Hoan Chanbaek Sung Sinh Tu Van My Family
19. Vết nứtChính vì chuyện Phác Xán Liệt thay tả cho con gái không gọn gàng ngay ngắn, mà anh làm với một thái độ đối phó, làm qua loa cho xong cho nên buổi tối hôm đó không khí trong nhà trở nên lạnh ngắt. Biện Bá Hiền thay lại cái tả mới cho con gái, định mang số quần áo vừa giặt ra sào mắc lên thì phát hiện ra đã đến giờ uống sữa của bé con. Cậu lại phải tạm gác mọi chuyện sang một bên, pha một bình sữa ấm cẩn thận bón cho con gái nhỏ. Nhưng sau đó cũng chẳng được yên thân, xong bữa tối thì sẽ đến giờ ngủ, cậu hát ru một lúc cho con gái rồi lại quay người vào bếp hâm thức ăn cho Phác Xán Liệt. Đến khi anh ngồi chễm chệ ăn ăn uống uống thì cậu lại phải mắc quần áo lên sào. Cậu muốn đợi một thời gian nữa khi con của họ lớn hơn một chút thì sẽ quay lại công ty làm việc. Nhưng cứ cái đà này, việc nhà còn không xuể thì sao lại có thể đến công ty được? Biện Bá Hiền cứ mắc một cái quần hay một cái áo lại thở dài một lượt. Trời đã tối muộn rồi, và cậu thì vẫn chưa tắm táp, chưa bỏ chút gì vào bụng. Điều khiến hai người họ không ngờ đó chính là cuộc sống đầy bộn bề sau khi gia đình có thêm một thành viên nữa, khi ấy, bọn họ chỉ cho rằng có thêm một đứa trẻ, nhà lại càng vui, sự gắn bó giữa hai người trở nên cứng cáp vững chắc hơn khi có một mối liên kết chung, thế nhưng, những thứ vui vẻ hạnh phúc ấy chỉ nhỏ bé và xếp sau hàng tỉ thứ khác trong gia đình. Nhìn xem, cứ mỗi ngày trôi qua ngôi nhà càng thêm sự chán chường ngán ngẩm mà thôi. Biện Bá Hiền ăn xong bữa khuya đồng hồ đã điểm gần mười hai giờ, cậu dọn dẹp xong chén bát mới lục đục vệ sinh cá nhân rồi trèo lên giường. Phác Xán Liệt và cô con gái đã ngủ từ lúc nào rồi. Và thật tình là bọn họ mỗi người quay mặt về một góc mà ngủ, đối lưng và cách xa nhau một khoảng bự chảng... Đến cả tuần sau tình trạng này vẫn còn kéo dài, tuy giữa hai người đã có chút chuyển biến tốt đẹp hơn. Phác Xán Liệt nhận ra rằng anh đã dồn quá nhiều việc lên vai Biện Bá Hiền trong khi cậu là một người đàn ông, lại là con út của gia đình được nuông chiều từ nhỏ thì việc lặt vặt trong nhà cậu sẽ khó mà hoàn thành tốt được. Vả lại, trước đây công việc nhà sẽ được phân chia công bằng giữa hai người, mỗi người chỉ phải làm một ít việc lặt vặt so với thời điểm hiện tại mà thôi. Càng nghĩ Phác Xán Liệt càng nặng nề thở dài.Nhưng anh lại không nhận một lời than vãn nào từ Biện Bá Hiền, điều đó khiến thời gian đầu anh cho rằng cậu làm được tất cả mọi việc trong nhà mà không có gì mệt nhọc cả. Dần dà, anh nhớ cảm giác gần gũi với người đã chung sống với mình hơn bốn năm nay. Anh tìm mọi cách hối lỗi với Biện Bá Hiền, nhưng thái độ thờ ơ của cậu vẫn cứ như một tảng băng chẳng biết ánh mặt trời chói chang là gì. Cho đến một ngày, Biện Bá Hiền bị cảm.Vào buổi sáng thường lệ, đáng nhẽ Phác Xán Liệt sẽ có bữa ăn sáng trước khi đến công ty. Nhưng sau khi anh tắm táp và chuẩn bị xong trang phục thì Biện Bá Hiền vẫn nằm như chết trong chăn. Ngay cả con gái đã thức dậy, nó giương to đôi mắt sáng như sao trời nhìn anh đầy mong chờ. Phác Xán Liệt ẫm con gái đi dạo một vòng trong nhà, sau đó anh tiến về giường gọi Biện Bá Hiền, anh gọi bằng một giọng rất ấm áp, đầy nhẫn nại "Bá Hiền, sáng rồi. Em dậy đi" "Anh đi làm đi... Hôm nay em mệt lắm" Biện Bá Hiền giơ cao chăn che kín người lại, cậu co người thành một hình số bốn, đôi mắt nhắm chặt như dán một lớp keo không thể mở bật ra. Giọng cậu khàn đi thấy rõ, đầu tóc lại rối bù xù và làn da tái nhợt dưới ánh sáng đèn điện."Em sao vậy? Không khỏe trong người sao?" Phác Xán Liệt lo lắng luồn tay dưới tóc mái của cậu áp vào khuôn trán đầy đặn, nhiệt độ nóng hổi làm anh giật cả mình, anh vội bỏ con gái lại vào trong nôi, lật đật chạy đi tìm thuốc hạ sốt. Cho Biện Bá Hiền uống thuốc là một trong những việc khó khăn và đòi hỏi tính kiên nhẫn nhất trần đời. Hễ đưa thuốc sát vào miệng thì cậu ấy sẽ né tránh kịch liệt, người tuy không còn bao nhiêu sức lực nhưng tay vẫn che chắn miệng kín mít, khò khè nói "Em không có bệnh... Không sao mà..." Đã thế, còn cố nhìn anh bằng ánh mắt "Anh dám cho em uống em dám chết cho anh xem!" trong đôi mắt ti hí sắp chẳng nhấc nổi mí mắt. Phác Xán Liệt quyết định cà viên thuốc hạ sốt thành dạng bột mịn, anh hòa trộn chúng với một ít nước lọc tạo ra dạng hỗn hợp sền sệt màu trắng đổ vào miệng Biện Bá Hiền. Trong khi anh đổ thuốc vào trong khoang miệng, Biện Bá Hiền giãy dụa không nuốt xuống làm hơn một nửa nước thuốc trào ra chạy xuống cằm, nhưng một phần còn lại vẫn nằm gỏn gọn trong bụng cậu. Thuốc đắng làm cậu ho khụ khụ như một ông già, trong lòng rủa Phác Xán Liệt là một tên không có lòng thương người mà! Người ta đang bệnh đó biết không!?Thuốc xong, anh lại chườm đá lên trán bệnh nhân. Lại lui cui dưới bếp nấu một nồi cháo trắng thật là nhuyễn nhừ. Khi đang đợi cho cháo bớt hơi nóng, Phác Xán Liệt chợt nhớ đến con gái nhỏ. Vậy là anh tiếp tục công việc mới, sau khi thay quần áo cho con bé, anh pha cho nó một bình sữa ấm. Trong nhà có rất ít lần Phác Xán Liệt cho con gái uống sữa nên anh chẳng biết phải làm gì cho tốt. Anh sợ nước quá nóng lại sợ nước không đủ nóng, anh đành nếm thử, nếm tới nếm lui sữa của con hơn một nửa đã bị anh thâu tóm trong bụng...Chậc, Biện Bá Hiền mà biết chắc chắn sẽ đánh anh chết mất!Biện Bá Hiền không ăn được nhiều, anh sợ cậu đói nên nấu thêm một vài món mặn cho dễ nuốt. Vừa nấu anh vừa địu con trên lưng, bé con hôm nay đột nhiên rất ngoan, chỉ nằm trong chiếc địu lưng huơ tay huơ chân một lúc lại lăn khì ra ngủ, ngủ cái dáng ngủ đáng đánh của Biện Bá Hiền. Nhờ vậy Phác Xán Liệt nhẹ nhõm phần nào, một mình anh lạc lõng giữa không gian bếp cô quạnh, khi ấy anh mới hiểu rằng Biện Bá Hiền đã chỉ có một mình suốt một tháng qua, đôi tay anh trở nên nặng trịch giữa những lần thái thịt. Có lẽ cậu ấy đã đổ bệnh từ tối hôm qua, anh tự trách bản thân mình rằng nếu như hôm qua khi cậu ấy đi ngủ, như thường lệ anh ôm Biện Bá Hiền thì đã phát hiện ra những bất ổn trên cơ thể nhỏ ấy rồi. Anh đã không hiểu cho cậu ấy phải một mình gánh vác việc nhà, lại không chăm sóc cậu ấy chu đáo, chính anh đã thất hứa với mình, đã thất hứa với người anh yêu về một gia đình đầy tình cảm hạnh phúc... Anh nhớ về những lần anh ngã bệnh, chẳng để bệnh tình anh phát nặng hơn Biện Bá Hiền đã phát hiện ra. Cậu chỉ cần nghe thấy hơi thở của Phác Xán Liệt nóng hơn một chút, nặng nề hơn bình thường đã nhanh chóng tìm thuốc cho anh, cậu luôn miệng nói "Anh phải phòng bệnh hơn chữa bệnh chứ! Mau uống thuốc đi" Vậy mà lúc mình có triệu chứng bệnh lại chẳng biết lo cho mình gì cả... Đáng nhẽ không tự lo được thì cũng nên nói cho anh biết, dù hai người có giận nhau đi chăng nữa, thì anh vẫn là người thân, người bạn đời, người tri kỉ của cậu ấy. Hơn hai giờ chiều Phác Xán Liệt mới ngồi vào bàn ăn ít cháo còn thừa của Biện Bá Hiền. Cậu vừa mới hạ sốt đi không ít, sắc mặt thoáng một chút hồng hào vốn có. Lúc nãy có tỉnh ngủ một lúc, hỏi anh mấy chuyện linh ta linh tinh. Phác Xán Liệt rất vui vì hai người đã trở lại hòa thuận như ban đầu, chứ mà rằng cứ chiến tranh lạnh thì anh chẳng chịu nổi nữa rồi. Trong khi hai thiên thần của anh ngủ, Phác Xán Liệt bắt đầu đi loanh quanh dọn dẹp nhà cửa. Căn nhà hiện tại đã ngăn nắp hơn thời gian trước một chút, nhưng vẫn còn là cái gai trong mắt Phác Xán Liệt. Anh dọn dẹp sạch sẽ từ phòng khách, phòng bếp đến cả nhà tắm và ban công. Lau sàn nhà từ trong ra ngoài hai lần, lau cả cửa kính cửa sổ trong nhà, giặt quần áo bẩn, phơi quần áo ra sào và sắp xếp lại quần áo đã khô. Làm việc nhà rất mệt và mỏi nhừ cả cơ thể nhưng Phác Xán Liệt vẫn cố mà làm, vì anh muốn dành cho Biện Bá Hiền một bất ngờ khi cậu ngủ dậy. Anh biết Biện Bá Hiền rất ưa những thứ sạch đẹp, sống trong môi trường không tươi tốt như hiện tại có lẽ cậu cũng rất khó chịu, nhưng vì dạo gần đây quá bận nên chỉ còn cách mặc kệ. Nay đã tốt hơn rồi phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com