Hoan Dao Mo Dao Ra Quy Quan Tu Tai Da
"Ngươi xem con búp bê này." Lâm Ngôn nói, "Lúc ấy, chúng ta chỉ lo đánh giá chất liệu cùng hình dáng của nó, mà không hề chú ý đến một điều còn quan trọng hơn, cô bé kia quả thật đang muốn nói cho chúng ta biết điều gì đó, nhưng hồn phách bị khống chế, cô bé không thể nói nên lời, mà con búp bê này chính là manh mối, cô bé muốn nói cho chúng ta biết ai đã giết mình, cũng như ai đang muốn giết chúng ta, đáng tiếc chúng ta vẫn không phát hiện ra!""A Chu, ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên cô bé hại chúng ta sao?"Doãn Chu nghĩ nghĩ, "Hình như là trên đường đến nhà Nhị Tiên Cô.""Phải, lúc đó trong xe đang mở radio, nói có một cậu bé ở Tứ Xuyên mệnh cách thuần âm mặc đồ đỏ treo cổ tự vẫn trong nhà, người ta hoài nghi là do tà thuật dùng để dưỡng tiểu quỷ." Gặp Doãn Chu lộ ra biểu tình khó hiểu, Lâm Ngôn tiếp tục nói, "Lúc đó cô bé hù dọa chúng ta, chính là muốn báo cho chúng ta một tin tức, trọng điểm không phải nằm ở dưỡng quỷ mà là Tứ Xuyên!"Doãn Chu mở to hai mắt, cẩn thận nhớ lại."Tứ Xuyên không chỉ có tiếng về tà thuật cùng cổ thuật, chỗ đó còn có một loại trà tên là Trúc Diệp Thanh, ta nhớ rõ từng có người mời chúng ta uống thử loại trà nổi tiếng của quê hương hắn, trà đó cũng tên là Trúc Diệp Thanh!""Con búp bê này cũng giống như vậy, mấu chốt không phải nằm ở nơi sản xuất ra nó vì lúc đó người dân ở nông thôn đều tự tay may những con búp bê như thế này, ý của cô bé chính là con rối! Tà sư một khi muốn thi thuật thì trước hết phải có vật dẫn, dùng gỗ Mộc, gỗ Hoàng Dương hay gỗ Đào khắc thành hình người, sau đó viết lên ngày sinh tháng đẻ mới coi như hoàn thành. Trong nhóm chúng ta cũng có một người rất âm hiểu về việc này, mà ta và ngươi đã từng đến nhà tìm hắn, khi đó trong phòng tối om không bật đèn, hắn lẳng lặng ngồi trong bóng tối thì thầm lẩm bẩm một mình, kì thật không phải không có người, mà là hắn đang nói chuyện với hồn ma trong con rối!"Doãn Chu ngã ngồi trên đất, khẽ nói, "Sao có thể..."Lâm Ngôn nhắm mặt lại, xâu chuỗi các manh mối mà họ đã vô tình bỏ lỡ từ trước đến nay, hung hăng nói, "Đến Tây Sơn là hắn chỉ, minh hôn là hắn nói, cửa vào mộ là hắn tìm, mỗi lần chúng ta nhắc tới kẻ đã cố ý đẩy ta vào cuộc khai vật khảo cổ, hắn sẽ luôn bất động thanh sắc mà chĩa mũi tên về phía miếu chủ, chẳng lẽ dọc đường đi ngươi không cảm thấy kì quái sao? Một tên đạo sĩ gà mờ như hắn làm sao có thể biết nhiều chuyện về trộm mộ như vậy?""Ngươi biết họ tên đầy đủ của hắn sao, người thân, gia đình đâu, có từng đệ đơn xin cấp học bổng dành cho sinh viên khó khăn, cũng như tham gia các hoạt động ngoại khóa?"Doãn Chu biến sắc, "Thật giỏi che giấu, cả đoạn đường ta đều ở chung phòng với hắn nhưng lại không hề phát hiện ra gì cả!"Lâm Ngôn cũng đang thầm trách bản thân quá sơ suất, thứ đáng sợ nhất chính là một kẻ thù chưa từng lộ diện, cứ tưởng tượng, đêm khuya trên con đường cao tốc, ven đường là hai hàng dương san sát nhau không thấy đáy, gió khẽ hiu hiu lay động những tán lá, cái gì là đáng sợ nhất? Không phải là tên tài xế say rượu, hay cảnh sát, đáng sợ nhất chính là đôi mắt đang ẩn nấp trong lùm cây.Lòng người cô độc sẽ sinh ra lệ quỷ, ma quỷ sở dĩ có thể xuất hiện, là vì hận thù.Ai mới là kẻ đang giấu trong bóng tối?"Tại sao hắn lại làm như vậy, ta còn tưởng hắn có tình ý với ngươi." Doãn Chu kinh ngạc nói."Ta đoán chính là do tình cảm mà hắn dành cho ta, đáng tiếc thứ kỹ xảo dửng dưng mặc bây sống chết của hắn cho dù có cẩn thận đến đâu cũng để lại dấu vết, Đoàn Trạch tuy rằng mù quáng điên cuồng nhưng dù sao vẫn là một pháp sư có tài, mà con rối gỗ này... ta đời trước còn chưa thấy đủ sao?" Lâm Ngôn lạnh lùng nở nụ cười. "Ta đoán, hắn nhốt chúng ta ở chỗ này, là muốn tự mình đến nói với chúng ta a."Lâm Ngôn quay đầu, hướng về phía dũng đạo tối đen hô to, "Xuất hiện đi, Nhan Quân Thành."Vừa dứt lời, trong dũng đạo liền nổi gió, rét lạnh tận xương tủy, một đốm sáng u u lóe lên, lá bùa quen thuộc lơ lửng giữa không trung, chậm rãi lắc mình tiến về phía ba người.Xa xa truyền đến một âm thanh quen thuộc, "Hì hì, Lâm Ngôn ca ca, thật thông minh."Từ cuối dũng đạo hiện ra một bóng người đơn bạc đang cầm lồng đèn, thân thể tái nhợt mà gầy yếu ẩn dưới bộ đồ rộng thùng thình, là A Nhan, nhưng lại không giống A Nhan, biểu tình rụt rè cùng thói quen nhát gan đã hoàn toàn biến mất, bây giờ chỉ còn lại nụ cười quỷ dị tràn đầy tự tin, gương mặt mang nét trung tính của hắn kì thật rất đẹp, tựa như những tấm thiệp hồng tiên diễm được bày bán ở chợ, màu đỏ tà tính, dính đầy thuốc độc."Đoàn Trạch quả nhiên cao tay, nếu chỉ dựa vào Lâm Ngôn ca ca, thì cho dù có nghĩ tới cũng sẽ không muốn tin, vài lần hoài nghi đều tìm lấy cớ tự mình gạt mình." A Nhan cười nói, "Con người không thể quá tốt, quả nhiên Đoàn Trạch và ta đồng bệnh tương liên, hai người chúng ta kẻ ác đụng phải kẻ ác, ai cũng không thể trách ai."Doãn Chu nhịn không được xen mồm vào, "Đạo sĩ, ngươi, ngươi không phải có tật nói lắp sao?"A Nhan liếc hắn một cái, lạnh lùng nói, "Ta thấy ngươi mới cà lăm!"Doãn Chu hoảng sợ, hắn vẫn đang đắm chìm trong đoạn hồi ức khi bọn họ còn ở chung phòng với nhau, vô lực giãy dụa, Doãn Chu mê mang nhìn A Nhan."Đoàn Trạch và Lâm Ngôn đều là ta, ta không xấu, mặc kệ là kiếp này hay kiếp trước, ta cũng chưa vì danh lợi mà làm hại người khác, sai lầm duy nhất chính là đã quá yêu Tiêu Úc, bất quá ta vẫn may mắn hơn ngươi, người ta thương cho dù đang ở trong hoàn cảnh hoàn toàn mất đi lý trí cũng không muốn thương tổn đến ta, về phần người ngươi yêu, hôm nay chỉ sợ sẽ không bao giờ tiếp nhận ngươi." Lâm Ngôn thản nhiên nói, "Dùng trú hồn thuật giam cầm hồn phách của em gái mình vào trong con rối, dưỡng thành tiểu quỷ, mỗi ngày lại ngồi nói chuyện phiếm với nó, rất vui sao?"Chiếc lồng đèn trong tay A Nhan khẽ run lên, "Ngươi đoán được.""Ta đã thấy cô bé, trong đống tượng gỗ trên bàn, cha mẹ, em gái, sư phụ, còn có con mèo của ngươi, tất cả đều ở đó." Lâm Ngôn nheo mắt, tiến về phía trước một bước, "Miếu chủ hẳn là đã chết trong tay ngươi, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì chiếc vòng trên cổ ngươi, đang cần linh hồn của ta.""Tại sao lại làm như vậy?"Nụ cười trên mặt A Nhan cương cứng, nghiến răng nói, "Ngươi là Đoàn Trạch, thì chắc ngươi cũng biết cái cảm giác đó, một mình sống trong bóng tối, không có người thân, không có bạn bè, sống nay chết mai, vì một bữa cơm mà phải dùng tà thuật hại người, người mình thích lại nguyện mất hết dương thọ để được ở bên cạnh một con quỷ mà không chịu liếc mắt nhìn mình một cái, sống như vậy thì có khác gì đang chết? Tất cả đều là do các ngươi làm hại!""Trả Tiêu Úc lại cho ta, ta sẽ không truy cứu chuyện này." Lâm Ngôn nói, thần sắc nghiêm túc, "Chỉ dựa vào chút công phu mèo quào của ngươi, còn dám đứng trước mặt ta múa rìu qua mắt thợ?"Trên mặt A Nhan chợt lóe lên một tia sợ hãi, nhưng lập tức đã bị áp chế, "Ta quả thật không bằng ngươi, cha mẹ ta, chú thím ta, tất cả đều thua ngươi, nhưng trận pháp hôm nay là do ngươi tự tay để lại cho chính mình, ta bất quá cũng chỉ mượn dùng một chút mà thôi, cho dù ngươi rất lợi hại thì sao nào, ngươi có thể phá giải được khốn long trận mà ngươi đã dùng hết tâm huyết suốt đời mình để dựng nên sao? À đúng rồi, hiện tại mắt trận là ta, nếu ta chết, thì ai cũng đừng hòng sống sót!"Từ sâu trong dũng đạo truyền đến những tiếng tất tất tốt tốt quái dị, tựa như âm thanh của gậy gỗ đánh vào vách tường, tạo nên những tiếng trống dồn dập liên hồi.Lâm Ngôn ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng trong không khí, lặng lẽ đạp nhân Doãn Chu, dùng hàm răng khẽ nói, "Chúng ta thảm..."Doãn Chu hạ giọng nói, "Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi giả bộ ngon lành để hù dọa hắn? Uổng công lúc nãy lão tử còn sùng bái ngươi!""Đó là kế hoãn binh đánh đòn tâm lý để kéo dài thời gian, hiện tại không thể trông cậy vào ai..." Lâm Ngôn làm bộ bất động thanh sắc, quay đầu nhìn A Nhan nói, "Nói đi, ngươi dự mưu lâu như vậy, nếu hiện tại còn chưa chịu nói ra, thì sẽ rất có lỗi với các tế bào não đã chết."A Nhan quay đầu nhìn nhìn dũng đạo, cười hì hì nói, "Nó sắp tới, đến tận thời điểm này thì nó đã hoàn toàn mất đi lý trí, các ngươi muốn chạy cũng chạy không được.""Thừa dịp đám tiểu quỷ còn chưa tới, để tận dụng khoảng thời gian còn lại ta sẽ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện, là về gia đình ta."A Nhan hít một hơi thật sâu, ngửa đầu nhìn trần nhà, phảng phất như đang gợi nhớ hồi ức, "Ngươi đoán đúng, ta sinh ra trong một ngôi làng nhỏ ở Tứ Xuyên, nhà ta là đạo thuật thế gia, tinh thông cổ thuật Miêu Cương, Nam Cương Giáng Đầu, phong thủy mộ địa cùng kỳ môn độn giáp, cha ta tên Quân Hướng Đông, còn mẹ ta là Niệm Oanh, ngươi gọi ta là Quân Thành Nhan, vậy chắc ngươi cũng đã đoán được?"Lâm Ngôn gật đầu, "Từ lúc ngươi nói sư phụ ngươi là Vương Trung thì ta đã bắt đầu hoài nghi, hắn nhận ngươi làm đồ đệ, hết lòng chăm sóc nuôi dạy ngươi, bởi vì cha mẹ ngươi đã chết thảm trong mộ Tiêu Úc mà hắn lại may mắn sống sót.""Ta thật sự đã xem thường ngươi, không vội, đoạn này lát nữa nói tiếp, chú của ta tên là Quân Kiến Thiết, à, cũng chính là kẻ đã chết ngoài kia, mộ của Đoàn Trạch rất nổi tiếng trong giới nghiên cứu cổ thuật, nhưng vẫn không ai dám tiến vào, hai mươi ba năm trước, chú cùng thím, còn có con trai của bọn họ vì tìm kiếm các loại giáng đầu thất truyền đã lâu (là yêu thuật sử dụng phù chú, tinh thể, hồn ma làm trung gian hại người, trong đó, các loại "thi giáng, quỷ giáng" đều có thể nhanh chóng hại chết rất nhiều người và súc vật, mức độ nguy hại không thua gì ôn dịch truyền nhiễm, cực kỳ khó đối phó) mà đi vào vào mộ của ngươi, trong lúc nghiên cứu trận đầu người đã vô tình phát động phát cơ quan, hai người đều bị ác quỷ đuổi giết, nhưng trước khi chết vẫn cố gắng đưa anh họ của ta ra ngoài.""Nhưng không may, trong lúc trốn chạy con trai của họ đã trúng phải yêu thuật, bị ác quỷ cắn mất một cánh tay, về nhà không bao lâu thì cả cơ thể bắt đầu thối rữa, đến lúc tắt thở thì ngay cả xương trắng cũng đã nhô hẳn ra ngoài. Cha mẹ ta say mê đạo thuật, vốn đang e ngại ác quỷ, lại bị người bạn thân Vương Trung xúi giục, liền chuẩn bị ba năm, giả dạng thành người địa phương trà trộn vào đội khảo cổ, cha mẹ ta vốn chỉ muốn học hỏi thuật khóa hồn tinh diệu của thời Minh, không hề có ý muốn hại con nghiệt súc kia, lại càng không tham lam một đồng nào trong mộ của nó! Ai ngờ, con nghiệt súc kia không hề có nhân tính, đồ sát ngay cha mẹ ta..."Biểu tình trên mặt A Nhan trở nên thống khổ, nhìn chằm chằm Lâm Ngôn nói, "Lúc ấy, ta chỉ mới năm tuổi, cùng với đứa em gái ba tuổi, bị bỏ lại trong thôn, chờ rồi lại chờ, chờ đến khi nhìn thấy thi thể không đầu của cha mẹ, Vương Trung trốn mất, người trong thôn nói cha mẹ ta xúc phạm thần linh, không ai dám đến chôn cất, ta phải sống chung với hai cái xác suốt nửa tháng trời, cái mùi hôi thối đó, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ, mùa hè thi thể bốc mùi, nước chảy giàn giụa, giòi bọ lúc nhúc khắp nơi, lúc ngủ liền bò vào miệng...""Ngươi biết cảm giác đó kinh khủng như thế nào sao!" Trong mắt A Nhan lộ ra điên cuồng, Lâm Ngôn muốn nói, lại bị hắn dùng tay ngăn cản, tiếp tục kể, "Khi nghiên cứu tà thuật giáng đầu sẽ bị đoản thọ, trong nhà tính đi tính lại cũng chỉ có gia đình chú thím cùng cha mẹ, em gái là người thân, nhưng trong một đêm liền mất hết tất cả, chỉ còn lại đứa em gái nhỏ ba tuổi, ta và nó được cảnh sát đưa về nhà, bố thí chút phí an ủi, căn bản không đủ ăn một bữa cơm, hai anh em bữa đói bữa no, lây lất sống qua ngày, lượm lặt đồ thừa thãi, nhận hết sự khinh bỉ của người đời, thật vất vả sống đến mười ba tuổi, đứa em gái lại bị viêm phổi sốt cao, không có tiền chữa bệnh, người trong thôn lại không một ai đoái hoài tới, cuối cùng nó ôm ta nói mê sảng, muốn đồ ăn ngon, muốn mua váy... Ta lấy đâu ra bây giờ? Đơn giản... đơn giản..."A Nhan thống khổ cắn môi, nức nở."Ngươi thấy bản thân không thể cứu được cô bé, liền đơn giản dùng dây thừng siết cổ đến chết, treo trong nhà, phơi thây giữa trời tìm kiếm oán khí, sau đó luyện thành tiểu quỷ nhốt vào trong rối gỗ." Lâm Ngôn nói tiếp."Sao ngươi đoán được?""Lúc cô bé đến nhà, dụ ta nhảy lầu, một đường không ngừng kêu anh hai, kêu anh hai mua quần áo mới cho mình, nhưng vẻ mặt dường như không phải đang bảo ta."Trên mặt A Nhan toát ra một tia ôn nhu, "Biến thành linh hồn ẩn trong rối gỗ, sẽ không cảm thấy đói khát, không sinh bệnh, vĩnh viễn ở cùng anh hai, thật tốt."Lâm Ngôn chán ghét nói, "Đáng tiếc, cô bé cũng không tình nguyện, nếu không thì tại sao lại không giết ta mà bỏ lại một con búp bê, oan hồn cô bé không thể đầu thai nhất định rất căm hận người anh trai như ngươi!"Trong lúc nói chuyện, dũng đạo bỗng dưng nổi gió lớn, từ cuối đường hầm xuất hiện tốp năm tốp ba bóng dáng dài nhỏ, Lâm Ngôn cẩn thận quan sát, da đầu không khỏi run lên, là trận đầu người! Một cây cọc cắm một cái đầu, chúng nhảy cộp cộp hệt như sơn tiêu trong núi, lúc nhúc một đám, đứng ở sau lưng A Nhan, chính giữa đống đầu lâu là một bóng dáng cao gầy màu trắng đang cúi đầu, mái tóc rối tung che khuất khuôn mặt, dưới ống tay áo lộ ra bàn tay trắng bệch không hề có huyết sắc.Tiêu Úc! Lâm Ngôn suýt chút nữa đã hô to, nhưng lại sợ chọc giận ác quỷ, chỉ có thể nghẹn khuất nuốt trở vào, chuyển tầm mắt nhìn về phía A Nhan."Sau khi em gái chết, ta một mình lưu lạc đến Bắc Kinh, khi đó mới mười lăm tuổi, không nghĩ tới lại đụng phải Vương Trung, ta hận hắn lúc trước đã bỏ mặc cha mẹ ta, cũng hận hắn chỉ vì lòng hiếu kì của bản thân mà đẩy cha mẹ ta vào chỗ chết, nhưng hắn lại vì chuyện này mà ăn không ngon ngủ không yên, cắn rứt nhiều năm, mang theo áy náy hắn thu nhận ta làm đồ đệ, dốc lòng truyền thụ đạo thuật!"A Nhan nói xong liền âm hiểm cười hì hì, vui vẻ nói, "Hắn không hề biết ta đã sớm bỏ xa hắn, với chút công phu đuổi quỷ trừ tà kém cỏi của hắn, cũng đáng để ta bỏ vào mắt sao?!"Lâm Ngôn cười lạnh, "Tâm kế sâu như thế, ngay cả Đoàn Trạch cũng không theo kịp!""Ngươi biết cái quái gì về sự khốn khổ! Những kẻ từ nhỏ đã được ngâm trong bình mật như các ngươi, căn bản không biết cuộc sống này có bao nhiêu khó khăn, vào trường bị người ta khinh bỉ, bị ức hiếp, xem như quái vật, các ngươi thật sự nghĩ ta không có trái tim sao???""Ta vẫn nhớ rõ ngươi, từ ngày đầu tiên khai giảng, ngươi nói ngươi là lớp trưởng lâm thời, đến giúp ta xách hành lý, ngày đó dương quang sáng lạn, ngươi mặc chiếc áo sơ mi trắng từ dưới tàn cây đi về phía ta, ta đã nghĩ trên đời này sao lại có người vừa thanh tú lại ôn nhu như thế, sau đó ngươi đến tìm ta nói chuyện, an ủi ta nói không sao đâu, những kẻ ức hiếp ta không hề có ác ý, ta thật sự rất muốn vì ngươi mà quên đi cừu hận, nhưng mà từ đầu đến đuôi ngươi lại chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái, mà ngay cả tên của ta ngươi cũng còn không biết!" A Nhan âm u cười, "Đương nhiên, ta đâu có dùng tên thật, trong giấy chứng minh cùng hồ sơ đăng ký nhập học đều viết tên Nhan Thành, nhưng không để họ."Nghe thế, Lâm Ngôn cùng Doãn Chu đều kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, dù sao bọn họ cũng không ngờ tới vị tiểu đạo sĩ vô thanh vô tức đang đứng trước mắt này lại chứa đựng nhiều tâm sự như vậy, Lâm Ngôn có chút áy náy, "Xin lỗi, lúc ấy ta đã quá thờ ơ, ta hoàn toàn không biết bản thân mình thích đàn ông..."A Nhan căm giận, "Ngươi không biết? Vậy sao lúc nó tìm đến ngươi ngươi lại thích nó? Nó tới là để giết ngươi, ngươi cũng biết mà!!!""Không có." Lâm Ngôn kiên định nói, "Ta thương hắn, bởi vì hắn sống thực với bản thân mình, hắn chưa bao giờ tỏ ra tự ti như ngươi, hắn phơi bày trái tim của mình trước mặt ta, cho dù là kiếp trước thì ta cũng chưa từng hận hắn."A Nhan cười lớn, "Không hận? Vậy ngươi để nó chịu tội suốt năm trăm năm làm gì?!"Lâm Ngôn nhíu mày, "Tại sao em gái của ngươi lại đi theo ta?""Ta thích ngươi nha, nhưng ngươi lại không thèm để ý tới ta, cho dù như vậy ta vẫn muốn biết tin tức về ngươi, nên ta để nó đi theo ngươi, quan sát ngươi, sau đó trở về báo lại cho ta..." A Nhan đắm chìm trong đó, như say như ngốc, "Những chuyện tiếp theo thì ngươi cũng biết rồi, ta không hề nghĩ tới ngươi chính là Đoàn Trạch, khi đó vừa mới bước vào học kỳ mới, thầy giáo thông báo về lịch thực tập, thật không ngờ địa điểm lại là phần mộ của con nghiệt súc Tiêu Úc kia! Mệnh cách của ngươi thuần âm, xác suất gặp phải quỷ thần rất lớn, ta nghĩ không chừng nó sẽ bám theo ngươi đi ra ngoài, liền bàn bạc với sư phụ, đẩy ngươi vào đội khảo cổ, quả nhiên thành công!""Ta vốn định đánh tan hồn phách của nó báo thù cho cha mẹ, ai ngờ ở trong hoàn cảnh thuận lợi nhất cũng không thể đánh lại nó, mà các ngươi lại thành loại quan hệ kia... Nó càng ngày càng mạnh, càng ngày càng giống người, ta ghen tỵ muốn chết, dùng hết mọi biện pháp để chia rẽ các ngươi, ai biết nó thế nhưng lại đuổi mãi không đi, thật vất vả mới cút mất, lại bị ngươi tìm trở về, ngươi hà cớ gì phải gọi nó về chứ???!!"Lâm Ngôn đánh gãy hắn, "Ta biết ngươi muốn giết hắn, nhưng vì cái gì lại bức ta nhảy lầu tự sát, không phải ngươi thích ta sao...""Đúng, ta thích ngươi." A Nhan nghiến răng nghiến lợi, "Nhưng một kẻ như ta, đáng để ngươi thích sao? Mà cho dù bây giờ ngươi thích ta, vạn nhất có một ngày ngươi không cần ta nữa... Ngươi nói ta phải làm thế nào để giữ chân ngươi đây?""Biến thành hồn phách, nằm trong rối gỗ không tốt sao, thế giới này lạnh lùng như vậy, người mình yêu tùy thời đều có thể thay lòng đổi dạ, bạn bè thân nhất cũng sẽ bán đứng ngươi, đợi các ngươi biến thành con rối rồi, ta sẽ thường xuyên nói chuyện với các ngươi, hệt như bây giờ. Ngươi không biết, trong suốt chặng đường đi đến Tây Sơn, cũng chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời ta, không có gánh nặng, chỉ có bạn bè cùng người mình thích..." A Nhan liếc mắt nhìn Doãn Chu, "Ngươi đừng vội, ta cũng sẽ biến ngươi và A Triệt thành con rối, chờ các ngươi chết rồi, chúng ta lại ở bên cạnh nhau, được không?"Doãn Chu nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm, "Biến thái, con mẹ nó, ngươi thật sự quá biến thái, Doãn Trạch và Tiêu Úc là lưỡng tình tương duyệt, ngươi tính là cái gì?"A Nhan khàn giọng gào to, "Đoàn Trạch lúc đó chẳng phải cũng biến thái sao, hắn giết Tiêu Úc, nhưng Tiêu Úc vẫn yêu hắn, thương hắn như vậy, vừa rồi ta gần như huy động cả nửa quỷ trận, nhưng nó vẫn không chịu giết hắn! Tại sao lại có thể như vậy chứ???""Ngươi nói cho xong đi.""Tốt, nếu ngươi đã ước hẹn với Tiêu Úc kiếp sau gặp lại, thì ta cũng hảo tâm giúp các ngươi một tay, dùng danh nghĩa của sư phụ dẫn dụ các ngươi đến Sơn Tây, khi đó ta đã hoài nghi ngươi chính là Đoàn Trạch, nếu không thì tại sao nó lại vô duyên vô cớ thích ngươi, ta lừa ngươi tổ chức minh hôn, mang các ngươi đến mộ Đoàn Trạch, lúc ở thành Tấn Dương ta đã tìm đủ mọi cách để lôi kéo ngươi vào quỷ thành, kết quả các ngươi chỉ lo làm chuyện đó, ngươi nhớ đến tên kiếp trước của mình, ta đành phải cùng các ngươi đến Đoàn gia thôn, mãi cho tới cổ mộ...""Miếu chủ đâu? Lúc xuất hiện ở trấn Liễn Mộc, hắn còn sống sao?" Lâm Ngôn gặng hỏi."Chết, chết trước khi đến Sơn Tây, biến thành một phần trong bộ sưu tập của ta, ai kêu hắn ầm ĩ kêu gào cái gì buông hạ đồ đao, không để cho ta giết chết các ngươi, hai người chúng ta đánh nhau một trận, sau đó hắn liền chết." A Nhan vui cười nói, "Thứ ngươi nhìn thấy là thuật túng hồn, ngày càng tịnh tiến.""Ta mệt rồi, chỉ còn vài câu cuối cùng." A Nhan khoát tay nói, "Cuối cùng thì các ngươi cũng đã nhớ lại chuyện kiếp trước, nhưng cho mặc kệ nó yêu ngươi, hay ngươi yêu nó thì oán khí tích tụ mấy trăm năm cũng sẽ biến nó trở thành một con ác quỷ hoàn toàn mất đi lý trí, nó hiện tại hận không thể giết ngươi trăm lần, lột da xé thịt uống máu ngươi, làm gì còn nhớ rõ yêu ngươi? Chờ các ngươi chết, ta sẽ luyện các ngươi thành con rối đối phó với nó, Khốn Long Trận của Đoàn Trạch dùng tốt thật, ngay cả nó cũng không thể đấu lại mấy ngàn con quỷ chết oan trong này... Muốn gặp nó? Nó đã trở thành bộ phận quan trọng nhất trong cái quỷ trận này rồi, chính là lợi khí dùng để giết người!"Lâm Ngôn lui về sau, tay phải nhịn không được sờ soạng tìm kiếm nơi thắt lưng."A, ta thấy ngươi đụng tới súng." A Nhan nheo mắt lại, "Nói cho ngươi biết đừng uổng công vô ích, Khốn Long Trận là dùng oán khí để duy trì hình thái, mà ta là mắt trận, nếu ta chết, thì các ngươi vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi, mãi mãi ở trong dũng đạo này làm bạn với ma quỷ...""Đồ khốn!" Lâm Ngôn không thể nhẫn nhịn được nữa, Doãn Chu vội vàng ghì chặt hắn lại không để cho hắn manh động, Lâm Ngôn nóng nảy quát lớn, "Loại người như ngươi, vừa ích kỉ lại tự ti âm độc, không hề suy nghĩ cho người khác, xứng đáng bị kẻ khác ức hiếp suốt đời, cô độc đến già, làm bạn với ngươi, con mẹ nó, thật ghê tởm!"A Nhan phi thường đắc ý, "Đừng nói nhảm, Đoàn Trạch cũng không tốt hơn ta bao nhiêu, tiền đồ vô lượng cùng cuộc sống vinh hoa phú quý của Tiêu Úc đều bị hủy trong tay hắn, khi đó ngươi có hỏi xem nó có muốn chết hay không?""Lâm Ngôn ca ca, chuyện đến nước này ta đều không hối hận, nếu lúc trước Tiêu Úc không giết cha mẹ ta, nếu hai người các ngươi không diễn trò nhân quỷ thù đồ ân ân ái ái trước mặt ta, nếu ngươi có thể liếc nhìn ta một cái, thì mọi chuyện sẽ không tồi tệ như thế này, có lẽ chờ đến khi ngươi chết, còn nó thì hồn phi phách tán, không chừng thỉnh thoảng ta sẽ nhớ đến các ngươi, hiện tại các ngươi còn lại cái gì? Người ta nói tình yêu là thứ tình cảm hoang đường cũng không sai đúng không?""Hoang đường? Ngươi cứ việc bảo hắn đến, ta cho ngươi xem cái gì gọi là tình yêu, mà ngươi cho đến chết cũng không thể cảm nhận được." Lâm Ngôn khinh thường nói, "Muốn nói hối hận, thì phải là mỗi lần ngươi lộ ra sơ hở, ta đều thầm nhủ với bản thân mình không thể hoài nghi bạn bè, cứ thế mà dung túng ngươi đến tận bây giờ!"A Nhan tức giận nói, "Tốt, ta sẽ ngồi xem kịch vui, để coi các ngươi có thể ép buộc thành cái dạng gì!"Hết chương 71
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com