TruyenHHH.com

Hoan Cd The Hon Hi Quan

Buổi chiều nghỉ ngơi một lát, Nhị phu nhân dẫn Thẩm Dao đến phòng nghị sự, gặp tổng quản phòng, quản sự các nơi như ngân khố, thu mua, phòng bếp, v.v., Nhị phu nhân đều hỏi qua chủ ý của Thẩm Dao, một là đã thăm dò nền tảng của nàng, hai là nhìn thử xem Thẩm Dao có lòng tranh quyền đoạt lợi hay không, Thẩm Dao hầu hết thời gian đều ngồi uống trà ở một bên.

"Nhị tẩu có việc gì từ mình làm chủ là được, ta ở một bên học tập trước đã, dần dần lên tay rồi nói tiếp."

Thẩm Dao ước gì có thể nói rõ, mọi việc đừng tới làm phiền nàng.

Nhị phu nhân nghĩ thầm, vị Lục đệ muội này tuổi còn trẻ, nhưng lại tương đối có sự khôn ngoan, cũng hiểu được đạo lý lấy tĩnh chế động.

Ngồi cả buổi trời ở phòng nghị sự, mông đều đã tê rần, hóa ra chưởng gia này cũng giống như chức quan nhỏ ở nha môn, không đến giờ thì không có cách nào rời đi, có điều ngồi ở đây nghe được không ít chuyện phiếm của Tạ gia, ví dụ như tiểu thiếp của phòng nọ đã mang thai rồi, cô nương phòng nào phải xuất giá.

Nói nào ngay Nhị phu nhân này còn có một cô con gái út, cũng chính là Tứ cô nương Tạ Văn Mẫn, năm nay mười tám, lúc nhỏ đã định hôn, vốn dĩ đã sớm nên phải xuất giá, vì tổ phụ của đối phương qua đời, túc trực bên linh cữu đã chậm trễ một năm, theo hôn kỳ thì nửa năm nữa cũng nên xuất giá rồi, chỉ là cháu gái lại không muốn gả.

"Trưởng phòng Văn gia kia chỉ có một trai một gái, sản nghiệp trong nhà chẳng phải nên để lại hết cho nhi tử sao, mẹ chồng tương lai kia của con lại cứ khăng khăng chia một nửa cho tiểu cô, đồ cưới vốn dĩ đã đủ phong phú rồi, còn ngoài định mức cho một cái thôn trang, thôn trang kia lớn lắm đấy, liền với móng nhà nguyên quán, nô bộc thành đàn. Con đây vẫn là lần đầu tiên nghe nói chia tổ trạch cho nữ nhi, nương, con chính là không muốn gả nữa."

Nhị phu nhân chỉ lo nhìn sổ sách phớt lờ nàng ta.

Nhưng Thẩm Dao lại nghe hiểu rõ ràng, hôn sự đã được định từ khi còn nhỏ, bây giờ Tạ gia phát triển không ngừng, Tạ Văn Mẫn ghét bỏ đối phương gia thể không hiển hách, cảm thấy không thể ngẩng đầu lên được trong đám nữ nhi Tạ gia, một lòng suy nghĩ muốn hủy bỏ hôn sự, chọn vọng tộc khác.

Sau khi nghe ngóng Tạ Khâm không trở về ăn tối, Thẩm Dao liền ăn cơm rau dưa ở phòng nghị sự, nghe thêm một tí chuyện lặt vặt rồi trở về phòng, sau đó đặt mấy cuộn vải chất liệu mới mẻ kia ở Đông Thứ gian.

Ba người Lê ma ma, Bích Vân và Hạnh Nhi, cao hứng bừng bừng cầm vải vóc so sánh, suy nghĩ xem làm kiểu y phục nào cho nàng thì đẹp, Thẩm Dao lại nhìn cuộn vải tơ lụa mây mờ kia mà ưu sầu, Lão thái thái đã căn dặn rồi, làm thì chắc chắn phải làm, trước kia nàng chưa viên phòng với Tạ Khâm, Lê ma ma sẽ che giấu thay nàng, hiện giờ sợ là khó rồi, Thẩm Dao cũng không nghĩ lộ tẩy trước mặt Lê ma ma, một mặt căn dặn Lê ma ma cất mấy cuộn vải không dùng tới vào khố phòng, lại lặng lẽ sai Bích Vân đến thư phòng một chuyến,

"Đi tìm Bình Lăng, cầm mấy bộ y phục cũ của Hầu gia tới đây," Cố ý dặn dò, "bao gồm cả đồ lót bên trong."

Bích Vân hiểu rõ rồi, từ từ chạy về phía thư phòng.

Một lúc sau, ôm mấy bộ y phục cũ của Tạ Khâm trở về, Thẩm Dao cầm lấy bỏ vào phòng ngủ, Bích Vân và Hạnh Nhi giúp nàng cắt may vải vóc ở trong Đông Thứ gian, Thẩm Dao tự làm đồ lót cho Tạ Khâm ở trong phòng ngủ.

Trong lòng không coi Tạ Khâm là trượng phu, nên nhìn thấy đồ lót của hắn dĩ nhiên là đỏ mặt.

Không có tâm cảnh gả làm thê cho người, nhưng chuyện gì cũng làm hết rồi.

Thẩm Dao vô cùng hối hận lúc trước nhất thời xúc động đồng ý lời cầu hôn của Tạ Khâm, trước kia còn từng rục rịch suy nghĩ lấy chồng, đến Tạ gia rồi, lặng lẽ đứng ngoài quan sát những việc nhà thượng vàng hạ cám của cả gia đình kia, nàng bỗng dưng cảm thấy tương lai còn chẳng bằng cùng Bích Vân trông coi một cái thôn trang sống nốt quãng đời còn lại.

Ai nói xuất giá mới là đường ra của nữ nhân.

Giúp chồng dạy con cho người ta, thu xếp hậu sạch việc nhà, thật không dễ dàng nuôi lớn con cái, chịu đựng trở thành thiếu phụ luống tuổi, một đời này cứ thế mà trôi qua.

Thẩm Dao suy nghĩ rối bời, không hề hay biết có một bóng dáng ở đằng sau đang đến gần mình.

Tạ Khâm đã thay một chiếc trực chuyết màu xanh đen, nhìn thấy Thẩm Dao đang cắt một mảnh vải màu tím nhạt, đang đo khâu đũng quần của hắn, hơi có chút ngoài ý muốn, hắn lùi tới ngồi xuống giường lò dưới cửa sổ, thuận tay nhặt một cuốn sách ở bên cạnh lên, tùy tiện hỏi,

"Bận rộn gì đấy."

Thẩm Dao giật nảy mình, quay người lại thì thấy nam nhân điển trai kia đang nhàn nhã khoanh chân đọc sách, không ngẩng đầu lên, ngũ quan đường nét rõ ràng đang chìm đắm trong ánh đèn, cũng không biết có phải là ảo giác của Thẩm Dao hay không, vậy mà lại cảm thấy giữa lông mày của Tạ Khâm hôm nay có chút thanh tú, người luôn bộc lộ rõ tài năng, bỗng nhiên thu bớt hào quang, trở nên ôn nhuận như ngọc.

Y phục Thẩm Dao cầm trong tay, là ném không được mà cầm cũng không xong, "Ngài về lúc nào vậy? Dùng bữa tối chưa?"

"Đã dùng rồi." Tạ Khâm dùng giọng nhàn nhạt đáp lại nàng, sau đó nâng mí mắt rất mỏng lên, đường nét trên khuôn mặt hắn cực kỳ sắc nét, một phần bị vầng sáng che phủ, một đôi mắt đẹp tĩnh mịch mơ hồ chuyển động theo ánh sáng tối tăm, giống như một bức họa nhuốm màu thời gian.

Nam nhân này nha, trông thật tuấn tú.

Nàng tùy ý nắm vải may y phục về phía giường La Hán, đứng dậy nói, "Tôi châm trà cho ngài."

Ánh mắt của Tạ Khâm hơi dừng trên đồ lót kia, vẫn không đến mức đi trêu ghẹo nàng vì chút chuyện nhỏ này, mà ấm giọng nói,

"Trong phủ có ma ma, sao lại tự mình tới may vá."

Hắn nhớ rõ lời hôm đó của nàng, ngóng trông mọi chuyện trong nhà do nàng làm chủ, không cần phải nhìn ánh mắt của người khác.

Xấu hổ lâu rồi cũng trở thành bình thường, Thẩm Dao nói mà không chút đỏ mặt,

"Không có gì, Lão thái thái căn dặn tôi, tôi liền làm, nhận được nhiều ân huệ của ngài như vậy, chẳng qua một chút chuyện nhỏ mà thôi, với lại, thời gian hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, tóm lại cứ làm mình làm mẩy như vậy cũng không phải là biện pháp."

Chén trà màu xanh lam đã đưa tới trước mặt hắn, nước trà có màu xanh nâu, bóng hình của nàng bồng bềnh theo sóng nước.

Nàng lỗi lạc hào phóng như vậy, trái lại làm cho Tạ Khâm không còn lời nào để nói.

"Cực khổ cho nàng rồi."

Hắn nhận lấy chén trà, đôi mắt thâm trầm sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, im lặng một lát rồi uống cạn nước trà.

Sau đó Thẩm Dao tiếp tục may đồ lót cho hắn, Tạ Khâm ngồi đọc sách ở một bên.

Thỉnh thoảng Thẩm Dao ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân nghiêm túc kia một chút, thế mà lại nảy sinh mấy phần ảo giác năm tháng bình yên.

Phu thê của gia đình bình thường cũng là như thế này?

Có lẽ là tâm trí rối bời rồi, nhất thời không phản ứng kịp, một lát sau cô liền buồn bực.

Vì sao hắn cứ ở đây không đi?

Thẩm Dao từ nhỏ đã giỏi thêu thùa may vá, dù không cầu kỳ bằng các cô nương ở Kinh Thành, nhưng đường may lại hết sức chắc chắn tỉ mỉ, y phục làm ra cũng bền chặt, trong nháy mắt đã làm xong một chiếc, không nhịn được giơ lên nhìn thử, bản thân nàng vẫn khá hài lòng, đúng lúc này, nam nhân đối diện theo đường chéo cũng ngước mắt lên.

Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng dừng trên đúng quần kia.

Thẩm Dao liếc nhìn đũng quần rộng rãi, lại liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Khâm, ngượng ngùng quay lưng đi.

Im lặng trong chốc lát, lại móc ra nhìn thêm mấy lần.

Chất liệu này quý giá, nếu kích cỡ không vừa, chẳng phải lãng phí sao?

Đang cân nhắc giữa việc cố gắng nhớ lại tình cảnh đêm đó và để tự Tạ Khâm so sánh.

Nếu không để hắn thử, chẳng phải thừa nhận nàng nhớ kỹ chuyện đêm đó?

Thẩm Dao tỏ vẻ giải quyết việc công, quăng đũng quần về phía Tạ Khâm,

"Tự gia nhìn xem, nếu như kích cỡ vừa rồi thì tôi sẽ tiếp tục làm, không được thì tôi sẽ sửa lại."

Lời này vừa quăng xuống, nàng quay người tiếp tục khâu may vải vóc, tơ lụa này sao lại mềm mại đến thế, nàng cũng có thể làm hai chiếc áo trong cho mình mặc.

Yếm ngực màu tím nhạt lại thêu chút hoa văn nhất định rất đẹp.

Tạ Khâm nhìn mảnh y phục kia bay đến trước mắt hắn, hắn lại không hề do dự, cầm quần lót vào trong, lát sau liền đi ra, đặt lên bàn rộng trước mặt Thẩm Dao,

"Sửa lại một chút."

Thẩm Dao: "......"

Không thể nào là sửa nhỏ, chỉ có thể là sửa lớn.

Chẳng lẽ Bích Vân lấy y phục cũ thời niên thiếu của hắn? Hay là trước kia Lê ma ma làm không tốt, Tạ Khâm cố dùng.

Quả nhiên Lão thái thái nói đúng, loại y phục này vẫn phải để người bên gối làm.

Thẩm Dao lặng lẽ gật đầu, điềm nhiên như không có chuyện gì tiếp tục khâu cho hắn, không hề hay biết vành tai kia đã đỏ bừng.

Tạ Khâm liền nhìn nàng nghiêng đầu ở đó lẩm bẩm nửa ngày, lại hì hà hì hục khâu y phục cho hắn, vành tai kiều diễm ướt át tựa như một miếng bảo thạch mềm mại, tỏa ra ánh sáng mê người.

Tạ Khâm chuyển sự chú ý về lại cuốn sách.

Thời tiết đêm hè tháng sáu là nóng nực nhất, tuy trong phòng có băng tảng làm mát, thỉnh thoảng có gió mát thổi vào, nhưng trán Thẩm Dao cũng đổ mồ hôi, Tạ Khâm xuống giường, rót một chén trà đưa tới trước mặt nàng,

"Uống ngụm nước rồi lại làm tiếp."

Sự chú ý của Thẩm Dao tập trung cao độ, trong tay đang bận rộn, mắt thấy chén trà treo trước mặt kia, liền đưa miệng nhỏ qua.

Dáng vẻ này cực kỳ giống đêm đó cầu xin hắn thương xót.

Ánh mắt của Tạ Khâm hơi sâu, chén trà dán lên cái miệng đỏ mọng kia chầm chậm nâng lên cao, đút nước trà vào.

Đợi này uống xong, lại không chút biến sắc di chuyển chén trà đi, quay người lại tìm chiếc khăn tay sạch để trên chiếc bàn dài cạnh kệ Bác Cổ, khom người đưa cho nàng,

"Muốn lau mồ hôi không?"

Tạ Thâm kỳ thực là hỏi nàng là tự mình lau, hay là để hắn lau giúp.

Thẩm Dao lại đáp "Được......"

Trước kia khi nàng toàn tâm tập trung vào việc thêu thùa may vá, Bích Vân cũng hầu hạ nàng như thế.

Tạ Khâm vẻ mặt như thường vắt khăn tay lau mồ hôi trên trán cho nàng, có lẽ là lần đầu làm chuyện như này, vẫn có chút không lưu loát, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, hình thành tương phản rõ ràng với mặt mày sắc bén kia.

Lau xong mồ hôi trên trán, tiện thể lau luôn đi chút nước còn đọng lại trên khóe môi nàng,

chờ sau khi Thẩm Dao ý thức được mình đã làm gì, Tạ Khâm đã quay người trở về rồi.

Nàng sững sờ trong chốc lát.

Nàng vừa rồi là đã được Tạ Khâm hầu hạ?

Cũng không phải là nàng tự coi nhẹ bản thân, cảm thấy mình cần phải hầu hạ người khác, thực sự là người như Tạ Khâm, trông có vẻ cực kỳ khó ở chung, mà lại cũng có một mặt ân cần dịu dàng.

Thói đời này cực kỳ bất lợi với nữ tử, trượng phu giống như đại gia trong nhà, để hắn nhấc tay nhấc chân chính là đã làm bẩn thân phận lão gia của người ta, huống chi là Tạ Khâm đang giữ chức vị Thủ phụ.

Xem ra tên này vẫn còn so đo lời nói ngày đó của nàng.

Nếu còn tiếp tục như vậy, bát nước êm ả giữ phu thê giả e là sẽ mất cân bằng.

Nàng nên nghĩ cách ngăn chặn ý nghĩ chịu trách nhiệm của Tạ Khâm đối với nàng.

Con người Tạ Khâm, thấu đáo thông suốt, mặc dù không giỏi dùng lời nói lay động lòng người, nhưng lại có thể nhạy cảm nhìn thấu tâm tư của Thẩm Dao, hắn biết lúc nào nên dừng lại đúng lúc, thế là đứng lên nói,

"Đừng chịu đựng hỏng mắt, nghỉ ngơi sớm chút, ta về thư phòng."

Nói xong liền đi ra ngoài.

Hắn vừa rời khỏi, thì dường như bầu không khí nóng bỏng cũng rút đi hết, Thẩm Dao hít một hơi thật sâu.

Tiếp tục may may vá vá, ước chừng trôi qua thời gian một tách trà, bỗng nhiên nhớ ra chuyện hôm nay, nàng co cẳng ra ngoài đuổi theo Tạ Khâm.

Chạy đến bên ngoài hành lang mái hiên, trăng sáng đã nhô cao, một bóng dáng đứng sừng sững ở ngoài nguyệt môn, ánh trăng mênh mông tràn ngập xung quanh hắn, hắn cứ đứng hiên ngang ở đó như thế, có mấy phần khí độ trời quang trăng sáng.

Tạ Khâm nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, xoay người lại.

Cả hai đều có chút ngoài ý muốn.

Hắn thế mà lại chưa đi.

Tạ Khâm thần sắc không thay đổi hỏi nàng,

"Có chuyện gì sao?" Gương mặt nghiêm nghị trút bỏ vẻ cứng rắn, bị ánh trăng che khuất trông điển trai đến mức hết sức không chân thực,

Thẩm Dao đứng trong gió, "Quên nói với ngài, hôm nay Lão thái thái bảo tôi giúp Nhị phu nhân quản lý việc bếp núc, ngài xem phải làm sao?"

Thẩm Dao mặc một chiếc váy màu đỏ nước, áo khoác ngắn tay màu hồng nhạt, thắt lưng buộc một dải lụa, làm nổi bật bộ ngực đầy đặn kia, trên người nàng luôn có một luồng khí chất khác hẳn với những nữ tử được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, không có cố gắng hết sức nén lại, cũng sẽ không khoe mẽ, giống như là một đóa hoa tự do thản nhiên, thoải mái hào phóng thể hiện vẻ đẹp của mình.

Tạ Khâm nhìn nàng như thế, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ Thái tử vì sao nhất kiến chung tình với nàng,

im lặng một lúc, đáp lại nàng bằng tám chữ,

"Xã giao lấy lệ, qua quýt cho xong."

Thẩm Dao trở lại trong phòng, lúc lăn qua lộn lại trên giường, nhớ tới phương châm tám chữ này, cười đến mức nghiêng nghiêng ngả ngả,

Tạ Khâm quả nhiên hiểu rất rõ tâm tư của nàng!

Chậm trễ canh giờ ở chỗ Thẩm Dao, về đến thư phòng, Tạ Khâm bận đến tận đêm khuya, ve biến mất vào nửa đêm, ánh trăng bạc nhạt dần, chỉ còn lại một lưỡi liềm thật mỏng, hắn gối lên hai tay ngủ ở sập rộng, khó đi vào giấc ngủ, sau đó thực sự không nhịn được, đến phòng tắm tắm nước lạnh một hồi.

Ngày kế tiếp Thẩm Dao tự mình mang đồ lót đã làm xong giặt sạch sẽ đến cho Tạ Khâm, chỉ chốc lát sau người bên phía thượng phòng tới, nói nàng hôm nay phải thu dọn hành trang, ngày mai phải theo Bệ hạ đến Yến Sơn nghỉ mát.

Bệ hạ nghỉ mát vốn cũng không cần phải "xuất quân ồ ạt" như vậy, thực ra là đụng phải sứ đoàn các nước vào Kinh Thành triều cống, không thể không nâng cao uy danh. Cả hai bộ tộc Mông Cổ và Nữ chân đều phái hoàng tộc đi sứ, ý đồ liên hôn với Đại Tấn, Hoàng đế dứt khoát bảo bá quan văn võ đi theo, có lẽ là muốn tổ chức một buổi hội họp long trọng ở Yến Sơn, liên lạc quan hệ ngoại giao, quyết định chọn người hòa thân.

Đại sự quốc gia không tới phiên nữ quyến nội trạch quan tâm, các cô nương tràn đầy phấn khởi đều muốn đến Yến Sơn nghỉ mát, nhưng danh ngạch (suất) lại có hạn.

"Tạ gia chúng ta có biệt thự ở Yến Sơn, cần gì phải đi tranh đoạt danh ngạch với những nhà khác, lão tổ tông người cứ xin cho chúng ta đi thêm mấy người nữa." Chu thị đề nghị.

Lão thái thái xua xua tay nói: "Không được, bình thường tự chúng ta muốn đi bao nhiêu thì đi bấy nhiêu, lần tùy giá nghỉ mát này, không được phạm sai lầm, Hoàng Thành Ti cho chúng ta danh ngạch mười nữ quyến, chúng ta cùng lắm chỉ được đi thêm ba người." Chủ yếu là sợ đông người sinh sự.

Đại phu nhân đoán được Lão thái thái và Bình Nam Vương phi muốn cho Tạ Kinh coi mắt, liền làm chủ nói,

"Nếu danh ngạch đã có hạn, thì trưởng phòng bọn con dứt khoát không đi nữa."

Ngũ nãi nãi Thôi thị đã sớm buồn sắp chết rồi, nghe được lời này, lập tức trợn tròn mắt, nàng ta nhìn mẹ chồng với ánh mắt khẩn cầu,

"Mẫu thân, người khác có thể không đi, con thì muốn đi nha, con còn hẹn người nhà mẹ đẻ cùng nhau đi đi chơi rồi nữa."

Lần trước Thôi thị chống đối Đại phu nhân, Đại phu nhân ghi hận trong lòng, dự định nhân cơ hội này lập lại phép tắc cho nàng ta, thế nên ngoảnh mặt làm ngơ, Thôi thị gấp đến độ sắp khóc.

Tạ Kinh cũng là tính tình hoạt bát hiếu động, nàng ấy hiểu được cầu xin tổ mẫu và mẫu thân là vô vọng, liền lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Thẩm Dao.

Thẩm Dao cũng thực sự nảy sinh mấy phần tâm tư, cũng không phải là thích tham gia náo nhiệt, thực ra là dạo này bị Tạ Khâm ép đến mức không thở nổi, nàng muốn nhân cơ hội tách ra một khoảng thời gian.

Nàng hỏi Lão thái thái, "Mẫu thân, phu quân có đi không ạ?"

Lão thái thái suy nghĩ một chút rồi nói, "Loại chuyện này hắn chưa từng tham gia, nếu như Bệ hạ dẫn theo các hoàng tử xuất hành, vậy nhất định sẽ giữ Khâm Nhi ở lại trấn thủ triều đường, trước kia đều là như thế."

Thẩm Dao cao hứng, liền lay lay cánh tay của Lão thái thái, làm nũng nói: "Nhưng mà...... con dâu muốn đi."

Thẩm Dao chưa bao giờ làm nũng, có lẽ là được Lão thái thái cưng chiều lâu vậy rồi, lần đầu tiên lộ ra mấy phần thái độ nhõng nhẽo, một đôi mắt hạnh ngập nước, ngay cả đuôi mắt cũng đong đưa ánh nắng mùa xuân, Lão thái thái thầm nghĩ, thiên kiều bách mị(*) như vậy, nhi tử của bà sao không yêu cho được."

(*)千娇百媚 - Thiên kiều bách mị: Xinh đẹp tuyệt trần

Lão thái thái bị nàng mê hoặc đến mức mặt mày tươi cười, "Đi đi."

Tiểu biệt thắng tân hôn, cũng để cho Tạ Khâm nếm thử chút khổ tương tư, sau này càng quan tâm hơn chút.

Lão thái thái đang đắm chìm trong mơ tưởng.

Thẩm Dao muốn đi, Tạ Kinh nhào tới ôm lấy cánh tay của bà,

"Bà cố, cháu cũng muốn đi, cháu muốn đi cùng Dao Dao."

Bên ngoài nàng ấy rất cung kính gọi một tiếng thúc tổ mẫu, ở trong nhà gọi nàng là Dao Dao.

Lão thái thái không nhịn được cười, "Được, cháu cũng đi."

Sắc mặt của Đại phu nhân bên kia liền khó coi rồi, đang muốn phát tác, Lão thái thái lại nói,

"Trưởng phòng dù sao cũng nhận Tước Quốc công, hoạt động long trọng như lần nào sao có thể vắng mặt?" Đầu tiên là nhắc nhở Đại phu nhân, chớ có nhìn chằm chằm vào hậu trạch một mẫu ba phần đất, còn phải nhìn xem thế giới bên ngoài, lời nói đã bến bên miệng của Đại phu nhân ý thức được nặng nhẹ, không thể không nuốt ngược về.

Lão thái thái tiếp tục nói, "Luận gia thế cửa nhà, Ninh gia có thể xưng là danh gia vọng tộc, những dịp như này, thê tử của Nghĩ ca nhi bất luận thế nào cũng phải có mặt."

Dùng nguyên văn lời của Đại phu nhân để chặn miệng của Đại phu nhân, cũng coi trọng dâu đích trưởng Ninh thị.

Ninh thị đứng dậy mỉm cười hành lễ,

"Cháu dâu cẩn tuân dạy bảo."

Thôi thị thấy vậy, ngay lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, liều mạng nhìn về phía Lão thái thái, có hơi giống dáng vẻ chó vẫy đuôi mừng chủ, dáng vẻ đó thực sự là vừa buồn cười vừa đáng yêu, Lão thái thái vui mừng khôn xiết, "Được rồi được rồi, tẩu tẩu đệ muội nhà mẹ cháu đều đang nhớ cháu, cháu thật đúng là không đi không được."

Thôi thị giả vờ giả vịt đứng dậy vái lạy, "Vẫn là lão tổ tông thương cháu."

Đại phu nhân cứ thế bị cô lập.

Danh ngạch còn lại dành cho Nhị phòng và Tam phòng, lần này Lão thái thái không có nặng bên này nhẹ bên kia, danh ngạch của Tam phòng thế nhưng giống y như Nhị phòng, cái này khiến Tam phu nhân rất vui mừng.

Nhị phu nhân dẫn đầu nữ quyến Tạ gia xuất hành, còn Đại phu nhân ở nhà hầu hạ Lão thái thái, Tam phu nhân cũng muốn đi, chẳng nghĩ đến bên dưới còn có nhiều nàng dâu cô nương, nên nhường suất cho các nàng, còn lặng lẽ chào hỏi riêng với Thẩm Dao, nhờ nàng chăm sóc người của Tam phòng nhiều hơn, Thẩm Dao đã đồng ý.

Buổi chiều Thẩm Dao bắt đầu thu dọn hành trang, Tạ Khâm đang bận việc xuất tuần của Hoàng đế, tối nay không trở về.

Thẩm Dao để Lê ma ma ở lại chăm sóc Tạ Khâm, dẫn theo Hạnh Nhi và Bích Vân du lịch.

Đến chiều ngày mùng mười tháng sáu, cả nhà rương hòm lên xe ngựa, đã sắp chuẩn bị xuất phát, Tạ Khâm cũng chưa từng lộ mặt, Thẩm Dao càng thêm chắc chắn hắn sẽ không đi, cực kỳ sung sướng lên xe ngựa.

"Đến Kinh Thành lâu vậy rồi, cuối cùng cũng có thể ra khỏi thành hít thở không khí trong lành, Bích Vân, chốc nữa chúng ta lên núi săn hươu về, làm thịt hươu khô ăn."

Du lịch luôn làm cho người ta vui sướng, ngay hoa cỏ trên đường cũng trông thật hiếm lạ, xe ngựa các nhà lần lượt tụ tập ở cửa thành phía nam, chờ xa giá của Hoàng đế xuất tuần, giờ Thân buổi chiều, xa giá của Hoàng đế bắt đầu từ cổng thành phía nam, tiến về Yến Sơn.

Yến Sơn nằm ở phía tây bắc ngoại ô Kinh Thành, là một dãy núi hùng vĩ trải dài hàng trăm dặm, núi có mấy dòng suối vây quanh, núi xanh xa xa, nước lạnh sương mù, tới đêm mặt trời lặn về tây, Yến Sơn như được mây mờ quấn quanh trôi lững lờ, tươi tốt xanh ngắt.

Xe ngựa tiến vào địa giới Yến Sơn, một làn gió mát phả tới, quả nhiên là thắng địa nghỉ mắt.

Vào khoảng thời điểm ánh chiều tà le lói, xa giá dừng ở hành cung Yến Sơn, Yến Sơn địa thế hùng vĩ, hành cung được xây dựng dựa vào núi, phòng ốc chật hẹp, cung điện cũng không rộng rãi, phi tử của Hoàng đế nhiều, dòng họ hoàng thất lại càng nhiều vô số kể, căn bản không có chỗ cho quan quyến, cũng may các nhà ở Kinh Thành cũng xây biệt thự tại Yến Sơn, bao bọc xung quanh hành cung, phía sau biệt thự còn có mấy viện tử bình thường, chính là dành cho các quan loại bình thường ở.

Hành cung hoàng gia còn không được tính là rộng rãi, nói gì đến biệt thự của Tạ gia, Nhị phu nhân không dám không nể mặt Thẩm Dao, đến biệt thự liền nhường Thẩm Dao chọn chỗ ở trước, Thậm Dao chọn Đông Uyển ở bên hông, chủ viện Đông Uyển chỉ có ba phòng, một gian dùng làm phòng tiếp khách hoặc thư phòng, một gian phòng ngủ, còn lại là phòng tắm.

Bên ngoài Đông Uyển chính là một vườn hoa, trong ngày hè muỗi bay vo ve, cũng may Tạ gia đã phái quản sự đến dọn dẹp trước, toàn bộ bên ngoài cửa sổ đều có rèm che, trong phòng lại xông hương đuổi muỗi, bên trong đều rất sạch sẽ.

Trong đêm đầu tiên, mọi người đi đường đều đã mệt mỏi, không có ý định đi hết nhà này đến nhà kia, ngay cả bữa tối cũng được chia đến các phòng, Thẩm Dao đã tắm rửa xong từ sớm, liền làm ổ trong giường, Bích Vân ở gian ngoài chuẩn bị hành trang lên núi ngày mai cho nàng.

Chợp mắt không bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện của nam tử.

Hình như là giọng nói của Tạ Khâm.

Thẩm Dao trở mình bò dậy.

Sao hắn lại tới rồi?

Phòng ở đây nhỏ hẹp, ngoài giường khung ra, chỉ có một cái giường La Hán nho nhỏ, bên trên đã chất đầy rương hòm đồ trang sức, còn chưa kịp dọn dẹp nữa, nếu hắn qua đêm ở đây, há chẳng phải ngủ chung một ổ chăn?

Thành thân với hắn chưa đầy bốn tháng, đêm duy nhất thực sự ngủ cùng nhau cũng chỉ có đêm viên phòng kia, ban đầu ứng phó Thái tử, hắn cũng chỉ nằm trên giường một lát liền đi, bây giờ thì sao, hắn vẫn sẽ nằm một lát liền đi ư?

Tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm, chắc chắn là Tạ Khâm đang tắm rửa.

Nếu hắn sớm tiết lộ tin chính xác, nàng cũng không đến mức lặn lội đường xa đến Yến Sơn để trốn tránh hắn.

Thẩm Dao tức đến mức quấn người trong chăn mỏng, lăn vào trong nằm nghiêng.

Tạ Khâm thay đồ ngủ vén màn lên, cách lớp chăn mỏng kia, vẫn có thể nghe thấy hô hấp nặng nề của nàng.

Hắn mặt không đổi sắc, kéo chặt màn lại, nằm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com