TruyenHHH.com

Hoan Ca

_ Di nương nhanh lên, nhanh lên!

_ Vị Ương, đừng có chạy lung tung!

Kỳ Vị Ương vừa mới tan học liền quăng tập sách cho Xuân Hoa rồi chạy một mạch đến Thái Hòa điện. Ninh Tử Ca đi ở phía sau đã liên tục nhắc nhở nhưng cô bé vẫn để ngoài tai.

Vừa đến bên ngoài điện, Kỳ Vị Ương liền thấy các quan viên lần lượt đi ra, Kỳ Thanh và Kỳ Hoan cũng ra ngay sau đó.

_ Hoan tỷ tỷ! 

Kỳ Vị Ương mừng rỡ vừa gọi nàng vừa lon ton chạy đến. 

Kỳ Hoan nhìn sang, nàng mỉm cười. 

_ Vị Ương đến rồi! 

Kỳ Vị Ương đi đến bên cạnh Kỳ Hoan, cô bé còn chưa kịp nói chuyện đã bị trách. 

_ Vô lễ, đi đứng không có quy củ phép tắc, lễ nghi thường ngày học đâu rồi? 

Kỳ Thanh cau mày nhìn chằm chằm cô bé, Kỳ Vị Ương bị mắng liền rụt đầu vào cổ áo, bẽn lẽn đứng ra phía sau Kỳ Hoan. 

_ Di nương, cũng không phải chuyện gì to lớn, người đừng trách Vị Ương! 

Kỳ Hoan xoa xoa đầu Kỳ Vị Ương an ủi. 

_ Lớn đến như vậy rồi một chút phép tắc cũng chẳng có, bây giờ còn không dạy dỗ, sau này còn ra thể thống gì? 

Kỳ Vị Ương hoảng sợ chỉ biết cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. 

_ An Thục Vương, điện hạ! 

Ninh Tử Ca vừa lúc đi đến, nàng cúi người hành lễ. Kỳ Thanh nhìn thấy nàng cũng nhẹ gật đầu. 

_ Hôm nay Vị Ương rất vui, ta vừa đón con bé ở chỗ Tề học cứu liền một mực đòi đi tìm điện hạ!
Kỳ Hoan gật đầu, nàng cúi nhìn Kỳ Vị Ương. 

_ Ta đã hứa với Vị Ương hôm nay sẽ đưa con bé xuất cung để đi học đánh mã cầu! 

Ninh Tử Ca nghe xong liền hiểu tại sao Kỳ Vị Ương lại vui vẻ như vậy. Cô bé bị nhốt trong cung cấm này, đi đứng ăn nói đều phải cẩn trọng. Với một đứa trẻ mà nói chuyện này quá sức chịu đựng. Ra khỏi đây rồi sẽ được tự do vui vẻ hơn rất nhiều. 

Nàng cúi người, đưa tay lên vén mấy lọn tóc con trên trán cô bé. 

_ Được, mấy khi được xuất cung, vận động một chút với trẻ con đều là chuyện tốt. Nhưng con phải cẩn thận, không được để bản thân bị thương có biết không? 

Kỳ Vị Ương ngoan ngoãn gật đầu. 

_ Con biết rồi! 

_ Tử Ca, hay là cùng đi với chúng ta! 

Kỳ Hoan nói với nàng, Ninh Tử Ca lắc đầu. 

_ Hôm nay ta cũng định sẽ xuất cung đến Ninh phủ, có lẽ không tiện đường! 

Kỳ Hoan không nói gì, nàng dắt tay Kỳ Vị Ương rời đi. 

Kỳ Thanh cũng không nán lại, nàng lập tức quay về phủ, các nàng cứ thế chia ra mỗi người một đường. 

Vốn tưởng hôm nay sẽ chỉ đi cùng Kỳ Hoan nhưng không ngờ lại còn có Thi Miên Hân. Kỳ Vị Ương bĩu môi, cô bé không thích nữ nhân này, chưa nói đến những chuyện khác, nhiều lần Kỳ Vị Ương nhìn thấy Thi Miên Hân cho người đuổi đánh con mèo cô bé. Vừa nhìn là biết không phải loại người tốt đẹp. 

Xe ngựa dừng lại ở bên cạnh một cái cầu gỗ, Kỳ Hoan xuống xe trước, Kỳ Vị Ương luôn bám theo nàng. 

_ Là ở đây sao? 

_ Đúng, đi qua cây cầu này là một bãi đất rộng, sau này hội mã cầu cũng sẽ diễn ra ở đây! 

Kỳ Hoan nắm tay Kỳ Vị Ương đi qua cây cầu, Thi Miên Hân liền đi theo. 

Ở Ninh phủ, Ninh Vân ở trong sân vườn đang luyện kiếm, dù đã ở tuổi trung niên nhưng là con nhà võ, thân hình Ninh Vân vẫn rất dẻo dai, cử chỉ hành động đều nhanh nhẹn, linh hoạt. 

Ninh Tử Ca đi từ phía từ đường tới, Ninh Vân nhìn thấy nàng liền dừng động tác. Bà gác kiếm, đi đến bàn đá rót ra một chén nước ngửa đầu uống cạn. 

_ Đến lúc nào? 

_ Vừa mới đến! 

Nghe nàng nói Ninh Vân gật đầu, Trịnh quản gia cùng Thời Dĩnh Liên từ bên ngoài đi vào. 

_ Dĩnh Liên, Lam Điệp vẫn khỏe chứ, cô ấy có phải sắp sinh rồi? 

Ninh Tử Ca hỏi, Thời Dĩnh Liên gật đầu. 

_ Bụng đã lớn, đi lại cũng khó khăn hơn nhiều, cũng may dạo gần đây An Thục Vương phi thường đến bầu bạn nên nàng ấy không buồn. Chỉ là... cô ấy thường đến, ta không thể thường xuyên rời phủ! 

_ Không cần lo, chuyện của Lam Điệp quan trọng hơn, những chuyện khác ta có thể lo liệu được! 

Ninh Tử Ca trấn an Thời Dĩnh Liên. 

_ Y sư mà Ninh phó tướng tìm có thật sự thần kì như lời đồn không? 

Thời Dĩnh Liên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ninh Tử Ca. Nàng gật đầu. 

_ Thật sự thần kì. Ta nghe Hạnh nhi báo lại, bệnh tình của Trác Ly Kha thật sự có tiến triển tốt hơn cả dự tính... 

Nghe nàng nói đến đây, ba người kia đồng thời cau mày. 

_ Tại sao Tần Hạnh lại biết chuyện này? 

_ Gần đây điện hạ dường như đã nghi ngờ, còn cả chuyện của tỷ tỷ lần trước, ta không thể đến Biệt cung được nên đã giao cho Hạnh nhi! 

Trịnh Tố Dung lo lắng hỏi. 

_ Tần cô nương... tuy là biểu muội của con nhưng cũng là người ngoài, hơn nữa còn là ngoại tộc, có thể tin tưởng sao? 

_ Trịnh quản gia yên tâm, tính cách của Hạnh nhi con là người rõ nhất. Bởi vì chỉ có muội ấy con mới tin tưởng giao cho chuyện này! 

Ninh Vân lại hỏi nàng. 

_ Điện hạ đã biết chuyện, con định như xử lý thế nào? 

Không đợi nàng trả lời, Thời Dĩnh Liên đã nói. 

_ Chuyện này là mưu tính của bệ hạ, muốn chiếm cả Tát Mãn và thảo nguyên nên mới không dám để lộ đại sự. Nhưng hoàng thái nữ điện hạ đó sau này cũng sẽ kế vị, sớm muộn cũng phải biết, bây giờ biết sớm để cô ta thấy Ninh gia chúng ta đã làm những gì cho Kỳ gia bọn họ! 

Ninh Vân bỏ qua câu trả lời của Thời Dĩnh Liên, vẫn muốn nghe đáp án từ Ninh Tử Ca. Nàng trầm ngâm suy nghĩ một hồi mới nói. 

_ Nếu điện hạ biết chuyện con cũng không muốn giấu, chuyện này vốn dĩ cũng không thể giấu điện hạ được. Đợi khi Trác Ly Kha tỉnh táo trở lại cũng sẽ bại lộ tất cả! 

_ Nhưng con cũng nên cùng điện hạ nói về chuyện này, dù sao người cũng đã biết, không nói rõ ràng với nhau sau này sẽ khó xử! 

Ninh Tử Ca thở dài một tiếng. 

_ Con đã biết!

...

Xe ngựa dừng lại, Xuân Hoa dìu Ninh Tử Ca xuống xe, nàng hỏi.

_ Điện hạ đã hồi cung chưa?

_ Hồi thái tử phi, điện hạ vẫn chưa trở lại!

_ Ngày thường điện hạ cũng không xuất cung lâu như vậy, sao hôm nay lại?

_ Nô tì nghe Từ tỷ tỷ nói, sáng nay trắc phi cùng điện hạ xuất cung!

Ninh Tử Ca dừng bước, nàng nghiêng đầu nhìn Xuân Hoa, nàng ta nói tiếp.

_ Từ tỷ tỷ nói, bệ hạ ban thánh chỉ tháng sau sẽ có hội thi mã cầu, các cô nương trong kinh thành đều nô nức đi học. Điện hạ cũng muốn trắc phi học đánh mã cầu!

Mi tâm của Ninh Tử Ca khẽ nhíu lại, dù nàng biết Kỳ Hoan không có cảm tình với Thi Miên Hân nhưng trong lòng vẫn không tránh được khó chịu.

_ Không còn sớm nữa, chắc là điện hạ cũng sắp trở về. Ngươi quay về cung trước bảo các cung tì khác quét dọn sạch sẽ, ta sẽ về sau!

_ Thái tử phi, người muốn đi đâu sao?

_ Ta đến thỉnh an mẫu hoàng!

_ Dạ!

Xuân Hoa cung kính rời đi, Ninh Tử Ca đi một mạch tới chỗ nữ đế.

Kỳ Nguyệt đang ngồi phê duyệt tấu chương, Viên Như hớt hả chạy vào báo tin.

_ Bệ hạ, thái tử phi muốn thỉnh an người!

Kỳ Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn bà ấy, ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén.

_ Ngươi ở bên cạnh trẫm bao lâu rồi? Thái tử phi muốn đến cũng chẳng phải chuyện gì cần hấp tấp như vậy!

Viên Như cúi người kính cẩn nói.

_ Là nô tài không đúng! Chỉ là thái tử phi hiếm thấy lại đến gặp người, không biết...

Viên Như ấp úng nói, Kỳ Nguyệt phất tay.

_ Gọi người vào!

_ Dạ!

Rất nhanh sau đó Ninh Tử Ca đã cung kính quỳ trước mặt Kỳ Nguyệt, nàng dập đầu.

_ Nhi thần, tham kiến mẫu hoàng! Mẫu hoàng vạn an!

_ Thái tử phi miễn lễ!

_ Tạ mẫu hoàng!

Đợi Ninh Tử Ca đứng dậy, Kỳ Nguyệt hỏi nàng.

_ Hôm nay đến thỉnh an trẫm là có chuyện khác?

Ninh Tử Ca không phí nửa lời, nàng thẳng thắn nói.

_ Hồi mẫu hoàng, chuyện ở Biệt cung nhi thần lo lắng điện hạ đã biết được!

Kỳ Nguyệt vẫn bình thản cúi đầu phê duyệt tấu chương, bà nói.

_ Hoan nhi đã biết chuyện có gặng hỏi con hay không?

_ Điện hạ không hỏi con, chỉ là cho người âm thầm theo dõi!

Kỳ Nguyệt hơi ngẩng lên, bà không nhìn Ninh Tử Ca, bà là đang nhìn Viên Như.

Viên Như mím môi hỏi.

_ Thái tử phi, người có nhìn thấy kẻ mật thám là ai không?

_ Ta không biết, chỉ biết đó là một nội quan!

Viên Như nghe xong liền tái mặt, bà ấy quỳ xuống.

_ Nhất Nhất, nha đầu thối! Bệ hạ là hạ thần quản giáo người không nghiêm, xin bệ hạ trị tội!

_ Mau đứng lên, đây cũng không phải tội của khanh! Viên Nhất Nhất đi theo Hoan nhi, làm việc như vậy chứng tỏ trung thành!

_ Tạ bệ hạ!

Kỳ Nguyệt lại nhìn sang Ninh Tử Ca.

_ Về chuyện này, nếu Hoan nhi có hỏi, thái tử phi cũng không cần giấu giếm nữa!

_ Nhi thần đã hiểu!

_ Con lui xuống trước đi!

_ Nhi thần cáo lui!

Sáng ngày hôm sau, Ninh Tử Ca giúp Kỳ Hoan mặc triều phục lên người. Kỳ Hoan đứng trước tấm gương lớn, nàng nhìn mình trong gương, vừa chỉnh đai lưng vừa nói.

_ Sau khi bãi triều ta sẽ đến phỉ Tiệp Trân Vương một chuyến!

_ Sao điện hạ lại muốn đến đó?

_ Hôm nay là sinh thần của Tiệp Trân Vương!

Ninh Tử Ca đưa tay chỉnh cổ áo giúp Kỳ Hoan, nàng hỏi.

_ Ta nghe nói trước giờ Tiệp Trân Vương phủ vẫn luôn đóng chặt cửa, hạ nhân muốn ra ngoài cũng khó khăn huống chi là người ngoài đi vào. Lễ tết hay thọ yến đều như vậy, lần này Tiệp Trân Vương lại đặc biệt mời điện hạ sao?

Kỳ Hoan lắc đầu.

_ Không phải Tiệp Trân Vương đích thân mời ta, là Quỳnh Hoa quận chúa đã mời Vị Ương đến gia yến, còn nhất định muốn Vị Ương cùng ta đến!

Ninh Tử Ca vuốt phẳng vai áo và phần trước ngực cho Kỳ Hoan.

_ Đây có phải là chủ ý của Tiệp Trân Vương không?

_ Ta không đoán được, Quỳnh Hoa quận chúa và Vị Ương gần đây rất thân thiết với nhau. Ta vốn cũng đang muốn gặp Tiệp Trân Vương có chút chuyện cần bàn!

Ninh Tử Ca gật đầu, nàng nói.

_ Sắp đến giờ lên triều, điện hạ nên đi rồi!

_ Được, ta đi trước, bữa trưa nay muội phải ăn đúng giờ, không được bỏ bữa!

Ninh Tử Ca lại gật đầu, Kỳ Hoan hôn lên trán nàng rồi cùng Từ Tĩnh rời đi.

Xe ngựa dừng trước cửa phủ to lớn, bờ tường làm bằng đá vừa cao vừa chắc. Cánh cửa lớn đóng kín như không muốn chào đón người, cả con phố này cũng vô cùng vắng vẻ.

Kỳ Vị Ương nhảy xuống xe ngựa, chạy bước nhỏ đến gõ mạnh vào cửa gỗ.

Một hồi im lặng thật lâu, khi cô bé lại gõ lần nữa mới nghe thấy tiếng mở khóa, cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ.

Kỳ Vị Ương nhìn thấy một nửa gương mặt của nữ nhân tuổi trung niên, trông bà ấy rất lạnh lùng, bà ta nói.

_ Ngươi là kẻ nào mà lại dám đến đây quấy rối?

Kỳ Vị Ương không sợ hãi, cô bé dõng dạc nói to.

_ Ta là Ngọc Vinh quận chúa của phủ An Thục Vương! Quận chúa của các ngươi mời ta đến dự gia yến, hoàng thái nữ điện hạ cũng đi cùng ta, mau mở cửa đón người!

Chân mày của nữ nhân kia cau chặt lại, bà ta nhìn chằm chằm Kỳ Vị Ương, lại đảo mắt nhìn người đứng phía sau cô bé.

Một nữ nhân cao ráo, gương mặt thanh tú, ôn hòa, mái tóc đen dày nửa búi nửa xõa. Y phục trên người nàng vừa nhìn cũng biết là loại đắt đỏ. Bộ dáng của nàng đoan chính và toát lên vẻ cao quý của hoàng tộc.

Nữ nhân bên trong cửa nhìn thấy Kỳ Hoan liền có chút khó xử, giọng của bà ta dịu đi trông thấy.

_ Ta cần phải báo với gia chủ một tiếng!

Kỳ Hoan ôn hòa gật đầu.

_ Được!

Bà ta lại đóng cửa, Kỳ Vị Ương bực tức đá mạnh vào cửa.

_ Thật vô lễ!

Kỳ Hoan xoa xoa đầu cô bé.

_ Vào trong không được chạy lung tung, có biết không?

Kỳ Vị Ương ngoan ngoãn gật đầu.

Một lúc lâu sau, cánh cửa lớn mở ra, hai gia nhân đứng trước cửa cung kính cúi người không dám ngẩng lên.

Vị quản gia lớn tuổi cũng đi ra, bà ta cúi người đưa tay mời.

_ Hoàng thái nữ điện hạ tha tội, đã thất lễ với người rồi!

Kỳ Hoan đứng thẳng lưng, nàng gật đầu rồi bước qua khung cửa.

Bên trong hai cánh cửa gỗ trông có vẻ đơn bạc kia là một tòa phủ giống như trong tranh. Không phải nguy nga, phô trương như những vương phủ khác, là một vẻ đẹp không thuộc về kinh thành.

Con đường nhỏ được lát sỏi, hai bên là những tán cây, vào thu những cây bạch quả chuyển màu, nhuộm vàng một góc sân. Cây cầu nhỏ bắc ngang qua một hồ nước tĩnh lặng.

Kỳ Hoan không biết có phải là do cảnh vật ở đây quá đỗi hữu tình hay không, ngay cả con chim nhỏ đậu trên cành cũng chẳng dám hót, cá chép ở dưới hồ cũng yên tĩnh như tranh.

_ Ngươi tới rồi!

Giọng nói dường như phá tan đi sự yên tĩnh của cả phủ. Kỳ Hoan ngẩng đầu lên nhìn trên tầng của một gian điện. Quỳnh Hoa quận chúa đứng bên cửa sổ, hơi rướn nửa người ra ngoài, gương mặt hớn hở.

Kỳ Vị Ương nhìn một cái rồi bĩu môi, Kỳ Sương vội vã đóng cửa sổ rồi chạy một mạch xuống lầu.

_ Điện hạ, người đại giá quan lâm, không kịp tiếp đón!

Người nói là Kỳ Mộng Hy, hôm nay nàng ta vẫn mặc một bộ y phục trắng, tóc búi gọn gàng, trâm cài đơn giản nhưng khí chất cao quý và thanh tú cũng không vì vậy mà giảm đi.

Kỳ Hoan mỉm cười nói.

_ Tiệp Trân Vương khách sáo rồi, dù sao ta cũng phải gọi người một tiếng biểu di nương làm sao có thể để người ra tới cửa mời được chứ?

Tả Tĩnh Tuyền đi bên cạnh Kỳ Mộng Hy, mặt nàng ta vẫn lạnh nhạt như trước, nàng ta cúi người hành lễ vạn phúc rồi nói không chút khách khí.

_ Không biết hôm nay điện hạ mang thân ngọc đến phủ chúng ta có chuyện gì không?

Dù biết Tả Tĩnh Tuyền là người thẳng thắn nhưng chân mày Kỳ Mộng Hy cũng không khỏi nhíu lại.

_ Vị Ương, ngươi đến tại sao lại không báo cho ta?

Kỳ Sương lạch bạch chạy đến, cô bé vừa nhìn Kỳ Vị Ương vừa cười nói còn thở hổn hển.

Kỳ Vị Ương nhìn Kỳ Sương bằng ánh mắt chán ghét, cô bé hất cằm.

_ Ngươi mời ta đến làm khách lại không tự mình ra đón ta? Hơn nữa, ngươi nói ta mời Hoan tỷ tỷ của ta đến đây vậy mà hạ nhân trong phủ của ngươi dám vô lễ như vậy? Phủ của ngươi to lớn nhưng lại không dạy nổi hạ nhân sao?

_ Vị Ương!

Kỳ Hoan kéo tay Kỳ Vị Ương không cho cô bé nói thêm nữa.

Nghe thấy Kỳ Vị Ương trách mình, Kỳ Sương cau mày nghiến răng nhìn mấy hạ nhân đứng sau Kỳ Hoan. Bọn họ chỉ biết sợ hãi cúi đầu nhìn nhau.

_ Các ngươi tiếp đãi khách của ta như vậy sao? Thật vô lễ, mau đem mấy hạ nhân không biết điều này bán đi cho ta!

_ Quận chúa tha tội! Chủ mẫu tha tội!

Hai hạ nhân kia bị dọa liền quỳ gối xuống liên tục dập đầu xin tha.

_ Bành quản gia, bà mau đưa hai người này xuống, gọi hạ nhân dọn dẹp thủy viện ở phía sau tiếp đón điện hạ!

Kỳ Mộng Hy nói, giọng nói nàng ta vừa như ra lệnh nhưng cũng ẩn chứa một sự tôn trọng khác lạ. Kỳ Hoan nghe ra có vẻ vị quản gia kia rất có tiếng nói trong Tiệp Trân vương phủ này.

Kỳ Sương kéo cổ tay Kỳ Vị Ương.

_ Đi thôi, khu vườn phía sau phủ của ta rất đẹp, còn đẹp hơn cả ngự hoa viên trong cung, ta đưa ngươi đi xem!

Kỳ Vị Ương giả vờ giật tay ra nhưng không dùng lực, Kỳ Sương lại siết chặt cổ tay cô bé hơn, Kỳ Vị Ương hài lòng nhướng mày.

_ Ta không tin, làm gì còn có nơi nào đẹp hơn hoa viên trong cung!

Hai đứa trẻ chạy đi rồi, Kỳ Mộng Hy khẽ cười, nàng ta nói.

_ Sương nhi nhà ta chưa từng thích đứa trẻ nào giống Ngọc Vinh quận chúa!

Nói rồi nàng ta hòa nhã nhìn Kỳ Hoan đưa tay mời.

_ Điện hạ đi lối này!

Kỳ Hoan mỉm cười gật đầu.

_ Tiệp Trân vương, vương phi, mời!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com