Hoan Dm Trong Ngoai Khong Dong Nhat Tuy Thoi Lat Xe
Chung Lan cười cũng không được, tức cũng không xong. Chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cầm ly trà lên uống một ngụm.
Ngay sau đó bà nói: "Cháu đó. Cũng nên thành gia lập thất rồi."
Trước đó Lê Khinh Chu đều im lặng lắng nghe, giờ phút này cũng không khỏi đồng tình.
[Đúng vậy đúng vậy! Tam gia nên thành gia...]
Tuyệt đối không thể sống cô độc tới cuối đời như kiếp trước. Nếu không nhiệm vụ của cậu sẽ thất bại đó!
Bé tí hon trong bong bóng nắm chặt tay. Khuôn mặt đầy vẻ 'cần phải cố gắng'.
Liễu Bạc Hoài thấy thế hơi nhướng mày.Chung Lan cằn nhằn Liễu Bạc Hoài xong, lại đột nhiên hỏi Lê Khinh Chu có người thích hoặc bạn gái gì hay không?Tay cầm ly trà của Liễu Bạc Hoài hơi khựng lại, sau đó không lộ chút dị thường nào đưa ly trà đến bên miệng, ánh mắt lại tập trung nhìn Lê Khinh Chu.[Người thích? Bạn gái? Không có, tất cả đều không có. Hiện tại tui còn chưa nghĩ đến những chuyện này đâu.]Bé tí hon trong bong bóng xấu hổ, vội vàng xua tayNgoài miệng Lê Khinh Chu cũng trả lời y hệt vậy.Chung Lan nghe vậy thở dài: "Haizz.. thật là. Tuổi trẻ của mấy đứa đứa nào cũng lấy sự nghiệp làm trọng."Nhưng suy nghĩ một chút, hiện tại đúng là giai đoạn quan trọng trong việc phát triển Lê thị, không thể nghỉ ngơi được. Bản thân Lê Khinh Chu thì càng đừng mong đến chuyện đó...Sau khi bọn họ trò chuyện một lúc, mưa nhỏ bên ngoài không chỉ không ngừng mà ngược lại càng lúc càng lớn hơn. Cả mây đen trên trời cũng bắt đầu xuất hiện ánh sáng chớp tắt của sấm sét. Chung Lan kỳ quái lẩm bẩm: "Xem dự báo thời tiết hôm qua cũng không nói tối hôm nay có mưa to mà..."Lê Khinh Chu điều khiển xe lăn đến trước cửa phòng khách. Cậu nhìn thời tiết, trong lòng tính toán nếu về hay là nhân lúc trời còn mưa to thì đi về trước?Liễu Bạc Hoài cũng đi đến bên cạnh cậu"Khinh Chu, em có suy nghĩ gì...về đối tượng tương lai không?"Phụ nữ hay đàn ông?[Í~ chẳng lẽ Tam gia cũng sợ tui hông tìm được đối tượng hả?]Cái đầu nhỏ của bé tí hon trong bong bóng nghiêng trái nghiêng phải, sau đó lại ngẩng lên nhìn Liễu Bạc Hoài.Lê Khinh Chu ngẩng đầu nói: "Vẻ ngoài, tính cách, ăn nói,... Tâm hồn phù hợp. Người đó hiểu tôi, tôi cũng hiểu người đó. Chúng tôi không cần lên tiếng vẫn có thể hiểu rõ lẫn nhau đang suy nghĩ điều gì.""Nếu tôi đã quyết định sẽ cùng nhau một đời thì tuyệt đối sẽ không buông tay."[Về phần phụ nữ hay đàn ông... Ừm~ tui thấy nếu gặp đúng người thì giới tính gì cũng không quan trọng đâu~]Bé tí hon trong bong bóng giơ hai tay nhỏ lên che khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Dáng vẻ ngượng ngùng không thôi, cả người nhỏ uốn éo vặn vẹo.Khoé miệng Liễu Bạc Hoài không tự giác cong lên.[Tam gia nhọc lòng vì tui không bằng quan tâm chung thân đại sự của chính mình đi á! Tui sốt ruột lắm rồi!]Bé tí hon trong bong bóng thoáng chốc buông hai bàn tay nhỏ xuống, ghé sát vào vách bong bóng nhìn Liễu Bạc Hoài.[Hay nói thẳng thôi? Phía trước đã lót đường lâu như vậy... Hẳn là không có vấn đề gì!]Trong lòng Liễu Bạc Hoài tràn đầy nghi hoặc. Khoé miệng vừa cong lên lại biến thành đường ngang.
Sau đó, hắn nghe Lê Khinh Chu hỏi: "Tam gia, anh thấy cô Lữ thế nào?"
"Trải qua khoảng thời gian này, tôi thấy cô Lữ là một cô gái không tệ. Độc lập tự chủ, xinh đẹp phóng khoáng."
"Quan trọng hơn là tôi đã từng hỏi cô Lữ thấy Tam gia thế nào? Cô ấy nói rằng rất thưởng thức..."
Lúc này Lê Khinh Chu còn đang nói gì đó nhưng Liễu Bạc Hoài đã nghe không lọt tai nữa. Tâm tình đen tối khó phân biệt dâng lên cuồn cuộn trong lòng hắn. Hắn tức quá hoá cười, khẽ 'a' một tiếng.
Lê Khinh Chu dừng lại, ảnh mắt đầy vẻ vô tội lại khó hiểu
[Sao vậy? Này là cao hứng đó hả?]
Trong lòng Liễu Bạc Hoài tức giận đến nóng hừng hực nhưng biểu cảm trên mặt lại chẳng thay đổi chút nào. Hoàn toàn không có dáng vẻ gì là đang rất tức giận.
Thậm chí khoé miệng hắn còn khẽ cong lên, dáng vẻ vẫn đang lắng nghe.
Chẳng trách...
Chẳng trách Lê Khinh Chu lại nhiều lần khen ngợi Lữ Mi San trước mặt hắn. Hoá ra là vì chủ ý muốn làm mai cô ấy cho hắn.
Giờ phút này Liễu Bạc Hoài thật muốn cạy cái đầu nhỏ của Lê Khinh Chu ra xem thử, xem cuối cùng là cậu đang suy nghĩ cái gì... Loại chuyện mai mối này mà cũng muốn ôm đồm?!
À không, không cần cạy mở. Cái này hắn nhìn được.
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài u ám tối tăm, không dấu vết liếc nhìn về phía đỉnh đầu Lê Khinh Chu.
Hiện tại hắn đang đứng cạnh Lê Khinh Chu, rõ ràng vẫn đang ở trong phạm vi 3m nhưng lại không có âm thanh gì vang lên nữa.
Chẳng lẽ cái gì cũng không nghĩ sao?
Liễu Bạc Hoài thản nhiên nói: "Khinh Chu, em muốn tác hợp tôi với Lữ Mi San?"Lê Khinh Chu: "Đúng vậy. Nhưng nếu Tam Gia không có ý tứ kia..."Khôn phải cô Lữ cũng được. Sau này cậu lại tìm người khác giới thiệu cho Tam gia, bảo đảm hài lòng!Bé tí hon trong bong bóng gãi gãi cái đầu nhỏ. "Ầm ầm" một tiếng, trong mây đen bên ngoài lấp loé tía chớp.Trong phòng khách, hai bạn nhỏ đang xem tivi sợ hết hồn. Chung Lan và Từ San vội vàng an ủi hai bạn nhỏ. Cậu có thể nghe trong tiếng mưa còn xen lẫn âm thanh ồn ào trên TV. Lê Khinh Chu vừa định quay đầu lại nhìn một chút, nhưng đột nhiên có một cái tay duỗi đến nắm ngay sau cổ cậu. Động tác rất nhẹ, nhưng khiến cậu lập tức dừng quay đầu. Lê Khinh Chu chỉ cảm thấy nơi bị nắm lấy như nóng lên, thoáng chốc đã lan khắp cả người khiến cậu có chút không được tự nhiên. Nhưng lại không nói được là khó chịu chỗ nào. [Ai..ai nha!]Bé tí hon trong bong bóng giống như gà con bị bóp cổ. Không chỉ rụt cổ lại mà hai cái tay cũng ngoan ngoãn nắm lại một chỗ. Hai cái chân cũng xoắn vào nhau, thỉnh thoảng giẫm qua giẫm lại hai mu bàn chân. Liễu Bạc Hoài cúi người đến gần bên tai Lê Khinh Chu, âm thanh trầm ấm chậm rãi nói: "Khinh Chu, trời mưa lớn như thế, em ở lại đi.""Ngoan, gọi điện thoại cho em gái em nói buổi tối hôm nay không về. Được không em?"Không biết vì sao, Lê Khinh Chu luôn cảm thấy cậu không thể từ chối người này...Thế nên cậu gật gật đầu: "Vâng, vâng... Vậy tôi với Sanh Sanh sẽ ở lại. Quấy rầy rồi."Liễu Bạc Hoài nhìn cậu chăm chú, nhỏ giọng cười một tiếng: "Sao lại thế..."***************Tác giả có lời muốn nói: Chu Chu: Lần thứ nhất làm mai mối, không có kinh nghiệm. Chồng yêu tha thứ nhé~ 😘Mọi công việc đều như vậy, quen tay hay việc, không ngừng cố gắng... ây da~Hoài Hoài: Em đúng là muốn làm tôi tức chết. Bế lên đánh mông.jpgChu Chu: huhu...Hoài Hoài: Biết sai rồi sao?Chu Chu: Vâng em biết sai rồi mà 🥺
Ngồi im ngoan ngoãn giơ bảng "Em sai rồi".jpg
Trong lòng: [Em ứ có sai!! Lần sau em dám nữa!! Lêu lêu!!]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com