TruyenHHH.com

Hoan Bac Chien Tinh Yeu Ay Nghiet Duyen

Hắn vương tay, chạm vào gò má cậu: "Ta không biết tình cảm này ngươi còn cần không, nhưng ta thật sự, rất yêu ngươi. Đừng bỏ mặt ta, biến mất một lần nữa, cầu xin ngươi, Chiến."

Tiêu Chiến nhìn hắn thế này, lòng cậu cũng chẳng có một chút khoái cảm của việc trả thù chút nào. có lẽ dù cậu hận hắn thế nào, nhưng cậu vẫn phải chấp nhận cậu cũng yêu hắn, bởi vì nếu không yêu thì sao sinh hận.

"Cho ta thời gian được không. Hiện tại ta hứa sẽ không đi đâu hết, nhưng còn chuyện để ngươi bên cạnh. Ta ..., hãy cho ta thời gian, đừng dồn ép ta." Tiêu Chiến bối rối nói.

"Được, cho ngươi, cái gì cũng cho ngươi." Vương Nhất Bác lại cúi xuống hôn cậu thêm lần nữa.

Trong phòng ngoại trừ âm thanh hai người đang trò chuyện, Y Tranh không còn nghe thấy thứ gì. Y đứng bên ngoài cửa, tay nắm chặt, quay lưng bước đi.

Y Trang trên đường đi về lại khách điếm thì nhìn thấy vài người.

"Ôi, đó không phải Y Tranh thượng tiên sao? Thật trùng hợp." Hồng Tuyết chào hỏi.

Y Tranh không muốn nhìn thấy bọn họ: "Tránh ra."

"Ây ô ây, đây là trấn Thái Bảo, không phải chổ nào khác, muốn tránh cũng là người nơi khác đến tránh đi chứ." Hồng Tuyết nói.

Y Tranh trừng mắt nhìn họ: "Một lũ hồ ly bẩn thiểu, tránh ra trước khi ta đại khai sát giới với các người."

"Với khả năng của ngươi, đánh lại bọn ta sao. Nhìn rõ tình hình đi, bọn ta đông hơn ngươi đó." Hồng Tuyết chóng tay lên eo, bước tới trước mặt y.

"Một lũ dơ bẩn." Y Tranh liền rút kiếm ra, chĩa về phía Hồng Tuyết.

"Có chuyện gì?" Ngọc Lan đi từ phía xa đến.

Y Tranh thấy Ngọc Lan và Sơ Tầm bước tới, liền cười khinh: "Thế nào biết đánh không lại nên kêu thêm người à."

"Ngươi muốn thử không." Hồng Tuyết trừng mắt nhìn y.

"Lần trước là bại tướng, lần này chắc cũng chả khá hơn." Y Tranh ngạo mạn nói.

Hồng Tuyết muốn xông tới đánh người, nhưng lại bị Linh Lung cản lại.

"Đường đường là đại nam nhân, suốt ngày đi chấp nhất như nữ nhân, lại thích đâm sau lưng người khác. Đừng nói là Ma Tôn, dù là ai cũng không yêu nỗi." Lung Linh nói tiếp: "Chúng ta nhanh đem đồ về cho Công Tử, nhìn kiểu này Công Tử chắc sẽ ở yên trong phòng với Ma Tôn dài dài, đừng ở đây nói chuyện với những người không đâu."

Linh Lung nói xong liền kéo bọn họ đi ngang qua Y Tranh, ánh mắt họ có khinh bỉ, có chán ghét, còn có tò mò không hiểu.

"Ngọc Lan cô nương, vị công tử lúc nãy là." Sơ Tầm hơi nhìn về sau hỏi.

Ngọc Lan chưa kịp trả lời thì Hồng Tuyết đã nói trước: "Thế nào, thấy y xinh đẹp nên muốn biết."

Sơ Tầm nghe thế liền hoảng loạn lắc đầu: "Không có, ta chỉ thắc mắc tại sao y lại gây khó dễ cho mấy vị thôi."

"Nghe cho rõ đây, lần sau nếu nhạc sư nhìn thấy y, cứ xem như không biết, y chính là kẻ độc ác, không biết lý lẽ, lại không giỏi tiếng người. Nên nếu người không ngại bản thân bị vấy bẩn đến mức Ngọc Lan tỷ không cần, thì cứ đi lại gần y." Hồng Tuyết nói cho một lèo.

Trên suốt đoạn đường, Hồng Tuyết còn kể Y Tranh xấu xa thế nào, mắng chửi cũng rất thậm tệ.

"Ngọc Lan cô nương, hình như Hồng Tuyết cô nương rất ghét vị công tử đó." Sơ Tầm nói nhỏ với nàng.

Ngọc Lan cười khẽ: "Ta cũng không thích công tử đó."

Sơ Tầm nhìn nàng cười, liền cười theo. Sau đó liền nói, sau này nếu gặp lại nhất định sẽ đi đường vòng, không làm nàng mất hứng.

Bọn họ tiếp tục đi mua thêm vài món linh tinh cho mấy vị ở thanh lâu, nhưng họ không biết rằng ở phía trên tầng của trà lâu, có người đang nhìn họ.

Mấy hôm nay, ngoại trừ khách quan đến thanh lâu bỗng nhiều hơn. Những người mới đến trấn Thái Bảo cũng không phải là ít.

"Ngươi nói xem, tại sao dạo này trấn Thái Bảo lại đông vui như vậy." Dương Thái Quân vừa uống rượu vừa nhìn xuống đường.

Tường Minh Thiên nhìn người người đi lại, vu vơ nói: "Ta nghe nói, có một vị nào trong kinh muốn mở cuộc thi tìm kiếm họa sư ở đây, cho nên mấy vị họa sư ở khắp nơi mới tụ hợp lại đây."

"Mở cuộc thi họa sư, nhưng đó giờ, mấy cuộc thi đó không phải chỉ làm ở những trấn lớn hoặc kinh thành sao." Dương Thái Quân khó hiểu.

Tường Minh Thiên gật gù: "Thường thì đúng là thế, nhưng lần này, họ lại chọn nơi đây làm nơi ứng thi. Ta nghe nói, họ muốn lấy cảnh sắc nơi đây là đề, ta còn nghe nói họ muốn nhờ mấy cô nương của Nhất Tiếu thanh lâu tới góp vui."

Ở phía đại sảnh, khách quan và các cô nương đang ngồi xem ca múa, còn trò chuyện rất rôm rã. Trong khung cảnh nhộn nhịp đó, Tiêu Chiến và Mẫu Đơn đang ngồi đối diện với vài vị khách quan.

"Công Tử, đây là thành ý của lễ bộ thượng thư, mong người nhận." Đường đại nhân, người vừa mới nhận chức quan tri huyện của trấn Thái bảo.

"Đường đại nhân, người cũng biết đó, vô công bất thọ lộc. Hay người nói cho ta biết, các vị quan gia muốn gì được không." Tiêu Chiến bình tĩnh nói.

"Chuyện là thế này, sắp tới bọn ta có tổ chức một cuộc thi, mấy vị họa sư sẽ vẽ cảnh trên núi Thái Bảo, nhưng các vị học sĩ muốn làm đề tài khó hơn. Nên đã cho ra một ý, muốn mấy cô nương đứng đầu bảng múa một điệu, để các vị họa sư có thể vẽ theo trí nhớ của mình." Đường đại nhân nói tiếp: "Ta không biết Công Tử thấy thế nào?"

"Không phải trong cung có mấy vị chuyên múa cho vua sao? Nhờ mấy vị ấy có phải tốt hơn mấy cô nương ở trấn nhỏ này không." Tiêu Chiến có ý từ chối.

Dù sao mấy cô nương ở đây trăm ngàn năm cũng không già đi, nếu mấy bức họa đó được truyền lại, cũng không phải là chuyện tốt.

"Ta biết Công Tử xưa giờ không thích qua lại với quan lại, nhưng Công Tử nghĩ xem, nếu chuyện này Công Tử có công giúp đỡ, sau này Nhất Tiếu lâu lại được thơm lây." Đường đại nhân ra lời dẫn dụ.

"Ta thật không dám nhận ân tình kiểu này, nếu các vị quan gia thích cứ thường xuyên lại thanh lâu chơi, còn muốn ta giúp các vị, thật có chút thất lễ rồi." Tiêu Chiến vẫn kiên quyết không nhận lời.

Đường đại nhân thấy nói thế nào cũng không thể thay đổi, nên cứ bảo cho cậu thêm thời gian suy nghĩ, nếu thông suốt rồi cứ đến quan phủ tìm hắn.

"Công Tử, người thấy chuyện này thế nào?" Mẫu Đơn hỏi cậu.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Ta biết chuyện này nếu nhận lời rất tốt cho danh tiếng của thanh lâu chúng ta, nhưng càng được nhiều người chú ý, thân phận của các tỷ muội càng khó dấu. Chúng ta tốt nhất cứ im lặng sống thôi."

Mẫu Đơn hiểu cậu đang lo lắng gì, nên nàng dặn dò qua mấy tiểu hồ ly nhớ cẩn thận, đừng để bị lôi ra ánh sáng.

Mọi chuyện cứ cho là đã giải quyết xong, Tiêu Chiến nhìn rất nhiều quan sai đi tới, họ xây dựng một khán đài trên núi Thái Bảo, chắc là dành cho mấy vị họa sư lên đó ứng thí.

Cậu thấy người ra kẻ vào, càng lúc càng nhiều, thành phần nào cũng có. Chỉ trong thời gian ngắn mà hầu như các khách điếm đã không còn phòng, có người đành phải ngủ bên ngoài trấn.

Có người còn giàu có thuê trọn phòng tại thanh lâu, vừa có thể ở bên các cô nương, vừa có chổ qua đêm.

"Đúng là mệt chết chúng ta rồi." Hồng Hoang la lớn, nàng nằm dài trên bàn than thở.

Minh Nguyệt nói thêm vào: "Phải đó, khách quan nhiều thì thôi đi, họ còn thường hay gây sự. Chỉ đêm qua thôi, đã có ba bốn vụ suýt đánh nhau vì dành cô nương. Không phải họ là họa sư sao, sao chẳng có tác phong của người học hành gì cả."

"Họ mà là họa sư gì chứ, toàn là con của mấy vị quan lớn trên triều, chỉ đi lại đây thi cho vui, cho có tụ, nên họ làm gì mà quan tâm đến tác phong." Linh Lung giải thích.

"Đúng vậy, thật là mệt. Hay chúng ta đóng cửa thanh lâu một ngày được không, mấy tỷ muội bị họ hành sắp chết hết đến nơi." Hồng Tuyết nói vào.

"Chuyện này, tỷ phải nói lại với Công Tử. Các muội đi nghỉ ngơi đi." Mẫu Đơn lên tiếng giải tán họ.

Nàng thấy mấy cô nương bị hành xác liên tục thế này cũng cảm thấy có lỗi, nên nàng quyết định đi tìm Công Tử hỏi thử xem.

"Được chứ, thật ra nghỉ một vài ngày, chúng ta cũng không đói, cứ để mấy cô nương nghỉ ngơi đi. Dạo đây ở đây nhộn nhịp, mấy nàng ấy cũng mệt. Cho mấy nàng nghĩ ba ngày." Tiêu Chiến lập tức nhận lời.

Mẫu Đơn nhận được câu trả lời, liền báo với mấy cô nương, bảo các nàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ba ngày sau thanh lâu mở lại.

Thanh lâu đóng cửa lúc bận nhất, thật khiến người ta kinh ngạc. Có người nói thanh lâu này thật không biết kiếm tiền, nhưng có người lại nói, thanh lâu này đúng là chê nhiều tiền.

Nghĩ ngơi mấy ngày, họ cũng không biết phải làm gì, có mấy vị cô nương thì ở trong phòng đọc sách, luyện cầm. Có người lại muốn chạy ra ngoài xem nhộn nhịp.

"Công Tử, phía trước đang thi thố cái gì kìa, lại xem đi." Minh Nguyệt kéo tay Tiêu Chiến đi.

Mẫu Đơn liền quay sang nói với Vương Nhất Bác: "Muội ấy còn nhỏ, mong Ma Tôn đừng ghi giận."

Vương Nhất Bác nghe thế, mặt cũng không biểu tình, cứ đi theo phía sau Tiêu Chiến.

Hôm nay, trùng hợp lại là ngày hội treo đèn. Nên bọn Tiêu Chiến mới quyết định ra ngoài dạo xem. Hằng năm vào ngày này, mấy vị cô nương sẽ tự tay làm một cặp đèn, sau đó viết tên của ý trung nhân của họ lên, rồi treo lên cây. Nếu mấy vị công tử cảm thấy thích đèn lồng nào, cứ cầm lấy. Sau đó, đến gặp vị cô nương ấy ở phía bên kia cầu.

"Mỗi năm, lễ treo đèn dù có nhộn nhịp cũng không đông thế này." Ngọc Lan thích thú nhìn xung quanh.

"Ngọc Lan cô nương có thích đèn lồng không?" Sơ Tầm hỏi khéo.

"Thích chứ, lúc trước ta cũng từng thử treo đèn bản thân làm lên, nhưng cuối cùng, không ai đến cả." Ngọc Lan cười nói.

Sơ Tầm kinh ngạc nhìn nàng: "Ngọc Lan cô nương có ý trung nhân sao?"

Ngọc Lan liền cười: "Ta không có."

"Vậy đèn là..." Sơ Tầm liền hỏi.

"Lúc đó, ta chỉ làm cho vui, nên không ghi tên ai trên đó cả." Ngọc Lan ngượng ngùng cúi đầu.

"Vậy sao." Sơ Tầm gật đầu: "Đợi ta một lát."

Hắn nói xong liền chạy đi đâu đó, để Ngọc Lan khó hiểu nhìn theo hắn.

"Ngọc Lan, tỷ với nhạc sư...." Minh Nguyệt dùng hai ngón tay chạm chạm vào nhau.

Ngọc Lan nhìn thấy liền đỏ mặt: "Đừng nói bậy, hắn dù gì cũng là phàm nhân, không có kết quả."

Nàng nói xong, trong mắt nàng cũng hiện lên một nét lưu luyến.

"Ngọc Lan, nếu muội thích hắn, cứ bên hắn lúc hắn còn sống là được, không tốt sao?" Mẫu Đơn lên tiếng.

"Nhưng nếu khi hắn chết đi rồi, muội sẽ phải thế nào. Mẫu Đơn tỷ, muội sợ bản thân không mạnh mẽ được như vậy." Ngọc Lan lắc đầu.

Tiêu Chiến nhìn họ, người yêu nhau lại không thể đến với nhau. Thì ra trong lòng có tình là chưa đủ. Họ còn phải dũng cảm đối mặt nữa.

Vương Nhất Bác đứng cạnh bên cậu, nhìn thấy ánh mắt cậu hiện lên chút mất mát, chắc là lại nghĩ cho người khác mà đau lòng.

"Chiến, ngươi thích cây đèn này không, có hoạ hình hồ ly trắng này." Vương Nhất Bác cầm một cây đèn đưa cho cậu.

"Ngươi đưa ta làm gì." Tiêu Chiến nhìn đèn trong tay khó hiểu.

Vương Nhất Bác mĩm cười, xoa đầu cậu: "Ai ai cũng có đèn, ta cũng muốn ngươi cầm một cái."

Vương Nhất Bác mua cây đèn Tiêu Chiến cầm, hắn còn mượn bút lông viết tên cậu và hắn lên thân đèn.

"Này, đèn chỉ có thể viết tên ý trung nhân thôi." Tiêu Chiến tốt bụng nhắc nhở hắn.

"Ta viết đúng mà, ý trung nhân của ta là ngươi." Vương Nhất Bác dùng tay kéo cậu lại, siết nhẹ vòng eo cậu, nói thầm bên tai: "Còn ý trung nhân của ngươi không phải ta sao.", hắn còn quay sang hôn nhẹ lên má cậu.

Tiêu Chiến bị hắn vô cớ ăn đậu hủ giữa đường, liền đẩy hắn ra. Cậu nhìn xung quanh thì chỉ thấy mấy người kia đang tập trung mua bán, còn mấy vị cô nương nhà mình thì giả vờ không thấy.

"Ngọc Lan cô nương." Sơ Tầm thở dốc, đứng trước nàng: "Cho nàng."

Hắn đưa một cây đèn lồng cho Ngọc Lan, trên đó còn có tên nàng.

Ngọc Lan vừa nhìn đèn trong tay Sơ Tầm vừa cảm thấy không biết nên nhận hay không, nàng cứ đứng yên đó nhìn hắn.

"Ngọc Lan, nhận đi." Minh Nguyệt đẩy nhẹ vai nàng, kêu nàng tỉnh dậy.

Ngọc Lan hoàn hồn, đưa tay ra nhận: "Cảm tạ, Sơ..."

Nàng chưa cầm chắc đèn lồng, thì phía xa đã có người phóng một con dao tới, cắt lấy bàn tay nàng, khiến nàng đau đớn buông cây đèn ra.

"Ngọc Lan..." Minh Nguyệt cầm lấy tay Ngọc Lan.

Chuyện xảy ra quá nhanh, bọn họ chưa ai kịp chuẩn bị, thì Ngọc Lan đã bị thương.

"Ngọc Lan cô nương, nàng không sao chứ." Sơ Tầm bị kinh hãi, hắn tiến lên tính cầm lấy tay nàng, thì bị một người chặn lại.

Người đó cầm tay Sơ Tầm, kéo hắn nhìn về phía mình, ánh mắt người đó có chút giận dữ, nhưng đa phần lại nhớ mong.

"A Lĩnh ca, sao lại là huynh." Tiêu Chiến lúc này mới lên tiếng.

艺美

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com