TruyenHHH.com

Hoan Dm Gioi Giai Tri Huong Dan Yeu Lan Dau Cua Bac Thay Dien Xuat

Edit: Mưa

———

Lý Tư Hành cũng phát hiện Phó Văn Thiện vẫn luôn nhìn theo hai người kia, khó hiểu hỏi: "Mày nhìn gì vậy?"

Phó Văn Thiện không nhìn nữa, gắp một miếng cà tím, ra vẻ thản nhiên hỏi: "Đó là diễn viên trong đoàn phim của mày à? Nắm tay quang minh chính đại vậy không sợ bị chụp hả?"

Thật ra hắn nhận ra người bên cạnh Tạ Vãn Tinh là Triệu Cảnh Hoa, là đàn anh của anh. Lúc trước Phó Văn Thiện đã từng xem mấy bộ phim y đóng, khi đó cảm thấy không tệ nhưng giờ nhìn sao cũng thấy không vừa mắt.

Lý Tư Hành vừa nghe đã biết Phó Văn Thiện hiểu lầm, nhưng cậu ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng thói đạo đức trong sạch của hắn lại tái phát mà thôi.

Lý Tư Hành vừa lột tôm hùm đất, vừa giải thích với Phó Văn Thiện: "Mày đừng nghĩ bậy, đơn giản là quan hệ của hai người họ tốt thôi. Một người là diễn viên khách mời đặc biệt của đoàn phim, một người là nam chính. Cho dù mày chưa hợp tác với Triệu Cảnh Hoa và Tạ Vãn Tinh thì vẫn nên làm quen họ. Hai người họ là đàn anh đàn em trong sạch, với cả Triệu Cảnh Hoa có người yêu rồi."

Câu cuối cùng thành công khiến sắc mặt Phó Văn Thiện ấm lên một chút. Lúc này hắn mới nhận ra bản thân vừa gắp cà tím mình ghét nhất, vội ném đi.

Nhưng một giây sau, hắn lại nghe Lý Tư Hành nói: "Tạ Vãn Tinh có người yêu hay không tao không biết. Nhưng năm trước lúc anh ta đóng phim ở đây thì tao cũng ở đoàn phim bên cạnh, khi đó thấy bên cạnh anh ta có một cậu chàng cực kỳ xinh đẹp đi theo đấy."

Phó Văn Thiện lại đen mặt.

Lý Tư Hành không chú ý tới, trong lòng cậu ta cảm thấy khả năng Tạ Vãn Tinh là đối tượng của Phó Văn Thiện cực kỳ thấp.

Bởi vì tổ chương trình <Duyên phận bất ngờ> giữ bí mật quá tốt, Phó Văn Thiện lại không hay kể chuyện liên quan đến công việc nên đến giờ Lý Tư Hành vẫn chưa biết hai người đã hợp tác trong một chương trình truyền hình rồi. Cậu ta vẫn cảm thấy bọn họ là kiểu người qua đường Giáp Ất chẳng liên quan gì tới nhau.

Thế nên Lý Tư Hành mới say sưa chia sẻ drama với Phó Văn Thiện: "Cậu chàng đó cùng lắm mới vào đại học thôi, đẹp cực kỳ luôn. Người thanh thuần trong sáng, cả ngày cứ đi theo Tạ Vãn Tinh ra vào đoàn phim. Cậu chàng cũng giỏi làm nũng lắm, trời lạnh còn muốn Tạ Vãn Tinh ủ ấm tay cho nữa. Đừng nói gay như mày, ngay cả trai thẳng như tao nhìn còn cảm thấy đáng yêu muốn chết."

Phó Văn Thiện mất hứng ăn cơm. Gì mà sinh viên trong sáng đáng yêu? Hắn hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm khẩu vị của Tạ Vãn Tinh đúng là quê mùa. Giống y mấy tên nhà giàu mới nổi đi quán bar tìm cảm giác mối tình đầu vậy.

Nhưng hắn vẫn cố giãy giụa một chút, hỏi: "Sao mày chắc chắn là người yêu? Biết đâu là em trai anh ấy thì sao?"

Lý Tử Hành nhìn hắn như nhìn thằng ngu: "Thôi đi, Tạ Vãn Tinh là con út trong nhà đấy. Với cả mày không có anh trai à? Anh trai mày có giúp mày làm ấm tay không?"

Phó Văn Thiện nghĩ, nếu hắn đòi anh trai hắn làm ấm tay thì có lẽ anh trai hắn sẽ đập hắn một trận trước, sau đó sẽ hỏi hắn có bị khùng hay không?

"Chẳng qua năm nay không biết sao không thấy anh ta dẫn cậu nhóc đó theo nữa." Lý Tư Hành còn thấy hơi đáng tiếc, bởi vì cậu nhóc đó thật sự rất hợp gu cậu ta, thậm chí có thể bỏ qua cả giới tính.

Lý Tư Hành nghĩ: "Chắc là chia tay rồi nhỉ? Nếu chia tay rồi thì thật ra tao cũng không ngại theo đuổi đâu. Mày nói xem nếu tao đi hỏi Tạ Vãn Tinh thì anh ta có giới thiệu cho tao không?"

Nói nhảm à? Đườn nhiên là chia tay rồi, bởi vì năm nay người bên cạnh anh đã đổi thành hắn rồi.

Phó Văn Thiện vừa nghĩ, vừa đặt đũa xuống không ăn nữa.

Hắn đạp chân Lý Tư Hành bên dưới gầm bàn, mắng: "Mày có thể nhét thêm mấy thứ lành mạnh chút vào đầu không? Suốt ngày toàn muốn làm mấy chuyện bậy bạ không thôi."

Lý Tư Hành thấy oan muốn chết. Giới của bọn họ vốn hỗn loạn xấu xa như vậy mà, kiểu trong sạch như Phó Văn Thiện mới đúng là kỳ lạ đấy.

...

Tạ Vãn Tinh và đàn anh ngồi trong phòng riêng, ăn mà không biết mùi vị gì.

Từ khi gặp được Phó Văn Thiện ngoài đại sảnh, Triệu Cảnh Hoa vẫn luôn dùng ánh mắt cười như không cười đánh giá anh. Y không nói gì, cứ nhìn anh vậy thôi. Thỉnh thoảng còn chậc chậc hai tiếng, dáng vẻ như đã nhìn thấu gian tình của anh vậy.

Tạ Vãn Tinh ăn một miếng thịt bò, thật sự chịu không nổi nữa: "Đàn anh, có gì thì cứ nói thẳng đi. Đừng nhìn em vậy nữa, mặt em sắp bị anh nhìn tới thủng lỗ luôn rồi."

Triệu Cảnh Hoa bật cười, ung dung ăn xong miếng thịt bò mới nói: "Anh không muốn nói gì cả, chỉ hơi cảm thán thôi. Tình cảm của người trẻ tuổi đúng là hừng hực như lửa, hai đứa mới xa nhau có mấy ngày mà cậu ta mò tới đoàn phim thăm em luôn rồi."

Y ngẫm nghĩ rồi bổ sung: "Lương Dư Mục nhà anh còn chưa tới nữa."

Tạ Vãn Tinh nhớ lại lúc gặp Phó Văn Thiện ngoài đại sảnh, không phải anh không bất ngờ, thậm chí trong nháy mắt còn cảm thấy rất vui vẻ nữa.

Nhưng sau đó anh lại thấy Lý Tư Hành ngồi đối diện Phó Văn Thiện, vừa nhìn đã biết rất thân thiết với hắn. Thế nên Phó Văn Thiện tới đây vì ai cũng khó nói lắm.

"Cậu ấy không nói với em tiếng nào, sao có thể là tới thăm em được." Tạ Vãn Tinh sắp xếp cảm xúc lại một chút, bình tĩnh nói.

"Anh không thấy biên kịch Lý ngồi đối diện cậu ấy à? Vừa nãy biên kịch Lý cũng giới thiệu, nói Phó Văn Thiện là bạn thân từ bé của cậu ta, có lẽ cậu ấy tới thăm biên kịch Lý thôi."

Triệu Cảnh Hoa cười nhạo một tiếng: "Đùa à? Cậu ta và Lý Tư Hành cũng chẳng lên giường với nhau, anh em tốt nào mà vào đoàn phim cũng phải dính với nhau?"

Tạ Vãn Tinh nói: "Biết đâu có việc quan trọng đấy."

Anh cúi đầu gắp đồ ăn, từ chối thảo luận vấn đề này với Triệu Cảnh Hoa

Triệu Cảnh Hoa thấy anh vịt chết vẫn còn cứng mỏ thì không thèm so đo nữa. Chỉ vừa uống bia vừa xúc động nhớ lại thời đại học yêu đương với Lương Dư Mục.

Haizzz.. tuổi trẻ tốt thật! Năm đó y và Lương Dư Mục yêu nhau cũng nồng nhiệt cháy bỏng như vậy. Khi đó y vẫn chưa nổi tiếng, còn lén hôn môi với Lương Dư Mục trong rừng cây nhỏ trong trường nữa.

Triệu Cảnh Hoa nhớ lại một lúc, khoé miệng nhịn không được lại cong lên, dáng vẻ ngọt ngào nhớ nhung. Tạ Vãn Tinh ngồi đối diện ghét bỏ nhìn y một cái, nhanh tay trộm một đĩa thịt dưới mí mắt của y.

...

Tạ Vãn Tinh và Triệu Cảnh Hoa vừa ăn vừa nói chuyện, đến 9 giờ hơn mới rời khỏi quán lẩu.

Triệu Cảnh Hoa uống bia nhưng Tạ Vãn Tinh không uống. Chẳng qua trong nước ngọt anh uống khi nãy có chút cồn, nên gương mặt anh cũng hơi ửng hồng. Vừa ra khỏi quán, gió đêm thổi qua khiến cả hai tỉnh táo hơn một chút. Hai người từ từ đi bộ về khách sạn, sau đó tạm biệt nhau ở tầng 12.

Lúc Tạ Vãn Tinh mở cửa vào phòng có nhìn thoáng qua bên cạnh một chút. Hiện tại hành lang khách sạn không có một ai, chỉ có ánh đèn tường màu vàng ấm từ hai bên tường hắt xuống.

Người ở tầng này ngoại trừ anh và Triệu Cảnh Hoa thì chỉ còn nữ chính và Lý Tư Hành thôi.

Tạ Vãn Tinh vừa sờ thẻ phòng vừa nghĩ, không biết Phó Văn Thiện sẽ ở đâu.

Nhưng anh chỉ nghĩ vậy thôi, không định tìm hiểu rõ và càng không có ý định gửi tin nhắn hỏi Phó Văn Thiện.

Sau khi về phòng, anh cứ thế đi tắm rồi leo lên giường ngủ. Khi nãy uống nước ngọt có cồn làm anh hơi buồn ngủ, ngày mai phải quay cảnh đánh võ nên anh muốn đi ngủ sớm một chút, giữ tinh thần cho ngày mai.

Nhưng có lẽ vì ngủ quá sớm nên Tạ Vãn Tinh mới ngủ có mấy tiếng đã giật mình tỉnh dậy. Anh mò điện thoại xem giờ, thấy mới hơn 2 giờ sáng.

Anh không ngủ lại được nữa, cứ ngồi trên giường ngẩn người một lúc. Cuối cùng anh quyết định ngồi dậy gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng của khách sạn để gọi đồ ăn khuya.

Đồ ăn khuya được đưa tới rất nhanh, chuông cửa vừa vang lên là Tạ Vãn Tinh đã nhảy xuống giường đi mở cửa. Anh không cho người phục vụ đi vào mà tự mình đẩy xe đẩy vào.

Nhưng ngay khi anh chuẩn bị đóng cửa thì... cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra. Một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ đi ra, vai rộng chân dài eo thon, đường cong cơ bắp đẹp mắt lộ ra. Cho dù chỉ nhìn dáng người cũng có thể thấy hormone bùng nổ.

Tạ Vãn Tinh quay đầu nhìn qua theo bản năng, vừa lúc đối mặt với Phó Văn Thiện đang định khoá cửa.

Trên hành lang dài yên tĩnh chỉ có cửa phòng của bọn họ mở ra. Cả hai im lặng đối diện với nhau trông y hệt hai bức tượng điêu khắc.

...

Phó Văn Thiện cũng không ngờ Tạ Vãn Tinh ở ngay cạnh phòng hắn.

Nếu hắn đã nói là đến thăm ban Lý Tư Hành thì đương nhiên phải ở cùng khách sạn với cậu ta. Lý Tư Hành cũng không để ý, tiện tay đặt phòng ở cùng tầng với cậu ta cho hắn.

Lúc Phó Văn Thiện vào ở cũng không nghĩ gì nhiều, càng không tự chui đầu vào lưới mà đi hỏi Lý Tư Hành rằng Tạ Vãn Tinh đang ở đâu.

Nhưng ai lại ngờ được, khách sạn nhiều phòng như vậy, nhiều tầng như vậy mà hắn và Tạ Vãn Tinh lại ở ngay cạnh nhau chứ.

Vốn hắn không ngủ được nên định ra ngoài hít thở không khí một chút. Nhưng thấy Tạ Vãn Tinh xong, hắn lập tức gạt bỏ suy nghĩ xuống lầu đi dạo đi.

Phó Văn Thiện im lặng nhìn Tạ Vãn Tinh, bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại rơi trên cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết, sau đó lướt xuống đôi chân thon dài lộ ra bên dưới áo ngủ, và cả vòng eo nhỏ nhắn chỉ một tay là có thể ôm hết của anh.

Hắn mơ hồ cảm thấy Tạ Vãn Tinh gầy hơn so với nửa tháng trước một chút.

"Sao cậu lại ở đây?" Tạ Vãn Tinh lên tiếng phá vỡ trầm mặc. Anh thấy không thể cứ đứng im như tượng mãi được, ánh mắt Phó Văn Thiện nhìn anh khiến anh nhịn không được mà hơi nóng mặt.

Phó Văn Thiện ghi nhớ kịch bản mình bịa trong đầu, thản nhiên trả lời: "Lý Tư Hành là bạn thân từ nhỏ của tôi, vừa lúc tôi tìm cậu ta có việc nên tới đây, sẵn tiện đặt phòng này cùng tầng với cậu ta thôi."

Tạ Vãn Tinh cũng bình tĩnh "À" một tiếng. Anh không thể nói rõ là có thất vọng hay không, chỉ cảm thấy cảm thấy cũng đúng thôi. Vốn dĩ anh cũng không nghĩ rằng Phó Văn Thiện tới thăm anh thật.

Nhưng anh mới nghĩ vậy xong thì lại nghe thấy Phó Văn Thiện chậm rãi bổ sung thêm một câu.

"Cũng sẵn tiện đến thăm anh."

Sẵn tiện?

Tạ Vãn Tinh ngước mắt lên. Đôi mắt của anh rất đẹp, giống như hồ nước sâu nhuộm chút ánh vàng dưới ánh đèn. Lông mi vừa dài vừa cong tựa như con bướm sắp vỗ cánh bay đi.

"Sẵn tiện thăm tôi?" Tạ Vãn Tinh chậm rãi lặp lại một lần. Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn Phó Văn Thiện.

"Tôi có gì đẹp đâu?"

Những lời này vừa dứt, bầu không khí ở hành lang cũng trở nên mờ ám hơn. Trong nháy mắt, Phó Văn Thiện cảm thấy Tạ Vãn Tinh đã nhìn thấu việc nghĩ một đằng nói một nẻo của hắn. Nhìn thấu việc hắn viện cớ đi thăm Lý Tư Hành nhưng thật ra là đến thăm anh.

Điều này khiến hắn thấy chột dạ, cũng có chút xấu hổ.

Nhưng hình ảnh Tạ Vãn Tinh dựa vào cửa nhìn hắn quá xinh đẹp. Nụ cười trên môi và đôi mắt quyến rũ kia đều quá hấp dẫn. Phó Văn Thiện do dự hai giây, sau đó đóng cửa phòng mình lại.

Hắn không trả lời câu hỏi của Tạ Vãn Tinh mà đi đến trước mặt anh, đẩy mạnh anh vào phòng rồi đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, hai người lập tức ôm hôn nhau.

Hai người đều hiểu rõ cái gọi là "Sẵn tiện tới thăm anh" của Phó Văn Thiện là có ý gì.

Tạ Vãn Tinh không muốn hỏi nữa, rốt cuộc Phó Văn Thiện sẵn tiện tới thăm anh thật hay là chủ động tới thăm anh.

Bọn họ không phải người yêu mà chỉ là bạn tình thôi, không cần phải hỏi rõ đến vậy.

Ôm ấp thân mật hơn một tuần trước khiến bọn họ bồi dưỡng ra được sự ăn ý. Mới qua một lát mà Phó Văn Thiện đã hôn đến mức Tạ Vãn Tinh thở dốc không ngừng. Hai chân như nhũn ra không thể đứng vững, chỉ có thể dựa vào người Phó Văn Thiện để chống đỡ.

Anh cảm giác được Phó Văn Thiện đã vói tay vào áo ngủ của anh. Tay hắn rất nóng, lòng bàn tay dán vào làn da thổi bùng dục vọng của anh lên.

Nhưng Tạ Vãn Tinh vẫn cưỡng ép bản thân đè tay Phó Văn Thiện lại, nói: "Không được."

Phó Văn Thiện đang hôn mút cổ anh, hắn cắn nhẹ lên xương quai xanh, nghe vậy thì bất mãn nhìn anh, không hiểu vì sao lại không được.

"Ngày mai tôi có cảnh quay đánh đấm phải treo dây thép." Tạ Vãn Tinh cũng xấu hổ. Hiện tại cả hai đều như tên đã lên dây vậy mà anh lại từ chối, hình như có hơi ác.

Nhưng anh cũng không còn cách nào: "Nếu hôm nay làm thì chắc chắn ngày mai không quay được."

Phó Văn Thiện dừng tay, này đúng là không có cách nào. Cho dù hiện tại hắn bị Tạ Vãn Tinh quyến rũ đến đỏ mắt nhưng vẫn cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

Hắn cúi đầu nhìn anh, nở nụ cười xấu xa cố ý đẩy hông cạ nửa người dưới vào người anh, hỏi: "Nếu không làm thì chỗ này của anh làm sao bây giờ?"

Không phải chỉ mỗi hắn cương, Tạ Vãn Tinh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Tạ Vãn Tinh cắn môi, đáng thương nhìn Phó Văn Thiện. Hiện tại anh cũng khó chịu muốn điên rồi.

"Tôi đi tắm nước lạnh..." Tạ Vãn Tinh lẩm bẩm.

Thật sự rất đáng thương, Phó Văn Thiện nghe xong cũng phải bật cười.

Hắn nhìn Tạ Vãn Tinh trong lồng ngực, thở dài: "Chẳng may anh bị cảm thì ngày mai cũng không quay phim được."

Tạ Vãn Tinh trừng mắt, thầm nghĩ không thì anh biết làm gì đây?

Nhưng ngay khi anh định lên tiếng thì đã thấy Phó Văn Thiện nửa quỳ xuống trước mặt mình, sau đó vén vạt áo ngủ anh ra, vùi đầu xuống dưới ánh mắt không thể tin được của anh.

———

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com