TruyenHHH.com

Hoan Bac Chien Tinh Yeu Ay Khoang Cach Cua Hanh Phuc

"Cô hình như đã quên năm đó tôi từng nói những gì, trước khi tôi đồng ý cho hai người kết hôn rồi đúng không." Ông nội Vương nghiêm giọng nói.

Năm đó, khi bọn họ xin ông để được kết hôn. Ông nội Vương từng đưa ra một vài yêu cầu với bọn họ.

"Ba, con muốn kết hôn với Minh Lan, dù sao Nhất Vỹ cũng đã lớn, thằng bé cũng nên nhận tổ quy tông." Vương Cẩm Phong quỳ gối trước mặt ông.

Lúc này ông nội Vương chỉ mới chấp nhận được con dâu mà mình thích nhất vừa mất được một tháng.

"Các người có còn là người không, Dương Ánh vừa chết không bao lâu, Chiến còn đang đau buồn vì mất mẹ. Anh đã muốn cưới người hại chết mẹ nó vào cửa, anh không sợ thằng bé hận anh cả đời." Ông nội Dương nhìn con trai.

Ông cảm thấy đời này việc thất bại nhất của ông chính là nuôi dậy đứa con này.

Vương Cẩm Phong cúi đầu nói: "Ba, con biết con rất khốn nạn, cũng không xứng đáng làm cha, nhưng con muốn Nhất Vỹ có được một gia đình. Con đã hủy hoại một đứa con, con không muốn đứa còn lại cũng bị con làm hỏng."

"Vương Cẩm Phong à Vương Cẩm Phong, anh đúng là loại đáng chết." Ông nội Vương tức giận, ngã người ra sau.

Bà nội Vương đứng phía sau nghe thấy mấy lời này. Từ khi nhìn thấy Tiêu Dương Ánh chết đi, nhìn thấy cháu trai trở nên chán ghét bà nội này, bà cảm thấy thì ra bà đã làm sai rất nhiều việc, nhưng bà cũng biết nước đã chảy đi không thể hốt lại. Chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi.

Bà cảm thấy bản thân quá đáng trách, đáng lý ra một người mẹ khi thấy con mình ra ngoài mèo mỡ, phải đánh cho nó tỉnh ra, chứ không phải muốn con dâu thông cảm và chờ đợi nó quay đầu. Bà cảm thấy bản thân cũng là một trong những hung thủ hại chết con dâu mình.

"Nếu con muốn lấy cô ta, được thôi. Nhưng mẹ có một vài điều muốn hai đứa hứa trước." Bà nội Vương đi đến, ngồi cạnh chồng.

Vương Cẩm Phong biết mẹ thương mình nhất, bà sẽ giúp ông: "Được ạ."

Bà nội Vương từ tốn nói: "Đầu tiên, mẹ muốn con đưa Chiến sang Canada, thằng bé không thể ở đây nữa."

"Tại sao ạ, thằng bé là con con." Dương Cẩm Phong không đồng ý.

"Bây giờ trong mắt nó, cả nhà họ Vương nợ nó một mạng người, tiếp tục sống ở Vương gia chỉ làm nó thêm đau khổ, cho nó đi cũng là chuyện tốt. Thằng bé sẽ có một tuổi thơ mới, một cuộc sống mới." Bà nội Vương nói.

Vương Cẩm Phong nghe thấy cũng có lý, nhưng không đồng tình. Ông cảm thấy chỉ cần thằng bé chịu ở lại, với tính của Dương Minh Lan, thằng bé sẽ vui vẻ trưởng thành ở đây.

"Thứ hai, Dương Minh Lan có thể gả vào đây, nhưng Vương Cẩm Phong con bị tướt quyền thừa kế gia sản Vương thị. Đây là cái giá con phải trả khi lấy cô ta." Bà nội Vương nhìn Dương Minh Lan đang cúi đầu.

Vương Cẩm Phong cảm thấy điều này không có gì không tốt, nên liền gật đầu đồng ý.

Bà nội Vương ra điều kiện này là muốn Dương Minh Lan biết, gã vào hào môn không có nghĩa cô ta có phần trong gia sản này.

Bà nội Vương nói tiếp: "Điều cuối cùng, nếu một ngày nào đó, người nhà họ Dương hoặc là con, có ý định quá phận với tài sản của Vương thị, toàn bộ cổ phần, cổ phiếu cũng như tất cả hiện kim đều thuộc về Chiến, Vương Nhất Vỹ không được một đồng trong đó. Ngày mai luật sư của gia đình sẽ soạn một bản hợp đồng, nếu hai đứa đồng ý, mời qua ký tên. Còn bây giờ, về đi."

Bà nội Vương không chờ hai người họ phản ứng, đã dìu ông nội Vương lên lầu.

"Lần này, coi như bà không hồ đồ." Ông nội Vương nói với vợ.

Sau đó, hai người họ thật sự đã ký vào tờ giấy đó. Đã nhiều năm qua, Dương Minh Lan thấy bà nội Vương đối với mình đã mềm mỏng hơn ngày hôm đó, cho nên cũng quên mất sự hiện diện của nó. Thật không ngờ, ngày hôm nay nó lại xuất hiện.

Bà nội Vương ngồi xuống nhìn Dương Minh Lan: "Năm đó, chúng ta đã ký hiệp ước hòa bình. Chỉ cần con nghe lời, ta sẽ là một bà mẹ chồng tốt bụng, nhưng tại sao con lại không nghe lời chút nào vậy."

Dương Minh Lan sợ hãi nhìn bà:"Mẹ, con xin lỗi, con xin mẹ, xin mọi người tha cho ba mẹ con, xin hãy tha cho con."

Bà nội Vương mĩm cười: "Con là con dâu ta, đương nhiên sẽ tha cho con. Chúng ta từng nói, chỉ cần Cẩm Phong lấy con, cả đời này nó tuyệt đối không được ly hôn. Nó vừa là món đồ trao đổi, vừa là hình phạt, dù sau này Cẩm Phong có chán ghét con, nó cũng phải ở bên cạnh con, điều này để nó nhớ năm đó nó vì con đã hại chết người vợ của mình như thế nào."

Bà nội Vương nhìn ông bà Dương: "Thông gia à, tôi nhất định đối xử tốt với con dâu và cháu trai. Hai người ngồi tù vui vẻ."

"Ai còn lên tiếng xin xỏ, quăng vào tù ngồi chung cho có cảm giác gia đình." Bà nội Vương nói xong liền đưa Nhất Bác và Tiêu Chiến về phía phòng ăn.

"Hai đứa mau ngồi." Bà nội Vương lấy cơm trước sự ngỡ ngàng của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác: "Nhìn bà làm gì, ăn đi. Hai đứa chỉ là hai đứa nhỏ, chuyện này để ông bà làm chủ cho hai đứa."

Tiêu Chiến không biết nên diễn tả cảm xúc lúc này là gì. Cậu hôm nay muốn cùng cả nhà họ Dương cạch mặt, cũng muốn cùng nhà họ Vương chia cắt, nhưng thật không ngờ, ông bà nội Vương từ trước đã mở một con đường cho cậu.

"Chiến, ăn đi cháu." Bà nội Vương gắp cho cậu miếng thịt.

Có lẽ người bà lúc nhỏ thường hay chăm cậu, và người ông cùng cậu chơi đùa chưa từng thay đổi, có thể cậu cảm thấy họ không như trước là do trái tim cậu mang đầy thù hận mà nhìn họ.

"Hai đứa ngồi đây ăn, để bà đi giải quyết mọi chuyện cho xong." Bà nội Vương đi ra ngoài, để lại cậu và hắn.

"Chiến, có phải anh rất ngốc không." Hắn nhìn cậu: "Anh thật sự coi họ là người nhà, anh thật sự coi bà ta là mẹ, nhưng bà ta hết lần này đến lần khác lừa gạt anh, biết rõ họ hại anh, nhưng lại xem như không biết. Có phải anh không đáng được bà ấy xem là con trai phải không."

Tiêu Chiến đứng dậy, ôm lấy hắn: "Từ hôm nay, em sẽ là người nhà của anh."

Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn xa xăm.

Bên ngoài, Vương Nhất Vỹ cũng không biết nên nói gì, cậu ta nhìn ông bà ngoại mình bị cảnh sát đem đi, nhìn mẹ mình muốn cầu xin cũng không dám. Cậu muốn lại an ủi, nhưng nghĩ đến việc bà vì tài sản mà khiến cậu thành đứa mắc bệnh trầm cảm, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy khó chịu.

Mọi chuyện coi như cũng đến hồi kết. Ông bà nội Vương qua ngày hôm sau liền chuyển toàn bộ tài sản cho Tiêu Chiến vì Dương Minh Lan đã vi phạm hợp đồng. Ông bà Dương bị phán cố ý giết người không thành, ở tù chung thân.

Dương Minh Lan khi nghe xong phán quyết liền ngất đi, nhưng bà biết đây chính là phán quyết mà ông bà nội Vương muốn.

Sau đó trong một thời gian dài, Vương Cẩm Phong và Vương Nhất Vỹ cũng không còn thân thiết với bà như trước, bọn họ luôn giữ một khoảng cách với bà. Dù bà có cố gắng như thế nào, Vương Cẩm Phong và Vương Nhất Vỹ cũng không muốn nói chuyện với bà nữa.

Bà cũng từng gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Vương Nhất Bác, nhưng hắn không nghe máy. Nên một lần bà quyết định đi lên phòng làm việc tìm hắn.

"Nhất Bác, chúng ta nói chuyện một lát được không con." Dương Minh Lan nhìn hắn.

Vương Nhất Bác thở dài nói: "Còn chuyện gì."

"Nhất Bác, con tin mẹ đi, mẹ thật sự không nói dối con về bệnh của Nhất Vỹ. Đó là sự thật, chính là bác sĩ nói với mẹ như vậy, không phải mẹ làm giả bệnh án." Dương Minh Lan giải thích.

"Rồi sao." Vương Nhất Bác nói.

"Con hãy tin mẹ, con nhất định phải tin mẹ." Dương Minh Lan nhìn hắn.

Hắn mở lời: "Vậy thì thế nào, bà cũng đã lợi dụng tôi còn gì. Lúc trước bà muốn tôi học thật giỏi cũng cố Vương thị, để một ngày Nhất Vỹ có thể an nhàn mà lên làm chủ tịch. Tôi biết bà muốn tốt cho nó, tôi không trách bà, dù sao nó cũng là em trai tôi. Nhưng còn mạng của tôi, danh tiếng của tôi, tại sao bà không nghĩ đến."

"Bà vì muốn tách tôi ra khỏi Chiến, bà muốn tôi bị bêu rếu trước phóng viên toàn nước. Bà vì muốn hại Chiến mà đến mạng tôi bà cũng không cần, bà biết rõ họ là kẻ giết người, nhưng cố tình che dấu. Bà còn muốn tôi như thế nào đây." Vương Nhất Bác nhíu mày nói.

"Bà muốn tôi xem như mọi chuyện chỉ là trò đùa, tiếp tục nghe lời bà hay sao. Lần trước bà thiếu tiền, tôi đã bù vào, xem như đó là tiền bà đã chăm sóc tôi sau khi sinh tôi ra. Tôi đào tạo một Vương Nhất Vỹ trưởng thành thay cho chín tháng bà mang thai tôi. Bao năm qua, tôi cũng đã làm tròn trách nhiệm một người anh thay cho người con rồi. Từ giờ trở đi, bà đừng đến làm phiền tôi nữa."

"Nhất Bác, con nghe mẹ nói, sau khi mẹ suy nghĩ, mẹ tin chắc chuyện này là do Tiêu Chiến gây nên. Con hãy nghe mẹ, chúng ta có thể làm rõ chuyện này. Con nhất định có khả năng điều tra tất cả." Dương Minh Lan nhìn hắn.

Vương Nhất Bác đứng dậy: "Năm đó bà hại mẹ em ấy sống không bằng chết, hôm nay em ấy chỉ đang lấy lại. Còn nữa bà lấy mất của em ấy một người mẹ, coi như bà lấy con trai đem đền đi. Đừng nói về quan hệ mẹ con gì nữa hết. Tôi cũng không muốn nhận bà làm mẹ nữa. Sau này ngoan ngoãn là Vương phu nhân của bà, đừng làm rộn."

Hắn đi ra khỏi phòng, đi về hướng cửa thang máy.

Dương Minh Lan ngồi yên một lúc, bà ta suy nghĩ về cuộc sống lúc Tiêu Chiến chưa xuất hiện, bà không phải như thế này. Bà từng rất vui vẻ, bà có chồng thương yêu, ba mẹ chồng quan tâm, hai đứa con hiếu thảo. Tại Tiêu Chiến, mà giờ này bà không còn gì hết.

Tiêu Chiến vươn vai sau khi đọc xong bệnh án cuối cùng, cậu chuẩn bị ra về thì Vương Nhất Vỹ đẩy cửa vào.

"Đã lâu không gặp. Anh có thời gian chứ." Vương Nhất Vỹ nhìn cậu.

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, rồi gật đầu.

Vương Nhất Vỹ im lặng một lúc, liền nói: "Tính tới bây giờ đã được hai tháng hơn rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu. Xin lỗi."

Cậu khó hiểu nhìn Vương Nhất Vỹ.

"Tôi thay mặt mẹ và ông bà ngoại xin lỗi anh." Vương Nhất Vỹ nói: "Tôi biết anh cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho họ, nhưng tôi vẫn muốn thay mặt họ nói với anh một tiếng xin lỗi."

Nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn im lặng không nói gì, Vương Nhất Vỹ liền cười bất lực: "Anh bây giờ và lúc nhỏ thật sự không khác nhau chút nào."

Lúc nhỏ, cậu còn nhớ ngày đầu tiên bước chân vào Hồng Tử Đằng, khi đó còn được gọi là Mạn Đà La. Cậu đã nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi một mình ở cánh đồng Mạn Đà La đỏ, đó là lần đầu tiên cậu phát hiện một cậu bé, lại có thể trở nên hoàn mĩ với sự bi thương đỏ rực của Mạn Đà La mang đến như thế.

Khi đó, không biết do vì đâu, cậu luôn muốn được cậu bạn nhỏ kia chú ý đến mình. Nhưng sau này cậu phát hiện, trong ngôi nhà rộng lớn này, ngoại trừ vườn hoa Mạn Đà La, không ai có thể lọt vào mắt cậu bạn nhỏ đó.

Vương Nhất Vỹ đã liên tục chứng minh sự hiện diện của bản thân với Tiêu Chiến, nhưng cậu chưa từng chú ý. Cho đến ngày cậu rời khỏi Mạn Đà La, Vương Nhất Vỹ vẫn không thể lên tiếng gọi người anh trai cùng cha khác mẹ đó một tiếng ca ca, cũng mãi mãi không thể giới thiệu với vị ca ca đó. Cậu ta là em trai cậu, tên Vương Nhất Vỹ, sau này chúng ta nhất định cùng nhau chơi chung thật vui vẻ.

"Tiêu Chiến, hôm nay tôi chỉ muốn nói xin lỗi. Sau này tôi nhất định canh chừng mẹ tôi thật tốt, để bà không làm phiền anh nữa." Vương Nhất Vỹ đứng lên đi về.

Khi Vương Nhất Vỹ xuống lầu, cậu nhìn thấy bóng dáng của một người, cậu liền nhanh chân đi theo.

Dương Minh Lan càng suy nghĩ càng tự đưa bản thân vào ngõ cụt, cuối cùng bà cảm thấy bản thân phải loại bỏ Tiêu Chiến, lúc đó bà mới có thể vui vẻ lại như trước.

Trong người bà dấu một con dao rọc giấy, đi về phía phòng khám của Tiêu Chiến, lúc này liền bị Vương Nhất Vỹ chặn lại.

"Mẹ đang làm gì ở đây." Vương Nhất Vỹ hỏi bà.

Dương Minh Lan lo lắng nhìn Vương Nhất Vỹ, bà sợ cậu sẽ ngăn cản kế hoạch của bà.

Vương Nhất Vỹ thấy ánh mắt bà liên tục nhìn xung quanh, hướng nhìn về phía cửa làm việc của Tiêu Chiến.

Cậu liền nhíu mày: "Mẹ muốn làm gì nữa."

Dương Minh Lan vẫn im lặng, mắt không rời khỏi cửa ra vào.

Vương Nhất Vỹ kiên nhẫn hỏi lần nữa: "Mẹ đang ôm gì trong người thế."

Bà thấy Vương Nhất Vỹ đã chú ý đến vật mình đang dấu, nên hai tay càng ôm chặc hơn.

Cậu cảm thấy không yên tâm, nên một bên giữ lấy mẹ mình, bên kia nhắn cho Vương Nhất Bác, bảo hắn mau chóng đừng để Tiêu Chiến xuất hiện.

Nhưng tin chưa được gửi đi, xe Vương Nhất Bác đã dừng lại chờ Tiêu Chiến. Cùng lúc đó Tiêu Chiến bước chân từ văn phòng ra.

Vương Nhất Bác thấy cậu bước ra, liền mĩm cười mở cửa xe cho cậu. Ngay lúc này, Dương Minh Lan như phát điên, hất Vương Nhất Vỹ ra, cầm dao chạy về phía Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, cẩn thận." Vương Nhất Vỹ hét lên.

潘艺美

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com