TruyenHHH.com

(Hoàn) Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại - Không Giới Hạn

Chương 236: (2)

ocuamua

"Đó là cái gì..." Mễ Chinh cũng nhịn không được hỏi.

Nhưng trước khi cậu ta kịp nói hết lời, chấm trắng lúc đầu đột nhiên di chuyển nhanh về phía trước, nhanh chóng xuất hiện ở bức tường băng gần nhất, giống như nó sắp chui ra ngoài.

Đương nhiên, cũng để cho bọn họ thấy rõ "điểm trắng" này là cái gì.

Thì ra đó là một tấm da người cuộn tròn.

―― Tay, chân và thân đều cuộn tròn, trước đó trông rất nhỏ, nhưng khuôn mặt thì căng ra, có làn da giống mặt người, chỉ có hai lỗ ở nơi đáng lẽ là mắt, mũi và miệng.

Trên mảnh da người này vẫn còn vết máu nâu sẫm cũ, không biết đã bị lột ra bao lâu rồi.

Ngũ Hạ Cửu, Ngải Vi và những người khác không khỏi kinh hãi.

Bọn họ không khỏi nhớ lại câu chuyện về người tộc Di mà giáo sư Trịnh Dữu đã kể cho họ nghe lúc ở trên thuyền.

―― Sống ở vùng băng giá, lột da để giữ ấm.

Những nô lệ bị mất da sẽ phải lang thang ra ngoài mỗi đêm để tìm kiếm da.

Nhưng những gì họ nhìn thấy trước mắt là túi da bị lột ra.

Trước khi đám người Ngũ Hạ Cửu kịp suy nghĩ, làn da trước mặt họ dần dần căng ra, tay chân cũng duỗi ra, giống như một người đứng trong bức tường băng.

Mà đôi mắt vô hồn kia dường như vẫn còn chút tinh thần. Mặc dù chúng không có đồng tử, nhưng dường như đang nhìn chằm chằm vào họ bằng ánh nhìn độc ác và nham hiểm.

Ngũ Hạ Cửu, Ngải Vi và những người khác không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, lạnh đến thấu xương, da đầu tê dại.

Bởi vì ngay sau khi túi da này căng ra, "điểm trắng" phía sau nó đột nhiên tiến gần đến bức tường băng.

Tất cả những gì họ có thể nhìn thấy là túi da bị lột ra, tất cả đều đang căng ra.

Đúng lúc này, Mễ Chinh vô tình quay người lại, một tiếng hét vang lên.

"Còn có một số ở phía sau chúng ta, bên trong bức tường băng!"

Ngũ Hạ Cửu quay đầu lại nhìn, phát hiện bọn họ đúng là chỉ chú ý tới những thứ trước mắt mà không hề phát hiện ra trên bức tường băng phía sau đã xuất hiện rất nhiều tấm da.

Trước khi họ kịp phản ứng, những túi da trên bức tường băng đã bắt đầu chuyển động tay chân giống như con người, vặn vẹo muốn nhảy. Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ vậy mà bò ra khỏi bức tường băng.

"Đi mau, rời khỏi chỗ này!"

Ngũ Hạ Cửu hét lên gần như cùng lúc với Ngải Vi.

Những người còn lại không dám chậm trễ, lập tức chạy về phía trước.

Có rất nhiều túi da chui ra khỏi bức tường băng, một số túi da chưa chui ra đã từ bỏ ý định thoát ra khỏi bức tường băng, thay vào đó lại ở bên trong bức tường băng đi theo cùng một hướng với bọn họ.

Quỷ mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Những bức tường băng này có vẻ không trống rỗng, nhưng túi da có thể di chuyển tự do bên trong, thậm chí còn trôi nổi với tốc độ nhanh gấp đôi bọn họ.

Rất nhanh, túi da trên tường băng đã đuổi kịp đám người Ngũ Hạ Cửu.

Một túi da trong số đó đột nhiên chui ra, sau đó nhanh chóng bay đến bên cạnh đồng đội A Yến của Ngải Vi.

A Yến chạy chậm hơn mọi người, cũng là người ở gần bên bức tường băng nhất.

Cô ta không kịp né tránh, bị túi da đột nhiên trồi ra từ bức tường băng quấn chặt lại.

Cứ giống như có ai đó đang ôm cô ta từ phía sau, bao bọc A Yến từ đầu đến chân.

Thật trùng hợp khi túi da này lại được lột ra từ cơ thể của một người bộ tộc Di. Những người tộc Di cao từ hai đến ba mét, nên đương nhiên da người của họ cũng dài và to.

A Yến bị quấn chặt bên trong, dường như trong nháy mắt đã biến mất. Chỉ có thể nghe tiếng lầm bầm phát ra từ bên trong, lộ ra sự sợ hãi và hoảng loạn.

"A Yến!" Ngải Vi hét lớn, muốn quay lại cứu A Yến, nhưng chỉ một lát sau, lại có thêm hai ba túi da từ trong bức tường băng lao về phía bọn họ.

Khả năng di chuyển của Ngải Vi bị hạn chế, cô không có thời gian để đến đó.

Giọng nói kinh hãi của A Yến bị bóp nghẹt bên trong túi da, ngày càng trầm hơn. Ngay sau đó, một vũng máu chảy ra từ khe hở trên da. Màu sắc rực rỡ này đặc biệt rõ ràng ở nơi toàn màu xanh và trắng đan xen vào nhau.

Giọng nói của A Yến biến mất.

Chỉ trong một chút thời gian như vậy, A Yến đã chết mà thậm chí còn chưa kịp sử dụng đạo cụ của mình.

Ngũ Hạ Cửu và những người khác không khỏi cảm thấy lo lắng, trở nên cảnh giác hơn.

Những túi da của người Di này rất mạnh.

Túi da không có tim, đối với Đường Vân Tư mà nói thì có chút bất lợi.

Anh đang cầm đạo cụ "quyền trượng ác ma" trong tay, nhưng đầu dao sắc nhọn ở cuối không thể dễ dàng cắt xuyên qua da.

Ngược lại, đạo cụ "dao găm vảy rồng" của Lộ Nam có thể dễ dàng đối phó với những túi da này.

Hai người họ ở lại cùng nhau, trong nhất thời, những tấm da này không thể đe dọa được họ.

Nhưng mà, cái này chỉ là tạm thời. Dù họ có chạy nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng chiếc túi da đang trôi nổi trên bức tường băng.

Một lúc sau, trước mặt Ngũ Hạ Cửu, Ngải Vi và những người khác, rất nhiều túi da đột nhiên xuất hiện từ bức tường băng, chặn đường bọn họ.

Đám người Ngũ Hạ Cửu, Ngải Vi không còn biện pháp nào khác ngoài việc dừng lại.

Đúng lúc mọi người chỉ có thể khựng lại, Tạ Béo đã bị một chiếc túi da quấn chặt trong lúc không để ý.

Chiếc túi da cao hơn hai mét mở ra, quấn chặt lấy Tạ Béo. Còn may là Tạ Béo đủ thông minh, cậu ta duỗi tay hết sức có thể, chỉ cần có thể chừa một khe hở trên mặt để tránh bị ngạt thở.

Nhưng mà, khe hở nhỏ này không thể cứu được Tạ Béo.

Cậu ta chỉ cảm thấy cơ thể mình đang bị bóp chặt từng chút từng chút một, xương cốt kêu răng rắc, cánh tay cậu ta giơ ra để cầu cứu gần như bị vặn gãy.

May mắn là Ngũ Hạ Cửu và Lộ Nam ở cách đó không xa.

Một người dán lá bùa trên tay vào túi da, người kia dùng dao găm vảy rồng cắt mở túi da.

Sau vài hơi thở, Tạ Béo đã được cứu.

Ngũ Hạ Cửu nắm lấy cánh tay Tạ Béo, cùng Lộ Nam lôi cậu ta ra khỏi chiếc túi da đang quấn chặt.

Tạ Béo thở hổn hển, quay đầu lại thì thấy chiếc túi da bị dán bùa đang bốc cháy, một phần da quấn quanh người cậu ta cũng bị cắt thành một vết lớn.

"Thật, thật đáng sợ." Tạ Béo nhịn không được nói.

Đường Vân Tư liếc mắt nhìn rồi hét lớn: "Những tấm da này sợ lửa."

Túi da bị dán bùa đã bốc cháy, trong khi những chiếc túi da xung quanh đều trốn ở xa, rõ ràng là sợ lửa.

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy, liền giơ thanh Long hồn cốt kiếm trong tay lên nói: "Tránh xa ra."

Ngải Vi nhận ra điều gì đó, nhanh chóng rút lui cùng đội của mình.

Một tiếng nổ lớn vang lên, khi cô lại ngước mắt lên, một ngọn lửa chói mắt đột nhiên bùng nổ trước mắt cô.

Vòng tròn lửa dường như cố ý tránh xa bọn họ, nhưng lại bao bọc lấy bọn họ, khiến đám túi da kia không dám tới gần.

Ngải Vi nhìn thấy nhiều tấm da thoát ra đã quay trở lại bức tường băng.

Mối nguy hiểm mà họ đang phải đối mặt, lúc này đây vậy mà đã được Quan Chủ ngay lập tức giải quyết hơn phân nữa.

...

Giáo sư Trịnh Dữu ban đầu muốn tách khỏi Vi Quán và các thành viên khác trong đội săn cá voi, nhưng trợ lý A Tả đã thì thầm điều gì đó vào tai ông, khiến giáo sư Trịnh Dữu phải thay đổi quyết định.

Anh nói rằng lúc ở trạm nghiên cứu đã vô tình nghe thấy Tiểu Hiểu và Ngải Vi nói chuyện trên thuyền.

Tiểu Hiểu nói là cô và Tử Qua đã từng lên thuyền của đội săn cá voi trước đó, vô tình nhìn thấy lộ trình trên bảng điều khiển của thuyền, phát hiện ra đội săn cá voi đang đi về phía trạm nghiên cứu ngay từ đầu.

Không giống như những gì Vi Quán đã nói trước đó ở trạm nghiên cứu rằng họ buộc phải thay đổi lộ trình vì bão tuyết.

Vì lộ trình ban đầu của Vi Quán và các thành viên khác trong nhóm săn cá voi là đến trạm nghiên cứu, vậy mục đích của họ là gì?

Tốt hơn là đi theo để quan sát.

Sau khi A Tả nói như vậy, giáo sư Trịnh Dữu cũng đồng ý đi cùng hướng với Vi Quán.

Họ đi vào lối đi bên phải, đi một lúc, khoảng ba mươi phút đã trôi qua.

Nhưng con đường dường như vô tận, không có điểm dừng.

Nếu cứ đi tiếp, mọi người đều sẽ mệt mỏi.

Cho nên, Tất Hữu đề nghị nên nghỉ ngơi.

"Không đi nữa, chúng ta đã vào sâu bên trong sông băng rồi. Bây giờ chắc là đã phải ở vị trí trung tâm rồi."

Tất Hữu ngồi xuống dựa vào tường nghỉ ngơi: "Có lẽ ở một lối đi khác Ngải Vi và những người khác đã tìm thấy nhóm người giáo sư Smith, giáo sư Chương rồi."

"Không thể nào." Dương Công Hạc nói.

Nhiệm vụ của Xa Hạ Thế Giới là tìm kiếm những người mất tích ban đầu được bố trí tại trạm nghiên cứu.

Mới chỉ có vài ngày, làm sao bọn họ có thể dễ dàng tìm được người?

Tất Hữu xua tay: "Tôi chỉ nói vậy thôi."

"Nhưng chúng ta đã đi xa đến thế này rồi. Nếu tiếp tục đi, có thể phải xuyên qua toàn bộ sông băng, anh nghĩ giáo sư Smith và giáo sư Chương có thể đi đâu?"

Anh ta không khỏi cảm thấy khó chịu khi nhắc đến chuyện này.

Họ cứ bước đi trong hang băng yên tĩnh này, chỉ có tiếng bước chân. Giống như họ phải đi bộ mãi không ngừng, điều này cực kỳ nhàm chán.

Giáo sư Trịnh Dữu lắc đầu nói: "Đi tiếp thì sẽ tìm được người, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ đi tiếp."

Nói xong, ông cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

Tất Hữu thở dài, khoanh tay, dựa vào tường băng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Những người khác cũng từng người tìm chỗ ngồi.

Không ai để ý rằng ngay sau khi họ ngồi xuống, những đốm trắng lắc lư bắt đầu xuất hiện phía sau bức tường băng.

Những chấm trắng này từ từ tiến lại gần, lớn dần từng chút một, lặng yên không một tiếng động.

Vì để có chỗ dựa tốt hơn để nghỉ ngơi nên giáo sư Trịnh Dữu và những người khác đều dựa vào bức tường băng. Cho nên, khi những đốm trắng này cố tình ẩn sau mọi người, từ từ tiến lại gần, nhất thời không ai có thể phát hiện ra chúng.

Phải đến khi một thành viên trong đội săn cá voi hét lên và đột nhiên xuất hiện một túi da thì những người khác mới kinh hãi đứng dậy.

Trợ lý A Tả nhanh chóng kéo giáo sư Trịnh Dữu lại, hai người cùng tránh đám túi da từ phía sau chui ra, tránh bị quấn chặt.

Nhưng những người khác thì không may mắn như vậy.

Đặc biệt là nhóm người thuyền trưởng Mark, bọn họ không thể thoát khỏi việc bị bao bọc trong túi da người.

Chuyện tương tự cũng xảy ra với Tất Hữu, anh ta vô tình vấp ngã khi đứng dậy. Chỉ trong chốc lát, trước khi anh ta kịp rời xa bức tường băng, một cánh tay đột nhiên vươn ra từ túi da người phía sau, túm chặt lấy vai và kéo anh ta đến mép bức tường băng.

Mắt Tất Hữu trợn to vì kinh hãi, không ngừng hét lên: "Mẹ kiếp, thứ quái quỷ này là gì?"

Tất Hữu nhanh chóng lấy đạo cụ ra, trở tay trái đánh vào túi da người phía sau. Cánh tay da người bị ép phải nới lỏng, Tất Hữu nhanh chóng quay người lại, đề phòng.

Nhưng khi anh ta xoay lại, không khỏi trừng lớn mắt, bởi vì thứ sau lưng anh ta không phải là một mảng da người, mà là vô số tấm da người chồng lên nhau, còn có những cặp lỗ đen không có mắt, chỉ có chỗ hốc mắt đang nhìn thẳng vào anh ta.

Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả những tấm da người này chui ra khỏi bức tường băng, hướng tới bao lấy anh ta.

Hết chương 236.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com