TruyenHHH.com

Hoan Chinh Phi Khong Bang Thiep Thu Ca Xuyen Khong

Chương 8

- Vương phi, là Đại phu nhân, Tam phu nhân và Tứ phu nhân.

Hồng Lăng xoay người nói khẽ bên tai Mộ Dung Thư.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư dời tầm mắt từ hồ nước đến bên người ba vị nữ tử tư sắc đều nổi bật như nhau, dù gầy hay đẫy đà cũng đều là trang tuyệt sắc. Một người kiều mị, từng tiếng cười nhẹ nghe rất êm tai. Một tiểu cô nương ngây thơ khả ái, ngượng ngùng cúi đầu tránh né tầm mắt của mọi người. Một người dáng người xinh đẹp đầy đặn, tư sắc thượng đẳng, dáng người yểu điệu, mông lớn eo nhỏ.

Ba người theo thứ tự là đại phu nhân Đỗ Khả, Tam phu nhân Phương Dung Mai, Tứ phu nhân Đoạn Đình Vi.

Các nàng vừa mới đi qua một khóm cây thì thấy Mộ Dung Thư đang ngồi trong đình. Trong lòng ba người đều cười lạnh, thì ra nàng ta vẫn còn tâm tình ngồi đây ngắm cảnh.

Nhận thấy tầm mắt Mộ Dung Thư lướt qua các nàng, ba người âm thầm mắng một tiếng, không có việc gì thì cứ ngồi lì trong Mai viên, đến đây làm gì để các nàng phải đến hành lễ. Cả ba cúi đầu, miễn cưỡng đi về phía đình.

Nhìn ba người đi tới, Mộ Dung Thư bên môi vẫn tươi cười nhàn nhạt như cũ, Hồng Lăng lại hơi lo lắng, chỉ sợ mấy vị này phu nhân lại đến khoe khoang sự sủng ái của vương gia đối với họ làm cho vương phi vừa mới thông suốt lại nổi giận, mất đi lý trí.

- Tiện thiếp gặp qua vương phi.

Ba người đồng thời hướng tới Mộ Dung Thư phúc thân hành lễ.

Mộ Dung Thư nhìn qua, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, khiếu thẩm mỹ của vị vương gia này cũng không tệ, tuy ba người đều trang điểm tỉ mỉ, gương mặt toàn là son phấn nhưng không thể phủ nhận người nào cũng đều là đệ nhất mĩ nhân, do đó khó trách cái tên giống tảng đá Vũ Văn Mặc kia lại nạp các nàng làm thiếp.

- Ba vị muội muội không cần đa lễ, đứng dậy, ngồi xuống đây đi.

Mộ Dung Thư tươi cười thân thiết, ôn hòa trả lời.

Ba người đồng thời ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Dung Thư một cái, xác định trên mặt nàng không có biểu tình chua chát liền kinh ngạc ngồi xuống.

Lúc Đại phu nhân ngồi xuống lại rất nhanh nhìn thoáng qua Hồng Lăng đang đứng sau lưng Mộ Dung Thư.

- Tinh thần vương phi thật tốt, lại đến hoa viên ngắm hoa. Nhưng chẳng qua có chút đáng tiếc, đã nhiều ngày vương gia không ở trong phủ, cho dù có ở đây cả ngày cũng không nhìn thấy vương gia đâu.

Tứ phu nhân xoay nhẹ eo nhỏ, cố tình hạ giọng nói.

- Hôm nay vương phi có thể ngồi đây ngắm cảnh chắc là đã khỏe hẳn. Sở dĩ mấy hôm nay bọn tiện thiếp không đến thăm vương phi là sợ quấy rầy người nghỉ ngơi. Hy vọng vương phi không trách cứ.

Tam phu nhân mở to đôi mắt trong suốt, tư thái ngượng ngùng nói.

Đại phu nhân thấy hai người đều mở miệng nói chuyện, nàng tươi cười rạng rỡ nhìn về phía Mộ Dung Thư cười nói:

- Mấy ngày trước Thẩm trắc phi cũng đề cập đến chuyện của vương phi, trong lòng tiện thiếp biết vương phi không sao, tâm trạng lo lắng mấy ngày nay rốt cuộc cũng được thả xuống.

Nghe được những lời này của nàng, Tam phu nhân và Tứ phu nhân âm thầm cười lạnh, chẳng lẽ Đỗ Khả này lại sợ vương phi? Tống Tuyết chịu thiệt đều trách nàng quá mức ngu dốt, các nàng tuyệt đối không mắc sai lần như vậy. Huống gì tính tình của vương phi còn ai có thể rõ hơn các nàng.

Quan trọng nhất là trong lòng vương gia căn bản không có vương phi! Hai năm nay vương gia hoàn toàn không chạm qua nàng ta, các nàng tuy rằng là thiếp thất nhưng cơ hội nhìn thấy vương gia còn nhiều hơn vương phi! Vương phủ này đều do một tay Thẩm trắc phi quản lý, các nàng cần gì sợ vương phi! Thẩm trắc phi là người ôn hòa rộng lượng, các nàng chỉ cần lấy lòng Thẩm trắc phi, sau này lại có con cái, đời này cơm no áo ấm, vĩnh viễn hưởng vinh hoa phú quý. Thế nhưng, chỉ cần còn vương phi ngày nào, ngày nấy các nàng cũng sẽ không được sống yên ổn!

- Bổn vương phi đã khỏe nhiều, làm phiền các ngươi lo lắng.

Mộ Dung Thư cười khẽ đáp lại, có vẻ như hoàn toàn không thèm để ý ba người các nàng nhằm vào mình châm chọc.

Hồng Lăng thở ra một hơi, rốt cục yên tâm, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều.

Cảnh này lọt vào mắt Đại phu nhân Đỗ Khả. Nàng cúi đầu xuống, tròng mắt đảo một vòng.

- Nghe nói nửa tháng trước vương gia có đến thăm tỷ tỷ phải không?

Tam phu nhân ngây thơ hồn nhiên, vẻ như vô cùng tò mò hỏi.

Mộ Dung Thư gật đầu, sâu trong mắt lóe lên một tia sáng không người nào phát hiện, giọng nói êm dịu trả lời:

- Đúng vậy a, vương gia cùng Thẩm trắc phi đến thăm hỏi bổn vương phi.

- Nhưng hình như buổi tối lại nghỉ ngơi trong viện Thẩm trắc phi thì phải. Xem ra địa vị của Thẩm trắc phi trong lòng vương gia không ai có thể thay thế được.

Tứ phu nhân dùng khăn thêu che miệng, cười duyên nói. Không khó để nhận ra vẻ ghen tỵ trong giọng nói của nàng.

- Đúng thế, nếu không tại sao vương gia lại giao hết mọi chuyện trong phủ cho Thẩm trắc phi xử lý chứ.

Tam phu nhân cười nói. Nhắc tới vương gia và Thẩm trắc phi, lòng của nàng lại ân ẩn đau, trong lòng vương gia chỉ sợ nàng chỉ có thể là nô tì ấm giường thôi.

Thế nhưng, dù địa vị thấp thế nào vẫn tốt hơn vương phi. Vương phi một lòng tha thiết mong muốn được hầu hạ vương gia, nhưng hoàn toàn không có cơ hội!

Đại phu nhân yên lặng không nói, coi như thất thần suy nghĩ cái gì. Tam phu nhân đẩy nhẹ nàng một cái, nàng mới tỉnh thần mà nói:

- Trách nhiệm duy nhất của chúng ta là hầu hạ vương gia thật tốt, những chuyện khác không cần phải lo đến.

Tam phu nhân và Tứ phu nhân sửng sốt, hôm nay Đại phu nhân phản ứng thật lạ!

Không những Đại phu nhân mà phản ứng của vương phi cũng làm người ta kinh ngạc. Nhắc tới sự ân ái giữa vương gia và Thẩm trắc phi mà trên mặt nàng lại không chút giận dữ, thậm chí còn hơi có ý cười. Nụ cười này thật sự làm mọi người bàng hoàng!

- Đỗ muội muội nói đúng lắm, chức trách của các ngươi chính là hầu hạ vương gia, tốt nhất có thể vì Vương gia khai chi tán diệp. Dù sao ba người các ngươi nhập phủ người lâu nhất đã hai năm còn người mới nhất cũng đã hơn nửa năm, đến bây giờ cũng chưa có tin mừng, tuy bổn vương phi không truy cứu, nhưng liệu Thẩm trắc phi cùng vương gia có đồng ý mở một con mắt nhắm một con mắt dung chứa các ngươi không?

Mộ Dung Thư cúi thấp đầu, duỗi bàn tay thon dài trắng nõn, giọng nói trầm thấp không chút phập phồng.

Ba người kinh hãi!

Các nàng xuất thân hèn mọn, tuy rằng phụ thân đều là quan viên tại triều, nhưng các nàng đều là thứ nữ! So thân phận, tuyệt đối không bằng xuất thân con gái dòng chính phủ tướng quân của vương phi, nếu cả đời này vương phi không có con, chỉ cần không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thì tuyệt đối cũng sẽ không bị hưu, nhưng các nàng lại khác, nếu không có con, đến khi vương gia không còn hứng thú với các nàng, tám phần sẽ bị đuổi ra khỏi vương phủ!

Sắc mặt ba người thay đổi thất thường, bản thân định khích cho vương phi tức tối đến chọc giận vương gia, thật không nghĩ chỉ vài câu vương phi đã có thể phản kích đích đáng! Vương phi không đuổi cùng giết tận nhưng các nàng lại không có gan khiêu chiến một lần nữa.

Một đám trong lòng đều tính toán, sau này nhất định phải mở hầu bao, mời đại phu thật tốt đến thăm bệnh, khai đơn thuốc nhất định mau chóng có thai.

- Sao các muội không nói chuyện? Có phải bổn vương phi quá nặng lời hay không? Các muội không cần để trong lòng. Không phải ba người đều rất được vương gia sủng ái hay sao?

Mộ Dung Thư nét mặt tươi cười như hoa, thân thể hơi nghiêng, trong mắt tràn đầy ánh cười đảo qua gương mặt ba người các nàng, câu nói sau cùng từng lời, từng lời nhẹ nhàng buông xuống.

Sủng ái? Nếu so thì chỉ nhiều hơn vương phi thôi! Thật ra ba người các nàng trong hai năm chỉ vỏn vẹn hầu hạ vương gia ba bốn lần, nhiều lắm cũng chỉ năm sáu lần thôi! Bàn về sủng ái, ai so được với Thẩm trắc phi?

Ba người thần sắc thay đổi thất thường, trong lòng nảy sinh đố kỵ với Thẩm trắc phi.

Chương 9

Mộ Dung Thư giống như không có phát hiện gì, dời mắt nhìn trên mặt hồ, một đám cá vàng đang tung tăng bơi lội, nghiêng đầu bảo Hồng Lăng:

- Đi sai người lấy chút đồ ăn cho cá.

- Vâng.

Hồng Lăng ra khỏi đình, gọi người làm vườn truyền lệnh của Mộ Dung Thư.

Trong đình ba vị phu nhân cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì.

Sau khi Hồng Lăng quay lại nhìn thấy tình cảnh trước mắt, lần đầu tiên trong hai năm nay thấy ba vị phu nhân ủ rũ, mà vương phi lại mang dáng vẻ nhàn nhã đang ngắm cảnh! Ngẫm lại đoạn đối thoại vừa rồi của vương phi và các vị phu nhân bỗng thấy thất kinh: thì ra vương phi nói ra câu đầu tiên thì cục diện buổi nói chuyện đã được xác định. Các vị phu nhân đều bị vương phi dắt mũi!

Người phản ứng nhanh nhất chính là Đại phu nhân, nàng cau mày nhìn về phía Mộ Dung Thư, không tự chủ được mà hơi cao giọng:

- Vương phi không nghĩ chút nào đến việc có con nối dõi sao? Hiện giờ vương phi đã gả vào Vương phủ hai năm mà đến nay cũng đâu có tin mừng gì.

Nghe đến đây, hai vị phu nhân kia chợt tỉnh lại, Tam phu nhân lập tức tiếp lời:

- Ý vương phi là muốn đuổi bọn tiện thiếp khỏi vương phủ sao?

Tứ phu nhân không cam lòng yếu thế:

- Mấy người tiện thiếp luôn luôn muốn hầu hạ vương gia thật tốt, tuy rằng đến nay vẫn chưa mang thai nhưng về tình vẫn có thể tha thứ. Vương phi nói vậy chẳng lẽ trách Thẩm trắc phi độc chiếm sủng ái của vương gia sao?

Ba người đồng loạt chĩa mũi nhọn về phía Mộ Dung Thư. Đại phu nhân lại nhìn Hồng Lăng, thấy đáy mắt nàng có một chút lo lắng, âm thầm nhếch môi cười lạnh.

Mộ Dung Thư khẽ nhướng chân mày, nét tươi cười trên môi vẫn chưa tắt, vẫn rạng rỡ, sáng lạn như cũ. Nàng hờ hững khẽ mở môi đỏ mọng trả lời:

- Ba vị muội muội có vẻ như đã tự quên thân phận của mình. Hôm nay lời qua tiếng lại, bổn vương phi tạm thời không so đo, nhưng bổn vương phi không xác định lần tới tâm tình có tốt như hôm nay không. Còn về việc Thẩm trắc phi độc chiếm sủng ái của vương gia? Tứ muội về sau đừng lặp lại, chỉ sợ bổn vương phi ngày nào đó vui miệng nói với Thẩm trắc phi thì chỉ sợ muội không xong.

Chậm rãi đứng dậy, khi sắp rời đi, Mộ Dung Thư lại xoay người, đến gần các vị phu nhân, hơi cúi xuống, đột nhiên, cười.

- Các vị muội muội phải tận tình giúp đỡ nhau, tận tâm tận lực hầu hạ vương gia, sớm ngày vì vương gia khai chi tán diệp. Bổn vương phi ở trong này tạ ơn vài vị muội muội trước.

Ba người nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư rời đi, giận đến mặt xanh mét. Nhiều lời chưa nói được bị nghẹn lại trong cổ họng, lúc muốn thốt cho sảng khoái không ngờ chỉ vài câu nói của Mộ Dung Thư khiến các nàng không dám lỗ mãng! Đồng thời phản ứng của Mộ Dung Thư càng làm cho các nàng trở tay không kịp! Trong lúc nhất thời, rơi vào hạ phong. Ba người hai mặt nhìn nhau, âm thầm cắn răng.

- Vương phi chẳng lẽ bị té đến hỏng đầu óc? Sao lại như hoàn toàn là một người khác?

Tứ phu nhân cắn răng, oán hận nói.

- Trước kia mỗi lần bị chọc tức, nàng ta đều vỗ ngực, khóc la, mắng chửi ầm ĩ vậy mà hôm nay lại có thể trấn định như thế! Rất kì lạ.

Tam phu nhân chớp mắt, thanh âm khàn khàn nói.

Đại phu nhân thần sắc khẽ biến, trong lòng âm thầm cảnh giác, nhìn bóng lưng Hồng Lăng, con ngươi lóe ánh sáng xanh biếc...

- Vương phi, bây giờ về Mai viên sao?

Hồng Lăng nhẹ giọng hỏi.

Mộ Dung Thư khẽ cong môi, gật đầu:

- Quay về Mai viên. Bổn vương phi hơi đói bụng. Bữa trưa kêu phòng bếp nhỏ làm thêm đồ ăn. Tâm tình bổn vương phi hôm nay rất tốt.

- Vâng, vương phi.

Hồng Lăng cao giọng thêm vài phần. Nhìn thấy vương phi không mất lý trí, nàng đương nhiên cũng vui vẻ theo.

Quá ngọ, đến lúc dọn bữa trưa thì người phòng bếp đến báo đồ ăn không đủ, không thể cho thêm thức ăn. Hồng Lăng lửa giận bừng bừng, rõ ràng hàng tháng vương phi đều cấp thêm cho phòng bếp nhỏ của Mai viên năm mươi lạng bạc để chi dụng, nhưng tại sao hôm nay vương phi muốn ăn thêm chút thức ăn lại trả lời không có?

Nhất định nhóm bà tử trong phòng bếp thấy vương phi không có quyền hành, nổi lòng tham, tìm cách nuốt trọn bạc của vương phi đây mà!

Vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của vương phi, trước tiên Hồng Lăng dặn dò một nha hoàn khác hầu hạ vương phi rồi đích thân đến phòng bếp nhỏ.

Đến nơi, sắc mặt Hồng Lăng càng kém. Nhóm bà tử tụm năm tụm ba nói chuyện, trong lồng tre rõ ràng có gà vịt, trên thớt có thịt heo, rau cải bốn năm rổ vậy tại sao không có thức ăn thêm? Do dưỡng thương nên mấy ngày qua vương phi chỉ dùng thức ăn nhẹ cho dễ tiêu, về phần thức ăn như thế nào cũng không chú ý lắm. Hiện tại cả tinh thần và thân thể vương phi đều sảng khoái, muốn ăn thêm một chút thức ăn thế mà đám bà tử này dám to gan lừa gạt vương phi, hoàn toàn không để vương phi vào mắt!

- Không phải nói không có đồ ăn thêm cho vương phi sao? Tại sao trong phòng bếp lại nhiều đồ ăn như vậy? Chẳng lẽ các vị mụ mụ dám lừa gạt vương phi?

Hồng Lăng cau mày, trầm giọng chất vấn.

Mấy người bà tử nhìn về phía Hồng Lăng đang hưng sư vấn tội, trong mắt các bà Hồng Lăng có hơi bất kính, nhưng dù sao Hồng Lăng vẫn là đại nha hoàn Mai viên, so với thân phận bọn họ dĩ nhiên cao hơn một bậc, nên tất cả đều đứng dậy hành lễ với Hồng Lăng. Lưu mụ - chưởng quản phòng bếp nhỏ của Mai viên, tươi cười đầy mặt giải thích với Hồng Lăng:

- Các nguyên liệu này đều là thức ăn của bốn, năm ngày tới. Nếu hôm nay thêm thức ăn vậy hai ngày nữa sẽ hết nguyên liệu để nấu. Trong khi đó cũng không ai cung cấp thêm cho chúng ta. Xin Hồng Lăng cô nương giải thích rõ ràng cho vương phi hiểu, không phải là không muốn nấu thêm mà thực sự là nấu không đủ. Nếu như vương phi muốn ăn thêm gì đó, ta có thể đến phòng bếp nhờ Trương mụ.

Trong vòng hai năm qua, vương gia chưa từng đặt chân đến Mai viên, do vậy các bà cũng chưa từng được ban thưởng này nọ, so với nhóm bà tử trong các viện khác, các nàng không có thu nhập gì đáng kể. Về sau do cắt xén năm mươi lạng bạc, hàng tháng các bà lại bỏ riêng phân nửa. Hiện giờ bạc trong túi còn chưa nóng chỗ, không có khả năng bắt các bà nhả ra.

- Đúng vậy đó. Hiện giờ giá cả đồ ăn bên ngoài đều tăng gấp đôi, thật sự rất khó nấu thêm thức ăn.

Mấy bà tử khác vội vàng gật đầu phụ họa.

Đôi mày Hồng Lăng cau chặt hơn. Mấy vị bà tử hùa nhau dối gạt, nàng tuy là đại nha hoàn, nhưng cũng không quản được quá nhiều chuyện, nếu như làm lớn việc này sợ mang đến phiền toái cho vương phi. Nàng nhìn đi nhìn lại mấy vị bà tử không biết sợ này, trong lòng âm thầm cân nhắc, quyết định quay về báo lại cho vương phi.

- Một khi đã như vậy, ta về trước bẩm báo vương phi quyết định.

Để lại một câu, nàng xoay người rời đi.

Mấy bà tử nhìn nhau, cũng không để lời nói Hồng Lăng trong lòng. Nửa tháng nay, vương phi rất an phận, chắc là đã biết sợ, không còn muốn chọc giận vương gia. Việc nhỏ như thế này, tin chắc vương phi cũng không muốn làm to chuyện!

Huống hồ quản sự hiện nay vẫn là Thẩm trắc phi! Mấy bà tử này cần gì phải sợ.

Lúc này Mộ Dung Thư đang trong phòng chuẩn bị dùng cơm trưa, ngay khi hạ nhân mang cơm và vài thứ thức ăn đạm bạc dâng lên, nàng cau mày, không phải đã dặn Hồng Lăng thêm vài món ăn à? Vết thương trên đầu đã đỡ nhiều, ngày nào cũng ăn chay thế này đúng là hơi ngán nên mới thèm ít thức ăn mặn, nhưng tại sao vẫn dọn những thứ này lên?

- Chỉ bấy nhiêu thức ăn thôi sao?

Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn nha hoàn đang mang thức ăn lên hỏi.

Nha hoàn kia lập tức trả lời:

- Vâng, thưa vương phi.

Mộ Dung Thư hai tròng mắt khép hờ, đang muốn tiếp tục hỏi thì Hồng Lăng cúi thấp đầu đi đến.

- Vương phi, bữa trưa không có thêm thức ăn.

Hồng Lăng cúi đầu trầm giọng nói.

Chương 10

- A?

- Quản sự phòng bếp nhỏ nói bạc không đủ, thức ăn phải trữ cho mấy ngày tới nên không có cách nào thêm thức ăn. Vương phi muốn ăn gì, nô tì đến phòng bếp chính bảo đầu bếp làm cho người.

Hồng Lăng cúi đầu, thấp giọng nói. Kỳ thực trên đường về, nàng không bẩm báo việc này cho vương phi, nhưng nếu không báo, nàng thật không biết lấy cớ gì để giải thích với vương phi, vì vậy đành lựa chọn cách nói thật.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Mộ Dung Thư cũng biết chuyện gì xảy ra, liếc nhìn vài món ăn đạm bạc trên bàn, thanh âm bình thản nói:

- Ăn cơm trước đi. Buổi chiều, ngươi đi gọi quản sự phòng bếp lại đây.

Người hiền hay bị bắt nạt thật không sai. Chỉ một đám bà tử trong phòng bếp nhỏ của Mai viên mà muốn cưỡi trên đầu trên cổ nàng làm mưa làm gió sao, nghe qua thật nực cười!

Sắc mặt Mộ Dung Thư vẫn bình thản như trước ngồi dùng bữa trưa, miệng ăn rau dưa nhưng trong lòng cười lạnh một tiếng, coi như ăn salad không có thuốc trừ sâu, vừa khỏe mạnh, vừa giảm béo! Còn những thứ khác, đợi ăn no rồi tính tiếp!

- Vâng ạ.

Bữa trưa qua đi, Mộ Dung Thư dựa trên ghế dài, ánh nắng mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trên người, nàng lười nhác nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên cười mỉm, cả người lộ ra một tầng hơi thở nhu hòa.

Cách đó khoảng mười thước, Lưu mụ đang đứng cúi đầu, nơm nớp lo sợ. Bà ta đã đứng ở chỗ này khoảng hai khắc, mà vương phi lại không nói một câu! Kỳ thực khi Hồng Lăng đến truyền lời, bà ta cũng đã đoán được nguyên nhân vương phi tìm mình, nhưng mà, bà ta không thể không lo lắng, đã đứng lâu như vậy mà vương phi cứ nhắm mắt không nói tiếng nào! Bà nhìn không ra vương phi thật sự muốn gì, nên trong lòng càng thấp thỏm.

- Ngươi muốn nói gì sao?

Mộ Dung Thư mở mắt, nhìn Lưu mụ, hỏi bằng giọng lạnh như băng.

Lưu mụ sửng sốt, lắc đầu trả lời:

- Là vương phi cho gọi nô tì tới, nô tì thật sự không biết vương phi gọi nô tì đến là ý gì.

Trong lòng lại thầm mắng một tiếng: chẳng qua là một vương phi thất sủng, hạ nhân trong phủ có ai để nàng trong mắt ! Bây giờ còn dám đến chất vấn bà đây, hừ!

- Vậy sao?

Mộ Dung Thư nhếch môi, tươi cười xán lạn.

Nụ cười này càng làm người ta nhìn không thấu, sợ tới sởn tóc gáy. Lưu mẹ âm thầm cắn chặt răng, nhưng theo bản năng lại lui về sau hai bước.

Đột nhiên, nét tươi cười của nàng biến mất, trong mắt hiện lên một trận ánh sáng lạnh, trầm giọng nói:

- Nếu Lưu mụ lớn tuổi mau quên, vậy để bổn vương phi nhắc lại cho Lưu mụ một vài chuyện.

Lưu mụ không biết vì sao, tim đập thình thịch, cảm thấy câu nói của vương lại mang hàm ý khác.

- Hàng tháng bổn vương phi đều cấp cho phòng bếp nhỏ năm mươi lượng bạc, số bạc này có thể nuôi sống một gia đình bình thường trong hai năm, thậm chí mỗi bữa cơm đều có thịt thà gà vịt. Nhưng vì lý do gì, Lưu mụ chưởng quản phòng bếp nhỏ trong Mai viên dùng năm mươi lạng một tháng lại không cấp nổi cho bổn vương phi chút thịt để làm thức ăn, hại bổn vương phi phải ăn rau dưa qua ngày để sống như vậy?

Mộ Dung Thư nhẹ giọng nói.

Chỉ là một quản sự phòng bếp nhỏ nhoi lại muốn làm xằng bậy ngay dưới mí mắt nàng, thật là khinh người quá đáng! Kiếp trước Mộ Dung Thư nàng đã không phải người dễ trêu chọc, kiếp này lại càng không để ai có thể giẫm đạp lên!

- Vương phi! Đúng là năm mươi lượng có thể đảm bảo cơm ăn áo mặc cho một nhà bình thường trong hai năm nhưng Mai viên của chúng ta ngoài vương phi còn có rất nhiều nha hoàn bà tử, năm mươi lượng cũng chỉ vừa đủ mà thôi. Nô tì chưởng quản Mai viên hai năm nay, luôn luôn tận tâm tận lực, tuy bạc không đủ dùng, nhưng cũng chưa một lần dám làm phiền vương phi. Vốn nghĩ vương phi cũng có rất nhiều chuyện phiền lòng, nên cũng không dám nói việc này với vương phi. Không ngờ hôm nay nô tì nhất thời sơ sẩy, nhưng lại làm cho vương phi nổi lòng nghi ngờ.

Lưu mụ cúi đầu trấn định trả lời.

Bà ta đã ở Vương phủ chừng mười năm, đã có gan trộm bạc thì phải có kế hoạch rõ ràng, lúc này đây bà ta đương nhiên hiểu rõ tâm tư của vương phi, do đó cũng đã sớm nghĩ ra lí do thoái thác. Dù sao vương phi hoàn toàn là tay mơ trong việc quản sự, chuyện này chắc chắn vương phi cũng mù mờ, nói không chừng có thể lợi dụng để moi thêm ít bạc của vương phi.

Thật là một bà tử nhanh mồm nhanh miệng xảo quyệt! Trong lòng Mộ Dung Thư cười lạnh nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, nhíu mày, nhàn nhạt trả lời:

- Thì ra nguyên nhân là vậy sao? Xem ra là bổn vương phi hiểu biết thật nông cạn.

Lưu mụ cười, không ngừng gật đầu:

- Đây cũng chỉ là vài việc vặt, vương phi không biết cũng chẳng lạ.

- Như vậy nếu sau này bổn vương phi muốn ăn thêm vài món ăn có phải lại phải cấp thêm bạc cho Lưu mụ hay không?

Mộ Dung Thư hạ tầm mắt, dùng khăn chậm chậm khóe môi, cười hỏi lại.

- Nếu vương phi muốn ăn thêm vài món, nô tỳ nhất định làm. Có điều ...

Giọng điệu Lưu mụ hơi ngập ngừng, sau đó nói tiếp:

- Có điều phải cần thêm chút ngân lượng.

- Vậy thì cần thêm bao nhiêu mới đủ?

Trong đầu Lưu mụ lúc này đều là hình dáng những thỏi bạc sáng trắng lóng lánh nhảy múa, tròng mắt chuyển không ngừng, tuy rằng một thoáng vừa rồi có chút hoài nghi tại sao vương phi lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng nghi ngờ cũng qua rất nhanh, dù sao trong nửa tháng này, vẻ phách lối, kiêu ngạo của vương phi giảm không ít. Không cần suy nghĩ nhiều, việc trước mắt là phải tính toán lấy thêm bao nhiêu bạc cho tốt, cuối cùng bà ta cúi đầu khom lưng, cười hì hì trả lời:

- Thêm năm mươi lượng là đủ rồi.

Hồng Lăng đang đứng cạnh quạt cho Mộ Dung Thư, nghe vậy thì nhíu nhíu mày, Lưu mụ này còn muốn thêm năm mươi lượng, lòng tham cũng thật lớn! Thế nhưng, Hồng Lăng thấy lạ, hôm nay sao vương phi lại nói chuyện nhã nhặn như vậy?

Mộ Dung Thư cúi đầu vẻ như đang trầm tư.

Lưu mụ lòng như nở hoa, vô cùng kích động. Nếu như có thêm năm mươi lượng bạc, thì chẳng phải toàn bộ số bạc này đều rơi vào túi bà ta sao, chẳng bao lâu có thể mua thêm nhiều đồ cưới cho con gái rồi.

- Một khi đã như vậy, Hồng Lăng, ngươi dẫn Lưu mụ đến gặp Thẩm trắc phi bẩm báo việc chi tiêu của phòng bếp và số bạc muốn thêm. Nếu một tháng năm mươi lượng không đủ thì nói Thẩm trắc phi xem xét cấp thêm một ít. Chứ ngày nào bổn vương phi cũng phải ăn rau xanh thật sự nuốt không vô. Nhân tiện hỏi Thẩm trắc phi việc chi tiêu ăn uống của bọn gia nhân trong Mai viên đều là trừ vào tiền tiêu vặt hàng tháng của bổn vương phi sao? Bổn vương phi không rõ việc này lắm, lúc trước ở Tướng quân phủ, chi tiêu của hạ nhân của mỗi viện đều do phủ Tướng quân cấp, không làm phiền đến chủ tử các viện. Dù sao ta cũng không nắm quyền nên có lẽ quy củ của vương phủ không giống của phủ tướng quân.

Mộ Dung Thư ngẩng lên rồi nghiêng đầu cười, nhìn Hồng Lăng đang đứng lo lắng một bên dặn dò.

Hồng Lăng mở to hai mắt, trong lòng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Thì ra vương phi gài bẫy Lưu mụ! Hiện thời Thẩm trắc phi cầm quyền Vương phủ, việc này tốt nhất là để Thẩm trắc phi giải quyết! Vương phi lại tránh được ác danh khắt khe với hạ nhân. Cũng coi như là trừng trị Lưu mụ.

Cái này gọi là không cần tốn sức đã giải quyết được phiền phức! Dù sao Hồng Lăng không quen nhìn phong cách hành sự của Lưu mụ, bà ta nghĩ có thể lừa được vương phi? Hạ nhân mà không hết lòng hầu hạ chủ tử lại còn có tâm lừa gạt, Lưu mụ này rất đáng bị trừng trị!

Lưu mụ kinh sợ, thất thần đứng như trời trồng, sắc mặt trắng bệt, sao lại dính dáng đến Thẩm trắc phi? Vương phi không có thực quyền nhưng Thẩm trắc phi lại có! Nếu như kinh động đến Thẩm trắc phi, việc bà ta hàng tháng bỏ túi riêng hơn hai mươi lăm lạng bạc nhất định sẽ lòi ra, như thế Thẩm trắc phi chắc chắn không thể bỏ qua cho bà ta dễ dàng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com