TruyenHHH.com

Hoan Ca

Kỳ Vị Ương vừa khóc vừa chạy đến Viễn Cát cung tìm Ninh Tử Ca. Kỳ Hoan đang ở ngoài vườn cắt hoa, cô bé nhìn thấy Kỳ Hoan không thèm nhìn mà chạy thẳng vào chính điện.

_ Vị Ương...

Kỳ Hoan gọi nhưng Kỳ Vị Ương cũng không đứng lại, nàng đặt cái kéo vào khay gỗ mà nô tì bên cạnh đang cầm rồi nhanh chân đi vào trong.

Kỳ Vị Ương nhìn thấy Ninh Tử Ca đang ngồi cạnh cửa sổ đọc sách cô bé nức nở gọi.

_ Di nương...

Ninh Tử Ca ngẩng lên thấy gương mặt toàn nước mắt của Kỳ Vị Ương liền hốt hoảng đặt sách xuống, bước đến chỗ cô bé ngồi xổm xuống.

_ Vị Ương, làm sao vậy?

Nàng lấy khăn lau nước mắt cho Kỳ Vị Ương, cô bé nấc lên nói.

_ Di nương, biểu tỷ sắp đi rồi... sau này... sau này không có ai chơi chung với con... cũng không có ai đi học cùng con...

_ Là ai đã nói với con?

_ Thái nãi nãi... thái nãi nãi đến nói với a nương... mấy ngày nữa sẽ rời đi...

Ninh Tử Ca nhíu mày, Kỳ Hoan cùng lúc vừa bước vào xoa đầu Kỳ Vị Ương hỏi.

_ Thái nãi nãi đang ở chỗ a nương muội sao?

Kỳ Vị Ương đưa tay lau nước mắt rồi gật gật đầu. Kỳ Hoan nhìn Ninh Tử Ca nói.
_ Chúng ta đến đó đi!

Từ sau chuyện của Tần Phi Yến đã mấy ngày Tần lão thái thái không ở cung mà ở Ninh phủ. Bà ấy cũng không chịu gặp Ninh Tử Ca, Ninh Vân nói với nàng, Tần lão thái thái đã đến thư phòng tìm bà ấy, suýt nữa đã quỳ xuống tạ tội với Ninh Vân.

Tần Đại Phong cũng không có mặt mũi đi ra ngoài, hắn nhốt mình ở trong phòng. Còn Cao Lộ và Tần Phi Yến đã bị trói lại nhốt ở biệt viện.

Kỳ Hoan và Ninh Tử Ca đến Phúc Hòa hiên. Tần lão thái thái ngồi ở bên giường nhìn Ninh Tử Uyên đang ru con ngủ, còn một đứa trẻ nữa đang được Kỳ Thanh bế trên tay đi vòng vòng trong phòng.

Kỳ Hoan dắt tay Kỳ Vị Ương đi vào, Ninh Tử Ca chưa từng cảm thấy hồi hộp như vậy. Nàng không thể tha cho Tần Phi Yến, cũng biết một khi bản thân đã quyết định sẽ khó mà đối diện với tổ mẫu.

_ Điện hạ, Tử Ca đến rồi!

Ninh Tử Uyên nghiêng đầu nhìn hai nàng mỉm cười. Tần lão thái thái cũng ngẩng lên nhìn Ninh Tử Ca, gương mặt bà ấy vẫn dịu dàng, yêu thương.

Ninh Tử Ca mím môi nhìn Tần lão thái thái.

_ Tổ mẫu...

_ Tiểu Vũ đến rồi! Ta cũng đang định gọi con đến để nói chuyện!

Tần lão thái thái cười cười, nhìn thấy nụ cười hiền từ và phúc hậu kia, lòng Ninh Tử Ca đau nhói.

Tần lão thái thái đưa tay ngoắt ngoắt Kỳ Vị Ương.

_ Tiểu nha đầu sao lại khóc thành như vậy rồi?

Bà lấy khăn lau mặt cho Kỳ Vị Ương, cô bé ngoan ngoãn để Tần lão thái thái ôm lấy.

_ Tiểu Vũ à, ta và đại biểu ca của con đã bàn xong rồi! Ba ngày nữa chúng ta sẽ lên đường trở về Đại Sở!

Ninh Tử Ca do dự, một lúc sau nàng mới dám nhìn vào mắt lão thái thái hỏi.

_ Tổ mẫu, chẳng phải đã nói sẽ ở đây đến đầy tháng của hai đứa trẻ sao?

Tần lão thái thái ôm chặt Kỳ Vị Ương trong lòng, mỉm cười.

_ Tần phủ còn nhiều việc cần đến ta ra mặt!

Lòng dạ Ninh Tử Ca rối bời, làm sao nàng không hiểu tổ mẫu nàng muốn nhanh chóng rời đi lý do là gì, Tần lão thái thái tuổi cao, ở Tần phủ còn có đại cữu cữu và đại thẩm nào có chuyện cần đến Tần lão thái thái đích thân ra mặt.

Tần lão thái thái hiểu rõ tâm tư trong lòng nàng, bà kéo Kỳ Vị Ương ra nhìn cô bé rồi lại cười.

_ Mới ngày nào vẫn còn bé xíu như Vị Ương, mỗi ngày đều nhõng nhẽo đòi ta ôm, bây giờ đã lớn đến vậy rồi! Tiểu Vũ, con trưởng thành rồi, không còn là tiểu cô nương mềm yếu cần ta che chở nữa!

Nàng nhìn Kỳ Vị Ương, hồi ức về những ngày tháng được tổ mẫu ôm ấp che chở, lo cho nàng từng miếng cơm manh áo, hốc mắt nàng ửng đỏ.

Tần lão thái thái vẫn mỉm cười.

_ Từ bây giờ con là Ninh Tử Ca của Ninh phủ, là thái tử phi của Đại Thành!

_ Tổ mẫu...

_ Những thứ ta muốn con học, con đều biết hết rồi, những thứ mà ta có, ta cũng đều đã dạy cho con! Tiểu Vũ trưởng thành rồi, con tự biết bảo vệ bản thân mình, tổ mẫu yên tâm!

Ninh Tử Ca bật khóc, nàng quỳ xuống, dập đầu bái lạy Tần lão thái thái.

_ Tổ mẫu, con xin lỗi người...

Tần lão thái thái cũng khóc, bà vội cúi người đỡ nàng dậy.

_ Nha đầu ngốc! Con làm gì có lỗi với ta! Nuôi dạy ra được một đại cô nương như con, ta đã rất mãn nguyện!

Bà ôm nàng, Ninh Tử Ca cũng vòng tay ôm lấy Tần lão thái thái khóc nức nở như lúc nàng còn nhỏ.

Hai hôm sau, trong lúc Kỳ Hoan đang dạy Kỳ Vị Ương viết chữ, Ninh Tử Ca thì đang xem bài trên lớp của cô bé. Từ Tĩnh và Xuân Hoa cúi đầu đi vào.

_ Điện hạ! Thái tử phi!

Hai nàng đồng thời ngẩng lên, Từ Tĩnh mím môi nhìn Xuân Hoa.

Kỳ Hoan đặt bút xuống nói với Kỳ Vị Ương.

_ Hôm nay chúng ta học đến đây thôi, muội đến chỗ hoàng tổ mẫu thỉnh an người đi!

Kỳ Vị Ương ngoan ngoãn theo ma ma rời khỏi phòng.

Đợi cô bé đi rồi, Kỳ Hoan lại nói.

_ Có chuyện gì?

Từ Tĩnh gật đầu với Xuân Hoa, nàng ta cúi người bẩm báo.

_ Điện hạ, thái tử phi, nô tì nhận được tin báo từ Ninh phủ nói Tần nhị nương đã chết...

Kỳ Hoan kinh ngạc quay sang nhìn Ninh Tử Ca, nàng nhíu mày hỏi.

_ Khi nào?

Xuân Hoa thành thật nói.

_ Bẩm thái tử phi, là tối hôm qua!

_ Có biết nguyên nhân bà ta chết không?

_ Là... là trúng độc!

Kỳ Hoan không khỏi cau mày, Ninh Tử Ca vẫn bình thản hỏi.

_ Tần Phi Yến thì sao?

_ Tần tiểu thư không sao! Nghe nói sáng nay hạ nhân mang thức ăn đến nghe cô ấy khóc lóc thảm thương kêu cứu, hạ nhân nhanh chóng đi vào kiểm tra thì Tần nhị nương đã chết, xác cũng cứng lại, gương mặt tím tái, móng tay thâm đen là dấu hiệu trúng độc!

Xuân Hoa thuật lại những gì nàng ta nghe được, Kỳ Hoan hỏi.

_ Nếu là trúng độc thì có tra ra được vì sao trúng độc không? Còn Tần Phi Yến, cô ta cùng Cao Lộ ở chung, bà ta trúng độc sao cô ta lại khỏe mạnh?

Xuân Hoa lắc đầu nói.

_ Hạ nhân đến báo nói không biết lý do trúng độc là gì, chỉ là sau khi biết Tần nhị nương chết, Tần tiểu thư giống như phát điên trong miệng cứ lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, nói là An Thục Vương phi vì hận nên mới trả thù!

_ Vô lý, nếu An Thục Vương phi muốn giết cô ta thì cứ công khai mà giết cần gì phải phí tâm tư như vậy!

Kỳ Hoan tức giận đập bàn, Từ Tĩnh và Xuân Hoa vội quỳ xuống.

Ninh Tử Ca tiếp tục hỏi.

_ Tổ mẫu xử lý như thế nào?

_ Hồi thái tử phi, Tần lão thái thái nói bà ta bị bệnh chết, Ninh tướng quân cho người mang xác ra khỏi kinh thành tìm chỗ đất trống để chôn!

_ Tổ mẫu vẫn quyết định ngày mai sẽ trở về Đại Sở sao?

Xuân Hoa gật đầu, Ninh Tử Ca lệnh.

_ Chuyện này nếu để tỷ tỷ nghe được sẽ làm tỷ ấy hoảng sợ, ngươi đi cùng Từ Tĩnh đến chỗ An Thục Vương phi báo một tiếng, nhớ trấn an tỷ ấy, Cao Lộ là tiện nhân, dù bà ta có chết già ở Tần phủ cũng không được chôn cất thờ phụng, nói tỷ ấy đừng suy nghĩ nhiều!

Từ Tĩnh và Xuân Hoa Tuân mệnh lập tức rời đi.

Kỳ Hoan nói với Ninh Tử Ca.

_ Muội nghĩ ai đã ra tay với Cao Lộ!

Ninh Tử Ca trầm ngâm suy nghĩ không trả lời nàng, Kỳ Hoan chống một tay lên bàn, nàng gõ gõ đầu móng tay lên mặt bàn nhìn chằm chằm Ninh Tử Ca.

_ Trong lòng muội đã có kẻ tình nghi rồi sao? Đưa Tần Phi Yến vào An Thục Vương phủ, kẻ đó là ai, làm vậy có mục đích gì?

Kỳ Hoan cũng híp mắt trầm ngâm theo nàng.

...

Ngày Tần lão thái thái cùng những người ở Tần gia khởi hành, Kỳ Vị Ương và Tần Ngọc Điềm ôm nhau khóc lớn không muốn bị tách rời.

Tần Ngọc Điềm thút thít nói.

_ Tiểu Ương, đợi tỷ lớn hơn một chút sẽ lại đến thăm muội!

_ Khi nào tỷ sẽ lớn hơn?

Kỳ Vị Ương khóc đến nỗi nấc lên, Tần Ngọc Điềm mím môi nói.

_ Khi nào tỷ cao bằng đại ca sẽ lại đến!

Kỳ Vị Ương nhìn sang Tần Nguyên Khải đứng phía sau Tần Ngọc Điềm, đại biểu ca cao hơn biểu tỷ một cái đầu. Biết khi nào biểu tỷ sẽ cao như đại biểu ca? Kỳ Vị Ương nghĩ như vậy càng khóc lớn hơn.
Tần Ngọc Điềm lấy khăn lau nước mắt cho biểu muội.

_ Không được khóc nữa! Khóc nhè rất xẩu hổ, không có tiền đồ sau này tỷ không đến thăm muội!

Mặc dù nói vậy nhưng nước mắt nước mũi của Tần Ngọc Điềm vẫn ào ạt chảy xuống gương mặt. Nhưng lời nói của cô bé thật sự dọa được Kỳ Vị Ương.

Kỳ Vị Ương cắn chặt răng không để cho tiếng khóc phát ra nữa, đến nỗi gương mặt trở nên đỏ bừng vừa buồn cười vừa đáng thương.

Tần Ngọc Điềm khẽ cười, cô bé lấy trong tay áo ra một cái đầu thỏ làm bằng bông vùi vào tay của Kỳ Vị Ương.

_ Cái này là ta tự tay làm được, ta rất thích nó, tặng cho muội làm tín vật, sau này gặp lại muội chỉ cần lấy nó ra ta lập tức nhận ra muội chính là Tiểu Ương!

Kỳ Vị Ương xòe bàn tay ra, thấy một con thỏ bông được may bằng vải trắng, đường may thô kệch chỗ lòi chỗ lõm, mắt mũi của con thỏ cũng không ngay ngắn, hai cái tai một bên dài một bên ngắn trông rất xấu xí và buồn cười. Thứ này nếu là kẻ khác đưa cho chỉ sợ Kỳ Vị Ương còn chẳng thèm bĩu môi nhưng đây lại là của Tần Ngọc Điềm, Kỳ Vị Ương ôm chặt lấy gật gật đầu.

_ Muội nhất định sẽ cất giữ nó thật kỹ!

Nhìn thấy hai đứa trẻ ngây ngô quyến luyến không muốn bị chia cắt, những người khác cũng rưng rưng nước mắt.

Tần lão thái thái nắm chặt tay Ninh Tử Ca, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của nàng.

_ Không còn sớm nữa, chúng ta phải đi rồi!

_ Tổ mẫu...

_ Tiểu Vũ, phải biết tự chăm sóc mình! Tổ mẫu còn mong sớm ngày được gặp ngoại chắt của ta!

Tần lão thái thái ôm lấy nàng thật chặt rồi nhanh chóng buông tay quay đầu leo lên xe ngựa không dám nhìn lại.

Tần Đại Phong và nương tử của hắn cung kính cúi người chào Ninh Vân, Kỳ Thanh và Kỳ Hoan sau đó kéo ba tiểu gia hỏa lên xe ngựa.

Tần Phi Yến vẫn bị trói chặt tay chân nhốt trên xe.

Đoàn xe ngựa lăn bánh, Tần Ngọc Điềm ló đầu ra ngoài cửa sổ xe vừa khóc vừa hét lên, vẫy vẫy tay.

_ Tiểu Ương, ta sẽ đến thăm muội!

Kỳ Vị Ương muốn chạy theo nhưng lại bị Kỳ Thanh nắm lại, cô bé khóc nức nở nhìn biểu tỷ đi xa.

Ninh Tử Ca nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa mà lão thái thái đang ngồi, dù không có lấy một tiếng khóc, nước mắt nàng vẫn chảy dài trên gương mặt.

Trong lòng nàng đột nhiên có một dự cảm rất xấu, như thể lần biệt ly này chính là lần cuối cùng nàng nhìn thấy tổ mẫu.

...

Từ ngày Tần lão thái thái rời đi, Ninh Tử Ca bất an lo lắng không yên. Nàng thường gặp ác mộng, cũng thường thơ thẩn, thất thần, trạng thái tinh thần không tốt.

Ninh Tử Ca ngồi ở bên hiên cửa sổ, hồn phách nàng đang lơ lửng ở nơi khác. Kỳ Hoan ngồi đối diện nàng đang đọc tấu chương, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn. Một canh giờ, Ninh Tử Ca vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Xuân Hoa từ bên ngoài đi vào.

_ Thái tử phi, đã đến giờ đón Ngọc Vinh quận chúa!

Ninh Tử Ca vẫn ngồi bất động nhìn ra cửa. Xuân Hoa lo lắng nhìn Kỳ Hoan, nàng khẽ gọi.

_ Tử Ca...

Lúc này Ninh Tử Ca mới hoàn hồn, nàng quay sang nhìn Kỳ Hoan, thấy Xuân Hoa đứng đó mới lúng túng nói.

_ Đến giờ đón Vị Ương rồi sao?

Xuân Hoa gật đầu, Ninh Tử Ca vội đứng dậy.

_ Đi thôi, chắc Vị Ương đang chờ ta!

Ninh Tử Ca rời đi được một lúc, Lý Hiểu Nghê lại đi vào, quỳ gối cung kính.

_ Thần tham kiến điện hạ!

_ Miễn lễ bình thân!

Đợi nàng ta đứng lên rồi, Kỳ Hoan nhíu mày hỏi.

_ Ngươi xem ra được bệnh của thái tử phi chưa?

Lý Hiểu Nghê lắc đầu.

_ Điện hạ, thái tử phi không có bệnh!

_ Không có bệnh! Có phải ngươi xem không ra? Mỗi tối muội ấy đều giật mình thức giấc, ban ngày thì thất thần, ăn uống cũng không ngon miệng, ta chưa từng nhìn thấy muội ấy như vậy!

_ Điện hạ, người yên tâm, thần tuyệt đối không dám phán bừa! Biểu hiện của thái tử phi chỉ là lo lắng quá độ nên mới bất an ăn không ngon, ngủ không yên!

Kỳ Hoan nhíu chặt mày nghi hoặc.

_ Thật sao?

Lý Hiểu Nghê gật đầu chắc chắn.

_ Là thật! Chỉ là...

Nàng ta đắn đo, tâm trạng Kỳ Hoan càng tệ hơn.

_ Chỉ là cái gì? Mau nói!

_ Điện hạ, thần phát hiện ra thể trạng thái tử phi không tốt!

_ Không tốt chỗ nào?

Lý Hiểu Nghê lập tức quỳ xuống, Kỳ Hoan thấy vậy liền rất căng thẳng.

_ Hồi điện hạ, lần trước thần khám ra thái tử phi bị di chứng sau khi gặp nạn ba năm trước! Suốt thời gian qua, thần đã dốc hết sức điều trị, hiện tại đã rất tốt, sẽ không tái phát lại chỉ là...

Nàng ta càng ấp úng, Kỳ Hoan càng nôn nóng.

_ Nói!

_ Chỉ là sau này không thể mang thai sinh con!

Kỳ Hoan trợn to mắt nhìn nàng ta.

_ Ngươi nói lại cho ta nghe!

_ Hồi điện hạ, thể trạng thái tử phi không thích hợp mang thai! Nữ tử sinh con như bước một chân vào quỷ môn quan, nếu thái tử phi mang thai thì chính là bước hai chân vào đó! Dù có là thần thánh cứu về, sinh hạ hài tử thành công thì nửa đời sau e là sống cũng không xong, hơn nữa cũng không thể sống thọ!

Kỳ Hoan chấn động, môi nàng run rẩy lắp bắp hỏi.

_ Không có cách nào chữa trị sao?

_ Điện hạ, phương pháp chữa trị tốt nhất, để thái tử phi sống được đến khi đầu bạc chính là không được mang thai sinh con!

Kỳ Hoan im lặng, chân mày nhíu thành một đường, rất lâu sau nàng mới đặt tấu chương trong tay xuống, ngã người tựa vào ghế, cười nhạt.

_ Không sao! Ta cũng không thể nhìn muội ấy đau đớn sinh con! Lần trước... đã là ám ảnh cả đời của muội ấy, ta sẽ không để cho muội ấy chịu khổ nữa! Đều là nữ nhân, muội ấy không sinh, ta sẽ sinh cho muội ấy hài tử của chúng ta!

Lý Hiểu Nghê vẫn quỳ dưới sàn, nàng ta cúi đầu lắng nghe không nói một lời.

Kỳ Vị Ương tung tăng nắm tay Ninh Tử Ca nhảy chân sáo rời khỏi lớp học.

Từ ngày những người Tần gia rời đi, vì trạng thái Ninh Tử Ca không tốt, Ninh Tử Uyên lấy lý do chăm sóc cho hai tiểu tổ tông kia cực nhọc quá nên mang Kỳ Vị Ương sang cho nàng chăm lo.

Kỳ Vị Ương mỗi ngày đều nhớ biểu tỷ nhưng a nương đã dặn dò, di nương cũng nhớ thái nãi nãi mỗi đêm đều khóc, nói cô bé nhất định phải ngoan ngoãn, ở bên cạnh an ủi di nương, làm cho di nương vui vẻ. Kỳ Vị Ương rất hiểu chuyện mà không dám buồn rầu nữa.

Ninh Tử Ca dắt tay Kỳ Vị Ương đi đến một góc cung điện, nàng nhìn thấy có mấy đứa trẻ đang ầm ĩ cãi nhau ở bên đó, còn có một nữ nhân đang đứng đó.

Nàng cúi đầu nhìn Kỳ Vị Ương, đưa ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu, Kỳ Vị Ương gật gật đầu rồi nhẹ chân bước đến gần nơi ồn ào kia.

_ Không phải ta! Ta không làm gì hết!

Người nói là Ngân Túc quận chúa, gương mặt của cô bé ửng đỏ, hai mắt ngấn nước rất ủy khuất. Xung quanh còn có mấy đứa trẻ nữa nhưng chúng chỉ dám cúi đầu im lặng.

Mà người làm chúng sợ hãi là người lớn duy nhất đứng ở đó, Tả Tĩnh Tuyền trịch thượng nhìn Ngân Túc quận chúa nói.

_ Lần trước đi với ngươi, nữ nhi nhà ta đánh nhau với Ngọc Vinh quận chúa và ba đứa trẻ ngoại tộc! Lần này ngươi lại kéo nữ nhi nhà ta đi đánh nhau với nữ nhi nhà Ngô hầu, nếu ta chạy đến không kịp con ta đã bị đứa trẻ kia bẻ gãy tay! Ngươi còn dám xảo biện?

Ở phía sau Tả Tĩnh Tuyền, Quỳnh Hoa quận chúa mặt mày tím tái, lấm lem nước mắt, quần áo đều bị dính đất.
Ngân Túc quận chúa còn định cãi lại, Tả Tĩnh Tuyền đã trừng mắt nói.

_ Từ bây giờ, ta cấm ngươi đến gần nữ nhi nhà ta! Nếu ngươi còn không biết điều, ta sẽ đến phủ của Lương Nhạc vương, nói với mẫu thân của ngươi đánh gãy chân ngươi!

Đứa trẻ nghe đến đây gương mặt liền tái đi, nửa ngày cũng không dám mở miệng nói thêm câu nào.

Tả Tĩnh Tuyền nắm tay nữ nhi của nàng ta, trước khi quay đi còn liếc nhìn Ngân Túc quận chúa và mấy tiểu cô nương khác nói.

_ Thứ nữ thì mãi mãi cũng chỉ là thứ nữ, con gái của tì thiếp thấp hèn sinh ra cũng dám xem mình là chủ tử! Các ngươi nên biết chọn bạn mà chơi, đừng để cả gia tộc các ngươi bị mang tiếng!

Ninh Tử Ca không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì mà chọc giận Tả Tĩnh Tuyền như vậy. Mặc dù không có thiện cảm với Lương Nhạc vương nhưng nhìn thấy đứa trẻ kia bị nàng ta làm nhục đến mức không dám ngẩng mặt lên cũng cảm thấy Tả Tĩnh Tuyền lòng dạ hẹp hòi.

Nàng đưa Kỳ Vị Ương đến Phúc Hòa hiên thăm Ninh Tử Uyên. Cô bé chạy lon ton vào phòng, đứng trước cái nôi lớn, nhón chân nhìn hai đứa trẻ ngủ ở trong. Hai mắt Kỳ Vị Ương sáng lên, muốn đưa tay chạm vào cái má núng nính của tiểu muội, Kỳ Thanh dìu Ninh Tử Uyên vừa mới thay y phục từ trong đi ra nhỏ giọng nói.

_ Vị Ương, muội muội vừa ngủ, đứng đánh thức muội muội!

Kỳ Vị Ương giật mình rút tay lại, đứa bé trong nôi ngọ nguậy khiến Kỳ Vị Ương hoảng sợ. Ninh Tử Ca đặt tay vỗ nhẹ lên người đứa trẻ, tiểu muội lại ngoan ngoãn ngủ, Kỳ Vị Ương thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ Thanh dìu Ninh Tử Uyên đi vòng ra ngoài, Ninh Tử Ca và Kỳ Vị Ương cũng im lặng đi theo.

Ninh Tử Uyên ngồi xuống ghế, lúc này mới thả lỏng tựa lưng vào ghế rất mệt mỏi.

_ Tử Ca, muội nói xem, lúc trước Vị Ương ngoan ngoãn bao nhiêu, bây giờ hai tiểu nha đầu này lại ồn ào bấy nhiêu, ban ngày thì ngủ, ban đêm quấy khóc không ai ngủ được! Ta cảm thấy ta sắp bị chúng làm cho giảm thọ!

Nghe Ninh Tử Uyên nói, Ninh Tử Ca nhìn Kỳ Thanh, một đứa trẻ sơ sinh vốn chăm đã khó khăn, huống hồ đây còn là hai đứa trẻ. An Thục vương khí chất tao nhã, lãnh đạm thường ngày bây giờ cũng uể oải, hai mắt thâm đen.

Ninh Tử Ca nén lại không dám cười thành tiếng.

_ Chăm sóc trẻ con đúng là cực khổ!

Nàng cảm thán rồi bưng chén trà lên uống, Kỳ Vị Ương ngồi ở bên cạnh nàng, hai chân đung đưa hỏi.

_ A nương, khi nào hai tiểu muội muội sẽ biết đi?

Ninh Tử Uyên thở dài.

_ Ta cũng mong chúng mau lớn một chút, ta sắp chịu không nổi rồi!

Kỳ Thanh ngồi vào chủ vị nhìn Kỳ Vị Ương hỏi.

_ Sao lại mong tiểu muội muội biết đi? Không sợ muội muội chạy theo phá phách con sao?

Kỳ Vị Ương lắc đầu.

_ Không sợ! Con ở lớp học chỉ có một mình, buồn chết đi! Khi nào thì muội muội có thể đi học chung với con?

Kỳ Thanh chợt nhớ ra, trước đây có ba đứa trẻ Tần gia đi học cùng Kỳ Vị Ương, bây giờ chúng trở về Đại Sở rồi quả thật chỉ có một mình cô bé đi học.

_ Hay là cứ để Vị Ương đến học cùng nữ nhi nhà Ỷ Lan tỷ tỷ!

Ninh Tử Uyên nghe thấy liền nói, Kỳ Thanh nhíu mày.

_ Không được! Tề học cứu nổi danh, khó khăn lắm thái hậu mới mời về dạy dỗ cho Vị Ương được, hơn nữa mấy đứa trẻ kia không ngoan, ta không muốn Vị Ương kết giao với chúng!

Ninh Tử Uyên nhíu mày.

_ Bọn trẻ kia đều là con cháu hoàng tộc và thế gia trong kinh thành, sao lại hư hỏng được?

Kỳ Thanh cãi không lại nàng, chỉ nhìn sang Ninh Tử Ca nói.

_ Nếu Vị Ương cảm thấy buồn chán, thái tử phi giúp ta quan sát xem có đứa trẻ nào tính cách tốt một chút, cho đến chỗ Tề học cứu cùng Vị Ương đi học!

Ninh Tử Ca gật đầu.

_ An Thục vương yên tâm, ta sẽ để ý chuyện này!

Nàng ở lại trò chuyện với hai người họ một lúc rồi mới rời đi.

Kỳ Vị Ương không biết đã chạy đi đâu chơi, Ninh Tử Ca đi một vòng tìm kiếm cô bé trong sân vườn. Mất một lúc lâu Kỳ Vị Ương mới chạy từ hậu viện ra ngoài, nhìn thấy cô bé Ninh Tử Ca hỏi.

_ Vị Ương, đã đi đâu vậy, ta tìm con nãy giờ?

Kỳ Vị Ương nhai bánh trong miệng rồi nói.

_ Con đến phòng của Cẩm Hồng cô cô!
Ninh Tử Ca nhíu mày, nắm tay cô bé dắt đi.

_ Cô cô? Vị Ương, Tô Cẩm Hồng chỉ là nô tì bên cạnh a nương của con, con là chủ tử, cô ta là hạ nhân, không được gọi như vậy nữa, có biết chưa?

Kỳ Vị Ương ngẩng đầu lên nhìn nàng.

_ Nhưng mà a nương nói phải xem Cẩm Hồng cô cô là người nhà, không được vô lễ với Cẩm Hồng cô cô!

_ A nương con thật sự nói như vậy sao?

Kỳ Vị Ương gật đầu lia lịa, Ninh Tử Ca càng cau mày.

Đi về đến Viễn Cát cung, Kỳ Vị Ương đi học, đi chơi cả một ngày y phục đều dính bẩn, nàng bắt cô bé đi tắm.

Xuân Hoa cầm lấy y phục của cô bé định giặt, nàng ta lại mang vào phòng cho Ninh Tử Ca.

Kỳ Hoan và nàng đang ngồi ở bàn xem chữ viết của Kỳ Vị Ương, Xuân Hoa quỳ xuống nói.

_ Thái tử phi, nô tì định mang quần áo của quận chúa đi giặt nhưng lại ngửi được mùi hương có chút kì lạ!

Ninh Tử Ca và Kỳ Hoan đồng thời ngẩng mặt lên, nàng nói.

_ Mang đến đây cho ta!

Xuân Hoa hai tay dâng y phục của Kỳ Vị Ương đến cho nàng, vừa cầm vào Ninh Tử Ca đã ngửi thấy mùi thơm, Kỳ Hoan cũng ngửi thấy. Mùi thơm này có chút kì lạ, không giống như mùi hương mà nữ tử trong cung thường dùng.

Ninh Tử Ca đưa lại y phục cho Xuân Hoa, bảo nàng ta giặt thật sạch.

Khi nàng và Kỳ Hoan ngồi vào bàn ăn cùng Kỳ Vị Ương, nàng gắp cho cô bé món gà mà cô bé thích nhất rồi hỏi.

_ Vị Ương, lúc nãy ở Phúc Hòa hiên con chạy đến phòng Tô Cẩm Hồng đã ăn gì vậy?

Kỳ Vị Ương nhai xong rồi mới nói.

_ Là bánh hạnh nhân!

Kỳ Hoan ngạc nhiên.

_ Bánh hạnh nhân là loại điểm tâm chỉ có chủ tử mới được ăn, sao Tô Cẩm Hồng lại có?

Kỳ Vị Ương ngây thơ nói.

_ A nương đối xử rất tốt với Cẩm Hồng cô cô, y phục mà Cẩm Hồng cô cô mặc đều là loại tốt hơn các cung nữ bình thường, đến trang sức, thức ăn và nơi ở của Cẩm Hồng cô cô đều là đặc biệt tốt!

Kỳ Hoan và Ninh Tử Ca đồng thời nhíu mày.

_ Cô cô?

Kỳ Hoan nghe Kỳ Vị Ương gọi một kẻ hầu là “cô cô” liền thấy khó chịu.

Ninh Tử Ca chưa từng vào phòng của Tô Cẩm Hồng, nàng chỉ biết từ khi tỷ tỷ còn chưa gả đi, ở Ninh phủ Tô Cẩm Hồng cũng đều nhận được ân huệ tốt hơn các hạ nhân bình thường khác.

_ Con thường đến phòng của cô ta sao?
Kỳ Vị Ương lắc đầu.

_ Ngày thường Cẩm Hồng cô cô không thích người khác vào phòng, a nương nói con không được tùy tiện vào phòng người khác!

_ Vậy tại sao lúc nãy Tô Cẩm Hồng lại cho con vào phòng?

_ Là con thấy cửa mở nên tự ý vào!

_ Cô ta không tức giận sao?

Ninh Tử Ca hỏi, Kỳ Hoan ngạc nhiên.

_ Cô ta là nô tì còn dám tức giận với chủ tử?

Kỳ Vị Ương lại nói.

_ Lúc vào phòng Cẩm Hồng cô cô mọi thứ đều rất sạch sẽ, con nhìn thấy trên bàn trang điểm có rất nhiều lọ thuốc, con mở một lọ ra để xem, bên trong rất thơm nên muốn xin Cẩm Hồng cô cô lọ thuốc kia. Nhưng Cẩm Hồng cô cô đã lấy lại, còn tức giận nói “tại sao con lại tự ý lấy đồ của người khác”, sau đó đưa con một cái bánh hạnh nhân rồi nói con ra khỏi phòng!

Sắc mặt Ninh Tử Ca và Kỳ Hoan đều lạnh đi, Kỳ Hoan tức giận vì Tô Cẩm Hồng dám xem mình là chủ tử, còn nghênh ngang lớn tiếng với Kỳ Vị Ương. Ninh Tử Ca thì chợt hiểu ra mùi hương trên y phục của Kỳ Vị Ương là gì.

----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy người đoán xem Kỳ Hoan và Tử Ca có bao nhiêu con ~ mỗi người chỉ được đoán 1 lần, khi nào hoàn sẽ có kết quả.

Người đoán đúng và sớm nhất sẽ có quà!

*(^o^)/*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com