Hoan Cuu Vot Nam Phu Tham Tinh
1.
Tôi xuyên vào tiểu thuyết, cứu vớt nam phụ thâm tình.Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, anh khổ sở cầu xin tôi ở lại.Vài năm tiếp theo, chúng tôi kết hôn, trở thành vợ chồng kiểu mẫu trong mắt mọi người.Nhưng đúng lúc này, nữ chính bỗng về nước. Người đàn ông nằm bên cạnh tôi bắt đầu thường xuyên thất thần, trên người cũng hay có mùi nước hoa lạ. Tôi chỉ hỏi một câu, anh đã cáu gắt trách móc tôi:
“Đừng sợ bóng sợ gió được không? Dù sao em cũng không quay về được mà.”Vừa dứt lời, Trình Lịch lập tức ý thức được bản thân nói lỡ.
Anh xoay người nắm tay tôi.
"Tiểu Tuyết, ý anh không phải thế."Tôi không trả lời, trái tim như bị ném vào trong nước, vừa chua xót vừa đau nhức.
Thế giới yên lặng một lát, Trình Lịch nghiêng người, kiên nhẫn lau nước mắt cho tôi: "Đừng giận, nhé?"Tôi vẫn không nói chuyện.
Trình Lịch hôn nhẹ một cái, tay luồn vào trong áo tôi.Tôi biết anh muốn làm gì, nhưng tôi không muốn hùa theo, hất mạnh tay anh ra: "Xin lỗi, em không có tâm trạng.”Sau lưng im lặng vài giây, cuối cùng Trình Lịch mở lời.
Anh xoa mi tâm ngồi dậy, bật đèn bàn: "Em đã không muốn anh chạm vào em thì anh ngủ phòng cho khách.”Tôi trùm chăn, yên lặng gật đầu.Trước khi ra khỏi phòng, Trình Lịch quay đầu nhìn tôi một cái: "Đường Ánh Tuyết, anh không thích phụ nữ sợ bóng sợ gió, em cũng biết mà…Nếu anh đã cưới em thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em đến cuối đời."Nhưng muốn nhận mạnh bản thân vô cùng thất vọng, Trình Lịch lại dài thở dài một hơi: "Trước đây em đâu có như vậy, sao bây giờ lại thế?"Dứt lời, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.2.
Tôi nằm trong chăn, sờ mũi, ép bản thân không được khóc.
Hai chúng tôi đều hiểu nửa câu khi nãy Trình Lịch chưa nói xong.Anh chỉ muốn nói: "Em đến thế giới này vì anh, ở lại thế giới này cũng vì anh. Anh là người quan trọng nhất của em trong thế giới này, bây giờ em giận đến mức nào thì cuối cùng cũng phải làm lành với anh thôi?"Nghĩ đến đây, tôi thấy rất tủi thân.
Trong màn đêm, thời gian từ từ trôi đi.
Tôi nhìn đăm đăm vào trần nhà, không buồn ngủ chút nào.
Như thể một thế kỷ trôi qua, bên ngoài bỗng vang lên âm thanh thông báo mở khóa thành công.Tôi sợ đến mức giật bắn mình.
Từ lúc Trình Lịch sang phòng cho khách đến giờ chưa từng ra ngoài, vậy ai mở cửa?Tôi luôn nhát gan, chẳng mấy chốc lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần.Khi trái tim tôi sắp nhảy ra cổ họng, cửa phòng khách ở đối diện mở ra.
"Nịnh Nhi?"
Như sợ đánh thức tôi, Trình Lịch nói rất nhỏ, nhưng vẫn không giấu nổi kinh ngạc: "Sao lại là em?”Sầm Nịnh Nhi có vẻ hơi vô thố: "Dạ, em xin lỗi, em không biết anh chưa xóa vân tay của em, giờ em không còn nơi nào để đi, nên vô thức đến tìm anh.""Em chỉ định thử một lần thôi, chẳng ngờ mở được cửa thật, em…em xin lỗi.”Tôi ngồi trong bóng tôi hỗn loạn, nghe những lời này, thế giới trong tôi như sụp đổ.Bên ngoài yên tĩnh nửa phút, Trình Lịch lưỡng lự, nói: "Em không nên đến đây, anh đã kết hôn rồi, cô ấy ngủ ở phòng đối diện kìa.""Hai người chia giường ngủ?"Giọng Sầm Nịnh Nhi mừng rỡ.
Còn lòng tôi lạnh lẽo.
Tôi xuyên vào tiểu thuyết, cứu vớt nam phụ thâm tình.Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, anh khổ sở cầu xin tôi ở lại.Vài năm tiếp theo, chúng tôi kết hôn, trở thành vợ chồng kiểu mẫu trong mắt mọi người.Nhưng đúng lúc này, nữ chính bỗng về nước. Người đàn ông nằm bên cạnh tôi bắt đầu thường xuyên thất thần, trên người cũng hay có mùi nước hoa lạ. Tôi chỉ hỏi một câu, anh đã cáu gắt trách móc tôi:
“Đừng sợ bóng sợ gió được không? Dù sao em cũng không quay về được mà.”Vừa dứt lời, Trình Lịch lập tức ý thức được bản thân nói lỡ.
Anh xoay người nắm tay tôi.
"Tiểu Tuyết, ý anh không phải thế."Tôi không trả lời, trái tim như bị ném vào trong nước, vừa chua xót vừa đau nhức.
Thế giới yên lặng một lát, Trình Lịch nghiêng người, kiên nhẫn lau nước mắt cho tôi: "Đừng giận, nhé?"Tôi vẫn không nói chuyện.
Trình Lịch hôn nhẹ một cái, tay luồn vào trong áo tôi.Tôi biết anh muốn làm gì, nhưng tôi không muốn hùa theo, hất mạnh tay anh ra: "Xin lỗi, em không có tâm trạng.”Sau lưng im lặng vài giây, cuối cùng Trình Lịch mở lời.
Anh xoa mi tâm ngồi dậy, bật đèn bàn: "Em đã không muốn anh chạm vào em thì anh ngủ phòng cho khách.”Tôi trùm chăn, yên lặng gật đầu.Trước khi ra khỏi phòng, Trình Lịch quay đầu nhìn tôi một cái: "Đường Ánh Tuyết, anh không thích phụ nữ sợ bóng sợ gió, em cũng biết mà…Nếu anh đã cưới em thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em đến cuối đời."Nhưng muốn nhận mạnh bản thân vô cùng thất vọng, Trình Lịch lại dài thở dài một hơi: "Trước đây em đâu có như vậy, sao bây giờ lại thế?"Dứt lời, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.2.
Tôi nằm trong chăn, sờ mũi, ép bản thân không được khóc.
Hai chúng tôi đều hiểu nửa câu khi nãy Trình Lịch chưa nói xong.Anh chỉ muốn nói: "Em đến thế giới này vì anh, ở lại thế giới này cũng vì anh. Anh là người quan trọng nhất của em trong thế giới này, bây giờ em giận đến mức nào thì cuối cùng cũng phải làm lành với anh thôi?"Nghĩ đến đây, tôi thấy rất tủi thân.
Trong màn đêm, thời gian từ từ trôi đi.
Tôi nhìn đăm đăm vào trần nhà, không buồn ngủ chút nào.
Như thể một thế kỷ trôi qua, bên ngoài bỗng vang lên âm thanh thông báo mở khóa thành công.Tôi sợ đến mức giật bắn mình.
Từ lúc Trình Lịch sang phòng cho khách đến giờ chưa từng ra ngoài, vậy ai mở cửa?Tôi luôn nhát gan, chẳng mấy chốc lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần.Khi trái tim tôi sắp nhảy ra cổ họng, cửa phòng khách ở đối diện mở ra.
"Nịnh Nhi?"
Như sợ đánh thức tôi, Trình Lịch nói rất nhỏ, nhưng vẫn không giấu nổi kinh ngạc: "Sao lại là em?”Sầm Nịnh Nhi có vẻ hơi vô thố: "Dạ, em xin lỗi, em không biết anh chưa xóa vân tay của em, giờ em không còn nơi nào để đi, nên vô thức đến tìm anh.""Em chỉ định thử một lần thôi, chẳng ngờ mở được cửa thật, em…em xin lỗi.”Tôi ngồi trong bóng tôi hỗn loạn, nghe những lời này, thế giới trong tôi như sụp đổ.Bên ngoài yên tĩnh nửa phút, Trình Lịch lưỡng lự, nói: "Em không nên đến đây, anh đã kết hôn rồi, cô ấy ngủ ở phòng đối diện kìa.""Hai người chia giường ngủ?"Giọng Sầm Nịnh Nhi mừng rỡ.
Còn lòng tôi lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com