Hoan 7 Tuoi Thi Boc Lich May Kiep Vhope
- Ồ, vậy em cảm ơn trước nhé! Được học sinh giỏi cấp thành phố giảng bài thì còn gì bằng!Thầy Alex đang viết đề ôn trên bảng bỗng phụt cười, lắc đầu bất lực. Nhưng không thể than thở, vì biết cậu nhóc này "thích" đứa học trò của mình nên mới nói thế."Ừ, chắc thầy chết rồi! Chà, sự nghiệp trồng người này gian nan phết ... toàn là cơm chó."- Thầy sao vậy ạ? Lạnh quá hả? Anh Hoseok lạnh không, em giảm máy lạnh xuống? Người thầy mẫu mực khổ sở nhịn xuống, "nuốt" cho hết tô cơm ngọt khé cổ này. Do vậy nên đôi vai trĩu nặng tâm sự cứ liên tục run lên, khiến Taehyung hiểu lầm rằng máy lạnh quá lớn."Ơ kìa! Mình còn chưa kịp trả lời, đã hỏi qua Hoseok của nó rồi!" Hoseok chỉ mỉm chi, xua tay nhưng Taehyung như mắc toi. Cậu nói quá trời nói, môi mấp máy liên tục quyết tâm cạy miệng anh bằng được. - Không lạnh. Mát lắm. Ngồi ... yên đi.Dù nhận được câu trả lời đứt đoạn, khô khốc nhưng cậu nhóc này lại thấy vui vẻ lạ thường, tủm tỉm ngồi sau anh hí hoáy làm bài. Anh và mọi người cũng lấy làm lạ khi đứa nhóc này thật sự ngồi ngoan ngoãn, không hề có ý làm phiền hay cố tình lôi kéo sự chú ý của Hoseok, dù anh ở ngay trước mắt cậu. "Thằng nhóc này ngoan hơn mình nghĩ. Nó đúng là chỉ ngồi yên, tập trung vào bài tập ... Chắc mình hơi hà khắc"Giải lao, thầy tranh thủ chạy đi lấy đề cương thì lớp bắt đầu giãn ra. Người mua nước, người đứng dậy giãn cơ, riêng Taehyung vẫn chăm chỉ với bài tập Địa. Thấy cậu nhóc dừng bút, nheo mắt suy nghĩ thì vài người tò mò, nhón lên trộm nhìn vào sổ rồi đi qua húych vai Hoseok.- Cái gì! - Ề ... Đứa bạn trừng mắt với anh, đánh đầu ra sau theo hướng Taehyung ngồi như nhắc anh hoàn thành nhiệm vụ "giảng bài". Hoseok trợn lên nhưng cũng quay xuống, không đầu đuôi hỏi.- Gì ngồi hoài vậy? Bí câu nào?Taehyung được hỏi tới thì ngỡ ngàng mấy giây, định đẩy cuốn sổ qua cho anh xem nhưng lại thôi.- À làm phiền anh lắm, cái này để em tự nhớ. Nó dễ ẹt nhưng em quên mất rồi. NHƯNG em tự nhớ được!- Lôi thôi quá, đưa xem nào! Cầm sổ của cậu, anh đọc sơ mấy câu hỏi liền nhận ra đây là kiến thức Địa lí nâng cao, chính là loại lý thuyết dành cho các lớp học sinh giỏi như anh. Tằng hắng, Hoseok bắt đầu đọc lại câu trả lời để Taehyung chép vào rồi giải thích.- Tại sao gọi là "bồi tụ"? Chính là quá trình tích tụ các vật liệu phá hủy, ví như gió tạo thành các địa hình như cồn cát, đụn cát hay còn gọi là sa mạc ...Thấy cậu chú tâm vào bài như vậy, Hoseok cũng không tiếc lời, giảng thêm vài thứ hay ho khác. Taehyung không chỉ nghe, cậu lập tức ghi lại tất cả kiến thức mới vừa biết. Anh cố tình quan sát cách ghi chép của cậu thì phát hiện Taehyung có cách hiểu của riêng mình. Những gì cậu viết lại không phải là từng câu từng lời của anh, mà chính là từ sự nghe hiểu của cậu. Nhìn Taehyung vừa chăm vừa ham học hỏi, anh cười rồi bất giác lên tiếng.- Thích môn này lắm à? - Dạ thích lắm. Tiếc là em chậm tiêu, cô giảng nhiều nhưng không nhớ bao nhiêu. - Đâu có! Nhóc học nhanh đấy. Còn có thể tự trả lời lại theo ý mình thì ... quá tốt luôn. - Hì, anh quá khen. Em còn phải học nhiều."Nó thật sự là Kim Taehyung à? Chẳng giống chút nào"Cả lớp chú ý vào 2 anh em, mọi người khúc khích nhìn vào người bàn trên kẻ bàn dưới giúp đỡ nhau học hành, trò truyện vui vẻ. Họ cũng tò mò, nhiều chuyện nên bề ngoài vờ chẳng để ý nhưng tai lúc nào cũng dóng lên, hướng thẳng tới đôi trẻ nọ.- Thế ... có nguyện vọng vào học chuyên Địa không? - ĐƯỢC Ạ? EM ĐƯỢC SAO? - Được chứ! Cứ mỗi cuối học kỳ sẽ có buổi thi vào đội tuyển, luyện từ giờ đến đó là vừa. - Vậy đợi em chút ạ!Hoseok mới dứt câu thì cậu đã vội lôi điện thoại ra. Mặc kệ đang là giờ học và có luật là không được dùng điện thoại trong lớp, Taehyung tiếp tục bấm tìm số cô giáo dạy Địa.- A-lô, cô Andreina? Em đăng ký lớp chuyên Địa cho học kỳ tới! CHƯA ĐẾN THỜI HẠN ĐĂNG KÝ CÁI GÌ, CÔ CỨ GHI VÀO ĐI, EM CHẮC CHẮN THI ĐƯỢC!! ĐỪNG CÓ XEM THƯỜNG EM."Quần què gì vậy!"Ai nấy đều sợ hãi với cách nói chuyện chuyên quyền lẫn tốc độ "chốt đơn" thần tốc của cậu. Sự khinh suất của Taehyung khiến mọi người vô tình hoang mang đôi chút, nhưng họ cũng không nghĩ xa vì cho rằng đây chỉ là tính bộp chộp vô hại của trẻ con.Cúp máy, cậu hớn hở trở lại. Xoáy cặp mắt sáng ngời vào Hoseok mà hỏi.- ANH LUYỆN CHO EM Ạ??"Hả!"Nghe lời đề nghị đó, Hoseok hơi sượng nên ngập ngừng chưa kịp trả lời thì thầy Alex đã lớn tiếng nói thay.- ĐƯỢC CHỨ!! HOSEOK GIẢNG BÀI DỄ HIỂU LẮM ĐẤY, CŨNG CÓ KỸ NĂNG TỔNG HỢP KIẾN THỨC NỮA. Ban nãy em có than là cô giảng trên lớp không hiểu đúng không! Vậy mà vừa nãy Hoseok giảng cho, liền hiểu ... VẬY LÀ HỢP VỚI CÁCH GIẢNG CỦA ANH HOSEOK RỒI!! Nếu em đã thích lớp chuyên Địa như vậy thì ... NĂN NỈ ANH HOSEOK KÈM MỘT MỘT ĐI! Mọi người buồn cười nhưng phải nhịn lại khi Hoseok lần nữa đen mặt liếc lên bàn giáo viên, lòng lâm râm trách móc."Thầy lanh quá ha! AI MƯỢN!!!"- Ừ ANH HOSEOK GIỎI LẮM! LẸ LẸ XÍ CHỖ TRƯỚC ĐI NHÓC, CHỨ CÓ NHIỀU BÉ TRAI EM GÁI MUỐN HOSEOK KÈM VÀO LỚP CHUYÊN LẮM!- HỒI NÀO!!! MÀY BỊA CÁI GÌ VẬY?!Nghe "Hoseok Hoseok Hoseok" được truyền suốt từ miệng người này sang mồm người khác, làm đầu anh nhức bưng bưng. Nổi đóa vì bị gán ghép vô lý, anh ném nguyên cuốn sách vào đầu thằng bạn nhưng cả bọn nào dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Còn về phần Taehyung, nhận được sự đốc thúc nhiệt tình từ mọi người nên đã có động lực hơn. Cậu can đảm mở lời.- Nếu vậy thì ... anh Hoseok có thể kèm em mấy tháng tới được không ạ? Em thật sự rất cần sự giúp đỡ của anh ạ!"Sến sẫm cái gì nữa! Phiền chết được"- Th~ì có thầy kìa. Em hỏi xin thông tin lớp ôn của thầy ấy, chứ theo anh làm chi? Anh có mở lớp đâu. - THÌ THẦY CHO MƯỢN MỘT GÓC MÀ HỌC! Đây nhé, bây giờ mình có 3 buổi 9 tiết một tuần, gồm thứ 3, thứ 4 và thứ 5. Em có thể dành cho thằng bé 2 tiết cuối ở mỗi thứ 4 và thứ 5, còn dư giờ thầy xin với giám thị để phòng cho 2 đứa học tới hết ca chiều cũng được nè! "ỦA A-LÔ?!!! TÔI ĐANG TỪ CHỐI MÀ!!!"- Nghe hợp lý đó thầy! Thầy tính nhanh thật, tụi em còn đang lọ mọ thì thầy lên sẵn thời khóa biểu cho 2 đứa luôn. TỤI EM NỂ THẦY!Nhìn cái lớp kẻ tung một đám hứng thật chán chẳng buồn nói. Anh muốn kêu ca nhưng nghĩ lại cũng là do mình "gợi ý" trước, mọi người mới được dịp hùa vào. Thở dài, anh day thái dương giần giật.Taehyung nhìn phản ứng khó xử của anh thì buộc phải tung chiêu cuối tối thượng với hàng tấn sát thương, quyết đánh tan ý chí đối phương, bẻ gãy sự kiên trì của mục tiêu. "Sao anh có thể từ chối tôi được!"Cậu chạm vào tay Hoseok, nâng cao lông mày, mở to mắt cún đăm đăm nhìn anh. Cố ý ép nước mắt trào ra, phủ sáng một lớp long lanh cho đôi mắt thêm phần đáng thương. - Em sẽ cố học mà! Chắc chắn không khiến anh thất vọng. Nếu không tiện thì em cho người đón anh đến nhà nhé? ... Theo mọi người thấy thì em vừa mới đăng ký rồi đó, anh không giúp thì em chắc chắc bỏ thi mất. Vậy là cô giáo sẽ coi thường em! Tình huống này có hơi kì cục nhưng trông Taehyung khẩn thiết như thế, cả lớp lại tiếp tục bỏ qua điểm đáng ngờ, quay ra giúp cậu giục Hoseok. Anh bị mọi người tác động, muốn từ chối cũng khó khăn. Bây giờ còn thêm lời cầu khẩn từ thằng nhóc này, anh có phải thứ sắt thép chai lì đâu mà bỏ mặc cậu được!- V~ vậy khi nào ... học?- TUẦN SAU ĐI Ạ!!"Mình bị "gài" rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com