TruyenHHH.com

Hoan Dai Than La Ban Trai Cu Cua Toi Truong Tieu To

Ôn Hàn lên lầu, gõ cửa.

Hạng Noãn ra mở cửa.

Anh đứng ở cửa nói: "Anh tới thăm Cẩu Tử chút, một ngày không thấy nhớ nó quá."

Hạng Noãn để anh vào.

Ôn Hàn đổi dép, là một đôi dép nữ, lòng thầm tính lần sau mang quần áo lại đây tắm phải đem theo hai đôi dép luôn.

Ôn Hàn đi vào nhìn bàn ăn một cái, bên trên còn lại hộp cơm chưa kịp vứt, vừa nhìn đã biết là đồ ăn không dinh dưỡng.

Anh đi tới, quen cửa quen nẻo ném hộp cơm vào thùng rác, nói: "Đói không? Anh mua đồ ăn cho em."

Hạng Noãn lắc đầu: "Không đói."

Trên mặt cô không có vẻ tươi cười, anh đã phát hiện từ lúc vào cửa. Cô có tâm sự.

Ôn Hàn tiến lại muốn xoa tóc cô thì cô lại nghiêng đầu tránh đi.

Anh nhíu mày: "Sao vậy?"

Mặt cô vẫn không có biểu cảm gì như cũ: "Không sao." Trong lòng cô rất rõ là tấm hình kia của Diệp Lâm Chi làm cô không vui. Đồng thời lại buồn bực, lúc đầu nguyên nhân chia tay anh là do cô hay nghi ngờ bậy bạ. Bây giờ cô không ngờ chuyện cũ lại tái diễn.

Một khi trở về trạng thái trước kia, quan hệ có chút hòa thuận của bọn họ sẽ lập tức rơi vào chỗ chết.

Ôn Hàn tiến hai bước, ép sát cô. Đến khi hai cơ thể tí nữa là dính vào nhau, anh mới ôn nhu nói: "Có chuyện gì giấu anh sao?"

Cô cúi đầu, mím môi không lên tiếng.

Một tay anh đặt ở cằm cô, nâng lên, ánh mắt không còn ôn nhu như trước: "Nói cho anh." Dứt lời, anh cúi đầu, dùng chóp mũi cạ gò má cô, sau đó dán vào tai cô uy hiếp: "Nếu không, anh sẽ hôn em đấy."

Những lời này quả là hiệu quả, anh thấy cô mấp máy môi thì không biết nên khóc hay nên cười luôn. Nhìn cặp môi quyến rũ ướt át đỏ mọng, anh chỉ muốn hôn một cái.

Hạng Noãn nói: "Anh, anh làm việc chung với Diệp Lâm Chi đúng không?"

Nghe thấy lời cô thì tâm trạng anh trong nháy mắt vui đến ngất ngây. Cô lại ghen, cô rất để tâm đến anh.

Vậy anh có thể suy ra rằng, cô muốn ngủ với anh. Tư duy logic rõ là nghiêm túc.

Anh cúi đầu, nhắm ngay cặp đôi quyến rũ đỏ mọng kia mà hôn. Môi anh đưa ra mút lấy môi cô, đang định tiếp tục thì người trong lòng lại cắn cho một cái.

Hơn nữa, cô cắn thật, dùng rất nhiều lực.

Không phải là cắn yêu như những lúc thân thiết trước kia, cô cắn anh chảy máu luôn.

Nhân lúc anh bị đau, cô trốn khỏi ngực anh, ra đứng phía sau salon nhìn lạnh lùng.

Ôn Hàn lau khóe môi: "Sao vậy?"

Hạng Noãn đưa tay, mở bài đăng trên Weibo của Diệp Lâm Chi ra, đưa tới trước mặt Ôn Hàn: "Đây là tay anh sao?"

Ôn Hàn nhìn một cái, tròng mắt co lại. Tựa trên tay vịn salon, anh gọi một cú điện thoại cho đồng nghiệp hỏi số Diệp Lâm Chi rồi bật loa ngoài gọi đi.

Giọng anh lạnh như băng, là cái lạnh mà cô chưa nghe qua bao giờ.

"Diệp Lâm Chi, ba giây, xoá bài trên Weibo đi."

Diệp Lâm Chi cầm điện thoại bĩu môi, trong giọng nói không mang ý cười mà lại là oan ức: "Là đạo diễn kêu làm vậy."

Ôn Hàn mặt không cảm xúc: "Ba... Hai... Một..."

Hạng Noãn cúi đầu nhìn, cái post trên Weibo quả thật không còn nữa.

Ôn Hàn cúp máy, nhấc chân đi vào bếp, quay đầu nói: "Anh chưa ăn cơm tối, nên giờ nấu mì đây. Em cũng ăn chung đi."

Khi anh nói chuyện thì ánh mắt vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không lạnh lùng như lúc nói chuyện với Diệp Lâm Chi.

Hạng Noãn bắt kịp, lấy hai cái từ gà từ tủ lạnh: "Vậy ăn cải xanh trứng gà đi."

Ôn Hàn đem cải xanh bỏ vào chậu ngâm, xoay người đối diện với Hạng Noãn: "Noãn Noãn, cám ơn em."

Hạng Noãn ngẩn người, cám ơn cô làm gì chứ, cô còn đang thấy mình nghi ngờ bậy bạ chuyện bé xé ra to đây.

Anh nhìn ánh mắt của cô, nói: "Trước đến giờ, em có tâm sự gì cũng luôn giấu trong lòng, không nói cho anh biết nên anh cũng không thể giải thích được. Cám ơn em đã bằng lòng cho anh một cơ hội được giải thích."

Anh bắt đầu rửa rau, đôi bàn tay thon dài mạnh mẽ, đốt ngón tay rõ ràng. Một thau rau xanh tươi vô cùng ngon miệng, như tay anh vậy đó.

Anh để cải xanh vào đĩa rồi hỏi: "Ăn trứng chiên hay trứng chần?"

Hạng Noãn: "Chiên."

Vì vậy Ôn Hàn làm hai quả trứng chần.

Hạng Noãn: "..." Sao không theo kịch bản gì hết vậy.

Ôn Hàn múc mì đã nấu xong ra rồi bưng đến bàn ăn, nhìn quả trứng chần nói: "Em mới cắn anh rất đau, đây là hình phạt."

Trễ rồi, ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ không tốt cho sức khỏe. Anh muốn cô thật khỏe mạnh.

Hạng Noãn cười: "Được rồi."

Hai người ngồi đối diện nhau ăn, phía trên bàn ăn có cái đèn tản ra ánh vàng nhu hòa, trên mặt bàn là bó hoa hồng dưới ánh đèn như đỏ thẫm lên, như một li rượu vang thuần sắc, say đắm lòng người.

Ăn xong, Hạng Noãn mới nhớ ra: "Hình như anh đến thăm Cẩu Tử mà?"

Từ khi vào nhà đến tận bây giờ, anh chưa hề chơi với Cẩu Tử, cha con tình nghĩa chỗ nào đâu.

Ôn Hàn vừa thu dọn chén đũa vừa nói: "Sợ chơi với nó lâu quá không nỡ đi." Lại nói: "Em không phải là đang uyển chuyển ám chỉ anh đó chứ?"

Anh mở nước, bắt đầu rửa chén: "Anh đó mà, rất là bảo thủ luôn."

Hạng Noãn đi tới, nhìn chằm chằm vào mặt anh, đưa tay nhéo một cái: "Anh thật là, em thấy da mặt anh dày thì có."

Tay cô rất mềm nhưng có chút lạnh, anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng hạ môi lên mu bàn tay cô.

Cô như bị điện giật, rụt về, đỏ mặt ra khỏi bếp.

Anh cười khẽ, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Chung cư đối diện có phân nửa hộ sáng đèn, từng khối vuông một có ánh lên hoặc là màu trắng hoặc là màu vàng cam. Anh quay đầu, có một người con gái ở phòng khách, cô ấy ngồi trên ghế salon, tay cầm một quyển sách chăm chú đọc, với Cẩu Tử thì đang lười biếng híp mắt dưới chân.

Cảm giác hạnh phúc của giây phút này, anh có thể nhớ cả đời.

Hạng Noãn đặt sách xuống, một tay xoa đầu Cẩu Tử, một tay cầm di động.

Tiện Tiện gần đây có lẽ khá bận, một ngày chỉ nhắn lại cho cô có bốn năm tin nhắn. Phải biết rằng bình thường hai người mà rảnh thì có thể nói chuyện rất lâu.

Cô đưa điện thoại chụp một tấm ảnh bóng lưng của Ôn Hàn.

Thân hình người đàn ông cao to, vai to eo nhỏ, lại thêm một đôi chân dài. Dưới ánh đèn đêm dịu dàng lại tăng thêm mấy phần cám dỗ. Cô tiện tay gửi cho Tiện Tiện.

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Rảnh quá riết chán nên kêu trai đẹp tới nấu ăn giải khuây.]

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Nhìn vóc người kìa, sao hả, chắc chắn là đang ghen tỵ đi!]

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Muốn được ôm quá đi]

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Á á giỡn chơi]

Bên kia không phản hồi.

Hạng Noãn mở tranh minh họa trong group chat ra nhìn.

Khoảng thời gian này trong group chat thật im lặng, chắc mọi người đều chạy deadline bản thảo, chỉ thỉnh thoảng mới có người lên hỏi mấy vấn đề chuyên sâu.

[Trương Quân Hổ: Có ai biết giá thị trường khi vẽ minh họa cho trẻ con hiện giờ không?]

Khi Hạng Noãn còn là họa sĩ tuyến mười sáu từng vẽ rất nhiều tranh như vậy nên trả lời.

[Phi Vãn: Giống với tiêu chuẩn và yêu cầu thì khoảng từ một trăm đến ba trăm.]

[Trương Quân Hổ: Cám ơn chị Phi Vãn. Gần đây chị Phi Vãn đang bận sao?]

[Phi Vãn: Đang làm một vài quảng cáo thương mại.]

[Dạ Miên phải sinh khỉ con cho nam thần: Thật là trùng hợp, tôi cũng làm thương mại đây. Khách hàng bên Chanel thật phiền phức, bản thảo phải sửa đi sửa lại nhiều lần, giờ vẫn còn sửa đây.]

[Nam Qua Xa Cô Lộc: Quảng cáo Chanel phải là cả văn phòng chính thức thống nhất làm đó, Dạ Miên, không ngờ cô vậy mà lại ở Pháp, cô giỏi thật đó.]

[Heo oa oa: Lợi hại lợi hại.]

[Dạ Miên phải sinh khỉ con cho nam thần: Nam Qua thật là, tôi vừa lên anh đã tới rồi. Ngày nào cũng khịa tôi, anh thầm mến tôi hả?]

[Nam Qua Xa Cô Lộc: Xin lỗi chứ chắc cô em tự mình đa tình rồi. Tôi mới thấy vợ tôi xuất hiện mà. Anh mới lên @Phi Vãn, vợ buổi tối vui vẻ]

[Phi Vãn: Moah moah!]

[Dạ Miên phải sinh khỉ con cho nam thần: Mấy người liên minh ăn hiếp tôi. Không nhắn nữa, có người gọi điện thoại. Soái ca gặp ở phòng cà phê hôm trước, mọi người chắc là nhớ chứ. Người đó mời tôi cà phê, tôi đang nghĩ có nên đồng ý sự theo đuổi của anh ấy không.]

[Nam Qua Xa Cô Lộc: Diễn đi, cô diễn cho tôi xem đi!]

[Dạ Miên phải sinh khỉ con cho nam thần: Nam Qua, anh chắc đang ghen tị với sự xinh đẹp và quyến rũ của tôi.]

[Nam Qua Xa Cô Lộc: Không phải cô đang nghe điện thoại sao, còn gõ chữ được hả?]

Hạng Noãn ngồi trên salon, nhìn về phía Ôn Hàn bên kia một cái. Anh đang chuyên tâm rửa chén, cũng không có gọi hay nghe điện thoại gì. Hôm đó Dạ Miên chắc chắn không có xin được số điện thoại của anh.

Tâm trạng cô rất tốt nên ở trong group nhắn mấy câu.

[Phi Vãn: Không giấu gì, người đàn ông mà Dạ Miên nói đến, hiện đang rửa chén trong bếp nhà tôi.]

[Dạ Miên phải cho nam thần sinh hầu tử: Tôi thấy Phi Vãn so với tôi còn nổ hơn]

[Phi Vãn: Nếu không thì cá cược đi, một ngàn tệ. Nếu anh ta ở nhà tôi rửa chén, cô đưa tôi, nếu không tôi đưa cô.]

[Dạ Miên phải sinh khỉ con cho nam thần: Cô lấy chứng cớ ra đây, tôi đưa cô mười ngàn khối, nếu không cô đưa tôi.]

[Nam Qua Xa Cô Lộc: @Phi Vãn cá cược với Dạ Miên hay là thôi đi.]

Hạng Noãn nghĩ lại thấy cũng đúng, dù có thắng được tiền thì cũng không quy ra tiền mặt được.

Hạng Noãn lại nhìn tấm ảnh bóng lưng của Ôn Hàn, sexy muốn chết, tuyệt đối không thể để Dạ Miên nhìn được nên không cá cược tiếp.

[Tiêu Tiêu: Dạ Miên cô có biết là nam thần bị nhà văn Diệp Lâm Chi cướp mất rồi không?]

[Dạ Miên phải sinh khỉ con cho nam thần: Nói trắng ra là tiện nhân kia đăng Weibo, Ôn Hàn thấy tôi không vui nên kêu cô ta xóa đi. Thật ra anh ấy đang theo đuổi tôi, mọi người đừng ra ngoài nói bậy bạ đó.]

[Nam Qua Xa Cô Lộc: Cái cô Dạ Miên kia, cô là người phụ nữ thú nữ thú vị nhất mà tôi thấy, *haha.jpg*]

[Phi Vãn: Trùng hợp vậy, anh ấy cũng đang theo đuổi tôi.]

[Nam Qua Xa Cô Lộc: @Phi Vãn vợ, nghiêm túc đi, đừng quậy nữa]

Ôn Hàn rửa chén xong thì thấy người con gái ngồi trên salon đang nhìn điện thoại cười cười. Anh đến gần hỏi: "Có chuyện gì mà vui vậy?"

Hạng Noãn tắt group chat: "Không có gì." Cô nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi: "Lái xe nhớ chú ý an toàn."

Đúng là một câu đuổi khách thật dịu dàng làm sao.

Ôn Hàn ngồi xụp xuống xoa đầu Cẩu Tử: "Nãy giờ bận quá, chưa có chơi với Cẩu Tử."

Cẩu Tử khinh bỉ dời mông qua một chút, dán sát người Hạng Noãn.

Ôn Hàn ngồi trên sàn nhà, lưng dựa vào ghế salon tiếp tục xoa chó.

Anh nghiêng đầu tựa lên đùi cô, lười biếng nói: "Hôm nay mệt mỏi quá, cho anh dựa vào nghỉ một lát." Cứ như một đứa trẻ to xác vậy.

Anh dựa trên đất rất thoải mái, cứ muốn được như vậy mãi.

Cô mặc váy ngủ, cả một mảng đùi trơn bóng. Tóc anh mềm, dán vào đùi cô một lúc thì trên đùi liền nóng lên, như lửa đốt vậy.

Lúc này anh lòng không vết bẩn mà chỉ tham một chút yên bình này. Tất cả phiền não trong công việc vào lúc này đều tan thành mây khói.

Anh lấy điện thoại ra, vừa gối đầu lên đùi cô vừa đăng trạng thái mới trên Weibo. Lúc gõ chữ thì lấy tay che lại như sợ cô thấy được.

Hạng Noãn có linh cảm chuyện này liên quan đến mình nên nghiêng đầu một cái. Ánh mắt cô lướt qua màn hình của anh lại bị anh bắt gặp, đưa tay che đi ánh mắt của cô, không để cô nhìn thấy.

Hạng Noãn gỡ tay Ôn Hàn ra, tính dùng điện thoại mình xem. Anh đăng Weibo, cô tìm chút là thấy được.

Anh cười một cái, dịu dàng nói: "Ngoan, chờ anh đi hẵng nhìn."

Giọng của anh đầy từ tính, làm cô như bị đầu độc vậy, ngoan ngoãn để điện thoại xuống.

Anh quay đầu hôn lên đùi cô một cái, vô cùng lưu luyến đứng lên nói: "Trễ rồi, anh về trước."

Môi của anh vừa ấm vừa mềm, ịn lên đùi cô còn có chút ướt át, làm cô cảm thấy cả chân như tê dại, tê dại quá là tê dại luôn.

Nhìn thấy cả người cô mất tự nhiên đến cứng lại, anh cong môi, nhìn cô thật sâu nói: "Nếu em không nỡ để anh về thì anh không ngại ở lại với em đâu."

Hạng Noãn không chút do dự nói: "Lái xe nhớ chú ý an toàn."

Ôn Hàn đưa tay xoa tóc cô, cười một cái: "Ngủ ngon." Dứt lời thì đi ra cửa, không hề quay đầu lại. Anh sợ dù chỉ liếc mắt thôi thì mình cũng không nỡ rời đi.

Anh xuống lầu, ngồi trong xe mở QQ ra thì thấy cô gửi tin nhắn.

Cô chụp lén anh, còn muốn bị anh ôm. Quả nhiên một động tác và tư thế tùy tiện của mỹ nam chính là tuyệt chiêu mỹ nam kế, đã ra tay là không thể chống đỡ được.

Anh cong môi lên, trong mắt mang theo xuân ý đầu ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com