TruyenHHH.com

Hoan Ca

Ninh Vân hồi thần trở lại hiện tại. Năm đó Ninh Tử Uyên được đưa về kinh thành, Ninh Vân từ đó cũng thường xuyên về kinh thăm nàng để Ninh Tử Ca lại cho Ninh Chi chăm sóc.

Nữ vương Kỳ Nguyệt muốn bà dạy võ công cho Kỳ Hoan và Kỳ Thanh. Kỳ Nguyệt và Ninh Vân là bằng hữu tri kỷ từ nhỏ, sau này dù Ninh Vân chỉ ở Nam thành trấn giữ biên ải nhưng Kỳ Nguyệt vẫn luôn tin tưởng bà. Ninh Vân nhận lời, vì vậy Ninh Tử Uyên và Kỳ Hoan mới có dịp gặp gỡ.

Kỳ Hoan là một nữ nhi lương thiện, hiền lành giống y như Chân hoàng hậu. Gả Ninh Tử Ca cho Kỳ Hoan, Ninh Vân có thể tin tưởng nàng, nhưng dù sao nàng và nữ nhi của bà cũng không xuất phát từ tình cảm, đây chung quy vẫn là hôn sự sắp đặt.

Kỳ Hoan lương thiện nhưng là người thẳng thắn, yêu thích rõ ràng rành mạch, chỉ sợ nàng vì chuyện này mà không chấp nhận Ninh Tử Ca.

Ninh Tử Ca lại là một người trầm tĩnh và ôn nhu, có ủy khuất cũng sẽ không nói ra, chỉ sợ sau này nàng sẽ chịu khổ. Nhưng đó là mệnh của nàng, Ninh Vân cũng không thể cãi lại ý trời. Bà chỉ có thể thầm cầu nguyện Kỳ Hoan dù không thể cho nàng tình yêu thì cũng sẽ không làm nàng chịu ủy khuất.

...

Kiệu hoa dừng lại ở cửa cung, Ninh Tử Ca được Thời Dĩnh Liên dìu xuống, đi theo Thôi ma ma và bà mai bước qua một tầng thật cao những bậc thang đá, từng bước từng bước tiến vào đại điện.

Đại điện vô cùng rộng lớn, những cái cột đá cao sơn màu đỏ khắc chữ mạ vàng. Hai bên đại điện, quan văn quan võ đều mặc một màu đỏ đầy may mắn đứng nghiêm túc thành từng hàng.

Phía trên bục cao nhất của đại điện, Nữ Vương mặc long bào đỏ ngồi trên ngai vị, bên phải bà là Đường thái hậu, bên trái là Chân hoàng hậu đang cười phúc hậu.

Kỳ Hoan mặc một giá y cùng kiểu hoa văn với Ninh Tử Ca đứng ở trên tấm thảm đỏ. Ninh Tử Uyên đứng một bên cùng Kỳ Thanh háo hức mong chờ Ninh Tử Ca đi vào.

Thôi ma ma và bà mai hai bên dìu tay Ninh Tử Ca bước qua cánh cửa rộng lớn của đại điện, phía sau nàng là hai hàng dài cung nữ trên tay cầm theo sính lễ.

Ninh Tử Ca tiến đến giữa đại điện rộng lớn, nàng đứng đối diện với Kỳ Hoan. Viên nữ quan bước đến nói.

- Bệ hạ, giờ lành đã đến.

- Được, mau tiến hành lễ bái đường. - Kỳ Nguyệt gật đầu.

- Bái đường thành thân! – Viên nữ quan hô to. Các cung nữ lùi ra hai bên nhường lại đại sảnh cho Kỳ Hoan và Ninh Tử Ca. – Tam quỳ tam bái lễ.

Kỳ Hoan và Ninh Tử Ca quỳ xuống rồi đứng lên ba lần hành lễ với Nữ vương Kỳ Nguyệt.

- Thê thê đối bái! – Viên nữ quan lại hô.

Hai nàng quay mặt đối diện với nhau hành lễ đối bái.

- Uống rượu giao bôi!

Viên nữ quan nói xong, cung nữ dâng lên một cái khay có hai ly rượu được thắt một sợi chỉ đỏ nối vào nhau. Kỳ Hoan cầm lấy một ly, Ninh Tử Ca nhận lấy ly còn lại, Kỳ Hoan lập tức ngửa đầu uống cạn ly rượu, Ninh Tử Ca khẽ vén khăn trùm đầu rồi nhấp rượu.

Sau lễ bái đường, nàng đi theo các vị ma ma đến phòng tân hôn, Kỳ Hoan vẫn ở lại đại điện để tiếp bá quan văn võ.

Ninh Tử Uyên ngồi bên cạnh Kỳ Thanh liên tục nói cười, Kỳ Thanh nghiêng đầu ghé vào tai của nàng nói nhỏ.

- Hôm nay là lễ bái đường của cháu gái ta, vậy mà nàng còn vui vẻ hơn cả ngày đại hỉ của mình.

Ninh Tử Uyên bị Kỳ Thanh trêu chọc liền ửng hồng hai má, nàng cúi đầu thẹn thùng nói nhỏ.

- Ta là đang vui mừng cho muội muội của ta.

Kỳ Thanh bật cười rồi uống cạn ly rượu. Đêm tân hôn của hai người, Ninh Tử Uyên xúc động đến khóc lóc cả đêm, Kỳ Thanh phải liên tục dỗ dành nàng.

Mặc dù Kỳ Thanh không yêu Ninh Tử Uyên nhưng tính cách của nàng trưởng thành và hiểu chuyện, nàng biết đã bái đường rồi thì nửa đời sau, nàng và Ninh Tử Uyên sẽ sống cùng nhau. Ninh Tử Uyên là một cô nương tốt, nàng có thể từ từ học cách yêu thương thê tử của mình và quên đi Thi Ỷ Lan.

Ninh Tử Uyên rất hạnh phúc vì Kỳ Thanh trước đây lạnh lùng với nàng nhưng sau khi thành thân đều là yêu thương, chiều chuộng nàng. Đây là mong mỏi duy nhất của nàng, không ngờ sớm như vậy mà đã thành sự thật.

Kỳ Thanh nhìn thấy Kỳ Hoan liên tục uống rượu đến gương mặt đều đã đỏ bừng liền tiến đến ngăn nàng lại.

- Kỳ Hoan, đêm nay còn phải động phòng không nên uống nhiều như vậy.

- Di nương, con không sao? - Kỳ Hoan khoát khoát tay rồi cười.

- Không được, mau trở về phòng đi. - Kỳ Thanh cướp lấy ly rượu trên tay Kỳ Hoan rồi hất mặt bảo người hầu đưa nàng về phòng.

Ninh Tử Ca ngồi ở trên chiếc giường lớn được trải chăn đỏ, cả căn phòng này đều là trang trí một màu đỏ rực. Thời Dĩnh Liên là tì nữ bồi giá theo nàng, nàng ta đi tới đi lui ở trong phòng rồi nói.

_ Thật là quá đáng, rước tân nương tử cũng không đến, bây giờ lại để cho người phải ngồi ở đây chờ đợi lâu như vậy.

_ Dĩnh Liên, đây là trong cung không phải ở Ninh phủ, xuất ngôn phải cẩn thận. – Ninh Tử Ca khuyên bảo.

_ Nhưng mà ta thật sự rất uất ức thay cho người, từ ngày chiếu chỉ ban hôn được thông cáo thiên hạ, Hoàng Thái Nữ một chút cũng không thèm đến gặp tiểu thư. – Thời Dĩnh Liên chu môi lên than thở.

Ninh Tử Ca vén khăn che mặt lên nhìn nàng ta rồi cười cười.

_ Điện hạ cũng có việc của mình, đâu phải cả ngày đều rảnh rỗi.

Thời Dĩnh Liên thấy Ninh Tử Ca khoan dung như vậy chỉ đành nuốt cục tức vào bên trong. Nàng ta biết chuyện của Ninh Tử Ca còn nhiều hơn cả Ninh Chi và Ninh Vân.

Thời Dĩnh Liên bằng tuổi Ninh Tử Ca, nàng ta là con gái của quản gia Ninh phủ và nữ tướng dưới tay Ninh Vân. Lúc Ninh Tử Ca quay trở lại Đại Thành, hai người đều 10 tuổi, Ninh Vân cho Thời Dĩnh Liên đi theo bên cạnh Ninh Tử Ca đến tận bây giờ.

Ninh Tử Ca hiền lành và lương thiện, nàng chưa từng đối với nàng ta như người hầu, Ninh Tử Ca xem Thời Dĩnh Liên như tỷ tỷ mà đối đãi.

Lúc trước Thời Dĩnh Liên lần đầu gặp Ninh Tử Ca là vào năm nàng 8 tuổi. Khi đó Tần phủ đưa Ninh Tử Ca đến biên giới Đại Thành để theo Ninh Vân học võ công.

Nữ vương đi săn, Ninh Vân cũng đi theo, Ninh Chi mang theo Ninh Tử Ca và Thời Dĩnh Liên chăm sóc. Ninh Tử Ca một mình trốn vào trong rừng để chơi, Ninh Vân không có ở đó, Ninh Chi và Thời Dĩnh Liên hoảng loạn chạy đi tìm nàng, mấy canh giờ sau Ninh Tử Ca tự động trở về, trên tay nàng còn có vết thương đang chảy máu.

Ninh Chi lo lắng hù dọa nếu nàng không nói ra sự thật sẽ nói chuyện này với Ninh Vân để phạt nàng. Ninh Tử Ca đành kể lại chuyện mình đã cứu Kỳ Hoan cho Ninh Chi nghe, Thời Dĩnh Liên ở bên cạnh cũng biết được.

Khi Ninh Tử Ca 14 tuổi, một lần nàng quay về kinh thành thăm Ninh Tử Uyên, trong lúc đi dạo phố đã nhìn thấy Kỳ Hoan.

Một tỷ tỷ xinh đẹp và nho nhã, trên người đang mặc bộ y phục đắt tiền vừa nhìn đã biết là quý tộc, thế nhưng Kỳ Hoan đang đỡ lấy một bà lão ăn mày bị người ta xô ngã xuống đường. Kỳ Hoan còn không sợ bẩn tay mà phủi bụi trên quần áo rách rưới của bà lão.

Ninh Tử Ca bị ấn tượng liền quay sang hỏi Thời Dĩnh Liên.

- Người đó là ai? Trông có vẻ là tiểu thư của gia tộc lớn.

- Đó là Công chúa điện hạ, con gái của Nữ Vương và Chân hoàng hậu. - Thời Dĩnh Liên nói.

- Thật sao? Tỷ không lầm chứ? – Ninh Tử Ca không tin liền hỏi lại.

- Chắc chắn, tiểu thư không thấy bọn họ đang phát gạo sao? Hôm nay là ngày công chúa điện hạ xuống đường để phát gạo. - Thời Dĩnh Liên chỉ về phía những nữ nô tì đang xúc gạo cho dân nghèo.

- Bọn họ rất thường xuyên làm việc này sao? – Ninh Tử Ca lại hỏi.

- Không phải bọn họ, Công chúa điện hạ là một người yêu dân, không chỉ phát gạo cho người nghèo, nghe nói cô ấy còn đi đến những vùng lũ lụt, hạn hán để giúp đỡ dân lành. - Thời Dĩnh Liên thành thật kể lại.

Ninh Tử Ca không hỏi gì nữa, nàng chỉ đứng ở đó chăm chăm nhìn vào Kỳ Hoan, nàng không nhận ra cô ấy là người trước đây nàng đã cứu mạng, Ninh Tử Ca chỉ bị hành động của Kỳ Hoan làm cho ấn tượng.

Một lần khác Ninh Tử Ca dẫn binh đi qua một vùng đất hạn hán, nàng lại nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp kia đang đứng ở giữa đồng ruộng cuốc đất, trên người không còn là bộ y phục quý tộc nữa, Kỳ Hoan mặc một bộ y phục màu xám, nửa thân dưới của y phục đã lấm lem bùn đất.

- Công chúa điện hạ tên là gì? – Ninh Tử Ca quay sang hỏi Thời Dĩnh Liên.

- Là Kỳ Hoan. - Thời Dĩnh Liên nói.

- Kỳ Hoan? – Ninh Tử Ca bất ngờ, nàng bắt đầu xâu chuỗi lại những gì đã xảy ra năm đó, nàng nhận ra Kỳ Hoan chính là Công chúa điện hạ, là người mà nàng đã cứu khỏi bầy sói. – Xem ra vết sẹo trên tay ta cũng không vô nghĩa.

Ninh Tử Ca nhìn vào Kỳ Hoan rồi cười cười, Thời Dĩnh Liên lúc đó biết rõ, ở trong mắt Ninh Tử Ca đã có sự dao động, nàng đã động tâm rồi. Vì vậy nên khi tin ban hôn của Nữ Vương được truyền đi, Ninh Tử Ca tuy ngoài mặt vẫn bình thản nhưng Thời Dĩnh Liên biết trong lòng nàng đang âm thầm hạnh phúc.

Nàng ta nhìn Ninh Tử Ca rồi thở dài, tiểu thư xinh đẹp và hiểu chuyện của nàng ta sau này sẽ phải chịu ủy khuất.

Bên ngoài có tiếng cung nhân, Ninh Tử Ca vội vội vàng vàng kéo khăn che mặt lại, nghiêm trang ngồi ở mép giường. Thời Dĩnh Liên chạy ra mở cửa.

- Điện Hạ! – Nàng ta nhún người hành lễ.

Kỳ Hoan liếc nhìn Thời Dĩnh Liên rồi bước vào trong phòng, nàng ta vội vã đi theo Kỳ Hoan vào trong. Tĩnh Từ đóng chặt cửa lại. Kỳ Hoan đi đến trước mặt của Ninh Tử Ca đứng nhìn một lúc lâu rồi nhếch mép cười, nàng ngồi xuống bàn nói.

- Được làm thái tử phi rồi, có phải cô đang rất vui mừng?

Ninh Tử Ca không hiểu chuyện gì, nhưng qua giọng nói, nàng có thể biết Kỳ Hoan đang rất không tiếp đón nàng. Hai bàn tay Ninh Tử Ca siết chặt lấy y phục, nàng im lặng mím môi.

- Sao lại không trả lời ta? Cô tìm trăm phương ngàn kế để được làm thái tử phi, bây giờ tỏ ra yếu đuối cho ai xem? - Kỳ Hoan vẫn lạnh lùng nói với nàng.

- Điện hạ, có phải người đang hiểu lầm gì không? – Thời Dĩnh Liên cảm thấy bất bình liền lên tiếng.

- Hỗn xược, ở đây đến lượt ngươi nói chuyện sao? - Kỳ Hoan đập tay xuống bàn quát lên.

Thời Dĩnh Liên tức giận siết chặt hai bàn tay thành quyền, nhìn chăm chăm vào Kỳ Hoan. Nàng ta sớm ngày luyện võ đánh trận, đã quen với tự do ở Nam Thành, quy tắc trong cung vẫn là không tiếp nhận được, Ninh Tử Ca sợ nàng ta sẽ thất thố liền nói.

- Dĩnh Liên, tỷ ra ngoài đi!

- Tiểu thư... - Thời Dĩnh Liên lo lắng nhìn Ninh Tử Ca.

- Mau đi đi! – nàng hối thúc.

Thời Dĩnh Liên không cam lòng nhưng đành bất lực lui ra.

- Từ Tĩnh, ngươi cũng lui xuống đi. - Kỳ Hoan nói với cung nữ bên cạnh.

Từ Tĩnh nhún người hành lễ rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

- Bây giờ không có ai ở đây, cô không cần diễn kịch nữa. - Kỳ Hoan lạnh nhạt nói với Ninh Tử Ca.

- Điện hạ, ta không biết vì sao người lại nói như vậy? Nếu người có hiểu lầm với ta, Tử Ca có thể giải thích. – Ninh Tử Ca vẫn ôn hòa nói.

- Giải thích? Nếu ai cũng có thể tự biện minh cho bản thân, cô nói xem vì sao lại cần đến công đạo? - Kỳ Hoan nhếch miệng cười nhạt.

- Điện hạ, người có thể nói lý do vì sao người lại hiểu lầm ta như vậy?

- Đủ rồi! Ta không muốn nhìn thấy cô ở đây giả vờ nữa! - Kỳ Hoan tức giận đập tay xuống bàn, rồi đứng dậy bỏ đi.

Ninh Tử Ca vội vàng đứng dậy.

- Điện hạ, người không thể đi được. Nếu người không thích, Tử Ca sẽ tránh mặt người nhưng hôm nay là đại hôn của người, sau khi người bước ra khỏi cánh cửa đó, sẽ khiến cho tất cả mọi người dị nghị về chuyện này. – nàng nhanh chóng cản Kỳ Hoan lại.

Kỳ Hoan quay sang nhìn Ninh Tủi Ca rồi bật cười.

- Cô xem trọng danh dự như vậy sao? Nếu ta có rời khỏi đây thì cũng chính là cô làm cho ta không hài lòng. Dù là dị nghị, bàn tán cũng là bàn tán về cô chứ không phải ta. Cô nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?

- Điện hạ...

Kỳ Hoan không nghe thêm, nàng bước đến đạp cửa đi thẳng ra ngoài. Từ Tĩnh và Thời Dĩnh Liên đồng thời kinh ngạc, Từ Tĩnh chạy theo cản Kỳ Hoan lại.

- Điện hạ, có chuyện gì vậy? Hôm nay là tân hôn của người, người không thể bỏ đi được.

Kỳ Hoan mặc kệ tất cả, bỏ đi khỏi phòng tân hôn, đi đến một căn phòng khác ngủ. Rất nhiều cung nhân nô tì trực đêm ở đó nhìn thấy đều to nhỏ nói với nhau.

Thời Dĩnh Liên chạy vào trong phòng.

- Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ninh Tử Ca tháo khăn trùm đầu xuống đứng nhìn ra cử rồi lắc đầu.

- Không sao, ta chỉ là... có lẽ đã nói gì đó chọc giận Điện hạ.

- Vô lý, người nghĩ ta sẽ tin sao? Trước giờ người vẫn luôn dịu dàng, khiêm tốn chưa từng chọc giận ai, làm sao lại có thể làm Điện hạ tức giận đến như vậy? Rõ ràng là cô ấy không tôn trọng người... - Thời Dĩnh Liên cau chặt mày bất bình nói.

_ Dĩnh Liên, đó là Hoàng Thái Nữ điện hạ, dù người có tức giận hay như thế nào cũng đều là ta không tốt, tỷ không được ăn nói lung tung như vậy. – Ninh Tử Ca nhíu mày rồi thở dài nói.

_ Tử Ca, muội như vậy sẽ ủy khuất chính mình. - Thời Dĩnh Liên đau lòng.

_ Tỷ đi nghỉ đi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. – Ninh Tử Ca quay lại giường ngồi xuống.

Thời Dĩnh Liên mím chặt môi, không biết phải nói gì chỉ đành rời khỏi phòng. Đợi nàng ta đi rồi, Ninh Tử Ca ngồi ở trên giường, tự tay gỡ các trâm cài tóc trên đầu mình xuống, nước mắt của nàng cũng lặng lẽ rơi trên gương mặt xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com