TruyenHHH.com

Hoan Ca

Ngày đại thọ của Kỳ Nguyệt, dân chúng cả kinh thành đều treo đèn lồng, đốt pháo đỏ để chúc mừng nữ vương đáng kính của họ.

Ở hoàng cung các triều thần đều có mặt đông đủ để dự yến tiệc mừng thọ.

Ca vũ múa hát huyên náo ở đại điện rộng lớn.

Điệu vũ kết thúc, tất cả mọi người đều cúi đầu chúc mừng nữ vương.

_ Nữ vương bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Kỳ Nguyệt gật đầu hài lòng.

_ Các vị ái khanh hãy bình thân!

Các vị quan thần đều lần lượt ngồi xuống chỗ của họ.

Thi Nhược Phấn nâng ly rượu đứng lên hướng về phía Kỳ Nguyệt cung kính nói.

_ Thần thay mặt các triều thần, kính chúc bệ hạ vạn thọ vô cương!

Những người khác cũng làm theo bà ấy, nâng ly rượu rồi đồng loạt nói.

_ Vạn thọ vô cương!

Kỳ Nguyệt cũng cầm lấy ly rượu đáp lễ bọn họ, tất cả cùng uống cạn rượu.

Kỳ Hoan đặt chiếc ly xuống bàn, nàng liếc nhìn Ninh Tử Ca ngồi ở bên cạnh nàng.

Nàng ấy quả nhiên không uống rượu mà thay rượu bằng trà, ngay cả thức ăn ngon bày trên bàn cũng đều không động vào.

Kỳ Hoan khẽ nhíu mày, nàng ấy vẫn còn lo lắng cho Ninh Vân sao?

Lương Nhạc Vương đứng lên đi ra giữa điện nói.

_ Bệ hạ, hôm nay thần đã chuẩn bị một món mỹ vị muốn dâng lên cho người.

Kỳ Nguyệt gật đầu, Lương Tịnh Yên lập tức vỗ tay, gương mặt đầy vẻ đắc ý, tự hào.

Bên ngoài liền có một nhóm người bưng theo một mâm thức ăn che đậy bằng một lớp vải đỏ rất bí mật.

Những nô tỳ đặt mâm thức ăn lên bàn của tất cả mọi người, Viên nữ quan cũng nhận lấy một mâm rồi dâng lên cho nữ vương.

Lương Tịnh Yên lại ra hiệu, các nô tỳ đồng loạt mở tấm khăn đỏ phủ ở trên mâm thức ăn ra.

Một vài người kinh ngạc, Ninh Tử Ca bị làm cho hốt hoảng đến mức đứng bật dậy khỏi bàn.

Cả triều đình đồng thời đều nhìn vào nàng, Kỳ Hoan cũng quay sang nhìn nàng.

Thời Dĩnh Liên cau mày quát lên với cung nữ bên cạnh.

_ Mau mang thứ này đi!

Trên cái khay bằng đồng là một cái đĩa huyết hươu đã được đông lại và cắt thành từng khối vuông. Màu đỏ tươi của máu cùng với mùi tanh khó chịu xộc vào mũi khiến mặt Ninh Tử Ca tái lại.

Cung nữ bị Thời Dĩnh Liên quát lập tức bưng mâm thức ăn kia đi.

Lương Tịnh Yên híp mắt nhìn nàng rồi cười nhếch mép nói bằng giọng rất bỡn cợt.

_ Thái tử phi sợ máu sao?

Lúc này Ninh Tử Ca mới phát hiện tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng nhanh chóng lấy lại vẻ an tĩnh thường ngày rồi cúi đầu nói.

_ Nhi thần vô lễ, xin mẫu hoàng tha tội!

Kỳ Nguyệt còn chưa miễn tội cho nàng, Lương Tịnh Yên lại nói.

_ Ta nghe nói thái tử phi đi theo Ninh tướng quân, chiến công cũng rất hiển hách mà lại sợ máu sao? Chuyện này đúng là vô lý!

Ninh Tử Ca không để tâm đến chuyện nàng ta đang cố tình làm khó và vô lễ với nàng, nàng nói.

_ Ta chưa từng nhìn thấy qua một món ăn như vậy nên có chút hoảng hốt!

Lương Tịnh Yên không dễ dàng buông tha cho nàng, nàng ta cười giễu cợt.

_ Thái tử phi đánh trận ở chiến trường, một đao có thể giết người không chớp mắt tại sao lại sợ mấy thứ như thế này?

Ninh Tử Ca nhíu mày, giọng nói nàng liền trở nên lạnh lùng.

_ Lương Nhạc Vương, ta đánh trận là vì bảo vệ Đại Thành, ta giết người cũng là giết bọn ngoại tặc xâm lăng chưa từng sát hại sinh linh vô tội!

Lương Tịnh Yên ngửa mặt lên cười lớn.

_ Thật xin lỗi nhưng cô làm ta cảm thấy buồn cười, một người dễ dàng chém giết như cô lại thương hại một con súc sinh sao? Thái tử phi, ta cũng từng dẫn binh đánh giặc, ta cảm thấy trông cô không giống như người có thể ra chiến trường!

Nàng ta vừa nói, ánh mắt đùa cợt và khi dễ nhìn vào Ninh Tử Ca.

Kỳ Hoan cau mày, nàng đứng dậy rất tức giận nói.

_ Lương Nhạc Vương, cô đừng vượt quá bổn phận!

Kỳ Hoan và Lương Tịnh Yên mặt đối mặt nhìn nhau đầy căm thù, Thi Ỷ Lan nhìn thấy nàng vì Ninh Tử Ca mà tức giận như vậy liền không kìm lòng được.

_ Điện hạ, xin người bớt giận, ta cũng thật sự rất thắc mắc, huyết hươu là một món ăn quý hiếm, chúng ta khó khăn lắm mới chuẩn bị dâng lên cho bệ hạ được. Vì sao thái tử phi lại phải kinh hãi như vậy?

Ninh Tử Ca không muốn làm Kỳ Hoan khó xử, nàng định sẽ nhẫn nhịn bọn người này cho qua chuyện nhưng Kỳ Hoan bỗng quay đầu nhìn Kỳ Nguyệt rồi nói.

_ Mẫu hoàng, nhi thần biết huyết hươu là một món ăn quý giá và đại bổ, rất nhiều đời hoàng đế của Đại Thành đều rất yêu thích. Nhưng vẫn có không ít những món ăn khác chẳng thua kém, vì sao lại phải ăn món này chứ? Chúng ta thường khinh bỉ bọn người Tát Mãn ăn tươi uống sống, vậy mà bây giờ trong đại thọ của người lại ăn món huyết hươu này chẳng khác nào giống với Tát Mãn, nếu bọn chúng biết được chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?

Kỳ Nguyệt không trả lời, bà nhìn chằm chằm vào Kỳ Hoan, gương mặt bà vẫn nghiêm nghị như trước nhưng đáy mắt lại có chút tự hào và hài lòng.

Nữ nhi của bà đã trưởng thành hơn một chút, nàng hiểu đạo lý, còn dám đứng lên nói lý lẽ bênh vực cho Ninh Tử Ca.

Không khí căng thẳng, các quan thần chỉ biết bối rối nhìn nhau.

Một lúc sau Kỳ Nguyệt mới nói.

_ Lương Nhạc Vương, lễ vật của khanh rất đáng quý nhưng trẫm không tiện dùng món ăn này, hãy mang xuống đi!

Bà phất phất tay, Viên nữ quan lập tức mang đĩa huyết hươu đưa cho cung nữ mang đi. Những người khác cũng chẳng dám dùng món này mà đều dọn đi.

Lương Tịnh Yên bị bẽ mặt nhưng cũng chẳng dám làm gì hơn chỉ biết nghiến rang nghiến lợi nhìn lễ vật mà nàng ta cất cong chuẩn bị để lấy lòng Kỳ Nguyệt bị mang đi.

Thi Ỷ Lan cũng chẳng cam lòng, nàng ta nhìn vào Ninh Tử Ca đầy căm ghét.

Thi Nhược Phấn ngẩng cao đầu nhìn vào Kỳ Hoan và Ninh Tử Ca hỏi.

_ Không biết điện hạ và thái tử phi đã chuẩn bị gì để dâng lên nữ vương?

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Thi Miên Hân ngồi ở phía sau Ninh Tử Ca nhanh nhẹn đứng lên đáp.

_ Thần thiếp đã thay điện hạ chuẩn bị lễ vật cho bệ hạ!

Kỳ Hoan quay sang nhìn nàng ta, Thi Miên Hân cười với nàng đầy dịu dàng rồi nhận lấy một chiếc hộp nhỏ từ cung nữ bên cạnh.

Nàng ta đi đến gần Kỳ Hoan rồi mở chiếc hộp ra.

_ Đây là viên xá lợi thần thiếp đã thỉnh được từ Yên Linh tự!

Kỳ Hoan nhìn vào chiếc hộp gỗ, một viên ngọc tròn màu xanh lục bóng loáng nằm bên trong, vừa nhìn đã biết là thứ quý giá.

Nàng gật đầu, Lam Điệp liền nhận lấy rồi đưa đến trước mặt Kỳ Nguyệt.

Bà cũng gật đầu.

_ Viên xá lợi này rất đẹp! Trắc phi rất có lòng!

Thi Nhược Phấn đắc ý, bà ta cười nhạt, giọng nói đầy bỡn cợt.

_ Thái tử phi là chính thất mà lại để cho trắc phi chuẩn bị lễ vật sao?

Nàng không quan tâm đến sự cợt nhả đó, nàng ngẩng đầu nhìn Kỳ Nguyệt rồi nói.

_ Mẫu hoàng, mẫu thân của nhi thần có một lễ vật muốn dâng lên cho người!

Nàng nói rồi lấy trong tay áo ra chiếc túi vải nhỏ mà Ninh Vân đã giao cho nàng, Kỳ Hoan nhìn ra chiếc túi vải đó là chính tay Ninh Vân đã giao cho nàng. Kỳ Hoan cũng có chút tò mò, rốt cuộc là thứ quý giá gì ở bên trong.

Nàng đưa túi vải cho Thời Dĩnh Liên dâng lên, Viên nữ quan cung kính nhận lấy đưa đến tay Kỳ Nguyệt.

Bà cầm lấy chiếc túi vải rồi mở miệng túi, đổ thứ bên trong ra tay. Những hạt gạo có màu ngà ngà vàng rơi ra tay bà, rơi cả xuống đĩa thức ăn bên dưới.

Mọi người đều chăm chú nhìn vào lễ vật mà Ninh Tử Ca dâng lên, đến khi biết được đó là gạo thì lại côn xao cười cợt.

_ Ninh tướng quân cất công đưa thái tử phi mang lễ vật từ Nam Thành đến đây mà lại là một nắm gạo mốc sao?

Thi Nhược Phấn lại được đà lấn lướt, bà ta vừa dứt lời nàng liền có thể nghe thấy tiếng cười nhạo của một vài người.

Ninh Tử Uyên cũng hồi hộp lo lắng, nàng muốn nói giúp cho Ninh Tử Ca nhưng Kỳ Thanh đã nhận ra ý định của nàng liền đưa tay ra nắm lấy bàn tay của nàng rồi khẽ lắc đầu. Ninh Tử Uyên đành phải nghe lời mà ngồi im lặng.

Kỳ Hoan cau mày nhìn lên phía nữ vương rồi lại quay đầu nhìn Ninh Tử Ca.

Gương mặt của nàng vẫn bình thản như trước, không biết vì sao, nhưng Kỳ Hoan tin tưởng nàng, Ninh Tử Ca làm gì cũng đều có lý do, nàng nhất định có ý đồ ở đây.

Một lúc sau, Kỳ Nguyệt bỗng dưng bật cười khiến cho quan thần không dám hé môi bàn tán nữa, mọi người đều chăm chú nhìn bà.

_ Thái tử phi, đây là gạo trồng được ở Nam Thành sao?

Kỳ Nguyệt cười một lát mới hỏi nàng.

Ninh Tử Ca nhẹ nhàng gật đầu, sự vui vẻ trên mặt nữ vương càng hiện rõ. Bà liên tục nói.

_ Tốt! Rất tốt!

Mọi người chợt hiểu ra, Kỳ Hoan cũng lặng người, Nam Thành khô hạn khắc nghiệt, bây giờ đã trồng được lúa, lương thực cho binh sĩ sẽ không còn là vấn đề lớn nữa.

Đây chính là một tin mừng lớn dành cho Kỳ Nguyệt.

_ Bẩm mẫu hoàng, tuy gạo này không phải loại ngon, cũng chẳng thể năng suất được như những nơi khác nhưng mẫu thân nói chỉ cần như vậy cũng chứng minh được Nam Thành không phải nơi đất chết!

Nàng dịu dàng giải thích trước tất cả mọi người.

Những người cười nhạo nàng chỉ có thể cúi đầu im lặng. Kỳ Hoan cũng không giấu được sự hài lòng trên mặt, nàng khẽ mỉm cười.

Nữ vương vui mừng càng cười lớn hơn, lập tức cho ca vũ múa hát cả một đêm.

Ninh Tử Ca chỉ ở lại một lúc, nàng vốn không thích những nơi xa hoa ồn ào, nàng diện lý do không khỏe rồi rời đi.

Kỳ Hoan nhìn thấy liền rời đi ngay sau nàng.

_ Ninh Tử Ca!

Nàng đuổi theo nàng ấy dọc hành lang lớn rồi gọi, Ninh Tử Ca dừng bước quay đầu nhìn nàng.

_ Đa tạ! Ta chưa từng nhìn thấy mẫu hoàng vui như vậy! Đều là nhờ cô!

Ninh Tử Ca im lặng nhìn nàng một lúc, ở nơi này ánh sáng không rõ, nàng không thể nhìn ra biểu hiện trên mặt của Ninh Tử Ca.

Kỳ Hoan bước nhẹ một bước tới gần, Ninh Tử Ca bỗng lắc đầu khiến nàng khựng lại bước chân.

_ Điện hạ, đây là chuyện nên làm cũng không phải là công của ta, người không cần phải đa tạ ta!

Đôi mắt Ninh Tử Ca dịu dàng như nước, thoát ẩn thoắt hiện trong ánh sáng nhẹ từ những chiếc đèn được treo dọc theo dãy hành lang. Kỳ Hoan không biết nói gì nữa, nàng bối rối không dám nhìn vào Ninh Tử Ca.

Ninh Tử Ca hiểu rõ cũng không muốn nàng khó xử liền nói.

_ Điện hạ, ta về cung trước!

Kỳ Hoan lúng túng gật đầu, Ninh Tử Ca rời đi. Nàng nhìn theo bóng lưng của Ninh Tử Ca vừa ôn hòa, điềm tĩnh lại vừa cô đơn tịch liêu.

Nàng khẽ thở dài rồi lẩm bẩm nói.

_ Ta thật không hiểu được suy nghĩ và cảm xúc của Ninh Tử Ca!

Từ Tĩnh đứng phía sau nàng nghe thấy liền đáp lời.

_ Điện hạ không phải không hiểu được, là người chưa thật sự muốn hiếu thôi! 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com