TruyenHHH.com

Hoan Dm Trong Ngoai Khong Dong Nhat Tuy Thoi Lat Xe

Hai tháng sau khi Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu kết hôn, một viện sĩ của Viện nghiên cứu quốc gia mở họp báo thông báo tài liệu học thuật liên quan đến thuốc tiêm phục hồi xương đùi.

Sau đó, Lê Khinh Chu cũng liên hệ với ông ấy. Không biết hai người đã bàn bạc những gì. Chỉ là không lâu sau, hai người cùng nhau thành lập một phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu thuốc tiêm phục hồi xương đùi.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi thành lập phòng thí nghiệm, Lê Khinh Chu nhận được tin tức của hệ thống. Hiện tại có thể trải nghiệm phúc lợi ngón tay vàng trong một ngày, bấm một cái là có thể tiếp nhận ngay.

Lê Khinh Chu ngồi dậy, bấm vào.

Ánh sáng màu vàng loé lên, trạng thái hệ thống đã thay đổi thành đang trải nghiệm.

Lê Khinh Chu cười hắc hắc, mặc quần áo vào xong liền đi ra ngoài.

Cậu đi vào bếp, quả nhiên trên đỉnh đầu A Hoài xuất hiện một cái bong bóng nhỏ bằng quả bóng rổ.

Bên trong bong bóng là một bé tí hon có vẻ ngoài giống hệt Liễu Bạc Hoài cũng đang đưa lưng về phía cậu, trên cơ thể mập mạp mũm mĩm đang buộc một cái tạp dề. Bé tí hon đang cúi đầu, nghiêm túc làm đồ ăn sáng.

Lê Khinh Chu tới gần chút nữa.

[Bé cưng không thích ăn gừng, phải băm nhỏ lại. Bánh bao cũng nên làm nhỏ một chút để bé cưng có thể cắn vừa. Lúc mang đi hấp chắc là bé cưng cũng tỉnh rồi.]

Bên ngoài ít nói bao nhiêu, trong lòng nói nhiều bấy nhiêu.

Lê Khinh Chu phì một tiếng, bật cười.

Liễu Bạc Hoài quay người lại, mặt mày nhu hòa: "Em tỉnh rồi."

Nhưng hắn lập tức nhíu mày, nói: "Sao không mang dép lê mà đã đi ra rồi. Bị cảm thì sao?"

[Phải ôm em ấy về mới được.]

Bé tí hon trong bong bóng cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn chằm chằm bàn chân đang giẫm trên mặt đất của Lê Khinh Chu.

Ngay lúc Liễu Bạc Hoài muốn đi tới, Lê Khinh Chu nhanh như chớp chạy đi, chỉ để lại câu nói: "Em quay lại mang dép vào đây. A Hoài đợi em ra thì cùng nhau làm bánh nhé."

Liễu Bạc Hoài: Ngoan lắm, không cần hắn phải đến ôm đi.

Đợi đến lúc ăn cơm, Lê Khinh Chu vừa húp cháo, vừa lén quan sát bé tí hon trên đỉnh đầu Liễu Bạc Hoài.

Tư thế giống nhau, vẻ mặt giống nhau, thói quen nhỏ khi ăn cũng giống nhau như đúc. Thể hiện đầy đủ cái gì gọi lại "trong ngoài đồng nhất".

Lê Khinh Chu âm thầm bĩu môi, như này không thú vị.

Cậu đảo mắt, đột nhiên buông muỗng xuống, nói: "A Hoài, anh đút em ăn đi."

Liễu Bạc Hoài ngẩng đầu. Sáng sớm hắn vẫn chưa đeo kính, mái tóc lúc thường được chải vuốt tỉ mỉ bây giờ hơi rối. Trông vậy lại như đẹp trai hơn, lại thêm vẻ quyến rũ.

[Lại không chịu ăn uống đàng hoàng.]

Bé tí hon trong bong bóng lộ vẻ cưng chiều, bất đắc dĩ lắc đầu.

Liễu Bạc Hoài xích lại gần cậu, cầm muỗng lên nói: "Được rồi, tôi đút em. Há miệng."

Lê Khinh Chu: A~

Sau khi ăn vài muỗng cháo, Lê Khinh Chu chỉ vào bánh bao nhỏ nói: "A Hoài, em muốn ăn cái kia nữa."

Liễu Bạc Hoài buông muỗng xuống, cầm đũa gắp bánh bao lên thổi thổi, sau đó mới đút cho Lê Khinh Chu. Hắn ngắm cái má phồng lên của Lê Khinh Chu, đôi môi đỏ mộng hơi bóng.

[Bé cưng đáng yêu quá! Quá đáng yêu! Muốn hôn em ấy!]

Bé tí hon trong bong bóng ghé sát vào vách bong bóng nhìn cậu, đôi mắt không hề chớp một cái.

Động tác nhai bánh bao của Lê Khinh Chu dừng một chút, khoé môi muốn cong lên lại cố nhịn xuống.

Cậu gắp một cái bánh bao nhỏ đặt bên miệng Liễu Bạc Hoài, nói: "A Hoài cũng ăn đi."

Liễu Bạc Hoài há mồm cắn.

[Bé cưng ngoan quá!]

Bé tí hon trong bong bóng nhìn Lê Khinh Chu, đột nhiên duỗi một tay nhỏ đặt lên môi "chụt" một cái, gửi một nụ hôn gió.

"Phụt." Lê Khinh Chu vội vàng che miệng lại, nhưng đôi mắt lại cong lên.

Liễu Bạc Hoài khó hiểu: "Em sao vậy?"

[Hôm nay bé cưng hơi lạ..]

Bé tí hon trong bong bóng lộ vẻ khó hiểu.

"Không, không sao cả." Lê Khinh Chu nuốt bánh bao trong miệng xuống, xua tay nói.

"Em ăn no rồi A Hoài."

"Ừ, em uống nước đi." Liễu Bạc Hoài nói.

Hắn ăn hết phần cơm còn lại rồi dọn dẹp, bưng vào phòng bếp.

Hôm nay là cuối tuần, bọn họ nghỉ ngơi ở nhà. Sau khi ăn sáng xong, bình thường Lê Khinh Chu sẽ nằm trên ghế bập bênh trong thư phòng chơi điện thoại, lướt weibo, đọc truyện tranh, đọc tiểu thuyết các thứ.

Mà Liễu Bạc Hoài sẽ ngồi ở đằng bàn làm việc một lát.

Trên cái bàn tròn nhỏ cạnh ghế bập bênh, Liễu Bạc Hoài để một đĩa trái cây đã gọt sẵn, bánh quy, hồng trà. Còn có khăn giấy, thùng rác nhỏ, có cả giá đỡ và ipad.

Bình thường Lê Khinh Chu sẽ chơi điện thoại một lúc, rồi xem phim trên máy tính bảng. Nhưng hôm nay cậu không hề động đến máy tính bảng, mà vừa xem điện thoại vừa lén lút nhìn Liễu Bạc Hoài.

Lúc đầu Liễu Bạc Hoài không để ý, sau đó lại cảm thấy lạ lạ, liền ngẩng đầu ngay lúc Lê Khinh Chu nhìn sang đây.

[Vì sao bé cưng lại cười trộm?]

Bé tí hon trong bong bóng đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trên mặt đeo một cái kính không gọng cùng kiểu với Liễu Bạc Hoài. Trước mặt là bàn làm việc có bày máy tính và tài liệu.

Bé con đẩy kính mắt, nghiêng đầu. Trên đầu hiện ra một dấu chấm hỏi màu đen thật lớn.

Lê Khinh Chu thấy vậy càng cười tươi hơn.

"Bé cưng, cười gì vui vậy?" Liễu Bạc Hoài hỏi.

Lê Khinh Chu nhét một miếng tái đã được gọt vỏ vào miệng, ậm ừ nói: "Bởi vì em rất thích A Hoài, thấy A Hoài là vui vẻ."

Liễu Bạc Hoài cong môi.

[Miệng bé cưng quá ngọt ngào! Muốn hôn em ấy!]

Bé tí hon trong bong bóng lấy mắt kính xuống, đứng lên khỏi ghế ngồi.

Liễu Bạc Hoài cũng làm động tác giống hệt, đi đến trước mặt Lê Khinh Chu cúi người xuống. Nhưng không đợi hắn hôn cậu, một miếng táo đã được đặt ngay môi.

Lê Khinh Chu cười nói: "Có phải A Hoài cũng muốn ăn táo không? Ăn đi, đừng khách sáo. Em đút anh ăn."

Liễu Bạc Hoài nhíu mày, há miệng ăn táo.

[Muốn ăn em cơ!]

Một tay bé tí hon đặt trên vách bong bóng, ánh mắt nóng rực.

"A Hoài, đột nhiên em nhớ ra em vẫn chưa sửa xong một vài tư liệu của thuốc tiêm phục hồi xương đùi. Em phải đi xem lại đây." Lê Khinh Chu đẩy Liễu Bạc Hoài ra, ngồi thẳng dậy.

Liễu Bạc Hoài thả hai tay đang chống hai bên thành ghế bập bênh ra, đứng thẳng dậy gật đầu: "Em đi đi."

[Nhịn thôi!]

Bé tí hon trong bong bóng thở dài.

Lê Khinh Chu cười trộm đi ra ngoài.

Sau khi cậu đi rồi, Liễu Bạc Hoài cau mày nhớ lại. Hình như mỗi lần Lê Khinh Chu nhìn hắn, ánh mắt giống như...hơi nhìn lên đỉnh đầu?

Chẳng lẽ...

Nghĩ đến đây, Liễu Bạc Hoài cất bước ra khỏi thư phòng.

Lúc này Lê Khinh Chu đang giả bộ trong phòng, nằm dài trên giường gõ máy tính. Nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại: "A Hoài, sao anh lại ra đây?"

Liễu Bạc Hoài nói: "Lấy vài món đồ thôi em."

"À~" Lê Khinh Chu quay đầu đi.

[Bé cưng, em biết tôi để cái cà vạt sọc đen ở đâu không?]

Lê Khinh Chu nhìn màn hình laptop, cũng không quay đầu lại, nói: "Dưới tủ quần áo ấy, anh mở ra là thấy à."

Bước chân Liễu Bạc Hoài dừng lại.

[Bé cưng, hệ thống quay lại rồi?]

Lê Khinh Chu lập tức quay đầu lại, mở to hai mắt.

Liễu Bạc Hoài cong môi cười cười. Hắn đứng tại chỗ, vẫn chưa mở miệng.

[Bé tí hon trên đỉnh đầu tôi đáng yêu không? Bé cưng?]

Lê Khinh Chu lập tức nhảy lên, chân trần giẫm trên mặt đất: "Sao anh biết được?"

Liễu Bạc Hoài đi tới, ôm Lê Khinh Chu để cậu giẫm lên phía trên dép lê của mình, sau đó cọ cọ mũi vào chóp mũi Lê Khinh Chu nói: "Chú ý quan sát một chút là biết thôi bé cưng à."

[Trước đó tôi đã có ngón tay vàng mà, có kinh nghiệm. Không phải do em chủ quan đâu.]

Lê Khinh Chu nghe xong, muốn mím môi nhưng lại không nhịn được cười nói: "Đúng là biết dỗ dành người ta quá ha."

Cậu nắm tay Liễu Bạc Hoài kể lại phúc lợi trải nghiệm ngón tay vàng một ngày này.

"Qua hôm nay sẽ không còn nữa. Em cũng muốn biết trong lòng A Hoài nghĩ gì mà. Kết quả..."

Không phải thấy cậu đáng yêu muốn hôn, thì chính là muốn...

Liễu Bạc Hoài đương nhiên hiểu cậu muốn nói gì. Dù sao trong lòng mình nghĩ gì chẳng lẽ bản thân hắn còn không biết hay sao.

"Kết quả tôi chỉ muốn hôn em đúng không?"

Nói xong Liễu Bạc Hoài nghiêng người hôn Lê Khinh Chu một cái.

Sau đó hắn nói nhỏ bên tai Lê Khinh Chu: "Bé cưng, còn có thể trải nghiệm vài thứ khác đấy... Em muốn thử không?"

"Cái gì vậy?"

[Bé cưng, trải nghiệm trên giường không giống nhau đâu. Nhân cơ hội hiếm có này chúng ta thử xem!]

Bé tí hon trong bong bóng nằm nghiêng trên một cái giường đột nhiên xuất hiện, bàn tay nhỏ mũm mĩm vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

"Anh..."

Lê Khinh Chu còn chưa nói xong đã bị ôm lên.

Rèm cửa trong phòng ngủ bị kéo xuống, cửa phòng đóng lại. Lần trải nghiệm này quả là không bình thường.

...

Một năm rưỡi sau, thuốc tiêm phục hồi xương đùi sơ cấp được nghiên cứu thành công, cần sử dụng kết hợp với khoang trị liệu mà Lê Khinh Chu nghiên cứu ra.

Là người khởi xướng, hiển nhiên Lê Khinh Chu cũng là người đầu tiên thí nghiệm.

Hai tháng sau, dù không đeo bộ xương giáp ngoài hỗ trợ thì Lê Khinh Chu cũng có thể đi lại bình thường.

Sau đó, vị viện sĩ Viện nghiên cứu kia là người thứ hai thí nghiệm. Thời gian trị liệu của ông ấy lâu hơn Lê Khinh Chu, bởi vì tình trạng tàn tật của chân ông ấy nghiêm trọng hơn cậu.

Sau nửa năm trị liệu, vị viện sĩ này dùng gậy chống thì cũng có thể đi lại bình thường.

Từ đó, thuốc tiêm phục hồi xương đùi tung ra, hấp dẫn không ít người có tiền muốn mua. Chính phủ Hoa Quốc cũng vì chuyện này mà đưa ra chính sách hỗ trợ đặc biệt, trợ giúp cho người Hoa Quốc.

Những người khó khăn về tài chính nhưng có nhu cầu cần phục hồi xương đùi gấp thì chỉ cần nộp tài liệu liên quan, sau khi chứng minh được thì sẽ có thể nhận được ưu đãi hỗ trợ.

Nhưng thuốc tiêm phục hồi xương đùi ở nước ngoài lại là ngàn vàng khó mua.

Tập đoàn Lê thị không chỉ được đánh giá là doanh nghiệp tiên tiến, mà Lê Khinh Chu cũng nhiều lần được quốc gia khen ngợi.

Ba năm sau, Hoa Quốc thông qua luật chứng nhận hôn nhân đồng tính.

Cặp đôi Liễu Bạc Hoài-Lê Khinh Chu khiến người ta ganh tị lại bốc đồng tổ chức hôn lễ một lần nữa. Hôn lễ lần này được ghi lại kỷ lục, là cặp đôi chồng chồng đầu tiên ở Hoa Quốc.

Thời đại công nghệ tiến tiến, công nghệ thực tế ảo của Hoa Quốc không thể không kể đến công của Lê Khinh Chu.

Đặc biệt là phòng thí nghiệm khoa học kỹ thuật sinh vật Khinh Chu do Lê Khinh Chu bỏ vốn thành lập. Trong đó tập hợp không ít nhân tài trong lĩnh vực nghiên cứu y học-khoa học, cho ra không ít nghiên cứu trọng đại. Ví dụ như cơ quan nhân tạo, thuốc tiêm phục hồi xương đùi. Cống hiến to lớn cho nền y học khoa học của quốc gia.

Mà tình cảm của Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài vẫn luôn khiến người ta ao ước.

Khi Lê Khinh Chu bước vào tuổi 40, Hoa Quốc bắt đầu xâm nhập nghiên cứu các lĩnh vực chuyên sâu liên quan đến lực từ.

Sau đó dẫn đầu toàn thế giới trong việc thiết lập mạng lưới từ trường, ô tô bay cũng theo đó được chế tạo ra. Vẫn là Lê thị, nhãn hiệu ô tô danh tiếng nhất nghiên cứu thành công.

Lúc đó, gần như mỗi nhà đều có người máy trí tuệ nhân tạo phục vụ trong nhà.

...

Nhà cũ Liễu gia.

Lê Khinh Chu đang cùng Liễu Bạc Hoài nằm trên ghế bập bênh trong sân phơi nắng.

Lê Khinh Chu lắc lắc chân, khuôn mặt xinh đẹp dường như không bị ảnh hưởng qua thời gian. Vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như cũ.

Cậu nói: "A Hoài, lần này chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở đâu đây?"

Liễu Bạc Hoài ôm eo cậu, nghiêng đầu hôn một cái, dịu dàng nói: "Em muốn đi đâu cũng được, tôi mãi mãi đi cùng em."

Lê Khinh Chu: "Vậy được, đợi đến khi chúng ta già đến mức đi không nổi, ăn không vô thì anh muốn đi cũng phải đi cùng em. Không cho phép anh bỏ em mà đi trước."

Liễu Bạc Hoài nắm chặt tay cậu, nói: "Sao tôi nỡ bỏ lại em mà đi trước chứ."

"Em yêu anh." Lê Khinh Chu cười tủm tỉm ngẩng đầu hôn hắn một cái

"Tôi cũng yêu em, bé cưng."

- Toàn văn hoàn -

———

Éc éc hoàn rồi mn ơi! 🎊🥳

Cảm ơn mn thời gian qua đã ủng hộ tui dù đây là bộ đầu tay tui edit và vẫn còn rất nhiều thiếu sót! 😘🥰

Hẹn gặp lại mn ở những bộ sau sau nữa nhé! Bái bai~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com