TruyenHHH.com

Hoan Bong Hoa Giua Mien Bang Gia Vhope

Đám trẻ con sợ vết sẹo trên mặt V ...

Điều này khiến hắn rất buồn, dù vậy nhưng khi nhận được sự an ủi của j-hope thì hắn lại quả quyết bản thân không sao, anh biết hắn nói dối. Sáng hôm sau hắn dậy sớm phụ anh gom quần áo bẩn, anh thấy hắn đứng trước gương rất lâu nhưng lại không dám nhìn dù chỉ 1 lần, các ngón tay thì liên tục rờ rẫm theo hình dáng của vết sẹo.

- Anh ổn chứ? - Hope ôm hắn từ phía sau.

- À ừ, anh ổn! Chỉ còn mỗi quần áo của cha thôi ...

Hắn vội ôm sọt quần áo bước đi nhưng anh níu tay hắn.

- Quần áo của cha chẳng phải anh vừa lấy rồi sao? Thôi nào, nói em nghe đi! Chuyện gì lại làm anh phân tâm đến vậy?

Anh biết hắn đang để tâm việc gì, biết rất rõ nhưng lại muốn hắn tự nói ra. Như thế sẽ nhẹ lòng hơn.

- Anh nghĩ mình thật vô dụng. - hắn cúi gằm mặt, lắc đầu.

- Anh thấy như thế sao? - Hope đón sọt quần áo từ tay hắn đặt xuống sàn.

- Hope, em đã vì ai mà chịu khổ chắc em không nhớ nhưng anh vẫn nhớ! Từng tấc da thịt của em đều bị tổn thương trầm trọng, bao nhiêu cái đánh, cái tát em không nhớ nhưng anh nhớ! Anh còn cứng đầu, nhất mực tin tưởng tên già đốn mạt Kim Noah sẽ trả tự do cho chúng ta nếu anh mang về nhiều tài nguyên hơn, ngay khi cha cảnh báo thì anh vẫn mặt trơ mày đá bỏ qua!! Cuối cùng lại để em trở thành bộ dạng~ ... bộ dạng ... BỘ DẠNG GÌ ANH CŨNG KHÔNG BIẾT NỮA!! Đến bây giờ còn vô dụng đến mức đuổi hết khách đi! Ai nhìn thấy anh cũng sợ, ANH KHÔNG KHÁC GÌ ÁC QUỶ! ANH LÀ THỨ VÔ DỤNG, TAY CHÂN VÔ DỤNG, ĐẦU ÓC VÔ DỤNG, MỌI THỨ ĐỀU~

- KIM V! ANH BÌNH TĨNH LẠI, BÌNH TĨNH ... Có em đây rồi, anh bình tĩnh nào. Em ở đây rồi, đừng như thế nữa ...

Hope phải ghì hắn vào lòng mình để giữ cho hắn bớt kích động lại. Từ khi xuất viện, Kim V đã thành như thế. Có lẽ là di chứng sau cú va đập đầu quá mạnh kia, hắn gặp vấn đề về ngôn ngữ và dễ bị kích động. V cũng không kiểm soát được cao độ và trường độ trong giọng nói. Ngay khi nhận ra hắn dần mất bình tĩnh, anh đã cố ngăn hắn tiếp tục nói nhưng có vẻ hắn không điều khiển được bản thân. Chỉ khi Hope ôm hắn đồng thời liên tục trấn an thì hắn mới dần tỉnh táo lại. Cả 2 đã đến bệnh viện địa phương tái khám cho V khi hành động này dần lặp lại nhiều hơn. Bác sĩ nói rằng có thể là 1 cuộc sang chấn tâm lý, ngày trước hắn bị ám ảnh về việc buộc phải rời xa anh nên khi nghe những vấn đề liên quan đến anh quá nhiều sẽ xảy ra tình trạng tương tự. Hắn bị quá tải! Bác sĩ đã kê thuốc và dặn dò hắn phải tập kiểm soát cảm xúc, bên cạnh đó anh phải hỗ trợ kiềm chế hắn mỗi lúc mất bình tĩnh thế này.

- Thiếu Tướng, anh~

- Anh hỏi thật, em có sợ anh không? Từ trên trời rơi xuống 1 tên đầu óc vô dụng thế này ... Em có thật sự yêu anh không? Em có hối hận khô~

- Suỵt~ Thiếu Tướng của em, nếu không yêu anh, có lẽ em đã không liều mạng đào ngũ đâu. Còn nữa ... anh không được nói bản thân vô dụng. Là ai đã 1 mực bảo vệ, cứu sống em giữa bão tuyết? Là ai đã cố gắng lên kế hoạch cùng cha mang em đi khỏi Quốc xã? Đừng suy nghĩ nhiều nhé! Anh hãy nhớ rằng ông trời không cho ai tất cả, chỉ vì anh tài giỏi nên ông ta mới đặt để thứ này ở đây, xem như 1 thách thức ông ấy dành cho anh thôi! - Hope chỉ vào vết sẹo kia.

V thở dài, tựa đầu vào hõm vai anh. Mùi hương từ cơ thể anh như phương thuốc xoa dịu hắn, 1 mùi hương mà hắn phải dùng cả đời để nhớ và dùng cả mạng để đánh đổi. Anh xoa nhẹ tấm lưng vững chắc, dùng tay đỡ đầu hắn áp trán mình vào.

- Bỏ qua nào, bây giờ cũng còn sớm ... hay chúng ta mở cửa trễ 1 chút nhé!

- Vì sao?

- Đi chợ cùng em! Không lẽ anh muốn sống ở đây cả quãng đời còn lại mà không gặp bất kì người hàng xóm nào? Anh thay quần áo đi nhé, đưa quần áo bẩn cho em nào. Nhớ chọn bộ nào đẹp 1 chút, à đừng quên cạo râu! Anh để râu trông chẳng thân thiện chút nào.

Hope cứ như thế ôm sọt quần áo đi xuống tầng.

- Cha à! Hôm nay chúng ta mở cửa trễ 1 chút nhé, con và V sẽ đến chợ. Cha muốn gửi mua gì không?

- Hừm ... 2 cân đường nâu, 1 bao tải hạt cà phê châu Phi loại ngon nhất, 1 cân trà hoa cúc, 3 cân trà thảo mộc, nửa cân trà xanh, nửa cân trà trắng, nửa~

- Con sẽ mua mỗi loại nửa cân nhé!

Chờ lão Arzt liệt kê thôi mà anh đã thay xong quần áo, chải xong tóc rồi. Bây giờ V mới bước xuống, râu được cạo bớt nên gương mặt cũng gọn gàng hơn. Bộ âu phục xám xanh này vẫn là hợp với hắn nhất, Hope phủi áo manteau cho hắn rồi lại bước ra xa ngắm người yêu.

- Thật là ... V! Con ổn chứ?

- Con ổn! Chỉ là dậy sớm quá nên có chút buồn ngủ. Con đi ạ!

Chiếc xe đạp băng băng qua từng dãy phố, trong lòng hắn là anh đang ngồi vắt vẻo trên càng xe cùng cười nói hạnh phúc khiến bao người ngoài nhìn vào vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị. Đã lâu hắn không ra ngoài hưởng khí trời sáng sớm thế này vì ngày trước mặt trời chưa ló dạng đã phải đến trường bắn tập luyện, bây giờ vừa bình yên vừa có người thương ngay trong lòng, chỉ mỗi luồng gió đông se lạnh vuốt qua mũi thôi cũng thấy vui trong lòng.

- Nhìn anh kìa! Có vẻ còn vui hơn cả em nữa.

Hope gõ nhẹ chiếc mũi mát lạnh của hắn, hiếm khi thấy hắn thoải mái như thế. Anh nghĩ 1 hồi thì quyết định cứ mỗi thứ 2 và thứ 6 họp chợ sẽ lại rủ hắn cùng đi với mình. Đến phiên chợ, V muốn đỡ anh nhưng anh cứ như bé sóc nhỏ nhanh nhẹn nhảy đi mất. Bé sóc này vui tai thích mắt trước chiếc tủ ở hàng kính mắt mà chạy đi nhòm ngó này nọ. Nhìn người yêu vui vẻ như trẻ con làm hắn cười, ngẫm tới lui lại quên mất người kia vốn hơn mình cả 1 tuổi. Sau khi dựng xe, hắn mới bước vào cửa hàng. Vì nắng sớm rọi thẳng vào tiệm làm mắt hắn ti hí nhưng cũng cố nhìn vào chiếc tủ kia, tay ôm lấy "niềm hy vọng" của hắn khẽ hỏi:

- Tìm thấy gì vui mà chăm chú quá, quên cả anh rồi!

Hope chỉ cười rồi mở cặp kính gọng vàng trên tay đeo cho hắn. Đôi thanh chắn mạ vàng giữ 2 tròng kính vuông sáng loáng khiến tên này đẹp trai lên hẳn dù gương mặt vẫn còn vết sẹo lớn. Anh hí hửng cầm chiếc gương đưa hắn, tấm tắc khen người yêu.

- Ai mà đẹp trai quá, em thật sự nhận không ra đó! Anh nhìn nè ... anh~ ... thật sự đẹp lắm!

Thấy tấm gương, hắn lại ái ngại không muốn nhìn vào nhưng anh đã giữ lấy cằm hắn, muốn hắn tự mình nhìn vào thực tại. Cố không liếc vào vết sẹo kia, hắn cũng tự nhận thấy nét điển trai của mình, cuối cùng cũng không quên ghi nhận công lao của anh.

- Ừ cũng ... đẹp! Cảm ơn em đã nhiệt tình chọn lựa.

Thấy hắn dần chấp nhận mọi việc thì anh càng vui hơn, nhanh nhanh kéo hắn sang chiếc tủ khác bày những tròng kính đủ màu rồi nhờ người bán đem lên 1 số màu khá dịu mắt trong số các tròng kính trong tủ.

- Anh nhìn nè! Em nghĩ màu cặn trà hoặc màu xám sẽ ổn nhưng màu trà lựu kia cũng mát mắt quá ... Bà chủ! Cho tôi mượn những tròng này 1 xíu nhé!

- A, cậu cứ tự nhiên!

Được chủ tiệm đồng ý thì anh mừng còn hơn có quà, nhanh nhanh cái tay nhấc chiếc khay tròng kính sang đặt cạnh cửa sổ. Trước khi "săm soi" còn chu đáo kéo chiếc ghế đôn cho V ngồi, sợ hắn chờ lâu sẽ mỏi chân. Xong xuôi, anh lại chạy đến ngồi cạnh ô cửa đầy nắng, đưa từng tròng kính màu ra ánh sáng rồi tự đánh giá ...

- Chàng trai trẻ, mắt cậu có vẻ hơi nhạy cảm nhỉ?

Đang nheo mắt say sưa ngắm anh nên khi người ta hỏi đến làm hắn hơi giật mình, ra là bà chủ tiệm. Hắn chỉ cười mỉm rồi gục gật vài cái, bà ta cũng gật gật đáp lại:

- Cậu thật may mắn lắm. Hãy giữ cho chặt nhé, cậu quân nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com