TruyenHHH.com

Hoa Yeu Ta Chi La Di Ngang Qua Thoi

Đi theo người điều hành kia, Hạ Tử được dẫn lên tầng 25 của nơi này, người kia dừng lại trước một căn phòng, mở cửa rồi nghiêng người đứng bên cạnh cửa, làm một tư thế mời.

"Chúng tôi đã thông tri với trưởng lão, ngài ấy sẽ mau chóng đến, mời ngài vào trong chờ."

Hạ Tử bước vào phòng, người kia không vào cùng mà chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại, cậu tuỳ tiện quan sát can phòng này vừa chờ trưởng lão của Võ Tinh quán tới, phòng chờ ở đây rất sang trọng, là sự hoà hợp của hiện đại đầy tiện dụng và truyền thống đầy thanh lịch.

Cũng không để Hạ Tử phải chờ lâu, một người đàn ông điển trai mang mái tóc cùng đôi mắt màu xanh ngọc bích đã đẩy cửa bước vào phòng

Người đàn ông tóc ngọc bích đi đen trước mặt cậu, lịch thiệp đưa danh thiếp nói: "Xin chào, tôi là Lâm Gia Minh, trưởng lão của Võ Tinh quán, hiện tại là tinh thần lực giả cộng hưởng cấp Địa sơ kỳ."

Hạ Tử nhận lấy danh thiếp, trên đó có dòng chữ màu đen ngay ngắn viết tên của người đàn ông tóc ngọc bích kia cùng biểu tượng của Võ Tinh quán trong rất bình thường, nhưng cả tấm danh thiếp đó điều có màu vàng rực, quả thật là muốn đem mắt của cậu chói mù.

Sao người của thế giới này đều thích những thứ lấp lánh ánh vàng chói mù mắt người khác vậy???

Hạ Tử cố gắng kiềm chế ý muốn vứt tấm danh thiếp này đi, nghi hoặc hỏi: "Việc kia..."

"Ngài không cần lo lắng, trường hợp của ngài rất hiếm khi xuất hiện nhưng cũng không phải là lần đầu tiên, chúng tôi có biện pháp để kiểm tra ra năng lực của ngài." Lâm Gia Minh không chờ Hạ Tử nói hết đã hiểu ý đáp lời.

Cậu nghe vậy thì âm thầm thở ra một hơi, ra hiện tượng này của cậu cũng không kỳ lạ lắm.

Lâm Gia Minh cho người đem vào một vật gì đó hình tròn phẳng và nhẵn bóng, nó mang màu đen huyền như loại hắc diệu thạch tốt nhất, anh ta đặt vật đó trước mặt cậu rồi mỉm cười nói.

"Phiền ngài nhỏ một giọt máu lên đây."

Cậu ngoan ngoãn nghe lời, nhận lấy dao găm mà anh ta đưa tới, cắt lên đầu ngón tay trỏ rồi nhỏ lên vật kia.

Giọt máu của cậu không hề rơi xuống bề mặt của vật đó mà chỉ nhẹ nhàn lơ lửng trong không trung, chờ đợi trong vài phút liền nhìn thấy nó biến thành một đóa hoa cẩm tú cầu nho nhỏ, mang theo áp lực của Hoá Hình kỳ lúc trước của cậu.

Hạ Tử tò mò nhìn đóa hoa nhỏ, đưa tay toan chọt thì bị bàn tay thon dài của Lâm Gia Minh ngăn cản, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy anh ta vẫn như trước tươi cười, đôi mắt ngọc bích híp lại như một con hồ ky gian xảo đang tính kế.

"Có vẻ như ngài mang sức mạnh của tinh thần lực giả, nhưng hình dạng của giọt máu này cùng áp lực này, có lẽ...thân thế của ngài không đơn giản chỉ là đại thiếu Mạc gia đâu, nhỉ?"

Bị phát hiện rồi?!?

Hạ Tử nghe vậy liền theo bản năng cứng người, kinh ngạc nhìn Lâm Gia Minh, trong đầu chỉ còn suy nghĩ bản thân đã bị phát hiện, phải làm cách nào để diệt khẩu mà không bị phát hiện.

Lâm Gia Minh dường như cảm nhận được suy nghĩ nguy hiểm của cậu, nhanh chóng nói tiếp: "Ngài đừng lo, tôi sẽ chỉ thông báo với bên ngoài ngài là tinh thần lực giả phụ trợ."

"Anh muốn tôi làm gì?" Trên đời chẳng ai cho không người khác cái gì. Điều này Hạ Tử thừa biết, khi nghe được anh ta sẽ giúp mình, cậu liền hỏi ngược lại.

"Tôi cảm nhận được trong tương lai ngài sẽ trở nên rất cường đại, chỉ mong sau này Võ Tinh quán gặp vấn đề gì, ngài sẽ không bỏ mặt chúng tôi." Lâm Gia Minh nghe cậu hỏi vậy, cũng không vòng vo mà nói.

Hạ Tử nghe vậy, trong lòng thầm mắng tên trước mặt là cáo già, không nói đến sức mạnh của hoa yêu cậu người trong thế giới này không ai sở hữu được, chỉ riêng việc cậu là đại thiếu Mạc gia liền có thể đem đến cho Võ Tinh quan này rất nhiều lợi ích rồi.

Nhưng vì một tương lai ăn no chết tại nhà, không bị đem đi thí nghiệm, Hạ Tử cũng đành gật đầu đồng ý. Lâm Gia Minh đạt được mục đích liền vui vẻ thả cậu đi, như đã nói thông báo với mọi người cậu là tinh thần lực giả phụ trợ.

Sau khi nhận xác nhận, Hạ Tử được nhân viên dẫn xuống chỗ đám Mạc Thái Lâm, cùng họ lên xe trở về.

Mạc Thế Nam vẫn giống trong nguyên tác là đấu giả thân thể tranh cấp trung kỳ. Mạc Triều Dương là đấu giả phụ thể xích cấp sơ kỳ, roi là vũ khí bổn mệnh của cậu ta. Còn Mạc Minh Thành là tinh thần lực giả công kích cấp Tinh sơ kỳ.

Vừa lên xe, Mạc Triều Dương liền hưng phấn đu bám cậu hỏi: "Nè nè, kiểm tra đặt biệt là như thế nào vậy? Cậu thật sự chỉ là tinh thần lực giả phụ trợ thôi sao? Tại sao gương kiểm tra lại bị cậu là vỡ được thế?"

Hạ Tử đưa tay đẩy đẩy đầu của Mạc Triều Dương đang áp sát lại, "Cậu hỏi từ từ thôi, nhiều như vậy làm sao tôi trả lời hết được."

"Được được, giờ cậu trả lời tôi đi!" Mạc Triều Dương căn bản là không để tâm Hạ Tử nói gì, chỉ qua loa gật đầu rồi tiếp tục hối thúc. Bên cạnh, Mạc Thế Nam cũng âm thầm vểnh tai nghe.

Cậu chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện sau khi tấm gương kia vỡ, rất nhiên là sẽ lược bỏ phần đàm phán với trưởng lão cáo già kia, Mạc Triều Dương nghe xong liền hơi thất vọng hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?"

"Chỉ như vậy thôi."

Mạc Triều Dương thấy không có gì đặc biệt cả, cũng không thèm để tâm nữa mà quay sang đu bám anh cậu ta.

Hạ Tử nhìn ra cửa sổ xe, hồi tưởng lại những việc đã xảy ra liền nhận thấy có gì đó sai sai Cậu quay đầu nhìn đám Mạc Thái Lâm hỏi: "Tại sao Tô gia, Châu gia và Bạch gia lại kiểm tra ở đây mà không phải ở thành của họ?"

Mạc Thái Lâm nghe vậy thì nói: "Về việc đó thì là do có vài con cháu của 6 gia tộc kia đã sớm định hướng sẽ học ở trường Briner nên mới tìm đến đây đó."

"Tại sao học trường Brianer lại phải đến đây?"

Mạc Thế Nam nghe vậy liền không nhịn được chen vào: "Anh thật ngốc! Tất nhiên là vì trường Brianer nằm trong khu vực quản lý của thành chúng ta rồi!"

Mạc Triều Dương cũng thêm vào: "Đúng vậy, mỗi thành đều có những khu vực quản lý riêng. Trường Brianer nổi tiếng hoà đồng, ưu nhã nhưng lại cho ra những học sinh mạnh mẽ nhất nằm trong khu vực quản lý của Huy Tinh thành Mạc gia.

Trường Allen lại nổi tiếng về sự mạnh mẽ và tôn sùng cái mạnh nằm ở giao điểm của Thiên Ngân thành Tô gia và Liên Ngọc thành Châu gia.

Trường Lonar lại là trường xa hoa bên ngoài nhưng bên trong lại cực kỳ thối nát, chỉ cần có tiền là được vào nằm ở Tuyệt Hoá thành Bạch gia.

Ấn La thành của An gia và Vân Dục thành của Lạc gia lại nắm quyền quản lý ra vào Ma Thú Sơn Lâm. Đường vào Hà Nhiên thành Ninh gia có Trùng Độc đầm nên họ rất ít khi ra khỏi thành và Mộc Nguyệt thành của Lăng gia thì lại một thân một mình chiếm đóng nguyên hòn Nguyệt đảo của đế quốc."

Nghe Mạc Triều Dương giải thích thì Hạ Tử cũng đã hiểu đôi chút, cũng biết tại sao có vài con cháu của các thế gia khác lại đến Huy Tinh thành rồi. Một phần là do không có trường học lớn ở trong khu vực, phần còn lại là do 2 trường kia không quá phù hợp.

Dù đã hiểu nhưng Hạ Tử lại tiếp tục hỏi ngu: "Vậy tại sao người của Mạc gia cũng học trường khác? Không phải trường Briner là tốt nhất rồi sao?"

Mạc Minh Thành không nể tình nói: "Vậy mà cũng hỏi. Vì họ thích các trường khác! Trường Allen dù khá thô bạo nhưng lại cực kỳ đoàn kết và bao che khuyết điểm, dung nhập được với họ thì chỉ có lợi, không có hại. Trường Lonar xa hoa nhưng tinh tế, không thô bạo như trường Allen cũng không tẻ nhạt như trường Briner. Mỗi người có sự lựa chọn khác nhau."

"Vậy à." Nói rồi Hạ Tử lại nhìn ra cửa sổ, lại nhớ đến Bạch Sở Ninh từ lúc ra khỏi phòng chờ đã không thấy đâu, bỗng nhiên trong lòng có chút không vui.

Chiếc xe nhanh chóng đưa họ tới nhà, Hạ Tử chào tạm biệt 3 người kia rồi nhìn chiếc xe từ từ chạy xa, sau đó xoay người đi vào nhà. Lúc đi ngang qua Mạc Thế Nam thì Hạ Tử liền nghe cậu ta nói với giọng nhỏ đến mức chỉ có 2 người nghe được: "Anh thật sự là Mạc Thiên Tử sao?"

Hạ Tử nghe vậy thì hơi ngừng một chút, cười khẽ, "Ngươi quan tâm sao?" Sau đó lại tiếp tục đi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mạc Thế Nam nghe vậy liền cau mày, đuổi theo. Vừa vào cửa, cậu đã nhìn thấy Mạc Kỳ Vũ và Kim Loan ngồi chờ sẵn trong phòng khách.

Kim Loan khi thấy Hạ Tử và Mạc Thế Nam vào nhà liền đứng dậy chào đón, cười hiền với hai người: "Hôm nay các con đi vất vả rồi."

Mạc Kỳ Vũ lại không tỏ vẻ quan tâm như vậy, chỉ hỏi: "Có kiểm tra ra năng lực gì không?"

"Dạ, con là đấu giả thân thế tranh cấp trung kỳ ạ." Mạc Thế Nam cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng nói.

Mạc Kỳ Vũ nghe vậy liền bật khỏi ghế, bất ngờ nói: "Cái gì? Đấu giả tranh cấp trung kỳ?"

"Đúng ạ."

Mạc Kỳ Vũ ba bước biến thành hai bước tiến về phía Mạc Thế Nam, bế cậu ta lên vui vẻ cười lớn nói: "Haha, quả nhiên là con trai ta. Tranh cấp trung kỳ bẩm sinh! Đúng là thiên tài trăm năm khó gặp."

Nhìn thấy 3 người kia vui vẻ, Hạ Tử chỉ nói một câu: "Con là tinh thần lực giả phụ trợ. Cha, con mệt rồi, con lên phòng đây." Sau đó liền xoay người lên phòng, Mạc Kỳ Vũ thấy thái độ của cậu như vậy liền không vui nhíu mày nhưng nghĩ đến Mạc Thế Nam là thiên tài liền tiếp tục vui sướng hôn lên má cậu ta một cái.

Hạ Tử mặc kệ gia đình 3 người hạnh phúc dưới kia, lên phòng đóng cửa tiếp tục tu luyện. Tu vi của cậu giờ chỉ thiếu một bước nữa sẽ lên đến Nguyên Anh kỳ, tất nhiên phải tập trung.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, mặt trời dần dần biết mất tại nơi chân trời, ngoài cửa vang tiếng nói của Mạc Thế Nam: "Ca, em có thể vào không?"

Hạ Tử mở mắt ra, ngồi tại chỗ nói: "Vào đi."

Mạc Thế Nam mở cửa ra, bước vào phòng liền nhanh tay đóng cửa lại. Hình tượng ngây thơ hơi ngượng ngùng của Mạc Thế Nam ngay lập tức biến mất, thay vào đó là âm trầm nghiêm túc. Thật sự thì gương mặt nhỏ nhắn nộn nộn thịt đó rất không phù hợp với biểu cảm này, nhìn kiểu nào cũng thấy buồn cười chứ không có nghiêm túc được.

"Anh là ai?" Đó là câu đầu tiên sau khi Mạc Thế Nam vào phòng nói.

Hạ Tử giả vờ ngây ngốc cười nói: "Em sao thế? Anh là Mạc Thiên Tử em trai của em nè."

"Anh không cần giả vờ nữa, anh căn bản không phải là Mạc Thiên Tử! Anh ta không có đôi mắt tím nhạt, cũng không có đoá hoa dưới mí mắt và càng không phải là một tinh thần lực giả! Anh rốt cuộc là ai?" Mạc Thế Nam trừng mắt nhìn chằm chằm Hạ Tử, nói lớn.

Hạ Tử nghe vậy liền thú vị nhướn mày: "Ta là Mạc Thiên Tử thì sao? Không phải thì thế nào?"

"Vậy còn cậu thì sao? Cậu là ai?" Không đợi Mạc Thế Nam đáp lời, anh đã hỏi tiếp.

"Tôi vẫn là Mạc Thế Nam, tôi chắc chắn anh không phải là tên phế vật kia, mục đích anh đến đây là gì?"

"Ngươi hỏi là ta phải trả lời sao?" Hạ Tử lười biếng nằm trên giường, liếc mắt nhìn Mạc Thế Nam mà lãnh đạm nói, thậm chí có chút phiền chán nhìn cậu ta.

"Ta là ai, đến vì mục đích gì, cùng ngươi không có liên quan. Ngươi tại sao lại trở lại, muốn làm gì, ta cũng chẳng quan tâm, đừng đến đây làm phiền ta."

Mạc Thế Nam nghe vậy liền cắn răng, cuối cùng cũng chỉ nói: "Tôi không biết bằng cách nào anh cải thiện được cơ thể của phế vật đó, chuyện của tôi cùng anh quả thật không liên quan, vì vậy tôi mong anh đừng không biết tốt xấu chen vào làm phiền việc của tôi, nếu không...."

"Được rồi, đã biết. Nếu không còn gì để nói thì mời xoay lại, đi thẳng mở cửa ra quẹo trái, đi thẳng đến cuối hành lang liền tới nơi ngươi cần đến, nhớ đóng cửa lại. Cảm ơn!" Hạ Tử cắt ngang lời nói của Mạc Thế Nam, cực kỳ phũ nói.

"Anh....!" Mạc Thế Nam tức muốn xì khói, chỉ vào Hạ Tử như muốn mắng lại không mắng ra khỏi miệng được.

"Anh em gì ở đây, cút! Ngươi muốn làm gì tuỳ ngươi, đừng vạ lây đến ta là được." Hạ Tử khinh bỉ nhìn Mạc Thế Nam một cái rồi nhắm mắt lại, tỏ vẻ lười cùng cậu ta tiếp tục nói.

Mạc Thế Nam thấy vậy nổi giận đùng đùng bỏ đi. Hạ Tử lúc này mới mở mắt nhìn về phía cửa, sau đó lại nhắm mắt thở dài.

Chuyện như vậy mà cũng xảy ra, cốt truyện đã muốn nát rồi.

************

Tiểu Kịch Trường: Hậu Trường Quay Phim.

<Sẽ dẫn đến đâu?>

Biên Tập viên: "Hạ Tử, lúc đó ngươi chỉ Mạc Thế Nam đi đâu thế?"

Hạ Tử chỉ cười không nói: ".....(¬v¬)"

Biên tập viên đại nhân: "Đạo diễn, ngươi biết không?"

Đạo diễn: "Nếu ta nhớ không nhầm thì hình như đó là nhà vệ sinh của người hầu mà :v"

Mạc Thế Nam: ".....ta không muốn diễn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com