Hoan Dm Trong Ngoai Khong Dong Nhat Tuy Thoi Lat Xe
Toàn bộ rèm được kéo xuống, phòng họp đang sáng sủa bỗng chốc tối sầm
Chỉ có ánh đèn từ máy chiếu nhấp nháy, trên màn hình lớn đang phát video giảng giải các thí nghiệm về trí tuệ nhân tạo trên ô tô.
Địa điểm trong video là đại học Yến Kinh.
Những người xuất hiện trong đó bao gồm Lê Khinh Chu, Phương Tây Ngạn, lại thêm vài người mà chỉ cần nhìn vào là biết họ là giáo sư và nghiên cứu sinh ở Yến đại..
Đây là một video chân thật, hữu hiệu. Không thể chê vào đâu được.
Ngay cả khi đang trong môi trường thiếu ánh sáng, Lê Khinh Chu vẫn có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt đặc sắc, không nói nên lời của Lê Thừa Khang, Tưởng Tất Linh và một số cổ đông khác..
Những video này xuất hiện đại diện cho điều gì, không cần nói họ cũng hiểu.
Dưới âm thanh giảng giải thí nghiệm trong video, Lê Khinh Chu hiếm thấy mà dùng một tay chống đầu, tâm tình cực tốt mà quan sát vẻ mặt cạn lời của mọi người trong phòng họp.
Cậu yên lặng vỗ tay trong lòng.
Sau khi video kết thúc, toàn bộ rèm che lần nữa được kéo ra. Phòng họp trở nên sáng sủa trở lại. Đôi mắt cần vài giây để thích ứng với ánh sáng đột ngột. Lê Khinh Chu thả tay xuống, ung dung chờ xem ai mở lời trước. Ánh mắt cậu thản nhiên lướt nhẹ qua khuôn mặt nhăn nhó cứng đờ của Lê Thừa Khang và Tưởng Tất Linh. Sau đó lại nhìn về phía các cổ đông...Lê lão gia tử vẫn đang cố gắng bình tĩnh lại từ tâm trạng phức tạp lẫn kích động. Nhưng ý cười trên mặt ông đã không ngăn được. Điều này cũng làm dịu đi sự nặng nề trước đó. Sau một lúc, một vị cổ đông vừa nãy tham gia biểu quyết bãi miễn Lê Khinh Chu xấu hổ lên tiếng: "Cháu trai, sao cháu không cho mọi người biết sớm hơn... Chúng ta cũng không biết chuyện này.""Cháu xem sự tình ồn ào ra vậy..."Thấy Lê Khinh Chu không có ý đáp lời, vị cổ đông này liền quay sang nhìn Lê Hoài Dân. Giọng điệu tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, mặt dày khen ngợi: "Lê lão gia tử, không thể không thừa nhận cháu của ông thật thông minh!""Không chỉ nhảy lớp tốt nghiệp đại học, mà bây giờ còn có thể phát triển một AI thông minh trên ô tô. Điều này thật đáng kinh ngạc!"Lúc này, cổ đông họ Triệu lại lên tiếng: "Cháu Lê đây có thể nghiên cứu phát triển AI trên ô tô thực sự làm cho mọi người rất kinh ngạc cùng vui mừng.""Nhưng việc này cùng với việc cậu ấy giấu giếm, không thông báo việc bản thân từ bỏ đấu thầu mảnh đất ven sông là hai chuyện khác nhau." "Lê lão, việc nào ra việc đó.""Cháu trai ngài chung quy cũng có lỗi. Ngài không thể làm như không có việc gì xảy ra được..."Nụ cười trên mặt Lê lão gia nhạt dần đi."Chúng ta là một công ty. Làm bất kỳ điều gì cũng cần sự quyết định của toàn thể nhân viên. Không thể để một người độc đoán."Cổ đông họ Triện liếc nhìn Lê Khinh Chu một cái, vẻ mặt khó đoán.Dưới vẻ mặt trầm ngâm của những người khác, ông ta tiếp tục nói: "Mọi người cũng biết hạng mục đấu thầu mảnh đất ven sông ngoại ô phía bắc quan trọng đối với Lê thị như thế nào.""Đây là một cơ hội không thể bỏ lỡ. Vậy mà bởi vì cháu trai của ngài, chúng ta đã vụt mất nó...""Tôi không quan tâm mục đích của cậu ấy là gì."
"Nếu chỉ riêng việc nghiên cứu phát triển AI trên ô tô... Thì tôi nghĩ điều này không có gì mâu thuẫn với việc đấu thầu mảnh đất phía bắc."
"Vậy cậu ấy có lý do gì mà phải từ bỏ đấu thầu mảnh đất ấy?!"
"Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của cháu Lê đây."
Một số cổ đông gật gù đồng ý: "Quả thật là vậy.""Trước đây đã có tin tức chính phủ muốn ở khu đất ven sông xây dựng thành phố mới.""Và lý do vì sao chúng ta muốn đấu thầu một mảnh đất phân ra từ khu đất ven sông này? Là để xây dựng một thành phố ô tô trước khi thành phố mới Yến Kinh được khởi công xây dựng..."Khi đó ở thành phố mới tài nguyên đa dạng, số lượng người dân cũng tăng lên. Lê thị bọn họ còn lo gì việc có thể tiến thêm một bước cắm rễ ở Yến Kinh. Nếu có mảnh đất này, kết hợp với việc ô tô AI thông minh do Lê Khinh Chu phát triển, thì Lê thị không phải một bước lên trời sao?!Đáng tiếc...
Những gì vị cổ đông họ Triệu kia nói quả thật đều có lý.
Mặc dù có một số cổ đông đã có thái độ nới lỏng. Nhưng vẫn có một số người như cũ, không tán thành quyết định từ bỏ đấu thầu của Lê Khinh Chu.
Kết quả là, trong phòng họp bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.
Sắc mặt khó coi của Lê Thừa Khang cuối cùng cũng dịu đi một chút. Ông ta định mở miệng, bỏ đá xuống giếng thêm vài câu thì đã thấy Lê Khinh Chu có động tác. Lê Khinh Chu ra hiệu cho Phương Tây Ngạn lấy ra mấy tập văn kiện, phân phát cho các vị cổ đông. "Các vị xem đi." "Đây là..."Một vị cổ đông mở ra đọc kỹ. Sau đó trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Tập đoàn Liễu thị?!""Cháu trai, cháu đã đạt thành hợp tác với tập đoàn Liễu thị?!""Tôi xem xem... Trời ạ, người ký tên vậy mà là Liễu Bạc Hoài. Cháu trực tiếp bàn chuyện hợp tác với Liễu Tam gia?!"
"Chờ đã! Tại sao đối tượng mà tập đoàn Liễu thị hợp tác không phải là tập đoàn Lê thị mà lại là công ty TNHH công nghệ thông minh Khinh Chu?"
"Cháu trai, ý của cháu là gì?"Trong khi Lê Khinh Chu đối mặt với hàng loạt câu hỏi của các cổ đông..Tưởng Tất Linh không chút dấu vết nhìn Lê Thừa Khang, ánh mắt mang ý hỏi - "Xảy ra chuyện gì?! Không phải Lê Khinh Chu đã đắc tội thái tử Liễu gia sao? Vì sao bây giờ nó có thể hợp tác với Liễu Tam gia?!"Hỏi ông ta? Làm sao ông ta biết được?!
Lê Thừa Khang bực bội trong lòng. Ông ta còn không phải vì dựa vào tin tức Tưởng Đại Khôn tra được mà đưa ra suy đoán sao.. Làm sao ông ta có thể nghĩ tới Lê Khinh Chu thật sự có thể leo lên Liễu tam gia...
Lê Thừa Khang dùng sức đến mức muốn đem văn kiện trong tay xé rách. Khí lực toàn thân đều cố gắng giữ vững biểu hiện bình tĩnh trên mặt, không đến mức hoảng loạn tại chỗ.
Lê lão gia tử cũng đang dò hỏi Lê Khinh Chu
toàn bộ quá trình.
Sản nghiệp của Lê gia càng lúc càng mở rộng đương nhiên không thể không kể đến công Tưởng gia giúp đỡ.
Nhưng đồng dạng, Lê thị vẫn bị Tưởng thị cản trở ở một mức độ nào đó.
Trong khi Tưởng Tất Linh vẫn cứ khăng khăng không phục, Lê Khinh Chu đã đưa ra số liệu rất cụ thể.
Bởi vì lý do Lê gia và Tưởng gia liên hôn. Nên Lê thị đã nhiều lần nhượng bộ trong một số thương vụ hợp tác. Dẫn đến lợi nhuận nguyên bản là 100%, cứ từ từ giảm dần còn 90 80 thậm chí là 70%...Mà những lợi ích giảm đi này đều chảy vào túi Tưởng gia. Lê Khinh Chu nói: "Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Tôi tin thím hai có thể hiểu đạo lý này." "Thím hai cháu thì sao lại xem là người ngoài được."Lê Thừa Khang bất mãn nhíu mày. "Với tôi thì phải."Câu trả lời không chút do dự của Lê Khinh Chu khiến sắc mặt Lê Thừa Khang càng thêm khó coi,
Tưởng Tất Linh bên cạnh cũng chẳng khá hơn.Lê Khinh Chu: "Còn nữa, vì sao tôi phải đem việc hợp tác với tập đoàn Liễu thị nhường cho Tưởng gia? Vì da mặt của mấy người dày sao?"
"Hợp đồng đã ký không thể thay đổi. Thím hai nói vậy không sợ đắc tội Liễu gia sao? Dù sao trong mắt Liễu gia, Tưởng gia cũng chả là cái thá gì."
Tưởng Tất Linh tức giận đến mức da mặt đều run rẩy. Bà ta không có cách nào nói chuyện với Lê Khinh Chu, liền nhìn về phía ông nội Lê: "Ba, Tưởng thị và Lê thị đã hợp tác nhiều năm, chẳng lẽ chỉ vì một cái hệ thống AI trên ô tô mà nói dừng là dừng sao?!"
Sắc mặt Lê lão gia tử không đổi, im lặng không đáp.
Lê Khinh Chu nói: "Sau này Lê thị nhất định sẽ thành lập một dây chuyền sản xuất ô tô hoàn chỉnh. Tưởng gia không còn là lựa chọn duy nhất nữa.""Thay vì hợp tác với Lê thị, Tưởng thị cũng có thể chọn một công ty khác. Chẳng hạn như...Ngô thị."Ánh mặt cậu đầy vẻ ám chỉ chậm rãi quét qua Lê Thừa Khang và Tưởng Tất Linh. Thần sắc Lê Thừa Khang vẫn không đổi. Chẳng lẽ Lê Khinh Chu biết được gì sao?!Lê Khinh Chu đương nhiên biết chuyện Lê Thừa Khang bí mật hợp tác với Ngô Sử Quảng để đấu thầu mảnh đất ngoại ô phía bắc. Thật ra nguyên nhân Lê Khinh Chu không báo cáo trước quá trình nghiên cứu AI trên ô tô, cũng như việc hợp tác với Liễu thị là do cậu muốn lừa Lê Thừa Khang rơi vào bẫy. Trong nguyên tác, Lê Khinh Chu cuối cùng cũng "thua cuộc", Lê gia chịu tổn thất nặng nề. Tất cả những đều này đều có một phần do Lê Thừa Khang và Tưởng gia ở phía sau bỏ đá xuống giếng.Sau vụ tai nạn máy bay của 'Lê Khinh Chu', Lê Thừa Khang thành công tiếp quản Lê thị lúc đó đang xuống dốc. Nhờ có sự hỗ trợ của Tưởng gia, cuối cùng Đông Sơn tái khởi, phát triển không ngừng.Về phần ông nội Lê, sau khi tổ chức đám tang cho 'Lê Khinh Chu' xong, ông cũng ngã bệnh không dậy nổi. Không lâu sau đó cũng qua đời. Tuy rằng trong nguyên tác không có nói rõ kết cục của hai chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh. Nhưng không còn ông nội và anh trai che chở, không khó để tưởng tượng cuộc sống của hai đứa trẻ ở Lê gia như thế nào..Lê Thừa Khang là một con sói xấu xa. Tưởng Tất Linh và Tưởng gia cũng ác độc không kém.Lê Khinh Chu cũng không muốn một ngày nào đó bị người ta đâm sau lưng.Vẻ mặt của các cổ đông ngồi đây đều rất đa dạng. Nhưng không một ai đứng ra nói giúp chuyện Tưởng gia. Ngay cả cổ đông họ Triệu kia cũng im lặng. Quả thật trước giờ Tưởng gia vẫn luôn kiêu ngạo. Muốn dựa vào năng lực nghiên cứu khoa học công nghệ của mình mà lũng đoạn thị trường. Bọn họ không ai lên tiếng cũng là do họ đều có suy tính riêng của mình. Dù sao cũng không một ai chê tiền. Ngay khi Lê Thừa Khang cho rằng mọi việc sẽ kết thúc ở đây. Lê Khinh Chu lại quăng ra một quả bom khác."Sở dĩ tôi cẩn thận suy tính về mảnh đất ngoại ô phía bắc, cuối cùng quyết định dừng đấu thầu là vì Liễu Tam gia đã từng nói...""Nói cái gì?" Có người hỏiLê Khinh Chu trần thuật lại lời mà Liễu Bạc Hoài đã nói khi đó.Cậu nói: "Cậu của Liễu Tam gia là chỉ huy quân khu. Dự án xây dựng thành phố mới ven sông ở ngoại ô phía bắc vẫn luôn do chính phủ phụ trách.""Chẳng may...việc xây dựng thành phố mới có biến động...Tôi đoán Liễu Tam gia đã nắm được tin tức gì đó.."Tầm mắt Lê Khinh Chu dừng trên người Lê Thừa Khang, biểu tình ung dung thong thả nói: "Hy vọng đến lúc đó Ngô gia sẽ không bị ảnh hưởng."Sắc mặt của Lê Thừa Khang và Tưởng Tất Linh lập tức biến đổi.Hiện tại Lê Khinh Chu đã đạt thành hợp tác với tập đoàn Liễu thị. Mà dự án đất đai lại có thể phát sinh vấn đề gì đó...Nên là sau cùng quyết định bãi miễn Lê Khinh Chu khỏi chức vị Tổng giảm đốc cũng bị huỷ bỏ. Hội nghị kết thúc. .......Lúc Lê lão gia tử và các cổ đông lần lượt bước ra khỏi phòng họp, Lê Khinh Chu cố ý đợi ở phía sau ngăn cản Lê Thừa Khang. Phương Tây Ngạn hiểu ý đóng cửa lại, đứng trước cửa chờ đợi. Trong phòng họp chỉ còn lại Lê Thừa Khang và Lê Khinh Chu.Khóe miệng Lê Thừa Khang giật giật một cái, "Khinh Chu, cháu tìm chú hai có chuyện gì sao?"Lê Khinh Chu: "Chú hai có biết vì sao ông nội lại bỏ qua chú mà giao công việc quan trọng của công ty cho tôi xử lý không?"Khuôn mặt Lê Thừa Khang có chút co rút, im lặng không trả lời.Mười ngón tay Lê Khinh Chu giao nhau đặt trên đùi. Tư thế thả lỏng, khẽ cười nói: "Bởi vì cột sống của chú hai cong. Vì lợi ích cái gì cũng có thể làm, không từ thủ đoạn. "Chú hai có thể từ bỏ mọi thứ. Kể cả...tình thân.""Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Chú hai, chú nói xem có đúng không?"Lê Khinh Chu không đợi ông ta trả lời, đã xoay xe lăn đi ra cửa.Sau khi Phương Tây Ngạn mở cửa ra, cậu nói: "Chú chuyển lời tới Ngô Sử Quảng giùm tôi. Không cần sau này, không bao lâu nữa tôi sẽ khiến cho sản nghiệp ô tô Huy Hoàng của ông ta không thể tiếp tục làm ăn ở Tây Thành được nữa." Cậu nói xong, Phương Tây Ngạn liền tiến lên đẩy cậu rời đi. Chưa đi được bao xa, trong phòng họp đã truyền tới âm thanh của một chiếc ghế lớn gãy đổ...****************** Chu Chu: Tui đẹp trai quá! Thật tự hào.jpgBạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com