Hoa Yeu Ta Chi La Di Ngang Qua Thoi
Mỗi ngày cậu đều dùng rất nhiều đan dược để tẩy kinh phạt tuý, điều dưỡng thân thể cùng với hấp thụ linh khí nên cơ thể cậu càng ngày càng sạch, càng khoẻ mạnh, chỉ thiếu một bước nữa là biến thành linh thể trong truyền thuyết. Vì cơ thể đã tốt hơn nên linh hồn cậu cũng càng hoà nhập vào cơ thể, đã có thể sử dụng sức mạnh của Kim Đan hậu kỳ.
Hạ Tử từ từ thoát khỏi minh tưởng, nhìn cơ thể tiết ra một lớp chất thải cực mỏng, cậu khẽ mỉm cười đi vào phòng tắm. Hôm nay có thể xem như là ngày cuối cùng cậu dùng tẩy tuý đan vì cơ thể này đã hoà toàn sạch sẽ, thật may mắn là cơ thể này còn nhỏ tuổi nên không tích tụ nhiều chất thải như khi lớn lên, nếu cậu sử dụng có thể 15, 16 tuổi thì không biết tẩy đến khi nào mới xong.
Bây giờ cơ thể này thậm chí còn khoẻ hơn cả đấu giả xích cấp đỉnh kỳ. Hạ Tử nhìn khuôn mặt mình trong gương, không vui nghĩ: "Như thế nào mà gương mặt này lại càng ngày càng tinh xảo a? Cũng đâu có phải là con gái, làm gì mà còn đẹp hơn vậy???"
Làn da của cơ thể này càng ngày càng mịn, càng trắng lại không có tì vết nữa, da đẹp còn hơn lúc cậu còn là hoa yêu. Đôi mắt tím nhạt thì to tròn, đuôi mắt còn hơi nhếch lên khiến đôi mắt càng thêm xinh đẹp. Mũi thì vừa cao vừa nhỏ nhắn xinh đẹp. Môi hồng nho nhỏ, hàm răng trắng tinh xếp hàng ngay ngắn. Hai chiếc má phúng phính trắng hồng đáng yêu. Làn da trắng nõn của cậu càng làm nổi bật đoá hoa tím nhỏ dưới mí mắt trái, không biết cậu có nhìn lầm hay không nhưng hình như đó hoa đó đã càng đậm thêm rồi.
Nhìn một lát rồi Hạ Tử liền không để tâm mà ra ngoài, dù gì cậu cũng không phải thuộc dạng suy tính kỹ càng, nghĩ nhiều mệt lắm, cậu lười, thà đi tới đâu rồi tính tiếp tới đó thì hay hơn.
Xế chiều hôm này Hạ Tử mới ra khỏi phòng. Trên người một thân lễ phục trang trọng màu tím, quần vẫn là loại ngắn tới ngang đùi chứ không dài thêm được bao nhiêu, bộ quần áo tím này nếu người khác mặc sẽ cảm thấy rất kỳ quái, rất lố lăng nhưng ở trên người Hạ Tử lại vừa lúc phối với đôi mắt cùng đoá hoa nhỏ màu tím của cậu, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, khiến cả người cậu toát lên khí chất thanh lịch, quý phái.
Hạ Tử mặc trang phục như vậy là do khi sáng Mạc Kỳ Vũ đã nói, chiều này có một đại hội tụ hợp của Mạc gia, tất cả các dòng chính và dòng phụ của Mạc gia đang ở nơi khác đều phải tụ về nhà cậu vì Mạc Kỳ Vũ hiện đang là gia chủ Mạc gia. Cậu cũng không hiểu tại sao đại hội của các lão cáo già thành tinh lại bắt đám hậu bối mặt còn búng ra sữa đi theo làm cái qué gì và tại sao lại tổ chức tại buổi chiều mà không phải buổi sáng nhưng cuối cùng cậu cũng phải đi theo.
Lúc cậu xuống tới thì đã có người ở đó rồi. Có rất nhiều khuôn mặt lạ nhưng cậu có thể nhận ra dựa vào ký ức của Mạc Thiên Tử, nhìn Mạc Thế Nam và Kim Loan đang lôi kéo quan hệ, cậu liền không tự giác mà nhích ra xa một chút.
Lần này Kim Loan chơi luôn nguyên một bộ váy dạ hội màu đỏ chói loá, đôi hoa tai bằng vàng to ơi là to, vòng cổ thì bằng ngọc trai, cả người bà ta lại toả ra ánh sáng lấp la lấp lánh của đám nhà giàu mới nổi. Mạc Thế Nam thì mặt một bộ đồ tây màu đen huyền, áo sơ mi màu trắng tương phản cùng vói chiếc cà vạt màu đỏ sẳm. Hạ Tử cảm thấy thập phần mất mặt khi họ là mẹ kế cùng em trai trên danh nghĩa của mình.
Hạ Tử đi về phía Mạc Kỳ Vũ đang nói chuyện với đám lão nhân, theo trí nhớ của cậu thì đó là 5 trưởng lão của Mạc gia. Cậu lễ phép thưa: "Chào cha, chào các trưởng lão."
Một vị trưởng lão có vẻ già nhất trong đó hàm hậu nói: "Con là Thiên Tử phải không? Lớn quá rồi nhỉ, lúc lần đầu gặp con thì con chỉ mới biết ngồi thôi, giờ đã xinh xắn như thế này rồi."
Hạ Tử tỏ vẻ ngượng ngùng cười cười nói: "Nào có, con vẫn như vậy thôi! Tiêu trưởng lão quá khen rồi."
Tiêu trưởng lão cười xoa đầu Hạ Tử, các trưởng lão còn lại cũng thân thiện chào hỏi, đôi khi còn trêu chọc cậu vài câu, họ đối với người ngoài là các lão cái già đã thành tinh nhưng đối với con cháu của mình thì lại là có trưởng bối đáng yêu, Hạ Tử cảm thấy rất thích họ.
"Thiên Tử, con qua bên kia chơi với các anh chị đi." Mạc Kỳ Vũ để Hạ Tử cùng các trưởng lão trò chuyện một lát rồi nói. Hạ Tử đáp một tiếng rồi chào tạm biệt, đi về phía đám trẻ khác.
Đám trẻ này chừng mười mấy đứa, dựa theo trí nhớ của cậu thì bọn họ là con cháu của dòng chính, đám con cháu dòng phụ còn chưa tới.
Trong đám trẻ đó thì đứa lớn nhất khoảng 17 tuổi, hình như tên là Mạc Kình Phong, chính là cháu trai của Tiêu trưởng lão, hiện đang học ở học viện Brianer năm tư khoá đấu khí thân thể, là thiên tài mới 17 tuổi đã là đấu giả lục cấp trung kỳ, là hậu bối được gia tộc kỳ vọng nhất, tính cách từ nhỏ trầm ổn, nghiêm túc.
Mạc Kình Thiên là em trai của Mạc Kình Phong, 10 tuổi và vừa mới nhận được thư nhập học của học viện Allen khoá đấu khí phụ thể, ở nhà có tự tập luyện nên là đấu giả xích cấp trung kỳ, vì có anh trai thiên tài đè lên đầu nên từ nhỉ đã bị đem ra so sánh, khá ghét anh trai nhưng cũng khá nhút nhát.
Đứng bên trái Mạc Kình Phong là Mạc Linh Ngọc 14 tuổi, một trong ba đứa cháu của Vân trưởng lão, là tinh thần giả cấp Nguyệt đỉnh kỳ, cũng học trường Brianer năm hai thuộc khoá tinh thần lực công kích, tinh thần lực giả lên cấp khó hơn đấu giả rất nhiều, vì vậy 14 tuổi Nguyệt cấp đỉnh kỳ đã là rất giỏi, tính cách dịu dàng, hoà đồng,
Đứng bên cạnh Mạc Linh Ngọc chính là em gái song sinh Mạc Linh Tuệ, hiện đang là đấu giả tranh cấp đỉnh kỳ, cũng học trường Brianer khoá đấu khí thân thể và học chung năm hai với chị mình, tính cách thì hoàn toàn ngược lại, rất nóng nảy và hào sảng, đúng chuẩn ngự tỷ.
Đứa nhóc tỏ vẻ khó chịu đó chính là đứa cháu nhỏ nhất của Vân trưởng lão, cũng là đứa cháu trai duy nhất Mạc Hoàng Long, lớn hơn Hạ Tử 1 tuổi, vừa mới kiểm tra năng lực năm trước, là tinh thần lực giả Tinh cấp sơ kỳ, chưa biết thuộc loại gì, dù còn nhỏ nhưng khá khó gần. Người này Mạc Thiên Tử không tiếp xúc nhiều nên cũng chả biết tính câch thật ra sao.
Mạc Anh Anh là cháu gái cưng của Nhiên trưởng lão, chỉ mới 6 tuổi, được sủng sinh kiêu, từ nhỏ tới lớn đã kiêu ngạo thành tính, không xem ai ra gì, một bộ dạng tiểu nữ vương.
Mạc Thái Lâm là cháu trai lớn của Hạ trưởng lão, 13 tuổi và là đấu giả tranh cấp trung kỳ, học năm hai học viện Allen khoá đấu khí phụ thể. Tính cách ôn nhu tri thức, Mạc Thiên Tử lúc trước rất thích người này.
Mạc Triều Dương là em trai Mạc Thái Lâm, bằng tuổi với Mạc Thiên Tử, theo như trí nhớ thì người này rất có thể là bị ca ca khống, từ nhỏ đã bám Mạc Thái Lâm.
Mạc Minh Tâm là cháu gái của Bách trưởng lão, 10 tuổi, học năm nhất học viện Lonar khoá tinh thần lực cộng hưởng, hiện đang Tinh cấp trung kỳ, tính cách tốt bụng nhưng quá hiền lành, dễ bắt nạt.
Mạc Minh Thành là em trai của Mạc Minh Tâm, cũng 7 tuổi, suốt ngày ở nhà, tính cách âm u trầm mặt, rất giống với bị bệnh tự kỷ nhưng theo những gì Mạc Thiên Tử thấy trong tương lai thì người này chính là một tên điên thâm tàng bất lộ.
Con cháu Mạc gia mỗi người mỗi vẻ, Hạ Tử cảm thấy thật may mắn vì bản thân là người bình thường nhất. Hạ Tử đi tới chỗ bọn họ, cười nói: "Chào mọi người, lâu rồi không gặp."
"Thiên Tử, là em sao? Em lớn như vậy suýt chút nữa chị nhận không ra đấy." Mạc Linh Ngọc là người đầu tiên trả lời cậu.
Mạc Linh Tuệ thấy cậu cũng vui vẻ chen vào: "Đúng vậy, lần đầu chúng ta gặp em là em mới vừa sinh ra thôi, mặt còn nhăn nhúm lại, xấu muốn chết. Ai ngờ khi lớn lên em lại đẹp như thế này chứ?"
"Này." Mạc Linh Ngọc búng vào trán Mạc Linh Tuệ một cái, nhẹ giọng trách: "Sao lại nói như vậy chứ?"
"Em chỉ nói sự thật thôi mà!" Mạc Linh Tuệ ôm trán đáng thương nói, cô không sợ ai cả, chỉ sợ người chị hai ôn hoà này thôi.
Mọi người thấy hỗ động của hai chị em, không nhịn được mà cười, không khí cũng thân thiện hơn, mọi người tiếp tục vui vẻ trao đổi.
Nhưng Hạ Tử lại gặp một vấn đề, không hiểu tại sao Mạc Anh Anh lại rất bám cậu và cậu quỷ dị cảm thấy rằng đám anh em họ này có gian tình với nhau. Tình hình bây giờ là:
Mạc Anh Anh bám vào Hạ Tử: "Anh họ, em có thể gọi anh là Tử ca không? Anh thích ăn gì, thích màu gì, thích mẫu con gái như thế nào?"
Hạ Tử cố gắng nhẹ nhàng đẩy Mạc Anh Anh ra: "Mạc Anh Anh, em có thể buông anh ra rồi nói không?"
Mạc Anh Anh phụng phịu: "Mồ~~ Em đã gọi anh là Tử ca rồi thì anh có thể gọi em là Anh Nhi đấy, không cần gọi cả họ đâu."
Mạc Thái Lâm đứng bên cạnh cười nhẹ một tiếng: "Thiên Tử, có vẻ như Anh Anh rất thích cậu đó."
"Đúng a, mà cũng phải cậu đẹp như vậy mà. Dù không bằng anh hai." Mạc Triều Dương như không xương mà bám lên người Mạc Thái Lâm, ngả ngớn nói.
Mạc Anh Anh nghe vậy cũng gật đầu liên tục: "Đúng vậy, Anh Nhi rất thích Tử ca nha~"
Mạc Linh Tuệ giả vờ che mắt ngã vòng lòng Mạc Linh Ngọc, ai oán nói: "Thôi rồi, họ tú ân ái chói mù cẩu độc thân là em rồi chị ơi~"
"Rồi rồi, đừng trêu Thiên Tử nữa." Mạc Linh Ngọc bất đắc dĩ vỗ nhẹ đầu Mạc Linh Tuệ.
Mạc Minh Tâm nhỏ giọng nói: "Hạ Tử ngượng bây giờ." Mạc Minh Thành vẫn trầm mặt đứng kế bên bỗng kéo tay chị mình, giọng nói trầm thấp: "Đừng để tâm họ, cùng em ăn điểm tâm."
Mạc Hoàng Long cùng Mạc Kình Thiên đứng tách khỏi nhóm không xa, Mạc Hoàng Long hừ một tiếng, khó chịu nói: "Lớn rồi mà làm trò như trẻ con." Mạc Kình Thiên đưa cho Mạc Hoàng Long một chút điểm tâm, nhút nhát nói: "Đừng, đừng để ý. Mặc kệ bọn họ đi."
"Đừng chọc nữa mà~" Hạ Tử chịu không nổi đỏ mặt nói lớn.
"Ha hả." Mọi người nói cười vui vẻ, Hạ Tử thấy vậy cũng bất đắc dĩ cười cười nhưng nụ cười này lại là thật từ thâm tâm cậu. Đám anh chị em họ này cũng rất vui đi ha?
************
Tiểu Kịch Trường: Hậu Trường Quay Phim
<Tú ân ái>
Mạc Linh Tuệ: "Khi nãy bốn người kia tú ân ái quả thật là chói mù mắt hợp kim titan của cẩu độc thân tôi mà!"
Mạc Triều Dương: "Bộ chị với Linh Ngọc không như vậy chắc?"
Mạc Minh Tâm: "Sáu ngươi ai cũng vậy cả."
Mạc Hoàng Long: "Chẳng lẽ chị với lại Minh Thành là không có?"
Mạc Anh Anh: "Anh Nhi thích Tử ca, tú ân ái là đúng rồi."
Hạ Tử: "Tránh ra."
Mạc Kình Phong: "....."
Đạo diễn vỗ vai Mạc Kình Phong an ủi: "Không sao, ta hiểu mà. Sau này ta sẽ tìm một tiểu thụ nhuyễn manh cho ngươi."
Cẩu độc thân aka Mạc Kình Phong: "......(╥ω╥')"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com