[HOÀN]ChanBaek[Sủng][Sinh Tử Văn] My Family
3. Chuyện con cá
3. Chuyện con cáỞ nơi đích đến mà ta đã định sẵn, luôn hi vọng ở đó có người vẫn luôn chờ đợi. Lâu một chút cũng được, kiên nhẫn rồi cả hai sẽ cùng hạnh phúc. ---Sau lần ấy Phác Xán Liệt không để Biện Bá Hiền làm như vậy nữa. Mặc dù anh rất thoải mái nhưng như vậy không tốt, cảm giác như rằng anh đang cưỡng ép lao động vậy. Biện Bá Hiền không cảm thấy như vậy, cậu hoàn toàn cảm thấy vô cùng bình thường. Hai người đàn ông giúp nhau một chút thì có gì sai, dù sao cũng sống cùng nhau một năm rồi, yêu và quen biết hơn bốn năm rồi. Để không cảm thấy rằng mình phụ thuộc vào Phác Xán Liệt, đôi lần Biện Bá Hiền vẫn thò tay quấy phá anh, mục đích để có cơ hội giúp Phác Xán Liệt. Nhưng lần nào anh cũng tự vào nhà vệ sinh giải quyết.Lâu dần Biện Bá Hiền bỏ cuộc. Được rồi, ai có sức thì cứ mà nhịn đi!Ở lần tái khám cách đây không lâu, bác sĩ có căn dặn khoảng hai đến ba tháng nữa thì Biện Bá Hiền không nên đến công ty tiếp tục làm việc. Phần vì dáng người khi đó khá đồ sộ, lại vì để đảm bảo đầy đủ sức khỏe. Phần vì ông ấy sợ người khác nhóm ngó.Cái sợ người khác nhòm ngó ấy không đợi Biện Bá Hiền thêm vài tháng nữa. Đầu tuần của tháng Năm, Biện Bá Hiền mang theo caramen cơm được chuẩn bị ở nhà vào công ty. Mỗi buổi sáng, cả cậu lẫn Phác Xán Liệt đều chuẩn bị cơm trưa mang vào nơi làm việc, đó dường như thành một thói quen từ rất lâu rồi. Cảm giác khi mở nắp hộp ấy ra, người đó ăn cái gì mình cũng ăn giống như vậy, không phải thích thú lắm sao.Công việc của cậu làm ở bộ phận kế toán sổ sách. Từ đầu tháng đến tuần thứ ba thì khá nhàn rỗi, nhưng đến cuối tháng thì bận tối mặt tối mũi vì việc tính toán lên lương cho nhân viên toàn bộ công ty khá rắc rối. Nhưng Biện Bá Hiền làm rất tốt, Giám đốc đã cân nhắc việc sẽ cho Biện Bá Hiền nhận chức vụ Trưởng phòng vào quý sau. Ông ấy khá là yêu thích Biện Bá Hiền, từ tác phong cho đến cách làm việc cậu đều hoàn thành đúng chuẩn mực đưa ra. Và hơn nữa Biện Bá Hiền còn đang rất trẻ, sắp sửa tròn hai mươi bốn mà thôi.Thế nhưng, so với cậu, thì có một vài người trong công ty đã làm lâu năm hơn. Họ cũng muốn được thăng chức cao lên, có như vậy mức lương mới ổn định. Chính điều đó làm họ ganh tị với Biện Bá Hiền, dù không thể hiện ra, nhưng trong lòng toàn những mưu tính xấu hổ.Biện Bá Hiền kết thúc công việc trong ngày, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Vừa nãy Phác Xán Liệt đã gọi đến, anh ấy đang trên đường đến công ty của cậu. Dự là cả hai sẽ cùng đến siêu thị rồi vòng về nhà. Đã lâu rồi không cùng tản bộ khiến Biện Bá Hiền có chút phấn khích, tắt điện thoại đã nhanh tay dọn đồ trên bàn.Thang máy giờ tan ca khá là đông người, nhưng Biện Bá Hiền vẫn chen được một chân vào chiếc đầu tiên. Cậu hòa vào những người đồng nghiệp đi với ánh chiều tà trong sân, đứng ở một bên hàng cửa rào kéo chờ đợi Phác Xán Liệt."Bá Hiền!! Anh đây nè" Biện Bá Hiền xoay người lại, nhìn thấy quả đầu đen của Phác Xán Liệt nhấp nhô bên vỉa hè trong dòng người chen chút. Mồ hôi anh đã nhuộm cho mái tóc đen ướt thẫm, nhưng Phác Xán Liệt vẫn cười, vẫy tay về phía cậu. Ở nơi đích đến mà ta đã định sẵn, luôn hi vọng ở đó có người vẫn luôn chờ đợi. Lâu một chút cũng được, kiên nhẫn rồi cả hai sẽ cùng hạnh phúc. Phác Xán Liệt dừng lại trước mặt Biện Bá Hiền thở hồng hộc, anh vươn tay cầm lấy chiếc cặp quai chéo của cậu ấy. Sau đó lại bắt đầu ở trong đống người tan ca đi lần vào, vừa đi vừa nói chuyện như những em bé học sinh tiểu học.Ở siêu thị Phác Xán Liệt đã mua thịt và rau xanh, và sau nhiều tháng trời anh quyết định mua cá về nhà. Vì bác sĩ nói, cá cũng cần phải ăn một lượng nhỏ. Biện Bá Hiền giúp Phác Xán Liệt lựa một con cá tươi, khá là nhỏ bỏ vào trong túi nilong mang đến quầy tính tiền. Cậu cảm thấy nếu không ăn cá được thì không ăn, dù sao ăn trong miễn cưỡng cũng sẽ không ngon. Nhưng Phác Xán Liệt đã muốn vậy rồi, hôm nay cậu không mua ngày khác nhất định anh ấy sẽ mua. Phác Xán Liệt nấu xong một món rau với thịt băm và chiên một ít thịt thì rời khỏi nhà bếp. Giao cho Biện Bá Hiền xử lí con cá ấy, anh vẫn không thể chịu đựng được mùi của cá, cảm giác nó còn tanh hơn cả lần đầu tiên. Và đó là lần cuối cùng Biện Bá Hiền được ăn cá trước khi đứa nhỏ ra đời. Dựa trên chế độ ăn uống mà Phác Xán Liệt được bác sĩ hướng dẫn, Biện Bá Hiền ngày càng mập ra. Cậu ăn ngủ sướng như một vị thần tiên, buổi tối còn được khuyến mãi chương trình kể chuyện giao lưu với em bé. Tối nào cũng vậy, sau khi Phác Xán Liệt xoa bóp cơ bắp cả người cho Biện Bá Hiền thì anh sẽ lấy một cuốn sách trong bộ sách trẻ thơ vừa mua không lâu ra. Chăm chú đọc sơ qua một lần rồi dùng giọng cực kì truyền cảm hóa thành các nhân vật trong đấy, kể chuyện cho Biện Bá Hiền nghe. Cái đấy anh gọi là, giáo dục trẻ nhỏ từ khi còn chưa lọt lòng. Biện Bá Hiền nghe những câu truyện cổ tích ấy vừa buồn ngủ vừa buồn cười. Phác Xán Liệt hóa thân y như thật, nhất là những vai có mụ phù thủy, anh sẽ lên cao bằng cái giọng khàn khàn, cứ như những chàng trai mười lăm mười sáu tuổi đến giai đoạn dậy thì sẽ bị vỡ giọng, Biện Bá Hiền vừa nghe vừa cười khổ. Một lúc lâu sau khi Phác Xán Liệt kể gần đến đoạn kết của truyện Hoàng Tử Ếch thì Biện Bá Hiền ngủ thật, ngủ rất say sưa trên cái ghế dài ngoài phòng khách. "Còn công chúa Tina và hoàng tử Ếch thì đã sống bên nhau một cuộc sống vô cùng hạnh phúc"Phác Xán Liệt dừng kể, anh ngẩn đầu nhìn Biện Bá Hiền nhắm nghiền hai mắt đã ngủ say. Anh cất cuốn truyện nhỏ ấy đi, lấy một cái chăn bọc lấy Biện Bá Hiền mang vào phòng ngủ. Anh biết là cậu ấy đã ngủ từ lâu rồi, nhưng anh vẫn muốn khi cậu ấy bắt đầu đi vào giống mộng của mình, vẫn vang đâu đó tiếng nói nhẹ nhàng của anh. Cũng như nhiều năm trước, khi anh bị bệnh, cậu ấy đã hát suốt đêm để ru anh ngủ. Phác Xán Liệt chưa bao giờ quên điều đó, cho nên anh muốn đáp lại Biện Bá Hiền như vậy. Buổi sáng như mọi ngày cả hai vẫn đến công ty làm việc, công ty học cách nhau đúng một bến xe bus. Và đến buổi trưa, khi Biện Bá Hiền đang dùng cơm trong caramen mang theo thì nhận được điện thoại của mẹ Biện. Ban đầu chỉ nghĩ là bá ấy gọi hỏi thăm về công việc hay sức khỏe cậu thời gian gần đây. Không ngờ vừa bắt máy, giọng bà ấy đã trầm mặc thấy rõ, chỉ nói một câu "Con mau về nhà đi" rồi ngắt máy. Dọc đường về nhà, Biện Bá Hiền có chút bồn chồn trong người. Cậu đã gửi cho Phác Xán Liệt một tin nhắn thông báo cho anh, có lẽ hôm nay anh ấy sẽ phải ăn cơm chiều một mình. Trên sẽ bus giờ đấy khá vắng người, một bà cụ, hai người phụ nữ và một đứa trẻ thì không còn ai cả. Đến bến Biện Bá Hiền vội xuống xe, đi bộ một quãng khá xa thì đến một căn nhà lớn. Căn nhà màu trắng với mái ngói xám nghét hai tầng ấy là nơi mà Biện Bá Hiền đã lớn lên.Trong căn nhà ấy, tuổi thơ của cậu vô cùng đẹp đẽ, dù ngày xưa ăn đòn không ít. Biện Bá Hiền là con thứ, chuyện tìm người để kết hôn sinh con nối dỗi gì đó không nhất định là việc của cậu. Nhưng mà theo quan niệm của bố mẹ, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng là đều không thể tránh khỏi. Biên Bá Hiền thật sự thấy phiền phiền trong lòng. Biện Bá Hiền mở cửa vào nhà, không khí có chút tĩnh lặng, chẳng có ai ngoài phòng khách. Nhưng nghe thấy rõ trong bếp có tiếng va chạm của dụng cụ làm bếp, Biện Bá Hiền không chần chừ, tiến thẳng vào trong đó. Bóng lưng mẹ Biện đang lui cui nấu cơm khiến Biện Bá Hiền thấy ấm áp vô cùng, hình ảnh này, ngoài của bà ấy ra, chỉ có Phác Xán Liệt mới khiến cậu an lòng. "Mẹ" Mẹ Biện xoay người lại, trong ánh mắt đã già ánh lên sự vui mừng xen lẫn bối rối. Giọng bà khe khẽ hệt như ngày xưa đó chào đón cậu từ ở trường về. "Về rồi à?"Bà vội tắt bếp, nhanh tay kéo Biện Bá Hiền lên lầu trên, đi thẳng vào trong phòng cũ của cậu. Sau đó mẹ Biện đã gọi ba Biện đến, cả hai người ngồi im lặng trước mặt Biện Bá Hiền một lúc, nhìn nhau như muốn đùn đẩy trách nhiệm ai sẽ mở lời trước. Cuối cùng Biện Bá Hiền lại lên tiếng đầu tiên, cậu có chút buồn cười vì thái độ này của cha mẹ mình, lần nào có gì quan trọng là họ lại như vậy, không "Ông nói trước đi" hay "Bà nói trước đi" cũng là tranh xem ai im lặng lâu hơn. "Có chuyện gì muốn nói với con à?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com