HOÀN|ChanBaek[Sinh Tử Văn] Truy Phu: Nắm Lấy Tay Em
Chap 33 Hồi gây cấn (2)
Chap 33 Hồi gây cấn (2)
Trời đã vào trưa, nhưng vẫn còn trong xanh lắm, dải lụa nắng từ trên trời nhẹ nhàng phủ lấy cả trần thế bình yên, gió thổi thì thào man mát lòng người. Thế nhưng mà, Không khí trong phòng bệnh của Biện Bá Hiền lại nổi cuồng phong đại bão, dạt dào dạt dào cơ man là gió to bão lớn.--- Phác Xán Liệt từ nhà hàng trong thành phố trở về, tay mang một lúc bốn phần thức ăn dinh dưỡng trở về bệnh viện Y Vân, dáng dấp của một ông bố trẻ thực sự chói lòa trong mắt những người khác.Anh mang tâm trạng hí hửng vui vẻ mở cửa phòng bệnh của Biện Bá Hiền. Cất cao giọng "Bá Hiền, nghe nói em tỉnh rồi à? Có đói không?" Lúc đầu ở bên ngoài, anh chỉ định mua hai phần thức ăn cho hai đứa nhỏ, nhưng lúc thanh toán tiền thì nhận được điện thoại của Độ Khánh Thù thông báo là Biện Bá Hiền đã tỉnh, ví thế anh mua thêm hai phần thức ăn nữa, tính toán một nhà bốn người cùng ăn một bữa cơm. Phác Xán Liệt đẩy rộng cửa bước vào, hai đứa nhỏ nhìn thấy anh liền thoăn thoắt chạy đến bên cạnh, vui mừng túm lấy cánh tay anh dẫn vào trong. Chỉ có Biện Bá Hiền vẫn nằm trên giường, tay gác lên trán mang dáng vẻ rầu rĩ không thoải mái."Bá Hiền? Em sao vậy?" Nhưng Biện Bá Hiền không đáp, nghe thấy tiếng bước chân Phác Xán Liệt tiến lại gần giường bệnh thì hắn xoay người, đưa lưng về phía anh. Phác Xán Liệt nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, sốt sắn muốn hỏi han nhưng mà hai đứa nhỏ còn chưa có ăn gì từ sớm. Anh thở dài, dắt tay hai đứa trẻ ngồi xuống bộ ghế dài trong phòng bệnh, bắt đầu mở hai phần thức ăn mới mua về ra, cho bọn trẻ ăn cơm. Suốt một buổi chiều sau đó, tình trạng này vẫn diễn ra như thế. Phác Xán Liệt có nói như thế nào hắn cũng không đáp lại, anh rầu rĩ ôm hai đứa nhỏ ngồi trên bộ ghế dài nhìn về phía giường bệnh, suy nghĩ xem rốt cuộc Biện Bá Hiền bị cái gì vậy?Sau khi tắm táp cho bọn nhỏ thật sạch sẽ, căn dặn chúng ở trong phòng phải ngoan ngoãn, chơi đùa nhỏ tiếng không được làm ồn đến Biện Bá Hiền đang nghỉ ngơi, Phác Xán Liệt rời khỏi phòng đi tìm Độ Khánh Thù. Anh ta ở một phòng làm việc cách phòng bệnh Biện Bá Hiền không xa, cũng sắp đến giờ tan ca nên định ghé sang thăm Biện Bá Hiền một lúc, không ngờ Phác Xán Liệt đã tìm tới. Nghe anh kể về tình trạng quái lạ của ai kia, Độ Khánh Thù gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cười đáp, "Mấy năm trước lúc biết được mình có hai đứa nhỏ trong bụng, Biện Bá Hiền cũng bất an như vậy. Có lẽ cậu ấy có điều gì đó chưa thoải mái trong lòng, anh thử nói chuyện với Biện Bá Hiền xem sao" Nếu có thể nói chuyện với Biện Bá Hiền thì mọi chuyện đã được giải quyết từ sớm rồi, anh buồn bực nói, "Tôi có hỏi nhưng cậu ấy không trả lời""Ồ?" Độ Khánh Thù nhướng mày, lại hỏi "Anh là người cha còn lại của hai đứa trẻ đúng không?" "Đúng vậy" "Theo tôi biết thì ba năm qua Biện Bá Hiền sống ở đây, tôi đoán hai người chắc vừa xây dựng mối quan hệ cách đây không lâu hả?" "Phải, chừng hai tháng nay thôi" Độ Khánh Thù như ngộ ra mọi chuyện, tận tình khuyên giải Phác Xán Liệt, y hệt như một ông mai bà mối, "Tôi nghĩ là như thế này. Ba năm trước anh để cậu ấy một mình vất vả nuôi Tiểu Gia, ba năm sau vừa gặp lại không lâu thì lại có thêm em bé trong bụng, hẳn là tâm lí cậu ấy gặp vấn đề đi" "Tâm lí?" "Dạng như một dạng lo âu vậy, hai người chưa tiến triển đến mức sâu sắc thì đã phải nhận thêm tin tức ấy, anh chưa tạo dựng cho cậu ấy một niềm tin rằng anh sẽ có trách nhiệm với gia đình của hai người. Cậu ấy là người nội tâm, có thể sẽ suy nghĩ đến chuyện anh thay lòng, hoặc cậu ấy sẽ phải tiếp tục nuôi con một mình" "...""Một phần là vì tình cảm hai người tiến triển quá nhanh, chỉ mới hai tháng, hai đứa con trước cũng còn rất nhỏ. Hầu như mọi người đều sẽ không sẵn sàng đón thêm thành viên mới trong gia đình" "..." Phác Xán Liệt đã hiểu ra, anh nở nụ cười gượng gạo với Độ Khánh Thù, không ngờ những chuyện thế này anh phải để người khác giải thích cho anh biết, "Cảm ơn bác sĩ, tôi đã hiểu rồi" Độ Khánh Thù khiêm tốn nói, "Những lời vừa rồi cũng chỉ là kinh nghiệm của tôi, hoặc tôi tự suy đoán trên góc độ thời gian thôi. Anh cũng đừng căng thẳng quá, Biện Bá Hiền cũng không phải người không biết suy nghĩ" "Vâng. Thành thật cảm ơn bác sĩ" --- Phác Xán Liệt tiễn Độ Khánh Thù ra đại sảnh bệnh viện như một lời cảm ơn, cũng muốn hỏi thêm những điều nên chú ý trong thời gian này. Khi anh quay lại con đường trở về phòng bệnh của Biện Bá Hiền, tâm trạng của Phác Xán Liệt đã khá hơn một chút, anh đang sắp xếp mấy lời sắp nói với Biện Bá Hiền. Không ngờ, anh lại gặp phải một người không nên gặp. Lúc ấy, bệnh viện đã về chiều tối, người qua lại cũng thưa thớt hẳn, nên chỉ cần một câu "Anh Xán Liệt", Phác Xán Liệt theo quán tính đã quay đầu lại. Anh đã gặp Hứa Cảnh Viên. --- Biện Bá Hiền bảo hai đứa nhỏ lên giường của hắn, hát ru cho chúng ngủ. Đợi đến khi chúng an giấc rồi mới mở cửa phòng bệnh bước ra ngoài, hắn muốn đi loanh quanh trong khuôn viên một lúc, hắn cảm thấy trong người hiện đang rất ngột ngạt, cũng thắc mắc không biết Phác Xán Liệt đã đi đâu rồi. Đúng lúc bắt gặp Phác Xán Liệt và Hứa Cảnh Viên. Vừa hay ánh mắt Hứa Cảnh Viên liếc thấy hắn, và Phác Xán Liệt cũng nhìn sang. Hai đầu lông mày Biện Bá Hiền lập tức cau chặt lại. Hắn bước về phía hai người họ, khoảng cách không xa lắm nên có thể nhìn rõ khuôn mặt thoáng sững lại của Phác Xán Liệt và vẻ mặt hồn lìa khỏi xác của Hứa Cảnh Viên."Dậy rồi à? Có thấy khỏe hơn không?" Phác Xán Liệt sủng nịnh nắm tay hắn, ôn tồn hỏi. Biện Bá Hiền khẽ gật đầu, tâm trạng lúc rời giường đã tốt hơn rất nhiều. "Anh Xán Liệt, hai người..." "Chúng tôi làm sao?" Biện Bá Hiền nghe giọng ấp úng của Hứa Cảnh Viên, liền hỏi. "Bá Hiền, cậu đang không khỏe à? Mắc bệnh gì thế?" Hứa Cảnh Viên liếc nhìn quần áo bệnh nhân trên người Biện Bá Hiền, giả vờ hỏi. Mắc bệnh gì thế? Nghe thật mỉa mai làm sao. Vì thế Biện Bá Hiền tránh việc buông miệng chửi thề, hắn im lặng không trả lời. Mà giọng điệu ấy của Hứa Cảnh Viên cũng tác động làm Phác Xán Liệt thoáng tức giận, anh không nói thêm gì đã kéo Biện Bá Hiền rời khỏi đó, quay lại phòng bệnh. Nhưng Hứa Cảnh Viên lại túm lấy cánh tay của Phác Xán Liệt. "Anh Xán Liệt, em... em đã biết lỗi rồi. Anh không còn giận em chứ?" Mắt thấy hai người còn rất nhiều chuyện để nói, Biện Bá Hiền cười gằng rồi dứt khoát bỏ đi. Đúng là tình cũ không rủ cũng đến. Cửa phòng bệnh bị đóng sầm lại, Phác Xán Liệt xoay người nhìn vào Hứa Cảnh Viên, nghiêm giọng nói, "Cậu đang làm gì vậy? Muốn là rạn nứt quan hệ của chúng tôi cũng không cần áp dụng vài chiêu trò hèn hạ như thế" "Chậc, xem ra rất hạnh phúc. Để rồi xem hai người hạnh phúc đến đâu. Đừng có nghĩ Biện Bá Hiền im lặng cho qua lỗi lầm của anh thì cậu ta không còn để trong lòng. Biện Bá Hiền một khi điên lên dù là ai cậu ta cũng chấp!"Hứa Cảnh Viên cười với Phác Xán Liệt, nụ cười ba năm qua chưa hề thay đổi. Nhưng giá trị của nụ cười từng khiến người ta xao xuyến đó đã bị mai một, không còn vẻ đẹp thuần túy nữa, chung quy chỉ còn lại sự ganh ghét và đố kị. Cậu ta không nói thêm gì nữa, nhúng vai tỏ vẻ bất đắc dĩ bỏ đi. Đúng là dùng nửa con mặt để nhìn người thì sẽ đánh giá con người ta quá thấp. Hứa Cảnh Viên đố kị và ghanh ghét, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Cậu ta mãi mãi vẫn cho rằng Biện Bá Hiền và Phác Xán Liệt sẽ không thể sống ở bên cạnh nhau, bởi vì cậu ta cho rằng mình quá hiểu tính cách của hai người ấy. Nhưng thực chất, trong lòng cậu ta vẫn không muốn bất kì ai được hạnh phúc ngoại trừ bản thân mình, vì thế mà từ đấy đến hết cuộc đời, Hứa Cảnh Viên chỉ sống đơn độc một mình, trả giá thì cũng đã trả giá rồi, mặc dù cái giá đó rất thê thảm, chung quy Nguyệt Lão đã không có thiện ý giúp cậu ta tìm được một người phù hợp với mình. --- Vote nha ~ Đánh úp đêm phia :">Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com