TruyenHHH.com

Hoan Dao Mo Dao Ra Quy Quan Tu Tai Da

Sắc trời dần dần tối đen, trong núi không thắp đèn. Rừng cây yên tĩnh, ngẫu nhiên chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lác đác vang lên.

Cách khu lăng mộ không xa, có ba người mặc đồ đen đang ngồi chồm hổm trong đám cỏ gặm bánh mì.

"Các ngươi nói... nơi này có sói không?" Doãn Chu khẩn trương hề hề khều khều Lâm Ngôn "Lấy dùm bình nước, khát muốn chết."

"Chai cuối cùng đó, tiết kiệm một chút, chúng ta không mang đủ đồ ăn." Lâm Ngôn cầm nửa bình nước khoáng đưa qua, xa xa nhìn chằm chằm ngọn đèn màu da cam, một ngày bận rộn chấm dứt, các công nhân đang tụ tập trong lều uống rượu đánh bài.

"Sớm biết phải nhịn đói một đêm, làm gì thì làm cũng phải ăn luôn gói mì mà người ta mời cho rồi..." Doãn Chu oán giận nói.

Khi nói chuyện, một ngọn đèn lại tắt.

"Thất sách, đáng lẽ phải mua chút thuốc mê bỏ vào trong cơm của bọn họ, như thế thì chúng ta đâu phải ngồi chờ như thế này." Doãn Chu tiếp tục than thở, vỗ vỗ cánh tay một phen "Mẹ, làm cách mạng cũng không thảm như vầy, lão tử sớm muộn gì cũng bị muỗi cắn chết."

Bốn phía đều là cỏ dại, gió thổi lạnh buốt.

"Chưa từng nghe qua sao, có khổ thì mới có sướng." Lâm Ngôn bẻ bánh mì nhét vào miệng Doãn Chu "Nếu cứ tiếp tục than thở, thì đừng trách ta không cảnh cáo ngươi."

"Ai u, ta biết rồi, là lương tâm ngươi bị chó ăn." Doãn Chu nói thầm một câu, hai chân tê rần, không thể đứng vững, đành đặt mông ngồi thẳng xuống đất, phát ra một loạt tiếng rào rào.

Tiểu đạo sĩ quay đầu đưa tay lên miệng ý bảo chớ có lên tiếng, chỉ chỉ căn lều đằng xa, chỉ còn một ngọn đèn cuối cùng, bóng đêm làm cho gương mặt tái nhợt của hắn biến thành xanh đen, ánh mắt bình tĩnh giống như một con mèo đang đi săn.

"Ta thao, ngươi có luyện qua sao?" Doãn Chu nhìn hắn chằm chằm, có chút kinh ngạc.

Lâm Ngôn xoay người ngồi dậy, nhét nửa ổ bánh mì vào balô, nheo mắt lại "Ngủ hết rồi, dọn dẹp một chút, nửa tiếng nữa chúng ta bắt đầu hành động."

"Tắt cái của các ngươi đi, trước dùng của ta, hai người các ngươi giữ lại dự bị." Lâm Ngôn liếc mắt nhìn đồng hồ, đồng hồ dạ quang ở trong bóng tối phát ra ánh sáng xanh mơn mởn.

"Đến, có người tới." Tiểu đạo sĩ nhỏ giọng nói.

Một ánh đèn pin loáng qua, là người đàn ông trung niên đã tiếp đãi ba người lúc sáng, khoác áo, vừa ho khan vừa đóng cửa lăng, quấn ba vòng xích sắt, ca đát một tiếng khóa lại, sau đó thong thả về lều.

Ánh trăng lên cao một chút.

Ba người lặng lẽ đi đến cửa chính, trong lòng có điểm hưng phấn lại khẩn trương, một hồi đạp chân, một hồi đánh vào lưng người đi trước, nghẹn cười đến đau sốc hông.

"Công phu này của ca tuyệt đối vượt trội hơn phe Hồng Quân công nông rất nhiều, đáng tiếc sinh không đúng thời, anh hùng lại không có đất dụng võ..." Doãn Chu còn chưa nói xong, đã bị Lâm Ngôn bấm ót, đành phải ngậm miệng.

Cửa chính rất cao, trên hàng rào có chỗ đặt chân, cũng không tính khó leo.

Lâm Ngôn cùng Doãn Chu chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, leo cây trèo tường cực kì ăn ý, một chạy lấy đà, một làm bệ phóng, cửa sắt bị hai người dùng sức kéo, phát ra ầm ầm tiếng vang, hai người liếc nhau, trước sau chậm rãi leo xuống, rơi xuống đất lại đợi một hồi, thấy công trường không có động tĩnh mới kêu tiểu đạo sĩ leo qua.

A Nhan gầy yếu, lúc trèo lên thì hoàn hảo, nhưng lúc xuống lại bám chặt vào hàng rào, sắc mặt vốn đã tái nhợt liền không có huyết sắc.

"Không sao, nhảy xuống đi, ta tiếp ngươi." Lâm Ngôn dang hai tay ra, A Nhan thật cẩn thận trượt xuống, sau đó dứt khoát liền nhảy, cũng may vừa lúc nhào lòng Lâm Ngôn, thiếu chút nữa cả hai đều đã ngã sấp.

Tiểu đạo sĩ ôm cổ Lâm Ngôn, mặt lập tức đỏ lên.

Mùi thuốc thản nhiên xông vào mũi, ngực bị thứ gì đó cứng rắn cọ cọ, Lâm Ngôn ôm vững hắn, cười nói "Đeo cái gì vậy? Thật đau." Nói xong liền lôi một sợi dây thừng màu đen ra khỏi cổ hắn, tiểu đạo sĩ không ngừng trốn tránh, một miếng gỗ nhỏ liền xuất hiện, là hình nhân bằng gỗ giống hệt Lâm Ngôn, trông rất sống động.

Mặt A Nhan càng đỏ hơn, vội vàng nhét khối gỗ về, lắp bắp giải thích "Cái, cái này là ngươi lần đầu tiên tới nhà ta nói muốn, nhưng vẫn, vẫn không dám đưa cho ngươi..."

Tiêu Úc lập tức xuyên qua hàng rào, sắc mặt âm u, lạnh lùng lướt qua hai người.

Lâm Ngôn có chút xấu hổ, làm bộ như không có chuyện gì, xoay người đuổi theo Tiêu Úc, một bên nghĩ thầm có nên tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với A Nhan hay không, A Nhan lại đi trước hắn một bước, thanh âm rất nhỏ, run run nói "Ta biết, ngươi không cần phải để ý tới ta."

Sắc mặt hắn trắng bệch.

Đèn mỏ hai bên mộ đạo đã bị dập tắt, bóng tối sâu không thấy đáy, ngay cả đèn pin cũng không có tác dụng, chiếu chưa được mấy thước liền bị hắc ám cùng mùi ẩm mốc không khí nuốt chửng.

Cũng may thang máy còn có thể sử dụng, trong không gian âm u lóe lên ngọn đèn màu xanh, hệt như một con mắt, càng đi sâu xuống, nhiệt độ chung quanh càng lạnh, hàn khí không ngừng xâm tủy nhập cốt.

Ầm một tiếng, tiếng kim loại rơi xuống đất trầm đục vang vọng khắp ngôi mộ, ba người cẩn trọng tiến vào, rón ra rón rén xuyên qua đoạn hành lang cuối cùng, mỗi tiếng vang nhỏ đều bị phóng đại lên gấp trăm lần, làm cho người ta đều nhảy dựng lên, trước mắt là cánh cửa cổ mộ nguy nga, vì nghênh đón du khách mà cố ý phỏng chế, cũng không phải là cánh cửa lúc đầu, đỏ tươi lại lâm li lạnh lẽo

Ánh sáng đèn pin quét một vòng quanh ngôi mộ, hoàng quang mỏng mang trong bóng đêm có vẻ mờ nhạt mà thưa thớt.

Nửa đêm, không có người quấy nhiễu, tòa cổ mộ này mới có thể trở về với bộ dáng vốn có của nó, cổ lão thanh chuyên, bán tàn khung đỉnh, kí ức đã bị lãng quên, một kiếp người đã đi qua, chi nha một tiếng rung lên, cửa mở ra, hắc ám lập tức đập vào mặt, hệt như một cái miệng khổng lồ nặng trịch, âm mưu nuốt chửng con người, ngay cả xương cốt cũng không còn.

Không có gì đáng sợ hơn mộ địa, mỗi người nếu được sinh ra thì nhất định phải đến nơi này, phồn hoa chỉ là hư ảo, cái chết mới là vĩnh hằng. Ba người sóng vai nhau mà đứng, không ai dám tiến vào trước, chợt Tiêu Úc, mặt không đổi sắc xuyên qua ba người, chậm rãi đi vào thế giới thuộc về riêng hắn.

Lâm Ngôn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, sợ bị hắn bỏ rơi, liền nhanh chân theo vào, phía sau Doãn Chu bỗng dưng trừu rút một hơi khí lạnh, chỉ vào Tiêu Úc, sợ hãi kêu lên "Đó là thứ gì?"

"Ta nhìn thấy một bóng trắng đang đi trước mặt chúng ta, là ma quỷ, Lâm Tử ngươi mau trở lại!"

Lâm Ngôn quay đầu cười khổ "Hắn chính là Tiêu Úc, là con quỷ vẫn đi theo chúng ta."

"Chí âm chi địa, lệ quỷ hiện hình." A Nhan nhìn chằm chằm phía trước, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Doãn Chu thở hổn hển, Lâm Ngôn vỗ vỗ vai hắn "Thả lỏng, hắn sẽ không hại người, không có việc gì."

"Ta thao, người còn có thể bình tĩnh như vậy, hắn là quỷ, là ta lần đầu tiên nhìn thấy một con quỷ hàng thật giá thật..." Nói chuyện liền không tự giác trở nên lộn xộn, Lâm Ngôn phiền toái đánh gãy hắn "Được rồi, cũng không phải đi coi khỉ trong sở thú."

Tiêu Úc xem ba người như không khí, nhìn không chớp mắt, hắn rất quen thuộc với nơi này, ngôi mộ như ngục tù lạnh lẽo giam cầm hắn hơn trăm năm, hắn bước tới, nhanh chóng lướt qua sảnh chính tối đen, biến mất sau cánh cửa chống trộm vào phòng mộ chủ.

Doãn Chu trợn mắt há hốc mồm, chỉ có tiểu đạo sĩ còn trấn định, dùng đèn pin đảo quanh sảnh chính, mở nút, ngọn đèn âm u trong mộ lập tức sáng lên, có thể thấy được vách tường xung quanh được mài bóng loáng, cách mối nối kín kẽ đến mức ngay cả cây kim cũng không lọt.

Trên bệ trưng bày những văn vật được bồi táng, ấm trà nước sơn đen miêu hoa, ngân khoái ngân thi, đồ sứ thanh hoa, các loại dụng cụ bằng ngọc, một quyển sách đã ố vàng, bút mực, chuẩn bị cẩn thận mà nghiêm túc, một tủ kính lớn dựa sát vào vách tường, song song là ba bộ xiêm y được móc trên giá, nhìn không ra nhan sắc, dường như đã từng bị hơ qua lửa.

"Đây là cái gì?" Doãn Chu chỉ vào một tủ kính, Lâm Ngôn đi qua, nhẹ giọng nói "Mộc dũng, sau khi chết người ta thường chôn những thứ này theo cùng, bên kia là nô bộc, còn có xa mã, tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ, chứng tỏ mộ chủ sinh tiền cơm áo vô ưu, tuy rằng vị trí ngôi mộ này có chút kì quái, nhưng dựa theo mấy thứ này vẫn có thể xác định được."

"Chúng ta không còn nhiều thời gian, nhất định phải rút khỏi trước hừng đông, hành động thôi."

"Hai chúng ta sẽ vô hiệu hóa hệ thống chống trộm, ngươi xem xét chung quanh xem có gì đặc biệt không." Doãn Chu phân phó.

Doãn Chu cùng A Nhan đều bận rộn, ai làm việc nấy, trên đất để đầy tua vít cùng kiềm mỏ nhọn, các loại dụng cụ dùng để mở khóa đều được lấy ra, Lâm Ngôn tâm thần không yên, cầm đèn pin làm bộ như đang kiểm tra các vật bồi táng, một tay che ngực, da đầu không ngừng co rút.

Từ khi tiến vào mộ thất, cả người hắn đều tâm kinh nhục khiêu, mộng hồn ly tán, mơ hồ không chừng, mỗi một dạng đồ vật, phảng phất như đang vang vọng tiếng đàn tỳ bà cùng nguyệt cầm, ý đồ thức tỉnh kí ức trong hư không, làm người ta nói không nên lời nguyên cớ, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Hoa đăng tết Nguyên Tiêu, nơi nơi đều thả đèn lồng, một chiếc bàn hoa lê, sơn đen mạ vàng, bày những món điểm tâm tinh tế, dưới lầu bóng người không ngừng lắc lư, náo nhiệt phi phàm, hàng quán, làm thơ, ẩm rượu, phồn hoa mà tấp nập.

Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa...

Đầu đau như búa bổ, Lâm Ngôn lảo đảo hai bước, há miệng thở dốc.

Ca, ca đát.

Một tiếng tinh tế vang lên, ngọn đèn trên tường bỗng dưng tắt ngấm, cả ngôi mộ lại chìm vào hắc ám, sau đó xuất hiện hai luồng ánh sáng mờ nhạt, Doãn Chu ném tua vít "Xong rồi, ta đã tắt nguồn điện, còn lại là của ngươi, đạo sĩ."

A Nhan lên tiếng, ngồi xếp bằng trước cửa chống trộm, dùng một sợi kẽm đút vào ổ khóa, lặp đi lặp lại nhiều lần, loại cửa chống trộm này có bảy chốt, tính sai một bước sẽ làm cho chốt bị kẹt, chỉ có thể dùng búa phá cửa, bởi vậy đòi hỏi phải hết sức tập trung, A Nhan thường thường chà xát bàn tay dính đầy mồ hôi, cầm khăn lau trán rồi mới tiếp tục thao tác.

Ly hồn chợt kinh, trái tim Lâm Ngôn cảm thấy kinh hoàng, hận không thể lập tức chạy ra khỏi nơi quỷ quái này, cố tình cần phải khắc chế, rà soát khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Úc, con quỷ một mình vào đi vào phòng mộ chủ, bỏ lại một mình hắn ở bên ngoài.

"Xong rồi, xong rồi." Tiểu đạo sĩ lau đi mồ hôi trên trán, cầm nắm cửa, đẩy vào trong.

Doãn Chu lập tức vọt tới, vừa muốn vào đột nhiên giống như bị điện giật mà lùi trở về, thanh âm run rẩy "Bên trong... có... có người chết phải không?"

Lâm Ngôn không trả lời, chỉ đẩy hắn ra, hít một hơn thật sâu, sau đó lắc mình đi vào.

Không gian tối đen như mực làm cho người ta hít thở không thông, phảng phất như đang bước xuống âm phủ, Lâm Ngôn không phải là không cảm thấy khẩn trương, cổ họng khô khốc, liên tục nuốt mấy ngụm nước bọt cũng không nói nên lời, cầm đèn pin xoay tròn, quét một vòng quanh thạch thất.

Tất cả cơ hồ đều không có gì thay đổi, quan thất hẹp dài, cao khoảng hai thước, một bãi đá hơn mười thước vuông gọi là quan giường, chính giữa là một chiếc quan tài cao hơn nửa thân người đang lẳng lặng ngủ say, niên đại quá mức xa xăm, lớp nước sơn đen đã loang lổ bong tróc, lộ ra phần gỗ nguyên chất cứng rắn, phảng phất như vừa chạm vào sẽ vỡ thành từng mảng, trước quan tài đặt một ngọn đèn chong đã khô cằn, bài vị trống rỗng âm u, túc mục mà bi thương.

Vì bảo đảm xác chết không bị oxi hóa, mộ thất không thể thông gió, mùi ẩm mốc hư thối tích tụ nhiều năm cay độc xông xồng xộc vào mũi, Lâm Ngôn cùng tiểu đạo sĩ thì không sao, nhưng Doãn Chu vừa tiến vào đã ho khan liên tục, bịt mũi, biểu tình vặn vẹo buồn nôn.

Tiêu Úc đứng trước quan tài, một thân cẩm y thuần trắng, lẳng lặng nhìn Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn đi qua nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói "Chúng ta sẽ mở nắp quan tài, ngươi đồng ý sao?"

Tiêu Úc không nói lời nào, hai tay phát run, gắt gao nắm lấy Lâm Ngôn, móng tay đâm vào da thịt, phát đau.

"Ngươi đừng như vậy, ta mới sợ, sợ muốn chết, xem qua nhiều xác chết như vậy, vẫn không nghĩ tới một trong số đó lại có quan hệ với mình..." Lâm Ngôn cắn răng, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh "Ta luôn tự nhủ với lòng rằng phải giúp ngươi, nên mới có thể cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ."

Lâm Ngôn gian nan nở nụ cười "Không nói lời nào, vậy xem như ngươi đồng ý rồi."

Tiêu Úc trầm mặc thật lâu, sau đó gật đầu.

Doãn Chu giơ đèn pin quan sát chiếc quan tài, nắp quan tài có một khe hở nhỏ là do lúc trước đã bị mở ra, vươn tay đẩy đẩy, vụn gỗ liền ào ào rơi xuống, Lâm Ngôn dùng dư quang bắt gặp, mặt liền biến sắc, quay đầu quát "Đừng đụng vào!"

Doạn Chu hoảng sợ, vội vàng rút tay về.

"Hắn không thích người khác động vào." Lâm Ngôn mệt mỏi nói "Khiết phích."

"Gì chứ, đều đã biến thành bộ xương khô, còn sạch chỗ nào?"

Lâm Ngôn lắc đầu "Ngươi không rõ."

Hai tháng trước, hắn một mình tiến vào nơi này, những người khác đều ở lại đại sảnh chờ hắn, khi đó còn không có sạch sẽ như bây giờ, khắp nơi đều là mảnh vỡ, chai lọ bị đạp đổ tứ tung, dính đầy bùn đất, nằm lăn lốc trên sàn, mỗi người khi thấy hắn vào cửa đều ngừng làm việc, lẳng lặng nhìn hắn đi vào phòng mộ chủ. Hắn tự tay mở nắp quan tài, tự tay xử lý xác chết, người yêu sạch sẽ, dù cho có hóa thành một bộ xương khô, nhưng nhất sinh nhất thể cũng chỉ để một mình hắn nhúng chàm...

Tâm tư nhất thời hỗn loạn, Lâm Ngôn xua tay kêu hai người tránh ra, thuận thế phủi bụi bám trên quan giường, động tác ôn nhu như đối đãi với người yêu đang ngủ say, thậm chí còn không dám lớn tiếng hô hấp.

Tiêu Úc không biết khi nào thì đã xuất hiện sau lưng hắn, ánh mắt bi thương, Lâm Ngôn quay đầu sờ sờ mặt Tiêu Úc, ôn nhu nói "Ngoan, đứng qua một bên đi."

Doãn Chu kinh ngạc dường như muốn nói cái gì, lại bị tiểu đạo sĩ kéo ra ngoài.

Nắp quan tài nặng nề mở ra, khi người đã sớm chết lộ ra qua khe hở, một bàn tay liền che trước mắt Lâm Ngôn, làm thế nào không chịu buông tha.

"Đừng nhìn." Tiêu Úc nói.

Lâm Ngôn mở tay hắn ra, quay đầu hung ác trừng Tiêu Úc "Ngươi sợ ta ghét bỏ ngươi?"

Trong mắt Tiêu Úc chợt lóe lên, che trước người hắn "Cứ để bọn họ làm đi."

Lâm Ngôn ôm cổ Tiêu Úc, mệt mỏi nói "Trước khi chúng ta gặp nhau, ta vừa nói muốn kết hôn vừa ở nhà xem GV tự an ủi, như vậy ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?"

"... Ngươi như thế nào đều tốt cả."

"Vậy không phải là được rồi sao, cũng chỉ là xem hài cốt mà thôi, lần sau ta đi đến bệnh viện chụp ảnh X quang, đem về cho ngươi xem, được không?" Lâm Ngôn trêu ghẹo hắn "Hiện tại ta cảm thấy ngươi rất chân thực, thật đó, đặc biệt rất tuấn lãng."

Tiêu Úc xoa nắn mặt hắn, nhìn chiếc quan tài, hai người cùng nhau mở nắp quan, dưới ánh sáng của đèn pin, một bộ hài cốt còn nguyên vẹn lẳng lặng nằm trên tầng tầng lớp lớp gấm lụa, đầu hơi nghiêng sang một bên, phảng phất như đang ngủ. Trăm năm thời gian cùng hoàn cảnh ẩm ướt khiến cho cái xác bị vôi hóa, đôi môi thâm đen mốc vàng, dây chằng, khớp xương đều bị bong tróc, xương tay cùng xương chân rã ra, nhưng phần tóc vẫn hoàn hảo, dán vào đầu lâu, uốn lượn sang một bên.

Áo liệm vẫn còn được bảo quản rất tốt, đã bị lấy ra trong lần khai quật đầu tiên, treo trong tủ kính đặt ở đại sảnh triển lãm cho người chỉ trỏ, lớp áo trong Lâm Ngôn không dám động, sợ phá hư hài cốt, năm rộng tháng dài, chiếc áo dính bệt vào hài cốt hóa thành một mảng đen nhánh, có thể nhìn ra hình dạng của xương sườn.

Lúc sinh tiền, dung mạo của Tiêu Úc có tuấn tú bao nhiêu thì khi chết, vẫn khí khái như trước, tự dưng làm cho người ta xúc mục kinh tâm.

Trong lòng không phải không cảm thấy khó chịu, hắn chỉ là cố gắng cắn răng chịu đựng, không tình nguyện để cho Lâm Ngôn nhìn thấy.

Móng tay đâm vào da thịt đỏ au một mảnh.

Lúc Doãn Chu và A Nhan tiến vào, Lâm Ngôn đang ngồi trên quan giường nghỉ ngơi, sau lưng đổ một thanh mồ hôi lạnh, bị hàn khí xâm thực, lạnh lẽo bết dính khó chịu, thấy hai người vào cửa, Lâm Ngôn nở nụ cười suy yếu, chỉ chỉ quan tài "Nhìn đi, nhưng đừng chạm vào."

Con quỷ biết người khác sợ hắn, tự giác lui về một góc mộ thất, tựa vào tường ngẩn người, dưới ánh sáng mờ nhạt có thể nhìn thấy một bóng trắng mơ hồ, hệt như được cắt ra từ phim kinh dị.

Doãn Chu từ trên cao nhìn chằm chằm Lâm Ngôn, trầm mặc một hồi, lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ném cho hắn "Ra ngoài hút đi, trong này có đèn báo cháy." Nói xong liền đi về phía Tiêu Úc.

"Nhĩ hảo." Trạch nam gãi gãi tóc, có điểm vô thố "Lần đầu gặp mặt, ta là Doãn Chu, là bạn từ nhỏ của Lâm Ngôn."

"Ta nhìn ra Lâm Ngôn thích ngươi, ngươi phải đối xử tốt với hắn, nếu dám làm hắn buồn, thì mặc kệ ngươi là người hay quỷ, ta đây nhất định sẽ hung hăng đánh ngươi một trận."

Lâm Ngôn sửng sốt, nhìn nhìn Doãn Chu lại nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tiêu Úc, nhịn không được quay đầu cười trộm, cười đến chảy cả nước mắt.

Hết chương 48

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com