TruyenHHH.com

Hoan Dao Mo Dao Ra Quy Quan Tu Tai Da

Sáng sớm, dương quang tà tà chiếc vào phòng, mí mắt phản chiếu ánh sáng màu vàng nhạt, Lâm Ngôn ôm chăn, mơ mơ màng màng xoay người xuống giường, hai chân mềm nhũn "bùm" một tiếng ngã nhào trở lại, ngồi trên giường đau đến mức trừu rút từng ngụm khí lạnh.

Toàn thân giống như vừa bị xe cán quá, mỗi một cơ thịt đều đang kêu gào, Lâm Ngôn lắc lắc đầu muốn thoát khỏi từng đợt choáng váng còn sót lại, Lâm Ngôn kéo chăn lên. Vị trí của Tiêu Úc đã không có người, trên giường nhợt nhạt lõm xuống một khối, nhắc nhở hắn về chuyện hoang đường đêm hôm qua.

Lâm Ngôn hung hăng ấn huyệt thái dương, lần đầu tiên hắn hận không thể xóa sạch kí ức, nhưng càng muốn quên lại càng thanh tỉnh, thậm chí ngay cả đôi mắt của con quỷ cũng như gần trong gang tấc, hai mắt sâu thăm thẳm, vừa nỉ non tên của hắn vừa ra sức va chạm, giống như xác thịt càng gần thì trái tim cũng có thể đến gần nhau hơn.

Ở cạnh nhau hai mươi bốn giờ, bây giờ còn lên giường với nhau, vậy làm thế nào để dứt khoát đây?

Ngu xuẩn, Lâm Ngôn mắng một câu, mặc áo thun đỡ tường đi ra ngoài, trên đường nghe thấy Tiêu Úc gọi hắn, Lâm Ngôn hoàn toàn không có dũng khí quay đầu lại, chỉ có thể một mực cúi đầu lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại.

Người trong gương hai mắt đỏ bừng, hai má phù thũng, một chuỗi dấu hôn xanh tím từ cổ chạy dài đến xương quai xanh, Lâm Ngôn kéo cổ áo xuống, nhìn đến thảm trạng trên ngực lập tức quay đầu đi, mở vòi hoa sen súc rửa thân thể, nước chảy xuống mặt, tất cả đều trở nên mơ hồ không rõ, bộ vị bí ẩn phía sau bị nước ấm kích thích trở nên đau nhức, Lâm Ngôn cắn chặt răng, hung hăng kì cọ chà xát cơ thể của mình.

Hận không thể lột bỏ lớp da này.

Lâm Ngôn lau khô tóc, lau đi hơi nước đọng trên mặt gương, vẫn là khuôn mặt thanh tú sạch sẽ như trước, chiếc áo cổ cao vừa lúc che giấu dấu hôn trên người, Lâm Ngôn chống tay lên bồn, nhìn người trong gương nở nụ cười thê lương.

So với tình yêu, quan hệ xác thịt đơn giản hơn rất nhiều, một bữa cơm, một chai rượu, một câu nói liền có thể phát sinh, thậm chí ngay cả quần áo cũng đều không cần cởi, làm xong quên mất, tắm rửa một cái liền có thể tiếp tục làm một người trong sạch, ai sẽ muốn nhắc lại chuyện hoang đường đêm đó?

Hắn không thể tỏ ra khuất phục trước một con quỷ chấp nhất như thế, cả con đường đều là chính nhân quân tử, nhưng ai biết được khi màn đêm buông xuống sẽ hướng con súc sinh nào mà mở ra đùi, trong một góc khuất đen tối cùng nó dã hợp?

Trong phòng bếp truyền đến tiếng vang, từ trong đống hỗn độn xuyên qua phòng khách, vừa mở cửa ra cảnh tượng trước mắt lập tức khiến Lâm Ngôn sững sờ tại chỗ, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Dưới ánh nắng ấm áp, một vị công tử lỗi lạc tóc tai hỗn độn, hàng mi rậm rạp đen nhánh, thật cẩn thận rửa hộp cá đông lạnh dưới vòi nước, vài ngày trước Lâm Ngôn đã mua về ném vào tủ lạnhnhưng quên lấy ra, đông cứng như đá, mắt cá phủ một tầng suơng trắng, mở to miệng, trông có vẻ vô cùng đần độn. Nồi nước đặt trên bếp cũng sắp sôi, trên thớt vài món rau củ được cắt thành những hình dạng không đồng nhất, cà rốt đã quên bào vỏ, nhìn hệt như khối gỗ lớn.

Nghe động tĩnh, Tiêu Úc quay đầu lại, trong mắt ẩn ẩn tiếu ý, không nhịn được mỉm cười "Tỉnh rồi sao, không ngủ thêm chút nữa?"

"... Buồn nôn ngủ không được." Lâm Ngôn đỏ mặt, tránh né tầm mắt của hắn, đi qua tắt vòi nước "Ngươi lấy mấy thứ này làm gì, đói bụng?"

Giả bộ trấn định "Không phải ngươi không cần ăn sao?"

"Muốn làm điểm tâm cho ngươi." Tiêu Úc chỉ chỉ hộp cá đông lạnh "Nó đông cứng rồi."

"Muốn đá tan thì phải bỏ vào lò vi sóng, cứ như vậy thì cả ngày cũng không tan." Lâm Ngôn nhìn lướt qua những thứ loạn thất bát tao trên thớt "Lại nói có ai mới sáng đã ăn cá chứ, tanh như vậy."

Tiêu Úc cầm hộp cá bất động, xấu hổ lắc lắc đuôi cá "... Ta chỉ biết làm cái này."

Lâm Ngôn tắt bếp, nhấc nồi nước xuống "Dạ dày không thoải mái không thể ăn mấy thứ này, người đừng lo, ta tùy tiện ăn chút gì đó là được."

"Ngươi muốn ăn gì? Để ta thử xem." Tiêu Úc nói xong liền mở tủ lạnh, vừa kéo ngăn tủ ra đã bị Lâm Ngôn đẩy lại, không tự giác mà cao giọng "Nói đừng làm thì đừng làm, ngươi đừng tỏ vẻ như đây là nhà của ngươi, phòng khách của ta đã bị ngươi làm hỗn độn như vậy, đợi một lát không biết phòng bếp sẽ xảy ra chuyện gì nữa, Tiêu công tử mười ngón chưa từng dính xuân thủy, không nhọc ngài phải bận tâm đâu."

Lúc nói chuyện liền không tự giác nhấn mạnh hai chữ "của ta", cố ý bài trừ Tiêu Úc ra bên ngoài, không chừa một con đường sống.

Một đêm tình tựa hồ đã vượt qua sức chịu đựng của hắn, tổng không thể đã lên giường liền nhất định phải lấy thân báo đáp. Người đối diện ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy chờ mong trở nên ảm đạm, có điểm vô thố mà siết chặt con cá, giống như đã làm sai chuyện gì, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Lâm Ngôn không dám nhìn hắn, miễn cưỡng lấy trứng gà cùng sữa từ trong tủ ra, bắt chảo chế dầu, răng rắc đập hai quả trứng vào chảo, vừa quay đầu lại liền thấy Tiêu Úc vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngón tay đông lạnh đỏ bừng, đi cũng không được mà ở cũng không xong, thùy mắt, thường thường trộm liếc nhìn hắn, dường như sợ hắn nổi giận.

Lâm Ngôn không nói gì, cầm sạn đảo mặt trứng, phía sau vẫn đau đòi mạng, mỗi một bước đi đều bị dày vò, con quỷ nhìn ra hắn không được tự nhiên, đứng bất động, do dự thả cá ra, lấy lòng mà ôm hắn, cằm tựa lên vai Lâm Ngôn, hàn khí lạnh lùng tỏa ra, giống như đã quên đóng cửa tủ lạnh.

"Đau lắm sao?" Ngữ khí của Tiêu Úc chưa từng nhu hòa như vậy "Lần sau sẽ nhẹ một chút."

Lâm Ngôn hít một hơi thật sâu, kí ức tối hôm qua theo sự đụng chạm của Tiêu Úc liền bày ra trước mắt, chủ động nằm dưới thân một con quỷ dâm đãng cầu hoan, mất đi khống chế cùng cảm giác sỉ nhục bị vạch trần một cách trắng trợn, khiến Lâm Ngôn nhịn không được nóng nảy, mặt không chút thay đổi đánh gãy lời Tiêu Úc "Không có lần sau, đêm qua là ta quá chén, chúng ta cứ xem như chưa từng có chuyện gì phát sinh, được không?"

Người phía sau khẽ run rẩy một chút, cánh tay ôm hắn cũng buông lỏng.

Lâm Ngôn có điểm không đành lòng, cẩn thận che giấu, tiếp tục chiên trứng "Ngươi ở đây cũng không giúp được gì, không bằng đi lấy giùm ta viên thuốc bao tử đi, ở trong ngăn kéo phòng ngủ."

Tiêu Úc suy tư một hồi, sau đó thấp giọng hỏi hắn "Thuốc bao tử... có hình gì?"

"Ngươi chẳng biết gì hết." Lâm Ngôn thở dài, thả sạn xuống, xoay người đè nặng ngọn lửa trong lòng "Ngài làm ơn ra ngoài giùm đi, tâm tình của ta không được tốt, không rảnh nịnh nọt dỗ ngài cao hứng đâu."

Tiêu Úc trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi thả tay, nâng đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm Lâm Ngôn, con ngươi chuyển động, không hiểu hàm chứa điều gì đó, có lẽ là bi thương, nhìn lướt qua Lâm Ngôn từ đầu đến chân, sau đó nghiêng mặt nhẹ nhàng nói "Lâm Ngôn, ngươi đừng sỉ nhục ta."

Khi quay đầu lại con quỷ đã biến mất, Lâm Ngôn chậm rì rì xúc trứng ra đĩa, cưỡng chế cơn đau quằn quại trong dạ dày mà bắt đầu dùng bữa sáng, cái ôm tựa hồ vẫn còn vương vấn trên người hắn, Lâm Ngôn theo bản năng quay đầu, trên mặt một mảnh ngây ngốc.

Cái gì kêu là sỉ nhục, Lâm Ngôn nhớ lại lời nói cùng ánh mắt khi con quỷ nhìn hắn, một vị công tử kiêu ngạo như vậy, cũng không biết chui ra từ xó xỉnh nào, chiếm đoạt nhà của hắn, giường của hắn, người của hắn, thời gian của hắn cùng... Cơ đùi phát ra từng đợt run rẩy, Lâm Ngôn lấy tay chậm rãi xoa bóp đầu gối xoa tới hậu huyệt, cuối cùng dứt khoát buông đũa, vùi mặt vào lòng bàn tay dùng sức chà mặt, hai mắt không tự giác mà đỏ lên, đến cùng thì ai sỉ nhục ai chứ?

Thịt còn máu là ngon nhất, tình dục càng chậm rãi thì càng khoái hoạt, xác thịt có thể dơ bẩn nhưng tình yêu thì không thể, tình yêu là thứ sạch sẽ thiêng liêng nhất, không thể sót một hạt cát. Một đêm hoang đường đã qua, rõ ràng hai người có thể quên đi, tự lừa gạt mình, nhưng con quỷ lại cố tình tỏ ra ôn nhu buộc hắn phải nhớ lại thứ dục vọng không hề có tình yêu kia, góc mềm mại nhất trong lòng đang dần dần bị xé nát, Lâm Ngôn cắn một ngụm trứng chiên, cổ họng nghẹn ngào, mạc danh kì diệu cảm thấy chua xót.

Có lẽ hắn chán ghét chuyện phóng đãng đêm qua, nhưng như vậy thì sao chứ, Lâm Ngôn thầm nghĩ, có thứ gì đó đã không thể trở về.

Rửa bát xong, Lâm Ngôn gọi điện cho thư kí của túi hồ sơ giáo sư, xác định thời gian gặp mặt, thư kí trực tiếp cho hắn địa chỉ của sở nghiên cứu, hẹn tốt, Lâm Ngôn đi vào phòng bếp dọn dẹp mọi thứ, một đống loạn thất bát tao trên thớt vẫn còn nguyên ở đó, cắt gọt rất vụng về, nhưng cực kì cẩn thận, Lâm Ngôn dùng dao định gạt bỏ, nhưng vừa định vứt đi thì đột nhiên có chút do dự, liền để vào chén, nhét vô tủ lạnh.

Tên kia hẳn là đang tìm chỗ để hờn dỗi rồi đây, Lâm Ngôn thở dài, khập khiễng đỡ tường đi ra ngoài, mỗi một bước chân đều khiến hắn cảm thấy bản thân đang lao lực quá độ, hắn biết trút giận lên đầu người khác là không đúng, nhưng hắn thật sự không còn tinh lực để đi an ủi một con quỷ cố chấp như vậy. Sắp đến giờ hẹn, Lâm Ngôn nhét laptop vào balô, vừa bước ra phòng khách bỗng dưng ngây ngẩn cả người, Tiêu Úc đang đưa lưng về phía hắn thu thập những vật nằm trên sàn, cẩn thận chọn lựa, nghe thấy tiếng chân Lâm Ngôn liền xoay người, cầm trong tay vài món đồ của con gái, kẹp tóc, gấu bông, túi tiền, vài tấm có thể miễn cưỡng xem như ảnh chụp.

"Mấy thứ này còn xài được, trả lại cho ngươi." Tiêu Úc khẽ cúi đầu, "Còn lại đều hư hết rồi, ta cũng không thể đền cho ngươi, ta không có loại tiền mà các ngươi sử dụng, những thứ ta có đều bị các ngươi lấy đi hết rồi."

Dương quang theo cửa sổ len lỏi vào phòng, con quỷ đứng giữa phòng khách hỗn độn, một bộ cúi đầu dường như muốn thỏa hiệp, rụt rè chờ hắn tha thứ.

Lâm Ngôn một câu cũng không nói nên lời, chỉ ngốc ngốc đứng ở đó, khi mở miệng ra thì thanh âm đã trở nên nghẹn ngào "Mới sáng sớm mà làm cái gì vậy, không chọc giận ta thì ăn không ngon ngủ không yên phải không?" Nói xong liền đoạt đi những thứ trong tay Tiêu Úc ném vào túi rác, dùng sức cột miệng túi lại "Bỏ đi, ta không cần nữa."

Đau lòng kéo Tiêu Úc vào phòng ngủ, mở cái túi nằm trong góc tường ra, bên trong toàn là quần áo mà lần trước mua ở Thẩm Gia Viên, nhét từng món từng món vào tủ quần áo, thậm chí ngay cả bộ liễm phục xui xẻo kia cũng cẩn thận móc lên giá treo, cả tủ đều là quần áo của hai người, có hương vị của gia đình.

"Vừa lòng chưa? Lại đây ta giúp ngươi chải đầu." Lâm Ngôn kéo tay áo Tiêu Úc "Hôm nay phải đến sở nghiên cứu tìm hiểu về chuyện của ngươi, chúng ta phải mau lên nếu không sẽ muộn mất."

Thế gian, chỉ cần hai chữ "chúng ta" liền có thể làm cho lòng người trở nên ấm áp, Lâm Ngôn cầm trong tay mái tóc đen dài của Tiêu Úc, trong gương phản chiếu bóng dáng của hai người, lụa trắng buông xuống, ngăn tủ hoa lê mạ vàng, một đôi vỏ sò bằng lá ngọc, bình phong hoa mẫu đơn tinh xảo hoa lệ, kim bích huy hoàng.

Lâm Ngôn vừa lòng dùng trâm kết tóc, tóc mai trên trán rơi xuống, người trong gương tấn như đao tài, mày kiếm mắt sáng, nhịn không được bẹo má hắn một cái, trêu ghẹo nói "Bộ dáng công tử thật tuấn tú, cũng không biết hàng tháng phải trả bao nhiêu tiền cho tiểu tư a?" Nói xong lại lầm bầm "Một xâu tiền cũng không có, buổi tối còn phải ấm giường, mệt muốn chết."

Nói xong liền đặt tay lên vai Tiêu Úc, đầu ngón tay lạnh lẽo lập tức bò lên mu bàn tay của hắn, cẩn thận vuốt ve khung xương, giống như đang đánh giá một món đồ chơi làm bằng ngọc quý.

"Kì thật, ta đều hiểu được, chỉ là vẫn luyến tiếc ngươi." Tiêu Úc khẽ giật môi.

"Cái gì?" Lâm Ngôn nghe không rõ.

"Không có gì." Tiêu Úc nhẹ nhàng nói.

****

Sở nghiên cứu nằm sâu trong một tòa trạch viện, phải đi qua rất nhiều con đường mới đến nơi, cây cổ thụ trăm năm thấp thoáng che lấp những tòa nhà trệt thấp bé, mặt sau là khu vực tiếp khách được trang trí rất có phong cách, tòa nhà hai lầu thuần một sắc, trên ban công là chiếc bàn tròn cùng ghế mây, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy những vị khách nước ngoài tóc trắng xóa đang ngồi uống trà đối diện.

Sau khi thông báo với người gác cổng, Lâm Ngôn hoàn toàn không gặp trở ngại nào mà chạy xe vào hậu viện, dừng trước một tòa nhà trệt mà xám, mang theo lối kiến trúc của những thập niên chín mươi, bậc thang tam cấp dẫn tới hàng hiên âm u. Một người đàn ông trung niên mặc đồ công sở đang đứng trong viện, cầm một tờ giấy nhỏ đối chiếu với giấy phép lái xe của Lâm Ngôn, không phát hiện vấn đề liền lộ ra một nụ cười hàm hậu, thay Lâm Ngôn mở cửa xe, thái độ cực kì ân cần.

"Tiểu Lâm phải không, hoan nghênh quang lâm, ta họ Trần." Người đàn ông trung niên nhiệt tình bắt tay Lâm Ngôn "Giáo sư đều đã chuẩn bị xong."

"Ông Trần." Lâm Ngôn lễ phép nói.

"Đi thôi, bên ngoài nắng lắm, đi vào xem, hai ngày trước ta bận đi công tác, tiểu đồng chí ngươi cũng biết làm nghề này không có gì là chắc chắn, vừa về ta đã bắt tay vào chỉnh sửa hồ sơ, ngươi vào tìm xem có gì mình cần không."

Người đàn ông nói xong liền dẫn Lâm Ngôn lên lầu, nhìn gần mới thấy người ngày kì thật còn rất trẻ, bởi vì thường xuyên phơi nắng mà trở nên tang thương tục tằng, hai mắt thành khẩn thật thà, làn da cháy đen, lúc nói lộ ra hàm răng trắng nhách. Một câu tiểu đồng chí khiến Lâm Ngôn nhớ tới những lão già lãnh đạo thời cải cách, nhìn kĩ thì phong cách của người này cũng rất giống, áo sơmi đóng thùng, quần đen, khoác trên người kiểu áo Tôn Trung Sơn, đứng trước cánh cửa khoa chân múa tay, một đôi tay xương xẩu chai sạn rất có khí chất của dân lao động.

Hết chương 34

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com