Hoan Chao Anh Tho Hao
Chương 25: Bikini Tô Khả lái xe, Phương Chính Dương ngồi ở ghế cạnh tài xế, Trương Kỳ Kỳ và mẹ ngồi ở ghế sau. Trương Kỳ Kỳ có chút nhàm chán, thuận tay lấy điện thoại di động mở QQ. Có tiểu Phương điên cuồng nhắn lại. Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn Phương Chính Dương ngồi trên ghế cạnh tài xế, lúc này mới mở ra. Tiểu Phương điên cuồng: hôm nay làm em sợ rồi? Trương Kỳ Kỳ vừa muốn nhắn mặt tươi cười qua, nhưng đầu ngón tay lại có chút chần chờ. Cô ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Khả đang lái xe. Lúc Tô Khả lái xe dường như rất chăm chú, bên mặt nhìn rất đẹp, vừa tinh xảo lại vừa khí khái hào hùng bừng bừng. Trương Kỳ Kỳ thu hồi ánh mắt, để điện thoại đi vào trong túi xách, sau đó dựa vào trên người mẹ, nhắm mắt lại, bắt đầu vạch kế hoạch cho chuyện sang năm đi Mộc Lan Vi Trường. Nhân viên tiệm bánh mì Hương Mật hàng năm đều có ngày nghỉ phép, năm thứ nhất là ba ngày, năm thứ hai là bốn ngày, sau đó dần dần tăng lên. Nhưng ba ngày đi Mộc Lan Vi Trường nhất định là không đủ, Trương Kỳ Kỳ chuẩn bị lại xin nghỉ ba ngày, tổng cộng sáu ngày có lẽ đủ rồi. . . Xe ngừng lại ở ngoài cửa lớn nhà Trương Băng Băng. Tô Khả dừng hẳn xe, nhịn không được nhìn lại phía sau, phát hiện Trương Kỳ Kỳ còn đang ngủ, da thịt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ bởi vì ngủ say hiện ra ửng đỏ, bờ môi căng mọng hơi chu lên. . . Cô hôm nay dường như không có trang điểm, nhưng trông rất tươi mát xinh đẹp. Mẹ Kỳ Kỳ thấy con gái còn đang ngủ, liền đưa tay vỗ nhẹ một cái trên mặt Trương Kỳ Kỳ, thấy cô vẫn không có tỉnh, liền vươn tay tóm lỗ tai của cô: "Kỳ Kỳ, đến rồi!" Tô Khả nhíu mày nhìn mẹ Kỳ Kỳ, đành phải xuống xe. Anhvừa đóng cửa xe, Trương Kỳ Kỳ liền bị mẹ đẩy xuống xe. Cô gật gà gật gù, vịn thân xe mở to hai mắt, nhìn giống như động vật nhỏ lạc đường . Tô Khả đang muốn đi đến đỡ cô, Trương Hoằng Hoằng đã đi qua rồi, ôm eo Trương Kỳ Kỳ liền đi vào trong sân. Nhìn Trương Kỳ Kỳ tựa sát Trương Hoằng Hoằng đi vào trong sân, Tô Khả đè nén xuống cảm giác rầu rĩ trong lòng, móc ra hai điếu thuốc cho Trương Băng Băng một điếu, một điếu khác ngậm ở trong miệng mình, sau khi đốt thì hít một hơi, cùng Trương Băng Băng ở bên cạnh bồn hoa bằng đá cẩm thạch trong sân hút thuốc. Trương Kỳ Kỳ trực tiếp rửa mặt ở vòi nước bên ngoài cửa phòng chứa đồ lầu một, lại dùng lực lau một cái, lau đi nước trên mặt, mở mắt, cùng lúc bốn mắt nhìn nhau với Tô Khả đang nhìn cô chăm chú. Đôi mắt đen láy của Tô Khả cực kỳ bình tĩnh, anh rất tự nhiên dời ánh mắt, nhìn bụi hoa hồng đối diện. Trương Kỳ Kỳ lên tiếng chào bọn họ, đi vào phòng khách. Vợ Trương Hoằng Hoằng là Phương Chính Hương thấy cô đi vào, vội vàng cười vẫy tay nói: "Chị Kỳ Kỳ, mau tới đây, em mang quà tặng cho chị nè!" Cô ta và Trương Hoằng Hoằng đi hưởng tuần trăng mật, từ Maldives trở về lại đi Hải Thành, lúc trở lại mang quà tặng về cho Trương Kỳ Kỳ, chỉ là luôn không gặp mặt, cho nên kéo dài cho tới bây giờ vẫn chưa đưa được. Trương Kỳ Kỳ chào hỏi trưởng bối trong phòng khách xong, lúc này mới đi theo Phương Chính Hương lên lầu. An Điềm Điềm cũng ở trong phòng Phương Chính Hương, thấy Trương Kỳ Kỳ đi theo Phương Chính Hương đi vào, vội cười tủm tỉm đứng dậy chào hỏi. Trương Kỳ Kỳ nhìn cô ta mỉm cười gật đầu. Cô đang muốn nói chuyện, Phương Chính Hương từ trong túi màu hồng nhạt móc ra một cái váy ngủ tơ tằm hai dây màu đỏ hồng cho cô nhìn: "Chị Kỳ Kỳ, chị thấy thế nào?" Trương Kỳ Kỳ nhận lấy xem, cảm thấy rất xinh đẹp, thế nhưng thật sự quá sexy, nếu cô mặc vào, phía trước, phía sau và phía dưới nhất định sẽ lộ ra một mảng lớn, cùng những áo ngủ cotton phong cách hoạt họa của cô hoàn toàn bất đồng. Cô vội nói "Cảm ơn em, Chính Hương!" "Dáng chị đẹp như vậy, mặc vào nhất định siêu cấp gợi cảm, " Phương Chính Hương cười nói, "Vừa vặn chúng ta đi làng du lịch có thể mặc!" Trương Kỳ Kỳ không khỏi nở nụ cười: "Chị lại không giống em là thiếu phụ đã kết hôn, gợi cảm cái gì chứ!" Phương Chính Hương che miệng nở nụ cười. Cô chỉ thấp hơn một chút so với Trương Kỳ Kỳ, vóc dáng cũng coi như cao gầy, mắt dài nhỏ da thịt trắng nõn, trên mặt mang theo chút trẻ con, rất là đáng yêu. Trương Kỳ Kỳ nhận cái túi hồng nhạt, cảm thấy có chút kỳ quái: "Không phải buổi tối sẽ trở về sao?" An Điềm Điềm nói: "Em nghe anh Băng Băng nói buổi sáng ngày mai mới trở về!" Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, chuẩn bị đến lúc đó nói một chút với Trương Băng Băng, mình 8 giờ sang mai phải đi làm. Một lát sau, nhóm Trương Băng Băng liền xuất phát, ngay cả Thôi Nhã Kỳ cũng giao con trai cho bà nội trông, mình cũng đi theo đi chơi. Trương Kỳ Kỳ trực tiếp ngồi trên xe Trương Hoằng Hoằng và Phương Chính Hương. Sau khi ngồi xuống cô nhìn Tô Khả bên kia, phát hiện An Điềm Điềm kéo cửa ghế trước Land Rover ngồi xuống, mà Phương Chính Dương ngồi xuống chỗ ngồi phía sau, trong lòng không khỏi cười thầm: có lẽ giới thiệu cho cô ta là Phương Chính Dương a? Xem ra ai cũng không từ chối được sắc đẹp, sức hấp dẫn của sắc đẹp a! Chờ bọn họ một đoàn người đi đến làng du lịch, đã hơn mười một giờ trưa. Nhìn tiểu thư đón khách mặc sườn xám xẻ cao màu đỏ cúi đầu chào lễ phép bên ngoài cánh cổng chạm trổ chim nhạn xoải cánh, Trương Kỳ Kỳ không khỏi thò người ra phía trước hỏi Trương Hoằng Hoằng: "Hoằng Hoằng, sao long trọng dữ vậy?" Trương Hoằng Hoằng vừa theo sát xe Tô Khả, vừa cười nói: "Chị, làng du lịch này là ở tuyến đường cao, loại đồ chơi tương tự như vậy rất nhiều! Còn có chuyên gia làm đẹp, đến lúc đó chị và Chính Hương cùng đi thẩm mỹ!" Phương Chính Hương quay đầu nói: "Chị Kỳ Kỳ, không chỉ có mỹ nữ, cũng không có thiếu nhân viên phục vụ đẹp trai!" Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Cái làng du lịch này lưng giáp núi mặt giáp sông, các loại lầu các gỗ thô điểm xuyết trong rừng cây lá đỏ, ở trên sườn núi san sát nối tiếp nhau, mà suối nước nóng màu xanh lam ngoài trời như điểm xuyết cho lầu gỗ trong rừng cây lá đỏ, nhìn thật sự là phong cảnh như vẽ. Mọi người đang dưới sự chỉ dẫn đi Lâm Lỗi vào khu dành cho khách quý giữa sườn núi. Khu dành cho khách quý dựa vào thế núi mà xây dựng, tầng tầng lớp lớp có vài tòa tiểu lâu. nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp dẫn mọi người đi vào gian phòng của từng người. Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Trương Kỳ Kỳ nằm trên giường cả buổi, lúc này mới đi vào toilet sửa sang lại, sau đó đi ra ban công. Gian phòng của Trương Kỳ Kỳ có tầm nhìn phi thường tốt, đứng ở trên ban công lầu hai có thể nhìn thấy suối nước nóng thật to phía dưới và mấy cái suối nước nóng nhỏ. Cô đang nhìn ra xa, chợt phát hiện sát vách bên phải truyền đến tiếng bước chân, liền nhìn sang. Tô Khả đã thay đổi áo sơ mi trắng thành áo len xanh đậm và quần jean màu đen từ trong phòng đi ra, trong miệng còn ngậm điếu thuốc. Giữa hai người chỉ cách nhau bởi lan can, gần tới mức Trương Kỳ Kỳ đều có thể nhìn rõ tóc đen hơi ẩm và toàn thân cao thấp là Gucci style mùa thu của Tô Khả, cũng nghe thấy được mùi thuốc lá phảng phất. Nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả kẹp thuốc lá giữa ngón tay, nói: " Qua mười phút nữa đi phòng ăn ăn cơm." Trương Kỳ Kỳ trong lòng đang suy nghĩ "Chẳng lẽ quần áo của Tô Khả tất cả đều là cùng một nhãn hiệu sao", nghe vậy thuận miệng nói: "Chẳng lẽ không có phòng trọ đưa cơm phục vụ sao?" Nói xong cô mới nhớ tới Tô Khả là một trong những ông chủ của nơi này, vội híp mắt nở nụ cười: "Em nói giỡn thôi!" Thấy cô cười nói tự nhiên, Tô Khả không khỏi có chút khẩn trương, hít thật sâu một hơi khói phun ra ngoài, tim đập của anh mới bình phục một ít, giải thích nói: "Băng Băng có ý tứ là lần đầu tiên mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, sau này có thể dùng ở trong phòng mình." Trương Kỳ Kỳ "Nha" một tiếng, có chút không còn lời nào để nói, liền nói: "Em đi vào trước!" Ở một mình với Tô Khả, không biết chuyện gì xảy ra, cô có một chút khẩn trương. Tô Khả rũ mắt xuống, "A..." Một tiếng. Sau khi đi vào phòng, Trương Kỳ Kỳ gọi điện thoại cho Phương Chính Hương, hỏi có cần thay quần áo hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thuyết phục cô liền thay bộ váy màu xanh lá cây và màu trắng đan xen, lại hóa đồ trang điểm trang nhã, lúc này mới ra khỏi cửa phòng. Cô vừa đóng cửa phòng, liền nghe được cửa phòng bên cạnh két cạch một tiếng cũng mở ra, Tô Khả mở cửa đi ra. Anh nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ, tựa hồ là hai mắt tỏa sáng, nhưng không nói gì. Trương Kỳ Kỳ đang không biết đi phòng ăn như thế nào, liền cười nói: "Tô Khả, em đi theo anh tới phòng ăn. Em không biết đường." Tô Khả nhẹ gật đầu, đi thẳng về phía trước. Thật ra có rất nhiều hướng dẫn chỉ đường, rất dễ dàng liền có thể tìm tới phòng ăn, nhưng anh sẽ không ngốc mà nói ra đâu. Trương Kỳ Kỳ vội đi theo. Tô Khả chân dài, Trương Kỳ Kỳ bởi vì mặc váy nên đi rất chậm, hai người rất nhanh liền kéo ra một khoảng cách. Trương Kỳ Kỳ ở phía sau nhìn chân dài của Tô Khả, không khỏi cảm thán: đàn ông chân dài vẫn đẹp hơn! Tô Khả đi một đoạn, phát hiện Trương Kỳ Kỳ không đuổi kịp, liền dừng bước quay đầu lại chờ cô. Thấy Trương Kỳ Kỳ mang giày cao gót đang xuống dốc xi-măng còn đi rất nhanh, anh nhịn không được vươn tay định đỡ cô: "Chậm một chút, đừng để ngã sấp xuống!" Trương Kỳ Kỳ đáp lại một tiếng, chạy đi lên, lại không chú ý tới Tô Khả duỗi ra tay với mình. Tô Khả rũ mắt xuống, mới chần chừ một chút, lặng lẽ thu tay về. Sau khi dùng xong cơm trưa, thấy kia hai đôi vợ chồng đều đi ngâm bồn nhỏ, Phương Chính Dương liền hẹn Tô Khả đi ngâm bồn lớn. Hai người đang ngâm suối nước nóng trò chuyện, liền nghe được giọng nói nũng nịu nhát gan của An Điềm Điềm từ phía sau truyền tới: "Các anh tới sớm như vậy à!" Phương Chính Dương vừa nghiêng đầu, thấy Trương Kỳ Kỳ và An Điềm Điềm quấn áo tắm trắng dầy như tuyết đi tới. Anh ta vẫy tay ra phía sau, thấp giọng hỏi Tô Khả: "Không biết Trương Kỳ Kỳ mặc bên trong có phải Bikini không?" Tô Khả không nói chuyện, nhìn thoáng qua phía sau, cầu nguyện Trương Kỳ Kỳ mặc ngàn vạn không nên là Bikini.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com