Hoan Dao Mo Dao Ra Quy Quan Tu Tai Da
Hai mắt Lâm Ngôn cay xè, bắt buộc chính mình bỏ chuyện Tiêu Úc sang một bên, trước hết phải có trách nhiệm với mọi người, liền tiếp nhận con búp bê vải từ tay Doãn Chu, cẩn thận đánh giá.Quả thật không phải là đồ mới, lớp vải bông đã bạc màu, dính đầy những đốm đen, Lâm Ngôn rút một nhúm bông chà xát trong lòng bàn tay, không phải là là thứ bông thấm nước mà hiện nay thường dùng, mà là bông cũ, giống như được lấy từ trong những vật liệu may mặc, khi ướt sẽ trở nên rất cứng, có chút ráp tay.Lâm Ngôn còn muốn tìm tòi thì đã bị Doãn Chu ngăn lại, nói bên trong không chừng có dấu kim độc, khi bị đâm vào sẽ dính phải mê hồn đại pháp, Lâm Ngôn không để ý tới hắn, có chút đăm chiêu nói "Vừa rồi ta và Tiêu Úc đều ở bên ngoài, các ngươi thì lại đang ngủ, nếu nó muốn hại người không phải dễ như trở bàn tay?""Lúc trước, mỗi khi nó xuất hiện không phải khiến ta bị đụng xe chính là bức ta nhảy lầu, nhưng gần đây rất kì quái, lần trước nó nửa đêm liền chạy vào phòng ta, trong tay còn cầm theo một búp bê vải cũ nát, nhưng chỉ ở một lát rồi đi, lần này lại nhét con búp bê vào trong lều, dựa vào những biểu hiện trước đó của nó thì không giống như trò đùa dai của một đứa con nít, vậy nó đang muốn làm gì?"Doãn Chu thấy Lâm Ngôn tỏ ra nghiêm túc, liền thu hồi vẻ mặt bỡn cợt, vừa bóp tay vừa suy tư, khớp xương ca ca cạ sát vào nhau, sau một lúc lâu mới do dự nói "... Hay là con bé kia muốn nói điều gì đó với chúng ta?"Lâm Ngôn giật mình, không phải không có khả năng này, từ lúc ở nhà hắn đã hoài nghi, nhưng lần đó lại bị chuyện của Tiêu Úc đánh gãy, chưa kịp nghẫm lại, hiện tại nhớ đến, ánh mắt của cô bé trống rỗng nhưng lại có chút vội vàng, chậm rãi lay động con búp bê trong tay, là thị uy? Cảnh cáo nguy hiểm? Vẫn là...Con búp bê vải có đầy đủ tay chân, mặc một bộ váy đỏ tương tự, nơi vốn nên là đầu thì lại lòi ra một nhúm bông, giống như óc người còn đọng lại, mạc danh quỷ dị.Lâm Ngôn thở dài "Không biết nữa, nếu là tiểu quỷ thì bình thường chỉ nghe lệnh chủ nhân, bây giờ lại đưa đến một con búp bê, hẳn không phải là tên miếu chủ kia rãnh rỗi tìm chúng ta đến giải câu đố.""Khó nói, những tên tội phạm có chỉ số thông minh cao, đều thích để lại chứng cớ khoe khoang bản thân mình quá đỉnh, nói không chừng lão già kia quả thật là cố ý..." Doãn Chu nói đến một nửa, đột nhiên nhìn thoáng qua biểu tình của A Nhan, đành phải ngậm miệng.A Nhan từng nói điển hình của tà thuật Nam Dương chính là dưỡng quỷ, so với Mao Sơn đạo thuật trừ tà trấn quỷ, thì Nam Dương cực kì âm tà bấp chấp hao tổn, giết địch một ngàn tổn hại tám trăm, lấy việc nuôi tiểu quỷ mà nói, chọn ra thi thể của trẻ con vừa chết oan hoặc chết thảm chưa đầy bảy ngày, nướng dưới ngọn nến luyện thành dầu, thẩm thấu vào trong khối gỗ tụ hồn, lập đi lập lại đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ thành hung thần. Tiểu quỷ được luyện ra chỉ nghe lời chủ nhân, có thể thay chủ nhân lấy mạng đối thủ, báo thù, phù hộ cho gia chủ giàu có chỉ trong một đêm, gia đình thịnh vượng. Nhưng lúc còn sống, nguyên dương của tiểu quỷ chưa hết, bất nhập luân hồi, một khi biến thành lệ quỷ thì oán niệm rất nặng, thường thường đến cuối cùng sẽ hại chủ nhân của nó trong một đêm liền xuống dốc, thậm chí nhà tan cửa nát, không thể ngẩng đầu, thậm chí ngay cả con cháu ba đời cũng không thể thoát khỏi kiếp bần hàn.Cái giá phải trả lớn như vậy, nhưng vẫn có tre già măng mọc, đặc biệt là dân cờ bạc lưu manh, thương nhân văn sĩ, không tiếc đến già cô tàn, chỉ cầu vinh hoa phú quý trước mắt.Nói cách khác, miếu chủ thao túng tiểu quỷ đã có dấu hiệu phản phệ, hiện tại thêm hồn ma của Nhị Tiên Cô, rốt cuộc thì hắn không tiếc trả giá hết thảy bày ra cục diện như ngày hôm nay là vì cái gì? Vì tiền tài, báo thù, hay cần đối thủ để tăng thêm công lực? Vậy làm sao người nọ biết được quá khứ giữa mình và Tiêu Úc? Chắc chắn rằng mình nhất định sẽ dẫn theo Tiêu Úc tìm đến cổ mộ? Hoặc là nói, tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp, ngay cả hắn cũng không dự đoán được một sinh viên bình thường như mình lại có mệnh cách thuần âm, kiếp trước đã sớm quen biết với con quỷ?Lâm Ngôn lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, từ sau khi A Nhan phát hiện hắn bị người ta hạ chú lúc chụp tấm hình ở Thẩm Gia Viên, thì mọi chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp, manh mối chồng chéo lên nhau, rối như tơ vò, hắn cảm thấy chỉ cần tìm thấy mối nối giữa các đầu dây là có thể làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện, nhưng cố tình lại luôn chỉ thiếu một chút...Đột nhiên xuất hiện một cô bé, mọi người cũng không còn buồn ngủ, Lâm Ngôn sợ một khi nằm xuống sẽ nhịn không được nhớ tới lời nói của Tiêu Úc, liền kêu gọi mọi người ngồi trên đất, làm thành một vòng tròn, thảo luận lại những đầu mối đã có, chính giữa đặt một tờ giấy trắng, nương theo ánh sáng từ đống lửa mà viết chữ vẽ tranh."Miếu chủ sắp đặt thực tập à mang Tiêu Úc ra à giết quỷ.""Dùng tà thuật thao túng hồn ma của cô bé cùng bà bà à tìm cơ hội ly gián ta và Tiêu Úc à giết ta, diệt quỷ.""Miếu chủ đi đến Sơn Tây à Xuất hiện ở trấn Liễu Mộc à Sau đó biến mất, ở gần mộ của Đoàn Trạch lại gặp phải tiểu quỷ."Doãn Chu lấy tờ giấy ghi manh mối qua xem, nhìn một hồi, liền nói "Dù sao thì tên miếu kia nhất định muốn giết Tiêu Úc, nhưng có lẽ ngươi chỉ là đối tượng bị lợi dụng, con quỷ vốn ở trong mộ mấy trăm năm chưa từng trêu chọc ai, lần duy nhất dính líu với dương gian chính là vào cuộc khảo cổ hơn hai mươi năm trước." Doãn Chu cắn xúc xích "Ai Lâm Tử, ngươi xem không chừng tên miếu chủ kia chính thành viên trong đội khảo cổ, bị Tiêu Úc dọa nửa chết nửa sống, vẫn luôn canh cánh trong lòng nên tìm cơ hội trả thù?""Vậy hắn cũng quá chấp nhất rồi." Lâm Ngôn cười khổ, hướng A Nhan bĩu môi "Còn một vấn đề nữa, vừa rồi chúng ta nhìn thấy sơn tiêu, thứ kia thường xuất hiện gần nơi có tà trận đúng không?"Từ khi mọi người bắt thảo luận về chuyện miếu chủ, A Nhan cảm thấy rất xấu hổ, muốn biện giải cho sư phụ lại sợ nhân thần cộng phẫn, vẻ mặt tái nhợt ngồi xếp bằng ở một bên, thấy Lâm Ngôn hỏi mình, liền lắp bắp nói "Cũng không phải là tất cả, những chiến trường xưa dùng pháp thuật để bố trận hay Tương Tây cùng Miêu Cương đều có, nhưng gần đây... có lẽ cũng chỉ có cổ mộ."Lâm Ngôn lại viết ba chữ "mộ Đoàn Trạch" lên tờ giấy, sau đó chĩa mũi tên ghi thêm hai chữ "tà thuật", ngẩng đầu lên hỏi A Nhan "Ngươi chừng nào thì biết sư phụ mình sử dụng tà thuật?"A Nhan không nghĩ tới Lâm Ngôn sẽ hỏi cái này, ngẩng đầu ngẫm lại nói "Rất, rất sớm... Kì thuật đạo thuật cùng tà thuật là nhất mạch đồng tông, truyền nhân của đạo thuật có vẻ nhiều hơn một ít, nhưng tà thuật cũng rất ít xuất hiện ở trung nguyên, nó lại hại người, tổn thất nhiều năm như vậy, ta cũng chỉ nghe sư phụ nói qua, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến.""Năm trăm năm trước, dùng tà thuật để chống những kẻ trộm mộ rất phổ biến sao?""... Vô cùng ít, tà thuật bắt nguồn từ Nam Dương, đại đa số người phương Bắc không hề biết đến nó, lại thêm tổn hại âm đức, gặp phải báo ứng, căn bản không có người dùng...""Có lẽ chúng ta đã nghĩ chuyện này quá đơn giản, tưởng rằng miếu chủ có thù oán với Tiêu Úc, lợi dụng ta giết hắn, nhưng bây giờ tiểu quỷ kia lại đột nhiên xuất hiện, cách khống chế nữ quỷ cùng thủ pháp chống trộm trong mộ Đoàn Trạch rất giống nhau, không chừng tên miếu chủ cũng giống như chúng ta, có liên quan đến người tên là Đoàn Trạch?" Lâm Ngôn vừa nói, vừa dùng bút nối hàng chữ "Dùng tà thuật thao túng hồn ma của cô bé cùng bà bà" với "mộ Đoàn Trạch" lại với nhau, hợp thành một vòng tròn."Tà thuật (tiểu quỷ cùng bà bà) à sắp đặt thực tập à mang Tiêu Úc ra à ly gián ta và Tiêu Úc à giết ta, diệt quỷ à mộ Đoàn Trạch à tà thuật."Giống như có một trận gió lạnh lẽo thổi qua, tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ, không khỏi phát run, Tiêu Úc nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Lâm Ngôn, Lâm Ngôn không trốn, ngẩng đầu thong thả nói "Nếu miếu chủ thật sự có liên quan đến Đoàn Trạch, lại sắp xếp cho ta dẫn Tiêu Úc ra, vậy ta đoán miếu chủ đã sớm biết chuyện kiếp trước giữa ta và Tiêu Úc.""Tuy rằng ta đoán không ra đến cùng thì hắn có thâm cừu đại hận gì với chúng ta, nhưng ta nghĩ nếu hắn còn muốn giết người, thì ngày mai tiến mộ chính là cơ hội cuối cùng của hắn, cũng là cơ hội tốt nhất, nếu trong mộ có cơ quan thì thậm chí hắn cũng không cần tự mình ra tay."Doãn Chu từ hai hàm răng trừu rút một hơi khí lạnh, lấm la lấm lét nhìn xung quanh, bầu trời đêm không biết khi nào đã phủ đầy những đám mây nhỏ, ánh trăng mờ ảo mơ hồ, cong thành một đường mềm mại "Nói không chừng hắn đang ở gần đây."Cái gì mới là chân chính khủng bố? Người bên ngoài, bộ xương khô trong tủ áo, nửa đêm đi WC liền nhìn thấy một gương mặt đầy máu trong gương, trong linh đường, thi thể người phụ nữ chậm rãi ngồi dậy từ quan tài... Khủng bố chân chính chính là một đôi mắt, chúng ta không biết nó đang ở đâu, không biết vì cái gì, tựa như một âm hồn không nhà để về, trong lòng tràn đầy cay độc oán hận, núp trong một góc tối mà theo dõi, nhìn xem nhất cử nhất động của chúng ta, nhưng ta lại không ai biết nó đang tồn tại.Ý nghĩa thật sự của từ khủng bố xuất phát từ "không biết", khi mọi người biết được không biết từ lúc nào cuộc sống của mình đã bị kẻ khác theo dõi,thậm chí là âm thầm sai khiến, đều nhịn không được mao cốt tủng nhiên. Một đường ray đi khắp bốn phương tám hướng, người cầm cờ lê đứng ven đường, vụng trộm thay đổi phương hướng, xe lửa liền vô tri vô giác hướng tới nơi mà nó đã "dự tính", có lẽ giây tiếp theo sẽ rơi xuống địa ngục.Hắc Bạch Vô Thường luôn có thể tìm đến những người sắp chết, ngươi cứ nhìn xung quanh mình, không chừng bọn họ đang nấp trong tủ áo, yên lặng bấm ngón tay chờ đến ngày chết của ngươi.Trong khi trở về lều, Doãn Chu liền lẽo đẽo theo Lâm Ngôn, kéo lấy hắn nhỏ giọng nói "Lâm Tử, chuyện của ngươi cùng con quỷ kia chúng ta đều đã nghe hết, ta không biết ngươi có hiểu hết ý tứ của hắn không..."Lâm Ngôn khựng lại, lạnh lùng nói "Trong lòng ta biết rõ."Doãn Chu im lặng không nói.Một đêm này, mọi người đều không được ngon giấc, trong lều, có kẻ không ngừng xoay người, Doãn Chu kể chuyện cười làm cho mọi người giảm bớt căng thẳng, bên ngoài gió lên, bọc nilông bị gió thổi vù vù, Đại Xuyên và Tiểu Xuyên vẫn thay phiên nhau gác đêm, Lâm Ngôn ngủ bên trái, Tiêu Úc nằm bên cạnh hắn, không biết cố ý vẫn là vô tình, nắm lấy một ngón tay của Lâm Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve.Lâm Ngôn rút tay về, Tiêu Úc lập tức bắt lấy cổ tay của hắn, ở bên tai nhỏ giọng nói "Đến lúc đó nếu không thể tiếp tục được nữa... ta sẽ mang các ngươi trở về."Trong phút chốc bị nhìn thấu, Lâm Ngôn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hai sợi dây thừng trong lều "Đã bị người nhớ thương thì có trở về cũng vô ích, nhảy lầu đụng xe, nó còn rất nhiều trò.""Ta ở dưới lầu canh gác cho ngươi." Tiêu Úc nói "Muốn hồn phi phách tán nhanh nhất cũng phải đến Đoan Dương năm sau, một năm này ta vẫn có thể bảo hộ ngươi chu toàn.""Ngươi không đầu thai? Không cần Dật Hàm của ngươi?"Tiêu Úc trầm mặc một hồi, "... Trần thế này, còn có cái gì để ta lưu luyến, đầu thai hay không, tùy nó thôi.""Không biết tại sao, ta vẫn luôn muốn gặp Dật Hàm một lần, càng đến gần càng có cảm giác như vậy, giống như hắn đang chờ ta." Tiêu Úc thản nhiên nói "Nếu thật sự không thể đến được thì bỏ đi, để các ngươi phải mạo hiểm ta không yên tâm.""Đúng rồi, hắn chờ ngươi, chờ đến đầy nhà đều là kiều thê mỹ thiếp, Tiêu công tử quả là kẻ si tình nhất từ cổ chí kim, vì một người như vậy, không tiếc hết thảy." Lâm Ngôn cười lạnh "Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, kế hoạch lớn của Tiêu công tử, làm bọn ta cảm thấy hổ thẹn."Người phía sau sửng sốt một chút, buông tay hắn ra "Ngươi nhất định phải châm chọc như vậy sao?"Lâm Ngôn không thể nhịn được nữa, muốn hất chăn nổi điên, liền bị Tiêu Úc đè lại "Có lẽ lúc còn sống ta đã làm chuyện tán tận thiên lương, hiện tại rơi xuống nước này, thành quỷ mấy trăm năm, chờ đợi một người đã bội bạc mình, Lâm Ngôn, đến một ngày nào đó ngươi sẽ gặp được người mà ngươi thật sự yêu thương, một người mà "ngươi để ý tới hắn không phải bởi vì hắn yêu ngươi", không cần tin tưởng cái gì là tam sinh tam thế, đừng bỏ lỡ hắn.""Quân ký vô tình ta tức hưu?" Tiêu Úc thản nhiên nở nụ cười "Tiêu Úc vô năng, không thể quyết tuyệt tiêu sái như ngươi, nhưng nếu ta còn lại dù chỉ là một tia hồn phách, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, cùng người ngươi yêu bình thản sống hết quãng đời còn lại."Móng tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay sinh đau, Lâm Ngôn nhìn chằm chằm nóc lều, phía cuối dính chút đất bẩn, giống như một con giun, giãy dụa trong bùn nhão.Một đêm im lặng.Buổi tối âm u, ngày hôm sau liền nổi gió, khắp đồi núi phát ra tiếng cười bén nhọn, sâu trong rừng dường như đang bốc lên từng đám khói xanh, dương quang yếu ớt, khô ráo lạnh thấu xương, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ dại.Trời tối không thấy rõ, lúc này trời sáng, mọi người bắt đầu bận rộn quan sát bốn phía. Chỉ thấy so với Bắc Sơn cùng Đông Sơn thì địa thế của Tây Sơn nà vô cùng hiểm trở, chân núi từ hướng Đông trải dài về phía Nam, mùa hè hưởng gió Tây Nam, ngay cả ban ngày, mặt trời cũng vướng trên sườn núi, so với đồng bằng phía Đông xanh ngát, thì nơi này đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng khô cằn, những tán cây nhỏ cùng cỏ dại rải rác trên mặt đất, vì thường xuyên bị gió Tây Nam càn quét, nên trông có chút hoang vắng.Phần lớn mộ huyệt đều chọn nơi có đất xốp, theo tư liệu thì tuy những ngôi mộ thời Minh thường ưa chuộng kết cấu nhiều tầng, nhưng tổng diện tích cùng quy mô lại không lớn, khó giải nhất là những cơ quan cùng tà thuật được bố trí trong mộ, mấy người vốn tính toán đào một cái hầm thông vào bên trong, nhưng sau khi biết trong mộ có cơ quan thì không dám hành động thiếu suy nghĩ, mỗi người cầm một cái xẻng Lạc Dương, chia nhau tìm kiếm "thần đạo" cùng "đá chỉ đường".Thì ra ở thời đại coi trong việc mai táng, đã có rất nhiều người tuy còn trẻ nhưng đều tự xây mồ cho mình, chờ sau khi mình hạ táng liền mở cửa mộ ra, nên vì giúp người mai táng có thể thuận lợi tìm đến huyệt mộ, thợ xây dựng thường để lại một tảng "đá chỉ đường" cách đó không xa, nếu có thể tìm ra nó thì sẽ không làm phát động cơ quan, không tốn qua nhiều thời gian, nhân lực cùng vật lực, còn thần đạo lại bị tầng tầng cửa mộ phong tỏa, có những phương thức mở cửa mộ từ xưa đã bị thất truyền, lần đầu tiên Lâm Ngôn thực tập, bọn họ đã bị chặn lại trước một cửa mộ được khóa bằng đá cẩm thạch, phải mất hai tuần tìm chuyên gia đến mở khóa mới có thể tiến vào địa cung.Cửa chính khó đi, đường ngang ngõ tắt lại ít, loại phòng trộm này chủ yếu là để "phòng tiểu nhân không phòng quân tử", chuyên môn trừng trị những tên trộm mộ âm mưu tiến vào bên trong.Trên núi gió lớn, không bao lâu thì miệng người nào cũng đã đầy cát, hai mắt bị thổi đỏ ngầu."Rốt cuộc thì đến bao giờ mới tìm được đây?" Doãn Chu rút xẻng Lạc Dương ra khỏi đất, lấy bùn đất lên, nghiên cứu nửa ngày, không nhịn được nói "Đều là đất, lần nào cũng giống nhau.""Kiên, kiên nhẫn một chút." A Nhan nhìn lớp đất được đào lên, lấy mũi ngửi ngửi "Vẫn là đất chết, chưa đến nơi, di chuyển về hướng Nam thêm một thước nữa.""Đất cũng có sống sao?" Doãn Chu lắc đầu, vác xẻng Lạc Dương đi về hướng Nam, đầu xẻng nối với ống nhựa, dài gần ba thước, dáng người Doãn Chu cao gầy, vác cái xẻng lên vai rất giống Tôn Ngô Không tái thế "Đêm nay chắc chắn lại đau thắt lưng, sớm biết sẽ có ngày này thì đã mướn thêm vài người trong thôn tới làm cu li, hiện tại tốt lắm, chúng ta vừa làm cướp vừa làm vua đào xới.""Không phải là đất có thể sống, mà một loại đất có tên ngũ hoa, đất pha tạp, có nhiều màu, trước khi xây mộ người ta thường bỏ đi lớp đất vốn có, thay vào đó là đất cát trắng không thấm nước để bảo đảm trong mộ được khô ráo." Lâm Ngôn giải thích "Hơn nữa tường mộ sớm muộn gì cũng sụp, trên nắp mộ thời nhà Minh còn chồng thêm mấy chục kí gạo nếp cùng gốm sứ, đất thịt xung quanh mộ có đủ loại màu sắc, lẫn với đá vụn cùng mảnh sứ vỡ, nên có tên là đất ngũ hoa, nhìn thấy đất ngũ hoa thì chắc chắn đã đến mộ.""Cao thủ thì chỉ bằng một xẻng là có thể xác định được quy mô cùng vị trí của ngôi mộ, chúng ta lại không có khả năng đó nên cứ từ từ mà đào."Nhất thời một cơn gió bỗng thổi qua, mọi người đều vùi đầu bận rộn xúc đất, rất giống như một đám công nhân xây dựng, A Triệt ôm cái xẻng của mình, ấn xuống đất, nhưng cái xẻng giống như bị một bàn tay vô hình giữ chặt, làm cho nó phải cố hết sức.Đáng tiếc, rõ ràng ngay cả pháp thuật của hồ ly cũng không thể giúp nó qua được lần này, cái xẻng thường xuyên bị mất khống chế, bỗng dưng ngã nhào, làm cho bùn đất văng tứ tung lên quần áo của những người xung quanh, ngay cả nó cũng không thể tránh khỏi, chính là đang ăn thịt bò cao hứng, thình lình một hạt cát rơi vào, làm nó hắt xì liên tục.Doãn Chu lần thứ ba bị cơn mưa đất rơi trúng đầu, nổi giận đùng đùng xách áo tiểu hồ ly lên "Ngươi muốn ta đánh ngươi phải không!!""Con mẹ nó, ông nội hồ ly của ngươi quyết định giam ngươi trong phòng luyện pháp thuật thật là quá sáng suốt, nhìn trình độ của ngươi rõ ràng là tai họa cho mọi người, nếu đổi thành ta, ngươi mà dám chọc ta một ngày, ta đã lột da ngươi làm khăn choàng..."Doãn Chu còn chưa nói xong, tiểu hồ ly đã ngồi xếp bằng xuống đất, lắc lắc cái đuôi, mở to hai mắt, oa một tiếng khóc lớn."Không làm việc còn thêm phiền, khóc, khóc, ngươi xem, chưa bao lâu đã ăn hết khô bò rồi."Tiểu hồ ly càng khóc dữ dội hơn.Mọi người xung quanh đành phải bỏ dở công việc trong tay, tiến lại dỗ nó, cái này thì tốt rồi, tiểu hồ ly cưỡi trên cổ Tiêu Úc không chịu xuống, thút tha thút thít khóc một hồi, vụng trộm xoay đầu nhìn Doãn Chu làm mặt quỷ, Doãn Chu bị chọc tức nâng tay lên muốn đánh, tiểu hồ ly vừa khóc, Tiêu Úc lại không biết nó đang giả bộ, đau lòng bé con, vài lần thiếu chút nữa đã đánh nhau với Doãn Chu.Trong lúc nhất thời, làm việc thì làm việc, dỗ con thì dỗ con, cãi nhau đánh nhau huyên nháo thành một đoàn.Phía chân trời ánh lên nắng chiều, tịch dương chậm rãi chìm xuống, sau khi xác định được vị trí liền bắt đầu khai quật, tìm được một chiếc bát cùng tách trà bị vỡ, một đám gạo nếp xen lẫn trong lớp đất không có tạp chất, mọi người đều đau thắt lưng, thể lực không thể chống đỡ nổi nữa,đành phải ngồi nghỉ một lát, cuối cùng chỉ còn một người ở lại trong hầm hì hục mà đào.Mắt thấy hoàng hôn sắp qua, trong lòng mọi người đều suy tư, rõ ràng theo phong thủy thì kết cấu không lớn, còn nhỏ hơn cả mộ của Tiêu Úc, nhưng đã đào lâu như vậy sao còn như thấy lối vào thần đạo?Đang nghĩ, phía dưới bỗng dưng truyền đến tiếng hô hào của A Nhan "Gặp tường mộ rồi!!!"Mọi người đang ở bên ngoài vội vàng tụ lại, con đường hầm sâu tới sáu thước, đâm vào trong núi, A Nhan đang ghé vào một góc dùng chân đẩy lùi người về sau, từ đầu gối đi lên đã bị toàn bộ huyệt động che khuất, thật vất vả mới rút ra được, trên đầu rớt đầy cát đất cùng đá vụn, giơ đèn lên ý bảo mọi người tiến đến.Đoàn người lập tức tỉnh táo lại, ba chân bốn cẳng mở rộng cửa hầm, trước khi trời tối cũng đã mở rộng được khoảng sáu bảy thước đủ để bảy người có thể hoạt động, trước cửa ra vào buộc một sợi dây thừng rất thô, là dây chuyên dụng dùng để leo núi, bên trong có lõi thép, có thể chịu được thể trọng của mười người trưởng thành, một đầu bỏ xuống đáy động, một đầu khác thì cột vào gốc cây cổ thụ lớn.Mấy người lần lượt theo thứ tự tiến vào trong động, trước mặt là tường mộ.Mặt đá cũ kĩ mà lạnh lẽo, thanh lí đi lớp bùn đất bám bên ngoài, thời gian gần năm trăm năm xa xăm mà đến, mọi người đều không khỏi cảm thấy khẩn trương, lần này vào không giống như lúc khai quật mộ của Tiêu Úc, đây là một tòa âm trạch nguyên vẹn nhất mà họ từng chạm vào, sau bức tường mộ chôn giấu một câu chuyện xưa cũ, một đoạn thời gian, có lẽ vẫn sẽ có chút ấm áp, đang ở dưới vực sâu không đáy lẳng lặng chờ đợi bọn họ.Lâm Ngôn đi đến trước mộ, nhẹ nhàng vuốt ve một khối đá gần đó, trong lòng không nói nên lời tư vị, nơi này chứa đựng quá khứ của hắn, ký ức của hắn, tình địch của hắn, giống như đây là thể xác mà mình đã rời bỏ từ mấy trăm năm trước, linh hồn có thể trùng sinh, bây giờ tìm lại thể xác để khám phá bí mật lúc còn sống.Ai biết được không chừng trong mộ đang mai táng những đau thương không người biết đến?A Nhan vỗ vỗ Lâm Ngôn, ngón tay lạnh lẽo "... Hư... Lâm Ngôn ca ca, ngươi xem cái này." Ý bảo hắn chớ có lên tiếng.Là một tảng đá bị A Nhan dùng đất che lại, Lâm Ngôn không dám kinh động mọi người, dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của mấy người, lấy đèn chiếu vào hàng chữ cổ được khắc trên đó."Người đột nhập vào mộ sẽ chết sau ba tháng, bên trong khổ hải khôn cùng, quay đầu là bờ."Làm người ta khó hiểu là, trên tảng đá còn khắc một bức tranh nhỏ, là Nam Hải Quan Thế Âm đứng trên khoang thuyền, từ hàng phổ độ."Này... này là dọa người vẫn là cứu người?""Không biết." Sắc mặt A Nhan trắng bệch."Cổ mộ thường có cái này, phần lớn đều là viết lung tung hù dọa người khác, nhưng mà lần này..." Lâm Ngôn nghĩ nghĩ "Ta đi nói với Đại Xuyên một tiếng, nông dân thường tin mấy thứ này, nếu sợ thì cứ để bọn họ về trước."A Nhan lắc đầu "Không, không được, chúng ta thiếu người, nếu bọn họ đi rồi thì chỉ còn lại năm người chúng ta, trong đó còn có một yêu một quỷ, âm khí quá nặng, vạn nhất trúng phải tà thuật trong mộ, thì càng phát tác lợi hại hơn.""Để ta nghĩ biện pháp tránh, tránh ma quỷ trước."Lâm Ngôn gật gật đầu.Tiểu Xuyên cùng Đại Xuyên cõng hành trang của mọi người vào trong động, ấn theo chỉ thị của A Nhan, bắt hai con gà sống đến, gà trống vừa thấy tường mộ, phảng phất như bị thứ gì quấy nhiễu mà vỗ cánh phần phật, xù lông giận dữ, kêu la không thôi, Lâm Ngôn ôm con gà ra ngoài không may bị mổ một cái, máu tươi chảy ròng ròng.A Nhan một tay nắm con gà, một tay lấy dao găm ra, ý bảo mọi người lui về sau, niệm chú xong liền nhanh tay cắt cổ họng nó, sau đó bồi thêm một nhát cắt đứt đầu con gà, nhanh tay ném tới mặt tường. Con còn lại cũng làm như vậy, sâu trong huyệt động không biết từ nơi nào lại bắt đầu nổi gió, đèn trong tay chớp tắt vài cái, tiếp đến một màn huyết tinh đều làm cho mọi người không nói nên lời, chỉ thấy hai con gà không đầu bỗng dưng sống lại, nhảy nhót xung quanh tấm tường, máu tươi phun cao một thước, hệt như hệ thống phun nước bị rò rỉ, hai cột nước đỏ tươi "xích xích" lắc lư bắn đầy lên tường, bụi máu văng tứ tung.Hai còn gà trống không đầu phịch một tiếng, ngã nhào trong vũng máu, đất đá cùng máu gà trộn lẫn vào với nhau, dính bết một mảnh.Đang căng thẳng, Lâm Ngôn bỗng dưng bị người ôm chặt phía sau, sợ tới mức rợn tóc gáy nhảy dựng lên, nhìn lại, thì ra là Tiêu Úc.Toàn thân con quỷ phát run, sắc mặt trắng bệch, gắt gao ôm lấy hắn, khàn giọng nói "Lâm Ngôn, ôm ta, khó chịu quá, nóng, đau quá...""Sao ngươi lại ở đây, không phải đã bảo ngươi ra ngoài sao!!!" Lâm Ngôn nóng nảy, máu gà trống là vạn vật chí dương, quỷ linh tà sát gặp đến đều phải nhượng bộ lui binh, mà trong không gian hẹp hòi này bốn phương tám hướng đều là máu gà, đối với quỷ không khác gì đang ở trong lò nướng, lập tức đỡ Tiêu Úc dậy, quơ lấy sợi dây thừng "Ngươi đi lên trước, chờ dương khí trong động tán đi rồi nói."Con quỷ lại không chịu cầm dây thừng, giãy dụa một hồi, vô lực trượt xuống vách tường, dùng ngón tay đỡ cái trán, gắt gao cắn răng nỉ non, "Nóng quá, nóng quá... Lâm Ngôn..."Lâm Ngôn hoảng loạn, tìm kiếm thứ gì đó ở trong balô, nhưng không phải là chu sa thì chính là xích tiêu, còn có cả một xấp bùa trấn quỷ, ảo não ném xuống đất, dùng thân thể che trước mặt Tiêu Úc, ngăn trở luồng huyết khí đang phun trào từ sâu trong huyệt động, dưới tình thế cấp bắt mới nhớ tới mệnh cách thuần âm của mình, liền gắt gao ôm lấy Tiêu Úc, làm cho con quỷ tránh thoát sau lưng mình."Ráng chịu đựng một chút, trong chốc lát liền hết."Mùi xà phòng thân thiết, hơi lạnh quen thuộc, dưới mái tóc hỗn độn, một đôi mắt mê mang đang chăm chú nhìn Lâm Ngôn.Tiêu Úc quơ lấy mặt Lâm Ngôn, theo bản tìm kiếm nơi duy nhất phát ra âm khí ở bốn phía, hôn lên bờ môi của hắn, vội vàng cậy mở khoang miệng hung hăng đoạt lấy, không hề có bất cứ kỹ xảo nào, thô bạo mà đem đầu lưỡi vói vào sâu trong yết hầu, theo bản năng mút lấy nước bọt từ miệng hắn, này còn chưa tính, không đợi Lâm Ngôn lấy lại tinh thần thì khóe môi đã bị Tiêu Úc cắn một cái, mùi rỉ sắt lan tràn khắp khoang miệng.Lâm Ngôn bị hắn hôn quá mãnh liệt cơ hồ sắp tắt thở, sợ hãi lại đau lòng, dùng sức vỗ vỗ cánh tay con quỷ "Ngươi... Ngươi đợi một chút, ta, ngươi trước để ta thở cái đã!!"Sau lưng truyền đến một trận ha ha tiếng cười, cuời to nhất chính là Doãn Chu.Ngay cả anh em Đoàn gia cũng đi theo ồn ào, A Triệt vừa cười vừa vỗ tay, vui vẻ nửa ngày mới nhớ tới chính mình là yêu, cũng nên làm chút gì đó, liền thuận tay vẽ một cái kết giới ngăn cách âm dương, tuy rằng chất lượng không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng có thể miễn cưỡng sử dụng. Không bao lâu hai con gà hoàn toàn chết đi, Tiêu Úc mới khôi phục lại thần trí, lấy ngón tay vuốt ve đôi môi bị cắn nát của Lâm Ngôn, đau lòng không thôi."Khỏe chưa?" Mặt Lâm Ngôn đỏ như máu, cố gắng che giấu biểu tình trên mặt, lãnh đạm nói "Khỏe rồi thì mau đi."Dứt lời liền đứng lên, vỗ vỗ bùn đất bám trên ống quần, Tiêu Úc kéo hắn lại, do dự một hồi, mới nhẹ giọng nói "Để ta... ôm ngươi đi được không..."****Tảng đá lạnh lẽo trên tường không cần bất cứ chất phụ trợ nào để kết dính, được mài rất kín kẽ, lúc lấy đá ra mọi người đều phải mang theo khẩu trang, để ngừa mùi ẩm mốc tích tụ suốt năm trăm năm để làm tổn thương đến phổi, quả nhiên không ngoài dự kiến, khi khối đá đầu tiên được lấy ra, từ trong cửa động "phốc" một tiếng phun ra một luồng khí đen, đầy mùi thối rữa xông vào mũi. Tiếp đến từng khối đá lần lượt được lấy ra, chờ đến khi mở được một con đường đủ đi qua, thì mọi người lại bò trên mặt đất, đắp lò ăn cơm chiều, thấy luồng khí đen đã hoàn toàn tan hết, mới lưng cõng hành trang, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cùng vật chiếu sáng đứng trước lối vào.Tiểu đạo sĩ cắm ba cây nhang lên lư hương, đây là quy định trước khi vào mộ, mấy người đứng trước lư hương thành tâm vái lạy, mặc niệm nói chuyến này đã quấy rầy giấc ngủ của tổ tiên, cam đoan sau khi vào trong mộ sẽ không lấy đi một xu, sau đó mỗi người đều buộc dây thừng quanh lưng, do A Nhan dẫn đầu nhảy vào.Không bao lâu, dây thừng lung lay, ý bảo an toàn, tiếp đến là Đại Xuyên, Tiểu Xuyên, Lâm Ngôn, Tiêu Úc, A Triệt cùng Doãn Chu lần lượt tiến vào.Ngay khi thân ảnh của Doãn Chu hoàn toàn biến mất sau bức tường mộ hắc ám, không có người nhìn đến sự thay đổi của lư hương, ba cây nhang được cắm ở trong lư, sớm đã tắt ngấm.Hết chương 61
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com