TruyenHHH.com

Hoan Ca

Thái hậu và hoàng hậu phải khuyên nhủ suốt một canh giờ, Kỳ Hoan mới chịu buông đưa bé trong tay ra. Đứa nhỏ được Kỳ Nguyệt cho mang đi an táng, còn phong hiệu Đế Túc công chúa, mọi chuyện đều cho Viên Như an bài.

Ninh Tử Ca bị băng huyết sau sinh, thái y kịp thời cứu chữa nhưng nàng sức cùng lực kiệt mãi vẫn chưa tỉnh lại.

_ Dung Ngạc ngươi đã tra ra được gì chưa?

Một nữ nhân lớn tuổi, gương mặt vừa nghiêm túc vừa dữ tợn đi vào. Kỳ Nguyệt xoa xoa thái dương đau nhức, bà hỏi. Người kia cung kính cúi đầu nói.

_ Bẩm bệ hạ, không có bất cứ điều gì khác lạ! Đã dùng hình, bọn họ nói thật sự không có gì để khai! Nô tỳ cũng đã cho người đến chỗ ở của bọn họ lục soát, không tìm thấy được gì khả nghi!

Đường thái hậu thở dài, một tay của bà ấy vẫn còn lần tràng hạt, bà quay sang nói với nữ vương.

_ Hoàng đế, tra thì cũng đã tra rồi, Dung Ngạc ở thận hình ti có tiếng như vậy còn không tra ra được gì, nếu còn tiếp tục dùng hình chỉ sợ bọn họ sẽ chết, công chúa mới vừa được an táng, trong cung không nên có thêm người chết nữa! Ai gia cảm thấy bọn họ không có khả năng ra tay, những người này đều là do hoàng hậu sắp xếp tới, tuy là hầu hạ trong cung lâu năm nhưng là lần đầu đến Viễn Cát cung, căn bản không dễ dàng ra tay!

Hoàng hậu cũng tiếp lời thái hậu để trấn an Kỳ Nguyệt.

_ Bệ hạ, bọn họ đều là người mới do thần thiếp phái đến! Trước giờ Kỳ Hoan không thích nhiều người, thái tử phi càng không thích ồn ào nên Viễn Cát cung vắng người, chỉ có Thời Dĩnh Liên và cung nữ Xuân Hoa là thân cận!

Kỳ Nguyệt ngẩng mặt lên suy nghĩ rồi ra lệnh.

_ Gọi Xuân Hoa vào đây!

Xuân Hoa được gọi vào trong, nàng ta quỳ xuống khấu đầu. Kỳ Nguyệt nhìn nàng ta vừa lạnh lùng, vừa uy nghiêm.

_ Nói tất cả những gì ngươi biết cho trẫm!

_ Bẩm bệ hạ, từ lúc thái tử phi mang thai không có điều gì bất thường, thái tử phi vốn dĩ ăn chay, điện hạ lo lắng nên đã hỏi thái y, mỗi bữa ăn thái y có đến xem qua, đều là những món có thể bồi bổ cơ thể. Nhưng không hiểu sao, cơ thể thái tử phi ngày càng suy nhược, buổi tối cũng không thể ngủ ngon giấc được!

Nghe nàng ta nói, tất cả mọi người đều nhìn nhau, Kỳ Nguyệt cau mày rất khó chịu.

_ Ăn chay?

_ Dạ, chuyện này điện hạ và thái y đều biết!

Kỳ Nguyệt đảo mắt nhìn sang Kỳ Hoan, nàng ngồi bệt dưới sàn, tựa lưng vào tường, gương mặt đỏ ửng, mắt đều đã sưng lên vì khóc suốt cả một buổi, bây giờ đang ngồi thở hổn hển, tâm trí đều không ổn định. Bà lại nhìn sang Hứa thái y đang quỳ trước mặt.

_ Hứa Xương, ngươi giải thích đi!

_ Bẩm bệ hạ, thái tử phi ăn chay thần cũng biết nhưng vì điện hạ và thái tử phi không muốn người khác biết chuyện nên di thần mới không bẩm báo. Vả lại mỗi bữa ăn di thần đều đến kiểm tra, không có bất kì vấn đề gì gây ảnh hưởng đến thai nhi!

Bà ấy thành thật bẩm báo tất cả, Chân Hoài Ngọc liền nói.

_ Còn thuốc an thai thì sao? Đã kiểm tra chưa?

_ Bẩm hoàng hậu nương nương, thuốc an thai cũng là do đích thần di thần sắc rồi mang đến, tuyệt đối không thể ra tay trong thuốc được!

Kỳ Nguyệt tức giận, bà dường như mất hết kiên nhẫn.

_ Cái này cũng không, cái kia cũng không! Vậy tại sao đứa bé lại chết trong bụng mẹ hả?

Kỳ Thanh từ bên ngoài đi vào, nàng cúi đầu cung kính.

_ Hoàng tỷ! Muội đã giải quyết xong chuyện trên triều, chuyện này cũng không cho phép báo với Ninh tướng quân!

Kỳ Nguyệt nhìn nàng, gật đầu.

_ Ừm, muội làm tốt lắm!

_ Hoàng tỷ, muội đưa vào cung một thầy lang, có thể cho vào xem qua tình hình của thái tử phi không?

_ Cho vào đi!

Nữ vương không suy nghĩ nhiều, bà lập tức đồng ý.

Kỳ Thanh gật đầu ra hiệu, Lam Điệp dẫn theo một nữ nhân trẻ tuổi đi vào. Nàng ta ăn mặc đơn giản, là một thường dân.

_ Tham kiến bệ hạ!

Lần đầu diện kiến thánh thượng, nàng ta có một chút sợ hãi, Kỳ Nguyệt gật đầu miễn lễ, Kỳ Thanh nói với nàng ta.

_ Lý Hiểu Nghê, thái tử phi ở bên trong ngươi vào xem đi!

_ Dạ! An Thục Vương yên tâm, dân nữ nhất định sẽ dốc hết sức!

Nàng ta vào trong rồi, thái hậu lo lắng hỏi Kỳ Thanh.

_ Thanh nhi, người đó có thể tin tưởng được sao?

_ Thái hậu, người yên tâm, cô ấy không giỏi về chữa bệnh nhưng lại biết rất nhiều thảo dược, cô ấy quen với thảo dược hơn cả thái y trong cung!

Nàng mỉm cười gật đầu trấn an thái hậu. Kỳ Nguyệt hỏi nàng.

_ Sao muội lại tìm người này?

_ Hoàng tỷ, hôm qua muội nghe báo tin thái tử phi bị động thai đã suy nghĩ rất nhiều! Trước giờ thái y nói không phát hiện ra điều gì bất thường qua thức ăn và thuốc mà thái tử phi uống nhưng càng ngày cơ thể thái tử phi càng suy nhược! Thái tử phi là người ở chiến trường, làm sao có thể bị xác của một con mèo làm cho hoảng sợ đến mức vấp ngã mà động thai? Muội đã nghĩ hết các thứ cũng chỉ nghĩ có thể là hạ độc thông qua thảo dược!

Nàng nghiêm túc bẩm báo, quả thật nàng đã suy nghĩ cả đêm qua, cuối cùng cũng chỉ nghĩ ra khả năng này. Nhìn thấy Kỳ Nguyệt vẫn còn ngờ vực chưa hiểu, nàng lại tiếp tục giải thích.

_ Thái tử phi không dùng đồ trang điểm thứ này không thể hạ độc! Trước giờ Tử Uyên nói, thái tử phi không thích đốt hương liệu nên cũng không thể dùng xạ hương ra tay, hơn nữa nếu dùng xạ hương Hứa thái y sẽ lập tức phát hiện ngay! Chỉ có thể sử dụng hương liệu khác mà chúng ta không phát giác ra thì sao?

Quả nhiên nàng vừa nói dứt lời, Lý Hiểu Nghê liền đi ra, trên tay còn cầm một cái túi thơm. Kỳ Thanh quay sang hỏi.

_ Đã biết được gì rồi sao?

Nàng ta gật đầu, mở túi thơm đổ mấy thứ bột bên trong ra.

_ Bẩm bệ hạ, từ khi bước vào trong phòng này, dân nữ đã phát hiện ra một mùi hương kì lạ! Dân nữ đã xem qua, đó là mùi hương từ chiếc túi thơm này, còn có chiếc gối mà thái tử phi nằm và hương liệu được đốt trong phòng!

Kỳ Hoan đảo mắt nhìn sang thứ bột nàng ta đổ ra, nàng lồm cồm bò dậy, giọng đã khàn đặc nhưng vẫn cố nói.

_ Đó là túi thơm ta treo ở trong giường cho Tử Ca! Gối kia cũng là ta làm, hương liệu cũng là ta cho người điều chế!

Lý Hiểu Nghê cau mày nhìn nàng.

_ Điện hạ có biết hương liệu mà người dùng là gì không?

Kỳ Hoan gật đầu lia lịa, nàng nói.

_ Là khuynh diệp, ta đã hỏi mọi người, cả Hứa thái y cũng nói khuynh diệp rất tốt cho nữ nhân mang thai!

Đột nhiên Lý Hiểu Nghê lại thở dài.

_ Điện hạ, khuynh diệp có hai loại, một loại có độc, một loại không có độc, loại này chính là loại có độc!

Hai mắt Kỳ Hoan trợn to, nàng lắc đầu.

_ Không! Không phải! Rõ ràng là ta đã mang đến cho Hứa thái y xem qua mới điều chế! Không thể nào!

_ Bẩm bệ hạ, thần đã xem qua, thứ mà điện hạ mang tới quả thật là khuynh diệp!

Hứa thái y lập tức giải thích.

Mọi người bị xoay vòng đến chóng mặt không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Kỳ Thanh ra lệnh cho Lý Hiểu Nghê nhanh chóng giải thích.

_ Bệ hạ, khuynh diệp quả thật là thảo dược! Nhưng nó còn một loại khác nữa, loại này còn có tên gọi là bạch đàn, là một loại cây có độc! Về hương thơm thì rất giống nhau, nhưng hình dáng lại khác hoàn toàn. Bạch đàn lại khó tìm hơn khuynh diệp, có thể lúc Hứa thái y xem quả thật là khuynh diệp, nhưng khi điện hạ mang đi làm thành phấn hương này đã bị người ta đổi thành bạch đàn. Vì có hương thơm rất giống nhau nên các thái y trong cung mới không nhận ra!

Hai tay Kỳ Nguyệt siết chặt lại thành quyền, giận đến gương mặt đỏ bừng.

_ Rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy?

_ Thái tử phi mỗi ngày đều hít phải độc dược nên cơ thể mới suy yếu như vậy! Còn nữa, thần còn phát hiện ra, trong phấn hương này có phấn của hoa lồng đèn, đây là một loại kịch độc, nhưng nó được trộn vào rất ít, thái tử phi mỗi ngày hít phải sẽ đau đầu, chóng mặt, nôn mửa và mất ngủ dẫn đến tinh thần bất ổn!

Những thứ nàng ta nói đều giống ý hệt như biểu hiện của Ninh Tử Ca mà các nàng thường cho rằng là vì ốm nghén.

Kỳ Hoan lần nữa ngã quỵ xuống sàn, là nàng đã hại Ninh Tử Ca, cũng là nàng hại chết đứa con của nàng. Đầu óc nàng quay cuồng, cơn đau đầu ập đến, đau nhức dữ dội, nàng ngã ra sàn rồi ngất xỉu.

Ninh Tử Ca tỉnh lại, nàng nghe hết thảy mọi thứ mà Lý Hiểu Nghê nói, trái tim nàng tê dại, cả cơ thể đều đau nhức nhưng nàng không còn sức nữa, đến ngay cả khóc cũng không thể khóc được nữa.

Nàng nhắm mắt nằm bất động ở trên giường như người đã chết, nàng chưa từng cảm thấy thất vọng cùng đau khổ như hiện tại, nàng thật sự chỉ muốn ngủ thật say, không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.

Kỳ Nguyệt vốn tưởng đã có thể giấu được Ninh Vân chuyện này, đợi khi dàn xếp xong sẽ cho bà ấy biết nhưng ngay buổi tối hôm đó Ninh Vân đã cưỡi ngựa về đến cung, là Thời Dĩnh Liên đã báo cho bà ấy biết.

Nhận được tin Ninh Vân đang chờ ở cổng, Kỳ Nguyệt hốt hoảng không biết phải đối mặt với bà ấy như thế nào.

Còn không đợi Viên Như dẫn đi, Ninh Vân đã đi thẳng đến Viễn Cát cung, quy củ hay lễ nghi gì đó không còn quan trọng nữa, ai cản đường bà ấy, Ninh Vân đều có thể giết chết tại chỗ.

Ninh Tử Ca nằm bất động trên giường, nàng nhắm mắt không ăn không uống, nửa chữ cũng không muốn nói.

Ninh Vân đẩy cửa đi vào, tiếng bước chân hùng hổ cũng không khiến nàng lay động, cho đến khi bà ấy gọi nàng.

_ Tử Ca!

Bà nhìn thấy nàng nằm ở đó, cơ thể gầy gò, gương mặt tái nhợt tiều tụy, đáy lòng của người làm mẹ đau nhói lên, trái tim chết lặng.

Tiếng gọi dịu dàng thân thuộc mà nàng đã nghe trăm ngàn lần, nàng mở mắt, quay đầu sang nhìn, bà ấy đang đứng ở đó, mẫu thân của nàng đã thật sự trở về. Nước mắt nàng trào ra khỏi hốc mắt, cả cơ thể mệt mỏi vẫn chưa cử động được. Ninh Vân đi đến ôm nàng vào lòng, nước mắt bà ấy rơi xuống.

_ Tử Ca, mẫu thân xin lỗi! Mẫu thân đến đón con đây!

Nàng vùi đầu vào trong lòng của bà ấy khóc, khóc đến tan nát tim phổi, bao nhiêu uất ức của nàng, sự đau khổ, mệt mỏi nàng đều trút ra hết thảy. Nàng không chịu đựng được nữa, nó thực sự quá sức của nàng.

Nàng khóc xong rồi mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay bà ấy, Ninh Vân đặt nàng nằm xuống giường, cúi đầu hôn lên tóc nàng.

_ Chờ mẫu thân một chút, ta sẽ đón con về!

Bà ấy đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi đứng lên đi ra ngoài.

Kỳ Nguyệt, Chân Hoài Ngọc, Kỳ Thanh, cả Ninh Tử Uyên đều đang chờ ở ngoài không dám vào làm phiền hai mẫu tử nàng.

Ninh Vân nhìn họ, ánh mắt lạnh lùng đến có thể giết người, Ninh Tử Uyên cúi đầu đi đến, nàng bật khóc.

_ Mẫu thân, con không chăm sóc tốt cho muội muội! Con xin lỗi!

Bà thở dài nói với nàng.

_ Được rồi! Quay về chăm sóc cho Vị Ương đi!

Nàng mím môi, đứng tại chỗ không chịu đi.

Kỳ Nguyệt là bậc quân vương vốn đã quen với việc được người khác kính nể, chỉ có ở trước mặt người này là chẳng thể ra oai được, ở hiện tại lại càng không thể, bà chưa từng cảm thấy chật vật và khó khăn như lúc này. Bà ấy lo lắng nhìn Ninh Vân nói.

_ Hãy nghe trẫm giải thích!

_ Không cần! Ta không đến đây để nghe giải thích!

Ninh Vân không nhân nhượng hay nể mặt, bà ngắt ngang, giọng nói lạnh lùng đến vô tận.

_ Kỳ Nguyệt! Ngày đó khi đồng ý gả con gái ta đến đây ta đã từng nói với ngươi Ninh Tử Ca chính là cấm địa của ta! Bây giờ xảy ra chuyện này, ngươi còn muốn giải thích?

Đôi mắt Ninh Vân kiên định, con ngươi đen láy đó vẫn luôn lạnh lùng như trước đây, lần cuối cùng Kỳ Nguyệt được nghe người kia gọi tên mình là khi nào, đã quá lâu rồi cũng không còn nhớ được nữa.

Trong mắt người khác, Ninh Vân đang khi quân phạm thượng nhưng trong mắt nữ vương, được bà ấy gọi tên thêm một lần nữa cầu cũng khó có.

Chỉ là không ngờ, lần này Ninh Vân gọi tên mình lại trong tình huống như hiện tại. Đôi mắt lạnh lùng nhìn bà ấy như đang nhìn một kẻ có thâm thù đại hận. Kỳ Nguyệt nhếch miệng cười khổ, nụ cười chật vật lắm mới có thể nặn ra được.

_ Xin lỗi, đúng là ta không nên giải thích, càng không có lý do gì để giải thích!

Nữ vương trầm mặt, cúi đầu lẩm bẩm rất nhỏ. Ninh Vân im lặng nhìn bà ấy một lúc rất lâu, cơn giận trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai được, bà biết bản thân mình đang làm gì nhưng mà nhẫn nhịn không được nữa, bà chỉ hận không thể chém chết kẻ đã làm nữ nhi của bà đau đớn ra nông nỗi này. Bà cố gắng trấn tĩnh bản thân, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói.

_ Ta sẽ mang Tử Ca đi!

Kỳ Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ấy, đôi mắt đen láy, đuôi mắt đã có nhiều vết nhăn vì tuổi tác, cũng là vì lo âu, gương mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm. Mặc dù bà biết Ninh Vân luôn lạnh nhạt với mọi người, nhưng ánh mắt người kia nhìn mình không một chút gì như là người đã từng thân thiết.

Tay áo Ninh Vân bị níu chặt, bà quay đầu sang nhìn, Ninh Tử Uyên nắm lấy tay áo của bà, đôi mắt ngân ngấn nước như là đang van nài. Đáy lòng bà đau đớn, nhưng ý đã quyết không thể xoay chuyển được, bà quay mặt đi không dám nhìn vào đôi mắt của nàng.

_ Sáng ngày mai ta sẽ cho xe ngựa đến đón, Tử Ca sẽ đi theo ta!

Bà giật tay, ngón tay đang níu lấy áo của Ninh Vân rụt lại, Ninh Tử Uyên lắp bắp nói.

_ Mẫu thân, Tử Ca đang bệnh, người có thể để muội ấy ở lại đây thêm một thời gian nữa không? Đợi đến khi muội ấy khỏe lại...

_ Con nhìn thấy muội muội của con chưa đủ thê thảm sao?

Ninh Vân ngắt ngang lời nói của nàng, ngữ điệu không nặng không nhẹ nhưng nàng vẫn biết bà ấy muốn trách nàng. Nước mắt nàng lại rơi xuống, nàng nghiêng đầu nhìn vào trong, cánh cửa của phòng ngủ đóng chặt, nàng run rẩy nhớ đến cảnh tượng sáng nay.

Nghe thái y nói tiểu công chúa mà Ninh Tử Ca sinh ra đã chết từ trong bụng mẹ, nàng bàng hoàng, cũng có đau lòng, nhưng đứa trẻ chưa từng tiếp xúc kia làm sao có cảm tình, làm sao quan trọng bằng muội muội của nàng.

Nàng vội vã chạy vào trong nhìn qua, Ninh Tử Ca nằm ở trên giường, gương mặt tái đi, đôi môi cũng trắng bệch, cả người không động đậy, khoảng khắc đó trái tim nàng như ngừng đập. Nàng nhớ tới dáng vẻ của a nương, ngày đó tuy chỉ mới năm tuổi nhưng nàng mãi mãi không bao giờ quên được lần cuối cùng nàng được nhìn a nương, người đã không còn hơi thở, gương mặt tái nhợt, cả người không còn một chút hơi ấm.

Tình cảnh lúc này, Ninh Tử Ca giống hệt a nương nàng khi ấy, nàng cố gắng chống đỡ thân thể không cho ngã xuống, bước từng bước nặng nề đến gần, đôi tay không ngừng run rẩy, nàng đưa ngón trỏ đặt lên mũi của Ninh Tử Ca.

Vẫn còn hơi thở, trái tim nàng đập liên hồi như thể nó muốn nói với nàng, sống rồi, có thể sống rồi.

Nàng đảo mắt một vòng nhìn Ninh Tử Ca, mép chăn dính máu, nàng vội mở chăn lên để nhìn, nệm bông dính máu, chăn dính máu, y phục của Ninh Tử Ca cũng dính máu, khắp nơi đều là màu đỏ tươi.

Nàng hoảng loạn, hai mắt như mờ mịt, nàng hét lên gọi thái y, muội muội của nàng nhất định phải sống, muội ấy phải sống ở bên cạnh nàng. A nương đã bỏ nàng rồi, mẫu thân cũng chẳng cần tính mạng nữa, nàng chỉ còn Ninh Tử Ca, muội muội nàng hiểu nàng, muội muội nàng ngoan ngoãn chuyện gì cũng nghe theo nàng. Không có Ninh Tử Ca, nàng một thân một mình trơ trọi sống ở nơi này, làm sao nàng chống đỡ được.

Nhớ lại cảnh tượng đó, nàng choáng váng lảo đảo suýt thì ngã, Kỳ Thanh vội chạy đến đỡ lấy nàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com