TruyenHHH.com

Hoan Dm Abo Ba Xa Tui La Omega Nhap Loan

Nhiệt độ nóng rực của mùa hè kéo dài.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Lý Nhất Châu và Đinh Ngạn đến thăm.

Đồng thời cũng đến tiệc đầy tháng của Hạ Thịnh Lâm.

Hạ Tri Hiền và Từ Minh Cần vì chuyện này mà về nhà trước một ngày, hôm qua còn tranh chấp năm phút vì ai bế bé con lâu hơn, lại tranh chấp năm phút vì cháu trai thích bà nội hơn hay thích ông nội hơn.

Hạ Tư Minh và Giang Dung hiếm khi thấy hai vợ chồng cãi nhau, ngược lại lại cảm thấy rất có không khí cuộc sống.

Hôm nay tổ chức tiệc trưa, Từ Minh Cần và Hạ Tri Hiền sáng sớm đã dậy.

Thật ra sau khi bọn họ thương lượng tổ chức tiệc đầy tháng với Giang Dung và Hạ Tư Minh, đã bắt đầu chuẩn bị.

Bọn họ mời nhà Từ Minh Trác, bác sĩ Lưu, ông Lưu.

Bên nhà ông bà nội có anh trai cả đại diện đến, Hạ Tư Vũ cũng bị mẹ mình lôi ra khỏi chăn, sáng sớm đã bay đến thủ đô, đối với người thích thức đêm mà nói, đây là việc vô cùng đau khổ.

Hôm nay Giang Dung không phải là nhân vật chính, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghỉ ngơi trên lầu là được.

Sau khi dưỡng bệnh một tháng, vết thương của cậu hồi phục khá ổn, chỉ là trên bụng có một vết sẹo dài, khả năng cao là không thể biến mất.

Sáng sớm thức dậy, Hạ Tư Minh thấy cậu đang soi vết thương của mình trước gương lớn, dưỡng một thời gian, cái bụng phình to vì mang thai cũng ngày càng săn chắc, nhưng thấy vết sẹo sâu hoắm kia vẫn đau lòng một hồi.

Thật ra sau khi phẫu thuật hai tuần đã bắt đầu dùng sản phẩm trị sẹo.

Giang Dung hỏi anh: "Có xấu lắm không?"

Trước đây Hạ Tư Minh rất thích hôn cái bụng trơn bóng của cậu, bây giờ không còn trơn bóng nữa.

Hạ Tư Minh biết cậu đang lo lắng chuyện gì.

Anh ngồi xổm trước mặt cậu, hôn vết sẹo màu đậm kia: "Xấu chỗ nào, tướng quân nào từng ra chiến trường mà không có sẹo, đây là công lao của bọn họ, em cũng vậy, đây là dấu ấn cuộc đời độc nhất của em."

Giang Dung thích cách nói này của anh, cũng không xoắn xuýt nữa: "Ừm."

Hạ Tư Minh: "Đương nhiên rồi, đây là chuyện vĩ đại cỡ nào, anh làm không được, em rất vĩ đại."

Giang Dung cười nói: "Nói cứ như sinh con là chuyện đặc biệt có ý nghĩa kỷ niệm vậy."

Hạ Tư Minh: "Nhưng nó chính là một chuyện lớn, dù anh có thiên tài cỡ nào, anh cũng không sinh được một Hạ Thịnh Lâm, mang thai mười tháng, em đã chịu bao nhiêu khổ cực." Anh đã chứng kiến toàn bộ quá trình, sao có thể không biết sự vất vả trong đó chứ?

Giang Dung gật đầu: "Ừm ừm."

Hạ Tư Minh lại bổ sung một câu: "Con trai có sẹo mới có khí khái anh hùng, sợ cái gì, anh không chê, ngược lại rất thích."

Kiến thức thường thức mà Giang Dung biết đều là đại chúng, xem ra cậu vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập vào văn hóa của thế giới này.

"Nếu sau này vẫn còn sẹo, em muốn xăm hình ở đây, anh thấy sao?"

Ý kiến của Hạ Tư Minh rất quan trọng với cậu.

Hạ Tư Minh: "Được, vậy anh cũng xăm một hình ở cùng vị trí với em."

Hai người bọn họ dính nhau một lát, Từ Minh Cần đến tìm Hạ Tư Minh bàn chuyện tiệc trưa hôm nay.

Giang Dung biết danh sách khách mời, nhưng không ngờ tính ra cũng có một bàn lớn.

Ngoài người nhà bác cả ở quê đến, những người khác cậu đều quen.

Diêu Thư Lạc cuối cùng cũng thoát khỏi kỳ nghỉ hè phải lái xe mỗi ngày, dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó.

Hắn lại xem thiệp mời điện tử tiệc đầy tháng Hạ Tư Minh gửi riêng cho mình một lần nữa, một mình đi đến khu nhà giàu trong vành đai hai của kinh thành theo địa chỉ trên đó.

Hắn cũng chỉ là một dân đen bình thường, chưa từng đến nơi xa hoa như vậy, lần trước Lý Nhất Châu và Đinh Ngạn cùng đi, không cần phải duy nghĩ cách để đi vào ngôi nhà rộng lớn như vậy.

Nhắc đến hai tên ngốc này, hắn không thể không cảm thán một phen, thật sự giận đến mức sắt cũng không thể rèn thành thép, đã đến địa bàn của người ta rồi, lại không phát hiện em bé của Giang Dung và Hạ Tư Minh, thật sự muốn đập đầu bọn họ ra xem bên trong rốt cuộc là chứa cái gì.

Tối hôm qua hắn đã về đến thủ đô, nhưng Lý Nhất Châu và Đinh Ngạn vì quá ngốc mà bỏ lỡ lời mời tiệc đầy tháng, hắn cũng chỉ có thể giữ bí mật cho Giang Dung và Hạ Tư Minh, hai người này không biết cũng không sao, bớt chút phiền não không phù hợp với bọn họ cũng tốt.

Chỉ là nơi này lớn quá, đi kiểu gì đây?

Hắn bắt taxi đến cổng, xe của người không ở khu biệt thự không được vào, chỉ có thể dừng ở đầu đường, trên lưng hắn vẫn còn đeo ba lô du lịch.

Diêu Thư Lạc chỉ có thể tìm Giang Dung, may mà Giang Dung không bận, một lát sau đã nhận điện thoại của hắn.

"Dung Dung, tớ đến cổng nhà cậu rồi, làm sao vào nhà cậu đây!"

Giang Dung chưa từng ra khỏi cửa, thế nên đi tìm Hạ Tư Minh.

Sau khi bọn họ hỏi rõ Diêu Thư Lạc ở cổng nào, Hạ Tư Minh nói: "Thang Dư Thành sắp đến rồi, cậu bảo anh ấy chở cậu cùng vào."

Giang Dung giải thích cho hắn: "Thang Dư Thành là bạn từ nhỏ của Hạ Tư Minh."

Diêu Thư Lạc: "Vậy thì tốt quá!"

Hạ Tư Minh đẩy wechat của Thang Dư Thành cho Diêu Thư Lạc.

Sau khi Hạ Tri Hiền và Từ Minh Cần mua căn nhà này, chưa từng náo nhiệt như vậy.

Từ Minh Cần phá lệ vào bếp xem tiến độ sắp xếp của đầu bếp được mời với giá cao.

Hạ Tri Hiền nghiên cứu đồ trang trí trong nhà có đủ hoành tráng hay không, còn cố ý đến hầm rượu dưới tầng hầm lấy rượu ngon cất giữ nhiều năm.

Leng keng.

Dì giúp việc mở cửa cho khách, Diêu Thư Lạc và Thang Dư Thành trở thành nhóm khách đầu tiên đến, hai người bọn họ đến rất sớm.

Tuy Giang Dung vẫn chưa hết cữ, nhưng cậu cũng không phải là ngồi tù thật sự, không cản trở việc cậu đi lại trong nhà.

Diêu Thư Lạc đến, đương nhiên cậu phải xuống lầu đón rồi.

Vừa gặp mặt, Diêu Thư Lạc đã vượt qua Hạ Tư Minh bên cạnh xông về phía cậu: "Dung Dung!"

Hắn dang hai tay muốn ôm cậu, nhưng lại nghĩ đến tình trạng cơ thể của cậu, cứng đờ không ôm nữa.

Nhưng Giang Dung lại vui vẻ ôm hắn: "Lạc Lạc!"

Hạ Tri Hiền cầm một chai rượu, Từ Minh Cần vừa hay từ trong bếp đi ra, thấy Giang Dung luôn ôn hòa lại có mặt trẻ con như vậy.

Đúng rồi, ngày tháng trên chứng minh thư của Giang Dung cho thấy cậu vẫn chưa đủ hai mươi mốt tuổi.

Diêu Thư Lạc ngọt ngào gọi người ta.

Thang Dư Thành cũng là đứa bé trưởng thành dưới tầm mắt của họ, đều là người quen.

Từ Minh Cần nói: "Mấy đứa trẻ lên lầu chơi đi, đợi tiệc trưa bắt đầu rồi sẽ gọi mấy đứa xuống."

Bốn người bọn họ lên lầu, Diêu Thư Lạc luôn dính lấy Giang Dung đi chung, hắn nói rất, còn biết khuấy động không khí.

Phòng khách lầu ba.

Diêu Thư Lạc lấy ba lô sau lưng xuống, thần bí nói: "Tớ mang cho cậu rất nhiều đồ ngon!"

Giang Dung gặp được Diêu Thư Lạc, sự hưng phấn khi gặp được bạn tốt dâng lên: "Đồ ngon gì vậy? Đầu thỏ cay sao?"

Hạ Tư Minh vừa muốn cùng Thang Dư Thành đến thư phòng bên cạnh, xoay người lại nhắc nhở cậu: "Em không được ăn."

Anh biết Giang Dung thèm ăn một tháng rồi.

Diêu Thư Lạc liếc Hạ Tư Minh một cái: "Cậu yên tâm đi, tớ không mang đầu thỏ cay cho cậu ấy."

Giang Dung vẫn rất chờ mong: "Vậy cậu mang cái gì?"

Diêu Thư Lạc bắt đầu lấy đồ trong ba lô ra, toàn là đặc sản đồ ăn vặt mang từ Tây Bắc về, từng gói từng gói nhét vào lòng Giang Dung.

Hắn biết Giang Dung có sở thích đặc biệt với việc ăn vặt, mang những thứ này đến cho cậu chắc chắn không sai.

"Đây là thịt bò khô trâu yak, đây là nho khô loại đặc biệt, đây là hạnh nhân..."

Giang Dung ôm đồ ăn vặt đầy trong lòng: "Oa, nhiều quá vậy."

Diêu Thư Lạc: "Cũng không nhiều lắm, tớ còn mua ít rồi đó."

Giang Dung: "Tây Bắc có vui không?"

Diêu Thư Lạc: "Ôi, đừng nhắc nữa, mùa hè đi đâu cũng đông người, ngày nào cũng kẹt xe trên đường, nhưng nơi bọn tớ đi hơi xa một chút, cũng tạm ổn, tớ cho cậu xem ảnh tớ chụp." Hắn lấy điện thoại di động ra đưa ảnh chụp cho Giang Dung xem.

"Đẹp quá vậy, đây không phải là hình nền khởi động máy tính sao?" Giang Dung vẻ mặt hâm mộ, cậu cũng muốn thưởng thức non sông gấm vóc.

"Đúng vậy, bọn tớ còn cưỡi ngựa lên núi, suýt chút nữa xóc nát bét cái mông của tớ rồi..."

Cuối cùng, Diêu Thư Lạc lấy ra một cái hộp lớn.

"Đây là quà mà tớ chuẩn bị cho bé con nhà cậu." Ngay sau đó hắn lập tức hạ giọng, "Ôi, tớ vừa la lớn như vậy, có làm em bé tỉnh ngủ không vậy."

"Cảm ơn cậu, tớ dẫn cậu đi xem bé con, bé con uống sữa lúc tám giờ sáng, lúc này đang ngủ, đợi tỉnh rồi, cho cậu bế."

Diêu Thư Lạc suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Cái gì, tớ có thể bế sao? Tay chân tớ vụng về lắm."

Hạ Tư Minh nghe thấy bên hai ngưòi nói chuyện, cũng không có tâm trạng nói chuyện công việc với Thang Dư Thành.

Thang Dư Thành đã ngầm hiểu rõ mối quan hệ giữa Giang Dung và con trai, Hạ Tư Minh không phải là kiểu người làm bậy, anh cũng không tốn tâm tư đi tìm người mang thai hộ, vậy thì chỉ có một khả năng, con trai là do anh và Giang Dung sinh.

Khó trách lúc trước bọn họ ra ngoài ăn cơm, anh quý Giang Dung như vậy, lúc Giang Dung đi đường anh đều che chở bên cạnh, ánh mắt và người như muốn dính lấy cậu.

Hạ Tư Minh: "Muốn xem con trai của em không?"

Thang Dư Thành: "Xem chứ, hôm nay anh đến không phải là xem con trai của em sao? Chỉ là, người bạn học cấp ba kia của em không đến sao?"

Y đang nói Đinh Ngạn.

Tuy hai người bọn họ không có giao tình gì, nhưng cũng biết quan hệ của Đinh Ngạn và Hạ Tư Minh không tệ, lên đại học còn thi chung.

Hạ Tư Minh khẽ lắc đầu: "Đừng nhắc nữa, bé con nhà em có khóc vang sang nhà cậu ta, cậu ta cũng không nghĩ em có con đâu."

Thang Dư Thành há miệng, nhất thời không tìm được từ ngữ nào để hình dung khả năng suy nghĩ trì trệ của đối phương.

Lúc hai người bọn họ vào phòng em bé, người giữ trẻ đã thức thời rời đi, để lại không gian cho bọn họ.

Nhóc con tỉnh rồi, cố gắng mở to mắt, một tháng đã tăng hơn ba cân, bây giờ đã mười hai cân, lớn nhanh vô cùng.

Diêu Thư Lạc bám vào mép giường em bé, không dám chạm: "Trời ạ, nhóc con đáng yêu quá, nhìn không giống mới sinh một tháng."

Giang Dung: "Có lẽ do ba nhóc có khung xương lớn, em bé cũng lớn hơn một cỡ so với bình thường?"

Diêu Thư Lạc nghĩ một lát, thể trạng gần một mét chín của Hạ Tư Minh, đúng là không nhỏ, lúc mới sinh đã hơn bốn cân.

Hắn có hơi đau lòng cho Giang Dung: "Cậu vất vả quá rồi. Tớ cũng thật sự khâm phục nghị lực của cậu, mang thai mà vẫn có thể ngày nào cũng đi học tiết một, sau này cậu làm gì cũng sẽ thành công!"

Bây giờ Giang Dung hồi tưởng lại quá trình mang thai, ngoài ba tháng đầu có phản ứng mang thai, hình như sau này cũng không chịu khổ cực gì.

Cậu nhỏ giọng nói: "Cũng tạm ổn, Hạ Tư Minh không để tớ chịu khổ gì."

Diêu Thư Lạc: "Hình như là vậy, cậu ấy canh cậu chặt lắm, tớ nói sao cậu ấy xem cậu như bảo bối vậy, hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay, hóa ra trong bụng có cục vàng lớn."

"Đúng không, tớ cũng cảm thấy anh ấy căng thẳng quá." Giang Dung cảm thấy cách hình dung của hắn rất thú vị, bật cười.

Diêu Thư Lạc âm thầm ăn một miếng cơm chó.

Hạ Tư Minh và Thang Dư Thành vừa hay đi vào.

Hạ Tư Minh tự giác đi đến bên cạnh Giang Dung: "Bé con tỉnh rồi sao?"

Giang Dung: "Tỉnh rồi."

Cậu quay đầu hỏi Diêu Thư Lạc và Thang Dư Thành: "Mọi người có muốn bế em bé không?"

Thang Dư Thành không cần suy nghĩ đã từ chối: "Anh không bế đâu, bé con nhìn mềm quá."

Diêu Thư Lạc: "Hay là để tớ bế thử đi."

Hạ Tư Minh: "Mọi người ra phòng khách ngồi đi, tớ bế nó qua." Anh vừa rồi cũng không ngờ nhóc con lại tỉnh.

Thang Dư Thành và Diêu Thư Lạc không đi, mà nhìn Hạ Tư Minh quen thuộc đỡ cổ con trai ôm lên.

Thang Dư Thành: "Trâu bò."

Diêu Thư Lạc: "Trâu bò, vạn lần không ngờ, tớ còn có thể thấy hotboy trường bế con trong lúc còn sống, một năm trước, chỉ nghĩ cũng không dám nghĩ."

Thang Dư Thành trực tiếp hơn chút, y quay video Hạ Tư Minh bế con.

Diêu Thư Lạc cuối cùng cũng bế được Hạ Thịnh Lâm, Hạ Tư Minh đặt con trai vào lòng hắn, cả người hắn cứng đờ!

Thang Dư Thành nghĩ thầm, may mà y trực tiếp từ chối trải nghiệm bế nhóc con.

Giang Dung nói: "Không cần đỡ mãi đâu, mệt lắm, đặt nó lên đùi cậu là được."

Diêu Thư Lạc: "Ồ ồ ồ, bé con lại cười với tớ kìa."

Má ơi, đây chính là bé cưng mềm mại thơm tho do Giang Dung tự sinh đó, cười lên ngọt ngào giống ba nó quá!

Hạ Tư Minh vô tình phá vỡ ảo tưởng của hắn: "Chỉ là thần kinh chưa phát triển tốt thôi."

Giang Dung lại nói: "Hạ Thịnh Lâm đang cười với Lạc Lạc."

Diêu Thư Lạc: "Đã được ba ruột công nhận, Hạ Tư Minh, lúc này thì cậu đừng có tinh thần học thuật nữa."

Hạ Tư Minh liếc Giang Dung một cái, chắc là muốn nói sao cậu không đứng về phía mình.

Diêu Thư Lạc càng bế nhóc con càng nghiện, hắn còn tìm được niềm vui, hoàn toàn không muốn buông tay.

Lúc bốn người bọn họ nói chuyện Hạ Thịnh Lâm đến thế giới này như thế nào, nhà lại có người đến.

Hạ Tri Hiền bảo Hạ Tư Minh xuống lầu đón khách, thì ra là Từ Minh Trác dẫn vợ và con đến.

Người cùng vào với bọn họ còn có bác sĩ Lưu, ông Lưu hôm nay có một buổi hội chẩn buổi sáng, đến muộn hơn một chút.

Bác cả không bao lâu cũng đến.

Vừa vào cửa Hạ Tư Vũ đã thấy Hạ Tư Minh đang ấn cậu em họ nhỏ nghịch như quỷ.

Chỉ là, so với tính cách thấy trẻ con là trốn trước đây, bây giờ hình như tốt hơn nhiều rồi, ít nhất không bày ra vẻ mặt thối tha với em họ nhỏ.

Trẻ con còn nhỏ, mọi người muốn xem em bé, nhưng Hạ Tri Hiền và Từ Minh Cần hiểu rõ nhất cái gì là marketing khan hiếm*.

Hạ Tri Hiền: "Mọi người đừng vội, em bé ở trên lầu, còn chưa tỉnh ngủ, đợi uống sữa xong rồi bế xuống cho mọi người xem, cháu nội tôi vô cùng lanh lợi."

Từ Minh Trác nói: "Anh rể, em thấy người lanh lợi nhất là anh đó."

Hạ Tri Hiền ha ha cười, cũng không để ý em vợ trêu chọc.

Trong nhà chưa từng náo nhiệt như vậy, mọi người vui vẻ ngồi chung trò chuyện, Từ Minh Cần năm hết tết đến còn cảm thấy một đám người ở chung rất nhàm chán, bây giờ lại có thể chủ động nói chuyện cháu trai của bà, chính là có tiếng nói chung rồi.

Đầu bếp nhắc nhở bọn họ sắp có thể khai tiệc.

Hạ Tri Hiền nói: "Bây giờ chỉ thiếu ông Lưu thôi."

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

Hạ Tri Hiền tự mình ra cửa đón người, ông cũng nghe Hạ Tư Minh và Giang Dung nói, ông Lưu là người đầu tiên phát hiện có em bé, cũng xem như đã giúp đỡ nhà bọn họ một chuyện lớn, tuyệt đối xứng đáng là một y giả đức cao vọng trọng.

Trên mặt Hạ Tri Hiền khó nén ý cười: "Ông Lưu, chỉ chờ ông thôi đó."

Ông Lưu: "Ấy, xương cốt già này của ta càng ngày càng vô dụng, đến muộn rồi, may mà Tiểu Ôn tốt bụng, đưa ta đến."

Hạ Tri Hiền nhìn kỹ, còn thấy người đỡ ông Lưu là một người trẻ tuổi quen mặt.

Hạ Tri Hiền nhớ người này, chủ yếu là thành tựu của đối phương quá cao, muốn không nhớ cũng khó.

"Cậu không phải là Thành Hủ sao?"

Ôn Thành Hủ cũng rất kinh ngạc: "Chào chú Hạ."

Hạ Tri Hiền vừa vui mừng vừa nói: "Hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu nội tôi, cùng vào uống một ly chứ?"

Ôn Thành Hủ vốn dĩ muốn từ chối, nhưng thấy Hạ Tư Minh đứng ở cửa.

Y không khỏi nghi ngờ: "Chú còn có con trai khác sao?"

Hạ Tư Minh ngày nào cũng ở trường mà còn có thời gian sinh con?

Hạ Tri Hiền: "Không có, chỉ có một mình Hạ Tư Minh thôi, cậu là thầy của nó, đã đến rồi, ăn bữa cơm rồi về, chứng minh đứa bé này có duyên phận đặc biệt với cậu!"

Khi cần thiết, y lại rất tin vào những lời nói mang màu sắc huyền bí.

Ông Lưu đã vui vẻ đi vào trong.

Ôn Thành Hủ bị Hạ Tri Hiền mời vào, y hối hận vì đã hỏi nhiều hai câu.

Vừa vào nhà đã thấy rất nhiều người, da đầu đều tê dại.

Hạ Tư Minh cũng cạn lời, thế giới này nhỏ quá: "Giáo sư Ôn?"

Ôn Thành Hủ: "Tình cờ gặp ông Lưu."

Hạ Tư Minh: "Đây là duyên phận của con trai em với thầy."

Câu nói này vừa rồi hình như đã nghe rồi.

Người đã đông đủ, Từ Minh Cần giục Hạ Tư Minh lên lầu bế bé con.

Bụng Giang Dung vẫn còn vết thương, chuyện này chỉ có thể do Hạ Tư Minh làm.

Mọi người đều mong chờ.

Đặc biệt là bác cả, có vẻ còn kích động hơn ai hết, còn vỗ cánh tay Hạ Tư Vũ một cái.

Bác cả: "Xem Hạ Tư Minh nhà người ta kìa, có tiền đồ bao nhiêu."

Hạ Tư Vũ: "..." Hắn đã nói rồi mà, gặp Hạ Tư Minh sẽ không có chuyện tốt.

Vừa nói xong, Hạ Tư Minh bế con trai, đi cùng là một chàng trai xinh đẹp từ trong thang máy đi ra.

Trong lòng Ôn Thành Hủ có mấy câu hỏi từ lúc bước vào cửa.

Bác cả bên cạnh y cũng có thắc mắc, ông ấy nhỏ giọng nói với Hạ Tư Vũ: "Sao không thấy cháu dâu đâu?"

Hạ Tư Vũ bao nhiêu năm làm họa sĩ truyện tranh không phải làm uổng công, bây giờ có một loại ảo giác người giấy bước ra đời thật.

Hạ Tư Vũ: "Không phải là người bên cạnh em ấy sao?"

Bác cả: "Ồ ồ ồ, vậy thì xinh đẹp quá, trông có hơi trung tính, ba còn tưởng là con trai."

Hạ Tư Vũ: "..." Người ta là con trai đó!

Không đúng, đối tượng của Hạ Tư Minh là con trai, nhưng sao có thể sinh con?

Tìm người mang thai hộ sao?

Chú và thím của hắn có tiền, nhưng chắc là sẽ không làm chuyện này đâu?

Hạ Tri Hiền và Từ Minh Cần hoàn toàn không nghĩ đến chuyện giấu con dâu Giang Dung.

Bọn họ hào phóng giới thiệu Giang Dung cho mọi người.

Hạ Tri Hiền: "Giang Dung, lại đây, đây là bác cả, con còn chưa gặp."

Giang Dung: "Bác cả."

Bác cả: "Chào con."

Bác cả cười hiền từ: "Đứa bé trông đẹp trai quá."

Giang Dung ngượng ngùng cười một tiếng.

Từ Minh Cần: "Cậu út con quen rồi, đây là thím út, đây là em họ nhỏ."

Giang Dung: "Thím út."

Thím út: "Sau này đến nhà thím chơi nhiều vào."

Em họ không hổ là một đứa bé nghịch ngợm, hoạt bát nói: "Đây là em bé sao? Anh, cho em xem với!"

Hạ Tư Minh: "Xem thì được, nhưng em không được chạm vào."

Em họ cũng biết nặng nhẹ, vẻ mặt tiếc nuối: "Được thôi."

Lúc Giang Dung đi ra vẫn còn hơi mất tự nhiên, cậu không ngờ cô chú lại trực tiếp giới thiệu thân phận của mình.

Cảm giác này, rất kỳ lạ, cậu hình như đã được mọi người chấp nhận rồi.

Cậu nhìn Hạ Tư Minh đang đặt con trai vào lòng bác cả.

Hạ Tư Minh cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay đầu nhìn cậu một cái, cười vòng tay ôm vai cậu.

Anh dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe thấy: "Em là đối tượng của anh, họ nên biết."

*Marketing Khan hiếm là một chiến lược tiếp thị dựa trên các cơ sở tâm lý học, tạo ra cảm giác gấp rút hoặc nhu cầu rất cao đối với một sản phẩm, dịch vụ bằng cách làm cho sản phẩm và dịch vụ này có vẻ khan hiếm hoặc có giới hạn về số lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com