Hoan Dao Mo Dao Ra Quy Quan Tu Tai Da
A Nhan nói xong liền cầm một lá bùa đỏ tươi cắm lên mũi dao, tay phải hừng hực bốc lên tia lửa, cùng lúc đó, dũng đạo vốn đang yên tĩnh bỗng dưng truyền đến tiếng ma quỷ gào thét, gậy đầu người không ngừng đánh lách cách trên mặt đất, từng bóng đen loạt xoạt thoát ra khỏi hàng ngũ, từ sau lưng A Nhan vọt tới chỗ Lâm Ngôn.Tiêu Úc lúc này đã hoàn toàn mất đi hình người, đứng sừng sững giữa các bóng đen, hai tròng mắt đỏ như máu, mái tóc đen xõa tung rối bù, nâng lên gương mặt xanh trắng tái nhợt nổi đầy những đốm xanh, thất khiếu chảy máu, đỏ thẫm sềnh sệch trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Ngôn.Những bóng đen kêu gào than khóc, Lâm Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu ong ong tác hưởng, ngay cả thanh âm của Doãn Chu cũng bị nhấn chìm trong tiếng la hét của bầy quỷ dữ, vừa định thần, đã thấy Tiêu Úc vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng, năm đầu ngón tay dài ngoằng bén nhọn hung hăng cắm vào ngực mình, kéo ra một tơ máu tinh tế."Giết... người... đền... mạng...""Đau, Tiêu Lang, rất đau." Lâm Ngôn nhẹ nhàng nói.Tiêu Úc dùng khuỷu tay mạnh mẽ kẹp lấy cổ hắn bẻ ra sau, cứng rắn tựa như kìm sắt muốn tránh cũng tránh không thoát, Lâm Ngôn thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình rắc rắc nứt ra, cảm giác hít thở không thông lại ồ ạt tiến đến, cả người bị nâng lên, hai chân vô lực duỗi thẳng giữa không trung. Nhưng lần này lại không hề có cảm thấy thống khổ, hắn cũng không biết vì cái gì trong lúc kề cận cái chết bản thân lại thoải mái nhẹ nhõm như vậy, kiếp trước, cả tương lai tốt đẹp của Tiêu Úc đều bị hủy trong tay hắn, nên kiếp sau hắn liền dùng cái mạng này để bù bắp cho Tiêu Úc, phảng phất như đó là một chuyện rất đơn giản, quá đỗi bình thường.Trách không được trước cửa mộ Đoàn Trạch lại viết, "Tức chủng nghiệt thân, liền sinh nghiệt quả, nhân quả luân hồi, sinh sinh bất tức", Lâm Ngôn kinh ngạc nhớ lại.Cái kìm trên cổ lại siết chặt, hai lá phổi tựa như một túi hơi khô quắt, dùng hết toàn lực cũng chỉ hít được chút không khí mỏng manh, mệnh huyền một đường.Phía sau truyền đến âm thanh giãy dụa của Doãn Chu và A Nhan, tựa hồ đang bị những bóng đen bao vây chèn ép, Lâm Ngôn muốn quay đầu nhìn, nhưng cổ lại bị bóp chặt, không thể động đậy."Hiện tại ngẫm lại... Nhân quỷ thù đồ, luân hồi chuyển thế có gì là quan trọng, mà ta lại vì chút chuyện vặt vãnh mà bỏ lỡ khoảng thời gian tốt đẹp nhất, nay dù muốn quay đầu lại cũng đã không còn cơ hội." Bởi vì thiếu dưỡng khí mà mặt Lâm Ngôn trở nên tím đen, cố gắng vươn tay bắt lấy cánh tay lạnh như băng của Tiêu Úc, mơ hồ không rõ nói, "Thích cùng không thích kì thật rất đơn giản, chính là chúng ta đánh mất cả hai kiếp người nhưng vẫn chưa hiểu ra được, Tiêu Lang, lần này ta thật sự đã thông suốt, đối mặt với cái chết, chờ cái gì mà không thể nhận, đợi cái gì mà không chịu tha thứ?"Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, cơ hồ nói không ra lời, "Kiếp trước, mặc kệ ngươi có thích Đoàn Trạch hay yêu Lâm Ngôn của kiếp này, thì cũng chẳng sao, vì dù ngươi là người hay là quỷ, ta Đoàn Trạch cũng chính là Lâm Ngôn, trên đường... trên đường đi đến Hoàng Tuyền đều chỉ nhớ rõ một câu, cùng quân sơ phùng, tam sinh hữu hạnh."Tiêu Úc không nghe thấy, lệ khí màu xanh đen bao phủ xung quanh bọn họ, bàn tay đang cắm trong ngực Lâm Ngôn dao động một lát, sau đó càng hung tợn khoét sâu thêm, đau đớn khôn cùng, dường như đang bị ai đó xé thành hai mảnh, máu tươi theo năm đầu ngón tay ào ào trào ra, màu đỏ thê diễm tựa như gấm vóc, nóng bỏng mà chói mắt, bao lấy những ngón tay của hắn.Máu tươi dọc theo khóe miệng Lâm Ngôn trượt xuống, từ cằm tích táp táp chảy tới cổ, hòa lẫn với vết máu đã ố màu trên vạt áo Tiêu Úc, loang lổ thê lương."Tiêu Lang." Hắn gian nan cắn răng nói, "Nhanh đi, rất đau."Bàn tay lại cắm sâu thêm một chút, cơ thịt tựa hồ như muốn vỡ ra, thiếu chút nữa liền thấy rõ nội tạng bên trong, nhưng con quỷ bỗng dưng giậy nảy người, kinh ngạc nhìn bàn tay của mình."Nghiệt súc, còn không mau động thủ, giết hắn cướp lấy linh hồn!"A Nhan gặp tình hình đột nhiên chuyển biến, căm giận rút ra thêm một lá bùa, dưới ánh sáng màu vàng lệ quỷ không ngừng kêu rên, liên tục thúc giục không chết không ngừng, oán niệm cường liệt đến nghẹt thở, mùi tanh nồng nặc khiến cho người ta buồn nôn, khắp nơi vang vọng tiếng gậy gỗ đánh vào vách tường, cách cách tựa như một cơn sóng thần cùng bầy cá gỗ thối rữa, từ trong cổ họng Tiêu Úc phát ra những tiếng rên rỉ kì quái, cả người run cầm cập, con quỷ đang thống khổ, đấu tranh với chính bản thân mình."Không cần phải khó xử, cứ tiếp tục đi." Lâm Ngôn đau lòng nhìn Tiêu Úc, hắn nắm lấy tay Tiêu Úc, thanh âm mang theo máu tươi trở nên có chút mơ hồ, "Hôm nay, cho dù như thế nào ta đều nghe ngươi, nếu như có kiếp sau, cũng nguyện đi theo ngươi."Con quỷ thống khổ ngẩng đầu lên, trên cổ chằng chịt gân xanh, run run lúc nhúc tựa như những con giun ẩn sau lớp da người, giãy dụa thoát khỏi hận thù lấy lại lý trí.Bất quá còn chưa kịp chuẩn bị, ngực lập tức đau nhói, năm ngón tay đang cắm trong da thịt bỗng dưng ngạnh sinh sinh rút ra.Tiêu Úc lảo đảo lui về sau, mâu quang cực kì bi ai mà kiên quyết, con quỷ chậm rãi mở miệng, mang theo từng đợi tê tê quái dị, "Lâm Ngôn, vợ của ta, thật sự là đứa ngốc mà...""Cho dù phải hồn phi phách tán ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi đến phút cuối cùng, hôm nay nếu không phải ngươi chết thì là ta chết, ngươi lại không chịu ra tay, vậy Tiêu Úc này đành tự kết liễu bản thân mình, quân tử nhất ngôn..."Lệ khí xung quanh con quỷ bạo động, cho dù đang trong trạng thái hỗn độn nhưng vẫn không muốn làm tổn thương Lâm Ngôn, phảng phất như tảng đá nặng ngàn cân, run rẩy mà nâng lên bàn tay phải.Lâm Ngôn lăng lăng nhìn, hắn đột nhiên hiểu được ý đồ của Tiêu Úc, bất chấp đau đớn lan tràn toàn thân, Lâm Ngôn cong người mạnh mẽ phóng về phía trước như một con báo!"Con mẹ nó, ngươi ở yên đó cho ta!"Không còn kịp nữa rồi! Chỉ thấy năm ngón tay xinh đẹp thon dài nhuộm đẫm máu tươi kia, chậm rãi nâng lên, nhanh như chớp, theo giây tiếp theo Tiêu Úc đã dùng hết sức lực, hung hăng cắm phập vào ngực mình!Con quỷ lắc lắc lui về sau, dùng ánh mắt không cam lòng nhìn Lâm Ngôn, dường như còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không nói ra lời, cuối cùng chỉ khẽ nhếch miệng, "Vô luận ngươi là Lâm Ngôn vẫn là Đoàn Trạch, ta chưa bao giờ hận ngươi, đáng tiếc từ nay về sau không thể luân hồi, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ tiếp tục tìm đến ngươi..."Tất cả mọi người đều bị một màn này dọa ngây người, lá bùa trong tay A Nhan rơi xuống đất, từng luồng hắc vụ dường như cũng cảm nhân được lực lượng cường đại đã biến mất, đều đồng loạt dừng lại giữa không trung, A Triệt cùng Doãn Chu thoát khỏi trói buộc, lăng lăng đứng tại chỗ.Sắc mặt A Nhan trắng bệch, ngốc ngốc nhìn Tiêu Úc, hắn chưa bao giờ biết quỷ cũng có trái tim, máu tươi bắn ra bốn phía, nhuộm đỏ cả vạt áo thê diễm, rút bàn tay ra, máu từ các khe hở ồ ồ bắn lên vách tường, lên cả quần áo của Lâm Ngôn, tựa như những đóa hoa đào bị xé nát, tất cả đều là một màu đỏ tươi chói mắt.Cả dũng đạo đều lặng như tờ, chỉ còn lại máu cùng nụ cười ấm áp như nắng tháng ba của Tiêu Úc."Còn có một chuyện chưa xong..." Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiêu Úc cố gắng dùng hết chút sức lực cuối cùng, vọt về phía A Nhan còn đang thất thần, hung hăng siết chặt yết hầu, nhưng khí lực của con quỷ càng ngày càng nhỏ, toàn thân bắt đầu run rẩy, Tiêu Úc cắn răng hướng về phía Lâm Ngôn gầm nhẹ, "Giết hắn!"Doãn Chu cùng A Triệt cũng triệt để hồi phục tinh thần, một người bắt lấy chiếc sạn trong túi, một người dùng tay làm vũ khí đồng loạt chạy về phía trước, những bóng đen lập tức giận dữ rít gào lao xuống, dùng bàn tay trơ xương khô quắt cào xé quần áo của hai người, thật sâu cắm vào da thịt, toàn thân mỗi người đều chi chít vết thương, thản nhiên chảy ra máu, nhưng không ai dám kêu rên một tiếng, ba người liều mạng giữ chặt A Nhan, một giữ lấy cổ, một dùng sạn hung hăng công kích muốn lấy lá bùa ra khỏi tay hắn!Sắc mặt Tiêu Úc càng ngày càng tái nhợt, vạt áo nhiễm bẩn trộn lẫn với máu tươi trở thành một màu đỏ hồng, hoàn toàn không thể nhìn ra nhan sắc vốn có, A Nhan giãy dụa, lớn tiếng chữi rủa, điên cuồng chống cự, khuôn mặt vặn vẹo biến hình ở trong dũng đạo trông còn lạnh lẽo hơn cả lệ quỷ, khiến người ta không khỏi phát run."Nghiệt súc! Ngươi giết cả nhà ta, còn người ta thích lại chỉ nhìn thấy ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà sống ở trên đời!""Hôm nay ai cũng đừng hòng sống sót!"Lâm Ngôn run lẩy bẩy lấy súng ra, họng súng tối om lập tức đối diện với A Nhan.Một phút đó, hắn không còn nhớ nổi sinh ly tử biệt, không còn nhớ nổi thất nguyệt thịnh hạ trên nhân gian, không còn nhớ nổi trường học, thầy cô giáo cùng luận văn còn đang dang dở, chỉ có hắc ám, vĩnh viễn chỉ là hắc ám không đầu, năm tháng qua đi, rốt cuộc không thể tìm về đoạn thời gian quấn quýt si mê cùng thời khắc sáng lạn long trọng nhất trong cuộc đời.Trên mặt A Nhan lộ ra nụ cười quỷ dị, lẳng lặng chờ đợi hắn.Súng đã sớm rút ra, đạn cũng đã lên nòng, hai tay Lâm Ngôn nắm cò súng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cẳng chân kịch liệt run rẩy."Không còn thời gian đâu!" Doãn Chu quát, "Hắn điên rồi, nếu ngươi không bóp cò thì chúng ta sẽ chết! Cứ nhắm ở tay hay chân, miễn không chết là được!""Ta không thể... Ta..."Thanh âm của Tiêu Úc yếu ớt đứt quãng, hắn cúi đầu nhìn A Nhan, "Ngươi họ Quân, ngươi trách ta giết cha mẹ ngươi, ta sẽ nói cho ngươi một chuyện, cha mẹ ngươi cùng Vương Trung kì thật là những tên trộm mộ, hai mươi năm trước bọn họ trà trộn đội khảo cổ, thấy tiền liền nổi máu tham, âm mưu bỏ thuốc vào cơm chiều của cả đội để độc chiếm tất cả của cải, sau đó giết người diệt khẩu, mà cố tình ta lại đứng ngay bên cạnh...""Câm miệng!" A Nhan quát.Máu trên tay con quỷ khô dần, yết hầu của A Nhan bị Tiêu Úc chế trụ, trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn in hằn năm dấu tay ố màu.Tiêu Úc gằn từng chữ, "Đồ của Dật Hàm thì chỉ có hắn mới được lấy, ta chưa bao giờ có ý định giết hại ai cả, nhưng chỉ duy độc ba người bọn họ, đáng chết!""Đoàng!!!"Tiếng súng vang lên, từ trong dũng đạo phát ra tiếng nổ lớn, chấn động ù ù lỗ tai, nhất thời không thể nghe thấy gì. Viên đạn tròn bọc thuốc súng cùng chất cháy chậm, khi gặp chướng ngại sẽ lập tức nổ tung, trên vai A Nhan bị đạn bắn thủng tạo thành một lỗ lớn, huyết nhục mơ hồ, Lâm Ngôn lảo đảo, khẩu súng rời khỏi tay, rơi xuống mặt đất.Người bóp cò không phải Lâm Ngôn, mà là một oan hồn ẩn sau lưng hắn, không biết nó tiến đến từ bao giờ, thừa dịp hắn thất thần trong nháy mắt, năm ngón tay khô héo liền nắm chặt bàn tay trên cò súng, dùng lực kéo về phía sau."Lấy dây thừng trói lại! Bắt sống!" Doãn Chu hô to, "Chúng ta còn phải dựa vào hắn để ra khỏi đây!""Không... không cần, các ngươi xem." Lâm Ngôn kinh ngạc nhìn A Nhan, chỉ thấy trong nháy mắt A Nhan liền nhanh chóng già đi, cả cơ thể tựa như một cây củ cải bị rút khô nước, mái tóc tối đen trở nên xám trắng, trên mặt chi chít nếp nhăn, răng nanh boong ra, mu bàn tay gầy trơ xương gấp khúc, bộ quần áo rộng thùng thình vắt ngang trên người, chưa đầy ba phút, A Nhan đã lão hóa, lụ khụ như một ông cụ tám mươi tuổi, há mồm thở hổn hển như cá mắc cạn, nhìn Lâm Ngôn ngoắc ngoắc tay."Đây là cái gì?" Doãn Chu buông cơ thể gầy như bộ xương khô của A Nhan ra, kinh ngạc nói."Tà thuật tá mệnh!" Lâm Ngôn khó có thể tin, "Ta từng dùng qua loại kỹ xảo này để kéo dài thời gian cho mình, Đoàn Trạch dùng giáng đầu tổn hại thọ mệnh, chỉ sống được đến bốn mươi, lợi dụng tinh tú vay mượn tuổi thọ của người khác mà sống đến bảy mươi bảy, nạn nhân sau khi bị mượn thọ cũng giống như vậy, nhưng dương thọ của A Nhan hiện tại đã đi đâu?"A Nhan run rẩy, dùng chút khí lực cuối cùng đỡ lấy vách tường, vuơn bày tay dính máu về phía Lâm Ngôn."Ngươi muốn nói cái gì?" Lâm Ngôn nắm lấy tay hắn, "Tại sao lại như vậy? Là ai hại ngươi?"A Nhan thì thào, đứt quãng nói, "Không ai hại ta hết... Lâm Ngôn ca ca, ta không phải cố ý, nhưng sống như vậy, thật sự rất mệt mỏi, lại quá cô đơn, ta muốn ngủ...""Ta vẫn nhớ rõ mùa hè năm đó, ngươi mặc chiếc sơ mi màu trắng đi về phía ta, đặc biệt... xinh đẹp..."Trước mắt Lâm Ngôn một mảnh mơ hồ, kinh ngạc nhìn A Nhan nhắm mắt lại, hai đầu gối mềm nhũn, nặng nề quỳ xuống, "Hắn cố ý nói những lời đó, hắn đã sớm không còn muốn sống nữa, vừa rồi là do hắn tự mình nổ súng...""Các ngươi nói, lòng người rốt cuộc là cái gì? Mà làm cho người ta phải cô độc như vậy?"A Nhan không trả lời, bàn tay nắm lấy Lâm Ngôn chậm rãi vô lực.Truyền nhân cuối cùng của gia tộc đạo thuật họ Quân đã mất trong mộ Đoàn Trạch, tử trạng kỳ lạ, khô cằn hệt như một ông cụ tám mươi tuổi, nhưng khi chết vẫn rất an tường, nghiêng mặt hướng ra ngoài dũng đạo, từ trong ngực rớt ra một bức tượng gỗ nhỏ, là Lâm Ngôn, trông rất sống động.Có lẽ thế giới sẽ tốt đẹp hơn, chỗ đó quanh năm đều rất bình yên, người thân gặp nhau, không có đói khát cùng rét lạnh, càng không có cái chết tồn tại.Lâm Ngôn phục hồi tinh thần, lập tức chạy về phía Tiêu Úc, con quỷ gian nan nâng tay lên, cọ cọ lên mặt của hắn, nụ cười vẫn trong sáng ôn hòa tựa như lúc mới gặp, thanh âm của hắn rất nhẹ, Lâm Ngôn không thể không kề tai bên môi để lắng nghe."Ta nhớ nhà." Tiêu Úc nói."Ta mang ngươi về, ngươi theo ta về đi!" Lâm Ngôn khóc hô, hai tay luống cuống dùng sức ôm hắn, "Con mẹ nó, ngươi là quỷ a, quỷ làm sao có thể chết, ngươi mau tỉnh, tỉnh lại, ta van ngươi, đừng dọa ta, ngươi tỉnh tỉnh..."Lâm Ngôn dù bị Doãn Chu kéo ra vẫn vô thức đấm đá lung tung, thẳng đến khi Doãn Chu hung hắn tát hắn một cái mới dần dần tỉnh táo lại, trên mặt lấm lem nước mắt cùng nước mũi, Doãn Chu nhìn người trong lòng hắn, trầm giọng nói, "Nén bi thương."Ngày đó, con đường bọn họ đi rất dài, quả thật như lời A Nhan nói, sau khi mắt trận tử vong thì không ai có thể hóa giải trận địa, dũng đạo vô cùng vô tận, không có oán khí, không có quỷ quái, lại càng không có đường ra, mà ngay cả quan thất cũng đều biến mất.Bốn phía yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập.Lâm Ngôn cõng thi thể của Tiêu Úc, Doãn Chu thì cõng A Nhan, lang thang trên hành trình vốn chỉ kéo dài mười phút, con đường rất dài, vĩnh viễn không thể đi đến cuối, bọn họ đi mất hai mươi bốn tiếng, cuối cùng sức cùng lực kiệt, đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi.Thức ăn mà bọn họ chuẩn bị coi như sung túc, đáng sợ nhất chính là thiếu nước, pin dự phòng cũng không nhiều, năm cây đèn mỏ dần dần xuất hiện dấu hiệu cạn kiệt năng lượng, ánh sáng càng ngày càng mờ, bọn họ bắt đầu tiết kiệm, mỗi ngày chỉ mở một cây đèn pin, còn lại đều là dự bị.Ba người bắt đầu chờ đợi trong bóng tối, thời gian trôi qua thật lâu, từ từ dẫn đến tuyệt vọng, chỉ có thể cổ vũ lẫn nhau, thỉnh thoảng Doãn Chu sẽ kể truyện cười, bọn họ thử vận may, đánh dấu trên mặt đất, dùng dây thừng thí nghiệm không gian, nhưng bọn họ lại nhận ra một điều vô cùng đáng sợ, hiện tại thậm chí không phải là do quỷ dẫn đường thì vô luận đi như thế nào thì bọn họ đều trở về cách điểm xuất phát không xa, dường như bọn họ đã bị ném vào trong một không gian trống rỗng, mỗi một bước chân đều mới tinh, nhưng lại không hề lạ lẫm.Ngày đầu tiên, thức ăn cùng nước rất sung túc, đèn pin còn dư lại năm cây.Ngày hôm sau, nước chỉ còn một nửa, thức ăn vẫn đủ và bốn cây đèn pin.Ngày thức ba, chỉ còn lại một chai nước cuối cùng cùng hai cây đèn pin, mọi người khát khô khó nhịn, năng lượng dần dần tiêu hao rất nhanh, Lâm Ngôn đề nghị phải tiết kiệm, nhưng không ai tán thành, liền không nói nữa, Lâm Ngôn biết mặc kệ là ai nếu phải ở trong hoàn cảnh tối tăm khuyết thiếu ánh sáng cùng tuyệt vọng, thì sớm muộn gì cũng sẽ phát điên.Cảm giác thống khổ khi mất đi người yêu cùng bạn bè dần dần bị nỗi sợ hãi cùng tử vong hòa tan đi một ít, Lâm Ngôn cảm thấy bản thân đã chết lặng, hắn cơ hồ không chịu mở miệng nói chuyện, dù muốn nói cũng không nói nên lời, chỉ lẳng lặng ngồi đó ôm chặt thi thể của Tiêu Úc, khi "sống" người trong lòng lạnh như băng nhưng không biết vì sao sau khi "chết" lại trở nên ấm áp như vậy, cầm đèn pin chiếu vào, liên tục ba ngày, dung nhan vẫn chưa từng thay đổi.Lâm Ngôn không biết chết đi rồi quỷ sẽ như thế nào, vốn tưởng rằng hồn phi phách tán, nhưng lại nhìn không thấy, hiện tại, con quỷ cực kì giống một người bình thường, đang chìm đắm trong một giấc mộng dài, xinh đẹp đến mức mãi vẫn chưa chịu tỉnh lại.Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, hắn nhớ tới kiếp trước bản thân đã từng nói một câu, khi đó hắn cũng giống như bây giờ, ngồi trong bóng tối dùng ngón tay khẽ phác họa đường nét trên gương mặt của Tiêu Úc, lẳng lặng tưởng niệm, nói ta chờ hắn lâu như vậy, cũng chỉ mong được đền đáp.Từ nay về sau sẽ không đợi nữa, bởi vì hắn đã không thể trở về.Ngày thứ tư, vì sức cùng lực kiệt, mọi người thôi cố gắng, nằm bất động tại chỗ nghỉ ngơi, uống hết giọt nước cuối cùng, làn môi bắt đầu nứt nẻ bong tróc, nhiệt độ cơ thể tăng cao, cả cơ thể giống như đang bồng bềnh giữa không trung.Lâm Ngôn vuốt ve mặt Tiêu Úc, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói không nghĩ tới chúng ta sẽ ở trong ngôi mộ này làm một đôi quỷ phu thê, không, ngươi ngay cả quỷ cũng không phải, ta cũng không biết ngươi là cái gì. Lâm Ngôn bỗng kích động, hung hăng ném ba lô xuống đất, dùng hai tay che mặt nức nở khóc thành tiếng. Không ai an ủi hắn, tất cả đều đang bị bầu không khí tuyệt vọng bao phủ, A Triệt đã ngừng cãi nhau với Doãn Chu, nó tựa vào lòng Doãn Chu, cái đuôi vô lực đảo qua đảo lại.Ngày thứ năm, ngay cả cây đèn pin cuối cùng cũng đã tắt ngấm, chỉ chừa lại một ít đốm sáng màu đỏ phòng ngừa tình huống khẩn cấp, Lâm Ngôn sốt cao, trong lúc mơ mơ màng màng thấy có cái gì đó đang di chuyển bên trong dũng đạo, liền cố sức xê dịch cơ thể, áp tai xuống đất, vốn nghĩ là do cơ thể đang trong trại thái thiếu nước đến cực hạn mà sinh ra ảo giác, nhưng không ngờ tiếng động không những không có dấu hiệu đình mà ngày càng có dấu hiệu mãnh liệt hơn, thậm chí ngay cả vách tường cũng đều chấn động."Ngươi nghe." Doãn Chu suy yếu nói, "Tiếng gì vậy?""Không thích nghe, là tiếng kèn của Diêm Vương đó." A Triệt nghẹn ngào nói, "Ông nội nói nếu lúc này nghe thấy những âm thanh kì lạ, thì đã gần kề cái chết.""Đừng nói bậy." Doãn Chu liều mạng ngồi dậy, ngước nhìn xung quanh, chỉ thấy từ sâu trong mộ đạo tản ra một đôi mắt màu xanh biếc, lập lòe lãnh quang, hắn quơ quào xung quanh tìm kiếm cây đèn pin cuối cùng, bật công tắc rọi về phía trước.Nhất định là ảo giác, Doãn Chu lăng lăng nhìn chằm chằm xa xa, mấy ngày nay hắn luôn mơ thấy sông suối, mơ thấy tuyết và mưa, mơ thấy cánh hoa đào rơi lả lả trong hồ, mơ thấy hệ thống cung cấp nước sạch, mơ thấy một bình nước chanh cùng chai nước ngọt có ga, nhưng vẫn chưa mơ thấy một đàn hồ ly loang lổ màu lông!"Hồ ly! Thật sự là hồ ly!" Doãn Chu hoảng hốt la lên, thanh âm khô cằn khó nghe, Lâm Ngôn lập tức nhích người nhìn về phía trước, giật mình há hốc mồm.Là hồ ly, vô số hồ ly đang chạy đến, không chỉ có hồ ly mà còn có rất nhiều loài động vật mà hắn từng chưa gặp qua, con vật đầy lông rất giống khỉ, hoa yêu, còn có một bộ xương khô cầm búa sắt trong tay, tất cả quyện thành một đoàn tựa như một cơn đại hồng thủy đổ xô về phía bọn họ, A Triệt mở to hai mắt, nhìn nhìn đột nhiên oa oa khóc lớn, "Là ông nội, ông nội đến rồi!"Pháp thuật của ngàn vạn con hồ yêu tựa như một buổi biểu diễn hoành tráng, trong dũng đạo nơi nơi đều phát ra bạch quang, ánh sáng ấm áp xua tan tuyệt vọng, tia sáng xuyên qua các khe hở nơi vách tường, chói lóa đâm thẳng vào mắt người, từ sâu trong lòng núi truyền đến những tiếng ong ong, phảng phất như một bầy trâu rừng khổng lồ đang nặng nề lướt qua thảo nguyên, vô số mũi tên bén nhọn phá nát hư không!Ảo ảnh hoàn toàn biến mất, quang mang kịch kiệt xông tới gần như làm cho bọn họ đui mù, ánh sáng cuối cùng cũng hiện ra phía sau cánh cửa âm u nặng trịch, tựa như lời tiên tri trong quyển sách, bát tự chân ngôn: Khổ hải khôn cùng, quay đầu là bờ!Hồ tiên cùng hoa yêu đi đến trước mặt bọn họ, đây quả thật là một bộ "Sơn Hải Kinh" (Sơn Hải Kinh là cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật, tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại) sống a! Trước mặt Lâm Ngôn biến thành màu đen, ý thức dần dần mơ hồ, càng cố giãy dụa lại càng mệt mỏi, phảng phất như hồn phách đang phiêu bồng giữa không trung, rốt cuộc không thể chống cự được nữa, ngưỡng mặt ngã xuống, hôn mê bất tỉnh!Hắc ám giờ đây tựa như một tấm thảm lông ấm áp, tụ lại từ bốn phương tám hướng, cẩn thận bao bọc lấy hắn...Hết chương 72
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com