TruyenHHH.com

[Hoàn - Cao H] Mau xuyên: Công lược tính phúc

Chương 53. Công lược lão công quỷ súc 12

PN10003

Chờ cha Từ đến nơi, Từ Thiên Huệ đã thoát khỏi nguy hiểm, được đưa vào phòng bệnh.

Từ Thiên Huệ tuổi nhỏ mất mẹ, vì thế cha Từ rất yêu thương đứa con gái này, cũng vì Từ Thiên Huệ mà từ trước đến nay vẫn luôn một mình gà trống nuôi con.

"Bác sĩ, con gái tôi khi nào sẽ tỉnh lại?" Nhìn Từ Thiên Huệ đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng vải trắng, trong lòng cha Từ vô cùng lo lắng.

"Sớm nhất sẽ là tối hôm nay, muộn nhất thì là ngày mai. Nhưng mà mọi người phải chuẩn bị tâm lý, phần đầu của bệnh nhân đã bị thương tổn, bên trong có thể có máu bầm đè lên dây thần kinh, khả năng có thể xuất hiện trạng thái ký ức hỗn loạn, chờ hai ba tháng sau máu bầm tan hết sẽ không còn việc gì nữa." Bác sĩ tận tình nói.

"Không có việc thì thì tốt rồi, không có việc thì thì tốt rồi." Cha Từ biết con gái đã an toàn, vui mừng nói.

Chờ bác sĩ cùng hộ sĩ rời đi, ông mới quay lại làm khó dễ Tần Thâm: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thiên Huệ đang ở nhà, sao lại có thể ngã từ trên cầu thang xuống được? Tôi nói cậu cuối tuần không ở nhà cùng con bé, lại cứ đi tăng ca làm việc gì chứ?"

"Xin lỗi ba, là con sơ sẩy, chuyện này con sẽ xử lý tốt." Tần Thâm ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, hắn còn chưa có lá gan dám cùng cha vợ cãi cọ, chỉ là nghĩ đến có khả năng Tô Tuyết là người đẩy Từ Thiên Huệ, nội tâm hắn dâng lên một cỗ lệ khí.

Cho dù đối phương là cố ý hay vô tình, chỉ cần chờ Từ Thiên Huệ tỉnh lại, hỏi cô thì chân tướng sẽ rõ ràng, đến lúc đó hắn nhất định sẽ không tha cho Tô Tuyết.

Lúc trước giẫm đạp tình cảm của hắn, hiện tại Nghiêm Tư Hàn không quan tâm cô ta, cô ta không gặp được hắn liền đem chủ ý lên trên người Từ Thiên Huệ.

Hắn trước kia tại sao có thể mắt mù như vậy, còn thích loại nữ nhân trong ngoài không đồng nhất này?!

Thấy con rể ngoan ngoãn nhận sai, cha Từ sắp xếp chăn đệm cho con gái, ngồi trên ghế thở dài nói: "Nam nhân có dã tâm trong sự nghiệp là chuyện tốt, nhưng cũng không thể sơ sót với người nhà. Thời điểm lúc trước mẹ Thiên Huệ mang thai con bé, ba quá bận, căn bản không có thời gian chăm sóc bà ấy. Đến cả lúc bà ấy sinh Thiên Huệ ba cũng không ở bên cạnh, ai ngờ được, không đến mấy năm, mẹ Thiên Huệ mắc bệnh trầm cảm tự sát."

"Sao có thể như vậy?" Tần Thâm kinh ngạc mở to hai mắt, hắn biết chuyện mẹ cô qua đời từ sớm, nhưng mà hoàn toàn không nghĩ tới thế nhưng lại là tự sát vì bệnh trầm cảm.

Nhớ đến chuyện cũ, thanh âm cha Từ mang theo chút nghẹn ngào: "Cho nên mấy năm nay ba đều sủng Thiên Huệ, chuyện gì cũng theo ý con bé, sợ Thiên Huệ sống không vui vẻ, bao gồm cả chuyện kết hôn với con. Đứa nhỏ này, tính cách vô cùng giống mẹ nó, từ nhỏ đã ôn nhu hiểu chuyện, không để ba phải nhọc lòng, ba chiều chuộng con bé như vậy cũng không làm tính tình nó trở nên phản nghịch hống hách. Lúc nhận được điện thoại của con,..... Ba liền nghĩ ba chỉ có một đứa con gái là Thiên Huệ, nếu con bé thật sự xảy ra chuyện gì..... Ba phải làm sao bây giờ?"

Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ.

Tần Thâm trầm mặc, quan hệ của cha mẹ hắn tuy rằng tôn trọng nhau như khách, nhưng mà lại thật lòng yêu thương hắn, cho dù nghiêm khắc dạy dỗ, cũng là vì muốn tốt cho hắn.

Trước kia hắn đều mong muốn cưới được một người vợ đơn thuần xinh đẹp, giống như Tô Tuyết vậy, vĩnh viễn ỷ lại hắn, ngẫu nhiên sẽ chơi tiểu tính tình làm sinh hoạt giữa hai vợ chồng càng thêm đặc sắc.

Mà không phải cưới một hiền thê tôn trọng nhau như khách, vĩnh viễn chỉ biết mỉm cười gật đầu nói tốt với chồng mình.

Đáng tiếc mộng tườn của hắn bị đánh vỡ, thoạt nhìn là do Từ Thiên Huệ, bởi vì hắn phải cưới cô, cho nên không thể cưới Tô Tuyết.

Nhưng trong lòng Tần Thâm cũng biết, người đánh vỡ ảo mộng này của hắn chính là Tô Tuyết!

Có lẽ mặt nạ bên ngoài của Tô Tuyết chính là đơn thuần xinh đẹp, cũng giống như hắn lúc trước nho nhã ôn nhu với người khác vậy.....

Từ Thiên Huệ tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau, Tần Thâm cùng cha Từ đều thủ một đêm ở phòng bệnh.

Tần Thâm một đêm không ngủ, cả đêm hắn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới tình cảnh với Tô tuyết lúc trước và hiện tại, còn có quan hệ hiện tại của hắn với Từ Thiên Huệ.....

Mà cha Từ tuổi đã lớn, chịu đựng không nổi, liền nghỉ ngơi ở phòng bệnh bên cạnh.

Đầu đau quá! Đây là cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại của Từ Thiên Huệ.

Vì hoàn thành nhiệm vụ mà cô cũng thật khổ a!

Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy hai nam nhân tiều tụy một già một trẻ.

"Ba..... Đầu con đau quá!" Thanh âm Từ Thiên Huệ mỏng manh, ngữ khí ủy khuất nói.

Vừa nghe thấy vậy, cha Từ gấp đến độ không được, vội vàng ấn chuông trên đầu giường, hướng ra bên ngoài gọi: "Bác sĩ, bác sĩ....."

"Em thế nào rồi? Đã thấy khá hơn chút nào chưa?" Tần Thâm ánh mắt phức tạp đến trước mặt Từ Thiên Huệ hỏi.

Ánh mắt Từ Thiên Huệ có chút mông lung, tràn đầy xa lạ cùng khó hiểu, nhưng mà vẫn nở một nụ cười: "Tôi vẫn ổn, xin hỏi anh là? Bạn của tôi sao?"

Đồng tử Tần Thâm co chặt lại, hắn càng kích động hơn  cha Từ ấn chuông đầu giường: "Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ....."

"Làm sao vậy? Người bệnh xảy ra chuyện gì?" Bác sĩ vội vàng chạy tới hỏi.

"Con gái của tôi đau đầu."

"Cô ấy không nhận ra tôi."

Cha Từ cùng Tần Thâm đồng thời lên tiếng.

Bác sĩ đầy mặt hắc tuyến -_-II

"Người bệnh bị thương ở phần đầu, đương nhiên sẽ đau, hơn nữa hôm qua tôi cũng đã nói, bệnh nhân khả năng sẽ xuất hiện tình trạng ký ức hỗn loạn, cho nên cô ấy không nhận ra cậu là chuyện bình thường, chờ hai ba tháng sau sẽ tốt thôi." Bác sĩ nhẫn nại giải thích với người nhà bệnh nhân.

Sau khi giải thích xong, tiến đến trước giường bệnh, bác sĩ ôn nhu hỏi Từ Thiên Huệ: "Cô có nhớ cô ngã cầu thang như thế nào không?"

Nhìn bác sĩ đã hơn năm mươi tuổi, Từ Thiên Huệ nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ."

Cô có chút bất an nhìn cha Từ: "Ba, con làm sao vậy? Sao con lại ở bệnh viện? Anh Juzes đâu rồi? Hôm qua không phải nói muốn đưa con đi sinh nhật bạn anh ấy sao?"

Cha Từ nghe thấy lời này, nháy mắt hiểu ra con gái có lẽ đã quên mất chuyện gần mấy năm nay, nhỏ giọng nhẹ nhàng an ủi: "Thiên Huệ không sợ, con đó, tối hôm qua không cẩn thận ngã từ cầu thang xuống, không có chuyện gì, tĩnh dưỡng một thời gian thì tốt rồi, anh Juzes của con hiện tại đang ở nước Mỹ, không thể tới thăm con được."

Từ Thiên Huệ có chút khủng hoảng bất an, cô khó hiểu hỏi: "Anh Juzes sao lại đột nhiên đi Mỹ? Anh ấy không đi học sao?"

Tần Thâm vẫn luôn bị làm lơ đứng một bên, sắc mặt tiều tụy càng kém, anh Juzes anh Juzes.....

Vợ hắn không nhận ra hắn, vậy mà lại nhớ tên một nam nhân khác, chẳng lẽ là mối tình đầu của cô ấy?

Tưởng tượng như vậy, cả người hắn đều không tốt.

Bác sĩ quan sát một lúc rồi giải thích: "Từ tiểu thư, hiện tại phần đầu của cô vì bị thương nên đã quên mất một số chuyện, sau khoảng hai ba tháng nữa cô sẽ chậm rãi nhớ lại, mọi chuyện thế nào thì để người nhà nói cho cô biết. Có vấn đề gì thì gọi tôi."

Bác sĩ đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

"Ba, xảy ra chuyện gì vậy?" Nghe bác sĩ nói xong, Từ Thiên Huệ sợ hãi hỏi cha Từ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com