinh ra vết chai thật dày.Cứ đi một đường như vậy, hỏi, khi hắn đi tới ngoài Vô Bi Tự, rốt cuộc hắn vì vừa lạnh vừa đói, bộp một tiếng ngã vào đống cỏ."Mẹ..." Hài tử nho nhỏ nằm giữa đám cỏ, dưới mái tóc đen bù xù là ánh mắt tan rã. Hắn nhìn trời đất mênh mông kia.Tuyết rơi rồi, tuyết lạnh đầu đông."Con phải gặp người rồi... xin lỗi... Con không chịu nổi nữa..."Bông tuyết mềm mại rơi xuống, như tiếng than thở nhẹ nhàng, phủ đầy mặt hắn.Giữa hoảng hốt có tiếng bước chân đến gần, sột sà sột soạt, sau đó có một đôi tay vén bụi cỏ ra, hắn nghe thấy một tiếng nói non nớt trong trẻo: "Sư tôn, người mau tới đây đi! Người mau nhìn nó, nó bị sao vậy?"Một lát sau, có một đôi giày vải tới gần, có một nam nhân nói chuyện: "Ngươi đừng động vào, về trước đi. Ta tới xem nó."Tiếng nói người nam nhân kia quá trầm lại lạnh lẽo, không có nhiều tình cảm.Mặc Nhiên theo bản năng cảm thấy sợ hãi, hắn theo bản năng cảm thấy thiếu niên kia dễ gần, mà nam nhân kia lạnh như băng. Hắn không biết lấy sức từ đâu ra, khát vọng muốn sống sót khiến hắn nâng tay lên, suy yếu túm chặt góc áo người trẻ tuổi trước mắt.Lời còn chưa nói, nước mắt đã chảy xuống."Cơm..."Đói quá, cầu xin ngươi, ta muốn ăn cơm.Thiếu niên bị túm chặt ngày đó đúng là Sở Vãn Ninh xuống núi cùng Hoài Tội, Sở Vãn Ninh ngơ ngẩn: "Gì cơ?"Mặc Nhiên miễn cưỡng ngẩng gương mặt nhỏ bẩn thỉu lên, run rẩy làm động tác lùa cơm, cổ họng đau rát nuốt xuống. Trước mắt hết thảy đều mơ hồ, quay cuồng, lỗ tai ong ong vang lên.Hắn rơi nước mắt, rên rỉ cầu xin người trước mắt. Hắn biết nếu tiểu ca ca này cũng giống nhiều lão gia thiếu gia hắn gặp, bỏ mặc hắn không màng, vậy hắn nhất định không sống nổi, nhất định sẽ tắt thở. Hắn rốt cuộc không chịu nổi nữa."Ăn..."Sau đó, Sở Vãn Ninh cho hắn uống ít cháo.Một ấm cháo, cứu kẻ sắp chết đói.Uống cháo xong, Mặc Nhiên liền rời khỏi Vô Bi Tự, khi đó đầu óc hắn mê man không tỉnh táo, tướng mạo của "Ân công ca ca", hắn chỉ có một đôi mắt phượng hơi hơi chếch lên, lông mi vừa dày vừa dài, còn lại chẳng còn ấn tượng gì.Có điều, ngày ngày đêm đêm từ Vô Bi Tự tới Tương Đàm, hắn đều khoác chiếc áo choàng ân công ca ca cởi ra cho hắn kia. Khi đó cơ thể hắn nhỏ, khoác chiếc áo choàng của thiếu niên có vẻ phá lệ vụng về buồn cười, đặc biệt là lúc trùm mũ lên, vành mũ cơ hồ có thể che hết mặt hắn.Trên đường đi luôn có những đứa trẻ không cần lo về cơm áo, rúc vào trong lòng cha mẹ, reo lên: "Cha, mẹ, nhìn tiểu ăn mày kia kìa, nó mặc cái gì thế, thật buồn cười!"Mặc Nhiên cũng hoàn toàn không giận.Kẻ khác châm chọc mỉa mai với hắn có là cái gì? Hắn chỉ cảm kích chiếc áo choàng không vừa người này giúp hắn che mưa chắn gió, có thể cho hắn lòng người ôn nhu.Hắn khoác nó, khi tuyết rơi, bông tuyết không chạm đến người hắn. Tới đêm dài, bóng tối không len vào lòng hắn.Mà mỗi khi đêm đến, hắn liền nhóm một đống lửa, ôm gối ngồi bên sưởi ấm, hắn trùm áo choàng lên cả đỉnh đầu, co người lại, từ bên trong lớp vải nhung mềm mại hướng mắt nhìn ra ngọn lửa cam ấm áp.Áo choàng rất ấm, như được mẹ ôm, cũng như cặp mắt phượng ôn nhu của ân công ca ca... Đứa trẻ nho nhỏ cứ như thế cuộn tròn ngủ thiếp đi, thậm chí ngay cả trong mơ cũng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên áo choàng, như đang dựa vào một gốc hải đường hoa nở rộ.Giờ quay đầu nhìn lại, chẳng trách mình thấy mùi hương trên cơ thể Sở Vãn Ninh rất dễ ngửi, chỉ cần trên giường gối có hơi thở của y, mình đã có thể ngủ tới vô cùng an tâm.Cũng không lạ khi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Ngọc Hành trưởng lão dưới Thông Thiên Tháp, đã cảm thấy cặp mắt phượng rủ xuống cực ôn nhu. Tựa như đã từng thấy ở đâu.Hoá ra hết thảy đều có nhân quả.Hắn và Sở Vãn Ninh... Hoá ra đã nói chuyện từ lâu, từng có tiếp xúc về nhiệt độ cơ thể, thậm chí hắn còn từng liếm lên lòng bàn tay Sở Vãn Ninh. Hoá ra từ lâu như vậy, hắn đã ngửi mùi hoa trên y phục Sở Vãn Ninh, hoá ra ân công ca ca hắn luôn tìm kiếm ở ngay bên cạnh, sống chết cũng chưa từng rời xa.Mặc Nhiên buông mắt xuống, trong Đan Tâm Điện lạnh lẽo, thế mà vì vậy lại sinh ra một tia ấm áp.Có điều đây là bí mật giữa hai người họ, Mặc Nhiên nghĩ trong lòng, vừa chua xót vừa ngọt ngào, hắn giấu kín bí mật này vào trong lòng, không nói cho ai, cũng sẽ không nói cho mọi người nghe.Hắn hít một hơi thật sâu, dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau khi tới Tương Đàm, ta theo di ngôn của mẹ tìm được Tuân Phong Nhược."Khi đó tiểu Nhiên nhi chỉ mới năm tuổi, trên người hắn được bọc thật dày, bởi chiếc áo choàng của thiếu niên Sở Vãn Ninh.Vạt áo choàng kéo trên đất, đã bẩn từ lâu, đứa trẻ nhỏ từ lông tơ của áo choàng ló ra cái đầu như tổ chim dơ hề hề, khuôn mặt nhỏ xanh xao vàng vọt, nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi... Tuân Phong Nhược tỷ tỷ, ở đây ạ?""Tuân Phong Nhược?" Ca cơ bị hắn giữ lại cười thành tiếng, tò mò đánh giá qua hắn, "Hoa khôi nhạc phường? Tuy nói chỗ chúng ta bán nghệ không bán thân, nhưng đối với Tuân cô nương nổi bật nhất, có bao người thích giọng ca hơn tướng mạo nàng ta chứ? Tiểu đệ đệ ngươi mới lớn nhường này, thế mà đã biết tìm nàng?"Mặc Nhiên mở tròn mắt, mặt mày ngây ngô, căn bản không hiểu ả nói gì.Nhưng ý cười nhạo trong mắt cô nương kia lại trần trụi, Mặc Nhiên bởi vậy rất xấu hổ, hắn siết chặt hai bên cổ áo choàng của mình, mặt đỏ lên: "Tỷ làm ơn, ta muốn gặp Tuân tỷ tỷ. Ta, mẹ ta bảo ta tới tìm tỷ ấy...""Hả? Mẹ ngươi là ai cơ?""Mẹ ta họ Đoạn, gọi là Đoạn Y Hàn...""A!" Ca nữ biến sắc, lui về sau một bước, dùng khăn che miệng, đôi mắt đào hoa lười biếng bỗng mở to, "Ngươi, ngươi là con của Đoạn nhạc tiên?"Năm đó khi Đoạn Y Hàn nổi danh bốn phương, cũng không tác oai tác quái, còn thường xuyên chia trang sức tiền bạc cho những tỷ muội tuổi già mất sắc, giọng hát không còn như xưa. Nên ca cơ này nghe nói hắn là con của Đoạn cô nương, liền thay đổi thái độ, vội đưa hắn vào phòng ấm hoa các, gặp Tuân Phong Nhược đang kê cao gối ngủ trong phòng.Đóng cửa lại, Mặc Nhiên liền bái hạ Tuân Phong Nhược, kể lại ngọn ngành mọi chuyện từ đầu tới cuối cho nàng. Tuân Phong Nhược trong lòng đau xót, nước mắt rơi ướt xiêm y.Nàng lập tức tìm ma ma, có ý muốn giữ Mặc Nhiên lại bên cạnh mình, ma ma vốn không chịu, nhưng không chịu nổi mấy lần năn nỉ của hoa khôi, hơn nữa bà ta đánh giá Mặc Nhiên mấy lần, cảm thấy đứa nhỏ này ít nhất cũng làm được mấy chuyện trong lâu, vì thế miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý. Ăn mày vào lâu sợ ám quẻ đen đủi, theo quy tắc từng bộ y phục đều phải đốt sạch, lại tắm rửa kỹ càng sạch sẽ một lần.Tắm thì không thành vấn đề, nhưng lúc nói phải đốt y phục, Mặc Nhiên lại khóc."Khóc cái gì! Cũng chẳng phải sau này không mua đồ mới cho mày!" Ma ma không kiên nhẫn dùng cái tẩu hút thuốc gõ lên đầu Mặc Nhiên, "Biết điều chút, lão nương còn cho ăn cho ở, người khác cười còn không kịp, nhìn cái dáng nghèo kiết xác của mày kìa!"Mặc Nhiên sợ liên lụy tới Tuân tỷ tỷ, nàng đã vì hắn mà nói hết lời tốt rồi.Nên hắn cắn môi liều mạng chịu đựng, tới tận khi mặt đỏ bừng, đứng trước lửa sụt sịt không lên tiếng.Khi đó hắn thật sự không biết, hết thảy chuyện này tột cùng là vì sao. Vì sao hắn chỉ muốn giữ lại một chiếc áo cũ mà thôi, nhưng vì hắn yếu đuối vì hắn ti tiện, vì hắn là tên ăn xin hôi hám, vì để không khiến kẻ khác đen đủi và phiền phức, hắn cũng chỉ có thể để người ta cởi nó từ người hắn xuống. Hắn không thể giãy giụa, không thể nói "Không", thậm chí ngay cả quyền rơi nước mắt cũng chẳng có.Nó đã từng cho hắn nhiều ấm áp, ký thác, chỗ dựa. Nó vì hắn che mưa chắn gió, đã dơ đến độ nhìn không ra màu sắc ban đầu.Hiện giờ hắn đã có nơi dừng chân, có lẽ rốt cuộc không dùng đến nó nữa. Hắn chỉ muốn giặt sạch nó cẩn thận, xếp chỉnh tề, cho dù từ giờ không mặc tới nữa, cất dưới đáy rương nhỏ cũng được. Nó là bạn của hắn mà, không chỉ là một chiếc áo cũ.Nhưng vạn sự đều không như hắn muốn.Bùng một tiếng, chiếc áo choàng bẩn thỉu bị ném vào lửa, người ném nó chỉ như tiện tay ném đồ, cuối cùng còn sợ bẩn. Nhưng đối với Mặc Nhiên mà nói, đó là một lần hoả táng, một hồi tang lễ.Hắn trơ mắt nhìn.Ngọn lửa bập bùng cháy cao, trần thế tráng lệ mơ hồ.——"Uống chậm chút... Không đủ vẫn còn mà...""Ngươi là người ở đâu tới thế..."Bên tai hắn vẫn còn quanh quẩn giọng nói ôn hoà của thiếu niên. Đó là thiện ý hiếm thấy hắn được nếm qua trong cuộc đời hèn mọn của hắn.Đều thành tro.Cứ như vậy, Mặc Nhiên nhận ma ma của Túy Ngọc Lâu làm mẹ nuôi, hắn còn được mẹ nuôi tùy tiện cho một cái họ, họ Mặc. Từ đó thành kẻ sai vặt trong lâu, cuối cùng sống những ngày tháng yên ổn.Có điều, ngày vui ngắn ngủi chẳng kéo dài bao lâu. Khi ấy, Tuân Phong Nhược đã không còn trẻ, theo quy củ trong lâu, tuy nhạc phường không thể so sánh với thanh lâu, nhưng đã tới tuổi, nếu không kiếm đủ "Phí tự thương", thì đêm đầu của các cô nương, sẽ bị ma ma bán cho các công tử phú thương.Tuân Phong Nhược không lo, nàng đã kiếm cho Túy Ngọc Lâu đầy bồn đầy bát."Còn thiếu mười lăm vạn kim." Khi ấy Tuân Phong Nhược cười ngâm ngâm nói với Mặc Nhiên, "Tiểu Nhiên nhi, chờ đệ và tỷ tỷ ta đây kiếm đủ tiền rồi, là có thể chuộc thân đó. Tỷ tỷ sẽ cùng đệ trải qua những ngày tháng tốt đẹp."Mặc Nhiên bị đẩy xuống bếp làm, ngày thường rất ít khi gặp được nàng, ma ma sợ người trong lâu ôm tâm tình chia bè kéo cánh, nên Tuân Phong Nhược gặp Mặc Nhiên, luôn phải lặng lẽ.Nàng vươn tay, nhéo mặt hắn, sau đó cho hắn một viên kẹo: "Suỵt, cầm ăn đi. Tiếc là tỷ không cho đệ tiền được, sẽ bị phát hiện mất. Đôi mắt mẹ nuôi nhiều độc lắm, hì hì."Mặc Nhiên liền nhếch miệng cười, lộ khuôn miệng còn thiếu răng sữa: "Vâng, cảm ơn Tuân tỷ tỷ."Nhưng mà, Tuân Phong Nhược chỉ còn thiếu mười lăm vạn kim là có thể chuộc thân, chuyện này ma ma sao có thể không rõ trong lòng?Trên mặt bà ta tuy bát phong bất động*, nhưng trong lòng lại thập phương hoả cấp.Mất Tuân Phong Nhược, Túy Ngọc Lâu liền mất hơn nửa tiền tài kiếm được, ma ma kia liền tính toán, trước khi Tuân Phong Nhược đi, nhất định phải vơ vét cạn máu một phen .Khi ấy không ít nhà giàu thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Tuân Phong Nhược, đều đưa ra giá trên trời, đủ để ma ma ăn không ngồi rồi cả đời. Cuối cùng ma ma kia động tâm tư xấu, thế mà đem Tuân Phong Nhược bán cho một phú thương lắm tiền. Hai người thừa dịp tết Thượng Nguyên*, Tuân Phong Nhược ngồi ở lâu đánh đàn, cho nàng một chén trà pha thuốc mê, sau đó đưa vào trong phòng...Mặc Nhiên hôm đó nấu bánh trôi trong bếp, nặn thật cẩn thận chỉnh tề, mang cho Tuân tỷ tỷ ăn.Hắn còn chưa vào, đã nghe thấy trong phòng có tiếng thở dốc nặng nề, Mặc Nhiên ngạc nhiên sợ hãi, đẩy cửa ra, mùi huân hương long não nồng đậm ập vào mặt, hun cho hắn nôn khan mấy lần.Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, hắn nhìn thấy tên phú thương béo ú như thịt ba chỉ, khoé miệng chảy dãi, vạt áo mở rộng, đang đưa đẩy trên người Tuân Phong Nhược bủn rủn không có sức giãy giụa."Leng keng!"Chén bánh trôi sứ rơi trên đất, Mặc Nhiên vọt vào trong phòng, cũng không biết lấy sức từ đâu ra——- thiên chất hắn từ nhỏ đã rất kinh người—— hắn đánh lộn với tên phú thương kia, sau đó ấn chặt tên mập ú đó xuống, hô to với Tuân Phong Nhược đã khóc như mưa, hoảng sợ không biết nên làm gì:"Tỷ tỷ, mau chạy đi!""Nhưng mà đệ...""Tỷ đi nhanh đi, đệ không thể đi được, đệ phải giữ gã! Nếu tỷ không đi, chờ ma ma tới, chúng ta đều bị tóm ở đây, tỷ đi nhanh lên! Đi nhanh, tỷ đi rồi, đệ lập tức chạy liền!"Tuân Phong Nhược là ân nhân của hắn.Mặc Nhiên để nàng cao chạy xa bay, trốn khỏi Việt Châu, từ đó không quay lại nữa.Hôm đó, rốt cuộc hắn làm được anh hùng.Tuân Phong Nhược nghẹn ngào chắp tay thi lễ với hắn, chạy ra khỏi lâu. Nhưng Mặc Nhiên lại không trốn kịp. Ma ma nghe thấy động tĩnh, đưa người lên rất nhanh, mà vừa lên tới, đã thấy Mặc Nhiên ra tay đánh khách quý, thả hoa khôi chạy, khuôn mặt vặn vẹo, nôn ra máu.Con trai ma ma, tuổi tác gần bằng Mặc Nhiên, đứa con này tâm địa độc ác, một bụng toàn ý xấu, thấy mẫu thân đang cực kỳ tức giận liền có một chủ ý trong lòng—— đứa trẻ ác độc có đôi khi ngây thơ đáng sợ như vậy. Thằng bé kia dùng cách trừng phạt súc vật để trừng phạt bạn cùng lứa với mình.Nó tìm một cái lồng sắt nhốt chó, để người nhét Mặc Nhiên vào trong. Lồng sắt nhỏ hẹp chật chội, Mặc Nhiên chỉ có thể ngồi xổm, không thể nằm, không thể đứng, bọn chúng cho Mặc Nhiên ăn cơm thừa canh cặn như cho chó ăn, cứ như vậy suốt bảy ngày.Bảy ngày, Mặc Nhiên bị nhốt trong căn phòng cũ của Tuân Phong Nhược, trong mùi huân hương trộn lẫn với hơi thở và dịch thể tanh hôi của nam nhân.Hắn ngồi xổm, cong lưng lại.Ngửi mùi hôn hôn trầm trầm, ngọt ngọt ngấy ngấy này.Buồn nôn.Bảy ngày.Từ đó hắn ngửi thấy mùi huân hương đã ghê tởm, từ xương cốt tràn ra sự lo lắng và hoảng sợ.—————–*Bát phong xuy bất động: tám ngọn gió thổi không lay động. Theo Phật học, tám ngọn gió ấy là chỉ tám pháp ở thế gian hay làm loạn động tâm người, bao gồm: lợi, suy, huỷ, dự, xưng, cơ, khổ, lạc. Câu này ý chỉ: tâm lý vững vàng bất động khi đối diện với tám ngọn gió này.Thập phương hoả cấp: ý chỉ gấp như lửa cháy mười phương.
Tết Thượng Nguyên: là Tết Nguyên Tiêu.
Tết Thượng Nguyên: là Tết Nguyên Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com