TruyenHHH.com

Hoan Dm Trong Ngoai Khong Dong Nhat Tuy Thoi Lat Xe

Gần đây, Cát Nhạc ngoại trừ ở nhà vẽ truyện tranh thì chính là tán gẫu với Lê Khinh Chu. Hai người tiếp tục thảo luận những vấn đề liên quan đến hướng đi và cách hành sự của phe phản diện Mộ Lân.

Hai người nói về truyện tranh trước. Bởi vì nguyên nhân quá nổi tiếng, bộ truyện tranh "Vào tròng" mới đăng chưa được bao nhiêu đã có người nhìn trúng, muốn chế tác thành phim hoạt hình cập nhật đồng bộ với truyện tranh.

Sự nghiệp của Cát Nhạc đều dựa vào Cát gia. Có công ty giải trí nhà mình ra mặt thảo luận đàm phán, cậu ta không cần lo lắng về vấn đề bản quyền của bộ truyện. Cho nên việc cải biên truyện tranh thành phim hoạt hình rất nhanh đã quyết định xong.

Lê Khinh Chu tỏ ý chúc mừng.

Hai người lại nói đến người máy trí tuệ nhân tạo.

[Ta là người sao Hoả: Khinh Chu, nghe nói anh muốn thành lập phòng thí nghiệm chuyên môn nghiên cứu người máy trí tuệ nhân tạo, tiến độ đến đâu rồi?]

[Nhất diệp Khinh Chu: Phòng thí nghiệm đã thành lập, nhưng vẫn chưa có người. Trước mắt vẫn đang chiêu mộ nhân tài.]

[Ta là người sao Hoả: Các anh định nghiên cứu người máy thông minh loại hình nào? Người máy giúp việc gia đình? Người máy cứu viện? Hay là loại người máy cầm gậy laser chiến đấu? Ha ha ha!]

[Nhất diệp Khinh Chu: ... Đó gọi là kiếm laser, không phải gậy laser.]

[Ta là người sao Hoả: Ài cũng không khác mấy mà, anh hiểu là được. Trai đẹp giơ ngón cái.jpg]

[Nhất diệp Khinh Chu: Không thể chế tạo kiếm laser được. Nguyên nhân chủ yếu là năng lượng cung ứng không đủ. Hiện tại không có nguồn năng lượng nào có thể duy trì kiếm laser.]

[Phương hướng nghiên cứu trọng điểm của phòng thí nghiệm là loại hình người máy phục vụ và người máy cứu viện.]

[Ta là người sao Hoả: Vậy thì quá tuyệt! Khinh Chu, em rất chờ mong thành quả của anh. Trai đẹp khen ngợi.jpg]

[Nhất diệp Khinh Chu: Cảm ơn.]

Hai người nói xong các việc liên quan đến người máy trí tuệ nhân tạo xong, liền bắt đầu nói chút chuyện phiếm.

[Ta là người sao Hoả: Khinh Chu, mấy ngày gần đây anh có gặp chú Liễu không?]

[Hôm qua cậu em có nói với em không biết chú Liễu gặp chuyện gì, rất tức giận khó chịu. Cậu em đến tìm chú Liễu uống rượu, nhưng chú ấy chỉ ngồi im đó không thèm mở miệng nói chuyện.]

Nói đơn giản, Hạ Giản Tầm thấy rất mới mẻ với bộ dáng buồn bực ấy của Liễu Bạc Hoài.

Cho tới hiện tại anh ta cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của hắn. Nếu như có người đắc tội Liễu Bạc Hoài, chỉ sợ tro cốt người đó giờ cũng đã trôi theo dòng nước rồi.

Nhưng hiển nhiên việc này cũng không phải đắc tội. Nhưng nếu không phải có người đắc tội Liễu Bạc Hoài, thì là chuyện gì đây?

Liễu Bạc Hoài không nói, Hạ Giản Tầm cũng không thể đoán được. Vì vậy mà thắc mắc không thôi, về nhà liền thuận miệng nói một câu với Cát Nhạc.

Cát Nhạc cũng không tránh được tò mò, cho nên mới hỏi xem Lê Khinh Chu có biết nguyên nhân hay không.

Lê Khinh Chu thấy vậy cũng khó hiểu. Cậu không thấy Tam gia có gì không đúng mà. Thế là liền trả lời có gặp mặt nhưng cũng không biết nguyên nhân gì.

Cậu nghĩ nghĩ, gõ chữ: [Gần đây công ty cũng không có phát sinh chuyện gì.]

Cậu thấy tất cả đều bình thường.

Cát Nhạc cũng xoắn xuýt một hồi rồi thôi, không để ý nữa. Cậu ta lại tám chuyện với Lê Khinh Chu thêm một lúc, sau đó hai người lần lượt offline.

......

Phòng làm việc Kỳ Đặc của Dữu Triết vẫn đang vội vàng chuẩn bị cho việc tham gia thi đấu tranh tài.

Lê Khinh Chu cũng từng trò chuyện vài lần với cậu ta về vấn đề liên quan tới người máy trí tuệ nhân tạo.

Dữu Triết phát hiện vị tổng giám đốc Lê này cũng khá hiểu biết về người máy trí tuệ nhân tạo. Cậu ta không khỏi cảm thấy bất ngờ và vui sướng khi tìm thấy một người chung chí hướng.

Hai người càng trò chuyện càng ăn ý, càng trò chuyện càng vui vẻ.

Dữu Triết vốn khá thưởng thức Lê Khinh Chu. Lúc này lại thấy Lê tổng có lý giải thấu đáo về việc nghiên cứu người máy trí tuệ nhân tạo. Cho nên khi Lê Khinh Chu thành khẩn mời bọn họ gia nhập phòng thí nghiệm của cậu, thái độ của Dữu Triết đã có chút buông lỏng...

Chẳng qua cậu ta vẫn còn đang do dự suy xét, trong lúc nhất thời cũng chưa đồng ý.

Lê Khinh Chu cũng không sốt ruột.

Mà thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh tựu trường.

Lê Hạm Ngữ thi đậu khoa quản lý kinh doanh ở đại học Yến Kinh. Ngày Yến đại khai giảng, Lê Khinh Chu muốn đích thân đưa em gái đến trường học báo danh.

Nhưng Lê Hạm Ngữ suy nghĩ đến "độ nổi tiếng" hiện tại của Lê Khinh Chu, sợ anh trai bị người ta vây chặn nên từ chối.

"Anh, em có thể tự mình đi báo danh mà. Anh yên tâm đi." Lê Hạm Ngữ nói.

Cô cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả: "Nếu anh còn lo lắng thì để trợ lý theo em đến trường là được rồi."

Lê Khinh Chu thấy thái độ cứng rắn của em gái cũng đành gật đầu đồng ý.

Lê Húc Sanh khai giảng muộn hơn mấy ngày. Sau khi thương lượng, Lê Húc Sanh dự định nhảy lớp lên lớp 3. Cho nên trước khi nhập học còn phải làm một bài kiểm tra thành tích.

Điều Lê Khinh Chu không nghĩ tới chính là Hạ Dịch Quân cũng muốn vào lớp 3 cùng Lê Húc Sanh.

Lê Khinh Chu dẫn theo em trai, Liễu Bạc Hoài mang theo cháu họ, bốn người chạm mặt nhau trong trường học.

Vừa thấy mặt, Hạ Dịch Quân liền rơm rớm nước mắt, tủi thân nói: "Sanh Sanh, vì để học cùng anh em đã trả giá nhiều lắm đó~"

"Hức... Anh không thể tưởng tượng được kỳ nghỉ hè này em đã trải qua điều gì đâu. Đau khổ chết đi được!"

Học tập khiến thể xác và tinh thần con người ta tiều tuỵ. Quân Quân khók.jpg

Lê Húc Sanh nghe vậy liền ôm lấy cậu nhóc. Tay nhỏ vỗ vỗ lưng an ủi.

Nhìn dáng vẻ thân mật hài hoà của hai bạn nhỏ, cho dù Hạ Dịch Quân đang nghẹn ngào chua xót nhưng Lê Khinh Chu thật sự rất muốn cười.

[Trẻ con thật sự là rất đáng yêu ha ha.]

Bé tí hon trong bong bóng che miệng cười trộm. Đôi mắt to cười đến cong cong, ánh mắt như cất giấu ánh sao.

Vẻ mặt Lê Khinh Chu dịu dàng, mặt mày xinh đẹp khiến lòng người rung động, không thể dời ánh mắt sang nơi khác được.

Liễu Bạc Hoài bỗng nhiên mở miệng nói: "Gần đây em có liên lạc với phòng làm việc Kỳ Đặc không?"

Lê Khinh Chu hoàn hồn, gật đầu: "Có, tôi đúng là có ý muốn hợp tác với phòng làm việc của Dữu Triết. Hiện tại chỉ chờ cậu ta suy nghĩ kỹ càng."

[Thực lực của phòng làm việc Kỳ Đặc không tệ. Huống chi còn có mối liên hệ là Kiều Hoán Minh, chắc hẳn việc hợp tác có thể thành công. Thêm nữa Lữ Mi San...]

Cậu còn muốn tiếp xúc với cô ấy thêm một chút. Biết đâu cô gái này có thể thành đôi với Tam gia.

Cậu làm mối thành công thì chẳng phải việc chữa trị đôi chân tàn tật nằm trong tầm tay sao?! Nghĩ đến đây, khuôn mặt Lê Khinh Chu không khỏi lộ ra vẻ cao hứng mong đợi.

Nhưng mà những gì Liễu Bạc Hoài nhìn thấy chính là do trong lòng Lê Khinh Chu nghĩ đến Lữ Mi San, sắc mặt mới có chút biến hoá.

Phát hiện này khiến sắc mặt hắn trầm xuống.

"Khinh Chu..."

Giọng điệu Liễu Bạc Hoài hơi trì hoãn, nói: "Em có nghĩ sau này sẽ tìm kiểu bạn gái như thế nào không?"

[Bạn gái? Sao đột nhiên Tam gia lại hỏi vấn đề này?]

Bé tí hon trong bong bóng hơi sửng sốt, lập tức bày ra vẻ trầm tư suy ngẫm.

Lê Khinh Chu: "Chưa nghĩ tới chuyện này."

Liễu Bạc Hoài: "Không bằng bây giờ suy nghĩ một chút... Xung quanh có ai khiến em động tâm không?"

[Hông có đâu~]

Bé tí hon trong bong bóng xua xua tay, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên.

Lê Khinh Chu lắc đầu: "Không có."

Tiếng lòng cùng với lời nói ra ngoài đều giống nhau.

Vẻ mặt Liễu Bạc Hoài không khỏi buông lỏng, nhưng lập tức lại nổi lên nghi ngờ.

Nếu không có cảm giác động tâm, vậy sao em ấy lại có vẻ để ý Lữ Mi San như vậy?

Liễu Bạc Hoài suy tư, chậm rãi chuyển động phật châu.

Đúng lúc này, Hạ Dịch Quân cuối cùng cũng thoát ra khỏi cảm xúc bi thương.

Cậu nhóc nắm lấy góc áo của chú họ, ngẩng đầu nói: "Cháu muốn mời anh Sanh Sanh đến nhà làm khách."

Thật ra là Hạ gia muốn mời Lê Húc Sanh.

Người nhà họ Hạ không nghĩ tới bởi vì một cậu bạn nhỏ, Hạ Dịch Quân thế mà lại nguyện ý ngoan ngoãn học tập hết kỳ nghỉ hè. Không chỉ chăm chỉ kiên nhẫn, mà đôi khi còn chủ động muốn tìm gia sư dạy kèm tại nhà.

Người nhà họ Hạ, nhất là cha mẹ của Hạ Dịch Quân, thật sự không thể tin được đó là con của họ.

Lúc trước nói đến Hạ Dịch Quân thì không gì ngoài nghịch ngợm, gây sự, không nghe lời,... Lúc này lại liên tục khen ngợi, khích lệ vì cậu nhóc trực tiếp vượt hai cấp, thi vào lớp 3 tiểu học.

Cha mẹ Hạ cao hứng không thôi.

Về tình về lý, bọn họ đều nên mời bạn nhỏ bạn của Hạ Dịch Quân và phụ huynh của cậu nhóc đến nhà làm khách. Huống chi vị phụ huynh này bọn họ đều quen biết, là đối tác kinh doanh của Liễu Bạc Hoài.

Liễu Bạc Hoài xoa xoa đầu nhỏ của Hạ Dịch Quân, ngẩng đầu nhìn Lê Khinh Chu nói: "Cái này phải do anh Lê đồng ý mới được."

Hạ Dịch Quân lại chạy đến bên cạnh Lê Khinh Chu làm nũng. Lê Húc Sanh cũng nhìn Lê Khinh Chu với ánh mắt chờ mong.

Lê Khinh Chu: "Đương nhiên là được."

"A! Cảm ơn anh Lê."

"Anh ơi~ anh thật tốt." Lê Húc Sanh và Hạ Dịch Quân đồng thời ôm Lê Khinh Chu.

[Hai bé đáng yêu~ Anh cũng biết anh rất tốt á!]

Bé tí hon trong bong bóng đưa tay xoa xoa ngực, đồng thời chu môi hôn nhẹ hai cái.

.....

Đến Hạ gia làm khách là buổi trưa.

Lê Hạm Ngữ đã nhập học, không có thời gian. Vì vậy chỉ có Lê Khinh Chu mang theo em trai đến.

Nhà họ Hạ tổng cộng có năm người.

Cậu của Liễu Bạc Hoài là Hạ Tân Kiến, cũng chính là em trai của mẹ hắn Hạ Thanh Uyển. Hiện đang giữ chức Tư lệnh quân khu.

Vợ của Hạ Tân Kiến là Chung Lan, con trai của hai người là Hạ Sầm Trạch, con dâu là Từ San. Nhỏ nhất là cháu trai Hạ Dịch Quân.

Dáng vẻ của cha con Hạ Tân Kiến, Hạ Sầm Trạch giống nhau vô cùng, tính cách cũng hệt nhau. Đều là kiểu nghiêm túc, thận trọng. Nhưng hai người đối xử với Lê Khinh Chu và Lê Húc Sanh rất ôn hoà

Chung Lan và con dâu Từ San lại càng nhiệt tình chu đáo.

Sau khi dùng cơm xong, Lê Húc Sanh bị Hạ Dịch Quân kéo lên phòng chơi. Lê Khinh Chu ở lại phòng khách trò chuyện với mọi người.

Nhưng không lâu sau, dì giúp việc Hạ gia vào nói có người tới thăm hỏi. Là một nhà Liễu Cảnh Nguyên tiên sinh.

Dì giúp việc vừa nói xong thì trừ Lê Khinh Chu, những người còn lại ít nhiều đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Chung Lan nghi hoặc nhìn về phía Liễu Bạc Hoài, hỏi: "Bạc Hoài, một nhà anh hai cháu từ nước M trở về rồi à? Sao cháu không nói trước một tiếng?"

Liễu Bạc Hoài hơi nhíu mày: "Cháu cũng không biết một nhà anh hai đã về nước."

Chung Lan nghe vậy cùng Hạ Tân Kiến liếc nhìn nhau: "... Chắc là anh hai cháu muốn tạo bất ngờ cho mọi người. Trước tiên mời một nhà Cảnh Nguyên vào đi."

"Vâng bà chủ." Dì giúp việc đi ra ngoài.

[Lạ thật, cứ thấy sai sai sao ấy... Chẳng lẽ quan hệ giữa Tam gia và anh hai anh ấy không tốt hả?]

Bé tí hon trong bong bóng gãi gãi cái đầu nhỏ.

Lát sau, cả nhà Liễu Cảnh Nguyên đi vào. Vợ của Liễu Cảnh Nguyên là Lưu Kỷ Trân, là con gái của nhà họ Lưu ở Yến Kinh.

Năm đó cô ta kết hôn với Liễu Cảnh Nguyên cũng xem như Liễu gia và Lưu gia cường cường liên hợp. Hiện tại, Lưu gia ít nhiều đã không bằng lúc trước.

Hai người sau khi kết hôn thì sinh một trai một gái. Con trai là Liễu Nhạc Thừa, vừa vào đại học năm nhất. Con gái là Liễu Vân Phỉ, vẫn đang học lớp 11.

Lê Khinh Chu có chút tò mò với người nhà của Liễu Bạc Hoài. Vì thế khi bọn họ đi vào phòng khách, cậu cũng im lặng quan sát bọn họ.

Mặc dù vẻ ngoài của Liễu Cảnh Nguyên cũng rất đẹp trai, nhưng xem ra anh ta không quá giống Liễu Bạc Hoài. Đồng thời giữa hai hàng lông mày luôn có cảm giác ốm yếu, nhìn có vẻ không quá khoẻ mạnh.

Mà Lưu Kỷ Trân vợ Liễu Cảnh Nguyên thì cho dù là tướng mạo hay khí chất đều là một nữ nhân tuyệt vời. Cho dù đã có tuổi nhưng lại có thêm một phần thành thục. Tóm lại nhìn qua rất cao quý xinh đẹp.

Liễu Nhạc Thừa và Liễu Vân Phỉ cũng di truyền hoàn hảo ưu điểm của cha mẹ. Một đẹp trai, một xinh gái.

[Ờ thì... mặc dù cả nhà này vẻ ngoài đều không tệ, nhưng quả nhiên Tam gia vẫn là đẹp trai nhất á!]

Sau khi bé tí hon trong bong bóng quan sát một nhà Liễu Cảnh Nguyên xong liền không chút do dự quay đầu, ánh mắt sáng lóng lánh nhìn chằm chằm Liễu Bạc Hoài.

Khoé miệng Liễu Bạc Hoài hơi cong lên, tay nhẹ chuyển động một hạt Phật châu.

Hình như một nhà Liễu Cảnh Nguyên là do Lưu Kỷ Trân làm chủ, nãy giờ vẫn luôn là bà ta nói chuyện.

Sau khi chào hỏi mọi người Hạ Tân Kiến, hiển nhiên bọn họ cũng không đoán được Liễu Bạc Hoài cũng đang ở đây. Hơn nữa còn có một vị khách lạ mặt.

Thế nên Lưu Kỷ Trân chủ động hỏi: "Vị này là..."

Chung Lan: "Xem ta này. Suýt chút nữa đã quên giới thiệu cho mọi người."

"Vị này là Lê Khinh Chu, tổng giám đốc công ty TNHH công nghệ thông minh Khinh Chu. Cũng là bạn của Bạc Hoài."

"Khinh Chu, đây là..."

"Xin chào." Lê Khinh Chu lễ phép gật đầu.

Lưu Kỷ Trân cười đáp lại.

Sau đó Liễu Cảnh Nguyên mới lên tiếng: "Bạc Hoài, không nghĩ tới em cũng đang ở Hạ gia. Lúc đầu anh cũng định báo với em chuyện anh về nước, nhưng Kỷ Trân sợ em đang bận."

"Chi bằng về nhà rồi gọi báo cho em biết sau."

Sắc mặt Liễu Bạc Hoài lạnh nhạt ừ một tiếng.

Liễu Nhạc Thừa thấy thế, không dấu vết bĩu môi

Liễu Vân Phỉ lúc này giống như hiếu kì hỏi: "Lê tiên sinh, xe lăn thông minh chạy bằng điện này là anh nghiên cứu vì chân của mình sao?"

"Ngồi thế nào? Thoải mái không? Có phải thường xuyên nạp điện không?"

Cô ta hỏi liên tiếp mấy vấn đề, tựa như rất hứng thú với xe lăn thông minh chạy bằng điện. Nhưng lời nói luôn làm người ta có cảm giác không thoải mái...

Lê Khinh Chu khẽ liếc nhìn cô ta, khoé môi cong lên nhưng khuôn mặt không hề có ý cười: "Chờ chân cô tàn tật thì có thể biết."

Nụ cười trên mặt Liễu Vân Phỉ cứng lại, nhưng lập tức khôi phục như bình thường.

Liễu Nhạc Thừa tức giận nói: "Anh ăn nói kiểu gì đấy?!"

Vẻ mặt Lê Khinh Chu trầm xuống, cậu nói: "Cô Liễu đây hỏi mấy vấn đề bình thường, tôi cũng trả lời bình thường. Có chỗ nào không đúng sao?"

[Thằng nhóc thúi! Muốn chơi cái gì ở đây? Xem tui là đồ ngốc hả?]

Bé tí hon trong bong bóng cười cười khinh thường. Trong tay cầm một cây búa nhỏ, muốn gõ người.

Liễu Bạc Hoài mở miệng nói: "Không có gì không đúng. Nếu đã tò mò không bằng tự mình thể nghiệm một chút."

Hắn ngẩng đầu nhìn Liễu Cảnh Nguyên và Lưu Kỷ Trân: "Hai người nói có đúng không?"

Sắc mặt Lưu Kỷ Trân không thay đổi, vẫn giữ nét tươi cười.

Liễu Cảnh Nguyên nói: "Loại chuyện này không cần phải thể nghiệm."

Liễu Bạc Hoài đứng lên, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Liễu Vân Phỉ, nhìn đến độ cô ta phải cúi đầu xuống: "Đã không cần phải thể nghiệm thì hỏi làm gì?"

Bầu không khí trong phòng khách lập tức đông cứng lại.

Lê Khinh Chu không khỏi liếc mắt Liễu Cảnh Nguyên, thầm nghĩ nhìn bề ngoài có khí chất văn nhã, nhưng giờ càng nhìn càng thấy quái gở...

[Một nhà này hình như chẳng phải người tốt lành gì hết á~]

Một chữ 'á' cuối cùng còn hơi lên giọng. Bé tí hon trong bong bóng khép hai chân lại, một tay chống nạnh. Một tay còn lại nâng lên chỉ chỉ trỏ trỏ một nhà Liễu Cảnh Nguyên.

Đôi môi Liễu Bạc Hoài giật giật, suýt nữa phì cười.

*****************

Tác giả có lời muốn nói:

Hoài Hoài: Nhịn! Nhịn! Nhịn!

Chu Chu: Huhuhu! Đồ khốn nạn (tay chống nạnh chỉ vào một nhà Liễu Cảnh Nguyên)

Hoài Hoài: Phụt...khụ khụ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com