TruyenHHH.com

Hoan Cho Toi Muon Can Mot Mieng

"Ba lần?" Đan Kì Diệp nhìn thoáng qua bài văn kia, mặc dù có tranh minh họa cản đi một bộ phận, nhưng mà nội dung của bài văn cũng không ít!


Chép một lần cũng không biết mất bao lâu, lần này thế mà còn bắt hắn chép ba lần?

"Ngồi cùng bàn!" Đan Kì Diệp vỗ bàn, giận dữ từ trong lòng nhảy lên, can đảm nhìn người bên cạnh, thiếu niên bị áp bức kiên quyết khởi nghĩa, "Cậu...."

Kẻ ác nâng mắt, nhẹ nhàng bâng quơ liếc hắn một cái, thanh âm lạnh lùng mang theo hoài nghi: "hử?"

"Này... cái kia...." Đan Kì Diệp hít sâu một hơi, bỗng dưng đi qua đè lại sách thuốc của đối phương, cúi mình ghé vào trên bàn, "ba lần nhiều lắm, tay sẽ bị gãy."

Đan Kì Diệp trừng mắt nhìn, cười hỏi: "Ít chút được không?"

"Không..."

"Một chút." Trước khi lời nói từ chối của Tần Dĩ Mục nói xong, hắn vội vàng giơ tay lên, vươn một ngón tay để ở chóp múi, "Chỉ ít đi một chút là được rồi."

Thiếu niên gần trong gang tấc mở to mắt, bộ dạng hết sức vô tội, vì để tránh viết phạt, bán manh làm nũng cách nào cũng dùng.

Tần Dĩ Mục hơi hơi hạ mắt, "ừ."

Trên mặt Đan Kì Diệp vui vẻ, "Vậy...."

"Dấu ngắt câu không cần viết."

"???"

Cảm ơn hắc.

.....


Lúc đi học buổi chiều, Đan Kì Diệp mệt mỏi ngáp liên tục.

Giữa trưa một mực chép phạt, ngay cả giấc ngủ cũng bỏ qua.

Hắn hôm qua ngủ trễ giữa trưa không ngủ bù, tiết đầu tiên của buổi chiều hắn rất mệt mỏi, làm sao chịu đựng được.

Tay còn đè lên giấy viết phạt còn chưa viết xong, Đan Kì Diệp ngay cả duy trì tư thế ngồi tối thiếu cũng không kiên trì được.

Hắn lại ngáp một cái, di chuyển về phía trước, ban đầu là muốn cho mình thanh tỉnh một chút, không nghĩ tới càng gần sát bàn, càng muốn ngủ.

-- cạch!

Không biết là cái gì, đột nhiên rơi ở trên bàn, Đan Kì Diệp hoảng sợ, ban đầu là nửa mơ nửa tỉnh, giờ phút này trực tiếp giật mình, trong đầu rất tỉnh táo.

"Đan Kì Diệp?"

Thành âm hơi hoài nghi của thấy giáo vang lên, Đan Kì Diệp vội vàng đứng lên, "Có, thưa thầy."

"Đi lên giải đề này."

Vừa rồi không chú ý, giờ phút này dụi mắt, trên bảng đen tràn ngập là đề.

Đan Kì Diệp rất nhanh xem đề hình một chút, vấn đề không lớn, liền cầm lấy phấn viết vừa rồi thầy giáo ném tới nói: "Vâng thưa thầy."

Đi lên bảng đen làm bài.

Nhưng mà viết viết Đan Kì Diệp phát hiện không đúng, vì sao đề toán học lại có liền quan tới hóa học.

Nhìn kỹ, đề bên trái mở rộng hơn đề bên phải.

Vừa nhìn thầy giáo ở bên kia, thường thường dùng thước đánh vào lòng bàn tay, từng chút từng chút giống như là thử thăm dò lực đạo, hình như chờ Đan Kì Diệp nói mình không làm được, sau đó hắn tới bên này sẽ được thưởng mấy thước.

Đan Kì Diệp ho nhẹ một tiếng, vội vàng dời tầm mắt, thoáng dịch vài bước về bên trái, tính toán đem đề này giải xong trước.

Thấy giáo nhìn động tác của hắn ở trong mắt, cũng không nói thêm cái gì, dù sao hai đề cũng phải làm.

Nhưng mà, khi Đan Kì Diệp dùng chưa tới ba phút giải xong đề bên trái, sắc mặt thầy giáo cũng hơi thay đổi, khi Đan Kì Diệp lui về sau từng bước bắt đầu làm đề bên phải, thầy giáo bỗng dưng nhíu mày.

"thầy giáo, thầy kiểm tra bên này trước đi ạ."

Vẻ mặt cười của Đan Kì Diệp rất ngoan ngoãn.

Thầy giáo: "...."

Một thầy giáo đủ tư cách dạy toán học, sao lại có khả năng sợ loại đề này.

Vì thế, thầy giáo cầm lấy phần viết bắt đầu kiểm tra công thức, tuyệt không buông tha một chút lỗ hổng nào.

Bên trái, thầy giáo múa bút thành văn, bên phải, Đan Kì Diệp từ từ tính toán.

Thầy giáo toán học bận rộn hơn mười phút liền lấy di động ra, cùng thầy giáo vật lý nói vài ba câu, sau đó nói tới đề bài.

Đan Kì Diệp làm xong đề đem phấn viết đặt lên bảng nói một câu, "thầy ơi em đi về trước nhé."

Mặt thầy giáo không hề thay đổi nói: "Ừ, về đi."

Chờ Đan Kì Diệp đi xuống, thầy giáo vỗ vỗ ngực, về sau kiên quyết không gọi loại học bá này lên bảng nữa!

a--!

Rất ăn hiếp thầy giáo!

Bị thầy giáo xách lên như vậy, một chút buồn ngủ của Đan Kì Diệp cũng không còn, ngồi ở trên chỗ ngồi mở xách ra bắt đầu ghi chép.

Sau khi hết tiết, Đan Kì Diệp duỗi thắt lưng, cánh tay khi hạ xuống liền đáp lên vai Tần Dĩ Mục, "Ngồi cùng bàn cậu sao lại như vậy nha!"

Đan Kì Diệp hừ nhẹ một tiếng, thanh âm uất ức: "Tôi còn bị ném phấn viết, cậu cũng không giúp tôi!"

Tần Dĩ Mục không để ý tới hắn, cũng không đẩy tay hắn ra, mà yên lặng đem trang sách bị hắn lật qua một lần nữa lật lại.

Đan Kì Diệp thấy thế còn muốn nói gì, Mao Tuần Vũ đã đi tới bên cạnh, hứng trí nói: "Thất gia, đi thôi, tiết tiếp theo là thể dục, đi ra ngoài xếp hàng đi."

"Thể dục?" Đan Kì Diệp thật ra không chú ý tới thời khóa biểu, ngày đầu tiên còn có một tiết thể dục, đủ để thấy được trường học để ý đến thân thể khỏe mạnh của học sinh như thế nào, "ngồi cùng bàn đừng xem nữa, chúng ta đi sân thể dục, đi ra ngoài chạy đi."

"Ừ."

"Cậu đừng 'ừ' nữa, đi thôi đi thôi."

Thấy Đan Kì Diệp như keo dính, Mao Tuấn Vũ ở phía sau nhìn, chậc chậc lấy làm kì, "Thất gia, tôi đi xuống trước chờ cậu, thời gian để cho cậu và ngồi cùng bàn của cậu hôn nhẹ trao đổi tình cảm."

Nói xong, Mao Tuấn Vũ không đợi Đan Kì Diệp vui vẻ đánh người, quay đầu bỏ chạy.

Sau khi Đan Kì Diệp hiểu được ý của hắn, ở phía sau hắn ném phấn viết, nhưng mà ném vài cái đều không trúng, Mao Tuấn Vũ nhanh như chớp bỏ chạy không thấy bóng.

Người đã chạy, Đan Kì Diệp cũng không ném nữa, để tránh ném vào bạn học vô tội, hắn ngồi lại trên ghế, đùa nghịch phấn viết ở trên tay, nhàm chán nói: "Ngồi cùng bàn cậu đừng xem nữa."

Đi học đọc sách, tan học xem sách ngoại khóa.

Thật sự là không trách người ta học tập tốt được.

Còn nghiêm túc học tập như vậy, muốn kiên nhẫn làm chuyện gì cũng có thể làm được.

Thời gian giữa mỗi tiết chỉ có mười phút, khi còn lại ba phút cuối cùng, Tần Dĩ Mục khép sách lại, đưa khăn ướt cho hắn.

"Cho tôi khăn ướt làm chi?" lời tuy nói vậy, trên tay vẫn là theo bản năng cầm lấy đồ Tần Dĩ Mục đưa, tay vừa duỗi ra, không cần Tần Dĩ Mục nhiều lời, Đan Kì Diệp cũng tự mình nhìn ra-- trên tay tất cả đều là phấn viết.

Cũng là do chất lượng của phấn viết không tốt, vừa sờ một cái chính là cả tay đầy phấn, dùng khăn giấy cũng không lau sạch được.

Hơn nữa, trong hộp nhỏ đều là loại viên nhỏ, từng đoạn từng đoạn phấn viết, bởi vì hai bên bị bẻ gãy, cho nên càng dễ giơ tay.

Lúc lau tay, Đan Kì Diệp hơi cảm thấy có chỗ không đúng, nhìn hộp phấn viết lại nhìn tay mình, Đan Kì Diệp nói ra nghi vấn trong lòng: "Phần viết ở đâu nhiều vậy?"

Tần Dĩ Mục chưa từng giải thích nhiều, chỉ nói: "Đi học đi." Nói xong, chân dài bước ra, lách qua chỗ ngồi bạn cùng bàn đi ra ngoài.

Đan Kì Diệp nhíu mày, cảm giác mình hình như hiểu cái gì.

Đi đến trên bục giảng, nhìn thấy nơi thầy giáo đặt phần viết chỉ còn lại hộp phấn còn đầy, Đan Kì Diệp cười chạy ra, ôm lấy bả vai Tần Dĩ Mục.

Đan Kì Diệp nói: "Tôi biết vì sao cậu có nhiều phấn viết như vậy rồi."

"Ừ."

"Haiz, trộm giấu phấn viết cũng không phải là chuyện lớn gì, tôi sẽ không cười cậu."

"...."

Bước chân ngồi cùng bàn đột nhiên dừng lại, Đan Kì Diệp đi theo ở phía sau, thiếu chút nữa đã đụng vào trên người hắn, "Ngồi cùng bàn cậu làm sao vậy?"

Tần Dĩ Mục chăm chú nhìn hắn, Đan Kì Diệp mím môi, không biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy quen mắt.

Bởi vì Tần Dĩ Mục không thích nói chuyện, cho nên đa phần bọn họ trao đổi, đều là trao đổi bằng ánh mắt, hiện tại cũng không ngoại lệ.

Có ánh mắt của một số người, trời sinh đã biết nói chuyện.

Bị người ôn nhu còn trầm mặc nhìn chăm chú như vậy, tim Đan Kì Diệp đập càng lúc càng nhanh, ánh mắt cũng nhịn không được hạ xuống, lừa mình dối người muốn né tránh.

"Cậu....."

"Ngốc."

"Gì?!" Đan Kì Diệp bỗng dưng ngẩng mặt lên, "Cậu nói cái gì?"

Tần Dĩ Mục từ chối trao đổi, cũng đem Đan Kì Diệp kéo vào sổ đen.

"Ngồi cùng bàn!" Đan Kì Diệp hận không thể đuổi theo túm tóc hắn, "Cậu nói rõ ràng cho tôi!"

Ai ngốc hả?

Thanh âm không lớn trong hành lang lại có tiếng vọng, Đan Kì Diệp nghe thanh âm bên tai không khỏi cảm thấy tê dại cả người, mình nghe thanh âm của mình thật sự là rất xấu hổ.

Tần Dĩ Mục nói: "Im lặng."

Đan Kì Diệp nhỏ giọng nói; "Vậy cậu nói ai ngốc?"

Tần Dĩ Mục dừng lại bước chân, vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, từ từ nói: "Cậu." một chữ rất có lực.

Dừng ở trong lỗ tai Đan Kì Diệp, chính là thanh âm ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Trong hành lang không có các học sinh khác, hắn đường đường là một học bá, cũng là một trong những học sinh đứng đầu thi vào nhất trung, sao có thể chịu được loại uất ức này.

Lúc này, kéo tay áo, thở phì phò khoanh hai tay trước ngực-- "hừ!"

Sau đó, học bá đặc biệt cao lãnh đi qua người ngồi cùng bàn của mình, xuống lầu trước.

-- cũng không để ý đến ngồi cùng bàn của mình, tự mình đi trước!

Đan Kì Diệp thổi thổi tóc rũ xuống trên trán mình, rất là lạnh lùng.

Nhưng mà, chờ Đan Kì Diệp đi xuống hai tầng cầu thang mới phát hiện... không thấy ngồi cùng bàn của hắn.

Hắn hạ mặt đứng chờ, Tần Dĩ Mục có thể chạy đi đâu?

Đan Kì Diệp nhịn không được vịn tay vịn ngó lên trên, chỉ có một khe hở nhỏ, là có thể thấy phía trên.

Nhưng mà, thế nào cũng không thấy ngồi cùng bàn của hắn.

Tình huống gì đây?

Hay là... đi lên nhìn xem?

Ngồi cùng bàn lớn như vậy cũng không thể nói không thấy là không thấy, Đan Kì Diệp đang muốn trở về xem sao lại thế này, đã bị người ở phía sau vỗ bả vai.

"Cậu khi nào thì xuống dưới?"

"Đi." Sắp muộn rồi, Tần Dĩ Mục hiển nhiên không có dư thừa tâm tư để nhiều lời.

Đan Kì Diệp cũng vội vàng chạy theo phía sau.

Tới sân thể dục rồi, mới biết được bọn họ quá lo lắng.

-- Thầy thể dục không có tới.

Mao Tuấn Vũ đi tới đưa cho hắn hai chai nước, "Thầy giáo vừa rồi nói tiết này tự do hoạt động, thế nào, chơi bóng không?"

"Chơi, chơi chứ." Đan Kì Diệp cầm nước khoáng, trở tay đưa cho Tần Dĩ Mục.

Mao Tuấn Vũ xách tới đây một gói to, đưa cho Tần Dĩ Mục nói: "Hắn cũng có, cậu uống của cậu đi."

Đan Kì Diệp không nói chuyện, như trước làm theo ý mình muốn đưa nước của mình cho Tần Dĩ Mục.

Tần Dĩ Mục đầu tiên là cầm lấy trai nước kia mở ra đưa cho hắn, sau đó mới nhận chai nước trên tay Đan Kì Diệp.

Đan Kì Diệp cầm chai nước Tần Dĩ Mục mở cho, cái miệng nhỏ mở ra uống nước.

Mao Tuấn Vũ; "???"

Hai người làm trò trước mặt tôi làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com