Hoan Dm Truoc Khi Ngu Vuong Gia Luon Nghe Thay Am Hau Niem Chu Thanh Tam
Chương 6: Ngoại hình đẹp như vậy mà chơi chết thì quá đáng tiếc
Kỳ Từ bị mấy gã tay chân đè nghiến xuống đất, cánh tay phải bị ngã trật khớp, cái trán bầm tím, khóe miệng chảy máu. Kỳ Từ nghĩ thầm: Năm y sáu tuổi đi xem bói rõ ràng nói y tròn hai mươi sẽ mất mạng. Sao giờ mình vừa tròn mười chín tuổi chưa được mấy tháng đã phải chết? Quả nhiên đám thuật sĩ giang hồ này đều là lừa đảo mà. Trốn không thoát thì đành thôi vậy, sống thế này thật chẳng có hy vọng gì nữa.
Sau khi mình chết, thi thể chắc sẽ bị chôn ở đây, bên trên cắm một cành liễu khô, qua năm có thể mọc rễ nảy mầm, tháng Ba tơ liễu rơi.
Tiếc là không thể tảo mộ cho nương được nữa. Đời này chỉ có mỗi mình bà thiệt thòi mà thôi. Vì xảy ra náo loạn, lúc này góc sân Tây Nam đèn đuốc sáng trưng.
Công tử đang làm ầm lên: "Các ngươi thế này là sao?! Xem ngày mai ta có sai người đập nát bảng hiệu thanh lâu này của các ngươi không!"
Tú bà ôn tồn: "Gia, xin bớt giận bớt giận, là ta quản giáo không nghiêm, xin ngài bớt giận, ta lập tức tìm một tiểu quan ngoan ngoãn cho ngươi, gia thấy có được không?" Công tử vẫn chưa nguôi giận, lớn tiếng quát tháo làm nước bọt văng tung tóe: "Tìm cái bép! Trả tiền đi! Mẹ nó, mau trả tiền!"
Nghe thấy chữ tiền, sắc mặt tú bà cũng thay đổi, khúm núm van nài không có kết quả, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải lấy tiền dàn xếp ổn thỏa. Công tử hùng hổ một lúc lâu mới rời đi. Tống khứ xong phiền phức, tú bà trở lại góc sân Tây Nam bình tĩnh nhìn Kỳ Từ đang bị đè xuống đất, sau đó rút ra trường đao bên hông một gã tay chân, giẫm lên cổ tay Kỳ Từ rồi dùng đao rạch lên bàn tay y.
Kỳ Từ đau đớn hét lên, đầu dán xuống đất, tay kia vùng vẫy loạn xạ, đầu ngón tay bị cát đá trên đất mài đến rướm máu. Tú bà quệt máu trên lưỡi đao đưa lên mũi ngửi, sau đó lạnh lùng hỏi Kỳ Từ: "Mị độc cổ trong người ngươi là do ai giải?"
Thấy Kỳ Từ im lặng không nói, tú bà giẫm lên vết thương trên tay y, dùng mũi chân nghiến mạnh.
Kỳ Từ hét lên thảm thiết nhưng đã kịp dừng lại, toàn thân run rẩy cực kỳ chật vật.
Tú bà cười lạnh một tiếng: "Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vốn nghĩ có thể dựa vào ngoại hình này của ngươi kiếm thêm chút tiền cho ta, ai ngờ còn phải bồi thường tiền, thôi bỏ đi, không cần cũng được."
Nói xong trường đao liền gác trên cổ Kỳ Từ, trong lòng Kỳ Từ tràn đầy buồn khổ và tuyệt vọng, nhắm mắt lại phó thác cho trời. "Khoan đã." Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng ngăn cản, tú bà ngẩng đầu thấy một nam tử to béo, tướng mạo xấu xí đang ung dung đi đến, theo sau hắn còn có một đám đại hán hung tợn.
Tú bà ném trường đao vào ngực gã tay chân bên cạnh rồi hỏi: "Ai nha nha, ta nói trận gió nào vừa thổi đến đây, hóa ra là Tiền lão gia, vết thương của ngươi sao rồi?"
Tiền lão gia khoát tay: "Không có gì đáng lo, hôm qua tên kia âm thầm đánh lén đâm ta một kiếm, là do ta chủ quan! Nếu sau này để ta gặp lại thì sẽ chém hắn ra thành muôn mảnh!" Tú bà và Tiền lão gia hết sức quen thuộc, cũng biết Tiền lão gia là yêu quái, những thủ đoạn tàn nhẫn mà tú bà dùng để khống chế tiểu quan và cô nương đều do Tiền lão gia chỉ dạy, Tiền lão gia thường đến thanh lâu mua vui, hại chết một đám tiểu quan nhưng tú bà cũng không thắc mắc không quan tâm. Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, độc ác đến cực điểm. Tú bà nói: "Hay là ngươi vẫn nên tránh đi, lỡ đâu là ám hầu của triều đình thì sao?" Tiền lão gia cười nhạo: "Trời cao hoàng đế xa, ám hầu của triều đình thì thế nào, ta vẫn giết chết như thường."
Tú bà cảm thấy Tiền lão gia này có chút lỗ mãng nhưng cũng không biết làm sao thuyết phục, đành phải lảng sang chuyện khác: "Ngươi tới đây làm gì? Thèm ăn thì cứ vào phòng chọn người nhưng đừng có chơi chết ai nữa, dạo này không bắt được người nào cả."
Tiền lão gia nói: "Sợ cái gì, ta sẽ tăng tiền thuê đất lên gấp đôi, đám nông dân nghèo túng kia không đóng nổi tiền thuê tất nhiên chỉ có thể đem con ra gán nợ, đến lúc đó ngươi tới bắt chúng đi là được rồi."
Tú bà cười như nở hoa: "Đúng là ngươi có cách hay."
Ánh mắt Tiền lão gia rơi vào trên Kỳ Từ đang nằm sấp: "Từ xa đã ngửi thấy máu mùi tanh, gần đây ta bị thương nên rất khát máu, tiểu quan này ngươi vứt bỏ rồi à? Không cần thì cho ta chơi." Tú bà khoát tay: "Cho ngươi đấy, tên này có chơi chết cũng chẳng sao." - Kỳ Từ bị kéo tới phòng rồi quăng lên giường, sau đó Tiền lão gia bước vào đóng cửa lại, hắn đi đến bên giường vuốt râu nói: "Nhóc con, trong máu ngươi có long khí, cha mẹ ngươi là ai?" Toàn thân Kỳ Từ đều đau không chịu nổi, nghĩ thầm đằng nào mình cũng phải chết mà sao còn chịu dơ bẩn như thế, trừng mắt không muốn trả lời.
Tiền lão gia không tức giận mà lại nói: "Ngoại hình đẹp như vậy mà chơi chết thì quá đáng tiếc, để ta hưởng thụ trước đã."
Nói rồi vừa cởi áo vừa đè lên người Kỳ Từ.
Kỳ Từ bỗng nhiên dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa đẩy Tiền lão gia ra, đứng dậy hất đổ bình sứ trắng trên chiếc kệ cạnh giường, sau đó nhặt mảnh sứ vỡ lên định rạch cổ mình. Ai ngờ mảnh sứ vỡ đã gác lên cổ nhưng làm thế nào cũng không thể tiến hành bước tiếp theo.
Một đám hắc khí cực kỳ tanh hôi tràn ra từ tay Tiền lão gia quấn chặt tay Kỳ Từ khiến y không thể nhúc nhích. Thân hình Tiền lão gia to béo nhưng hành động rất nhanh nhẹn, hắn đạp một cước vào tay Kỳ Từ làm mảnh sứ vỡ rơi xuống, hắc khí kia bò dọc theo cánh tay Kỳ Từ, sau đó quấn chặt cổ Kỳ Từ nhấc bổng y lên, Kỳ Từ bị ngạt thở giãy giụa yếu ớt.
Tiền lão gia nói: "Đúng là đê tiện, cứ phải bắt ta động thủ." Nói xong Tiền lão gia vung tay quăng Kỳ Từ lên giường, một tay đè đầu Kỳ Từ, một tay cởi đồ của y. Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng kinh thiên động địa, mảnh ngói và gỗ vụn rơi ào ào như mưa.
Một người chui qua lỗ hổng trên nóc phòng, sau đó vững vàng đáp xuống đất.
Kỳ Từ bị mấy gã tay chân đè nghiến xuống đất, cánh tay phải bị ngã trật khớp, cái trán bầm tím, khóe miệng chảy máu. Kỳ Từ nghĩ thầm: Năm y sáu tuổi đi xem bói rõ ràng nói y tròn hai mươi sẽ mất mạng. Sao giờ mình vừa tròn mười chín tuổi chưa được mấy tháng đã phải chết? Quả nhiên đám thuật sĩ giang hồ này đều là lừa đảo mà. Trốn không thoát thì đành thôi vậy, sống thế này thật chẳng có hy vọng gì nữa.
Sau khi mình chết, thi thể chắc sẽ bị chôn ở đây, bên trên cắm một cành liễu khô, qua năm có thể mọc rễ nảy mầm, tháng Ba tơ liễu rơi.
Tiếc là không thể tảo mộ cho nương được nữa. Đời này chỉ có mỗi mình bà thiệt thòi mà thôi. Vì xảy ra náo loạn, lúc này góc sân Tây Nam đèn đuốc sáng trưng.
Công tử đang làm ầm lên: "Các ngươi thế này là sao?! Xem ngày mai ta có sai người đập nát bảng hiệu thanh lâu này của các ngươi không!"
Tú bà ôn tồn: "Gia, xin bớt giận bớt giận, là ta quản giáo không nghiêm, xin ngài bớt giận, ta lập tức tìm một tiểu quan ngoan ngoãn cho ngươi, gia thấy có được không?" Công tử vẫn chưa nguôi giận, lớn tiếng quát tháo làm nước bọt văng tung tóe: "Tìm cái bép! Trả tiền đi! Mẹ nó, mau trả tiền!"
Nghe thấy chữ tiền, sắc mặt tú bà cũng thay đổi, khúm núm van nài không có kết quả, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải lấy tiền dàn xếp ổn thỏa. Công tử hùng hổ một lúc lâu mới rời đi. Tống khứ xong phiền phức, tú bà trở lại góc sân Tây Nam bình tĩnh nhìn Kỳ Từ đang bị đè xuống đất, sau đó rút ra trường đao bên hông một gã tay chân, giẫm lên cổ tay Kỳ Từ rồi dùng đao rạch lên bàn tay y.
Kỳ Từ đau đớn hét lên, đầu dán xuống đất, tay kia vùng vẫy loạn xạ, đầu ngón tay bị cát đá trên đất mài đến rướm máu. Tú bà quệt máu trên lưỡi đao đưa lên mũi ngửi, sau đó lạnh lùng hỏi Kỳ Từ: "Mị độc cổ trong người ngươi là do ai giải?"
Thấy Kỳ Từ im lặng không nói, tú bà giẫm lên vết thương trên tay y, dùng mũi chân nghiến mạnh.
Kỳ Từ hét lên thảm thiết nhưng đã kịp dừng lại, toàn thân run rẩy cực kỳ chật vật.
Tú bà cười lạnh một tiếng: "Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vốn nghĩ có thể dựa vào ngoại hình này của ngươi kiếm thêm chút tiền cho ta, ai ngờ còn phải bồi thường tiền, thôi bỏ đi, không cần cũng được."
Nói xong trường đao liền gác trên cổ Kỳ Từ, trong lòng Kỳ Từ tràn đầy buồn khổ và tuyệt vọng, nhắm mắt lại phó thác cho trời. "Khoan đã." Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng ngăn cản, tú bà ngẩng đầu thấy một nam tử to béo, tướng mạo xấu xí đang ung dung đi đến, theo sau hắn còn có một đám đại hán hung tợn.
Tú bà ném trường đao vào ngực gã tay chân bên cạnh rồi hỏi: "Ai nha nha, ta nói trận gió nào vừa thổi đến đây, hóa ra là Tiền lão gia, vết thương của ngươi sao rồi?"
Tiền lão gia khoát tay: "Không có gì đáng lo, hôm qua tên kia âm thầm đánh lén đâm ta một kiếm, là do ta chủ quan! Nếu sau này để ta gặp lại thì sẽ chém hắn ra thành muôn mảnh!" Tú bà và Tiền lão gia hết sức quen thuộc, cũng biết Tiền lão gia là yêu quái, những thủ đoạn tàn nhẫn mà tú bà dùng để khống chế tiểu quan và cô nương đều do Tiền lão gia chỉ dạy, Tiền lão gia thường đến thanh lâu mua vui, hại chết một đám tiểu quan nhưng tú bà cũng không thắc mắc không quan tâm. Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, độc ác đến cực điểm. Tú bà nói: "Hay là ngươi vẫn nên tránh đi, lỡ đâu là ám hầu của triều đình thì sao?" Tiền lão gia cười nhạo: "Trời cao hoàng đế xa, ám hầu của triều đình thì thế nào, ta vẫn giết chết như thường."
Tú bà cảm thấy Tiền lão gia này có chút lỗ mãng nhưng cũng không biết làm sao thuyết phục, đành phải lảng sang chuyện khác: "Ngươi tới đây làm gì? Thèm ăn thì cứ vào phòng chọn người nhưng đừng có chơi chết ai nữa, dạo này không bắt được người nào cả."
Tiền lão gia nói: "Sợ cái gì, ta sẽ tăng tiền thuê đất lên gấp đôi, đám nông dân nghèo túng kia không đóng nổi tiền thuê tất nhiên chỉ có thể đem con ra gán nợ, đến lúc đó ngươi tới bắt chúng đi là được rồi."
Tú bà cười như nở hoa: "Đúng là ngươi có cách hay."
Ánh mắt Tiền lão gia rơi vào trên Kỳ Từ đang nằm sấp: "Từ xa đã ngửi thấy máu mùi tanh, gần đây ta bị thương nên rất khát máu, tiểu quan này ngươi vứt bỏ rồi à? Không cần thì cho ta chơi." Tú bà khoát tay: "Cho ngươi đấy, tên này có chơi chết cũng chẳng sao." - Kỳ Từ bị kéo tới phòng rồi quăng lên giường, sau đó Tiền lão gia bước vào đóng cửa lại, hắn đi đến bên giường vuốt râu nói: "Nhóc con, trong máu ngươi có long khí, cha mẹ ngươi là ai?" Toàn thân Kỳ Từ đều đau không chịu nổi, nghĩ thầm đằng nào mình cũng phải chết mà sao còn chịu dơ bẩn như thế, trừng mắt không muốn trả lời.
Tiền lão gia không tức giận mà lại nói: "Ngoại hình đẹp như vậy mà chơi chết thì quá đáng tiếc, để ta hưởng thụ trước đã."
Nói rồi vừa cởi áo vừa đè lên người Kỳ Từ.
Kỳ Từ bỗng nhiên dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa đẩy Tiền lão gia ra, đứng dậy hất đổ bình sứ trắng trên chiếc kệ cạnh giường, sau đó nhặt mảnh sứ vỡ lên định rạch cổ mình. Ai ngờ mảnh sứ vỡ đã gác lên cổ nhưng làm thế nào cũng không thể tiến hành bước tiếp theo.
Một đám hắc khí cực kỳ tanh hôi tràn ra từ tay Tiền lão gia quấn chặt tay Kỳ Từ khiến y không thể nhúc nhích. Thân hình Tiền lão gia to béo nhưng hành động rất nhanh nhẹn, hắn đạp một cước vào tay Kỳ Từ làm mảnh sứ vỡ rơi xuống, hắc khí kia bò dọc theo cánh tay Kỳ Từ, sau đó quấn chặt cổ Kỳ Từ nhấc bổng y lên, Kỳ Từ bị ngạt thở giãy giụa yếu ớt.
Tiền lão gia nói: "Đúng là đê tiện, cứ phải bắt ta động thủ." Nói xong Tiền lão gia vung tay quăng Kỳ Từ lên giường, một tay đè đầu Kỳ Từ, một tay cởi đồ của y. Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng kinh thiên động địa, mảnh ngói và gỗ vụn rơi ào ào như mưa.
Một người chui qua lỗ hổng trên nóc phòng, sau đó vững vàng đáp xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com