TruyenHHH.com

Hoan Bac Chien Tinh Yeu Ay Nghiet Duyen


"A Chiến, ngươi tới rồi." Người đó chính là Vương Nhất Bác, người làm cậu ngày nhớ đêm mong.

"Vương Nhất Bác, sao ngươi lại xuất hiện ở đây." Tiếu Chiến tiến lại gần hắn.

"A Chiến, ta đến đây thăm ngươi." Vương Nhất Bác xoa đầu cậu: "A Chiến, nhớ ta không?"

"Có, ta nhớ ngươi." Tiêu Chiến tiến đến ôm lấy Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến có chút không thể khống chế hành động của mình.

"A Chiến, ngươi nhớ ta nhiều đến vậy sao?" Vương Nhất Bác xoa nhẹ đầu cậu.

"Đúng vậy." Tiêu Chiến ngước lên nhìn hắn, sau đó cọ đầu vào ngực hắn nói: "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"

Vương Nhất Bác để yên cho cậu làm loạn: "Đã khỏi hẵn rồi, ngươi không cần lo lắng."

"Vậy tại sao bây giờ ngươi mới đến." Tiêu Chiến cứ mãi ôm hắn như thế.

"Ta tìm nơi này thật khổ, ngươi biết không." Vương Nhất Bác cũng ôm cậu.

Vương Nhất Bác kể lại cho Tiêu Chiến rằng, sau khi hắn cảm thấy đỡ hơn. Hắn đã tự mình về Minh Hà sơn trang, sau đó hắn cũng đã quay lại đây tìm cậu. Nhưng hắn cứ đi mãi trong khu rừng này cũng không kiếm được hang động khi đó cậu đưa hắn về. Cho mãi đến hôm qua, hắn mới tìm thấy, nhưng cậu lại chưa đến.

"Nếu hôm nay ta không đến thì thế nào?" Tiêu Chiến ngồi cạnh hắn hỏi.

"Vậy ta đành chờ thêm vài ngày, nếu vẫn không chờ được, thì lần sau lại tới." Vương Nhất Bác vuốt lấy mái tóc dài của cậu.

"Ta thật xin lỗi lần đó không thể đến tạm biệt ngươi." Tiêu Chiến cảm thấy có lỗi vì chuyện cậu đã không đến tạm biệt hắn.

"Ngũ ca ngươi nói ngươi đã về nhà, có phải đó là lý do ngươi không thể đến gặp ta không?" Vương Nhất Bác nhìn cậu.

"Đúng vậy." Tiêu Chiến gật đầu.

"Vậy tại sao hôm nay ngươi lại tới đây?" Vương Nhất Bác hỏi cậu.

"Từ ngày ngươi đi, lâu lâu ta lại đến đây, nhưng vẫn không gặp được ngươi." Tiêu Chiến thật thà nói.

"Thì ra A Chiến lại nhớ ta nhiều đến thế." Vương Nhất Bác nhìn cậu cười.

Hắn dùng tay xoa gương mặt của cậu. Ngón tay cái của Vương Nhất Bác chạm vào má, sau đó là nốt ruồi gần môi, cuối cùng là ngưng tại môi cậu. Hắn dùng ngón tay từ từ ma sát, sau đó cuối đầu xuống, dùng môi hắn chạm vào môi cậu.

Tiêu Chiến ngạc nhiên, cậu tính né tránh nhưng Vương Nhất Bác lại dùng tay cố định đầu cậu. Môi hắn hoàn toàn chạm vào môi cậu. Nụ hôn của hắn có chút ướt át lại thêm phần chiếm hữu.

Vương Nhất Bác cứ hôn cho đến khi hắn cảm thấy đủ, hắn nhìn cậu đang mở to mắt nhìn mình, môi có chút sưng đỏ, hắn lại cuối xuống hôn nhẹ thêm một cái nữa.

"Tại sao ngươi lại.." Tiêu Chiến đỏ mặt, cuối đầu.

"Chiến, nói cho ta biết, tại sao một người lại hôn một người." Vương Nhất Bác nâng mặt cậu lên.

"Ta không biết." Ánh mắt Tiêu Chiến né tránh hắn.

"Bởi vì yêu thích. Chiến từ khi không thể nhìn thấy ngươi mỗi ngày, ta liền rất nhớ ngươi, lúc đó ta biết bản thân đã động lòng với ngươi." Vương Nhất Bác ôm cậu vào lòng: "Chiến, cùng ta về Minh Hà sơn trang được không?"

"Nhưng, ta..." Tiêu Chiến không biết phải nói sao.

"Nếu ngươi sợ phụ thân ngươi không đồng ý, có thể dẫn theo ta. Ta sẽ nói chuyện với ông ấy." Vương Nhất Bác gấp gáp nắm tay Tiêu Chiến.

"Vậy nếu ngươi gặp ông ấy, ngươi sẽ nói gì?" Tiêu Chiến có chút tò mò.

"Ta sẽ nói, đời này kiếp này, ta nhất định dùng chân tình của ta đề bồi ngươi cả đời." Vương Nhất Bác thâm tình nhìn cậu.

Lòng Tiêu Chiến bị giao động liên hồi, thật ra khi cậu vừa thấy hắn, cậu cũng không muốn cùng hắn ly khai thêm lần nào nữa. Bởi vì tâm của Tiêu Chiến đã dành cho người thiếu niên có nụ cười xinh đẹp này.

"Được." Tiêu Chiến mĩm cười đồng ý.

Hôm đó, cậu bảo Vương Nhất Bác hãy đợi cậu ở trong hang động, đừng đi lung tung, ba ngày sau cậu nhất định cùng hắn đi về Minh Hà sơn trang.

Đêm đó, Tiêu Chiến đi tới tìm phụ thân mình xin được ly khai khỏi động Hồ Ly.

"A Chiến, đệ đã suy nghĩ thật kỹ rồi." Tiêu Dương, đại ca của Tiêu Chiến hỏi.

"Đúng vậy, đệ muốn ra ngoài tìm hiểu thế gian ngoài kia." Tiêu Chiến gật đầu.

"Vậy được." Tiêu phụ thân đồng ý: "Cha giúp con làm lễ thanh tẩy."

"Dạ được." Tiêu Chiến gật đầu.

Lễ thanh tẩy thật ra là một lễ đóng dấu sự trong sạch của một hồ ly. Mỗi hồ ly lần đầu ly khai sẽ được đóng một con dấu hình hồ ly chín đuôi, nó sẽ được hiện lên bên bả vai phải của mỗi hồ ly xuất sơn.

Con dấu này sẽ đánh dấu việc làm của hồ ly. Bình thường nó sẽ tệp với màu da, chứng tỏ hồ ly này trong sạch. Nếu từng uống máu nó sẽ chuyển thành màu đỏ, và nó sẽ mất đi nếu hồ ly giết người.

Và lễ thanh tẩy này bắt buộc phải làm trong vòng ba ngày. Sau ba ngày Tiêu Chiến thật sự ly khai động Hồ Ly. Cậu đi tìm Vương Nhất Bác.

"Hồ cha, người yên tâm để đệ ấy đi." Tiêu Đạt nhìn theo Tiêu Chiến đã đi xa.

"Không, nhưng thằng nhóc ấy cần được ra ngoài." Tiêu phụ thân nhìn mấy đứa con của mình: "Ta biết các con muốn nói gì, nhưng thằng bé được các con bao bọc quá kĩ. Lần này tâm nó đã động, nếu không cho nó đi, một ngày nào đó nó sẽ oán chúng ta."

"Mấy đứa nhớ thường xuyên trông coi tin tức của A Chiến là được" Sau khi nói xong, ông bỏ đi vào trong động.

Từ trước giờ một mình ông nuôi mấy đứa con của mình, bây giờ nhìn từng đứa một trưởng thành, coi như ông cũng không phụ lòng mẫu thân của bọn nhỏ.

Còn về phần Tiêu Chiến, cậu thích thú khi được cùng người mình thích đi du ngoạn, còn được đi đến nơi hắn sống.

Tiêu Chiến mang theo tâm trạng hân hoan đi đến Minh Hà sơn trang.

"Trang chủ, người đã về." Một người thanh niên có vẻ bề ngoài khá ưu tú cuối chào Vương Nhất Bác.

"Tà Phong, ngươi chuẩn bị phòng xong chưa?" Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến dẫn cậu đi vào.

"Dạ, tất cả đã xong." người được gọi Tà Phong lễ phép trả lời.

"Chiến, đi theo ta." Vương Nhất Bác xoay qua nhìn Tiêu Chiến, rồi nhìn Tà Phong: "Còn ngươi lui đi."

"Dạ." Tà Phong hành lễ lui ra ngoài.

Lúc này Tiêu Chiến mới mạnh dạng quan sát xung quanh. Minh Hà sơn trang nằm trên núi cao. Từ đây cậu có thể quan sát được khung cảnh xung quanh, các ngọn núi quanh co chập chờn, nhìn xa xăm cậu còn thấy nó sông nước hữu tình nữa.

"Chiến, ngươi thích nơi đây không?" Vương Nhất Bác ôm vai cậu.

"Thích." Tiêu Chiến mĩm cười ngọt ngào.

"Vậy từ đây về sau, đây là nhà của ngươi." Vương Nhất Bác cũng nhìn cậu cười.

Hắn dẫn cậu vào một gian nhà, khung cảnh nơi đây nếu phải nói thì toàn là hoa. Đủ màu đủ kiểu, đa dạng tươi mới.

"Hoa nơi đây là.."Tiêu Chiến chỉ khu vườn trước mặt.

"Không phải ngươi từng nói, ngươi muốn nhìn thấy tất cả các loài hoa trên đời sao? Ta đây là trồng cho ngươi ngắm." Vương Nhất Bác giải thích.

"Ngươi còn nhớ." Tiêu Chiến thật không ngờ, chỉ là một câu cậu vô tình nói ra, hắn lại còn nhớ.

"Chiến, những gì ngươi từng nói, ta chưa bao giờ quên." Vương Nhất Bác xoa đầu cậu.

"Ta muốn vào phòng xem." Tiêu Chiến nhìn vào căn phòng được đóng kính.

"Đi đi, đó là phòng của ngươi." Vương Nhất Bác đi cùng cậu vào.

Căn phòng này được thiết kế khá đơn giản, ngoại trừ giường, một cái bàn cho cậu chải tóc, và một bàn dùng để uống trà. Ngoài ra chỉ có những bức họa sơn thủy, và bình gốm.

Không chỉ thế còn có một ghế dài để gần cửa sổ, khi cửa sổ mở ra, cậu có thể nhìn thấy một hồ cá nhỏ được thiết kế tinh xảo.

"Ngươi thích căn phòng này không?" Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế nhìn cậu.

"Ta thích." Cậu cũng chạy lại ngồi cùng hắn: "Vậy còn phòng của ngươi ở đâu?" Tiêu Chiến nhìn hắn.

"Phòng của ta?" Vương Nhất Bác lại cười: "Ngươi muốn biết làm gì? Đêm đêm không có gì làm, muốn qua tìm ta tâm sự."

"Đúng vậy." Cậu ngây thơ gật đầu.

Vương Nhất Bác cười nói: "Phòng ta là gian nhà kế bên, khi ngươi đi ra khỏi cổng, kế bên chính là gian phòng của ta."

"Vậy mấy phòng xung quanh phòng ta do ai ở, tại sao ngươi lại không ở phòng kế bên." Tiêu Chiến thắc mắc.

"Mấy phòng đó được sắp xếp cho người sau này sẽ hầu hạ ngươi khi ngươi sống ở đây." Vương Nhất Bác kiên nhẫn giải thích.

"Nhưng ta không cần người hầu hạ." Tiêu Chiến từ nhỏ đã được học cách tự chăm sóc mình, cậu cũng không cần ai chạy việc giúp cậu.

"Chiến, từ giờ ngươi sống ở đây cùng ta, có một số việc người khác có thể làm cho ngươi, ta nhất định không muốn ngươi tự làm. Hiểu không?" Vương Nhất Bác nắm lấy tay cậu.

"Ta hiểu rồi." Tiêu Chiến chỉ cảm thấy, có thể hắn suy nghĩ mình chỉ là phàm nhân yếu đuối, cần được người khác chăm sóc nên mới thế.

Cậu thấy mình cũng không nên phụ lòng hắn.

"Chiến, ngươi đói chưa. Chúng ta cùng nhau dùng cơm." Vương Nhất Bác hỏi.

Thật ra nếu hắn không hỏi cậu cũng không nhớ tới, vừa nhắc bụng cậu lại bắt đầu kêu.

Vương Nhất Bác cũng nghe được nên mĩm cười, còn Tiêu Chiến thì ngượng đỏ mặt.

"Người đâu, đem đồ ăn lên." Vương Nhất Bác ra lệnh.

"Giọng ngươi thật lạnh lùng." Tiêu Chiến ngồi quan sát Vương Nhất Bác.

"Ta chưa từng nói mình là người ôn nhu." Vương Nhất Bác nhéo mũi cậu.

"Nhưng ngươi không dùng giọng điệu như thế với ta." Tiêu Chiến nghĩ sao nói vậy.

"Bởi vì tất cả ôn nhu ta có, chỉ có thể cho ngươi, đồ ngốc." Vương Nhất Bác lại xoa đầu cậu.

"Này Vương Nhất Bác, ta có chuyện muốn hỏi." Tiêu Chiến đột nhiên nghiêm túc nhìn hắn.

"Được hỏi đi." Vương Nhất Bác nhìn cậu.

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi thế? Ngươi không biết không thể xoa đầu người lớn tuổi hơn mình sao?" Tiêu Chiến thật ra có chút bất mãn với chuyện này.

"Ta năm nay đã mười tám tuổi, đương nhiên lớn hơn ngươi. Nhìn ngươi ta nghĩ chắc không lớn hơn mười lăm tuổi đâu." Vương Nhất Bác lại xoa đầu cậu.

Nhìn xem hắn nhỏ hơn cậu biết bao nhiêu, cậu năm nay cũng đã hơn hai vạn tuổi, vậy mà hắn suốt ngày cứ xoa đầu cậu.

"Ta lớn hơn ngươi nhiều lắm, không được xoa đầu ta nữa." Tiêu Chiến rụt đầu lại.

"Vậy ngươi nói xem, ngươi bao nhiêu tuổi?" Vương Nhất Bác cười cậu.

"Ta.." Tiêu Chiến lại không thể nói tuổi thật của mình, nên có chút bất mãn.

"Ngươi không thích ta xoa đầu ngươi." Động tác của Vương Nhất Bác bỗng khựng lại.

Tiêu Chiến nhìn ra được ánh mắt không vui của hắn: "Không phải. Chỉ là.." Tiêu Chiến cố gắng tìm câu trả lời hợp lý: "Tại vì Tứ tỷ của ta từng nói, bị xoa đầu nhiều sẽ không được thông minh và bị thấp nữa."

Vương Nhất Bác sau khi nghe xong thì bật cười. Còn cậu thật ra bất mãn vì trong gia đình, cậu luôn là nhỏ nhất, cứ bị người khác xoa đầu, bây giờ hắn cũng như thế. Với lại mỗi khi hắn vừa cười vừa xoa đầu cậu, tim cậu lại đập thật nhanh.

"Trang chủ, thức ăn đã được đem lên." Người hầu đem cơm dọn lên bàn cho họ.

Tiêu Chiến cảm thấy rất thích thú với bàn cơm này, toàn bộ đều là gà. Tuy các món có khác nhau nhưng tất cả đều được làm từ gà.

"Là gà này, món này cũng là gà này." Tiêu Chiến thích thú nhìn bàn ăn.

"Nếu ngươi thích thế thì ăn nhanh đi kẻo nguội." Vương Nhất Bác gắp cho cậu ít thịt gà và rau.

"Cái này trả ngươi." Tiêu Chiến gắp miếng rau trả lại vào chén cho Vương Nhất Bác, còn bản thân thì ăn thịt gà.

"Ngươi không ăn rau, sẽ không lớn được." Vương Nhất Bác thuyết phục cậu lại lần nữa.

"Ta không thích ăn, ta chỉ muốn ăn gà thôi." Tiêu Chiến lại trả rau hắn vừa gắp cho cậu.

"Ngươi không sợ, cứ ăn gà mãi sẽ biến thành gà sao?" Vương Nhất Bác trêu chọc cậu.

"Ta không sợ, bởi vì sẽ không thể nào có chuyện đó được." Tiêu Chiến dùng tay cầm đùi gà cho vào miệng.

"Chiến ngốc, ăn từ từ thôi, nghẹn đấy." Vương Nhất Bác không khuyên hắn nữa, bản thân cũng tự gắp cho mình ít gà.

Bọn họ vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện một hồi lâu.

"No thật." Tiêu Chiến vừa dùng lưỡi liếm nhẹ môi vừa xoa bụng nhỏ của mình cảm thán.

"Nhìn ngươi thế này, ta có cảm giác mình đã bỏ đói ngươi." Vương Nhất Bác dùng khăn lau miệng cho cậu.

"Vậy tốt nhất sau này ngươi đừng nên bỏ đói ta, không chừng ta sẽ ăn luôn ngươi." Cậu nhìn hắn cười thách thức.

"Được, sẽ không." Vương Nhất Bác đưa cho cậu ly nước tráng miệng.

Tà Phong bước vào cùng với một người khác: "Trang thủ, người thuộc hạ đã đưa tới."

Tiêu Chiến quan sát người đi cùng Tà Phong tới. Dáng người có chút nhỏ con, da lại trắng, mắt thì đang mở to nhìn cậu, hình như còn có chút lo lắng và hoảng sợ.

"Ngươi tên gì?" Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi.

Cậu thiếu niên đó giật mình, cuối đầu trước Vương Nhất Bác trả lời: "Dạ, nô tài tên Lý Tiểu Kim."

潘艺美


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com