TruyenHHH.com

Hoan Chanbaek Sung Sinh Tu Van My Family

20. Ơ, cúp điện?

Khoảng hai tháng sau, gần vào dịp Giáng sinh. Trời đã nổi lên những trận gió lạnh buốt và thi thoảng đổ vài cơn mưa tuyết to nhỏ. Cô con gái cưng của Phác Xán Liệt đã được ba tháng tuổi, con bé đáng yêu như một cái bánh bao tròn quay.

Khoảng vài ngày trước, bé con đã có một sự chuyển biến nhẹ nhàng trong cuộc đời của nó, nó đã biết lật. Trong lúc Biện Bá Hiền đang phơi quần áo ngoài ban công, thì ở trên cái nôi bằng gỗ màu xanh của con bé, bằng một cách thần kì nào đó mà khi cậu quay trở lại, đã thấy nó nằm sắp xuống, đầu ngẩn cao bắn cho cậu một tia tự hào chưa từng có, ôi ôi, đáng yêu muốn chết đi được!

Cũng cách đó vài ngày, Phác Xán Liệt cùng Biện Bá Hiền đi làm giấy khai sinh cho con bé. Đặt tên cho nó Phác An Biện Nam Tư.

À, thật ra cái tên này có chút dong dài nhỉ?

Nhưng nó lại là sự lựa cho mà Phác Xán Liệt cho là sáng suốt nhất trong những sáng suốt của cuộc đời anh. Anh không thể đặt tên cho con gái bằng một cái họ duy nhất là họ Phác hoặc họ Biện cho được, lại không thể đặt hai chữ Phác Biện gần nhau vì chẳng thấy đẹp đẽ gì. Cái tên Nam Tư vừa một chút mạnh mẽ vừa một chút nữ tính, lại lót thêm một chữ An vào trong đó, An của An Yên – cả đời con sẽ bình yên hạnh phúc.

Phác Xán Liệt viết cái tên ra giấy đưa cho Biện Bá Hiền xem, cậu ngớ người một lúc lâu thật lâu. Chậc, trong cảm thán Phác Xán Liệt thật là rườm rà! Nhưng thật lòng mà nói, chẳng phải cái tên này rất có ý nghĩa lại rất đẹp đó sao? Nó vừa phù hợp với con gái, lại thõa mãn cái tính yêu cái đẹp ghét cái xấu của Phác Xán Liệt.

Ngày đến phường dân sự làm giấy khai sinh cho con gái, hai người có ghé qua phòng môi giới nhà đất. Họ định đổi một căn hộ khác rộng rãi hơn, muốn tặng cho con gái nhỏ một căn phòng ngủ của riêng mình nó. Vả lại thì đã sắp năm mới rồi, cũng nên thay đổi mọi thứ một chút.

Hôm đó đáng nhẽ ra là một ngày Chủ nhật hẹn hò của đôi trẻ, nhưng trong lúc đi xem nhà đất thời gian lại kéo dài hơn rất nhiều so với dự tính. Thành ra là, sau khi chọn được nhà ưng ý về mọi mặt thì cũng đã là chiều muộn, trời lại còn đổ một cơn mưa tuyết rất lớn lạnh toát cả người.

Kế hoạch cùng đến nhà hàng ăn tối và đi xem phim bị gạt sang một bên. Biện Bá Hiền nói với Phác Xán Liệt "Chúng ta đón con gái rồi về nhà đi. Về nhà rồi nấu tạm cái gì ăn cũng được"

Ánh mắt Phác Xán Liệt tràn đầy sự thất vọng và bất đắc dĩ. Bởi vì để chuẩn bị cho buổi tối hẹn hò ngày hôm nay, anh đã lên kế hoạch rất chu đáo. Chu đáo đến mức anh đã gọi điện cho mẹ Biện nhờ bà ấy chăm sóc cho con gái cả đêm nay. Thực sự, lần cuối cùng bọn họ dành thời gian cho nhau là từ lúc nào anh cũng chẳng còn nhớ nổi, có lẽ là ba tháng trước hả? Anh quá bận vì công ty, Biện Bá Hiền quá bận vì việc nhà, đến khi có được chút thời gian rảnh thì lại vướng bận chuyện thời tiết...

"Không sao đâu. Lần tới rồi đi nhé?" Biện Bá Hiền cười, cậu an ủi nói. Cậu biết rõ ràng trong lòng Phác Xán Liệt khó chịu đến mức nào mà. Bởi vì cậu cũng đang như thế.

Bọn họ còn rất trẻ. Dù cho thời gian và hoàn cảnh có bức ép họ trưởng thành đến mức độ nào, thì trong chính con người họ, vẫn khao khát được tận hưởng như thứ hạnh phúc giản dị chứ không phải tiền bạc và công danh.

Phác Xán Liệt đăm chiêu suy nghĩ một lúc, anh móc điện thoại từ trong túi quần ra ấn ấn phím gọi một cuộc điện thoại. Biện Bá Hiền nhướng mày tò mò nhìn, Phác Xán Liệt định làm gì thế? Cho đến khi cậu nghe được đầu bên kia nhận cuộc gọi của Phác Xán Liệt.

"Alo. Mẹ nghe đây Xán Liệt" Mặc dù âm thanh vọng ra rất nhỏ, nhưng Biện Bá Hiền vẫn nhận ra đó là giọng mẹ cậu, nhưng cậu vẫn không hiểu Phác Xán Liệt đang muốn làm gì.

"Mẹ, tối ôm nay con và Bá Hiền gặp chút chuyện rồi. Nhà vừa bị hư đường điện, người ta nói sáng mai mới có thể đến sửa. Con gửi con gái nhờ mẹ coi sóc giùm tụi con tối nay được không mẹ?"

Phác Xán Liệt nói dối không chớp mắt. Anh nói liên miên một tràng dài không vấp một chữ nào, cứ như nhà bọn họ bị mất điện thật ấy! Biện Bá Hiền ôm bụng cười đến mức sắp thở không kịp. Lúc Phác Xán Liệt ngắt điện thoại, cậu vẫn cười như bị ai dó cù lét, hai má ửng đỏ như say rượu, trong đôi mắt ánh lên một niềm vui bất tận hiếm thấy.

"Nhà cúp điện hả Xán Liệt? Giờ em mới biết đấy?" Biện Bá Hiền vừa thở dốc vừa móc méo Phác Xán Liệt, chậc.

"Ừ hử? Nhà chúng ta mà muốn cúp thì cúp thôi"

Phác Xán Liệt nắm tay Biện Bá Hiền đi từ mái hiên dưới tòa nhà nơi mà phòng môi giới nhà đất trưng dụng ở đấy chạy vù ra ngoài nơi đỗ xe. Những hạt tuyết nhanh chóng bám lấy đỉnh đầu và vai của Biện Bá Hiền, Phác Xán Liệt nhanh tay dùng bàn tay lớn của anh phủ lên đầu Biện Bá Hiền, che chở cho cậu cho đến khi vào hẳn trong xe. Vì như thế nên đầu tóc anh tự dưng lại tấm tấm bạc trắng như một ông già, trở thành ý tưởng trò cười lần hai của Biện Bá Hiền.

Trước khi lái xe về nhà, Phác Xán Liệt nhanh tay cốc đầu Biện Bá Hiền một cái vì cái nụ cười kinh dị của cậu, nhưng Biện Bá Hiền vẫn cười rất ư là ngon lành. Sau đó?

À,

Sau đó anh đè Biện Bá Hiền ngả ra sau thành ghế hôn một lượt mấy cái thật sâu, hôn đến những cái cười kia tắt hẳn và trôi vào dĩ vãng thì mới thôi.

Về đến nhà thì trời đã sập tối, Biện Bá Hiền nấu hai bát mì ăn liền mang ra phòng khách cho Phác Xán Liệt, hai người vừa ngồi dưới thảm lót dưới chân bàn vừa sì sụp ăn mì, truyền hình lại chiếu một bộ phim lẻ thể loại hành động mà hai người hay xem.

Bọn họ của hôm nay, thật giống với bọn họ của bốn năm trước. Là những sinh viên chẳng khắm khá gì cho cam, mì gói làm bạn xuyên suốt nhưng chẳng trở thành một nỗi phiền muộn gì, và nó còn trở thành những niềm vui be bé trong thời tuổi trẻ đầy những kỉ niệm của họ.

Phác Xán Liệt ăn rất nhanh, ba bốn gắp đũa anh đã ăn cạn sạch mì gói, chỉ còn nửa tô nước mì đục ngầu màu cam đất. Đôi mắt anh liếc nhanh về phía tô mì còn hơn phân nửa của Biện Bá Hiền, tay anh nhanh như một máy cắt, vù một cái, tóm gọn một nửa mì còn trong tô của Biện Bá Hiền. Đến khi cậu nhận ra thì anh đã nuốt ực vào trong bụng, và nhe răng cười hì hì với cậu.

Sau khi xử lí xong bữa tối cùng với mì gói. Biện Bá Hiền tắt bớt đèn trong phòng khách và cuộn người trong lòng Phác Xán Liệt tiếp tục xem bộ phim còn đang dang dở. Quanh người Phác Xán Liệt quấn một cái chăn dày, anh phủ nó lên người Biện Bá Hiền trông thật ấm cúng. Hai người dần chìm trong im lặng khi đến dần hồi kết của bộ phim.

Và lúc nhạc phim hát lên, màn hình tối đen chỉ còn chạy những dòng chữ trắng giới thiệu nhà sản xuất, diễn viên chính, nhà đầu tư.... Thì Phác Xán Liệt lao vào Biện Bá Hiền như một con hổ đói. Biện Bá Hiền giật bắn mình tránh né, cậu hét toáng lên như phẫn bộ sự oan ức "Này! Ngày hôm kia đã làm một lần rồi mà!"

Dưới ánh sáng mờ mờ dội ra từ ti vi, Phác Xán Liệt cười gian xảo thì thầm "Hôm kia là hôm kia! Hôm nay là hôm nay! Không được nói nhiều!"

"Phác Xán Liệt mang bao vào đi!"

"Nhà hết bao rồi"

"!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com