Hoan Dn Okh Luc Hoang Tu Hay Dai Cong Chua
Vào một ngày đẹp trời, đang đi dạo trên phố với các hoàng huynh và cả Ralf, tất nhiên rồi, bây giờ hắn đang là hộ vệ thân cận của tôi mà, thì:-Này, mọi người nghe nói gì chưa, lục hoàng tử sắp lộ mặt trước công chúng rồi đấy!-Thật sao? Hình như vị hoàng tử đó ngay cả người hầu trong cung còn ít thấy nữa mà lại...-Ừ nhỉ? Mà các ông có nhớ gì không? Lúc trước, có một tin đồn về vị đó đấy.-Cái gì mà....nguyền rủa gì đấy, ghê lắm! -Con tôi làm người hầu trong cung điện, nó nói vị lục hoàng tử đó rất ít lộ mặt, thậm chí là hành tung còn rất bí ẩn, nhưng khi gặp được thì sẽ mang lại cảm giác rất dễ chịu.-Nhưng bà không nhớ đã có bao nhiêu tin đồn xấu bị cho là thất thiệt về hoàng tử đó sao?-Ừ đúng rồi, nghe nói không phải ruột thịt của Hoàng gia, mà do Đức Vua nhặt về.-Này, đừng có quá phận, mấy cái đó đã nói là tin đồn thất thiệt mà, bộ ưng ra toà hả cha nội?-Thôi, thôi, mới sáng sớm ra là đã bàn tán đủ thứ chuyện, nói nhiều quá coi chừng bị tống vào ngục đấy! Giải tán, giải tán...Đó là những lời mà tôi cùng các hoàng huynh đã nghe trót lọt không chừa một từ nào, hình như lúc này trông tôi khá đáng sợ.Đoán thế thôi, vì tự nhiên các hoàng huynh cứ luống cuống lên, giải thích này nọ nọ kia, rồi an ủi đủ thứ kiểu, Ralf thì cứ hầm hè đòi đi lấy lại công bằng cho tôi, nhưng....tôi không quan tâm, miễn là họ không quá phận là được, vì người dân thì cũng có quyền tự do ngôn luận của họ mà. Tuy nhiên, có một điểm rất bất thường nha....-Chúng ta hình như đâu có dự định tổ chức buổi ra mắt với công chúng nào đâu phải không?Tôi nhướng mày hỏi Bruno-nii.-Đ-Đúng vậy, thường thì các buổi ra mắt của các hoàng tử thường nhầm vào lễ trưởng thành của chúng ta, mà em thì mới 13 tuổi, còn lâu mà...Bruno-nii cũng bắt đầu khó hiểu.-Vậy thì tại sao người dân lại bàn tán nhiều như thế chứ?Ralf hỏi, cái thái độ khó chịu cũng giảm bớt phần nào.-Hỏi Phụ hoàng.Kai-nii nêu ý kiến, đúng là mấy việc này chính đương sự chúng tôi còn không hiểu, thì chỉ có một người nữa mà thôi-Phụ hoàng của chúng tôi, dù sao thì cũng có nhiều huyện không thể tự mình quyết định được và trong trường hợp đó, người sẽ giúp, điển hình như huyện gia sư hoàng gia ấy.———Phòng Đức Vua———Sau khi thay đồ xong xuôi thì hiện tại, chúng tôi đang có mặt tại phòng của Phụ hoàng, nhưng ngạc nhiên chưa....chính người cũng chẳng biết gì về cái chuyện ra mắt này. Nhưng để ra những thông báo quan trọng như thế này xuống người dân thì phải có sự đồng ý của Đức Vua, nên thế quái nào mà Phụ hoàng cũng không biết?Nhưng tôi cũng cho người đi điều tra rồi, nói là người nhưng thật ra là Takeru đó, cậu ta thực sự là một trợ lý đắc lực, giỏi toàn diện luôn, đợi khi nào cậu ta vào cung điện làm dược sĩ thì hành động cũng dễ hơn. Song, cứ mỗi lần mà tôi nhờ cậu ấy việc gì thì tên Hayato kia cũng có ý kiến hết, hắn làm như là tôi nhờ hắn không bằng, mà gần đây cứ thấy 2 người đó như hình với bóng ấy, tôi cũng nghĩ lâu rồi nhưng,....*cười nham hiểm*, không biết Hayato làm ăn đến đâu rồi, mần thịt con nhà người ta chưa nhỉ?! Mong là kiềm chế lại chút, chứ không thì tôi sẽ phải tự thân vận động mặt đi làm việc vặt mất.-Sáng nay, thông báo về việc này được dán ở khắp các bảng thông báo trong Vương quốc, và đương nhiên để người dân tin thì có con dấu của Hoàng gia trên đó. Lễ ra mắt sẽ được tổ chức trước Cung điện, tất cả các hoàng tử đều có mặt, người đăng tin thì vẫn chưa điều tra được, nhưng....lần này không đơn thuần là tên bá tước kia nữa, có kẻ khác!Vế sau tôi không nói, thì người khác cũng tự hiểu được, tuy nhiên, buổi ra mắt lần này không chỉ của riêng tôi, mà là tất cả các hoàng tử, bao gồm Eins, nhưng rõ ràng hắn ta vẫn chưa trở về. -Rốt cuộc là kẻ nào, lại có gan lớn như vậy?Ralf lên tiếng, càng ngày tôi càng thấy anh ta giống trung khuyển hơn, chuyện tôi tôi còn chưa lo, mà anh đã loạn hết cả lên rồi.-Bỏ qua chuyện tìm kiếm đó đi. Vấn đề là....bây giờ chúng ta phải ra mặt thôi, chuyện đã xảy ra, con dấu chứng nhận cũng đã có, mọi người cũng đã tin chuyện đó, thì không thể nào thay đổi nữa. Nếu như bây giờ chúng ta có phủ nhận, thì chỉ tổ làm cho người dân nghi ngờ Hoàng gia thêm mà thôi.Tôi nói tiếp, bình tĩnh nhận xét, ghét phải thừa nhận nhưng tôi có tiền sử về chứng sợ đám đông, nhất là khi họ cứ nhìn chằm chằm vào mình, nên có thể nói ba cái sự kiện ra mắt đúng chuẩn khắc tinh của tôi luôn. Tuy nhiên, làm sao hắn ta-kẻ đứng đằng sau chuyện này lại biết về bệnh của tôi chứ?! Rõ ràng ngoài Phụ hoàng ra thì có ai biết nữa đâu?-Con ổn chứ, Mizuki? Bệnh của con...Phụ hoàng-papa mode ON, lo lắng hỏi, nhìn người chắc cũng biết tôi đang khó chịu về chuyện gì.-Con không sao.-Có chuyện gì sao ạ? Ngài bị bệnh sao? Có nghiêm trọng lắm không ạ? Tôi có thể giúp gì không?...bla...bla.Ralf cũng tràn đầy lo lắng hỏi, nhìn anh ta mà tôi xém nghĩ mình đang bị bệnh hiểm nghèo ấy chứ?! -Hoàn toàn không sao, chỉ là từng mắc phải chứng sợ đám đông thôi.Tôi cũng chẳng giấu làm gì nữa.-Vậy thì sao mà ổn được ạ? Lỡ lúc ra mắt trước người dân, bệnh của ngài tái phát thì phải làm sao? Làm sao đây?Thật sự thì mấy câu hỏi tới tắp của anh còn làm tôi mệt hơn ấy, đau đầu quá. Nhưng tôi cũng không khỏi có chút vui vẻ khi có người lo lắng cho mình như vậy, dù sao thì trước kia chỉ toàn là đạp lên nhau mà sống.-Anh cùng không cần phải lo lắng đến thế...Tôi cố gắng làm cho Ralf bình tĩnh lại.-Không chỉ có cậu ấy thôi đâu, Mizuki, quả thật chúng ta không nên ra mắt công chúng. Kai-nii cũng chỉ mới có thể giao tiếp dễ chịu hơn với người hầu trong cung điện.Bruno-nii nói.-Anh sẽ cố gắng.Kai-nii tự động viên chính mình, đúng là anh ấy chỉ vừa mới cải thiện được vấn đề giao tiếp của mình. Nhớ lần đầu tiên anh ấy ra mắt với toàn Vương quốc ấy, không khí như ở Bắc cực ấy, từ đó mới tạo ra thông tin về Kai-nii như trong tập hồ sơ của Haine-sensei lúc mới vào cung điện đó chứ đâu, nhưng sau đó thầy ấy xé tan nó luôn.-Đúng vậy đó, lỡ họ không thích anh thì sao? M-Máy chém! Leo-nii, anh vẫn còn ám ảnh với nó sao? Coi bộ Haine-sensei hơi bị quá tay.-Nếu các cô gái biết anh là hoàng tử, họ chắc chắn sẽ không đi chơi với anh nữa. Còn mấy nhân viên ở quán cà phê nữa chứ? Sẽ thế nào nếu chủ quán đuổi việc anh đấy?Hiếm lắm mới thấy Litch hoảng loạn thế này, mà lại là vì việc làm, trưởng thành thật rồi! Nhưng tôi nghĩ người làm cho anh chủ quán sốc nhất và phải khóc thét lên phải là Phụ hoàng mới đúng.-Được rồi, chuyện này ta sẽ tiếp tục truy cứu, các con hãy nghỉ ngơi đi.Phụ hoàng phắt tay, chúng tôi từ từ bước ra khỏi phòng, cứ tưởng thế là ai về phòng nấy, nhưng cũng lại tụ tập tám chuyện. Sao tôi không biết anh em mình lại nhiều chuyện thế nhỉ?-Nè, nè, Mizuki, nghe nói là em rất rành đường đi trong thị trấn nhỉ? Ngay cả anh cũng chỉ biết đường đi tới chỗ làm thôi.Litch bắt đầu khơi chuyện để nói.-Hoàng tử Mizuki, ngài thật tuyệt vời, ngay cả tôi cũng chỉ nhớ được một số chỗ đáng chú ý mà thôi.Ralf lại bắt đầu tăng bốc tôi rồi, cảm giác như mũi tôi sẽ cứ mở ra vì anh ta mất.-Không có gì đáng khen ngợi đâu, đi nhiều sẽ tự khắc nhớ thôi.Tôi vẫn đưa mắt vào trong cuốn sách trên tay, nói.-Vậy là Mizuki đã xuống phố rất nhiều lần rồi sao?Leo-nii thắc mắc, thật sự thì đôi khi cái tính ngây thơ đó của anh ấy làm tôi rùng mình.-Anh cũng muốn hỏi về chuyện đó đấy! Làm sao mà em quen được chủ quán vậy?Litch theo đà mà tiến tới.-Thì....đơn giản thôi, trốn đi chơi, gặp nhiều thành quen, đi nhiều nên thạo, vậy đó.Tôi cố gắng trả lời đơn giản nhất có thể, mất công lại bị hỏi dồn, với lại nhiều khi Leo-nii sẽ bị quá tải.-Mà làm sao em trốn ra được vậy? Rõ ràng khi nào cũng có canh gác 24/24 cơ mà?Bruno-nii hỏi, mọi người bắt đầu đổ dồn sự chú ý vào tôi nhiều hơn. -Um,....nếu như anh để ý kĩ thì sẽ thấy, lớp canh gác ở mặt sau của cung điện khi nào cũng mỏng nhất, càng dễ dàng hơn nữa khi anh trốn ra vào ban đêm.Tôi gấp sách lại, để qua một bên, 2 tay đan vào nhau, ôn tồn giải thích.-Vậy là Mizuki quen rất nhiều người đúng không? Hồi nãy đi chơi....ai cũng nhận ra em hết.Kai-nii nhu hoà nói, trong đó còn có chút gì đó gọi là ngưỡng mộ, nhưng yên tâm đi, ngày nào đó anh cũng được như em thôi.-Nói sao nhỉ? Người dân trong thủ đô này, dưới thân phận của một người bình thường thì....em quen hết! Tôi mặt lạnh đáp lại, nhưng sao mặt mọi người trong có vẻ sốc thế nhỉ?! Hình như tôi còn nghe thấy hiệu ứng *tiếng sét đánh ngang tai* nữa.-Em nói quen h-hết sao?Nhìn mặt Litch như không tin vào tai mình ấy, bộ chuyện đó khó tin lắm sao? Nhưng giọng cũng đều đều mà xác nhận:-Đúng vậy.
————————————————————————————————————————————————
————————————————————————————————————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com